Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Quyển 2 Chương 63: Em muốn lên
Có một ít vụn sáng rơi trên mi mắt Lý Ánh Kim. Sau một giây ngẩn người, cô lập tức hiểu ra những lời nói vừa rồi của Kỳ Họa Niên mang theo hàm ý gì. Tâm tình phấn chấn và tràn ngập hy vọng trước đó thoáng chốc bị đánh cho vỡ nát.
Lý Ánh Kim rũ mắt nghĩ ngợi.
Thật ra khi chủ động đề nghị việc có thể học thêm riêng với Kỳ Họa Niên, Lý Ánh Kim không hề ôm quá nhiều suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Cô đơn thuần là muốn có thêm thời gian ở bên cạnh người con trai này, muốn được tìm hiểu về con người của cậu nhiều hơn một chút. Dẫu sao đội thiện nguyện chỉ ở đây trong vòng một tháng, nếu như cô cứ mãi chần chừ thì sẽ tự mình lỡ mất một cơ hội tốt đẹp.
Thế nhưng có lẽ là cô nghĩ hơi nhiều rồi. Kỳ Họa Niên quả thực là một chàng trai tốt, biết suy nghĩ quan tâm đến hình ảnh của người khác, cụ thể là nghĩ đến những lời đồn thổi không hay sẽ đến với cô.
Có điều, thái độ của Kỳ Họa Niên hình như cũng quá mức điềm đạm, khiến cô suýt nữa nhầm tưởng… cậu không thích con gái.
Lý Ánh Kim nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi sốt ruột. Cô cúi mặt, lắc đầu nguầy nguậy rồi bất ngờ lên tiếng: “À Kim hiểu rồi! Vậy chúng ta học buổi sáng cũng được, Kim sẽ sắp xếp thời gian của mình rồi báo cho Niên ha! Nhưng mà Kim báo cho Niên bằng cách nào đây?”
Bất cứ ai khi hỏi câu này, đáp án đều sẽ là trao đổi phương thức liên lạc cho nhau. Không ngờ Kỳ Họa Niên lại tỏ ra là một người “EQ thấp đến mức âm”, thản nhiên nói: “Sáng nào Niên cũng ở nhà ăn với bọn trẻ hết, Kim cứ ghé sang là thấy thôi. Lúc nào Kim đến thì chúng ta sẽ học.”
Sáng nào cũng ở nhà ăn cùng bọn trẻ… Sáng nào cũng như vậy ư?
Lý Ánh Kim không muốn mình quá bi thương, nhưng cô không thể có suy nghĩ nào lạc quan hơn được nữa.
Ý của cậu ấy còn không phải là hai đứa vẫn sẽ không thể học riêng cùng nhau sao? Lúc nào cũng có bọn trẻ ở đây thì chẳng khác nào là học vào buổi tối cả.
Lý Ánh Kim nhất thời cảm thấy có chút không cam tâm. Từ bé đến lớn, cô đều được ông bà ba mẹ nuông chiều như một nàng công chúa, hầu như không có việc gì là cô không thể làm được. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, chưa từng có ai thẳng thừng từ chối như vậy. Nghe có vẻ điêu ngoa nhưng chỉ có cô mới từ chối người khác mà thôi.
Kỳ Họa Niên, lẽ nào cậu có người yêu rồi ư? Phải không? Phải hay không thì mình cứ thử là biết liền chứ gì.
Trong một khắc, Lý Ánh Kim vì bốc đồng mà sinh nông nỗi. Thật ra cũng không tệ hại đến mức phải gọi là “nông nỗi”. Dù sao tuổi trẻ cũng là giai đoạn cần phải trải nghiệm tất thảy mọi thứ buồn vui trên đời này. Nếu có gì không tốt đẹp, hãy xem nó như là kinh nghiệm xương máu của mình đi.
Nhiều năm sau, Lý Ánh Kim mới ngộ ra được điều này.
Còn hiện tại, cô không cần biết kết quả sẽ thế nào, chỉ nhất nhất chạy theo tiếng gọi của con tim. Sau khi hạ quyết tâm rồi, Lý Ánh Kim liền tiến lên một bước, chìa ra trước mặt Kỳ Họa Niên một hộp bánh nhỏ được gói rất cẩn thận và xinh xắn.
Dây ruy băng màu hồng đan cài cùng màu nâu, tạo cảm giác như một món bánh vào ngày Valentine vậy.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn hộp bánh trong tay cô, có chút bất ngờ.
Tưởng Thiên Điểu vẫn còn chăm chú xem cảnh phim thanh xuân, cười khúc khích bên cạnh Vưu Hạ: “Úi úi, tặng bánh luôn kìa. Cậu với tôi cược không? Tôi cược cậu bạn này sẽ nhận bánh.”
Vưu Hạ nhìn hộp bánh hình trái tim không chớp mắt, giọng điệu vừa lạnh vừa quả quyết: “Không nhận.”
Tưởng Thiên Điểu bĩu môi: “Cậu làm gì biết tình yêu tuổi học trò.”
Vưu Hạ không nói gì, chỉ im lặng quan sát thái độ của Kỳ Họa Niên.
“Hộp bánh này…” Lý Ánh Kim ngập ngừng nhìn Kỳ Họa Niên rồi nở một nụ cười ngọt ngào nói tiếp “…là món quà Kim muốn tặng cho Niên đó. Đây là một loại bánh nướng có vị hoa kiều mạch. Có lẽ Niên chưa từng nghe đến ý nghĩa của hoa này đâu nhỉ?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhẹ nhàng: “Thật ra là có biết qua rồi, từ một người bạn của Niên.”
Ở bên này, Tưởng Thiên Điểu tò mò hỏi nhỏ: “Cậu có biết không?”
Vưu Hạ rũ mắt, chợt nhớ về cái đêm hai người ngồi ở vườn hoa, Kỳ Họa Niên đã thổ lộ ý nghĩa của hoa với anh rồi. Nhưng khi đó anh giả vờ ngủ say, cho nên cậu cũng không biết là anh đã nghe thấy được tất cả.
“Chị tự search xem. Đừng hỏi mấy câu não rỗng như thế nữa.”
Tưởng Thiên Điểu đột nhiên xúc động muốn cầm dao giết người.
