Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào
Chương 1 Còn không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu sao?
Diệp Thanh Dương nhìn đám người đi tới đi lui trước mặt, bộ đồng phục lạ lẫm, canteen lạ lẫm, đây rốt cuộc là nơi nào?
Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Cậu nghĩ ngợi hồi lâu, trong đầu đột nhiên có tin tức gì đó loé lên.
Những tin tức kia như bị điện giật, hiện lên chớp nhoáng, cuối cùng xếp lại ngăn nắp ở một bên, hình thành từng mảng hồi ức.
Diệp Thanh Dương nhận được những tin tức này mới hiểu được tình huống hiện giờ của bản thân, cậu vừa xuyên việt, xuyên vào một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Không chỉ thế, nguyên chủ mà cậu vừa xuyên vào này, thật sự là một lời khó nói hết.
Nguyên chủ cũng là Diệp Thanh Dương, cùng họ cùng tên với cậu.
Diệp Thanh Dương đoán chắc hẳn mình xuyên vào người này là do cơ duyên, nếu không thì giữa biển người mênh mông, tại sao lại chọn cậu?
Chỉ là nguyên chủ “Diệp Thanh Dương” này, người ta nói cậu thảm, cậu thật sự rất thảm.
Người ta nói cậu muốn ăn đòn, cậu thật sự muốn ăn đòn.
Trong nguyên tác, cha mẹ của “Diệp Thanh Dương” đột ngột qua đời.
Khi đó “Diệp Thanh Dương” còn rất nhỏ, được một người cô nhận nuôi, người cô đó trở thành người giám hộ của hắn.
Bà cô này ngoài mặt giả vờ làm một người cô hiền từ mẫu mực, sau lưng lại toan tính bất nhân, nuôi dưỡng “Diệp Thanh Dương” chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản mag cha mẹ cậu ta để lại.
Sau khi tài sản đã tới tay, nhìn thấy cục nợ này, bà ta đã muốn ném ra ngoài từ lâu nhưng lại sợ người ngoài bàn tán, bèn cho cậu một căn phòng trên gác xép, một cái giường lò xo, để cậu trải qua cuộc sống bình thường như hoàng tử bụi.*
Mà hoàng tử bụi “Diệp Thanh Dương”, xét về tự tin kiên định còn kém xa cô bé lọ lem.
Chính là: Không phải diệt vong trong trầm mặc mà là biến thái trong trầm mặc.
“Diệp Thanh Dương” chịu đựng người cô nghiêm khắc, cậu ta không chọn diệt vong, cậu ta chọn biến thái.
“Diệp Thanh Dương” quanh năm mặc quần áo cũ nát, ngồi ở nơi hẻo lánh nhất, cúi đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm đố kị oán hận người được hoan nghênh nhất lớp – giáo thảo Cảnh Nhất Trừng.
Cảnh Nhất Trừng là nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, xuất thân giàu có, tướng mạo tuấn mỹ, được nhiều người ủng hộ, có năng lực học tập hơn người, chỉ có điều hắn không thích học.
Một nam chính như vậy, tất nhiên sau này sẽ là người toả sáng nhất, kiêu ngạo cả một đời, không giương cung cũng có thể bắn được đại bàng.
Mà “Diệp Thanh Dương” tâm tư vặn vẹo lại hết lần này tới lần khác cố tình không biết.
Cậu ta trốn ở góc phòng, như một con chuột nhỏ, thỉnh thoảng đâm sau lưng Cảnh Nhất Trừng, cố gắng tìm lấy niềm vui của riêng mình trong việc gây ra râc rối cho Cảnh Nhất Trừng.
Một tên nam phụ pháo hôi như vậy, đến cuối tất nhiên là chết thảm.
Diệp Thanh Dương âm thầm thở, may mà cậu xuyên qua sớm.
Nếu để đến lúc nguyên chủ chết thảm, đến lúc đó lại không phải truyện thanh xuân vườn trường nữa mà là tiểu thuyết linh dị thần quái rồi.
Diệp Thanh Dương đứng lên, chuẩn bị mua cơm cho bản thân, có thực mới vực được đạo, vạn sự chờ ăn cơm xong rồi nói sau.
Nhưng cậu vừa mới đứng lên đã thấy cửa canteen bị đẩy ra, một nhóm người từ ngoài đi vào.
