Giao Tập
Quyển 1 - Chương 9
Từ lần đó tưởng như đã thổ lộ tình cảm ở trong thư phòng, cả hai bên đã rõ tình cảm của mình, nhưng phát hiện người đàn ông kia vẫn tiếp tục giống như tảng đá, vẫn là một bộ dáng quân tử quang minh chính đại, phát hồ tình chi hồ lễ [1], điều này làm cho Mạc Ngữ Phi thực sự tức giận… Anh ta rốt cuộc muốn nhẫn đến khi nào! Không sợ nghẹn thành tâm bệnh à!
Trầm Sở Hãn lại mang Mạc Ngữ Phi đi khám bệnh lần nữa, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra vết thương ở chân Mạc Ngữ Phi, lần này anh không giúp hắn buộc băng vải vào nữa, “Đã khỏi hẳn rồi. Thời gian gần đây không cần đi bộ quá nhiều đâu, cái chân này cũng không nên dùng lực quá độ. Bây giờ dùng hình người để tản bộ cũng được. Không cần nóng vội, qua mấy ngày nữa, mắt cá chân của anh sẽ khôi phục như thể trước đây chưa từng bị thương.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Có thể giống như ban đầu. Mạc Ngữ Phi rất vui.
Tin tức tốt luôn đến liên tục không ngừng. Buổi chiều ngày hôm sau lúc Trầm Sở Hãn về nhà, Mạc Ngữ Phi chân trần ngồi trên sofa xem ti vi. Thấy Trầm Sở Hãn đi vào, Mạc Ngữ Phi có chút bất ngờ, Trầm Sở Hãn hôm nay tan làm sớm, sao vậy, trời sắp mưa to à?
“Tìm được anh ta rồi!” Trầm Sở Hãn vui vẻ nói với Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xụ mặt không thèm để ý.
“Dịch Thừa Phong, tìm được rồi!”
“Cái gì!” Mạc Ngữ Phi lập tức nhảy dựng lên.
“Cuối cùng cũng tìm được anh ta rồi, anh ta vẫn khỏe.” Khuôn mặt Trầm Sở Hãn tràn đầy ý cười.
Dịch Thừa Phong còn sống! Anh ta còn sống! Mạc Ngữ Phi cực kỳ vui vẻ. Bao nhiêu ngày qua, hắn luôn bận tâm về Dịch Thừa Phong, thật sự lo lắng anh ta sẽ bị bọn yêu thú hồ ly giết hại. Hắn không có năng lực để tìm Thừa Phong, lại hiểu rất rõ rằng chuyện này hắn không thể kiểm soát được. Bây giờ biết Dịch Thừa Phong còn sống, thật sự là quá tốt.
“Tôi mang cậu đi gặp anh ta.”
“Anh ta ở đâu?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Ở chỗ Lãnh Tinh Hồn.”
“Âm dương sư đại nhân… …”
“Là Lãnh Tinh Hồn giúp tôi tìm anh ta, vừa tìm được liền mang về bệnh viện thú y của cậu ấy, anh ta ở chỗ đó an toàn hơn.”
“Chúng ta nhanh đi thôi.”
Chạy đến bệnh viện thú y, thấy Dịch Thừa Phong tuy rằng gầy đi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, Mạc Ngữ Phi tâm tư hỗn loạn. Trầm Sở Hãn và những người khác đều ra khỏi phòng khách nhỏ trên tầng hai, để hai người bọn họ nói chuyện. Không có cái ôm của bạn bè lâu ngày gặp lại, không có nước mắt, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong cùng nhìn đối phương, sau đó cùng hỏi một câu, “Vẫn khỏe chứ?” Người đàn ông từ lúc nhỏ đã lăn lộn trong hắc đạo, không cần thứ ôn nhu vô dụng, sống sót, mới chính là tất cả.
“Tôi vẫn khỏe.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
“Nghe nói chân của cậu…”
“Bây giờ đã khỏi rồi.” Mạc Ngữ Phi đưa chân ra, sau đó đi vài bước cho đối phương xem.
“Khoảng thời gian này, anh trốn ở đâu vậy?” Mạc Ngữ Phi muốn biết sau khi tách ra thì Dịch Thừa Phong làm sao trốn khỏi truy sát, làm sao bảo toàn tính mạng.
