Giờ Đang Nơi Đâu
Quyển 1 - Chương 41: Đảo xa (5)
Những người lính kia đến đây là vì rượu, vừa uống rượu vào là lại bắt đầu làm càn không phân biệt nam nữ. Hai người trốn vào trong góc, nhìn lắc đầu ngán ngẩm rồi quay vào trong nhà. Máy thu thanh đang phát bài “Mưa Bụi” du dương, người người trong phòng đang khiêu vũ. Đáng tiếc là tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, quân nhân hai nước cứ thế cùng nhau khiêu vũ mà không phân biệt binh chủng giới tính, trông còn điên hơn cả hiện trường say rượu ở bên ngoài.
Đêm đã khuya, hai người tựa vào lan can hành lang trong khách sạn nhìn cảnh vui. Neil đã say quắc cần câu, được người ta đưa về phòng.
Sở Vọng cười nói: “Thương anh đêm nay phải ngủ chung với con sâu rượu.”
“Chỉ mong cậu ta không ngáy to.”
Sở Vọng chợt nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu sang cười nhìn anh: “Trên con thuyền đi từ Pháp đến Anh ——”
“Em nhanh chóng quên chuyện ấy đi hộ anh.” Tư Ngôn Tang cười bất đắc dĩ.
Sở Vọng chống tay lên cằm, khẽ nheo mắt lại. Hai người im lặng nhìn đám người bên dưới múa loạn, bất chợt Sở Vọng nhẹ nói: “Chỉ là em thấy thú vị thôi, anh đừng để trong lòng. Anh không phải là người khinh suất, trái lại còn tốt hơn bọn họ nhiều.”
Nói thật, nhìn một đám ma men khiêu vũ đâu có gì thú vị, nhưng hai người chưa muốn lên lầu ngủ bây giờ. Một nhân viên phục vụ đi qua đi lại nhiều lần, thấy hai người có vẻ không thích xuống dưới khiêu vũ, lại không biết nên chơi gì, thế là tốt bụng đến gần nói: “Sáng sớm ngày mai ở dưới tầng trệt khách sạn có chiếu phim, hai người có thể xuống đó xem.”
Hai người cười cám ơn nhân viên, cũng không hỏi là chiếu phim gì. Lại nhìn ra ngoài một lúc, hẹn sáng mai gặp nhau dưới lầu rồi mỗi người mới về phòng ngủ.
Đêm đó không gặp lại bà Cát và Tạ Trạch Ích nữa, có lẽ chê đám đông ồn ào nên trốn đi đâu đó đánh mạt chược rồi.
Đang nằm trên giường, đột nhiên Sở Vọng thấy đầu giường có điện thoại nam châm làm bằng đồng to tướng, bất chợt nhớ lại đoạn ở khách sạn vịnh Nước Cạn trong tác phẩm “Khuynh Thành Chi Luyến”. Cô nghĩ bụng, ngày mai sẽ nói với Tư Ngôn Tang thế này: “Nếu Neil ngáy to quá thì có thể gọi điện đến phòng em, chúng ta có thể đến nhà cũ của thầy pháp dạo chơi buổi tối, rồi ban ngày quay về ngủ.” Nhưng sau đó lại nghĩ, có lẽ ngày mai Neil sẽ không say nữa. Vì quên mất chuyện trong phòng khách sạn cao cấp đều có điện thoại nên cô ủ rũ mãi, có điều ngủ xong tỉnh dậy lại quên chuyện này đi.
Sáng ngủ dậy, vừa đánh răng rửa mặt xong thì có nhân viên đến gõ cửa, hỏi cô: “Phòng 215 có đặt bàn ăn, hai quý ngài hỏi cô có muốn ăn sáng chung không?”
Sở Vọng nhớ ngày hôm qua Neil say khướt, nếu hôm nay dậy sớm thì chắc chắn sẽ đau nhức đầu, nhất định sẽ muốn ngủ thêm. Đang định từ chối thì ở ngã rẽ hành lang, Tư Ngôn Tang lại gần cười nói, “Thế thì xuống lầu ăn thôi.”
