Giày Cao Gót Màu Đỏ
Chương 11 Chương 11
Sở Quân cầm trên tay một lọ nước hoa.
Lọ nước làm từ thủy tinh có hình dạng kì lạ, vừa nhìn đã biết là hàng đắt tiền, chất lỏng màu hồng nhạt chảy trong đó như dòng chất mà viên đá quý nóng chảy tạo thành.
"Xịt cái này lên người rồi đi làm." Hắn ra lệnh.
Khi làn sương phun ra từ miệng lọ, Chương Hiểu ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa tường vi, "Đây là...!Nước hoa dành cho nữ?" Cậu nhíu mày, nghi ngờ nhìn hắn.
"Ừ.
Có phải rất dễ chịu không? Tôi nghĩ nó rất thích hợp với em." Sở Quân lạnh nhạt nói.
"Chủ nhân, tôi, tôi không thể đi làm thế này được..." Chương Hiểu lo lắng.
Thực ra mùi của nước hoa rất dịu, là cậu phản ứng quá mức, cảm thấy cả người thấm đẫm mùi hương ngòn ngọt đó.
Sở Quân kéo người lại, hôn xuống cánh môi chàng trai trẻ.
Ngực của hai người đàn ông dán sát vào nhau, không thể tách rời.
Nụ hôn triền miên kết thúc, đôi môi cậu đã bị hôn đến ửng đỏ.
"Bây giờ, trên người tôi cũng có mùi nước hoa." Hắn cười, "Em thấy nó có hợp với tôi không?"
"Hợp..." Tất cả những thứ tốt đẹp đều thích hợp với Sở Quân.
"Nếu hợp với tôi, tại sao em không thể dùng?"
"Tôi..."
Họ ôm nhau, cùng san sẻ thứ mùi hương ngọt ngào.
Chương Hiểu khẽ rùng mình, dựa vào vai hắn.
"Đây không phải nước hoa nữ mà là nước hoa "của tôi".
Là dấu ấn tôi dành cho em.
Vì lỗ nhỏ của em vẫn còn sưng nên tôi không thể dùng trứng rung hay gậy mát xa.
Em nói xem, có phải tôi là một chủ nhân rất dịu dàng không?"
Nghe giọng nói của Sở Quân, kết hợp với mùi nước hoa thơm ngọt, mọi đau đớn trong cơ thể như hóa thành sương giá.
Thời gian không còn sớm, Chương Hiểu vội vã đi làm.
Cậu có cảm giác, người đi đường và đám đông chen chúc trên tàu điện ngầm dường như đều ngửi thấy mùi hương trên người cậu, trong bóng tối có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn cậu, nhìn chăm chú tên đàn ông toát ra thứ mùi kì lạ.
Lúc lên tàu điện ngầm, cậu cố ý đứng gần một cô gái, để mọi người nghĩ rằng mùi hương đó thuộc về đối phương.
Cô gái ấy đó như ngửi thấy mùi gì đó, khịt mũi, quay đầu nhìn lướt một vòng rồi cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Cuối cùng cũng đến tòa nhà văn phòng, vừa vào thang máy, cậu đã nghe tiếng giày cao gót giẫm mạnh xuống đất.
Dư Phương Diệp vội vàng bước vào.
Cô mỉm cười xin lỗi rồi ấn nút thang máy.
Hôm nay, có vẻ như cô cực kì phờ phạc, không tràn đầy sức sống như mọi hôm.
"Chương Hiểu...!Buổi trưa cùng tôi ăn cơm nhé...!Xin lỗi, tôi có việc muốn nhờ cậu."
Chương Hiểu không đành lòng từ chối một Dư Phương Diệp bỗng trở nên yếu đuối nên đồng ý.
Không gian lặng im vài giây, chợt, cô nói: "Cậu có cảm thấy...!Hôm nay thang máy có mùi thơm thoang thoảng không?"
Cậu lo lắng đáp: "Ừm...!Có lẽ là nước xịt phòng đó."
