Giáo Thảo (Hotboy Trường)
Chương 3: ”Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi.”
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của người con gái, tôi thật sự chẳng thể nặng lời nổi. Đang lúc tính xem nên uyển chuyển từ chối cô kiểu gì, Giáo thảo đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Nếu không phải tôi biết rõ cách làm người của cậu ta, không khéo còn tưởng rằng người này theo dõi mình và cô bé ấy tới tận đây đấy.
Vẻ mặt Giáo thảo có hơi âm trầm, đi tới giữ chặt lấy tay tôi, không mặn không nhạt nói với cô gái: “Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi.”
9.
Em gái bên cạnh luống cuống nói: “Xin lỗi, xin lỗi cậu, mình không cố ý……”
Đàn ông con trai sao có thể trút lửa giận lên người một cô gái chứ?
Tôi dằn nỗi đau lòng xuống, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Thật ra thì tôi không bị cận. Bố tôi làm nghiên cứu, vốn đã cận thị chẳng phân biệt nổi người hay vật từ lâu. Khi còn bé, tôi cảm thấy bộ dáng đeo kính của ông trông rất nho nhã khí độ nên lên cấp hai bèn nhờ mẹ đưa đi làm một cặp kính.
Lão Nhị vẫn luôn ngỡ tôi bị cận thị thật, trộm khoai tây chiên của tôi mà còn tưởng ông đây không nhìn thấy.
Cái tên nhược trí này, cho dù ông đây mắt mù đi chăng nữa thì tai cũng có bị điếc quái đâu!
Em gái nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…… Cậu khi đeo kính vào và tháo kính ra, hình như…… không giống nhau lắm.”
Tôi hất mái tóc đang hơi bù xù của mình, hạ giọng: “Không ngại nói cho bạn biết, thực ra cái kính đó tôi cố ý dùng để che đi vẻ đẹp của mình đó.”
Cô gái đối diện phụt cười thành tiếng: “Ổn lắm ổn lắm, nhưng vẫn kém giáo thảo trường mình một tẹo.”
Mọe.
Vì sao lại là cái tên đó nữa.
Vì sao lại còn là “kém một tẹo”.
Tôi buồn bực chết đi được, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa. Em gái phía trước phát hiện mình đã đạp vỡ mất kính của người khác, vội vàng quay đầu lại xin lỗi, tôi bèn liên tục nói “không sao đâu, không sao” nhưng chẳng một ai nghe rõ. Tình hình càng thêm hỗn loạn, chẳng biết tự lúc nào tôi đã bị đẩy lên hàng đầu tiên.
Cuộc chạy đua mười nghìn mét bước đến chặng cuối rồi.
Chẳng thể ngờ được người dẫn đầu lại là một anh hùng giấu nghề nào đó, Giáo thảo cũng bị kẻ ấy bỏ rơi một đoạn. Tôi khẩn trương vì vinh dự của lớp, quên mất bây giờ cần phải quay trở lại hàng.
Giáo thảo nhìn thấy tôi, đôi mắt đen nhánh của cậu ta lúc này sáng kinh người, không nhịn được, tôi làm một cái mặt quỷ với người kia.
Có thể là Giáo thảo muốn xông đến tẩn cho tôi mấy phát nên tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, trong chớp mắt đã vượt được vị anh hùng vô danh kia, chạy qua lụa đỏ.
Tôi vừa đóng góp một phần cống hiến cuối cùng cho lớp mình.
Xung quanh là những tiếng hét đinh tai nhức óc, còn Giáo thảo thì trông như vừa mới bò từ dưới nước lên vậy, cả đầu cậu ta toàn là mồ hôi nhưng bước chân vẫn ổn định như cũ, đi từng bước một đến trước mặt tôi. Tôi ngây người nhìn Giáo thảo. Cả thế giới ồn áo náo nhiệt khiến tôi phải đau đầu giờ đây chỉ còn mỗi một người thân quen là cậu ta, trên khuôn mặt vốn chẳng có biểu tình gì của người nọ lộ ra một nụ cười nhẹ, cậu ta ôm chầm lấy tôi.
Trong mấy giây bị cậu ta ôm lấy ấy, những tiếng thét hoan hô chói tai xung quanh hình như đã cách xa cả rồi, tôi chỉ còn nghe được nhịp tim kịch liệt của người trước mắt.