Người đi ở chính giữa thân hình cao gầy, mặt mày anh tuấn, đường nét sắc sảo làm cho hắn nhìn giống như con lai, phối hợp thêm lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, quả thực đúng là minh tinh xuất hiện.
ĐM, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến luôn, đây không phải là đám người Lục Cảnh Trừng đây sao?
Diệp Thanh Dương ngồi xuống ngay lập tức, cúi đầu, làm bộ mình không tồn tại.
Nhưng mà động tác của cậu nhanh đôi mắt của Trần Nguy phía sau Lục Cảnh Trừng còn nhanh hơn cả cậu:” Cảnh Trừng, kia không phải là Diệp Thanh Dưong sao? Tôi còn đang hỏi tại sao cả ngày nay không thấy thằng nhóc thối này, hoá ra là trốn ở đây.”
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Thanh Dương, cười lạnh một tiếng, cất bước đi tới.
Kí ức của Diệp Thanh Dương tua lại về ngày hôm qua, tay nghề tìm đường chết của nguyên chủ thật quá điệu nghệ, tự đi một bước thật dài trên con đường xuống địa ngục của mình.
Tối hôm qua khi tan học về nhà, “Diệp Thanh Dương” gặp phải một đám lưu manh.
Mấy tên đó thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi như gặp cảnh khốn cùng của cậu ta, tiến tới cản đường nói:” Chú em, cho bọn anh mượn chút tiền nào.”
“Diệp Thanh Dương” thì làm gì có tiền, nơm nớp lo sợ nói trong túi mình chẳng còn một xu.
Nhưng đám lưu manh kia tất nhiên sẽ không tin, cưỡng ép muốn lục soát cặp sách của cậu ta.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc đó Lục Cảnh Trừng đi qua, gặp chuyện bất bình liền lao vào đánh nhau với đối phương.
Sau đó, bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Đám lưu manh kia cũng thường xuyên quanh quẩn ở những trường học khác, giáo viên chủ nhiệm cho rằng bọn họ hẹn nhau đánh lộn cuối giờ, tức giận mắng vài câu.
Đám lưu manh không đánh lại Lục Cảnh Trừng, lại có giáo viên đến can thiệp, lặng lẽ chuồn mất.
Chỉ để lại giáo viên chủ nhiệm đang trách mắng Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng cạn lời:” Không phải bọn em hẹn nhau đánh lộn, là bọn chúng muốn cướp tiền của Diệp Thanh Dương, em chỉ là gặp chuyện bấy bình ra tay tương trợ.”
Giáo viêm chủ nhiệm nghe vậy, quay qua hỏi người duy nhất không đánh nhau, Diệp Thanh Dương:” Có đúng không?”
Không ngờ rằng…
Tay nghề tìm đường chết của nguyên chủ vô cùng điêu luyện, đúng lúc này cắn ngược lại Lục Cảnh Trừng, còn không thèm nhìn hắn, nói:” Không phải, là bọn họ hẹn nhau đánh lộn, em chỉ trùng hợp đi ngang qua, bọn họ sợ em báo cáo với giao viên, không cho em đi, em đành đứng lại chỗ này.”
Diệp Thanh Dương nghĩ lại một màn này, cảm thấy hơi đau trứng.
Nguyên chủ này, đừng nói đến Lục Cảnh Trừng tức giận muốn đánh cậu ta, ngay cả cậu đây cũng muốn tẩn cho một trận.
Lục Cảnh Trừng rất nhanh đã đi tới trước mặt Diệp Thanh Dương, xách cậu từ trên ghế lên:” Ở đây chờ tôi hả?”
Diệp Thanh Dương thiếu niên quá mức anh tuấn trước mặt, thầm nhủ đây không hổ là nam chính, nam chính tượng trưng cho quang minh chính nghĩa, đối nghịch với hắn chỉ có một con đường chết!
Cho nên không thể dùng biện pháp mạnh, chỉ có thể dùng trí.
“Tôi sai rồi.” Diệp Thanh Dương chủ động nói:” Ngày hôm qua tôi sợ quá, là tôi không đúng, anh Lục, tôi sai rồi.”
Lục Cảnh Trừng không trúng chiêu của cậu, hắn đã sớm nhìn thấu rồi, tên chó má Diệp Thanh Dưong này không phải là người!
