Giao Ước!
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe dừng lại trước cổng trường. Việc Huy Nam đưa Hướng Dương đi học vốn dĩ trở nên quen thuộc đối với các học viên ở đây, ai trong cái trường này cũng biết hai người là vợ chồng son cả, nên mọi người càng hứng thú về chuyện tình của họ, khi có sự xuất hiện của Ngọc Châu và nhân vật không ai ngờ tới nhất lại là Gia Anh, một con người vô tâm như tảng đá, tưởng chừng không quan tâm trước viễn cảnh xung quanh lại dính vào chuyện này.
Cả hai cùng nhau đi vào trong trường.
"Anh Huy Nam!"
Giọng nói quá đổi quen thuộc của một cô gái. Hướng Dương và Huy Nam đều quay người.
"Ngọc Châu, anh tưởng em ở nhà chứ? Sao lại đi học?"
Huy Nam lo lắng nhìn Ngọc Châu đá, nhưng cũng áy náy khó xử khi Hướng Dương đang đứng bên cạnh. Còn Hướng Dương thì cảm thấy ái ngại khi lúc nào cũng là người thứ ba xen vào cuộc tình của họ vậy.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đi lên lớp trước!"
Nói rồi Hướng Dương quay người bước đi chầm chậm. Huy Nam thật sự chỉ muốn giữ cô lại nhưng thấy Ngọc Châu thì không biết phải làm thế nào.
"Đêm qua em bị bắt cóc, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi học làm gì?"
"Em không sao, cám ơn đêm qua đã ở bên em và chăm sóc cho em. Nếu như không có anh thì em đã bị bọn côn đồ kia hại rồi."
Ngọc Châu nghẹn ngào nói, vẻ mặt vẫn còn dư âm của sự lo sợ.
Bước chân Hướng dương chợt khựng lại khi nghe loáng thoáng cuộc hội thoại của hai người họ, nhưng cô nghe không bỏ sót một chữ. Rồi lại nhanh chân bước đi với vẻ mặt thắc mắc và khó hiểu.
Cô thầm nói: "Vậy không lẽ tối qua Huy Nam không ở bên cạnh chăm sóc mình, vậy thì ai chứ? Ai lại để cho mình cắn không một chút phản ứng gì?... Có khi nào là..."
...
Tại một nơi khác:
"Các người đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy!"
Giọng nói đầy sự băng lãnh lẫn đe dọa của Gia Anh cất lên khiến Mika cùng đám bạn của cô ta đều cúi gầm mặt xuống, không dám ngước mặt lên nhìn vì sợ ánh mắt sắc lạnh như dao của anh hòa sự phẫn nộ.
"Vốn dĩ tôi chẳng muốn chen vào cái chuyện phiền phức này, nhưng các cô đã lôi tôi ra làm trò đùa. Làm ơn, tôi không phải là con rối của các cô. Hại cô gái vô tội kia với lý do chẳng vào đâu."
Gia Anh gầm giọng nói thẳng vào mặt Mika. Sau đó đi thẳng tới chỗ Lê Thương nắm lấy vạt cổ áo đầy mạnh cô vào tường, trừng mắt nhìn cô khiến cô giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, đến nổi ứa ra nước mắt.
"Cô và Hướng Dương tôi thấy rất thân nhau, tôi cứ ngỡ tình bạn của hai sẽ thật đẹp. Nhưng không tôi đã lầm. Không ngờ cô lại đâm một nhát sau lưng cô ấy. Đó gọi là tình bạn sao?"
Gia Anh đã tự mình điều tra chuyện này mới biết được, cô bạn Lê Thương hay chơi với Hướng Dương lại xấu xa như vậy. Chỉ vì thích anh, thấy cô ấy qua lại với anh mà cô ta đã nảy sinh lòng ganh tị, cấu kết với Mika hại cô ấy.
Lê Thương vừa khóc vừa đáp: "Em chỉ vì thích anh nên mới làm vậy thôi mà... Dù sao thì Hướng Dương cũng đã có chồng là anh Huy Nam, sao lại còn theo bám anh làm gì..."
Chính những gì mà Lê Thương đang nói như châm ngọn lửa giận trong người của Gia Anh. Anh tức giận đẩy mạnh Lê Thương ngã phịch xuống nền một cách phũ phàng, khiến mọi người như đứng hình không dám lại gần.
Vẻ mặt anh trở nên lãnh khốc cùng ánh mắt đen lạnh tanh. Anh hạ tông giọng đáp:
"Cô thích tôi nhưng tôi không thích loại người trơ trẽn như cô. Cô đã phạm một sai lầm lớn. Một sai lầm sẽ khiến cô phải trả giá đắt."