"Loại này thơm thật." Dư Phương Diệp cũng không quan tâm, vừa đến tầng hai người liền bước ra khỏi thang máy.
Sau buổi sáng làm việc, mùi nước hoa đã tan đi gần hết, phải đến gần cậu thì mới ngửi được.
Rốt cuộc Chương Hiểu cũng có thể yên tâm, cùng Dư Phương Diệp xuống quán cà phê dưới lầu ăn trưa với nhau.
"Có lỗi với cậu quá...!Vốn là việc riêng của tôi lại phải làm phiền tới cậu." Cô đưa phần ăn cho cậu, lần này cô nhất định phải mời khách, "Gia đình tôi vừa gọi điện nói trấn trên có một ông chủ địa phương rất quan tâm tôi, họ buộc tôi phải quay về kết hôn."
Cô cười một cách mệt mỏi, cầm miếng bánh sandwich lên và ăn từ từ.
"Tôi nói mình phải ở lại làm việc, họ lại kêu tôi từ chức.
Tôi nói mình có bạn trai rồi, họ lại bắt tôi chia tay...!Tôi vẫn luôn cố gắng làm việc mới có được thành quả như ngày hôm nay.
Nhưng, trong mắt họ, dù tôi có cố gắng cỡ nào thì giá trị lớn nhất vẫn là kết hôn với một ông chú giàu có, bụng bia, tóc hói."
Hai giọt nước mắt rơi xuống cốc cà phê trước mặt.
Chung quy vẫn là một cô gái, dẫu có mạnh mẽ như Dư Phương Diệp cũng có lúc mong manh và yếu ớt đến mức làm người khác đau lòng.
"Chị...!Chị đừng buồn nữa, tôi có thể giúp gì không?"
"Tôi muốn chụp một bức ảnh thân mật hơn một chút với cậu.
Tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ rằng tôi không thể chia tay bạn trai.
Cả hai đang có kế hoạch lấy giấy chứng hôn, để họ hết hy vọng."
"Nhưng...!Đó không phải biện pháp lâu dài.
Chị vẫn nên tìm một người yêu thương và chăm sóc mình, kết hôn với người chị thật sự thích, để cha mẹ chị yên lòng."
"Ôi...!Ở đâu mà dễ tìm đến thế." Dư Phương Diệp nuốt miếng sandwich, uống cà phê rồi dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Hay là, cậu cưới tôi nhé?"
Chương Hiểu bất đắc dĩ cười, "Tôi là người theo chủ nghĩa đàn ông, chị không nhớ à? Tôi thích kiểu phụ nữ dịu dàng chăm lo cho gia đình, sau khi kết hôn tốt nhất là nên ở nhà chăm chồng dạy con." Cậu cố ý cường điệu.
"Vậy thì tôi không làm được." Cô thẳng thắn nói, "Chẳng qua, tôi thấy cậu là người đàn ông trung thực và đáng tin cậy nhất trong công ty chúng ta, nên tôi mới nhờ cậu giúp.
Nếu sau này kết hôn, chắc chắn cậu sẽ đối xử hết lòng với vợ và không bao giờ ra ngoài vụng trộm."
"Cái này không phải là điều cơ bản của một con người à?" Cậu nói.
Dư Phương Diệp dặm lại lớp trang điểm và chụp ảnh chung với Chương Hiểu.
Rõ là dáng vẻ tiều tụy, tâm trạng chán nản, thế nhưng người trong hình vẫn mỉm cười rạng rỡ.
Tất cả những gì cậu có thể giúp chỉ là giúp cô giả tạo một bức ảnh mà thôi.
Hôm nay Sở Quân phải ra ngoài làm việc nên không có nhà.
Khi Chương Hiểu quay về, đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, toàn thân bỗng khao khát vòng tay của hắn.
Cậu muốn được kiểm soát và chăm sóc.
Muốn nghe giọng nói của hắn, muốn ăn món ăn hắn nấu.
Cậu có thể quỳ gối, dâng lên tất cả tôn nghiêm để đổi lấy tấm thảm bên cạnh sofa.