Hôm qua mình có lòng tốt giúp cậu ta, kết quả thế nào?
Cậu ta không cảm kích thì thôi, đằng này lại còn trả đũa hắn, hại hắn bị giáo viên chủ nhiệm mắng nửa ngày!
Hôm nay nếu hắn không dạy dỗ Diệp Thanh Dương một chút, quả thực cảm thấy vô cùng có lỗi với bản thân ngày hôm qua bị mắng mà không hiểu vì sao.
“Lúc này mới biết nhận lỗi? Muộn rồi! Hôm nay tôi sẽ đem tất cả nợ nần của chúng ta suốt một năm nay thanh toán trong một lần!”
Lục Cảnh Trừng vừa nói xong đã chuẩn bị lao vào đánh cậu.
Diệp Thanh Dương thấy vậy, nhanh chóng nắm chặt lấy tay Lục Cảnh Trừng, chớp mắt hai cái, ngay lập tức hai mắt đã đẫm lệ.
Diệp Thanh Dương chớp mắt hai cái nữa, nước mắt chảy ra.
Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, than thở khóc lóc:” Anh Lục, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không giấu giếm nữa, tại sao tôi luôn nhằm vào cậu cậu thật sự không biết ư? Còn không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu sao? Đánh tôi cũng được, nhưng mà đánh xong, chúng ta lại làm bạn, được không?”
Lục Cảnh Trừng:…
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, lệ nóng doanh tròng, oan ức cùng bi thương hiện rõ trên nét mặt, kĩ năng diễn xuất mang đầy tha thiết mong chờ.
Doạ cho một tên nam sinh lớp 11 như Lục Cảnh Trừng bất động tại chỗ.
Con mẹ nó sao lại rẽ sang chiều hướng gì đât?
Diệp Thanh Dương điên rồi sao?
Cậu ta khóc cái gì vậy…?
Lục Cảnh Trừng muốn thu tay của mình lại.
Nhưng Diệp Thanh Dương vẫn nắm chặt không buông, không chỉ không buông, hai mắt còn ươn ướt nhìn hắn, trong ánh mắt chan chứa chân thành.
Chân thành?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy chắc là hắn mù rồi, Diệp Thanh Dương mà chân thành, ngũ hành của cậu ta thiếu thành thì đúng hơn!
“Cậu buông tay ra!”
“Tôi không buông!”
Diệp Thanh Dương nắm chặt hai tay không buông ra, bắt đầu triển khai kĩ thuật diễn xuất, quyết tâm phải nắm được cơ hội này mà đổi đời, tránh bi gặp hỉ, ôm lấy cái đùi lớn của Lục Cảnh Trừng.
“Tôi vất vả lắm mới có được cơ hội cùng cậu nhìn thẳng vào nhau, tôi sẽ không buông tay đâu.”
Diệp Thanh Dương tội nghiệp, vô cùng oan ức, một phần diễn bảy phần thực.
“Anh Lục, chúng ta không thể làm bạn sao? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, cậu xem tôi tốn biết bao nhiêu công sức, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hấp dẫn sự chú ý của cậu, cậu để tôi làm bạn với cậu đi!”
Lục Cảnh Trừng:”… Con mẹ nó ai cần loại bạn bè như thế này?”
Ngay lập tức, nước mắt cùa Diệp Thanh Dương càng rơi dữ dội hơn.
Lục Cảnh Trừng chưa thấy nam sinh nào có thể khóc đến mức này, con mẹ nó mắt Diệp Thanh Dương là cái vòi nước ư?
Không cần người vặn, nước mắt cứ thế chảy rào rào!
Đây là loại đàn ông gì vậy, mít ướt còn hơn cả con gái…!
Bạn học xung quanh vây xem chỉ cảm thấy miếng dưa này thật không giống như trong dự đoán.
“Lục thiếu thật là mị lực vô song, không chỉ có nữ sinh chúng ta muốn làm quen với cậu ấy, ngay cả nam sinh cũng muốn kìa.”
“Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng lớn mật thật đấy, nói như vậy ngay trước mặt bao nhiêu người, cậu ta đúng là không biết xấu hổ.”
“Chắc là muốn làm bạn với Lục thiếu đến điên rồi, thủ đoạn hấp dẫn Lục thiếu kiểu này, tôi đây cũng là lần đầu tiên được chứng kiến.”