Lê Thương run lẩy bẩy với vẻ sợ sệt khi nhìn vào ánh mắt nổi lửa của Gia Anh. Ở trường ai cũng biết anh là một người tàn khốc, một khi ai đã sơ ý đụng vào thứ gì quan trọng của anh thì chỉ có lãnh hậu quả thảm hại thôi.
Gia Anh tiến lại gần Lê Thương, khẽ ngồi xuống bên cạnh ghé sát tới bên tai cô, phả ra hơi thở lạnh lẽo đáp với âm giọng trầm đặc:
"Sai lầm của cô là đã đụng đến tôi. Và cô sẽ phải trả giá cho việc này!"
Dứt lời, Gia Anh đưa tay bóp cổ Lê Thương thật mạnh, tay gồng lên nổi cả gân máu.
Lê thương ngạc thở, không thể kháng cự được thì bất ngờ Hướng Dương từ đâu chạy tới cứu cánh. Cô đẩy Gia Anh ra, gằn giọng nói:
"Anh làm gì vậy hả, Gia Anh? Sao lại bóp cổ Lê Thương, bạn tôi chứ?"
Gia Anh đứng dậy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Hướng Dương. Đáng lẽ ra anh nên thực hiện khiến cô ta biến mất ở một nơi đó kín đáo hơn mới phải. Mà nghe cô nói hai từ "bạn tôi" sao thật ngu ngơ, đã bị phản bội còn đứng ra bảo vệ. Anh chỉ nhếch môi cười khinh bỉ.
Lê Thương ho sặc sụa, mặt cắt không còn giọt máu, lắm lét sợ hãi. Hướng Dương lo lắng nhìn cô hỏi:
"Cậu không sao chứ Lê Thương?"
Lê Thương im lặng không nói chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy tội lỗi mà khóc thút thít. Tim đập thình thịch thật nhanh.
Hướng Dương đứng dậy trừng mắt nhìn Gia Anh, đưa tay hất vai anh quát lớn:
"Cô ấy là con gái mà sao anh lại ra tay thô bạo như thế chứ?"
"Tôi khuyên cô nên tránh xa cô ta thì hơn. Có một người bạn đá sau lưng mình thì tốt hơn không có bạn."
Gia Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ với vẻ mặt lạnh lạnh vô cảm xúc, rồi đút tay vô túi quần bình thản bước đi nhưng trước khi anh rời đi thì anh dừng lại chỗ Lê Thương, nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt, trầm giọng đáp:
"Loại con gái như cô trong mắt tôi không đáng tồn tại!"
Rồi anh bước đi một mạch sau đó biến mất trong nháy mắt.
Hướng Dương vội vàng đỡ Lê Thương đi tới ghế đá ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô hỏi:
"Cậu thật không sao đấy chứ? Mà cậu đã chọc tức gì Gia Anh à?"
Lê Thương im lặng không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống với vẻ có lỗi. Giọt nước mắt rơi xuống. Cô không biết nói gì với Hướng Dương ngay lúc này, cô đứng phắt dậy bỏ chạy đi làm Hướng Dương không kịp phản ứng gì mà cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, nhìn cô ấy có vẻ rất lạ.
"Xem ra thì mày vẫn còn nguyên vẹn."
Mika từ đâu đi tới đứng trước mặt Hướng Dương nói, vẻ mặt thì lúc nào cũng kênh kiệu, hai tay vòng lại trước ngực.
"Nhờ phước của mấy người nên tôi hoàn toàn không sao cả."
Hướng Dương thản nhiên đáp lại không một chút lo sợ gì, rồi đi lướt qua mặt cô ta.
"Mày có biết lý do tại sao Gia Anh lại nổi giận với Lê Thương, con bạn của mày không hả?"
Hướng Dương không quan tâm mà tiếp tục bước đi.
"Mày thật là ngu khi chơi với một đứa đâm ngay sau lưng mình một nhát dao mà không biết đấy. Chính con Lê Thương đã tới cầu xin bọn tao, hãm hại mày đấy Hướng Dương à."
Cô toan bước đi khi nghe Mika nhắc tới Lê Thương, nên cô quay lại nhíu mày nhìn cô ta.
"Cô nói sao? Lê Thương cầu xin các người hãm hại tôi? Không thể nào."
Mika đi tới gần nhìn thẳng vào mắt Hướng Dương, nhếch môi cười nhạo:
"Nó ganh tị với mày khi mày qua lại với Gia Anh, nó cảm thấy ghét mày khi mày được anh ấy quan tâm, được anh ấy mua trà sữa còn cùng nhau đi ăn sáng, còn khiến cho anh ấy nở nụ cười chớp nhoáng vài giây, rồi anh ấy còn để mày tựa đầu vào ngực anh ấy mà anh không hề một chút nổi giận khi có người chạm vào người mình."