Phía bên này, Lý Ánh Kim ngẩn ra một giây mới bảo: “À, Niên biết rồi ư? Vậy chắc là Kim không cần phải dông dài nữa đâu nhỉ.”
Cô cố gắng che giấu ánh mắt hụt hẫng của mình, mạnh dạn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Niên này, mặc dù nghe những điều này có hơi đường đột, nhưng mà Kim rất là thích Niên. Từ lần đầu gặp mặt, Kim đã thích Niên rồi. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên… Kim bày tỏ tình cảm với một người. Nếu như Niên thấy không phiền, liệu có thể cho Kim một cơ hội không? Ừm, một cơ hội để hai chúng ta tìm hiểu về nhau ấy.”
Trước đó, kế hoạch của hội bạn bè bày ra chỉ đơn thuần là tặng bánh cho Kỳ Họa Niên mà thôi. Ai ngờ Lý Ánh Kim liều mình đến độ quyết định đánh nhanh thắng nhanh khiến cho hội bạn không kịp trở tay, suýt thì bật ngửa cả bọn.
Đinh Nhiêu Đồng cũng không khác gì. Trong khi cậu bạn còn đang bận suy đoán từ khi nào Lý Ánh Kim thích Kỳ Họa Niên thì đối phương đã bày tỏ luôn rồi.
Sao lại như vậy được… Ánh Kim thật sự thích Họa Niên rồi hả?
Sao mình không biết được chuyện này nhỉ…
Đinh Nhiêu Đồng tự dưng sốt ruột, đôi mắt liếc nhìn Kỳ Họa Niên rồi lại nhìn sang Lý Ánh Kim, cuối cùng chỉ đành bất lực thở dài.
Thôi vậy, nếu bà ấy khóc thì mình chịu khó ngồi dỗ cũng được, chứ Họa Niên thích người khác rồi, làm sao thích bả được nữa?
Huống hồ… người ấy còn ở ngay tại chỗ này, mỗi ngày đều đi ra đi vào khu trung tâm cứu trợ. Quan trọng hơn, người ấy còn là bác sĩ, một vị bác sĩ đa tài và cool ngầu!
Thiệt tình, ai mà đọ lại cho nổi?
Qua một hồi người nọ nhìn người kia, nhân vật chính của ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã chịu lên tiếng.
“Niên hiểu tâm ý của Kim rồi.”
Lý Ánh Kim sững người, nội tâm bắt đầu loạn cào cào. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng của cậu, trong lòng phân tích câu nói kia đang có ý gì.
Hiểu tâm ý của mình rồi, liệu có phải là…
Kỳ Họa Niên cúi nhìn hộp bánh một lúc, sau đó bất ngờ vươn tay nhận lấy từ trong tay Lý Ánh Kim trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Trong đó có cả Vưu Hạ.
Suốt từ đầu đến giờ, trên mặt anh chỉ có một biểu cảm duy nhất. Nhưng hiện tại, ánh mắt lộ rõ một vẻ kinh ngạc như không hề lường trước cái kết này.
Vưu Hạ cảm giác nơi đầu tim có một cảm giác khó chịu và bức bối.
Bên cạnh, Tưởng Thiên Điểu có vẻ đắc ý ngoảnh mặt nói: “Cậu thấy rõ rồi chưa? Đúng là người chưa từng—ấy, cậu đi đâu vậy? Vưu Hạ, đợi tôi theo với!”
Âm lượng câu nói của Tưởng Thiên Điểu hơi lớn khiến cho vai nhân vật chính được chuyển sang người cô. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cầu thang dãy B, phát hiện một cô bác sĩ xinh đẹp đang đuổi theo một người nào đó.
Kỳ Họa Niên nhìn thoáng một cái, lập tức nhận ra Tưởng Thiên Điểu. Đáy lòng không tránh khỏi hốt hoảng và bất an.
Nếu đó là Tưởng Thiên Điểu, vậy thì chị ấy đã đứng đây từ bao giờ và cùng với ai?
Một loạt nghi vấn chồng chéo trong đầu Kỳ Họa Niên khiến cho cậu không còn đủ bình tĩnh được nữa. Tuy nhiên, hộp bánh vẫn còn nằm yên trong tay cậu, dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan này, cậu khẽ nhíu mày thở dài.
Vốn dĩ từ đầu không định chấp nhận Lý Ánh Kim. Tất nhiên, làm sao cậu có thể từ bỏ Vưu Hạ mà chấp nhận một cô gái khác? Tình cảm của cậu không phải là trò đùa đôi ba bữa nhiệt tình hứng thú như thế. Nhưng việc từ chối một cô gái trước đám đông là một điều quá sức tàn nhẫn, cậu không muốn đối phương phải tổn thương.
Nhưng rồi chính cậu lại tự kéo mình xuống một chiếc hố rất sâu của tình cảm.
Kỳ Họa Niên cảm thấy giận bản thân vô cùng. Vưu Hạ là người không dễ đặt niềm tin vào bất kỳ điều gì hoặc một ai khác, nhưng anh đã chấp nhận tin tưởng cậu.
Thế mà…
“Họa Niên?” Lý Ánh Kim thấy đối phương im lặng bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này.
Kỳ Họa Niên nghe gọi, tinh thần có chút tỉnh táo, ngẩng đầu đáp: “Ừm… xin lỗi, hộp bánh này mình sẽ nhận nhưng mà chúng ta có thể chia sẻ cho bọn trẻ cùng ăn được không?”
Lý Ánh Kim vui vẻ gật đầu: “Được chứ được chứ.”
“Còn về chuyện mà Kim vừa nói, Niên muốn đến một nơi khác có thể thoải mái trò chuyện hơn. Kim không ngại chứ?”
Trái tim của Lý Ánh Kim đã đập đến hỗn loạn, cô hít một hơi gật đầu: “Ừm ừm, cứ theo Niên vậy.”
Mười lăm phút sau.
Lý Ánh Kim đứng bên cạnh Kỳ Họa Niên tại một khu đất trống phía sau trung tâm cứu trợ. Hai người đã nói chuyện thẳng thừng với nhau rồi, may sao cô tuy là một người kiêu ngạo nhưng cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý.
