Gió Nam Hiểu Ý Em
Chương 23
Canh gà nóng hổi đổ lên làn da mềm mại của cô khiến da thịt đỏ ửng, mảnh sứ vỡ tung tóe trên mặt đất“Đau quá…”“Sao cô lại ngu ngốcđến vậy!” Ôn Nam nổi giận lôi Diệp Tiểu Ý đang quỳ dưới đất ra ngoài.Diệp Tiểu Ý cho rằng Ôn Nam định đuổi nàng đi,Chồng chưa cưới?!
Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn ra cửa, đám người vây kín lấy bọn họ, Ôn Nam không hề biết đến sự hiện diện của Diệp Tiểu Ý ở bên ngoài đám người này.
“Xin hỏi Quý tiểu thư, hai người đính hôn từ lúc nào vậy?” Ký giả hỏi.
“Chúng tôi đính hôn từ bốn năm trước, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ nhận được tin vui của chúng tôi thôi.” Quý Tư Lâm nói.
Đính hôn bốn năm trước... Kết hôn...
Lồng ngực Diệp Tiểu Ý đau đớn vô cùng, buông lỏng tay, chiếc ly rơi trên mặt đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.
Vậy cô là cái gì chứ...
Quý Bạc Như vội đặt ly xuống, ân cần nói: “Tiểu Ý, em có khỏe không?”
“Quý đại ca, em… em muốn rời khỏi đây!” Diệp Tiểu Ý thất kinh.
Quý Bạc Như liếc nhìn Ôn Nam và Quý Tư Lâm đang được công chúng ngưỡng mộ, đau lòng nói: “Được…”
Nhưng ngay khi hai người định rời đi, Quý Tư Lâm phát hiện Quý Bạc Như, cô ta đẩy ký giả ra, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh!”
Quý Bạc Như làm bộ không nghe thấy, dẫn Diệp Tiểu Ý rời đi.
Ai ngờ Quý Tư Lâm lại rảo bước tiến đến, ngăn cản hai người: “Anh, em gọi anh đó! Sao anh không trả lời!”
Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn Quý Bạc Như, không thể ngờ vị hôn thê của Ôn Nam lại là em gái của Quý Bạc Như!
“Tư Lâm, anh…”
Không đợi Quý Bạc Như nói xong, Quý Tư Lâm liền vẫy Ôn Nam: “
Nam, anh qua đây, em giới thiệu anh họ em cho anh quen!”
Ôn Nam nhìn về phía Quý Tư Lâm, liền thấy cô gái Quý Bạc Như đang đỡ là Diệp Tiểu Ý!
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Đâm lao đành phải theo lao thôi.
Diệp Tiểu Ý vừa sợ vừa tan nát cõi lòng nắm lấy cánh tay Quý Bạc Như, không tự chủ nên có hơi mạnh tay.
Ôn Nam đi đến, Quý Tư Lâm thân mật kéo cánh tay hắn, cười tủm tỉm giới thiệu nói: “Nam, đây chính là Quý Bạc Như người anh họ thương em nhất mà em đã từng kể với anh đó, anh, đây là Ôn Nam chồng chưa cưới của em!”
Hai nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Diệp Tiểu Ý vẫn cúi đầu, sợ đến lạnh run người.
Cô không biết nên đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.
Lúc này, cô rất muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống!
“Ơ, anh, vị tiểu thư bên cạnh anh là ai vậy?” Quý Tư Lâm nhìn Quý Bạc Như bằng vẻ mặt thăm dò: “Anh không định giới thiệu chút sao?”
Quý Bạc Như liếc nhìn Diệp Tiểu Ý, mơ hồ nói: “Một người bạn.”
“Em thấy chắc là bạn gái anh rồi! Trước giờ anh có ra ngoài với con gái bao giờ đâu, dẫn đến nơi quan trọng như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi!” Quý Tư Lâm cười nói.
Ôn Nam nghe được hai chữ ‘bạn gái’, lồng ngực như bị đâm một nhát dao, vô cùng giận dữ!
Quý Bạc Như thấy được sự phẫn nộ của hắn, cũng không thèm giải thích, cứ để hắn hiểu lầm là được rồi!
Quý Tư Lâm thoải mái đưa tay ra: “Xin chào, chị dâu, em là Quý Tư Lâm! Rất hân hạnh được quên chị!”
“Xin chào, tôi là Diệp Tiểu Ý…” Diệp Tiểu Ý ngại ngần đưa tay ra, từ đầu đến cuối không dám nhìn Ôn Nam.
“Nam, mau chào hỏi đi, đây chính là chị dâu tương lai của chúng ta đó!” Quý Tư Lâm kiều diễm nói.
Ôn Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Ý, một lát sau, hắn mới đưa tay ra: “Diệp tiểu thư, xin chào!”
Diệp Tiểu Ý nhìn cánh tay của hắn đưa đến, như ngàn mũi tên đâm vào tim, khẩu khí lạnh lùng như vậy, thật giống không quen biết!
Đã như vậy, cô còn sợ cái gì chứ?
Diệp Tiểu Ý bắt tay Ôn Nam, ánh mắt kiên định, rồi lại run run, cố gắng cười tự nhiên: “Xin chào, Ôn tiên sinh.”