“….! Gay quá đi, muốn dập đầu!”
“Nhưng mà Lục Thiếu chắc sẽ không đáp ứng đâu, Lục thiếu hình như không thích cậu ấy.”
“Ai, Diệp Thạn Dương vẫn là nên đổi người khác đi, Lục thiếu quá thẳng, chọc không nổi.”
“A a a, ngược quá đi mất.”
“Buông tay.” Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương, vừa khoa chịu vừa tức giận.
“Buông tay rồi chúng ta có thể làm bạn sao?” Diệp Thanh Dương tiếp tục giả vờ đáng thương.
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu khóc đến phiền:” Tôi kết bạn với ai cũng sẽ không kết bạn với cậu, được rồi, buông ra đi, tôi không đánh cậu là được.”
Diệp Thanh Dương nghe vậy, lập tức buông tay, nước mắt thoáng chốc đã ngừng lại, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Anh Lục, cậu thâth tốt, tôi thích cậu quá đi mất.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng thật không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào, lúng túng quay người đi về phía cửa canteen.
Diệp Thanh Dương thấy nguy hiểm đã đi qua, bình tĩnh lau nước mắt trên mặt, dương dương tự đắc ngồi xuống ghế, không còn một tí bi thương nào.
Cậu nhìn xung quanh một lượt, thấy Lục Cảnh Trừng đang xếp hạng lấy rau xào, mới nhớ ra bản thân cũng chưa ăn cơm, đôi mắt hơi nheo lại, cầm khay thức ăn chạy về phía Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng vừa quay đầu lại đã thấy cậu đi tới, xoay người muốn đi, hận chính mình không thể làm như cái gì cũng chưa thấy.
Trần Nguy trêu ghẹo hắn, nói:” Ái chà, quả nhiên là muốn làm bạn với cậu, lại tới rồi kìa.”
“Đừng nói nhiều, câm miệng.” Lục Cảnh Trừng cả giận nói.
Diệp Thanh Dương rất nhanh đã đi tới, đứng phía sau bọn họ, chủ động chào hỏi với hắn:” Anh Lục cũng ăn rau xào à?”
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, không nói nhiều.
Diệp Thanh Dương nói tiếp:” Nếu anh Lục thích ăn, vậy tôi cũng nếm thử.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng không biết nên nói gì, ngẩng đầu yên lặng nhìn món ăn.
Diệp Thanh Dương nhìn hắn lúng túng, cảm thấy nam chính này còn rất đơn thuần.
Không khó chinh phục, trong lòng Diệp Thanh Dương âm thầm kết luận, so với tưởng tượng của cậu còn đơn giản hơn nhiều.
Cậu vừa mới khóc một trận, mặc dù là diễn kịch nhưnh nước mắt chảy ra là thật, cho nên không tránh được mắt có hơi mỏi.
Diệp Thanh Dương ngáp một cái, dự định ăn cơm xong sẽ đi ngủ một giấc.
Đã qua thời gian cao điểm nhất, người xếp hàng cũng không nhiều, không bao lâu đã tới lượt Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng mua đồ ăn mình thích, chờ Trần Nguy mua xong, chuẩn bị vào chỗ ngồi.
Diệp Thanh Dương đứng ngay sau Trần Nguy, thấy Trần Nguy chọn xong rồi thì đưa khay thức ăn tới, chọn đồ ăn của mình.
Đồ ăn trong canteen cũng không quá đắt, hai món mặn hai món chay tốn mười đồng.
Diệp Thạn Dương lấy thẻ cơm ra quẹt, lại thấy được bốn chữ thật to in trên máy quét: Số dư không đủ.
Lúng túng ghê.
Chú bán cơm nhắc nhở cậu:” Cháu đi nạp thêm tiền hay là nhờ bạn bè giúp một chút cũng được.”
Nạp thẻ thì không thể, trên người nguyên chủ một hào cũng không có, cậu lấy cái gì để nạp? Cho nên chỉ có thể…
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng còn chưa đi xa, mặc dù có hơi ngượng, nhưng mà…
“Anh Lục!” Diệp Thanh Dương ai oán đau thương thê thảm hô một tiếng cầu xin giúp đỡ.