“Tôi hóa thành sói ẩn náu ở vùng ngoại ô, đúng lúc bị người ta phát hiện, đối phương cho rằng tôi là sói bị thương, liền đưa tôi đến hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã do thành phố lập nên, tôi ở chỗ đó được trị liệu và điều dưỡng. Vốn là người của hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã định đưa tôi vào vườn bách thú, nhưng vì vấn đề thủ tục, rề rà không đưa vào được, lúc này, âm dương sư đại nhân đến, cậu ta trực tiếp mang tôi về đây.”
“Tôi luôn lo anh sẽ bị người của Mạc gia tìm được, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu…”
“Còn cậu thì sao?”
“Tôi?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, “Tôi, tôi được người đó nhặt được, anh ta mang tôi về nhà anh ta, ở cho đến bây giờ.”
“Cậu luôn ở nhà anh ta?” Dịch Thừa Phong kinh ngạc, nếu nói là đúng lúc, thì những chuyện Mạc Ngữ Phi trải qua lại càng thêm đúng lúc.
“Đúng vậy.”
“Vậy các cậu… …”
“Bọn tôi không xảy ra chuyện gì cả!” Mạc Ngữ Phi luống cuống nói.
Dịch Thừa Phong nghe xong, trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Tiếp theo có dự định gì? Tôi là vệ sĩ của cậu, cậu muốn tôi làm gì, thì tôi sẽ làm cái đó.”
Mạc Ngữ Phi im lặng, hắn có cách, chẳng qua vẫn chưa chín muồi, hơn nữa bây giờ cũng không muốn để Dịch Thừa Phong biết.
“Bây giờ tôi không còn là tộc trưởng nữa, anh có thể không cần bảo vệ tôi, Thừa Phong, tôi không có ý muốn ràng buộc anh. Mạc Ngữ Phi tôi sớm đã khác hẳn ngày xưa, anh vẫn là nên chú ý đến bản thân nhiều một chút.”
“Sói xám chỉ trung thành với tuyết hồ. Chỉ cần cậu là Mạc Ngữ Phi, thì tôi sẽ trung thành với cậu!” Dịch Thừa Phong nghiêm túc nói, đứng dậy.
Mạc Ngữ Phi xua tay, ý bảo anh ngồi xuống, “Anh vội cái gì, tôi cũng không nói là không cần anh. Như vậy đi, nếu tôi tìm được con đường tương lai phải đi, tôi sẽ gọi anh.”
“Tôi sẽ đi theo cậu!” Dịch Thừa Phong giống như thề thốt mà nói.
Nhìn sói xám trước mặt, Mạc Ngữ Phi rất cảm khái. Giữa người đàn ông này và hắn không phải là tình yêu, cũng không phải là tình bạn, mà là sự trung thành được hình thành do ước định. Hắn rất cám ơn Dịch Thừa Phong đã không rời đi và không bỏ mặc hắn, đồng thời, nghĩ đến tương lai mờ mịt, trong lòng Mạc Ngữ Phi lướt qua một tia cảm giác đau đớn.
“Cậu và Trầm cảnh quan…” Dịch Thừa Phong nhịn không được lại hỏi, nếu Mạc Ngữ Phi sau này muốn nương thân bên cạnh người đàn ông đó, anh sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Tôi nói rồi, tôi và anh ta không xảy ra chuyện gì hết!” Mạc Ngữ Phi nhịn không được trừng mắt với Dịch Thừa Phong, “Anh bà tám như vậy từ lúc nào thế hả.”
“Tôi chỉ muốn biết.”
“Anh biết việc này để làm gì.”
“Nếu cậu có thể luôn ở bên cạnh anh ta…”
“Hồ ly làm nghề tình dục thì làm sao có thể luôn ở bên cạnh loại đàn ông đó!”
Nghe ra trong lời nói của Mạc Ngữ Phi có vẻ không vui, thậm chí còn không ngại tự mình mở ra vết thương lòng, Dịch Thừa Phong liền im lặng.
Đơn giản nói qua tình hình sau khi tách ra, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong từ trên lầu đi xuống, vào trong phòng khách lớn ở tầng một. Thấy được hai người kia nhanh như vậy đã kết thúc cuộc nói chuyện riêng tư, người ở dưới lầu đều có chút kinh ngạc. Giữa Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong sớm đã trải qua giai đoạn khách sáo bên ngoài kia, bao nhiêu năm cùng tiến cùng lùi, vào sinh ra tử, đã khiến hai người này đều hiểu rõ đối phương, giữa bọn họ là một loại vướng bận vô hình và tín nhiệm không nói nên lời.