Sở Vọng nghĩ anh đúng là lạ thật, rõ ràng bản thân cũng muốn xuống ăn nhưng lại mất công nhờ người đến mời. Có điều cô cũng chỉ mỉm cười, im lặng đi theo anh.
Băng qua tiền sảnh tù mù, cửa vừa mở ra, chợt thấy “chị Tạ” đang đứng tựa vào cửa đợi bạn, nói: “… Nghe bảo là chiếu phim Metropolis, vừa dài vừa chán, không hay bằng The General.”
Cô bạn kia cười nói: “Dù gì cũng là đồ của người Đức mà.”* Sau đó lại bổ sung thêm: “Sao Tse không đến?”
(*“Metropolis” là bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng của Đức do hãng Paramount sản xuất năm 1927, là bộ phim khoa học viễn tưởng đầu tiên trên thế giới.)
“Chị Tạ” ai oán bảo: “Tối qua chơi mạt chược cả đêm. Mạt chược thì có gì hay ho?”
Cô bạn nói: “Đúng thế, cá cược cũng chẳng được mấy đồng bạc, tôi thấy hầu như người Trung Quốc nào cũng tẻ nhạt cả.”
Bắt gặp hai người, Sở Vọng mỉm cười nói: “Chào buổi sáng chị Tạ.”
Lập tức “chị Tạ” trưng ra nụ cười tiêu chuẩn hoàn mỹ: “Chào buổi sáng.” Chợt quan sát cô một phen: “Oh! Hôm nay em mặc đồ đẹp lắm.”
Sở Vọng khách khí cám ơn, miễn cưỡng coi như chào hỏi xong, sau đó đi xuống lầu.
Quả nhiên dưới sảnh đang chiếu Metropolis, lại còn là bản đã được biên tập để chiếu ở Mỹ. Sàn khiêu vũ đá hoa tối qua đã thành phòng ăn tù mù. Khách đến đều ăn uống tán gẫu, chẳng mấy ai xem phim. Sở Vọng thấy buồn cười: người ngoại quốc ngàn dặm xa xôi đến Hương Cảng để xem Trung Quốc thế nào, nhưng lại chỉ thấy được một phương Tây chẳng ra gì.
Hai người gọi chân giò hun khói, trứng rán và nước trái cây, ngồi xuống nghiêm túc xem phim. Tư Ngôn Tang cười nói: “Cắt bỏ nhiều đoạn có ý nghĩa mất rồi.”
“Anh xem bản gốc rồi hả?”
“Anh có người bạn học điện ảnh được xem bản chiếu thử, sau đó lén cầm đĩa phim bản sao đến casino chiếu, may mắn được xem một lần.”
Sở Vọng cực kỳ hâm mộ. Nghe nói ngày xưa bản gốc phim nhựa rất đắt, một đĩa bản gốc của phim Metropolis tốn 1/20 số đồng Mark bỏ ra để chế tác bộ phim này. Có thể nói bộ phim này là cha đẻ của tất cả các dòng phim khoa học viễn tưởng ở đời sau, thế mà lại bị hãng Paramount biên tập cắt bỏ những cảnh quay nổi bật. Phim gốc thất lạc, đến thế hệ sau lại cứ làm đi làm lại nhiều lần, thậm chí còn được xem là di sản tư liệu thế giới. Nếu bây giờ quay trở lại thế kỷ 21 mà nói mình từng được xem bản gốc, kiểu gì cũng bị rất nhiều người ghen ghét cho xem.
Nhìn vẻ mặt cô, Tư Ngôn Tang dịu dàng nói: “Nếu muốn xem thì tháng 6 này đi Anh, anh có thể dẫn em đi xem một lần.”
Sở Vọng đang định mở lời thì Tư Ngôn Tang đã nói tiếp: “Có điều nghe nói gia cảnh người bạn kia sa sút, không biết bản sao còn may mắn tồn tại không.”
Có lẽ là không đâu. Sở Vọng tiếc nuối nhớ lại, không khỏi tò mò cười hỏi: “Năm 2000 thật sự sẽ như thế nào, liệu có giống trong Metropolis không?”