"Không thể nào, tôi không tin những gì các người nói. Cô ấy sẽ không làm vậy!"
Hướng Dương lên giọng nói, cô gắng không tin những lời mà Mika nói là sự thật.
"Mày không tin thì tùy mày thôi. Mày nghĩ con Lê Thương tốt như mày nghĩ sao?... Đáng lẽ ra mày nên cảm ơn Gia Anh mới phải, khi anh ấy giúp mày loại bỏ nó, nhưng mày lại tới phá đám... Thôi tao đi đây, nhưng tao sẽ chẳng để yên cho mày, nếu mày còn qua lại với Gia Anh của bọn tao đâu..."
Dứt lời, MiKa cùng bọn đàn em của mình rời đi, không quên dành cho Hướng Dương cái lườm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra nữa, thì chợt có tiếng chuông điện thoại, cô mở máy nghe:
"Alo!"
"Hướng Dương, người bạn tốt của tớ... Xin lỗi cậu, Hướng Dương. Tớ không phải là một người bạn tốt. Tớ ghét bản thân lắm. Đáng lẽ ra tớ không nên mù quáng như thế. Tớ đã sai lầm trong phút chốc để rồi phải hối hận. Tớ không xứng đáng làm bạn với cậu Hướng Dương à..."
"Cậu nói gì vậy Lê Thương? Sao không gặp trực tiếp nói luôn."
"Tớ không còn mặt mũi nhìn cậu nữa đâu. Chính tớ là người đã bảo Mika hại cậu đấy. Tớ xin lỗi... Tớ không dám đối diện với cậu vì quá xấu hổ... Tốt hơn cậu không nên chơi với một người bạn như mình..."
"Lê Thương... Lê Thương..."
"Tút... Tút..."
Bên đầu dây tắt máy. Hướng Dương bàng hoàng mà ngồi phịch xuống bậc thềm với vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt cô không biết từ khi nào đã nhòe đi khi nghe những gì mà lê Thương nói trong điện thoại. Đã qua tới xã hội dành cho những linh hồn rồi mà cô vẫn còn bị lừa dối, thật sự cô không dám tin bất cứ điều gì nữa rồi...
...
Hướng Dương bước đi về lớp học với vẻ mặt buồn rười rượi, giờ cô cũng chẳng phân định được mình muốn gì nữa, cảm xúc rối bời.
Cô chợt đứng lại khi vô tình nhìn thấy Gia Anh qua cánh cửa mở hờ, anh đang ngồi trong căn phòng thí nghiệm một mình, không có ai hết. Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa xông thẳng vào trong khiến Gia Anh có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cô tại đây.
Cô chẳng hề nói gì, nắm cánh tay phải của Gia Anh lên, nhe hàm răng trắng tinh cắn phập một phát thật mạnh. Làm anh không kịp phản ứng gì mà chỉ biết để cho cô cắn, mà nghiến răng nhíu mày chịu đau.
Cô cắn đến độ rỉ cả máu, dính vào cả hàm răng rồi Hướng Dương mới chịu bỏ ra. Cô trừng mắt nhìn Gia Anh, hai tay chống hông lên giọng đáp:
"Thật là sảng khoái tâm trạng quá đi. Cắn anh thật là thích đấy, không một tiếng la hét gì. Vết cắn này cho anh chừa cái tội, chẳng chịu mở miệng ra giải thích chuyện hồi sáng."
"Tại sao tôi phải giải thích cho một loại người chẳng tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Mà này cô thích cắn người khác như vậy sao?"
Gia Anh càu nhàu, mặt nhăn mày nhó với vẻ bực mình. Định đánh một giấc ngủ ở nơi yên tĩnh này thì bị Hướng Dương vào phá đám như vậy. Anh nhìn bắp tay mình, in nguyên dấu răng đang rỉ máu mà Hướng Dương để lại. Nếu như gặp người khác thì đã bị anh xử đẹp rồi chứ chẳng còn đứng ở yên ở đây như cô đâu.
Hướng Dương kéo ghế lại gần chỗ Gia Anh để ngồi xuống thì bị anh gác chân lên không cho ngồi, vẻ mặt anh mang đầy sự bất cần.
"Gì vậy? Ghế tôi kéo tới để cho anh gác chân sao?"
Hướng Dương quát lên.
"Đi ra ngoài, cô định ở lại đây làm phiền giấc ngủ của tôi à?"