“Sau này các anh có dự định gì không?” Lãnh Tinh Hồn nhìn Trầm Sở Hãn một cái, vấn đề này chính là y muốn thay Trầm Sở Hãn hỏi. Mạc Ngữ Phi đã chữa khỏi vết thương và gặp lại Dịch Thừa Phong, hắn có phải sẽ rời khỏi Trầm gia hay không?
Dịch Thừa Phong nhìn Mạc Ngữ Phi một cái, không nói gì, anh biết Mạc Ngữ Phi sẽ thay anh sắp xếp tất cả.
“Nếu âm dương sư đại nhân cho phép, thì có thể để Thừa Phong ở nhờ chỗ anh một thời gian được không. Đợi đến sau khi cục diện trước mắt có thêm biến chuyển rồi hẵng nói.” Mạc Ngữ Phi nói.
Lãnh Tinh Hồn ngây người, ánh mắt vô thức chuyển sang người Trầm Sở Hãn. Như vậy, hồ ly này không định mang Dịch Thừa Phong đi sao? Hắn không định trình diễn tiết mục hoàng tử báo thù à? Hắn vẫn muốn tiếp tục ở lại Trầm gia?
“Aha, việc này đương nhiên có thể.” Xem xét giao tình với Trầm gia, âm dương sư đại nhân không cự tuyệt.
“Cảm ơn anh.”
“Chỉ là nói nếu nhàn rỗi quá, sợ rằng cũng không hay lắm đâu.” Lãnh Tinh Hồn nói.
Mạc Ngữ Phi nhìn Lãnh Tinh Hồn, hắn biết âm dương sư đại nhân nhất định đã có tính toán trong lòng.
“Bản lĩnh của Dịch Thừa Phong tốt như vậy, tôi thấy không bằng tạm thời đi làm bảo vệ đi. Tôi có đứa bạn có một công ty bảo vệ, quy mô vừa, phúc lợi không tồi. Tôi sẽ nói chuyện với bạn, để Dịch Thừa Phong vào làm bảo vệ ở cao ốc, không cần bôn ba lộ diện ở bên ngoài. Có tôi ở đây, cho dù Dịch Thừa Phong bị người của Mạc gia phát hiện đang làm việc ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám làm gì đâu. Anh thấy thế nào?”
Âm dương sư đại nhân quả nhiên sắp đặt rất tốt, Mạc Ngữ Phi gật đầu, ánh mắt chuyển sang Dịch Thừa Phong, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Dịch Thừa Phong im lặng gật đầu.
Lãnh Tinh Hồn lại nói với Mạc Ngữ Phi: “Thực ra Mạc gia có lẽ đã biết nơi anh ở, chẳng qua bọn họ thấy anh không hiện thân, cũng đoán được anh bây giờ không có năng lực gì để có thể lay động quyền lực và địa vị của bọn họ, nên gần đây cũng không muốn vội vàng tìm anh như vậy.”
Mạc Ngữ Phi gật đầu, những điều này hắn đều nghĩ đến.
“Anh có thể từ từ cân nhắc về con đường phải đi sau này.” Lãnh Tinh Hồn nói, ánh mắt lại chuyển về phía Trầm Sở Hãn vẫn luôn im lặng.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Trầm Sở Hãn muốn mời mọi người ăn cơm, xem như là chào mừng Dịch Thừa Phong bình an trở về, mọi người đều đồng ý. Tiệc chúc mừng không tổ chức ở nhà hàng lớn, mà là ở trong nhà Trầm Sở Hãn.
Lãnh Tinh Hồn và Ô Mễ cùng Lôi Khắc Tư ở phòng khách thưởng thức trà, Mạc Ngữ Phi mang Dịch Thừa Phong tham quan Trầm gia. Trong lòng Mạc Ngữ Phi mơ hồ nghĩ rằng sở dĩ Trầm Sở Hãn mời khách ở trong nhà, là để cho Dịch Thừa Phong có thể đến xem thử nơi Mạc Ngữ Phi bây giờ đang ở, làm cho Dịch Thừa Phong yên tâm. Người đàn ông này, vẫn thật là…
“Anh ta cố tình.” Dịch Thừa Phong nói.
“Ai biết được? Ngày thường thấy giống như là tảng đá cứng nhắc, một chút cũng không hiểu, đột nhiên thông minh lên vẫn thật sự là thông minh đến độ khiến người ta chán ghét.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi nói.