Cô thật sự rất muốn biết, ở trong thời đại này, một chàng trai có trí tưởng tượng phong phú sẽ miêu tả về thế giới tương lai như thế nào.
Tư Ngôn Tang híp mắt suy nghĩ, sau đó bảo: “Sau hòa ước Versailles, người Đức sẽ muốn tạo ra một thế giới như Metropolis: Công nghiệp hóa cơ giới hóa trong cuộc sống hàng ngày, lấy đó để giảm áp lực cho con người; người Anh vẫn là đại đế quốc đứng số một thanh lịch trang trọng, mang theo phong cách hài kịch châm biếm* phát triển mạnh mẽ… Có điều hy vọng đồ ăn của bọn họ sẽ ngon hơn bây giờ.”
(*Từ gốc là Dark comedy, đây là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, là một thể loại lai giữa hài kịch và trào phúng khi tiếng cười được dựa trên sự nhạo báng và hoài nghi, với những chủ đề như cái chết.)
Sở Vọng mỉm cười, hỏi: “Vậy còn người Trung Quốc thì sao?”
Tư Ngôn Tang thoáng nhíu mày, có lẽ cảm thấy đề này phức tạp nặng nề hơn. Dừng một lúc rồi anh mới trả lời: “Hy vọng Trung Quốc sẽ trả hết nợ sớm hơn Đức. Lúc đó không còn bị thực dân, quốc gia toàn vẹn, nhân dân tự do.” Cuối cùng, anh cười nói: “Vì có quá nhiều kỳ vọng vào quốc gia của mình nên không tưởng tượng phong phú. Em nghĩ thế nào?”
Sở Vọng chống cằm, làm bộ như trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu nói: “Nước Đức sẽ phát minh ra rất nhiều máy móc trong nhà, nhưng chủ yếu cũng như như vật dụng trong gia đình thôi, tỉ lệ sử dụng khá thấp. Chắc chắn sẽ có đầy đủ thiết bị phòng bếp, có điều cũng không có nhiều tác dụng. Đồ ăn ở Anh cũng như mấy trăm năm trước, dù đến năm 2000 thì cũng không tiến bộ nhiều. Còn Trung Quốc ấy à, quốc gia toàn vẹn, nhân dân tự do, nhưng có lẽ còn cần nhiều tự do hơn… Em cũng giống anh, không có nhiều tưởng tượng về đất nước của mình.”
Sau khi kết thúc bữa sáng, sẽ có một chuyến xe buýt từ Đại Loan đến Nam Loan. Có điều xem Metropolis xong thì hai người cũng đã để lỡ chuyến xe duy nhất này rồi. Đúng lúc ấy, Tạ Trạch Ích cùng bạn gái từ trên lầu đi xuống, đeo kính râm và áo choàng đi biển, mặc đồ in hoa, nhìn là biết ngay muốn đi biển. Tạ Trạch Ích hỏi nhân viên phục vụ, nghe nói đã bỏ lỡ chuyến xe thì “chị Tạ” lại sầm mặt, trách Tạ Trạch Ích “chơi mạt chược” mà “dậy muộn”, mấy câu trách móc cứ thế lọt vào tai hai người. Tạ Trạch Ích mỉm cười nghe, không có vẻ gì là tức giận. Lại đi hỏi một hồi, nghe nói khách sạn có dịch vụ cho thuê xe đạp, lúc này anh mới thong thả bước ra cửa. Đến khi quay về thì trong tay vác chiếc xe đạp màu đen to tướng, đứng trước cửa cười vô cùng lịch thiệp. “Chị Tạ” được dỗ mỉm cười, kéo dép lê vui vẻ đi ra.
Hai người cũng hỏi nhân viên thuê xe đạp. Có điều toàn là Sở Vọng nói, Tư Ngôn Tang chỉ đứng cạnh lắng nghe, trên mặt nở nụ cười khó hiểu. Cuối cùng cũng tìm được hai chiếc xe đạp, lúc hai người đẩy xe ra khỏi cửa thì Neil cũng tỉnh ngủ.
