Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 2-1: Náo loạn ở bệnh viện
Khách sạn Lệ Tư ở khu Thiên Hà Giang Thành, Lâm Giang, là khu có vị trí thuận lợi tốt nhất.
Trần Nhứ ngồi chờ tàu điện ngầm đến, thời điểm tàu đến là lúc trời đã tối. Gần cuối năm, đường Giang Biên dành cho người đi bộ được trang trí bằng đèn cầu hình giọt nước, đủ mọi màu sắc, giống như đi vào biển sao.
Khách sạn có một quán cà phê.
Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đón ánh sáng không gì sánh được. Ban ngày có thể nhìn trời xanh, buổi tối có thể ngắm trăng sao.
Phong cách lắp đặt thiết bị cũng không phải khách sạn năm sao truyền thống xa hoa hùng hổ như vậy, nhưng lại súc tích. Trên bục đại sảnh đặt mộc cây đàn Piano tam giác màu trắng. Một cô gái trẻ tuổi người mặc lễ phục ngồi trên ghế, đột nhiên lại gãy bài 《Vũ khúc Hungary số năm 》.
Tiết tấu điều chỉnh hơi chậm, chậm rãi mà bình tĩnh, cùng ca múa xung quanh mừng cảnh thái bình rất tương xứng.
Thời gian nghỉ giữa giờ Trần Nhứ nhận được cuộc điện thoại phỏng vấn, cô còn tưởng là lừa đảo.
Hai ngày cuối tuần, buổi chiều không có tiết học. Năm giờ đến tám giờ, mỗi tiếng được một trăm đồng. Lại không lỡ giờ tự học buổi tối, quả thực là chuyện tốt.
Chu Hằng ngồi trong quán cà phê gần vị trí cửa sổ.
Chỗ này cách âm vô cùng tốt, vẻn vẹn ánh sáng đèn treo nhu hòa, ấm áp không chói mắt. Chu Hằng mặc áo sơ mi, chân dài vắt chéo nhau, áo khoác tùy tiện để ở một bên. Thần thái bình thản, nhìn qua rất sáng sủa lại khôn khéo.
Trước mặt là một ly cà phê đá, đã uống được một nửa.
Từ trong túi xách, Trần Nhứ lấy ra một sấp tài liệu đã sao chép: "Đây là giấy khen thưởng của tôi trong cuộc thi so tài cả nước, còn có giấy chứng nhận cấp bậc."
Anh nhận lấy, tùy ý lật vài tờ xem.
"Đãi ngộ đã nói với cô rồi chứ?"
Trần Nhứ gật đầu: "Rồi."
"Cô vẫn đang đi học, vậy thời gian có ảnh hưởng gì hay không?"
"Dạ, tạm thời ở trường không có buổi học vào chiều chủ nhật. Nếu như có thay đổi, tôi sẽ báo cho anh sớm chuẩn bị."
Chu Hằng nhẹ gật đầu, ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới, sau đó chỉ chiếc piano trong đại sảnh: "Mang cô ý qua đánh thử một bài."
Trần Nhứ suy tư một lát, một tay thử mấy nốt, sau đó đặt hai tay lên phím đàn.
Liszt 《 Chuông 》.
Kĩ thuật đơn giản, tiết tấu nhẹ nhàng, lại có chút kỳ ảo trong màn đêm yên tĩnh.
Chu Hằng không hiểu nhiều về âm nhạc. Mắt anh nhìn xuống chỗ Trần Nhứ. Cô gái này còn rất trẻ, vì lòng tự tôn, cố ý chọn một ca khúc khó. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt không ở trên phím đàn, lưng thẳng tắp vừa gầy yếu, tư thế ngồi rụt rè lại ưu nhã.
Điện thoại vang lên.
Chu Hằng đứng dậy nghe máy: "Cũng đang định gọi điện cho anh đây, Trần Nhứ đã đến. Giờ đang đánh đàn."
Tạ Nghiêu Đình nghe được đầu bên kia điện thoại loáng thoáng tiếng nhạc, nói: "Lần này làm phiền cậu rồi."
Chu Hằng: "Khách sáo gì chứ. Tiện tay mà thôi. Vả lại nơi đây cũng đang thiếu người chơi đàn."
Anh hỏi: "Là bạn của Mạc Mạc?"