Chú ý đến thứ đang lóe sáng bên ban công cửa sổ, Dịch Thừa Phong tiến đến nhìn kỹ, “Kết giới thạch.”
“Cái gì?”
Dịch Thừa Phong chỉ thứ có hình dáng của viên thạch anh nhỏ treo bên cửa sổ cho Mạc Ngữ Phi thấy, “Đây là kết giới thạch, cậu chắc hẳn cũng nghe nói qua rồi. Tôi phát hiện bên cửa sổ phòng này đều có đinh, toàn bộ căn phòng là một kết giới, có thể ngăn cho mùi của yêu thú trong phòng không bị bên ngoài phát hiện, hèn gì người của Mạc gia không tìm được cậu.”
Mạc Ngữ Phi đã nghe nói về kết giới thạch, nhưng chưa thấy qua, nghi ngờ hỏi: “Thật à?”
“Vật này rất quý, vô giá, yêu thú bình thường chỉ nghe nói qua, chứ không có hiểu biết gì về nó. Tôi nghĩ Mạc gia nhất định mời Khôi Vũ giúp tìm cậu, không tìm được cậu chắc hẳn chính là vì vật này.”
“Hừ, chim sẻ có thể bay cao đến vậy sao?” Nhìn xuống cảnh đêm thành phố bên dưới, Mạc Ngữ Phi khinh thường hừ mũi nói.
Dịch Thừa Phong cười, “Sức mạnh của tiền lớn bao nhiêu, cậu không phải là không biết.”
Mạc Ngữ Phi im lặng. Hắn biết Trầm Sở Hãn đang bảo vệ hắn, không nghĩ đến ngay cả chuyện này người đàn ông đó cũng làm. Không tiếc chi phí, thậm chí còn làm cho người nhà tức giận, chỉ vì một con hồ ly làm nghề tình dục? Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?
“Cậu thật sự không định đi theo anh ta?” Dịch Thừa Phong hỏi.
“Im miệng!” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng liếc Dịch Thừa Phong một cái.
“Đánh mất sẽ không thể lấy lại.” Dịch Thừa Phong không sợ chết lại nói một câu.
“Tôi chẳng lẽ không biết sao?” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng nói.
Lần này, Dịch Thừa Phong không nói gì nữa.
Ăn xong bữa tối, nói chuyện một hồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Lãnh Tinh Hồn nói phải về đi ngủ, Dịch Thừa Phong liền theo bọn họ rời đi. Tiễn khách đi rồi, Trầm Sở Hãn ở trong phòng khách và phòng bếp sắp xếp thu dọn, Mạc Ngữ Phi biếng nhác dựa vào sofa nhìn. Thấy Trầm Sở Hãn thu dọn xong, Mạc Ngữ Phi ý bảo anh đi tới.
“Sao vậy?”
Mạc Ngữ Phi không nói gì, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt một hồi. Trầm Sở Hãn bị nhìn đến độ có chút không tự nhiên, “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Nam hồ ly cũng không lập tức biến về hình dáng hồ ly, mà đứng dậy đến gần Trầm Sở Hãn, đưa tay ôm lấy cổ anh. Đây là lần đầu tiên hắn đối với Trầm Sở Hãn lớn mật càn rỡ như thế. Khoảng cách tiếp xúc rất gần, nhiệt độ cơ thể có thể cảm nhận được, hơi thở gần bên tai, những điều này đều khiến Trầm Sở Hãn căng thẳng cả lên, anh cười, có ý muốn giãy ra.
“Có việc gì sao?” Trầm Sở Hãn hỏi, ngữ khí hơi lộ vẻ khẩn trương.
“Không.”
“Vậy đi nghỉ thôi.”
“Tôi nên cảm ơn anh như thế nào đây?”
“A…” Chủ đề câu chuyện đột nhiên chuyển đổi khiến Trầm Sở Hãn mờ mịt, anh lập tức lắc đầu, “Không, không cần đâu.”
“Anh đã cứu tôi, cũng cứu Thừa Phong, không cảm ơn không được.” Cánh tay đang vòng trên cổ Trầm Sở Hãn hơi dùng lực, không để anh né tránh, đồng thời nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn cười đến có chút không tự nhiên lắm.