Sau khi hiểu ra vì sao Kỳ Họa Niên hẹn mình ở một nơi chỉ có hai người để nói chuyện, Lý Ánh Kim càng cảm thấy yêu mến chàng trai này hơn trước kia. Cậu không chỉ là một người tốt bụng dịu dàng mà còn là một người cực kỳ hiểu chuyện.
Đối với việc tỏ tình với một cô gái giữa đám đông có thể là một việc thú vị. Nhưng việc từ chối một cô gái giữa đám đông lại là một việc vô cùng cấm kỵ.
Vì nó tàn nhẫn lắm.
Lý Ánh Kim dường như đã tưởng tượng ra được viễn cảnh tệ hại đó, bấy giờ mới cảm thấy hành động của mình quá liều lĩnh. Cô ngại ngùng nói xin lỗi Kỳ Họa Niên, sau đó còn xin lỗi luôn cả người trong lòng của cậu.
“Nhưng mà người trong lòng Niên cũng ở đây hả?”
Kỳ Họa Niên gật đầu, nét mặt hơi buồn bã: “Ừ, nếu không nhầm thì… người ấy nhìn thấy Niên với Kim ở nhà ăn rồi.”
Lý Ánh Kim giật mình, chân mày hơi chau lại. Song, cô lại nghĩ theo một chiều hướng tích cực hơn, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Niên bảo người ấy tính cách lạnh lùng lắm đúng không? Những người như vậy thường sẽ không bộ lộ cảm xúc ra ngoài đâu, chúng ta cũng sẽ hơi khó mà biết được họ nghĩ gì. Xem như hôm nay là một cơ hội để Niên biết được tình cảm của người ta đi?”
Kỳ Họa Niên biết rõ Lý Ánh Kim không có ý xấu, lời nói ra cũng mang theo một tia lạc quan nhỏ bé. Nhưng cậu nghe xong chỉ càng thấy buồn hơn, nụ cười trên môi nhạt dần.
Im lặng một hồi, Kỳ Họa Niên nhìn Lý Ánh Kim, giọng điệu nghiêm túc và chân thành: “Thật ra vẫn có một số chuyện không thể mang ra thử nghiệm được, càng phải có giới hạn nhất định của nó.”
Đối với niềm tin và tình cảm của Vưu Hạ, tôi không thể đùa giỡn được.
Đến giờ ăn trưa, Kỳ Họa Niên nhìn thấy Triệu Đóa từ trên lầu đi xuống. Cậu vội đi đến gần hỏi một số chuyện, nhưng hầu hết tất cả đều liên quan đến Vưu Hạ.
“Chị Đóa, anh ấy có ở trên phòng khám không ạ?”
“Bây giờ anh ấy đang làm gì vậy ạ?”
“Anh ấy… không sao chứ ạ?”
Triệu Đóa từ lúc đi xuống dưới lầu đã mang theo khuôn mặt không mấy sức sống rồi. Khi hỏi ra mới biết nguyên do là vì tâm trạng hôm nay của Vưu Hạ không được tốt, dẫn đến một số chuyện chẳng thể hiểu nổi.
Cô thút thít tâm sự: “Sau khi vào phòng khám, bác sĩ Vưu không nói một câu nào, lúc khám bệnh cũng chỉ im lặng viết vào giấy rồi đưa cho chị, chị đi làm việc thôi. Không khí trong phòng ngột ngạt kinh khủng, em cũng biết tính anh ta mà, tức giận hay buồn bã đều câm như hến vậy, nhưng qua sắc mặt thì có thể đoán được một chút. Xui xẻo cái là nãy chị lỡ làm hỏng một món đồ, thế là bị vặn vẹo suốt…”
Đoạn, cô ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Em làm chuyện gì sai rồi phải không?”
Kỳ Họa Niên không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nghiêm túc hỏi một chuyện: “Nếu bây giờ em lên phòng khám, liệu có sao không?”
Triệu Đóa ngồi bên cạnh một bồn hoa, cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát rồi lén lút đưa tay hái xuống một đóa hoa năm cánh. Bắt đầu ngồi bứt cánh hoa, mỗi lần một cánh hoa rơi xuống là một lần hồi hộp.
Không lên, lên, không lên, lên, không lên…
Kỳ Họa Niên thoáng cau mày: “Em muốn lên.”
Triệu Đóa nghe vậy liền dẹp đóa hoa chỉ còn nhị sang một bên, cười khổ: “Thế thì lên đi, còn báo hại chị phải ngồi đếm giúp em nữa chứ! Em lên mà giải quyết đi, giải quyết làm sao để chị làm việc không bị stress nhá! Không là em chết với chị đó!”
Kỳ Họa Niên tần ngần đứng trước cửa phòng cũng phải hơn mười phút rồi. Một hành lang vắng vẻ không người qua lại, chỉ có mỗi cậu nhàm chán đi qua đi lại không dưới hai mươi lần, cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định.
Vào hay không vào?
Kỳ Họa Niên đưa tay lên cửa, định gõ thì lại chần chừ.
Kỳ Họa Niên, mày đúng thật là!
Dám làm mà không dám đối mặt sao?!
Kỳ Họa Niên bực bội siết chặt nắm tay, trong lòng ngược lại sốt ruột hơn bao giờ hết.
Không được, mình thấy lo lắm, anh ấy là người nghĩ nhiều, chắc chắn đã hiểu lầm rất lớn rồi…
Làm sao bây giờ?
Kỳ Họa Niên nhất thời chán nản gục đầu lên cánh cửa, nhắm mắt lại, thì thầm trong miệng câu gì đó. Hồi sau, cửa phòng đột nhiên mở ra khiến cho cả người cậu lảo đảo, không kịp phòng bị mà ngã thẳng vào đối phương.
Lúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên áo sơmi màu trắng, Kỳ Họa Niên mới giật mình đứng thẳng người, ánh mắt căng thẳng chăm chú nhìn Vưu Hạ.
Vưu Hạ cũng không hề tránh né, nhìn thẳng vào đối phương vài giây rồi nhướn mày nói: “Cậu ở đây làm gì?”
Kỳ Họa Niên gượng gạo nở nụ cười: “Em lên đây để gặp anh mà.”
“Có chuyện gì?”