"Ừm."
Chu Hằng tán thưởng: "Đánh đàn không tệ."
Tạ Nghiêu Đình cười nói: "Vì để cho bạn của nó nhận việc này, Mạc Mạc lén lút xé tất cả đơn khóa học piano do cô dán từ trường học tới những nơi gần trường."
Hoàn tất một khúc.
Trần Nhứ trở lại chỗ, một lần nữa ngồi phía đối diện Chu Hằng.
Trong lúc này, anh luôn nghiêm cẩn tự kiềm chế, mang lại cảm giác lạ lẫm hướng về Trần Nhứ làm cô thấy tự ti. Chu Hằng nhìn ra cô không được tự nhiên, nhìn theo ngón tay cao gầy giao nhau cùng một chỗ của cô, ánh mắt chuyển đến người cô, cười nói: "Quần áo chúng tôi sẽ cung cấp, cô chỉ cần đến trước 20 phút kịp thay ca là được."
Trần Nhứ nhấp môi nói: "Dạ. Cảm ơn anh."
Trở về muộn, trong bếp còn đồ ăn.
Trần Nhứ mang hộp đồ để trong tủ lạnh.
Từ khi Đới Hương biết Trần Nhứ sẽ dọn tới đây, ba ngày đầu giúp cô cùng cả nhà ăn cơm. Nhà cô là nhà ba thế hệ, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, Trần Nhứ cảm thấy gây phiền toái cho bà, đã viện cớ từ chối mấy lần.
Bà thường xuyên làm cơm mang tới đây.
Mở tủ lạnh ra, thấy gói thuốc của phòng dược. Tạ Nghiêu Đình kê đơn 3 ngày uống thuốc, Trần Nhứ khỏi ốm không sai biệt lắm. Mỗi lúc về đến nhà trời đã tối, mang gói thuốc bỏ vào lò vi sóng, uống một chén nóng hổi, trong nhà khắp nơi nồng nặc mùi thuốc.
Ở cuối một mảnh giấy, ngày mai là ngày tái khám.
Thời gian gần đây thật khó nấu.
Âm u, cô độc, lo nghĩ, áp lực, thi cử ùn ùn kéo đến, hạng từ trên xuống dưới.
Trần Nhứ ngục xuống bàn một lúc rồi ngồi dậy làm một đề tiếng anh. Mở từ điển oxford ra, nhìn thấy thẻ kẹp sách trắng trong kia. Cô cầm trong tay, ngây ngốc một lát.
Đôi khi con người có thể trở nên rất thần bí, Mặc dù cô và Tạ Nghiêu Đình không tính là quen thuộc, nhưng bình thường anh làm người khá đơn giản, có đôi khi cảm thấy, anh giống như một loại thảo dược có thể đem lại cho người ta cảm giác thư thái.
Ngày hôm sau, tại bệnh viên trung y Giang Thành.
Gần đây phòng khám xảy ra sự cố. Người chết là một ông lão hơn tám mươi tuổi, được bệnh viện huyện đưa tới, nguyên nhân tử vong là do bệnh si ngốc. Trong đêm yên ắng không có tiếng động, vì đèn cấp cứu không được bật lên, nên không có ai ở đó cả. Sáng sớm hôm sau, lúc bảo mẫu đi vào để rửa mặt cho ông cụ thì mới phát hiện ra sự việc. Hiện tại quan hệ giữa bệnh viện và người nhà người hết đang căng thẳng, tất nhiên người nhà của ông cụ không chịu từ bỏ ý đồ.
Nghe nói ông cụ kia cả đời bận rộn với sự nghiệp, còn chưa từng được gặp con trai của mình, không ngờ ngày hôm sau vòng xoáy màu đen đã như gió thổi đến.
Muốn có kết quả chính xác nhất, phải làm thêm một bước giải phẫu. Nhưng mà người nhà của người chết không đồng ý, vẫn một mực chắc chắn đây là sự cố trong khi chưa bệnh, luôn luôn chống lại các bác sĩ. Mỗi ngày đều có người ngồi trước cửa bệnh viện đốt một đống giấy lớn để tang. Còn mang theo một cái băng biểu ngữ màu xám trắng rất lớn.
Vốn không khí ở bộ phận khám bệnh đã u ám nay còn thêm lộn xộn.