Nghe thấy tiếng Neil hét lớn “Tư, Lin ——”, hai người ngẩng đầu lên, thấy sau hàng cây cọ là gương mặt sưng phù vì say của anh ta, khiến cái đầu tròn vo hơn trước nhiều. Anh ta dựa đầu vào khung cửa, ồ lên một tiếng cười nói: “Tư! Cậu tập đi xe đạp từ bao giờ vậy?”
Tư Ngôn Tang ừm một tiếng, phải nheo mắt vì bị ánh nắng trên cửa sổ thủy tinh ở mái nhà phản chiếu, “Mới tập.”
Neil nói: “Nếu hai người đến Nam Loan thì cho tôi quá giang nhờ một đoạn đi!”
Tư Ngôn Tang nheo mắt: “Tôi từ chối.”
Cái đầu tròn sau cửa sổ kính trên tầng hai ảo não, một phút sau, Neil mũm mĩm chạy xuống cửa. Vừa thấy anh ta, Tư Ngôn Tang lập tức ngồi lên xe đạp, nghiêng ngả đạp xe đi một đoạn. Nhưng vì đạp quá chậm nên bị Neil giữ lấy yên sau kéo về.
Neil *chậc chậc* hai tiếng: “Cậu chạy gì hả? Sợ tôi vạch trần cậu không biết đạp xe à!”
Tư Ngôn Tang nhíu mày: “Cậu đã nói ra rồi.”
Sở Vọng cảm thấy mới lạ, cười hỏi: “Thật thế hả, sao ban nãy anh không nói với em?”
“Đạp xe thôi mà, anh cho rằng sẽ không khó lắm.”
Anh ta vừa dứt lời, Neil làm như nghe thấy một câu chuyện buồn cười: “Chắc là không khó lắm? Thế sao ngày trước ở trường công đăng ký đi học quân sự, hôm Chủ nhật đi ra ngoài, là ai không chịu đạp xe bắt kịp đại đội mà tự mình bắt xe điện hoặc đi bộ xuất phát trước, không phải vì sợ đạp xe đạp à?”
Tư Ngôn Tang lại sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đột nhiên muốn thử.”
Ba người cùng đẩy xe đi về phía trước. Một lúc sau, anh lại bổ sung: “Nếu xét từ mức độ nào đó, thì việc gì tôi cũng muốn cố gắng thử xem thế nào.”
___
*Qin: Thật sự xin lỗi mọi người vì có sự nhầm lẫn trong tên chương truyện phần này, đúng là đảo xa chứ không phải đảo nhỏ.
Đêm đã khuya, hai người tựa vào lan can hành lang trong khách sạn nhìn cảnh vui. Neil đã say quắc cần câu, được người ta đưa về phòng.
Sở Vọng cười nói: “Thương anh đêm nay phải ngủ chung với con sâu rượu.”
“Chỉ mong cậu ta không ngáy to.”
Sở Vọng chợt nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu sang cười nhìn anh: “Trên con thuyền đi từ Pháp đến Anh ——”
“Em nhanh chóng quên chuyện ấy đi hộ anh.” Tư Ngôn Tang cười bất đắc dĩ.
Sở Vọng chống tay lên cằm, khẽ nheo mắt lại. Hai người im lặng nhìn đám người bên dưới múa loạn, bất chợt Sở Vọng nhẹ nói: “Chỉ là em thấy thú vị thôi, anh đừng để trong lòng. Anh không phải là người khinh suất, trái lại còn tốt hơn bọn họ nhiều.”
Nói thật, nhìn một đám ma men khiêu vũ đâu có gì thú vị, nhưng hai người chưa muốn lên lầu ngủ bây giờ. Một nhân viên phục vụ đi qua đi lại nhiều lần, thấy hai người có vẻ không thích xuống dưới khiêu vũ, lại không biết nên chơi gì, thế là tốt bụng đến gần nói: “Sáng sớm ngày mai ở dưới tầng trệt khách sạn có chiếu phim, hai người có thể xuống đó xem.”
Hai người cười cám ơn nhân viên, cũng không hỏi là chiếu phim gì. Lại nhìn ra ngoài một lúc, hẹn sáng mai gặp nhau dưới lầu rồi mỗi người mới về phòng ngủ.