Khiến tôi rất hoài nghi, không biết liệu cậu ta có khi nào sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ vì nhịp tim rối loạn không.
Dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như mới chỉ trong cái nháy mắt.
Giáo thảo buông tôi ra, âm thanh ầm ĩ khi nãy tựa thủy triều lại ồ ập tràn vào trong tai. Cậu ta cầm lấy chai nước trong tay tôi rồi mở nắp ngửa đầu uống một ngụm, mồ hôi hòa cùng giọt nước chảy xuống hầu kết cậu ta khiến người xem là tôi đây chẳng hiểu sao nuốt nước miếng ừng ực.
Sau đó tôi mới chợt nhớ ra chai nước này mình cũng đã uống rồi.
Chẹp.
Hôn môi gián tiếp giữa hai thằng con trai cái giề chớ, thế sao tính là hôn gián tiếp được.
Tôi yên tâm hơn, đối mặt với ánh cười trong đôi mắt Giáo thảo, vỗ vai cậu ta: “Chú em, thể hiện tốt lắm, lần sau tiếp tục cố gắng nhé! Sự vẻ vang của lớp ta đều trông cậy vào cậu cả đấy!”
Giáo thảo: “……”
Tôi nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi đi về trước đây nhá, chai nước này cậu uống xong thì đứng có mà vứt lung tung đấy. Đại hội thể thao kết thúc bọn tôi lại là người phải đi dọn, hừ, có mấy người chẳng ra sao cả, cứ thích vứt rác bừa bãi.”
Giáo thảo vẫn im lặng nhìn tôi.
Tôi xoay người rời đi, hình như trong một nháy mắt, cậu ta có vẻ rất muốn kéo tôi lại.
10.
Đại hội thể thao kết thúc thành công, mấy ngày ấy tôi mệt đến chết đi sống lại, so ra thì còn mệt hơn cả tham gia chạy mười nghìn mét nữa.
Mắt kính đã bị giẫm vỡ tôi cũng lười chả muốn vác xác đi mua lại cái mới.
Dù mọi người trong phòng ngủ vốn đã quen với bộ dạng bây giờ của tôi nhưng mà những bạn học khác trong lớp lại sợ vãi linh hồn ra.
Mẹ tôi cũng đã từng nói rồi, khi đeo kính tôi tựa như một con mọt sách chính hiệu, thế nhưng lúc bỏ kính xuống thì sẽ biến thành nhóc đẹp trai.
Lấy Giáo thảo làm ví dụ, chúng ta có thể thấy được, cái giá phải trả cho việc trở thành một cậu chàng “đập chai đạp lọ” là không nhỏ, vậy nên tôi quyết định phải thật khiêm tốn.
Nào ngờ đâu mới vừa không khiêm tốn được vài ngày đã có em gái tới tỏ tình với tôi.
Lại còn là cô bé một đạp đã tiễn cặp kính của tôi về Tây Thiên hôm nọ.
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của người con gái, tôi thật sự chẳng thể nặng lời nổi. Đang lúc tính xem nên uyển chuyển từ chối cô kiểu gì, Giáo thảo đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Nếu không phải tôi biết rõ cách làm người của cậu ta, không khéo còn tưởng rằng người này theo dõi mình và cô bé ấy tới tận đây đấy.
Vẻ mặt Giáo thảo có hơi âm trầm, đi đến giữ chặt lấy tay tôi, không mặn không nhạt nói với cô gái: “Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi.”
Miệng em gái mở thật to, trợn mắt há mồm hết nhìn tôi lại nhìn sang Giáo thảo, sau đó như chợt nhận ra điều gì bèn mỉm cười tủm tỉm, nói một câu “Mình xin lỗi” với Giáo thảo rồi vội vã chạy đi.
Tôi: “?”
Giáo thảo chưa buông tay tôi ra, còn túm rất chặt.
Tôi: “Vì sao cô ấy đi mất rồi?”
Giáo thảo: “Cậu là hoa đã có chủ.”
Tôi cũng chợt hiểu ra: “Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi vẫn chưa có bạn gái, lừa người ta như thế có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
Giáo thảo nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cảm thấy cậu ta muốn cắn tôi.
Thằng nhóc chết tiệt.