Gia Anh lên giọng đáp với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cái con người này thật là..." Hướng Dương bực bội, lấy trong túi ra miếng băng cá nhân có họa tiết hình dâu tây định sẽ ngồi xuống dán vết cắn do cô gây ra, mà thấy hành động của Gia Anh như vậy khiến cô bất mãn dễ sợ. Cô chìa ra trước mặt Gia Anh, gân cổ lên đáp: "Này, tôi định sẽ ngồi đây để dán vết cắn trên tay của anh rồi tỏ ra hối lỗi, lẫn lời cảm ơn anh đã cho tôi biết bộ mặt thật của người bạn tôi đang chơi... Nhưng thái độ bất cần của anh như vậy khiến tôi thật sự khó ưa kinh khủng đấy..."
"Tôi đầu cần ai ưa tôi!" Gia Anh buông một câu ngắn gọn hờ hững, ngã người vào thành ghế sô pha, trầm giọng tiếp lời: "Giờ thì mau ra ngoài, đồ phiền phức!"
"Này, anh nói ai là đồ phiền hả?"
Hướng Dương bực mình đá bay cái ghế, khiến chân Gia Anh rời khỏi ghế, đã vậy còn bị cô dẫm phải làm cô không giữ được thăng bằng ngã nhào về phía anh, đè lên người anh.
Huy Nam đứng ngoài nhìn vào khi anh tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy. Nét mặt tối sầm lại, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng bực tức nữa, rồi đi thẳng khỏi đây.
Hai người bất ngờ nhìn nhau rồi đều rơi vào trạng thái lúng túng. Nhưng riêng Gia Anh nhanh chóng lấy lại bình thường, tay giữ lấy eo cô, cất giọng đùa cợt:
"Thấy nặng nề lắm phải không? Một, cô bỏ tôi ra trước. Hai, tôi bỏ ra trước. Ba, chúng ta đang ở tư thế này rồi thì tiến tới luôn đi."
Nghe Gia Anh nói vậy Hướng Dương như đơ người ra, không ngờ một con người lạnh lùng sắt đá như anh lại có ngày nói ra những câu này. Tay víu chặt lấy vai của anh đến nỗi kéo tuột cả cổ áo của anh xuống lộ cả xương quai xanh.
Anh đầy người cô sát lại, mặt cách mặt chỉ vài centi.
"Rụp"
Một dòng ánh sáng chớp nháy và tiếng máy chụp hình của điện thoại bất ngờ vang lên, Hướng Dương giật mình vội đứng thẳng người dậy khi nhìn thấy ở phía của có người chụp lén cảnh tượng của hai người vừa rồi, nhưng người đó đã chạy đi mất.
"Thật là... kiểu gì lát nữa dưới trường cũng ầm ỉ cả lên cho xem... Tất cả là tại anh đấy."
Hướng Dương chỉ trích hành động vừa rồi của Gia Anh. Thì chợt cô tình cờ nhìn thấy trên vai trái của anh có một vết cắn đỏ âu, khiến cô đứng đơ người mà nhớ lại tối qua, lúc cô gặp ác mộng mơ hồ vô thức cắn vào vai của một người. Nếu như Huy Nam không phải người bên cạnh cô tối qua mà ở bên Ngọc Châu, vậy không lẽ lại là...
Gia Anh đứng dậy vừa kéo áo vừa làu bàu:
"Cái này là tại cô, ai bảo cô ngã vào người tôi giờ còn la ó..."
Hướng Dương mặc kệ anh nói gì mà kéo phía bên áo của anh ra xem để xác nhận một lần nữa. Hành động của cô làm anh có hơi bất ngờ vội hất tay cô ra, gằn giọng nói:
"Cô làm gì vậy? Muốn xé áo tôi à?"
Cô im lặng không nói gì, chỉ quay người lại bỏ đi ra ngoài với vẻ mặt ngơ ngơ, làm Gia Anh nhíu mày cảm thấy lạ.
...
Ngay trong chiều hôm đó, bức ảnh của Gia Anh và Hướng Dương ở trong phòng với tư thế đang chuẩn bị hôn nhau trong phòng thí nghiệm lan truyền rầm rộ khắp cả trường, còn có bức hình Huy Nam đứng ngoài nhìn thấy, với nội dung "chuyện tình tay ba giữa anh em nhà họ Đào, hai nam thần y khoa nổi tiếng của trường".
Hướng Dương đi đâu cũng bị chỉ trỏ, bàn ra bàn vào chủ đề này, nhưng cô chẳng quan tâm mà đang nghỉ đến một chuyện khác.
...