Đêm đó không gặp lại bà Cát và Tạ Trạch Ích nữa, có lẽ chê đám đông ồn ào nên trốn đi đâu đó đánh mạt chược rồi.
Đang nằm trên giường, đột nhiên Sở Vọng thấy đầu giường có điện thoại nam châm làm bằng đồng to tướng, bất chợt nhớ lại đoạn ở khách sạn vịnh Nước Cạn trong tác phẩm “Khuynh Thành Chi Luyến”. Cô nghĩ bụng, ngày mai sẽ nói với Tư Ngôn Tang thế này: “Nếu Neil ngáy to quá thì có thể gọi điện đến phòng em, chúng ta có thể đến nhà cũ của thầy pháp dạo chơi buổi tối, rồi ban ngày quay về ngủ.” Nhưng sau đó lại nghĩ, có lẽ ngày mai Neil sẽ không say nữa. Vì quên mất chuyện trong phòng khách sạn cao cấp đều có điện thoại nên cô ủ rũ mãi, có điều ngủ xong tỉnh dậy lại quên chuyện này đi.
Sáng ngủ dậy, vừa đánh răng rửa mặt xong thì có nhân viên đến gõ cửa, hỏi cô: “Phòng 215 có đặt bàn ăn, hai quý ngài hỏi cô có muốn ăn sáng chung không?”
Sở Vọng nhớ ngày hôm qua Neil say khướt, nếu hôm nay dậy sớm thì chắc chắn sẽ đau nhức đầu, nhất định sẽ muốn ngủ thêm. Đang định từ chối thì ở ngã rẽ hành lang, Tư Ngôn Tang lại gần cười nói, “Thế thì xuống lầu ăn thôi.”
Sở Vọng nghĩ anh đúng là lạ thật, rõ ràng bản thân cũng muốn xuống ăn nhưng lại mất công nhờ người đến mời. Có điều cô cũng chỉ mỉm cười, im lặng đi theo anh.
Băng qua tiền sảnh tù mù, cửa vừa mở ra, chợt thấy “chị Tạ” đang đứng tựa vào cửa đợi bạn, nói: “… Nghe bảo là chiếu phim Metropolis, vừa dài vừa chán, không hay bằng The General.”
Cô bạn kia cười nói: “Dù gì cũng là đồ của người Đức mà.”* Sau đó lại bổ sung thêm: “Sao Tse không đến?”
(*“Metropolis” là bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng của Đức do hãng Paramount sản xuất năm 1927, là bộ phim khoa học viễn tưởng đầu tiên trên thế giới.)
“Chị Tạ” ai oán bảo: “Tối qua chơi mạt chược cả đêm. Mạt chược thì có gì hay ho?”
Cô bạn nói: “Đúng thế, cá cược cũng chẳng được mấy đồng bạc, tôi thấy hầu như người Trung Quốc nào cũng tẻ nhạt cả.”
Bắt gặp hai người, Sở Vọng mỉm cười nói: “Chào buổi sáng chị Tạ.”
Lập tức “chị Tạ” trưng ra nụ cười tiêu chuẩn hoàn mỹ: “Chào buổi sáng.” Chợt quan sát cô một phen: “Oh! Hôm nay em mặc đồ đẹp lắm.”
Sở Vọng khách khí cám ơn, miễn cưỡng coi như chào hỏi xong, sau đó đi xuống lầu.
Quả nhiên dưới sảnh đang chiếu Metropolis, lại còn là bản đã được biên tập để chiếu ở Mỹ. Sàn khiêu vũ đá hoa tối qua đã thành phòng ăn tù mù. Khách đến đều ăn uống tán gẫu, chẳng mấy ai xem phim. Sở Vọng thấy buồn cười: người ngoại quốc ngàn dặm xa xôi đến Hương Cảng để xem Trung Quốc thế nào, nhưng lại chỉ thấy được một phương Tây chẳng ra gì.
Hai người gọi chân giò hun khói, trứng rán và nước trái cây, ngồi xuống nghiêm túc xem phim. Tư Ngôn Tang cười nói: “Cắt bỏ nhiều đoạn có ý nghĩa mất rồi.”
“Anh xem bản gốc rồi hả?”