“Có chuyện mới được gặp anh sao? Bình thường em cũng—“
“Hôm nay bình thường sao?”
Khi nghe câu này, trái tim Kỳ Họa Niên bỗng nhói lên. Cậu ngẩng mặt nhìn Vưu Hạ, dường như nhận ra được trong đôi mắt ấy có chút gì đó vừa không cam lòng vừa hụt hẫng.
Khốn thật…
Trước đó không cần biết cậu đã lấy bao nhiêu dũng khí để đi lên đây gặp mặt anh, càng không cần quan tâm đến những lời lẽ chu toàn tỉ mỉ đã soạn sẵn trong đầu. Hiện tại, cậu không nghĩ được điều gì khác.
Đứng trước mặt người này, trái tim cậu đau nhức khó chịu, sâu bên trong còn tồn tại một loại tội lỗi khó mà giãi bày hết được.
Kỳ Họa Niên phát hiện mũi mình cay xè, tự dưng thấy mất mặt chết đi được. Nhưng rồi cậu lại không thể kìm lòng mà đột ngột sải bước đi tới gần Vưu Hạ, kéo anh ôm chặt vào lòng.
Một cơn gió khẽ lùa qua, đem theo vài cánh hoa anh đào rơi ngay ngạch cửa.
Vưu Hạ bị người kia đường đột ôm lấy cũng không phản kháng. Trên gương mặt ấy vẫn chỉ có một cảm xúc duy nhất, lạnh thật lạnh. Giống như không quan tâm, lại giống như bàng quan trước mọi thứ đang diễn ra.
Ôm mình, cậu ta lấy tư cách gì để ôm mình như vậy?
Những vụn sáng ẩn hiện trong đáy mắt Vưu Hạ, anh cứng đầu đè nén tất cả cảm xúc khó chịu suốt từ nãy đến giờ trong lòng mình. Tuyệt không muốn bộc lộ ra dù chỉ một chút. Vì anh nghĩ bộc lộ cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Lát sau, Vưu Hạ lạnh nhạt hỏi: “Ôm đủ chưa?”
Kỳ Họa Niên nghe thế càng ghì chặt hơn: “Có thể đủ được sao?”
Vưu Hạ bỗng cười lạnh một tiếng: “Vậy đùa giỡn đã đủ chưa?”
Càng nghe anh nói, trái tim của cậu càng như bị người khác ra sức đấm mạnh vào. Thật sự mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng quá bất ngờ, cậu cũng không ngờ quyết định mà mình nghĩ rằng sẽ đúng đắn, hóa ra lại vô cùng tồi tệ.
Cậu không nỡ tổn thương Lý Ánh Kim, nhưng rồi cậu lại vô tình tổn thương đến người mà mình yêu thương nhất.
Kỳ Họa Niên ôm chặt Vưu Hạ, ôm một cách lo sợ bất an. Sau đó cậu nghe anh nói một câu “buông ra” lạnh nhạt không khác gì lúc trước. Trong lòng cậu như có một tảng đá khổng lồ, cứ thế rơi ầm ầm xuống không ngừng.
“Em xin lỗi, là em sai rồi. Lần này em thật sự sai rồi. Nhưng anh nghe em giải thích một chút có được không?”
Vưu Hạ nặng nề thở ra một hơi, có lẽ chính anh cũng bắt đầu nhận ra được tình cảm của mình không còn bình thường nữa rồi.
Không phải chỉ là một mối quan hệ mập mờ thôi sao?
Cậu ta muốn làm mình vui vẻ, mình chỉ cần đón nhận những thứ vui vẻ thôi, không đúng sao?
Thế nhưng mình đang bị làm sao vậy?
Cậu ta nói muốn làm mình vui vẻ, cũng chưa từng nói sẽ không cười đùa hoặc nói chuyện dịu dàng với bất kỳ ai khác.
Việc gì mình phải lưu tâm để ý chứ?
Hai bàn tay đặt ở bên hông nhất thời siết chặt lại. Bờ môi Vưu Hạ run lên, anh hé miệng muốn phản kích điều gì đó, nhưng rồi tất cả những gì anh nói chỉ là “được thôi”.
Kỳ Họa Niên vẫn ôm anh không chịu buông ra, thấp giọng giải thích: “Trước hết, đúng là em có nhận hộp bánh của Ánh Kim nhưng em không hề động đến. Em đã chia tất cả cho trẻ em trong làng. Thứ hai, em nhận hộp bánh không đồng nghĩa với việc em chấp nhận tình cảm của bạn ấy. Chỉ vì em không muốn phải từ chối một cô gái trước đám đông, cho nên đã định hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện riêng, từ chối sau. Thật sự em không ngờ đến anh sẽ có mặt ở đó chứng kiến hết thảy.”
Dừng một chút, Kỳ Họa Niên liều mạng vùi vào hõm cổ của Vưu Hạ, bộ dạng lúc này của cậu rất giống con nít đang làm nũng, nhưng có làm sao chứ?
Quan trọng là Vưu Hạ không còn hiểu lầm cậu nữa.
“Hạ Hạ, em sai rồi, lần này em sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm…”
Vưu Hạ mơ hồ nghe thấy tiếng thút thít của người nọ, những cảm giác ấm ức bứt rứt ban nãy bỗng nhiên không còn nữa. Có lẽ anh đã tin tưởng đối phương quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với những người trước kia mà anh từng quen biết. Nhưng lời nói của cậu lúc nào cũng mang chút gì đó đau thương mà ấm áp, khiến anh không kìm lòng được.
Hồi sau mới nghe được giọng của anh, hiện tại đã đỡ lạnh hơn rồi: “Cậu nghĩ tôi có khó chịu không?”
Kỳ Họa Niên ngẩng mặt lên, đáng thương cọ vào mũi anh, ủ ê nói: “Có… có mà, khó chịu nên mới không muốn nhìn mặt em kìa.”
Vưu Hạ cũng không né đi, chỉ hờ hững đáp: “Ừ, bây giờ vẫn không muốn nhìn.”
Kỳ Họa Niên tủi thân nhìn anh, cười như khóc hỏi: “Anh ghen phải không?”
“Có không?” Anh nhướn mày hỏi ngược lại.