Không phải tôi chỉ đoạt đi sự chú ý của một đàn em nhà cậu thôi hả, nhỏ mọn thế không biết!
11.
Giáo thảo quả nhiên cảm thấy áp lực nặng nề bởi vì giá trị nhan sắc của tôi đây.
Sau vụ tỏ tình ấy, cậu ta ra ngoài mua một cặp kính khác về, cương quyết bắt tôi đeo lại.
Hừ, đeo thì đeo, cậu cho rằng ai cũng phóng đãng như mình hả.
Lão Nhị đang lướt diễn đàn trường, cười khẹc khẹc: “Lão Tam, ông và Lão Đại lên diễn đàn trường mình rồi nè.”
Cái vụ dị ứng hôm ấy qua lâu vậy rồi lại bị ai đào ra hở trời?
Tôi thò mặt đến, ôm cổ Lão Nhị sáp lại gần màn hình máy tính, lại bị Giáo thảo kéo ra, ấn vào ghế của cậu ta rồi đứng sau lưng tôi. Người đằng sau cúi sát xuống, gần như ôm tôi vào lòng, điều khiển con chuột click mở diễn đàn, chẳng buồn quay đầu hỏi: “Bài nào?”
Lão Nhị xoay người lại chết lặng nhìn hai đứa bọn tôi: “Cái kia kìa, ‘Những tháng năm ấy họ ở bên nhau’.”
Lòng hiếu kì cùa tôi đã đánh thắng cảm giác kỳ lạ khi ngồi trong vòng tay Giáo thảo, tôi nhấn mở bài viết nhìn một cái, phát hiện đây thế mà lại là tiểu thuyết nhiều kỳ đăng trong diễn đàn, văn phong tươi mát mang theo ưu buồn nhàn nhạt.
Tôi nhanh chóng lướt qua tên nhân vật chính, cũng cảm thấy ưu buồn thay.
Tác giả là cô em vừa tỏ tình tôi hôm nay.
Nhân vật chính là tôi và Giáo thảo.
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đànbà mà!
Tôi bỗng sinh lòng áy náy. Nếu không phải vì Giáo thảo tới giúp mình giải vây thì cậu ta cũng chẳng bị lôi vào vụ này như thế.
Thằng bé giận tới run người rồi nè.
Tôi cũng biết chút ít trend hiện nay. Con gái con đứa bây giờ cứ toàn thích ship hai đứa con trai lại rồi ảo tưởng thế này thế kia.
Tôi giành lấy con chuột, trượt xuống nhìn bình luận.
Trường chúng tôi đây phong cách thanh chính, trường học lâu đời, các bạn học sinh chăm chỉ học hành, tích cực tươi sáng, chắc chắn sẽ phỉ nhổ khinh thường mấy tác phẩm “đồi trụy” kiểu này!
[23L] Chiêm chiếp cũng chẳng lâu lắm: Aaaaaaa đáng yêu quá, đáng yêu chết được, tiếp tục đi nháaaaaaaa!
[25L] Lý Kim Hà: Trừi ưi, hôm đại hội thể thao hai người họ ôm nhau tôi đã im lặng ship đóa, cuối cùng cũng có đồ để gặm rùi!
[26L] JIUHU: Chênh lệch chiều cao moe chết mọe! Hôm ấy tui ở ngay bên cạnh, kích động đến mức điên cuồng bấm máy ảnh, các chị em mau tới thưởng thức! Mau thưởng thức đê nèo! [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
……
?
Hình như không giống tôi nghĩ lắm thì phải.
Giáo thảo run càng mạnh hơn.
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện hóa ra thằng nhóc này nãy giờ vẫn đang nhịn cười!
Cậu ta bao lấy tay tôi, điều khiển con chuột, nhấn mở ảnh chụp của em gái cmt thứ 26.
Trong ảnh là cảnh Giáo thảo ôm tôi, nắm lấy eo tôi. Lúc ấy vì không muốn cậu ta phải khó xử nên tôi cũng lịch sự ôm lại người ta. Giáo thảo cao hơn tôi gần nửa cái đầu, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt dường như rất chăm chú.
Chẹp, em gái à, trình độ tìm góc chụp này của em, quả là nhân tài không được trọng dụng mà.