Lúc này chỉ mới một ngày mà thôi.
Chương Hiểu cười khổ.
Cậu lấy lọ nước hoa mà Sở Quân đã bỏ vào cặp đi làm lúc sáng ra.
Những tia nước li ti bung tỏa trong không khí, hương tường vi thấm vào tận ruột gan.
Giữa làn sương mỏng, cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng đó là mùi vị của chủ nhân.
Tưởng tượng hai người cùng đi dạo trong vườn tường vi.
Mùi hương làm cậu sợ lúc sáng, lúc bấy giờ lại trở thành thứ an ủi tâm trạng cậu.
"Chủ nhân...!Tôi rất nhớ ngài." Cậu lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho đối phương.
Buổi đêm thuộc về Abyss chỉ mới bắt đầu.
Quản lý của Abyss mặc một bộ âu phục hoàng gia màu xanh lộng lẫy, đang trò chuyện với Sở Quân.
"Lão Sở à, chúng ta là khách hàng cũ của nhau mà, giảm giá chút đi."
Sở Quân nâng cánh tay người quản lý ra, "Một đồng cũng không."
"Mấy bé M trong quán tùy ông chọn, cả Kate cũng đóng gói tặng ông luôn."
"M của quán ông tôi chơi chán rồi.
Còn bảng hiệu Kate của ông, không phải tôi không đủ tiền mua, mà là cậu ấy không phải mẫu người của tôi."
"Vậy ông thích kiểu nào?"
"Một chú chó vừa ngây thơ, lại vừa có vẻ mặt khuất nhục."
"Ồ ~" Người quản lý khoa trương gật đầu, "Là người ông từng dẫn đến đúng không? Nghe nói là trai thẳng, sao ông câu được vậy? Đừng nói là hiếp người ta nhé?"
"Tất nhiên là làm em ấy ngoan ngoãn dâng hiến tất cả cho tôi rồi."
"Chậc chậc, ai chơi lại ông chứ.
Có điều...!Lão Sở à, nếu cậu nhóc thuận theo ông mà không có biểu hiện khuất nhục nữa thì sao?"
"Hừm..." Sở Quân chống cằm suy nghĩ một chút, nói: "Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách khác để dạy dỗ em ấy."
Ảnh quảng cáo được chụp để phục vụ cho mục đích tuyên truyền buổi biểu diễn mới của Abyss vào tháng sau.
Một sinh viên nước ngoài đến Abyss làm việc vì thiếu tiền, nào ngờ vì điều kiện quá tốt mà bị quản lý dụ dỗ và cưỡng ép dấn thân vào con đường nghệ thuật người lớn.
Tháng sau, cậu du học sinh này và Kate sẽ là nhân vật chính của buổi biểu diễn.
Sở Quân nhìn chằm chằm thế giới trong ống kính và ra lệnh cho hai người mẫu điều chỉnh tư thế.
Cậu du học sinh quốc tế có thân hình cao lớn và cân đối, hai tay ôm trọn Kate vào lòng.
Nếu so sánh, Kate trông giống hệt con mèo con kém phát triển, nửa người trên ngửa ra, hình xăm trên ngực hướng về phía máy ảnh.
Đôi mắt xanh của cậu sinh viên ngoại quốc nhìn Kate đầy buồn bã, như rằng một thiên thần đang xót thương cho một con quỷ sắp chết.
Người quản lý vui vẻ rót cho mình một ly rượu, vừa uống, vừa xem trước ảnh chụp, như đang nhìn thấy dòng tiền cuồn cuộn đổ vào túi sau khi tấm áp phích tháng sau được công bố.
Điện thoại Sở Quân rung lên.
Người quản lý ngạc nhìn nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng.
"Ông xem gì vậy?"
"Bé chó nhà tôi làm nũng." Có vẻ tâm trạng của hắn rất tốt, hắn đổi tay, cất điện thoại vào túi.
– Còn tiếp –.