Kỳ Họa Niên lúc này mới nhẹ nhõm đi được chút, khẽ cười chắc nịch nói: “Không có. Từ giờ về sau, không để anh phải ghen nữa.”
Hết chương 63.
Lý Ánh Kim rũ mắt nghĩ ngợi.
Thật ra khi chủ động đề nghị việc có thể học thêm riêng với Kỳ Họa Niên, Lý Ánh Kim không hề ôm quá nhiều suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Cô đơn thuần là muốn có thêm thời gian ở bên cạnh người con trai này, muốn được tìm hiểu về con người của cậu nhiều hơn một chút. Dẫu sao đội thiện nguyện chỉ ở đây trong vòng một tháng, nếu như cô cứ mãi chần chừ thì sẽ tự mình lỡ mất một cơ hội tốt đẹp.
Thế nhưng có lẽ là cô nghĩ hơi nhiều rồi. Kỳ Họa Niên quả thực là một chàng trai tốt, biết suy nghĩ quan tâm đến hình ảnh của người khác, cụ thể là nghĩ đến những lời đồn thổi không hay sẽ đến với cô.
Có điều, thái độ của Kỳ Họa Niên hình như cũng quá mức điềm đạm, khiến cô suýt nữa nhầm tưởng… cậu không thích con gái.
Lý Ánh Kim nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi sốt ruột. Cô cúi mặt, lắc đầu nguầy nguậy rồi bất ngờ lên tiếng: “À Kim hiểu rồi! Vậy chúng ta học buổi sáng cũng được, Kim sẽ sắp xếp thời gian của mình rồi báo cho Niên ha! Nhưng mà Kim báo cho Niên bằng cách nào đây?”
Bất cứ ai khi hỏi câu này, đáp án đều sẽ là trao đổi phương thức liên lạc cho nhau. Không ngờ Kỳ Họa Niên lại tỏ ra là một người “EQ thấp đến mức âm”, thản nhiên nói: “Sáng nào Niên cũng ở nhà ăn với bọn trẻ hết, Kim cứ ghé sang là thấy thôi. Lúc nào Kim đến thì chúng ta sẽ học.”
Sáng nào cũng ở nhà ăn cùng bọn trẻ… Sáng nào cũng như vậy ư?
Lý Ánh Kim không muốn mình quá bi thương, nhưng cô không thể có suy nghĩ nào lạc quan hơn được nữa.
Ý của cậu ấy còn không phải là hai đứa vẫn sẽ không thể học riêng cùng nhau sao? Lúc nào cũng có bọn trẻ ở đây thì chẳng khác nào là học vào buổi tối cả.
Lý Ánh Kim nhất thời cảm thấy có chút không cam tâm. Từ bé đến lớn, cô đều được ông bà ba mẹ nuông chiều như một nàng công chúa, hầu như không có việc gì là cô không thể làm được. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, chưa từng có ai thẳng thừng từ chối như vậy. Nghe có vẻ điêu ngoa nhưng chỉ có cô mới từ chối người khác mà thôi.
Kỳ Họa Niên, lẽ nào cậu có người yêu rồi ư? Phải không? Phải hay không thì mình cứ thử là biết liền chứ gì.
Trong một khắc, Lý Ánh Kim vì bốc đồng mà sinh nông nỗi. Thật ra cũng không tệ hại đến mức phải gọi là “nông nỗi”. Dù sao tuổi trẻ cũng là giai đoạn cần phải trải nghiệm tất thảy mọi thứ buồn vui trên đời này. Nếu có gì không tốt đẹp, hãy xem nó như là kinh nghiệm xương máu của mình đi.
Nhiều năm sau, Lý Ánh Kim mới ngộ ra được điều này.
Còn hiện tại, cô không cần biết kết quả sẽ thế nào, chỉ nhất nhất chạy theo tiếng gọi của con tim. Sau khi hạ quyết tâm rồi, Lý Ánh Kim liền tiến lên một bước, chìa ra trước mặt Kỳ Họa Niên một hộp bánh nhỏ được gói rất cẩn thận và xinh xắn.
Dây ruy băng màu hồng đan cài cùng màu nâu, tạo cảm giác như một món bánh vào ngày Valentine vậy.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn hộp bánh trong tay cô, có chút bất ngờ.
Tưởng Thiên Điểu vẫn còn chăm chú xem cảnh phim thanh xuân, cười khúc khích bên cạnh Vưu Hạ: “Úi úi, tặng bánh luôn kìa. Cậu với tôi cược không? Tôi cược cậu bạn này sẽ nhận bánh.”
Vưu Hạ nhìn hộp bánh hình trái tim không chớp mắt, giọng điệu vừa lạnh vừa quả quyết: “Không nhận.”
Tưởng Thiên Điểu bĩu môi: “Cậu làm gì biết tình yêu tuổi học trò.”
Vưu Hạ không nói gì, chỉ im lặng quan sát thái độ của Kỳ Họa Niên.
“Hộp bánh này…” Lý Ánh Kim ngập ngừng nhìn Kỳ Họa Niên rồi nở một nụ cười ngọt ngào nói tiếp “…là món quà Kim muốn tặng cho Niên đó. Đây là một loại bánh nướng có vị hoa kiều mạch. Có lẽ Niên chưa từng nghe đến ý nghĩa của hoa này đâu nhỉ?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhẹ nhàng: “Thật ra là có biết qua rồi, từ một người bạn của Niên.”
Ở bên này, Tưởng Thiên Điểu tò mò hỏi nhỏ: “Cậu có biết không?”
Vưu Hạ rũ mắt, chợt nhớ về cái đêm hai người ngồi ở vườn hoa, Kỳ Họa Niên đã thổ lộ ý nghĩa của hoa với anh rồi. Nhưng khi đó anh giả vờ ngủ say, cho nên cậu cũng không biết là anh đã nghe thấy được tất cả.
“Chị tự search xem. Đừng hỏi mấy câu não rỗng như thế nữa.”
Tưởng Thiên Điểu đột nhiên xúc động muốn cầm dao giết người.
Phía bên này, Lý Ánh Kim ngẩn ra một giây mới bảo: “À, Niên biết rồi ư? Vậy chắc là Kim không cần phải dông dài nữa đâu nhỉ.”