Giây tiếp theo đã nhanh nhanh chóng chóng chạy về phía Lục Cảnh Trừng.
Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Cậu nghĩ ngợi hồi lâu, trong đầu đột nhiên có tin tức gì đó loé lên.
Những tin tức kia như bị điện giật, hiện lên chớp nhoáng, cuối cùng xếp lại ngăn nắp ở một bên, hình thành từng mảng hồi ức.
Diệp Thanh Dương nhận được những tin tức này mới hiểu được tình huống hiện giờ của bản thân, cậu vừa xuyên việt, xuyên vào một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Không chỉ thế, nguyên chủ mà cậu vừa xuyên vào này, thật sự là một lời khó nói hết.
Nguyên chủ cũng là Diệp Thanh Dương, cùng họ cùng tên với cậu.
Diệp Thanh Dương đoán chắc hẳn mình xuyên vào người này là do cơ duyên, nếu không thì giữa biển người mênh mông, tại sao lại chọn cậu?
Chỉ là nguyên chủ “Diệp Thanh Dương” này, người ta nói cậu thảm, cậu thật sự rất thảm.
Người ta nói cậu muốn ăn đòn, cậu thật sự muốn ăn đòn.
Trong nguyên tác, cha mẹ của “Diệp Thanh Dương” đột ngột qua đời.
Khi đó “Diệp Thanh Dương” còn rất nhỏ, được một người cô nhận nuôi, người cô đó trở thành người giám hộ của hắn.
Bà cô này ngoài mặt giả vờ làm một người cô hiền từ mẫu mực, sau lưng lại toan tính bất nhân, nuôi dưỡng “Diệp Thanh Dương” chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản mag cha mẹ cậu ta để lại.
Sau khi tài sản đã tới tay, nhìn thấy cục nợ này, bà ta đã muốn ném ra ngoài từ lâu nhưng lại sợ người ngoài bàn tán, bèn cho cậu một căn phòng trên gác xép, một cái giường lò xo, để cậu trải qua cuộc sống bình thường như hoàng tử bụi.*
Mà hoàng tử bụi “Diệp Thanh Dương”, xét về tự tin kiên định còn kém xa cô bé lọ lem.
Chính là: Không phải diệt vong trong trầm mặc mà là biến thái trong trầm mặc.
“Diệp Thanh Dương” chịu đựng người cô nghiêm khắc, cậu ta không chọn diệt vong, cậu ta chọn biến thái.
“Diệp Thanh Dương” quanh năm mặc quần áo cũ nát, ngồi ở nơi hẻo lánh nhất, cúi đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm đố kị oán hận người được hoan nghênh nhất lớp – giáo thảo Cảnh Nhất Trừng.
Cảnh Nhất Trừng là nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, xuất thân giàu có, tướng mạo tuấn mỹ, được nhiều người ủng hộ, có năng lực học tập hơn người, chỉ có điều hắn không thích học.
Một nam chính như vậy, tất nhiên sau này sẽ là người toả sáng nhất, kiêu ngạo cả một đời, không giương cung cũng có thể bắn được đại bàng.
Mà “Diệp Thanh Dương” tâm tư vặn vẹo lại hết lần này tới lần khác cố tình không biết.
Cậu ta trốn ở góc phòng, như một con chuột nhỏ, thỉnh thoảng đâm sau lưng Cảnh Nhất Trừng, cố gắng tìm lấy niềm vui của riêng mình trong việc gây ra râc rối cho Cảnh Nhất Trừng.
Một tên nam phụ pháo hôi như vậy, đến cuối tất nhiên là chết thảm.
Diệp Thanh Dương âm thầm thở, may mà cậu xuyên qua sớm.
Nếu để đến lúc nguyên chủ chết thảm, đến lúc đó lại không phải truyện thanh xuân vườn trường nữa mà là tiểu thuyết linh dị thần quái rồi.
Diệp Thanh Dương đứng lên, chuẩn bị mua cơm cho bản thân, có thực mới vực được đạo, vạn sự chờ ăn cơm xong rồi nói sau.
Nhưng cậu vừa mới đứng lên đã thấy cửa canteen bị đẩy ra, một nhóm người từ ngoài đi vào.