Xe dừng lại trước cổng trường. Việc Huy Nam đưa Hướng Dương đi học vốn dĩ trở nên quen thuộc đối với các học viên ở đây, ai trong cái trường này cũng biết hai người là vợ chồng son cả, nên mọi người càng hứng thú về chuyện tình của họ, khi có sự xuất hiện của Ngọc Châu và nhân vật không ai ngờ tới nhất lại là Gia Anh, một con người vô tâm như tảng đá, tưởng chừng không quan tâm trước viễn cảnh xung quanh lại dính vào chuyện này.
Cả hai cùng nhau đi vào trong trường.
"Anh Huy Nam!"
Giọng nói quá đổi quen thuộc của một cô gái. Hướng Dương và Huy Nam đều quay người.
"Ngọc Châu, anh tưởng em ở nhà chứ? Sao lại đi học?"
Huy Nam lo lắng nhìn Ngọc Châu đá, nhưng cũng áy náy khó xử khi Hướng Dương đang đứng bên cạnh. Còn Hướng Dương thì cảm thấy ái ngại khi lúc nào cũng là người thứ ba xen vào cuộc tình của họ vậy.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đi lên lớp trước!"
Nói rồi Hướng Dương quay người bước đi chầm chậm. Huy Nam thật sự chỉ muốn giữ cô lại nhưng thấy Ngọc Châu thì không biết phải làm thế nào.
"Đêm qua em bị bắt cóc, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi học làm gì?"
"Em không sao, cám ơn đêm qua đã ở bên em và chăm sóc cho em. Nếu như không có anh thì em đã bị bọn côn đồ kia hại rồi."
Ngọc Châu nghẹn ngào nói, vẻ mặt vẫn còn dư âm của sự lo sợ.
Bước chân Hướng dương chợt khựng lại khi nghe loáng thoáng cuộc hội thoại của hai người họ, nhưng cô nghe không bỏ sót một chữ. Rồi lại nhanh chân bước đi với vẻ mặt thắc mắc và khó hiểu.
Cô thầm nói: "Vậy không lẽ tối qua Huy Nam không ở bên cạnh chăm sóc mình, vậy thì ai chứ? Ai lại để cho mình cắn không một chút phản ứng gì?... Có khi nào là..."
...
Tại một nơi khác:
"Các người đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy!"
Giọng nói đầy sự băng lãnh lẫn đe dọa của Gia Anh cất lên khiến Mika cùng đám bạn của cô ta đều cúi gầm mặt xuống, không dám ngước mặt lên nhìn vì sợ ánh mắt sắc lạnh như dao của anh hòa sự phẫn nộ.
"Vốn dĩ tôi chẳng muốn chen vào cái chuyện phiền phức này, nhưng các cô đã lôi tôi ra làm trò đùa. Làm ơn, tôi không phải là con rối của các cô. Hại cô gái vô tội kia với lý do chẳng vào đâu."
Gia Anh gầm giọng nói thẳng vào mặt Mika. Sau đó đi thẳng tới chỗ Lê Thương nắm lấy vạt cổ áo đầy mạnh cô vào tường, trừng mắt nhìn cô khiến cô giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, đến nổi ứa ra nước mắt.
"Cô và Hướng Dương tôi thấy rất thân nhau, tôi cứ ngỡ tình bạn của hai sẽ thật đẹp. Nhưng không tôi đã lầm. Không ngờ cô lại đâm một nhát sau lưng cô ấy. Đó gọi là tình bạn sao?"
Gia Anh đã tự mình điều tra chuyện này mới biết được, cô bạn Lê Thương hay chơi với Hướng Dương lại xấu xa như vậy. Chỉ vì thích anh, thấy cô ấy qua lại với anh mà cô ta đã nảy sinh lòng ganh tị, cấu kết với Mika hại cô ấy.
Lê Thương vừa khóc vừa đáp: "Em chỉ vì thích anh nên mới làm vậy thôi mà... Dù sao thì Hướng Dương cũng đã có chồng là anh Huy Nam, sao lại còn theo bám anh làm gì..."
Chính những gì mà Lê Thương đang nói như châm ngọn lửa giận trong người của Gia Anh. Anh tức giận đẩy mạnh Lê Thương ngã phịch xuống nền một cách phũ phàng, khiến mọi người như đứng hình không dám lại gần.
Vẻ mặt anh trở nên lãnh khốc cùng ánh mắt đen lạnh tanh. Anh hạ tông giọng đáp:
"Cô thích tôi nhưng tôi không thích loại người trơ trẽn như cô. Cô đã phạm một sai lầm lớn. Một sai lầm sẽ khiến cô phải trả giá đắt."