Cô cố gắng che giấu ánh mắt hụt hẫng của mình, mạnh dạn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Niên này, mặc dù nghe những điều này có hơi đường đột, nhưng mà Kim rất là thích Niên. Từ lần đầu gặp mặt, Kim đã thích Niên rồi. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên… Kim bày tỏ tình cảm với một người. Nếu như Niên thấy không phiền, liệu có thể cho Kim một cơ hội không? Ừm, một cơ hội để hai chúng ta tìm hiểu về nhau ấy.”
Trước đó, kế hoạch của hội bạn bè bày ra chỉ đơn thuần là tặng bánh cho Kỳ Họa Niên mà thôi. Ai ngờ Lý Ánh Kim liều mình đến độ quyết định đánh nhanh thắng nhanh khiến cho hội bạn không kịp trở tay, suýt thì bật ngửa cả bọn.
Đinh Nhiêu Đồng cũng không khác gì. Trong khi cậu bạn còn đang bận suy đoán từ khi nào Lý Ánh Kim thích Kỳ Họa Niên thì đối phương đã bày tỏ luôn rồi.
Sao lại như vậy được… Ánh Kim thật sự thích Họa Niên rồi hả?
Sao mình không biết được chuyện này nhỉ…
Đinh Nhiêu Đồng tự dưng sốt ruột, đôi mắt liếc nhìn Kỳ Họa Niên rồi lại nhìn sang Lý Ánh Kim, cuối cùng chỉ đành bất lực thở dài.
Thôi vậy, nếu bà ấy khóc thì mình chịu khó ngồi dỗ cũng được, chứ Họa Niên thích người khác rồi, làm sao thích bả được nữa?
Huống hồ… người ấy còn ở ngay tại chỗ này, mỗi ngày đều đi ra đi vào khu trung tâm cứu trợ. Quan trọng hơn, người ấy còn là bác sĩ, một vị bác sĩ đa tài và cool ngầu!
Thiệt tình, ai mà đọ lại cho nổi?
Qua một hồi người nọ nhìn người kia, nhân vật chính của ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã chịu lên tiếng.
“Niên hiểu tâm ý của Kim rồi.”
Lý Ánh Kim sững người, nội tâm bắt đầu loạn cào cào. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng của cậu, trong lòng phân tích câu nói kia đang có ý gì.
Hiểu tâm ý của mình rồi, liệu có phải là…
Kỳ Họa Niên cúi nhìn hộp bánh một lúc, sau đó bất ngờ vươn tay nhận lấy từ trong tay Lý Ánh Kim trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Trong đó có cả Vưu Hạ.
Suốt từ đầu đến giờ, trên mặt anh chỉ có một biểu cảm duy nhất. Nhưng hiện tại, ánh mắt lộ rõ một vẻ kinh ngạc như không hề lường trước cái kết này.
Vưu Hạ cảm giác nơi đầu tim có một cảm giác khó chịu và bức bối.
Bên cạnh, Tưởng Thiên Điểu có vẻ đắc ý ngoảnh mặt nói: “Cậu thấy rõ rồi chưa? Đúng là người chưa từng—ấy, cậu đi đâu vậy? Vưu Hạ, đợi tôi theo với!”
Âm lượng câu nói của Tưởng Thiên Điểu hơi lớn khiến cho vai nhân vật chính được chuyển sang người cô. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cầu thang dãy B, phát hiện một cô bác sĩ xinh đẹp đang đuổi theo một người nào đó.
Kỳ Họa Niên nhìn thoáng một cái, lập tức nhận ra Tưởng Thiên Điểu. Đáy lòng không tránh khỏi hốt hoảng và bất an.
Nếu đó là Tưởng Thiên Điểu, vậy thì chị ấy đã đứng đây từ bao giờ và cùng với ai?
Một loạt nghi vấn chồng chéo trong đầu Kỳ Họa Niên khiến cho cậu không còn đủ bình tĩnh được nữa. Tuy nhiên, hộp bánh vẫn còn nằm yên trong tay cậu, dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan này, cậu khẽ nhíu mày thở dài.
Vốn dĩ từ đầu không định chấp nhận Lý Ánh Kim. Tất nhiên, làm sao cậu có thể từ bỏ Vưu Hạ mà chấp nhận một cô gái khác? Tình cảm của cậu không phải là trò đùa đôi ba bữa nhiệt tình hứng thú như thế. Nhưng việc từ chối một cô gái trước đám đông là một điều quá sức tàn nhẫn, cậu không muốn đối phương phải tổn thương.
Nhưng rồi chính cậu lại tự kéo mình xuống một chiếc hố rất sâu của tình cảm.
Kỳ Họa Niên cảm thấy giận bản thân vô cùng. Vưu Hạ là người không dễ đặt niềm tin vào bất kỳ điều gì hoặc một ai khác, nhưng anh đã chấp nhận tin tưởng cậu.
Thế mà…
“Họa Niên?” Lý Ánh Kim thấy đối phương im lặng bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này.
Kỳ Họa Niên nghe gọi, tinh thần có chút tỉnh táo, ngẩng đầu đáp: “Ừm… xin lỗi, hộp bánh này mình sẽ nhận nhưng mà chúng ta có thể chia sẻ cho bọn trẻ cùng ăn được không?”
Lý Ánh Kim vui vẻ gật đầu: “Được chứ được chứ.”
“Còn về chuyện mà Kim vừa nói, Niên muốn đến một nơi khác có thể thoải mái trò chuyện hơn. Kim không ngại chứ?”
Trái tim của Lý Ánh Kim đã đập đến hỗn loạn, cô hít một hơi gật đầu: “Ừm ừm, cứ theo Niên vậy.”
Mười lăm phút sau.
Lý Ánh Kim đứng bên cạnh Kỳ Họa Niên tại một khu đất trống phía sau trung tâm cứu trợ. Hai người đã nói chuyện thẳng thừng với nhau rồi, may sao cô tuy là một người kiêu ngạo nhưng cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý.
Sau khi hiểu ra vì sao Kỳ Họa Niên hẹn mình ở một nơi chỉ có hai người để nói chuyện, Lý Ánh Kim càng cảm thấy yêu mến chàng trai này hơn trước kia. Cậu không chỉ là một người tốt bụng dịu dàng mà còn là một người cực kỳ hiểu chuyện.