Giáo thảo xem lại ba tấm hình kia một hồi lâu.
Sau đó quyết định lưu về máy.
Nếu không phải tôi biết rõ cách làm người của cậu ta, không khéo còn tưởng rằng người này theo dõi mình và cô bé ấy tới tận đây đấy.
Vẻ mặt Giáo thảo có hơi âm trầm, đi tới giữ chặt lấy tay tôi, không mặn không nhạt nói với cô gái: “Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi.”
9.
Em gái bên cạnh luống cuống nói: “Xin lỗi, xin lỗi cậu, mình không cố ý……”
Đàn ông con trai sao có thể trút lửa giận lên người một cô gái chứ?
Tôi dằn nỗi đau lòng xuống, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Thật ra thì tôi không bị cận. Bố tôi làm nghiên cứu, vốn đã cận thị chẳng phân biệt nổi người hay vật từ lâu. Khi còn bé, tôi cảm thấy bộ dáng đeo kính của ông trông rất nho nhã khí độ nên lên cấp hai bèn nhờ mẹ đưa đi làm một cặp kính.
Lão Nhị vẫn luôn ngỡ tôi bị cận thị thật, trộm khoai tây chiên của tôi mà còn tưởng ông đây không nhìn thấy.
Cái tên nhược trí này, cho dù ông đây mắt mù đi chăng nữa thì tai cũng có bị điếc quái đâu!
Em gái nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…… Cậu khi đeo kính vào và tháo kính ra, hình như…… không giống nhau lắm.”
Tôi hất mái tóc đang hơi bù xù của mình, hạ giọng: “Không ngại nói cho bạn biết, thực ra cái kính đó tôi cố ý dùng để che đi vẻ đẹp của mình đó.”
Cô gái đối diện phụt cười thành tiếng: “Ổn lắm ổn lắm, nhưng vẫn kém giáo thảo trường mình một tẹo.”
Mọe.
Vì sao lại là cái tên đó nữa.
Vì sao lại còn là “kém một tẹo”.
Tôi buồn bực chết đi được, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa. Em gái phía trước phát hiện mình đã đạp vỡ mất kính của người khác, vội vàng quay đầu lại xin lỗi, tôi bèn liên tục nói “không sao đâu, không sao” nhưng chẳng một ai nghe rõ. Tình hình càng thêm hỗn loạn, chẳng biết tự lúc nào tôi đã bị đẩy lên hàng đầu tiên.
Cuộc chạy đua mười nghìn mét bước đến chặng cuối rồi.
Chẳng thể ngờ được người dẫn đầu lại là một anh hùng giấu nghề nào đó, Giáo thảo cũng bị kẻ ấy bỏ rơi một đoạn. Tôi khẩn trương vì vinh dự của lớp, quên mất bây giờ cần phải quay trở lại hàng.
Giáo thảo nhìn thấy tôi, đôi mắt đen nhánh của cậu ta lúc này sáng kinh người, không nhịn được, tôi làm một cái mặt quỷ với người kia.
Có thể là Giáo thảo muốn xông đến tẩn cho tôi mấy phát nên tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, trong chớp mắt đã vượt được vị anh hùng vô danh kia, chạy qua lụa đỏ.
Tôi vừa đóng góp một phần cống hiến cuối cùng cho lớp mình.
Xung quanh là những tiếng hét đinh tai nhức óc, còn Giáo thảo thì trông như vừa mới bò từ dưới nước lên vậy, cả đầu cậu ta toàn là mồ hôi nhưng bước chân vẫn ổn định như cũ, đi từng bước một đến trước mặt tôi. Tôi ngây người nhìn Giáo thảo. Cả thế giới ồn áo náo nhiệt khiến tôi phải đau đầu giờ đây chỉ còn mỗi một người thân quen là cậu ta, trên khuôn mặt vốn chẳng có biểu tình gì của người nọ lộ ra một nụ cười nhẹ, cậu ta ôm chầm lấy tôi.
Trong mấy giây bị cậu ta ôm lấy ấy, những tiếng thét hoan hô chói tai xung quanh hình như đã cách xa cả rồi, tôi chỉ còn nghe được nhịp tim kịch liệt của người trước mắt.
Khiến tôi rất hoài nghi, không biết liệu cậu ta có khi nào sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ vì nhịp tim rối loạn không.
Dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như mới chỉ trong cái nháy mắt.
Giáo thảo buông tôi ra, âm thanh ầm ĩ khi nãy tựa thủy triều lại ồ ập tràn vào trong tai. Cậu ta cầm lấy chai nước trong tay tôi rồi mở nắp ngửa đầu uống một ngụm, mồ hôi hòa cùng giọt nước chảy xuống hầu kết cậu ta khiến người xem là tôi đây chẳng hiểu sao nuốt nước miếng ừng ực.
Sau đó tôi mới chợt nhớ ra chai nước này mình cũng đã uống rồi.
Chẹp.
Hôn môi gián tiếp giữa hai thằng con trai cái giề chớ, thế sao tính là hôn gián tiếp được.
Tôi yên tâm hơn, đối mặt với ánh cười trong đôi mắt Giáo thảo, vỗ vai cậu ta: “Chú em, thể hiện tốt lắm, lần sau tiếp tục cố gắng nhé! Sự vẻ vang của lớp ta đều trông cậy vào cậu cả đấy!”
Giáo thảo: “……”
Tôi nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi đi về trước đây nhá, chai nước này cậu uống xong thì đứng có mà vứt lung tung đấy. Đại hội thể thao kết thúc bọn tôi lại là người phải đi dọn, hừ, có mấy người chẳng ra sao cả, cứ thích vứt rác bừa bãi.”
Giáo thảo vẫn im lặng nhìn tôi.
Tôi xoay người rời đi, hình như trong một nháy mắt, cậu ta có vẻ rất muốn kéo tôi lại.
10.
Đại hội thể thao kết thúc thành công, mấy ngày ấy tôi mệt đến chết đi sống lại, so ra thì còn mệt hơn cả tham gia chạy mười nghìn mét nữa.
Mắt kính đã bị giẫm vỡ tôi cũng lười chả muốn vác xác đi mua lại cái mới.
Dù mọi người trong phòng ngủ vốn đã quen với bộ dạng bây giờ của tôi nhưng mà những bạn học khác trong lớp lại sợ vãi linh hồn ra.
Mẹ tôi cũng đã từng nói rồi, khi đeo kính tôi tựa như một con mọt sách chính hiệu, thế nhưng lúc bỏ kính xuống thì sẽ biến thành nhóc đẹp trai.
Lấy Giáo thảo làm ví dụ, chúng ta có thể thấy được, cái giá phải trả cho việc trở thành một cậu chàng “đập chai đạp lọ” là không nhỏ, vậy nên tôi quyết định phải thật khiêm tốn.
Nào ngờ đâu mới vừa không khiêm tốn được vài ngày đã có em gái tới tỏ tình với tôi.
Lại còn là cô bé một đạp đã tiễn cặp kính của tôi về Tây Thiên hôm nọ.
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của người con gái, tôi thật sự chẳng thể nặng lời nổi. Đang lúc tính xem nên uyển chuyển từ chối cô kiểu gì, Giáo thảo đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Nếu không phải tôi biết rõ cách làm người của cậu ta, không khéo còn tưởng rằng người này theo dõi mình và cô bé ấy tới tận đây đấy.
Vẻ mặt Giáo thảo có hơi âm trầm, đi đến giữ chặt lấy tay tôi, không mặn không nhạt nói với cô gái: “Cậu ấy là hoa đã có chủ rồi.”
Miệng em gái mở thật to, trợn mắt há mồm hết nhìn tôi lại nhìn sang Giáo thảo, sau đó như chợt nhận ra điều gì bèn mỉm cười tủm tỉm, nói một câu “Mình xin lỗi” với Giáo thảo rồi vội vã chạy đi.
Tôi: “?”
Giáo thảo chưa buông tay tôi ra, còn túm rất chặt.
Tôi: “Vì sao cô ấy đi mất rồi?”
Giáo thảo: “Cậu là hoa đã có chủ.”
Tôi cũng chợt hiểu ra: “Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi vẫn chưa có bạn gái, lừa người ta như thế có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
Giáo thảo nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cảm thấy cậu ta muốn cắn tôi.
Thằng nhóc chết tiệt.
Không phải tôi chỉ đoạt đi sự chú ý của một đàn em nhà cậu thôi hả, nhỏ mọn thế không biết!