Trần Nhứ ngồi ở chiếc ghế đặt tại hành lang, chờ đến lượt mình một lúc thì có việc xảy ra.
Một đám người xông đến, hai người dẫn đầu giơ lên một cái vòng hoa cực lớn. Nhét chung một chỗ với những người đến khám bệnh, kêu khóc ầm ĩ mấy ngày liền, trong đại sảnh lập tức chướng khí bay mù mịt, ồn ào nhốn nháo.
Y tá trưởng đứng ra, cao giọng chặn lại nói: "Các người trật tự chút đi."
Đám người đứng bên trái của người đầu húi cua, chẳng biết từ khi nào đã lấy ra ống tuýp, loảng xoảng một tiếng nện bảo vệ đứng gần quầy, lớn tiếng la ầm: "Người đã chết, tại sao các người lại không có chút hối hận nào! Ba tôi khi sống là một người hiền lành, nói không có sẽ không có, các người là hung thủ giết người! Tôi sẽ kiện các người!"
Y tá trưởng tức giận, chỉ ra ngoài cửa: "Vậy mời các người đi báo, đừng có ở chỗ này làm loạn."
Người đàn ông tóc húi cua sắc mặt liền thành tím đen: "Mẹ khiếp, tôi đây không nói chuyện với bà, gọi người phụ trách ra đây cho tôi."
Phía sau ông ta hơn mười người lại bắt đầu lớn tiếng phụ họa, hô đánh hô nện. Hai ba cô y tá đều lùi về sau. Y tá trưởng trấn an tình hình, thấp giọng phân phó người phía sau: "Gọi bảo vệ, báo cảnh sát."
Trần Nhứ đứng trong đám người ở phía ngoài.
Một năm qua, cô và bệnh viện gặp nhiều trường hợp này rồi. Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, quả thật là phức tạp nhất trên đời, mỗi người một vẻ. Bác sĩ, người nhà bệnh nhân, truyền thông, Ba bên kiểm tra bản chất của nhau, lại không tin tưởng lẫn nhau; cộng thêm phần lớn tranh chấp dân sự vụn vặt, mỗi chuyện đều như một đống bùi nhùi, nói không rõ, bảo chẳng xong. Cảnh sát cũng không quản lý được.
Tạ Nghiêu Đình nghe thấy ồn ào bên ngoài, liền từ phòng khám đi ra.
Anh khoác một chiếc áo blouse trắng,mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi nhếch lên, giữa lông mày khó giấu được vẻ mệt mỏi. Hôm nay anh còn có ca trực đêm, lại ngồi cả ngày trong phòng khám. Giờ phút này, anh thực sự rất mệt.
Trần Nhứ theo bản năng đi lên phía trước hai bước, chào hỏi anh.
Tạ Nghiêu Đình đứng trước cô, lông mày nhíu sâu lại: "Sao cô lại ở đây?"
Không đợi câu trả lời từ Trần Nhứ, anh đã giơ tay từ phía dưới lên, đứng thế phòng thủ, thấp giọng nhắc nhở: "Cô ở đây chờ tôi, đừng có tới gần."
Cô gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Tạ Nghiêu Đình đi đến chỗ đám người ầm ĩ kia.
Trần Nhứ nhịn không được, liền thập thò đi sau anh vài bước.
Tạ Nghiêu Đình còn chưa đi đến, bạo động đã nổi lên.
Không biết hai bên nói câu gì, hay do tinh thần xúc động khó kiềm chế. Từ một tiếng sắc nhọn liền có một tiếng kêu, máu từ mặt y tá trưởng chảy ra, xuyên thấm lớp áo xanh da trời, ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Tạ Nghiêu Đình rất nhanh chạy về phía trước, ngăn chặn một người mang theo ống tuýp.
Các nhân viên an ninh bệnh viện vây tới hai ba tên.
Y tá trưởng vịn tay vào lan can gần tường rời đi được một đoạn, thì đột nhiên ngã lăn ra đất. Mọi người xếp hàng vừa nãy đều theo bản năng tìm chỗ tránh xa. Có người chạy thẳng tới cửa khác để ra. Trần Nhứ không động đậy, đứng cạnh ý tá trưởng. Trên trán cô có máu, tóc xõa che nửa mặt. Trong lòng bàn tay cũng có máu, sền sệt rơi trên mặt đất, như bị đổ thùng sơn đỏ. Tình cảnh khiến người ta sợ hãi.