Người đi ở chính giữa thân hình cao gầy, mặt mày anh tuấn, đường nét sắc sảo làm cho hắn nhìn giống như con lai, phối hợp thêm lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, quả thực đúng là minh tinh xuất hiện.
ĐM, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến luôn, đây không phải là đám người Lục Cảnh Trừng đây sao?
Diệp Thanh Dương ngồi xuống ngay lập tức, cúi đầu, làm bộ mình không tồn tại.
Nhưng mà động tác của cậu nhanh đôi mắt của Trần Nguy phía sau Lục Cảnh Trừng còn nhanh hơn cả cậu:” Cảnh Trừng, kia không phải là Diệp Thanh Dưong sao? Tôi còn đang hỏi tại sao cả ngày nay không thấy thằng nhóc thối này, hoá ra là trốn ở đây.”
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Thanh Dương, cười lạnh một tiếng, cất bước đi tới.
Kí ức của Diệp Thanh Dương tua lại về ngày hôm qua, tay nghề tìm đường chết của nguyên chủ thật quá điệu nghệ, tự đi một bước thật dài trên con đường xuống địa ngục của mình.
Tối hôm qua khi tan học về nhà, “Diệp Thanh Dương” gặp phải một đám lưu manh.
Mấy tên đó thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi như gặp cảnh khốn cùng của cậu ta, tiến tới cản đường nói:” Chú em, cho bọn anh mượn chút tiền nào.”
“Diệp Thanh Dương” thì làm gì có tiền, nơm nớp lo sợ nói trong túi mình chẳng còn một xu.
Nhưng đám lưu manh kia tất nhiên sẽ không tin, cưỡng ép muốn lục soát cặp sách của cậu ta.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc đó Lục Cảnh Trừng đi qua, gặp chuyện bất bình liền lao vào đánh nhau với đối phương.
Sau đó, bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy.
Đám lưu manh kia cũng thường xuyên quanh quẩn ở những trường học khác, giáo viên chủ nhiệm cho rằng bọn họ hẹn nhau đánh lộn cuối giờ, tức giận mắng vài câu.
Đám lưu manh không đánh lại Lục Cảnh Trừng, lại có giáo viên đến can thiệp, lặng lẽ chuồn mất.
Chỉ để lại giáo viên chủ nhiệm đang trách mắng Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng cạn lời:” Không phải bọn em hẹn nhau đánh lộn, là bọn chúng muốn cướp tiền của Diệp Thanh Dương, em chỉ là gặp chuyện bấy bình ra tay tương trợ.”
Giáo viêm chủ nhiệm nghe vậy, quay qua hỏi người duy nhất không đánh nhau, Diệp Thanh Dương:” Có đúng không?”
Không ngờ rằng…
Tay nghề tìm đường chết của nguyên chủ vô cùng điêu luyện, đúng lúc này cắn ngược lại Lục Cảnh Trừng, còn không thèm nhìn hắn, nói:” Không phải, là bọn họ hẹn nhau đánh lộn, em chỉ trùng hợp đi ngang qua, bọn họ sợ em báo cáo với giao viên, không cho em đi, em đành đứng lại chỗ này.”
Diệp Thanh Dương nghĩ lại một màn này, cảm thấy hơi đau trứng.
Nguyên chủ này, đừng nói đến Lục Cảnh Trừng tức giận muốn đánh cậu ta, ngay cả cậu đây cũng muốn tẩn cho một trận.
Lục Cảnh Trừng rất nhanh đã đi tới trước mặt Diệp Thanh Dương, xách cậu từ trên ghế lên:” Ở đây chờ tôi hả?”
Diệp Thanh Dương thiếu niên quá mức anh tuấn trước mặt, thầm nhủ đây không hổ là nam chính, nam chính tượng trưng cho quang minh chính nghĩa, đối nghịch với hắn chỉ có một con đường chết!
Cho nên không thể dùng biện pháp mạnh, chỉ có thể dùng trí.
“Tôi sai rồi.” Diệp Thanh Dương chủ động nói:” Ngày hôm qua tôi sợ quá, là tôi không đúng, anh Lục, tôi sai rồi.”
Lục Cảnh Trừng không trúng chiêu của cậu, hắn đã sớm nhìn thấu rồi, tên chó má Diệp Thanh Dưong này không phải là người!
Hôm qua mình có lòng tốt giúp cậu ta, kết quả thế nào?
