Gió Qua Rặng Mù U
Chương 86: Bóng ơi là bóng
Minh Khang là người đã vượt lên tất cả dư luận xã hội, anh sống thật với bản thân mình, anh không che giấu giới tính cũng không sống buông thả cho dù số phận thiệt thòi. Trong cuộc sống, người ta thường chia sẻ cảm xúc với người yêu, gia đình, bè bạn! Còn Minh Khang thì lại nuôi một con thú cưng để nó gần gũi và tâm sự với mình chỉ bằng những tiếng kêu "meo, meo...". Buổi sáng, Khang đem con mèo trắng của mình tới phòng khám thú y:
- Chào bác sĩ!
- Chào em!
- Dạ! Thưa bác sĩ, mèo cưng của em 2 bữa nay nó biếng ăn, bác sĩ khám giúp em nó với!
- Không sao đâu em, vấn đề này là chuyện nhỏ!
- Dạ! Em cảm ơn!
- Có gì đâu mà em phải cảm ơn! Em đưa bệnh nhân tới phòng khám của tôi là một điều vinh hạnh!
Minh Khanh thầm nghĩ: “anh bác sĩ này dẻo miệng thiệt, mình phải ghẹo anh ta mới được":
- Bác sĩ! Bác sĩ có chữa được bệnh ấy không?
- Bệnh ấy là bệnh gì hả em?
- Là bệnh…bệnh…
- Bệnh gì? Nói đi, đừng ngại em?
- Ui, em khó nói quá à!
- Nói đi, đừng làm tôi hồi hộp!
- Bệnh của em!
- Em bị sao?
- Thì em bị 3 đê (3d) đó!
- Trời! Bồ tôi, tôi còn không chữa nổi nữa là… Mà Đây không phải là bệnh nha em!
- Ủa! Bồ của bác sĩ bị gì vậy?
- Bồ tôi bị… bồ tôi cũng là bóng!
- Hả, bác sĩ nói thiệt không? Không lẽ bác sĩ cũng…Mà nhìn bác sĩ men thế kia cơ mà!
- Đó là nỗi khổ của tôi cũng như nhiều người đàn ông khác! Tôi đã phải gồng hết sức em ạ! Nếu sống thật thì tôi sẽ phải đóng cửa phòng khám này ngay!
- Vì sao bác sĩ phải đóng cửa trong khi bác sĩ là một trong những người cao tay trị bệnh cho chó mèo ở khu vực này?
- Em không biết vì sao hả?
- Dạ không!
- Với cái thân hình cơ bắp mạnh mẽ nhưng bên trong con người tôi lại là một tâm hồn yếu đuối, nếu tôi sống thật thì tôi sẽ bung ra hết, sẽ làm cho người ta sợ hãi, lúc đó chó mèo cũng chạy không thấy đuôi đâu!
- Bác sĩ! Giờ là năm 2009 rồi, xã hội cũng đôi chút nhìn nhận về vấn đề giới tính, bác sĩ đừng quá bi quan! Như em đây, em phẫu thuật chuyển giới rồi, giờ em sống lành mạnh như bao người con gái "công dung ngôn hạnh" khác!
- Không! Tôi chưa thấy được điều đó! Thỉnh thoảng tôi ngồi gần đám đông, người ta tưởng tôi là đàn ông chất nên họ cứ vậy mà nói chuyện tự nhiên với nhau. Họ nói con bê đê này con bê đê kia! Họ còn nói, nếu họ có con là bê đê thì họ sẽ từ luôn, có người thì lên tiếng nói về con nhỏ bạn của họ vì mê trai đẹp nhưng lấy phải thằng chồng bóng ơi là bóng, mỗi đêm trước khi đi ngủ vợ thoa kem dưỡng da thì chồng cũng thoa kem dưỡng ẩm. Ôi, tôi nghe thấy mà nhói lòng mình, cứ như họ đang xúc phạm tôi, chà đạp lên nỗi đau của tôi!
Minh Khang cười:
- Bác sĩ hãy mặc kệ họ đi! Quan tâm làm chi cho mệt.
- Tai nghe thấy rồi thì lại phải suy nghĩ số phận cuộc đời bóng gió! Đâu có mặc kệ được em!
- Em hiểu mà! Chờ em xíu em nghe điện thoại:
“ - Dạ! con nghe nè má!
- Khang! Con đang ở đâu vậy?
- Con đang ở phòng khám thú y bác sĩ Dương!
- Xong việc chưa con? Nếu xong rồi thì về nhà liền nghe con!
- Dạ! con về liền”.