“Cho dù là thân thích, cũng vẫn nên cảm ơn.” Để không nghe thấy câu… cậu là anh họ Tiểu Mạc, Mạc Ngữ Phi giành nói trước, để tránh khi hắn nghe được câu nói mà người đàn ông này đã nhắc đến lần thứ một trăm linh một kia, cảm xúc ngay tức khắc rơi xuống hố sâu. Người đàn ông này quả nhiên luôn có cách khiến hắn tức giận.
“Thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn khước từ lần nữa.
“Anh khách khí cái gì.”
“Cậu mới là khách khí.”
Mạc Ngữ Phi giở giọng, trừng mắt, “Này, anh có thôi đi không!”
“Là cậu cứ liên tục kiên trì.”
Hả? Anh ta dám phản bác? Thật đúng là to gan.
“Anh cũng biết, tôi bây giờ thế nhưng là hai bàn tay trắng, không thể lấy ra được thứ gì.” Nam nhân hồ ly lộ ra vẻ tươi cười vừa quyến rũ vừa xảo quyệt, Trầm Sở Hãn nhìn thấy không khỏi lùi về sau một bước nhỏ.
“Yên tâm, sẽ không làm gì anh đâu.” Dùng ngữ khí trêu chọc dịu dàng nói, Mạc Ngữ Phi tiến lên một bước, đưa một bàn tay ra nắm lấy mặt Trầm Sở Hãn, lúc người kia còn chưa hoàn toàn có phản ứng gì liền tiến lên, hôn lên má Trầm Sở Hãn. Rất nhẹ mà cũng rất nhanh chạm vào, giống như chuồn chuồn lướt nước, Trầm Sở Hãn chỉ cảm thấy môi mềm mại dán vào, sau đó hơi thở ấm áp kia liền tan đi, chỉ lưu lại một chút cảm giác tê dại nhộn nhạo trong lòng, thật lâu không dứt.
Sau khi hôn xong, hồ ly thả lỏng ràng buộc với Trầm Sở Hãn, quay người xua tay, “Tôi đi ngủ đây.” Nói rồi, hắn bỗng nhiên hóa thành đại hồ ly màu trắng, nhẹ nhàng chạy đi.
Nụ hôn nửa quang minh chính đại nửa bất ngờ này khiến Trầm Sở Hãn ở trong phòng khách ngây ngốc nửa ngày. Hồ ly ngủ ở trong chăn thật lâu sau mới nghe được tiếng cửa phòng ngủ. Hồ ly nằm ngủ sấp hơi mở một con mắt ra lén nhìn, thấy Trầm Sở Hãn rón ra rón rén đi vào ngồi xuống bên giường, anh chần chừ một chút, chậm rãi vươn tay ra, giống như muốn vuốt ve đầu hồ ly một chút, nhưng tay đưa ra một nửa thì dừng lại, sau đó anh thu tay về, vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
“Sao lại lui về?” Hồ ly đột nhiên hỏi.
Trầm Sở Hãn nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn chưa ngủ.”
“Rốt cuộc là sờ hay không, muốn sờ thì nhanh lên, buồn ngủ lắm rồi.” Giọng điệu hồ ly không kiên nhẫn nói.
Trầm Sở Hãn cười nhẹ một tiếng, đưa tay ra xoa đầu hồ ly một chút, lông tơ với xúc cảm tuyệt vời theo lòng bàn tay lướt qua, ngưa ngứa. Sau khi sờ qua, Trầm Sở Hãn lên giường nằm, tắt đèn.
Biết con hồ ly này vẫn tiếp tục ở trong nhà anh một khoảng thời gian nữa, Trầm Sở Hãn trong bóng đêm hướng lên trần nhà mỉm cười. Anh thật sự lo lắng khi tìm được Dịch Thừa Phong thì hồ ly và sói sẽ cùng nhau rời đi, kết quả là không phải. Lúc tích cực tìm kiếm Dịch Thừa Phong, Trầm Sở Hãn rất mâu thuẫn, anh biết rõ hồ ly phải gánh vác rất nhiều thứ, mà anh sợ rằng không có cách nào có thể thật sự giữ hồ ly lại, hy vọng duy nhất của anh chính là hồ ly có thể ở chỗ anh lâu một chút, mà anh có thể chăm sóc hồ ly tốt hơn một chút.
Trầm Sở Hãn quay đầu qua nhìn hồ ly đang ngủ bên cạnh, đêm nay hồ ly không cuộn tròn thành một vòng, mà kéo dài thân thể ra nằm sấp ngủ, chăn đắp đến chỗ cổ, cái đầu kê trên gối lộ ra, mắt nhắm lại, khuôn mặt cân đối kia của hồ ly cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, ừ, lúc hắn im lặng thực sự rất đáng yêu. ( =]]])
Trong bóng đêm, Trầm Sở Hãn phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến độ không thể nghe.