11.
Giáo thảo quả nhiên cảm thấy áp lực nặng nề bởi vì giá trị nhan sắc của tôi đây.
Sau vụ tỏ tình ấy, cậu ta ra ngoài mua một cặp kính khác về, cương quyết bắt tôi đeo lại.
Hừ, đeo thì đeo, cậu cho rằng ai cũng phóng đãng như mình hả.
Lão Nhị đang lướt diễn đàn trường, cười khẹc khẹc: “Lão Tam, ông và Lão Đại lên diễn đàn trường mình rồi nè.”
Cái vụ dị ứng hôm ấy qua lâu vậy rồi lại bị ai đào ra hở trời?
Tôi thò mặt đến, ôm cổ Lão Nhị sáp lại gần màn hình máy tính, lại bị Giáo thảo kéo ra, ấn vào ghế của cậu ta rồi đứng sau lưng tôi. Người đằng sau cúi sát xuống, gần như ôm tôi vào lòng, điều khiển con chuột click mở diễn đàn, chẳng buồn quay đầu hỏi: “Bài nào?”
Lão Nhị xoay người lại chết lặng nhìn hai đứa bọn tôi: “Cái kia kìa, ‘Những tháng năm ấy họ ở bên nhau’.”
Lòng hiếu kì cùa tôi đã đánh thắng cảm giác kỳ lạ khi ngồi trong vòng tay Giáo thảo, tôi nhấn mở bài viết nhìn một cái, phát hiện đây thế mà lại là tiểu thuyết nhiều kỳ đăng trong diễn đàn, văn phong tươi mát mang theo ưu buồn nhàn nhạt.
Tôi nhanh chóng lướt qua tên nhân vật chính, cũng cảm thấy ưu buồn thay.
Tác giả là cô em vừa tỏ tình tôi hôm nay.
Nhân vật chính là tôi và Giáo thảo.
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đànbà mà!
Tôi bỗng sinh lòng áy náy. Nếu không phải vì Giáo thảo tới giúp mình giải vây thì cậu ta cũng chẳng bị lôi vào vụ này như thế.
Thằng bé giận tới run người rồi nè.
Tôi cũng biết chút ít trend hiện nay. Con gái con đứa bây giờ cứ toàn thích ship hai đứa con trai lại rồi ảo tưởng thế này thế kia.
Tôi giành lấy con chuột, trượt xuống nhìn bình luận.
Trường chúng tôi đây phong cách thanh chính, trường học lâu đời, các bạn học sinh chăm chỉ học hành, tích cực tươi sáng, chắc chắn sẽ phỉ nhổ khinh thường mấy tác phẩm “đồi trụy” kiểu này!
[23L] Chiêm chiếp cũng chẳng lâu lắm: Aaaaaaa đáng yêu quá, đáng yêu chết được, tiếp tục đi nháaaaaaaa!
[25L] Lý Kim Hà: Trừi ưi, hôm đại hội thể thao hai người họ ôm nhau tôi đã im lặng ship đóa, cuối cùng cũng có đồ để gặm rùi!
[26L] JIUHU: Chênh lệch chiều cao moe chết mọe! Hôm ấy tui ở ngay bên cạnh, kích động đến mức điên cuồng bấm máy ảnh, các chị em mau tới thưởng thức! Mau thưởng thức đê nèo! [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
……
?
Hình như không giống tôi nghĩ lắm thì phải.
Giáo thảo run càng mạnh hơn.
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện hóa ra thằng nhóc này nãy giờ vẫn đang nhịn cười!
Cậu ta bao lấy tay tôi, điều khiển con chuột, nhấn mở ảnh chụp của em gái cmt thứ 26.
Trong ảnh là cảnh Giáo thảo ôm tôi, nắm lấy eo tôi. Lúc ấy vì không muốn cậu ta phải khó xử nên tôi cũng lịch sự ôm lại người ta. Giáo thảo cao hơn tôi gần nửa cái đầu, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt dường như rất chăm chú.
Chẹp, em gái à, trình độ tìm góc chụp này của em, quả là nhân tài không được trọng dụng mà.
Giáo thảo xem lại ba tấm hình kia một hồi lâu.
Sau đó quyết định lưu về máy.
Tác giả :
Thanh Đoan