“Ơ, sao chị dâu biết Nam họ Ôn? Vừa rồi em đâu có kêu Ôn Nam đâu nhỉ!” Quý Tư Lâm liền nắm được trọng điểm.
Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn ra cửa, đám người vây kín lấy bọn họ, Ôn Nam không hề biết đến sự hiện diện của Diệp Tiểu Ý ở bên ngoài đám người này.
“Xin hỏi Quý tiểu thư, hai người đính hôn từ lúc nào vậy?” Ký giả hỏi.
“Chúng tôi đính hôn từ bốn năm trước, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ nhận được tin vui của chúng tôi thôi.” Quý Tư Lâm nói.
Đính hôn bốn năm trước... Kết hôn...
Lồng ngực Diệp Tiểu Ý đau đớn vô cùng, buông lỏng tay, chiếc ly rơi trên mặt đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.
Vậy cô là cái gì chứ...
Quý Bạc Như vội đặt ly xuống, ân cần nói: “Tiểu Ý, em có khỏe không?”
“Quý đại ca, em… em muốn rời khỏi đây!” Diệp Tiểu Ý thất kinh.
Quý Bạc Như liếc nhìn Ôn Nam và Quý Tư Lâm đang được công chúng ngưỡng mộ, đau lòng nói: “Được…”
Nhưng ngay khi hai người định rời đi, Quý Tư Lâm phát hiện Quý Bạc Như, cô ta đẩy ký giả ra, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh!”
Quý Bạc Như làm bộ không nghe thấy, dẫn Diệp Tiểu Ý rời đi.
Ai ngờ Quý Tư Lâm lại rảo bước tiến đến, ngăn cản hai người: “Anh, em gọi anh đó! Sao anh không trả lời!”
Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn Quý Bạc Như, không thể ngờ vị hôn thê của Ôn Nam lại là em gái của Quý Bạc Như!
“Tư Lâm, anh…”
Không đợi Quý Bạc Như nói xong, Quý Tư Lâm liền vẫy Ôn Nam: “
Nam, anh qua đây, em giới thiệu anh họ em cho anh quen!”
Ôn Nam nhìn về phía Quý Tư Lâm, liền thấy cô gái Quý Bạc Như đang đỡ là Diệp Tiểu Ý!
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Đâm lao đành phải theo lao thôi.
Diệp Tiểu Ý vừa sợ vừa tan nát cõi lòng nắm lấy cánh tay Quý Bạc Như, không tự chủ nên có hơi mạnh tay.
Ôn Nam đi đến, Quý Tư Lâm thân mật kéo cánh tay hắn, cười tủm tỉm giới thiệu nói: “Nam, đây chính là Quý Bạc Như người anh họ thương em nhất mà em đã từng kể với anh đó, anh, đây là Ôn Nam chồng chưa cưới của em!”
Hai nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Diệp Tiểu Ý vẫn cúi đầu, sợ đến lạnh run người.
Cô không biết nên đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.
Lúc này, cô rất muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống!
“Ơ, anh, vị tiểu thư bên cạnh anh là ai vậy?” Quý Tư Lâm nhìn Quý Bạc Như bằng vẻ mặt thăm dò: “Anh không định giới thiệu chút sao?”
Quý Bạc Như liếc nhìn Diệp Tiểu Ý, mơ hồ nói: “Một người bạn.”
“Em thấy chắc là bạn gái anh rồi! Trước giờ anh có ra ngoài với con gái bao giờ đâu, dẫn đến nơi quan trọng như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi!” Quý Tư Lâm cười nói.
Ôn Nam nghe được hai chữ ‘bạn gái’, lồng ngực như bị đâm một nhát dao, vô cùng giận dữ!
Quý Bạc Như thấy được sự phẫn nộ của hắn, cũng không thèm giải thích, cứ để hắn hiểu lầm là được rồi!
Quý Tư Lâm thoải mái đưa tay ra: “Xin chào, chị dâu, em là Quý Tư Lâm! Rất hân hạnh được quên chị!”
“Xin chào, tôi là Diệp Tiểu Ý…” Diệp Tiểu Ý ngại ngần đưa tay ra, từ đầu đến cuối không dám nhìn Ôn Nam.
“Nam, mau chào hỏi đi, đây chính là chị dâu tương lai của chúng ta đó!” Quý Tư Lâm kiều diễm nói.
Ôn Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Ý, một lát sau, hắn mới đưa tay ra: “Diệp tiểu thư, xin chào!”
Diệp Tiểu Ý nhìn cánh tay của hắn đưa đến, như ngàn mũi tên đâm vào tim, khẩu khí lạnh lùng như vậy, thật giống không quen biết!
Đã như vậy, cô còn sợ cái gì chứ?
Diệp Tiểu Ý bắt tay Ôn Nam, ánh mắt kiên định, rồi lại run run, cố gắng cười tự nhiên: “Xin chào, Ôn tiên sinh.”
“Ơ, sao chị dâu biết Nam họ Ôn? Vừa rồi em đâu có kêu Ôn Nam đâu nhỉ!” Quý Tư Lâm liền nắm được trọng điểm.
Tác giả :
JJ@大丽花茶