Cậu ta không cảm kích thì thôi, đằng này lại còn trả đũa hắn, hại hắn bị giáo viên chủ nhiệm mắng nửa ngày!
Hôm nay nếu hắn không dạy dỗ Diệp Thanh Dương một chút, quả thực cảm thấy vô cùng có lỗi với bản thân ngày hôm qua bị mắng mà không hiểu vì sao.
“Lúc này mới biết nhận lỗi? Muộn rồi! Hôm nay tôi sẽ đem tất cả nợ nần của chúng ta suốt một năm nay thanh toán trong một lần!”
Lục Cảnh Trừng vừa nói xong đã chuẩn bị lao vào đánh cậu.
Diệp Thanh Dương thấy vậy, nhanh chóng nắm chặt lấy tay Lục Cảnh Trừng, chớp mắt hai cái, ngay lập tức hai mắt đã đẫm lệ.
Diệp Thanh Dương chớp mắt hai cái nữa, nước mắt chảy ra.
Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, than thở khóc lóc:” Anh Lục, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không giấu giếm nữa, tại sao tôi luôn nhằm vào cậu cậu thật sự không biết ư? Còn không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu sao? Đánh tôi cũng được, nhưng mà đánh xong, chúng ta lại làm bạn, được không?”
Lục Cảnh Trừng:…
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, lệ nóng doanh tròng, oan ức cùng bi thương hiện rõ trên nét mặt, kĩ năng diễn xuất mang đầy tha thiết mong chờ.
Doạ cho một tên nam sinh lớp 11 như Lục Cảnh Trừng bất động tại chỗ.
Con mẹ nó sao lại rẽ sang chiều hướng gì đât?
Diệp Thanh Dương điên rồi sao?
Cậu ta khóc cái gì vậy…?
Lục Cảnh Trừng muốn thu tay của mình lại.
Nhưng Diệp Thanh Dương vẫn nắm chặt không buông, không chỉ không buông, hai mắt còn ươn ướt nhìn hắn, trong ánh mắt chan chứa chân thành.
Chân thành?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy chắc là hắn mù rồi, Diệp Thanh Dương mà chân thành, ngũ hành của cậu ta thiếu thành thì đúng hơn!
“Cậu buông tay ra!”
“Tôi không buông!”
Diệp Thanh Dương nắm chặt hai tay không buông ra, bắt đầu triển khai kĩ thuật diễn xuất, quyết tâm phải nắm được cơ hội này mà đổi đời, tránh bi gặp hỉ, ôm lấy cái đùi lớn của Lục Cảnh Trừng.
“Tôi vất vả lắm mới có được cơ hội cùng cậu nhìn thẳng vào nhau, tôi sẽ không buông tay đâu.”
Diệp Thanh Dương tội nghiệp, vô cùng oan ức, một phần diễn bảy phần thực.
“Anh Lục, chúng ta không thể làm bạn sao? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, cậu xem tôi tốn biết bao nhiêu công sức, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hấp dẫn sự chú ý của cậu, cậu để tôi làm bạn với cậu đi!”
Lục Cảnh Trừng:”… Con mẹ nó ai cần loại bạn bè như thế này?”
Ngay lập tức, nước mắt cùa Diệp Thanh Dương càng rơi dữ dội hơn.
Lục Cảnh Trừng chưa thấy nam sinh nào có thể khóc đến mức này, con mẹ nó mắt Diệp Thanh Dương là cái vòi nước ư?
Không cần người vặn, nước mắt cứ thế chảy rào rào!
Đây là loại đàn ông gì vậy, mít ướt còn hơn cả con gái…!
Bạn học xung quanh vây xem chỉ cảm thấy miếng dưa này thật không giống như trong dự đoán.
“Lục thiếu thật là mị lực vô song, không chỉ có nữ sinh chúng ta muốn làm quen với cậu ấy, ngay cả nam sinh cũng muốn kìa.”
“Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng lớn mật thật đấy, nói như vậy ngay trước mặt bao nhiêu người, cậu ta đúng là không biết xấu hổ.”
“Chắc là muốn làm bạn với Lục thiếu đến điên rồi, thủ đoạn hấp dẫn Lục thiếu kiểu này, tôi đây cũng là lần đầu tiên được chứng kiến.”
“….! Gay quá đi, muốn dập đầu!”