“Anh có người bạn học điện ảnh được xem bản chiếu thử, sau đó lén cầm đĩa phim bản sao đến casino chiếu, may mắn được xem một lần.”
Sở Vọng cực kỳ hâm mộ. Nghe nói ngày xưa bản gốc phim nhựa rất đắt, một đĩa bản gốc của phim Metropolis tốn 1/20 số đồng Mark bỏ ra để chế tác bộ phim này. Có thể nói bộ phim này là cha đẻ của tất cả các dòng phim khoa học viễn tưởng ở đời sau, thế mà lại bị hãng Paramount biên tập cắt bỏ những cảnh quay nổi bật. Phim gốc thất lạc, đến thế hệ sau lại cứ làm đi làm lại nhiều lần, thậm chí còn được xem là di sản tư liệu thế giới. Nếu bây giờ quay trở lại thế kỷ 21 mà nói mình từng được xem bản gốc, kiểu gì cũng bị rất nhiều người ghen ghét cho xem.
Nhìn vẻ mặt cô, Tư Ngôn Tang dịu dàng nói: “Nếu muốn xem thì tháng 6 này đi Anh, anh có thể dẫn em đi xem một lần.”
Sở Vọng đang định mở lời thì Tư Ngôn Tang đã nói tiếp: “Có điều nghe nói gia cảnh người bạn kia sa sút, không biết bản sao còn may mắn tồn tại không.”
Có lẽ là không đâu. Sở Vọng tiếc nuối nhớ lại, không khỏi tò mò cười hỏi: “Năm 2000 thật sự sẽ như thế nào, liệu có giống trong Metropolis không?”
Cô thật sự rất muốn biết, ở trong thời đại này, một chàng trai có trí tưởng tượng phong phú sẽ miêu tả về thế giới tương lai như thế nào.
Tư Ngôn Tang híp mắt suy nghĩ, sau đó bảo: “Sau hòa ước Versailles, người Đức sẽ muốn tạo ra một thế giới như Metropolis: Công nghiệp hóa cơ giới hóa trong cuộc sống hàng ngày, lấy đó để giảm áp lực cho con người; người Anh vẫn là đại đế quốc đứng số một thanh lịch trang trọng, mang theo phong cách hài kịch châm biếm* phát triển mạnh mẽ… Có điều hy vọng đồ ăn của bọn họ sẽ ngon hơn bây giờ.”
(*Từ gốc là Dark comedy, đây là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, là một thể loại lai giữa hài kịch và trào phúng khi tiếng cười được dựa trên sự nhạo báng và hoài nghi, với những chủ đề như cái chết.)
Sở Vọng mỉm cười, hỏi: “Vậy còn người Trung Quốc thì sao?”
Tư Ngôn Tang thoáng nhíu mày, có lẽ cảm thấy đề này phức tạp nặng nề hơn. Dừng một lúc rồi anh mới trả lời: “Hy vọng Trung Quốc sẽ trả hết nợ sớm hơn Đức. Lúc đó không còn bị thực dân, quốc gia toàn vẹn, nhân dân tự do.” Cuối cùng, anh cười nói: “Vì có quá nhiều kỳ vọng vào quốc gia của mình nên không tưởng tượng phong phú. Em nghĩ thế nào?”
Sở Vọng chống cằm, làm bộ như trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu nói: “Nước Đức sẽ phát minh ra rất nhiều máy móc trong nhà, nhưng chủ yếu cũng như như vật dụng trong gia đình thôi, tỉ lệ sử dụng khá thấp. Chắc chắn sẽ có đầy đủ thiết bị phòng bếp, có điều cũng không có nhiều tác dụng. Đồ ăn ở Anh cũng như mấy trăm năm trước, dù đến năm 2000 thì cũng không tiến bộ nhiều. Còn Trung Quốc ấy à, quốc gia toàn vẹn, nhân dân tự do, nhưng có lẽ còn cần nhiều tự do hơn… Em cũng giống anh, không có nhiều tưởng tượng về đất nước của mình.”