Trong nội tâm Trần Nhứ có chút sợ hãi.
Người đàn ông tóc húi cua bị đẩy ngã lúc trước đứng lên, lắc đầu, khôi phục thần trí, cầm ống tuýp trên mặt đất lại.
Trần Nhứ vội vàng đỡ toàn thân y tá trưởng dậy. Cô kéo y tá trưởng đi được không bao xa, đã bị người kia đuổi tới. Trần Nhứ đem người che chở, chỉ vào hướng cửa lớn, la lớn: "Cảnh sát đến, cảnh sát đến rồi!"
Người đàn ông tóc húi cua quay đầu nhìn lại, vừa liếc nhìn, quát: "Con nhỏ này, đừng xen vào việc vào người khác, tránh ra cho tao."
Trần Nhứ không hề động đậy, trừng to mắt nhìn ông ta.
Đối diện là người đàn ông mắt đỏ, ống tuýp trong tay giơ cao trên không trung mang theo một nguồn gió lạnh.
Trần Nhứ ôm đầu, nhắm mắt cam chịu số phận.
Có người nhào tới chắn phía trước, cùng lúc xô đẩy gã xuống đất. Trần Nhứ mở mắt ra, ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt bình tĩnh của Tạ Nghiêu Đình, không đợi cô vui mừng, người đàn ông tóc húi cua kia từ trên mặt đất đứng dậy, lại xông tới.
Không kịp phòng thủ.
Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Nghiêu Đình chọn cách đơn giản nhất, anh ôm chặt lấy Trần Nhứ, đem cô cùng y tá trưởng đè vào trong góc, một mực bảo vệ.
Bên tai Trần Nhứ ong ong, không nghe thấy bất kỳ âm thanh xung quanh nào.
Nước mắt cứ thế rơi không ngừng. Lồng ngực như có kim đâm, một mảnh rối loạn. Toàn bộ thế giới dường như chết lặng. Cô có thể suy đoán được ống tuýp kia đã đánh vào lưng Tạ Nghiêu Đình, anh bóp chặt hai tay mình giữ cho cơ thể không bị rung chuyển.
Trần Nhứ ngồi chờ tàu điện ngầm đến, thời điểm tàu đến là lúc trời đã tối. Gần cuối năm, đường Giang Biên dành cho người đi bộ được trang trí bằng đèn cầu hình giọt nước, đủ mọi màu sắc, giống như đi vào biển sao.
Khách sạn có một quán cà phê.
Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đón ánh sáng không gì sánh được. Ban ngày có thể nhìn trời xanh, buổi tối có thể ngắm trăng sao.
Phong cách lắp đặt thiết bị cũng không phải khách sạn năm sao truyền thống xa hoa hùng hổ như vậy, nhưng lại súc tích. Trên bục đại sảnh đặt mộc cây đàn Piano tam giác màu trắng. Một cô gái trẻ tuổi người mặc lễ phục ngồi trên ghế, đột nhiên lại gãy bài 《Vũ khúc Hungary số năm 》.
Tiết tấu điều chỉnh hơi chậm, chậm rãi mà bình tĩnh, cùng ca múa xung quanh mừng cảnh thái bình rất tương xứng.
Thời gian nghỉ giữa giờ Trần Nhứ nhận được cuộc điện thoại phỏng vấn, cô còn tưởng là lừa đảo.
Hai ngày cuối tuần, buổi chiều không có tiết học. Năm giờ đến tám giờ, mỗi tiếng được một trăm đồng. Lại không lỡ giờ tự học buổi tối, quả thực là chuyện tốt.
Chu Hằng ngồi trong quán cà phê gần vị trí cửa sổ.
Chỗ này cách âm vô cùng tốt, vẻn vẹn ánh sáng đèn treo nhu hòa, ấm áp không chói mắt. Chu Hằng mặc áo sơ mi, chân dài vắt chéo nhau, áo khoác tùy tiện để ở một bên. Thần thái bình thản, nhìn qua rất sáng sủa lại khôn khéo.
Trước mặt là một ly cà phê đá, đã uống được một nửa.