Nghe xong cuộc gọi đến của bà Lâm! Khang ra về:
- Thôi, giờ em có việc em phải về, em cảm ơn bác sĩ!
- Có gì đâu mà em cứ cảm ơn hoài vậy, chúng ta cùng là chỗ chị em với nhau mà!.
- Chào bác sĩ!
- Chào em!
- Dạ! Thưa bác sĩ, mèo cưng của em 2 bữa nay nó biếng ăn, bác sĩ khám giúp em nó với!
- Không sao đâu em, vấn đề này là chuyện nhỏ!
- Dạ! Em cảm ơn!
- Có gì đâu mà em phải cảm ơn! Em đưa bệnh nhân tới phòng khám của tôi là một điều vinh hạnh!
Minh Khanh thầm nghĩ: “anh bác sĩ này dẻo miệng thiệt, mình phải ghẹo anh ta mới được":
- Bác sĩ! Bác sĩ có chữa được bệnh ấy không?
- Bệnh ấy là bệnh gì hả em?
- Là bệnh…bệnh…
- Bệnh gì? Nói đi, đừng ngại em?
- Ui, em khó nói quá à!
- Nói đi, đừng làm tôi hồi hộp!
- Bệnh của em!
- Em bị sao?
- Thì em bị 3 đê (3d) đó!
- Trời! Bồ tôi, tôi còn không chữa nổi nữa là… Mà Đây không phải là bệnh nha em!
- Ủa! Bồ của bác sĩ bị gì vậy?
- Bồ tôi bị… bồ tôi cũng là bóng!
- Hả, bác sĩ nói thiệt không? Không lẽ bác sĩ cũng…Mà nhìn bác sĩ men thế kia cơ mà!
- Đó là nỗi khổ của tôi cũng như nhiều người đàn ông khác! Tôi đã phải gồng hết sức em ạ! Nếu sống thật thì tôi sẽ phải đóng cửa phòng khám này ngay!
- Vì sao bác sĩ phải đóng cửa trong khi bác sĩ là một trong những người cao tay trị bệnh cho chó mèo ở khu vực này?
- Em không biết vì sao hả?
- Dạ không!
- Với cái thân hình cơ bắp mạnh mẽ nhưng bên trong con người tôi lại là một tâm hồn yếu đuối, nếu tôi sống thật thì tôi sẽ bung ra hết, sẽ làm cho người ta sợ hãi, lúc đó chó mèo cũng chạy không thấy đuôi đâu!
- Bác sĩ! Giờ là năm 2009 rồi, xã hội cũng đôi chút nhìn nhận về vấn đề giới tính, bác sĩ đừng quá bi quan! Như em đây, em phẫu thuật chuyển giới rồi, giờ em sống lành mạnh như bao người con gái "công dung ngôn hạnh" khác!
- Không! Tôi chưa thấy được điều đó! Thỉnh thoảng tôi ngồi gần đám đông, người ta tưởng tôi là đàn ông chất nên họ cứ vậy mà nói chuyện tự nhiên với nhau. Họ nói con bê đê này con bê đê kia! Họ còn nói, nếu họ có con là bê đê thì họ sẽ từ luôn, có người thì lên tiếng nói về con nhỏ bạn của họ vì mê trai đẹp nhưng lấy phải thằng chồng bóng ơi là bóng, mỗi đêm trước khi đi ngủ vợ thoa kem dưỡng da thì chồng cũng thoa kem dưỡng ẩm. Ôi, tôi nghe thấy mà nhói lòng mình, cứ như họ đang xúc phạm tôi, chà đạp lên nỗi đau của tôi!
Minh Khang cười:
- Bác sĩ hãy mặc kệ họ đi! Quan tâm làm chi cho mệt.
- Tai nghe thấy rồi thì lại phải suy nghĩ số phận cuộc đời bóng gió! Đâu có mặc kệ được em!
- Em hiểu mà! Chờ em xíu em nghe điện thoại:
“ - Dạ! con nghe nè má!
- Khang! Con đang ở đâu vậy?
- Con đang ở phòng khám thú y bác sĩ Dương!
- Xong việc chưa con? Nếu xong rồi thì về nhà liền nghe con!
- Dạ! con về liền”.
Nghe xong cuộc gọi đến của bà Lâm! Khang ra về:
- Thôi, giờ em có việc em phải về, em cảm ơn bác sĩ!
- Có gì đâu mà em cứ cảm ơn hoài vậy, chúng ta cùng là chỗ chị em với nhau mà!.
Tác giả :
Trà Bình