Sau khi kết thúc bữa sáng, sẽ có một chuyến xe buýt từ Đại Loan đến Nam Loan. Có điều xem Metropolis xong thì hai người cũng đã để lỡ chuyến xe duy nhất này rồi. Đúng lúc ấy, Tạ Trạch Ích cùng bạn gái từ trên lầu đi xuống, đeo kính râm và áo choàng đi biển, mặc đồ in hoa, nhìn là biết ngay muốn đi biển. Tạ Trạch Ích hỏi nhân viên phục vụ, nghe nói đã bỏ lỡ chuyến xe thì “chị Tạ” lại sầm mặt, trách Tạ Trạch Ích “chơi mạt chược” mà “dậy muộn”, mấy câu trách móc cứ thế lọt vào tai hai người. Tạ Trạch Ích mỉm cười nghe, không có vẻ gì là tức giận. Lại đi hỏi một hồi, nghe nói khách sạn có dịch vụ cho thuê xe đạp, lúc này anh mới thong thả bước ra cửa. Đến khi quay về thì trong tay vác chiếc xe đạp màu đen to tướng, đứng trước cửa cười vô cùng lịch thiệp. “Chị Tạ” được dỗ mỉm cười, kéo dép lê vui vẻ đi ra.
Hai người cũng hỏi nhân viên thuê xe đạp. Có điều toàn là Sở Vọng nói, Tư Ngôn Tang chỉ đứng cạnh lắng nghe, trên mặt nở nụ cười khó hiểu. Cuối cùng cũng tìm được hai chiếc xe đạp, lúc hai người đẩy xe ra khỏi cửa thì Neil cũng tỉnh ngủ.
Nghe thấy tiếng Neil hét lớn “Tư, Lin ——”, hai người ngẩng đầu lên, thấy sau hàng cây cọ là gương mặt sưng phù vì say của anh ta, khiến cái đầu tròn vo hơn trước nhiều. Anh ta dựa đầu vào khung cửa, ồ lên một tiếng cười nói: “Tư! Cậu tập đi xe đạp từ bao giờ vậy?”
Tư Ngôn Tang ừm một tiếng, phải nheo mắt vì bị ánh nắng trên cửa sổ thủy tinh ở mái nhà phản chiếu, “Mới tập.”
Neil nói: “Nếu hai người đến Nam Loan thì cho tôi quá giang nhờ một đoạn đi!”
Tư Ngôn Tang nheo mắt: “Tôi từ chối.”
Cái đầu tròn sau cửa sổ kính trên tầng hai ảo não, một phút sau, Neil mũm mĩm chạy xuống cửa. Vừa thấy anh ta, Tư Ngôn Tang lập tức ngồi lên xe đạp, nghiêng ngả đạp xe đi một đoạn. Nhưng vì đạp quá chậm nên bị Neil giữ lấy yên sau kéo về.
Neil *chậc chậc* hai tiếng: “Cậu chạy gì hả? Sợ tôi vạch trần cậu không biết đạp xe à!”
Tư Ngôn Tang nhíu mày: “Cậu đã nói ra rồi.”
Sở Vọng cảm thấy mới lạ, cười hỏi: “Thật thế hả, sao ban nãy anh không nói với em?”
“Đạp xe thôi mà, anh cho rằng sẽ không khó lắm.”
Anh ta vừa dứt lời, Neil làm như nghe thấy một câu chuyện buồn cười: “Chắc là không khó lắm? Thế sao ngày trước ở trường công đăng ký đi học quân sự, hôm Chủ nhật đi ra ngoài, là ai không chịu đạp xe bắt kịp đại đội mà tự mình bắt xe điện hoặc đi bộ xuất phát trước, không phải vì sợ đạp xe đạp à?”
Tư Ngôn Tang lại sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đột nhiên muốn thử.”
Ba người cùng đẩy xe đi về phía trước. Một lúc sau, anh lại bổ sung: “Nếu xét từ mức độ nào đó, thì việc gì tôi cũng muốn cố gắng thử xem thế nào.”
___
*Qin: Thật sự xin lỗi mọi người vì có sự nhầm lẫn trong tên chương truyện phần này, đúng là đảo xa chứ không phải đảo nhỏ.
Tác giả :
Duy Đao Bách Tích