Ở bên kia, Mạc Ngữ Phi cũng vì cảm xúc tương tự mà phiền não, hắn yêu Trầm Sở Hãn, thật sự rất yêu, Trầm Sở Hãn đối với hắn mà nói là người đặc biệt, độc nhất. Là một yêu thú hồ ly, sau khi yêu thì phần dục vọng muốn cùng Trầm Sở Hãn có quan hệ xác thịt kia lập tức đến càng ngày càng mãnh liệt. Trong lúc nhiệt tình chờ đợi như vậy, Mạc Ngữ Phi lại mâu thuẫn. Hai bên nếu như có ràng buộc càng sâu, thì nếu muốn rời khỏi người đàn ông này, khẳng định là rất khó, rất đau khổ. Tìm được Dịch Thừa Phong, liền có ý nghĩ có thể rời khỏi Trầm Sở Hãn đi đoạt quyền một lần nữa, nghĩ đến việc thật sự phải đi, Mạc Ngữ Phi liền luyến tiếc. Hay là lưu lại? Nhưng nỗi căm hận trong lòng kia như thế nào cũng không vượt qua được.
Đêm đã khuya, hồ ly cuộn tròn ở trong chăn thò đầu ra nhìn người đàn ông thâm trầm ngủ ở bên cạnh, lần đầu gặp người đàn ông này thì đã yêu, vẫn luôn nhớ mãi không quên. Vốn tưởng rằng không có duyên phận, ai ngờ vận mệnh lại xoay chuyển, vậy mà lại để hắn và anh cùng gặp nhau dưới mái hiên. Nhưng người này giống như vô tri vô giác. Nói anh vô tình, nhưng anh lại mạo hiểm thu nhận và giúp đỡ Mạc Ngữ Phi; mang Mạc Ngữ Phi đi tìm âm dương sư chữa bệnh; đồng ý giúp Mạc Ngữ Phi tìm Dịch Thừa Phong; không ngại khiến cho người nhà tức giận cũng muốn giữ hắn lại; dành cho hắn thật nhiều sự quan tâm và yêu mến. Nói anh có tình, nhưng anh cái gì cũng không bày tỏ, chỉ đụng chạm vào thân thể hồ ly mà không đụng vào thân thể ở hình dạng người.
Có phải anh không thích hắn hay không, tất cả chẳng qua chỉ là Mạc Ngữ Phi đơn phương tình nguyện? Chỉ là được thu nhận, liền cho rằng anh thích hắn. Mạc Ngữ Phi càng nghĩ càng cảm thấy bất an và sợ hãi. Hắn rất hy vọng Trầm Sở Hãn có thể thích hắn, vì hắn thích Trầm Sở Hãn, hơn nữa chỉ thích một mình anh. Hồ ly không tin tưởng vào tình yêu, những chữ giống như “chân thực”, “tin cậy”, “yêu” và “tình” ở trong thế giới hồ ly là những thứ bị phỉ nhổ và khinh thường tột độ, nhưng Mạc Ngữ Phi… một con hồ ly, bây giờ gặp được Trầm Sở Hãn, một hồ ly đa nghi, giả dối, thâm độc, nhưng đồng thời cũng rất cô đơn, lại khát vọng có được sự ấm áp của tình yêu.
“Chưa từng có người thích tôi. Thật sự. Anh đừng cho rằng tôi là trưởng tộc, là tuyết hồ mắt ngọc bích, có người tâng bốc nịnh bợ, đó không phải là thích! Đúng vậy, trước đây trong Mạc thị, tôi thân là ‘Đế vương bóng đêm’, có bao nhiêu đàn ông dâng một đống tiền phủ phục dưới chân tôi, nếu như ở thời cổ đại, tôi chính là hoa khôi, chễm chệ ở trên cao, nhưng không ai thích tôi! Tôi biết, không có ai…” Hồ ly bi thương nhỏ giọng nói.