“Nhưng mà Lục Thiếu chắc sẽ không đáp ứng đâu, Lục thiếu hình như không thích cậu ấy.”
“Ai, Diệp Thạn Dương vẫn là nên đổi người khác đi, Lục thiếu quá thẳng, chọc không nổi.”
“A a a, ngược quá đi mất.”
“Buông tay.” Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương, vừa khoa chịu vừa tức giận.
“Buông tay rồi chúng ta có thể làm bạn sao?” Diệp Thanh Dương tiếp tục giả vờ đáng thương.
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu khóc đến phiền:” Tôi kết bạn với ai cũng sẽ không kết bạn với cậu, được rồi, buông ra đi, tôi không đánh cậu là được.”
Diệp Thanh Dương nghe vậy, lập tức buông tay, nước mắt thoáng chốc đã ngừng lại, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Anh Lục, cậu thâth tốt, tôi thích cậu quá đi mất.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng thật không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào, lúng túng quay người đi về phía cửa canteen.
Diệp Thanh Dương thấy nguy hiểm đã đi qua, bình tĩnh lau nước mắt trên mặt, dương dương tự đắc ngồi xuống ghế, không còn một tí bi thương nào.
Cậu nhìn xung quanh một lượt, thấy Lục Cảnh Trừng đang xếp hạng lấy rau xào, mới nhớ ra bản thân cũng chưa ăn cơm, đôi mắt hơi nheo lại, cầm khay thức ăn chạy về phía Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng vừa quay đầu lại đã thấy cậu đi tới, xoay người muốn đi, hận chính mình không thể làm như cái gì cũng chưa thấy.
Trần Nguy trêu ghẹo hắn, nói:” Ái chà, quả nhiên là muốn làm bạn với cậu, lại tới rồi kìa.”
“Đừng nói nhiều, câm miệng.” Lục Cảnh Trừng cả giận nói.
Diệp Thanh Dương rất nhanh đã đi tới, đứng phía sau bọn họ, chủ động chào hỏi với hắn:” Anh Lục cũng ăn rau xào à?”
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, không nói nhiều.
Diệp Thanh Dương nói tiếp:” Nếu anh Lục thích ăn, vậy tôi cũng nếm thử.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng không biết nên nói gì, ngẩng đầu yên lặng nhìn món ăn.
Diệp Thanh Dương nhìn hắn lúng túng, cảm thấy nam chính này còn rất đơn thuần.
Không khó chinh phục, trong lòng Diệp Thanh Dương âm thầm kết luận, so với tưởng tượng của cậu còn đơn giản hơn nhiều.
Cậu vừa mới khóc một trận, mặc dù là diễn kịch nhưnh nước mắt chảy ra là thật, cho nên không tránh được mắt có hơi mỏi.
Diệp Thanh Dương ngáp một cái, dự định ăn cơm xong sẽ đi ngủ một giấc.
Đã qua thời gian cao điểm nhất, người xếp hàng cũng không nhiều, không bao lâu đã tới lượt Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng mua đồ ăn mình thích, chờ Trần Nguy mua xong, chuẩn bị vào chỗ ngồi.
Diệp Thanh Dương đứng ngay sau Trần Nguy, thấy Trần Nguy chọn xong rồi thì đưa khay thức ăn tới, chọn đồ ăn của mình.
Đồ ăn trong canteen cũng không quá đắt, hai món mặn hai món chay tốn mười đồng.
Diệp Thạn Dương lấy thẻ cơm ra quẹt, lại thấy được bốn chữ thật to in trên máy quét: Số dư không đủ.
Lúng túng ghê.
Chú bán cơm nhắc nhở cậu:” Cháu đi nạp thêm tiền hay là nhờ bạn bè giúp một chút cũng được.”
Nạp thẻ thì không thể, trên người nguyên chủ một hào cũng không có, cậu lấy cái gì để nạp? Cho nên chỉ có thể…
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng còn chưa đi xa, mặc dù có hơi ngượng, nhưng mà…
“Anh Lục!” Diệp Thanh Dương ai oán đau thương thê thảm hô một tiếng cầu xin giúp đỡ.
Giây tiếp theo đã nhanh nhanh chóng chóng chạy về phía Lục Cảnh Trừng.
Tác giả :
Lâm Áng Tư