Lê Thương run lẩy bẩy với vẻ sợ sệt khi nhìn vào ánh mắt nổi lửa của Gia Anh. Ở trường ai cũng biết anh là một người tàn khốc, một khi ai đã sơ ý đụng vào thứ gì quan trọng của anh thì chỉ có lãnh hậu quả thảm hại thôi.
Gia Anh tiến lại gần Lê Thương, khẽ ngồi xuống bên cạnh ghé sát tới bên tai cô, phả ra hơi thở lạnh lẽo đáp với âm giọng trầm đặc:
"Sai lầm của cô là đã đụng đến tôi. Và cô sẽ phải trả giá cho việc này!"
Dứt lời, Gia Anh đưa tay bóp cổ Lê Thương thật mạnh, tay gồng lên nổi cả gân máu.
Lê thương ngạc thở, không thể kháng cự được thì bất ngờ Hướng Dương từ đâu chạy tới cứu cánh. Cô đẩy Gia Anh ra, gằn giọng nói:
"Anh làm gì vậy hả, Gia Anh? Sao lại bóp cổ Lê Thương, bạn tôi chứ?"
Gia Anh đứng dậy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Hướng Dương. Đáng lẽ ra anh nên thực hiện khiến cô ta biến mất ở một nơi đó kín đáo hơn mới phải. Mà nghe cô nói hai từ "bạn tôi" sao thật ngu ngơ, đã bị phản bội còn đứng ra bảo vệ. Anh chỉ nhếch môi cười khinh bỉ.
Lê Thương ho sặc sụa, mặt cắt không còn giọt máu, lắm lét sợ hãi. Hướng Dương lo lắng nhìn cô hỏi:
"Cậu không sao chứ Lê Thương?"
Lê Thương im lặng không nói chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy tội lỗi mà khóc thút thít. Tim đập thình thịch thật nhanh.
Hướng Dương đứng dậy trừng mắt nhìn Gia Anh, đưa tay hất vai anh quát lớn:
"Cô ấy là con gái mà sao anh lại ra tay thô bạo như thế chứ?"
"Tôi khuyên cô nên tránh xa cô ta thì hơn. Có một người bạn đá sau lưng mình thì tốt hơn không có bạn."
Gia Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ với vẻ mặt lạnh lạnh vô cảm xúc, rồi đút tay vô túi quần bình thản bước đi nhưng trước khi anh rời đi thì anh dừng lại chỗ Lê Thương, nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt, trầm giọng đáp:
"Loại con gái như cô trong mắt tôi không đáng tồn tại!"
Rồi anh bước đi một mạch sau đó biến mất trong nháy mắt.
Hướng Dương vội vàng đỡ Lê Thương đi tới ghế đá ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô hỏi:
"Cậu thật không sao đấy chứ? Mà cậu đã chọc tức gì Gia Anh à?"
Lê Thương im lặng không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống với vẻ có lỗi. Giọt nước mắt rơi xuống. Cô không biết nói gì với Hướng Dương ngay lúc này, cô đứng phắt dậy bỏ chạy đi làm Hướng Dương không kịp phản ứng gì mà cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, nhìn cô ấy có vẻ rất lạ.
"Xem ra thì mày vẫn còn nguyên vẹn."
Mika từ đâu đi tới đứng trước mặt Hướng Dương nói, vẻ mặt thì lúc nào cũng kênh kiệu, hai tay vòng lại trước ngực.
"Nhờ phước của mấy người nên tôi hoàn toàn không sao cả."
Hướng Dương thản nhiên đáp lại không một chút lo sợ gì, rồi đi lướt qua mặt cô ta.
"Mày có biết lý do tại sao Gia Anh lại nổi giận với Lê Thương, con bạn của mày không hả?"
Hướng Dương không quan tâm mà tiếp tục bước đi.
"Mày thật là ngu khi chơi với một đứa đâm ngay sau lưng mình một nhát dao mà không biết đấy. Chính con Lê Thương đã tới cầu xin bọn tao, hãm hại mày đấy Hướng Dương à."
Cô toan bước đi khi nghe Mika nhắc tới Lê Thương, nên cô quay lại nhíu mày nhìn cô ta.
"Cô nói sao? Lê Thương cầu xin các người hãm hại tôi? Không thể nào."
Mika đi tới gần nhìn thẳng vào mắt Hướng Dương, nhếch môi cười nhạo:
"Nó ganh tị với mày khi mày qua lại với Gia Anh, nó cảm thấy ghét mày khi mày được anh ấy quan tâm, được anh ấy mua trà sữa còn cùng nhau đi ăn sáng, còn khiến cho anh ấy nở nụ cười chớp nhoáng vài giây, rồi anh ấy còn để mày tựa đầu vào ngực anh ấy mà anh không hề một chút nổi giận khi có người chạm vào người mình."