“Người sinh ra tôi không thích tôi, trong tộc cũng không có người thích tôi, Thừa Phong đối với tôi chỉ có thể nói là hai chữ trung thành, những người từng tiếp xúc qua, bọn họ đều không thích tôi! Quyền lợi, lợi dụng, đùa bỡn, đồ chơi, sự tồn tại của tôi chính là có giá trị này. Tôi không được quý trọng. Giống như sống ở nơi sa mạc hoang vắng, trong phạm vi mấy ngàn dặm, nhưng không có gì cả, thậm chí cây cỏ cũng không có lấy một ngọn… Không có người thích tôi…” Hồ lỳ càng nghĩ càng buồn, dùng cái đuôi che lấy mặt.
“Tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể thích tôi. Tôi muốn ở bên cạnh anh, nhưng không thể không đi. Tôi vì sao lại gặp anh! Nếu sớm biết sẽ đau khổ như vậy, thì tôi trước đây không nên gặp anh… gặp anh…”
Dịch Thừa Phong bắt đầu làm việc ở công ty bảo vệ, mỗi ngày đi lại giữa bệnh viện thú y của Lãnh Tinh Hồn và cao ốc làm việc, còn Mạc Ngữ Phi vẫn tiếp tục ở lại trong nhà Trầm Sở Hãn mặc anh chăm sóc, từng ngày trôi qua cực kỳ an nhàn.
Mới đầu sau khi Trầm Sở Thiên biết rằng đã tìm được Dịch Thừa Phong thì rất lo lắng, y sợ con hồ ly tràn đầy dã tâm kia đầu tiên sẽ mang theo con sói xám giết người không chớp mắt xông đến hang ổ Mạc thị, cùng mấy tên hồ ly kia liều mạng tôi sống ông chết. Kết quả chờ rồi lại chờ, nhưng thiên hạ vẫn thái bình. Sau đó lại nghĩ, bây giờ Mạc Ngữ Phi hai bàn tay trắng, thực sự không thích hợp đối chọi với nhóm trưởng lão hồ ly nắm giữ quyền lực lớn ở Mạc thị, xem ra, con hồ ly nhiều chủ kiến kia đang định ngậm đắng nuốt cay, chậm rãi vạch kế, rồi phát triển kế hoạch.
Biết nam hồ ly kia chắc chắn đang toan tính biện pháp gì đó, Trầm Sở Thiên càng thêm lo lắng cho anh trai y, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Trong lòng Mạc Ngữ Phi, quả thực đã có kế hoạch.
Một buổi tối thứ Năm, Mạc Ngữ Phi đề nghị muốn cùng Trầm Sở Hãn “hẹn hò”.
“Việc này…” Trầm Sở Hãn chần chừ, không lập tức tỏ rõ thái độ.
“Chỉ muốn anh mang tôi đi ra ngoài một chút thôi mà, ở lâu trong nhà rất khó chịu. Bây giờ chân khỏi rồi, tôi cũng không muốn buộc dây xích chó ra đường đâu.” Biết người đàn ông này giống như mấy hạt gỗ trên bàn tính, không đẩy thì sẽ không động, Mạc Ngữ Phi vì buổi hẹn này đưa ra một lời giả thích, đồng thời cũng hy vọng Trầm Sở Hãn không cần vì thận trọng mà từ chối.
Trầm Sở Hãn cười, “Được.”
Sánh vai đi trên đường, gió ùa vào mặt khiến Mạc Ngữ Phi tỉnh táo một chút. Hắn nghĩ đến lần đầu tiên mình và Trầm Sở Hãn gặp nhau, lúc đó vẫn là giữa xuân, cũng là một ngày nổi gió; sau đó, trong đêm mưa lạnh đầu thu, hắn vô lực co rúm ở bên đường, được Trầm Sở Hãn “nhặt về”, mà bây giờ đã là cuối thu. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, Mạc Ngữ Phi đã trải qua quá trình từ trên cao ngã xuống hố sâu; nhưng thời gian cũng trôi qua thật chậm, vốn mới chỉ quen biết người đàn ông kia một quãng thời gian khá ngắn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn đêm tối, màn trời đen của thành phố được đèn neon chiếu sáng. Nếu là trước đây, lúc Mạc Ngữ Phi vẫn đang là Đế vương bóng đêm, hiện tại lúc này chính là lúc Mạc Ngữ Phi ra ngoài đi đến hộp đêm tuần tra việc kinh doanh.
“Cậu có nơi nào muốn đi không?”
Nghe được thanh âm của Trầm Sở Hãn bên cạnh, Mạc Ngữ Phi từ trong hồi tưởng tỉnh lại, hắn nghiêng nhìn Trầm Sở Hãn một cái, biếng nhác cười, “Nghe theo sắp xếp của anh là được rồi.”