Từ trong túi xách, Trần Nhứ lấy ra một sấp tài liệu đã sao chép: "Đây là giấy khen thưởng của tôi trong cuộc thi so tài cả nước, còn có giấy chứng nhận cấp bậc."
Anh nhận lấy, tùy ý lật vài tờ xem.
"Đãi ngộ đã nói với cô rồi chứ?"
Trần Nhứ gật đầu: "Rồi."
"Cô vẫn đang đi học, vậy thời gian có ảnh hưởng gì hay không?"
"Dạ, tạm thời ở trường không có buổi học vào chiều chủ nhật. Nếu như có thay đổi, tôi sẽ báo cho anh sớm chuẩn bị."
Chu Hằng nhẹ gật đầu, ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới, sau đó chỉ chiếc piano trong đại sảnh: "Mang cô ý qua đánh thử một bài."
Trần Nhứ suy tư một lát, một tay thử mấy nốt, sau đó đặt hai tay lên phím đàn.
Liszt 《 Chuông 》.
Kĩ thuật đơn giản, tiết tấu nhẹ nhàng, lại có chút kỳ ảo trong màn đêm yên tĩnh.
Chu Hằng không hiểu nhiều về âm nhạc. Mắt anh nhìn xuống chỗ Trần Nhứ. Cô gái này còn rất trẻ, vì lòng tự tôn, cố ý chọn một ca khúc khó. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt không ở trên phím đàn, lưng thẳng tắp vừa gầy yếu, tư thế ngồi rụt rè lại ưu nhã.
Điện thoại vang lên.
Chu Hằng đứng dậy nghe máy: "Cũng đang định gọi điện cho anh đây, Trần Nhứ đã đến. Giờ đang đánh đàn."
Tạ Nghiêu Đình nghe được đầu bên kia điện thoại loáng thoáng tiếng nhạc, nói: "Lần này làm phiền cậu rồi."
Chu Hằng: "Khách sáo gì chứ. Tiện tay mà thôi. Vả lại nơi đây cũng đang thiếu người chơi đàn."
Anh hỏi: "Là bạn của Mạc Mạc?"
"Ừm."
Chu Hằng tán thưởng: "Đánh đàn không tệ."
Tạ Nghiêu Đình cười nói: "Vì để cho bạn của nó nhận việc này, Mạc Mạc lén lút xé tất cả đơn khóa học piano do cô dán từ trường học tới những nơi gần trường."
Hoàn tất một khúc.
Trần Nhứ trở lại chỗ, một lần nữa ngồi phía đối diện Chu Hằng.
Trong lúc này, anh luôn nghiêm cẩn tự kiềm chế, mang lại cảm giác lạ lẫm hướng về Trần Nhứ làm cô thấy tự ti. Chu Hằng nhìn ra cô không được tự nhiên, nhìn theo ngón tay cao gầy giao nhau cùng một chỗ của cô, ánh mắt chuyển đến người cô, cười nói: "Quần áo chúng tôi sẽ cung cấp, cô chỉ cần đến trước 20 phút kịp thay ca là được."
Trần Nhứ nhấp môi nói: "Dạ. Cảm ơn anh."
Trở về muộn, trong bếp còn đồ ăn.
Trần Nhứ mang hộp đồ để trong tủ lạnh.
Từ khi Đới Hương biết Trần Nhứ sẽ dọn tới đây, ba ngày đầu giúp cô cùng cả nhà ăn cơm. Nhà cô là nhà ba thế hệ, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, Trần Nhứ cảm thấy gây phiền toái cho bà, đã viện cớ từ chối mấy lần.
Bà thường xuyên làm cơm mang tới đây.
Mở tủ lạnh ra, thấy gói thuốc của phòng dược. Tạ Nghiêu Đình kê đơn 3 ngày uống thuốc, Trần Nhứ khỏi ốm không sai biệt lắm. Mỗi lúc về đến nhà trời đã tối, mang gói thuốc bỏ vào lò vi sóng, uống một chén nóng hổi, trong nhà khắp nơi nồng nặc mùi thuốc.
Ở cuối một mảnh giấy, ngày mai là ngày tái khám.
Thời gian gần đây thật khó nấu.
Âm u, cô độc, lo nghĩ, áp lực, thi cử ùn ùn kéo đến, hạng từ trên xuống dưới.