Đối với việc tỏ tình với một cô gái giữa đám đông có thể là một việc thú vị. Nhưng việc từ chối một cô gái giữa đám đông lại là một việc vô cùng cấm kỵ.
Vì nó tàn nhẫn lắm.
Lý Ánh Kim dường như đã tưởng tượng ra được viễn cảnh tệ hại đó, bấy giờ mới cảm thấy hành động của mình quá liều lĩnh. Cô ngại ngùng nói xin lỗi Kỳ Họa Niên, sau đó còn xin lỗi luôn cả người trong lòng của cậu.
“Nhưng mà người trong lòng Niên cũng ở đây hả?”
Kỳ Họa Niên gật đầu, nét mặt hơi buồn bã: “Ừ, nếu không nhầm thì… người ấy nhìn thấy Niên với Kim ở nhà ăn rồi.”
Lý Ánh Kim giật mình, chân mày hơi chau lại. Song, cô lại nghĩ theo một chiều hướng tích cực hơn, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Niên bảo người ấy tính cách lạnh lùng lắm đúng không? Những người như vậy thường sẽ không bộ lộ cảm xúc ra ngoài đâu, chúng ta cũng sẽ hơi khó mà biết được họ nghĩ gì. Xem như hôm nay là một cơ hội để Niên biết được tình cảm của người ta đi?”
Kỳ Họa Niên biết rõ Lý Ánh Kim không có ý xấu, lời nói ra cũng mang theo một tia lạc quan nhỏ bé. Nhưng cậu nghe xong chỉ càng thấy buồn hơn, nụ cười trên môi nhạt dần.
Im lặng một hồi, Kỳ Họa Niên nhìn Lý Ánh Kim, giọng điệu nghiêm túc và chân thành: “Thật ra vẫn có một số chuyện không thể mang ra thử nghiệm được, càng phải có giới hạn nhất định của nó.”
Đối với niềm tin và tình cảm của Vưu Hạ, tôi không thể đùa giỡn được.
Đến giờ ăn trưa, Kỳ Họa Niên nhìn thấy Triệu Đóa từ trên lầu đi xuống. Cậu vội đi đến gần hỏi một số chuyện, nhưng hầu hết tất cả đều liên quan đến Vưu Hạ.
“Chị Đóa, anh ấy có ở trên phòng khám không ạ?”
“Bây giờ anh ấy đang làm gì vậy ạ?”
“Anh ấy… không sao chứ ạ?”
Triệu Đóa từ lúc đi xuống dưới lầu đã mang theo khuôn mặt không mấy sức sống rồi. Khi hỏi ra mới biết nguyên do là vì tâm trạng hôm nay của Vưu Hạ không được tốt, dẫn đến một số chuyện chẳng thể hiểu nổi.
Cô thút thít tâm sự: “Sau khi vào phòng khám, bác sĩ Vưu không nói một câu nào, lúc khám bệnh cũng chỉ im lặng viết vào giấy rồi đưa cho chị, chị đi làm việc thôi. Không khí trong phòng ngột ngạt kinh khủng, em cũng biết tính anh ta mà, tức giận hay buồn bã đều câm như hến vậy, nhưng qua sắc mặt thì có thể đoán được một chút. Xui xẻo cái là nãy chị lỡ làm hỏng một món đồ, thế là bị vặn vẹo suốt…”
Đoạn, cô ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Em làm chuyện gì sai rồi phải không?”
Kỳ Họa Niên không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nghiêm túc hỏi một chuyện: “Nếu bây giờ em lên phòng khám, liệu có sao không?”
Triệu Đóa ngồi bên cạnh một bồn hoa, cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát rồi lén lút đưa tay hái xuống một đóa hoa năm cánh. Bắt đầu ngồi bứt cánh hoa, mỗi lần một cánh hoa rơi xuống là một lần hồi hộp.
Không lên, lên, không lên, lên, không lên…
Kỳ Họa Niên thoáng cau mày: “Em muốn lên.”
Triệu Đóa nghe vậy liền dẹp đóa hoa chỉ còn nhị sang một bên, cười khổ: “Thế thì lên đi, còn báo hại chị phải ngồi đếm giúp em nữa chứ! Em lên mà giải quyết đi, giải quyết làm sao để chị làm việc không bị stress nhá! Không là em chết với chị đó!”
Kỳ Họa Niên tần ngần đứng trước cửa phòng cũng phải hơn mười phút rồi. Một hành lang vắng vẻ không người qua lại, chỉ có mỗi cậu nhàm chán đi qua đi lại không dưới hai mươi lần, cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định.
Vào hay không vào?
Kỳ Họa Niên đưa tay lên cửa, định gõ thì lại chần chừ.
Kỳ Họa Niên, mày đúng thật là!
Dám làm mà không dám đối mặt sao?!
Kỳ Họa Niên bực bội siết chặt nắm tay, trong lòng ngược lại sốt ruột hơn bao giờ hết.
Không được, mình thấy lo lắm, anh ấy là người nghĩ nhiều, chắc chắn đã hiểu lầm rất lớn rồi…
Làm sao bây giờ?
Kỳ Họa Niên nhất thời chán nản gục đầu lên cánh cửa, nhắm mắt lại, thì thầm trong miệng câu gì đó. Hồi sau, cửa phòng đột nhiên mở ra khiến cho cả người cậu lảo đảo, không kịp phòng bị mà ngã thẳng vào đối phương.
Lúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên áo sơmi màu trắng, Kỳ Họa Niên mới giật mình đứng thẳng người, ánh mắt căng thẳng chăm chú nhìn Vưu Hạ.
Vưu Hạ cũng không hề tránh né, nhìn thẳng vào đối phương vài giây rồi nhướn mày nói: “Cậu ở đây làm gì?”
Kỳ Họa Niên gượng gạo nở nụ cười: “Em lên đây để gặp anh mà.”
“Có chuyện gì?”
“Có chuyện mới được gặp anh sao? Bình thường em cũng—“
“Hôm nay bình thường sao?”