"Không thể nào, tôi không tin những gì các người nói. Cô ấy sẽ không làm vậy!"
Hướng Dương lên giọng nói, cô gắng không tin những lời mà Mika nói là sự thật.
"Mày không tin thì tùy mày thôi. Mày nghĩ con Lê Thương tốt như mày nghĩ sao?... Đáng lẽ ra mày nên cảm ơn Gia Anh mới phải, khi anh ấy giúp mày loại bỏ nó, nhưng mày lại tới phá đám... Thôi tao đi đây, nhưng tao sẽ chẳng để yên cho mày, nếu mày còn qua lại với Gia Anh của bọn tao đâu..."
Dứt lời, MiKa cùng bọn đàn em của mình rời đi, không quên dành cho Hướng Dương cái lườm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra nữa, thì chợt có tiếng chuông điện thoại, cô mở máy nghe:
"Alo!"
"Hướng Dương, người bạn tốt của tớ... Xin lỗi cậu, Hướng Dương. Tớ không phải là một người bạn tốt. Tớ ghét bản thân lắm. Đáng lẽ ra tớ không nên mù quáng như thế. Tớ đã sai lầm trong phút chốc để rồi phải hối hận. Tớ không xứng đáng làm bạn với cậu Hướng Dương à..."
"Cậu nói gì vậy Lê Thương? Sao không gặp trực tiếp nói luôn."
"Tớ không còn mặt mũi nhìn cậu nữa đâu. Chính tớ là người đã bảo Mika hại cậu đấy. Tớ xin lỗi... Tớ không dám đối diện với cậu vì quá xấu hổ... Tốt hơn cậu không nên chơi với một người bạn như mình..."
"Lê Thương... Lê Thương..."
"Tút... Tút..."
Bên đầu dây tắt máy. Hướng Dương bàng hoàng mà ngồi phịch xuống bậc thềm với vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt cô không biết từ khi nào đã nhòe đi khi nghe những gì mà lê Thương nói trong điện thoại. Đã qua tới xã hội dành cho những linh hồn rồi mà cô vẫn còn bị lừa dối, thật sự cô không dám tin bất cứ điều gì nữa rồi...
...
Hướng Dương bước đi về lớp học với vẻ mặt buồn rười rượi, giờ cô cũng chẳng phân định được mình muốn gì nữa, cảm xúc rối bời.
Cô chợt đứng lại khi vô tình nhìn thấy Gia Anh qua cánh cửa mở hờ, anh đang ngồi trong căn phòng thí nghiệm một mình, không có ai hết. Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa xông thẳng vào trong khiến Gia Anh có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cô tại đây.
Cô chẳng hề nói gì, nắm cánh tay phải của Gia Anh lên, nhe hàm răng trắng tinh cắn phập một phát thật mạnh. Làm anh không kịp phản ứng gì mà chỉ biết để cho cô cắn, mà nghiến răng nhíu mày chịu đau.
Cô cắn đến độ rỉ cả máu, dính vào cả hàm răng rồi Hướng Dương mới chịu bỏ ra. Cô trừng mắt nhìn Gia Anh, hai tay chống hông lên giọng đáp:
"Thật là sảng khoái tâm trạng quá đi. Cắn anh thật là thích đấy, không một tiếng la hét gì. Vết cắn này cho anh chừa cái tội, chẳng chịu mở miệng ra giải thích chuyện hồi sáng."
"Tại sao tôi phải giải thích cho một loại người chẳng tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Mà này cô thích cắn người khác như vậy sao?"
Gia Anh càu nhàu, mặt nhăn mày nhó với vẻ bực mình. Định đánh một giấc ngủ ở nơi yên tĩnh này thì bị Hướng Dương vào phá đám như vậy. Anh nhìn bắp tay mình, in nguyên dấu răng đang rỉ máu mà Hướng Dương để lại. Nếu như gặp người khác thì đã bị anh xử đẹp rồi chứ chẳng còn đứng ở yên ở đây như cô đâu.
Hướng Dương kéo ghế lại gần chỗ Gia Anh để ngồi xuống thì bị anh gác chân lên không cho ngồi, vẻ mặt anh mang đầy sự bất cần.
"Gì vậy? Ghế tôi kéo tới để cho anh gác chân sao?"
Hướng Dương quát lên.
"Đi ra ngoài, cô định ở lại đây làm phiền giấc ngủ của tôi à?"