Trần Nhứ ngục xuống bàn một lúc rồi ngồi dậy làm một đề tiếng anh. Mở từ điển oxford ra, nhìn thấy thẻ kẹp sách trắng trong kia. Cô cầm trong tay, ngây ngốc một lát.
Đôi khi con người có thể trở nên rất thần bí, Mặc dù cô và Tạ Nghiêu Đình không tính là quen thuộc, nhưng bình thường anh làm người khá đơn giản, có đôi khi cảm thấy, anh giống như một loại thảo dược có thể đem lại cho người ta cảm giác thư thái.
Ngày hôm sau, tại bệnh viên trung y Giang Thành.
Gần đây phòng khám xảy ra sự cố. Người chết là một ông lão hơn tám mươi tuổi, được bệnh viện huyện đưa tới, nguyên nhân tử vong là do bệnh si ngốc. Trong đêm yên ắng không có tiếng động, vì đèn cấp cứu không được bật lên, nên không có ai ở đó cả. Sáng sớm hôm sau, lúc bảo mẫu đi vào để rửa mặt cho ông cụ thì mới phát hiện ra sự việc. Hiện tại quan hệ giữa bệnh viện và người nhà người hết đang căng thẳng, tất nhiên người nhà của ông cụ không chịu từ bỏ ý đồ.
Nghe nói ông cụ kia cả đời bận rộn với sự nghiệp, còn chưa từng được gặp con trai của mình, không ngờ ngày hôm sau vòng xoáy màu đen đã như gió thổi đến.
Muốn có kết quả chính xác nhất, phải làm thêm một bước giải phẫu. Nhưng mà người nhà của người chết không đồng ý, vẫn một mực chắc chắn đây là sự cố trong khi chưa bệnh, luôn luôn chống lại các bác sĩ. Mỗi ngày đều có người ngồi trước cửa bệnh viện đốt một đống giấy lớn để tang. Còn mang theo một cái băng biểu ngữ màu xám trắng rất lớn.
Vốn không khí ở bộ phận khám bệnh đã u ám nay còn thêm lộn xộn.
Trần Nhứ ngồi ở chiếc ghế đặt tại hành lang, chờ đến lượt mình một lúc thì có việc xảy ra.
Một đám người xông đến, hai người dẫn đầu giơ lên một cái vòng hoa cực lớn. Nhét chung một chỗ với những người đến khám bệnh, kêu khóc ầm ĩ mấy ngày liền, trong đại sảnh lập tức chướng khí bay mù mịt, ồn ào nhốn nháo.
Y tá trưởng đứng ra, cao giọng chặn lại nói: "Các người trật tự chút đi."
Đám người đứng bên trái của người đầu húi cua, chẳng biết từ khi nào đã lấy ra ống tuýp, loảng xoảng một tiếng nện bảo vệ đứng gần quầy, lớn tiếng la ầm: "Người đã chết, tại sao các người lại không có chút hối hận nào! Ba tôi khi sống là một người hiền lành, nói không có sẽ không có, các người là hung thủ giết người! Tôi sẽ kiện các người!"
Y tá trưởng tức giận, chỉ ra ngoài cửa: "Vậy mời các người đi báo, đừng có ở chỗ này làm loạn."
Người đàn ông tóc húi cua sắc mặt liền thành tím đen: "Mẹ khiếp, tôi đây không nói chuyện với bà, gọi người phụ trách ra đây cho tôi."
Phía sau ông ta hơn mười người lại bắt đầu lớn tiếng phụ họa, hô đánh hô nện. Hai ba cô y tá đều lùi về sau. Y tá trưởng trấn an tình hình, thấp giọng phân phó người phía sau: "Gọi bảo vệ, báo cảnh sát."
Trần Nhứ đứng trong đám người ở phía ngoài.
Một năm qua, cô và bệnh viện gặp nhiều trường hợp này rồi. Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, quả thật là phức tạp nhất trên đời, mỗi người một vẻ. Bác sĩ, người nhà bệnh nhân, truyền thông, Ba bên kiểm tra bản chất của nhau, lại không tin tưởng lẫn nhau; cộng thêm phần lớn tranh chấp dân sự vụn vặt, mỗi chuyện đều như một đống bùi nhùi, nói không rõ, bảo chẳng xong. Cảnh sát cũng không quản lý được.