Khi nghe câu này, trái tim Kỳ Họa Niên bỗng nhói lên. Cậu ngẩng mặt nhìn Vưu Hạ, dường như nhận ra được trong đôi mắt ấy có chút gì đó vừa không cam lòng vừa hụt hẫng.
Khốn thật…
Trước đó không cần biết cậu đã lấy bao nhiêu dũng khí để đi lên đây gặp mặt anh, càng không cần quan tâm đến những lời lẽ chu toàn tỉ mỉ đã soạn sẵn trong đầu. Hiện tại, cậu không nghĩ được điều gì khác.
Đứng trước mặt người này, trái tim cậu đau nhức khó chịu, sâu bên trong còn tồn tại một loại tội lỗi khó mà giãi bày hết được.
Kỳ Họa Niên phát hiện mũi mình cay xè, tự dưng thấy mất mặt chết đi được. Nhưng rồi cậu lại không thể kìm lòng mà đột ngột sải bước đi tới gần Vưu Hạ, kéo anh ôm chặt vào lòng.
Một cơn gió khẽ lùa qua, đem theo vài cánh hoa anh đào rơi ngay ngạch cửa.
Vưu Hạ bị người kia đường đột ôm lấy cũng không phản kháng. Trên gương mặt ấy vẫn chỉ có một cảm xúc duy nhất, lạnh thật lạnh. Giống như không quan tâm, lại giống như bàng quan trước mọi thứ đang diễn ra.
Ôm mình, cậu ta lấy tư cách gì để ôm mình như vậy?
Những vụn sáng ẩn hiện trong đáy mắt Vưu Hạ, anh cứng đầu đè nén tất cả cảm xúc khó chịu suốt từ nãy đến giờ trong lòng mình. Tuyệt không muốn bộc lộ ra dù chỉ một chút. Vì anh nghĩ bộc lộ cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Lát sau, Vưu Hạ lạnh nhạt hỏi: “Ôm đủ chưa?”
Kỳ Họa Niên nghe thế càng ghì chặt hơn: “Có thể đủ được sao?”
Vưu Hạ bỗng cười lạnh một tiếng: “Vậy đùa giỡn đã đủ chưa?”
Càng nghe anh nói, trái tim của cậu càng như bị người khác ra sức đấm mạnh vào. Thật sự mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng quá bất ngờ, cậu cũng không ngờ quyết định mà mình nghĩ rằng sẽ đúng đắn, hóa ra lại vô cùng tồi tệ.
Cậu không nỡ tổn thương Lý Ánh Kim, nhưng rồi cậu lại vô tình tổn thương đến người mà mình yêu thương nhất.
Kỳ Họa Niên ôm chặt Vưu Hạ, ôm một cách lo sợ bất an. Sau đó cậu nghe anh nói một câu “buông ra” lạnh nhạt không khác gì lúc trước. Trong lòng cậu như có một tảng đá khổng lồ, cứ thế rơi ầm ầm xuống không ngừng.
“Em xin lỗi, là em sai rồi. Lần này em thật sự sai rồi. Nhưng anh nghe em giải thích một chút có được không?”
Vưu Hạ nặng nề thở ra một hơi, có lẽ chính anh cũng bắt đầu nhận ra được tình cảm của mình không còn bình thường nữa rồi.
Không phải chỉ là một mối quan hệ mập mờ thôi sao?
Cậu ta muốn làm mình vui vẻ, mình chỉ cần đón nhận những thứ vui vẻ thôi, không đúng sao?
Thế nhưng mình đang bị làm sao vậy?
Cậu ta nói muốn làm mình vui vẻ, cũng chưa từng nói sẽ không cười đùa hoặc nói chuyện dịu dàng với bất kỳ ai khác.
Việc gì mình phải lưu tâm để ý chứ?
Hai bàn tay đặt ở bên hông nhất thời siết chặt lại. Bờ môi Vưu Hạ run lên, anh hé miệng muốn phản kích điều gì đó, nhưng rồi tất cả những gì anh nói chỉ là “được thôi”.
Kỳ Họa Niên vẫn ôm anh không chịu buông ra, thấp giọng giải thích: “Trước hết, đúng là em có nhận hộp bánh của Ánh Kim nhưng em không hề động đến. Em đã chia tất cả cho trẻ em trong làng. Thứ hai, em nhận hộp bánh không đồng nghĩa với việc em chấp nhận tình cảm của bạn ấy. Chỉ vì em không muốn phải từ chối một cô gái trước đám đông, cho nên đã định hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện riêng, từ chối sau. Thật sự em không ngờ đến anh sẽ có mặt ở đó chứng kiến hết thảy.”
Dừng một chút, Kỳ Họa Niên liều mạng vùi vào hõm cổ của Vưu Hạ, bộ dạng lúc này của cậu rất giống con nít đang làm nũng, nhưng có làm sao chứ?
Quan trọng là Vưu Hạ không còn hiểu lầm cậu nữa.
“Hạ Hạ, em sai rồi, lần này em sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm…”
Vưu Hạ mơ hồ nghe thấy tiếng thút thít của người nọ, những cảm giác ấm ức bứt rứt ban nãy bỗng nhiên không còn nữa. Có lẽ anh đã tin tưởng đối phương quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với những người trước kia mà anh từng quen biết. Nhưng lời nói của cậu lúc nào cũng mang chút gì đó đau thương mà ấm áp, khiến anh không kìm lòng được.
Hồi sau mới nghe được giọng của anh, hiện tại đã đỡ lạnh hơn rồi: “Cậu nghĩ tôi có khó chịu không?”
Kỳ Họa Niên ngẩng mặt lên, đáng thương cọ vào mũi anh, ủ ê nói: “Có… có mà, khó chịu nên mới không muốn nhìn mặt em kìa.”
Vưu Hạ cũng không né đi, chỉ hờ hững đáp: “Ừ, bây giờ vẫn không muốn nhìn.”
Kỳ Họa Niên tủi thân nhìn anh, cười như khóc hỏi: “Anh ghen phải không?”
“Có không?” Anh nhướn mày hỏi ngược lại.
Kỳ Họa Niên lúc này mới nhẹ nhõm đi được chút, khẽ cười chắc nịch nói: “Không có. Từ giờ về sau, không để anh phải ghen nữa.”
Hết chương 63.
Tác giả :
SUNQINGtheWriter