Gia Anh lên giọng đáp với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cái con người này thật là..." Hướng Dương bực bội, lấy trong túi ra miếng băng cá nhân có họa tiết hình dâu tây định sẽ ngồi xuống dán vết cắn do cô gây ra, mà thấy hành động của Gia Anh như vậy khiến cô bất mãn dễ sợ. Cô chìa ra trước mặt Gia Anh, gân cổ lên đáp: "Này, tôi định sẽ ngồi đây để dán vết cắn trên tay của anh rồi tỏ ra hối lỗi, lẫn lời cảm ơn anh đã cho tôi biết bộ mặt thật của người bạn tôi đang chơi... Nhưng thái độ bất cần của anh như vậy khiến tôi thật sự khó ưa kinh khủng đấy..."
"Tôi đầu cần ai ưa tôi!" Gia Anh buông một câu ngắn gọn hờ hững, ngã người vào thành ghế sô pha, trầm giọng tiếp lời: "Giờ thì mau ra ngoài, đồ phiền phức!"
"Này, anh nói ai là đồ phiền hả?"
Hướng Dương bực mình đá bay cái ghế, khiến chân Gia Anh rời khỏi ghế, đã vậy còn bị cô dẫm phải làm cô không giữ được thăng bằng ngã nhào về phía anh, đè lên người anh.
Huy Nam đứng ngoài nhìn vào khi anh tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy. Nét mặt tối sầm lại, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng bực tức nữa, rồi đi thẳng khỏi đây.
Hai người bất ngờ nhìn nhau rồi đều rơi vào trạng thái lúng túng. Nhưng riêng Gia Anh nhanh chóng lấy lại bình thường, tay giữ lấy eo cô, cất giọng đùa cợt:
"Thấy nặng nề lắm phải không? Một, cô bỏ tôi ra trước. Hai, tôi bỏ ra trước. Ba, chúng ta đang ở tư thế này rồi thì tiến tới luôn đi."
Nghe Gia Anh nói vậy Hướng Dương như đơ người ra, không ngờ một con người lạnh lùng sắt đá như anh lại có ngày nói ra những câu này. Tay víu chặt lấy vai của anh đến nỗi kéo tuột cả cổ áo của anh xuống lộ cả xương quai xanh.
Anh đầy người cô sát lại, mặt cách mặt chỉ vài centi.
"Rụp"
Một dòng ánh sáng chớp nháy và tiếng máy chụp hình của điện thoại bất ngờ vang lên, Hướng Dương giật mình vội đứng thẳng người dậy khi nhìn thấy ở phía của có người chụp lén cảnh tượng của hai người vừa rồi, nhưng người đó đã chạy đi mất.
"Thật là... kiểu gì lát nữa dưới trường cũng ầm ỉ cả lên cho xem... Tất cả là tại anh đấy."
Hướng Dương chỉ trích hành động vừa rồi của Gia Anh. Thì chợt cô tình cờ nhìn thấy trên vai trái của anh có một vết cắn đỏ âu, khiến cô đứng đơ người mà nhớ lại tối qua, lúc cô gặp ác mộng mơ hồ vô thức cắn vào vai của một người. Nếu như Huy Nam không phải người bên cạnh cô tối qua mà ở bên Ngọc Châu, vậy không lẽ lại là...
Gia Anh đứng dậy vừa kéo áo vừa làu bàu:
"Cái này là tại cô, ai bảo cô ngã vào người tôi giờ còn la ó..."
Hướng Dương mặc kệ anh nói gì mà kéo phía bên áo của anh ra xem để xác nhận một lần nữa. Hành động của cô làm anh có hơi bất ngờ vội hất tay cô ra, gằn giọng nói:
"Cô làm gì vậy? Muốn xé áo tôi à?"
Cô im lặng không nói gì, chỉ quay người lại bỏ đi ra ngoài với vẻ mặt ngơ ngơ, làm Gia Anh nhíu mày cảm thấy lạ.
...
Ngay trong chiều hôm đó, bức ảnh của Gia Anh và Hướng Dương ở trong phòng với tư thế đang chuẩn bị hôn nhau trong phòng thí nghiệm lan truyền rầm rộ khắp cả trường, còn có bức hình Huy Nam đứng ngoài nhìn thấy, với nội dung "chuyện tình tay ba giữa anh em nhà họ Đào, hai nam thần y khoa nổi tiếng của trường".
Hướng Dương đi đâu cũng bị chỉ trỏ, bàn ra bàn vào chủ đề này, nhưng cô chẳng quan tâm mà đang nghỉ đến một chuyện khác.
...
Tác giả :
An Viên