Tạ Nghiêu Đình nghe thấy ồn ào bên ngoài, liền từ phòng khám đi ra.
Anh khoác một chiếc áo blouse trắng,mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi nhếch lên, giữa lông mày khó giấu được vẻ mệt mỏi. Hôm nay anh còn có ca trực đêm, lại ngồi cả ngày trong phòng khám. Giờ phút này, anh thực sự rất mệt.
Trần Nhứ theo bản năng đi lên phía trước hai bước, chào hỏi anh.
Tạ Nghiêu Đình đứng trước cô, lông mày nhíu sâu lại: "Sao cô lại ở đây?"
Không đợi câu trả lời từ Trần Nhứ, anh đã giơ tay từ phía dưới lên, đứng thế phòng thủ, thấp giọng nhắc nhở: "Cô ở đây chờ tôi, đừng có tới gần."
Cô gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Tạ Nghiêu Đình đi đến chỗ đám người ầm ĩ kia.
Trần Nhứ nhịn không được, liền thập thò đi sau anh vài bước.
Tạ Nghiêu Đình còn chưa đi đến, bạo động đã nổi lên.
Không biết hai bên nói câu gì, hay do tinh thần xúc động khó kiềm chế. Từ một tiếng sắc nhọn liền có một tiếng kêu, máu từ mặt y tá trưởng chảy ra, xuyên thấm lớp áo xanh da trời, ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Tạ Nghiêu Đình rất nhanh chạy về phía trước, ngăn chặn một người mang theo ống tuýp.
Các nhân viên an ninh bệnh viện vây tới hai ba tên.
Y tá trưởng vịn tay vào lan can gần tường rời đi được một đoạn, thì đột nhiên ngã lăn ra đất. Mọi người xếp hàng vừa nãy đều theo bản năng tìm chỗ tránh xa. Có người chạy thẳng tới cửa khác để ra. Trần Nhứ không động đậy, đứng cạnh ý tá trưởng. Trên trán cô có máu, tóc xõa che nửa mặt. Trong lòng bàn tay cũng có máu, sền sệt rơi trên mặt đất, như bị đổ thùng sơn đỏ. Tình cảnh khiến người ta sợ hãi.
Trong nội tâm Trần Nhứ có chút sợ hãi.
Người đàn ông tóc húi cua bị đẩy ngã lúc trước đứng lên, lắc đầu, khôi phục thần trí, cầm ống tuýp trên mặt đất lại.
Trần Nhứ vội vàng đỡ toàn thân y tá trưởng dậy. Cô kéo y tá trưởng đi được không bao xa, đã bị người kia đuổi tới. Trần Nhứ đem người che chở, chỉ vào hướng cửa lớn, la lớn: "Cảnh sát đến, cảnh sát đến rồi!"
Người đàn ông tóc húi cua quay đầu nhìn lại, vừa liếc nhìn, quát: "Con nhỏ này, đừng xen vào việc vào người khác, tránh ra cho tao."
Trần Nhứ không hề động đậy, trừng to mắt nhìn ông ta.
Đối diện là người đàn ông mắt đỏ, ống tuýp trong tay giơ cao trên không trung mang theo một nguồn gió lạnh.
Trần Nhứ ôm đầu, nhắm mắt cam chịu số phận.
Có người nhào tới chắn phía trước, cùng lúc xô đẩy gã xuống đất. Trần Nhứ mở mắt ra, ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt bình tĩnh của Tạ Nghiêu Đình, không đợi cô vui mừng, người đàn ông tóc húi cua kia từ trên mặt đất đứng dậy, lại xông tới.
Không kịp phòng thủ.
Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Nghiêu Đình chọn cách đơn giản nhất, anh ôm chặt lấy Trần Nhứ, đem cô cùng y tá trưởng đè vào trong góc, một mực bảo vệ.
Bên tai Trần Nhứ ong ong, không nghe thấy bất kỳ âm thanh xung quanh nào.
Nước mắt cứ thế rơi không ngừng. Lồng ngực như có kim đâm, một mảnh rối loạn. Toàn bộ thế giới dường như chết lặng. Cô có thể suy đoán được ống tuýp kia đã đánh vào lưng Tạ Nghiêu Đình, anh bóp chặt hai tay mình giữ cho cơ thể không bị rung chuyển.
Tác giả :
Tĩnh Hề