“Cùng đi ăn khuya được không?”
“Vậy thì đi thôi.”
.
[1] Phát hồ tình chi hồ lễ (发乎情止乎礼):Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục “Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”.
“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”
Trầm Sở Hãn lại mang Mạc Ngữ Phi đi khám bệnh lần nữa, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra vết thương ở chân Mạc Ngữ Phi, lần này anh không giúp hắn buộc băng vải vào nữa, “Đã khỏi hẳn rồi. Thời gian gần đây không cần đi bộ quá nhiều đâu, cái chân này cũng không nên dùng lực quá độ. Bây giờ dùng hình người để tản bộ cũng được. Không cần nóng vội, qua mấy ngày nữa, mắt cá chân của anh sẽ khôi phục như thể trước đây chưa từng bị thương.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Có thể giống như ban đầu. Mạc Ngữ Phi rất vui.
Tin tức tốt luôn đến liên tục không ngừng. Buổi chiều ngày hôm sau lúc Trầm Sở Hãn về nhà, Mạc Ngữ Phi chân trần ngồi trên sofa xem ti vi. Thấy Trầm Sở Hãn đi vào, Mạc Ngữ Phi có chút bất ngờ, Trầm Sở Hãn hôm nay tan làm sớm, sao vậy, trời sắp mưa to à?
“Tìm được anh ta rồi!” Trầm Sở Hãn vui vẻ nói với Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xụ mặt không thèm để ý.
“Dịch Thừa Phong, tìm được rồi!”
“Cái gì!” Mạc Ngữ Phi lập tức nhảy dựng lên.
“Cuối cùng cũng tìm được anh ta rồi, anh ta vẫn khỏe.” Khuôn mặt Trầm Sở Hãn tràn đầy ý cười.
Dịch Thừa Phong còn sống! Anh ta còn sống! Mạc Ngữ Phi cực kỳ vui vẻ. Bao nhiêu ngày qua, hắn luôn bận tâm về Dịch Thừa Phong, thật sự lo lắng anh ta sẽ bị bọn yêu thú hồ ly giết hại. Hắn không có năng lực để tìm Thừa Phong, lại hiểu rất rõ rằng chuyện này hắn không thể kiểm soát được. Bây giờ biết Dịch Thừa Phong còn sống, thật sự là quá tốt.
“Tôi mang cậu đi gặp anh ta.”
“Anh ta ở đâu?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Ở chỗ Lãnh Tinh Hồn.”
“Âm dương sư đại nhân… …”
“Là Lãnh Tinh Hồn giúp tôi tìm anh ta, vừa tìm được liền mang về bệnh viện thú y của cậu ấy, anh ta ở chỗ đó an toàn hơn.”
“Chúng ta nhanh đi thôi.”
Chạy đến bệnh viện thú y, thấy Dịch Thừa Phong tuy rằng gầy đi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, Mạc Ngữ Phi tâm tư hỗn loạn. Trầm Sở Hãn và những người khác đều ra khỏi phòng khách nhỏ trên tầng hai, để hai người bọn họ nói chuyện. Không có cái ôm của bạn bè lâu ngày gặp lại, không có nước mắt, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong cùng nhìn đối phương, sau đó cùng hỏi một câu, “Vẫn khỏe chứ?” Người đàn ông từ lúc nhỏ đã lăn lộn trong hắc đạo, không cần thứ ôn nhu vô dụng, sống sót, mới chính là tất cả.
“Tôi vẫn khỏe.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
“Nghe nói chân của cậu…”
“Bây giờ đã khỏi rồi.” Mạc Ngữ Phi đưa chân ra, sau đó đi vài bước cho đối phương xem.
“Khoảng thời gian này, anh trốn ở đâu vậy?” Mạc Ngữ Phi muốn biết sau khi tách ra thì Dịch Thừa Phong làm sao trốn khỏi truy sát, làm sao bảo toàn tính mạng.
“Tôi hóa thành sói ẩn náu ở vùng ngoại ô, đúng lúc bị người ta phát hiện, đối phương cho rằng tôi là sói bị thương, liền đưa tôi đến hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã do thành phố lập nên, tôi ở chỗ đó được trị liệu và điều dưỡng. Vốn là người của hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã định đưa tôi vào vườn bách thú, nhưng vì vấn đề thủ tục, rề rà không đưa vào được, lúc này, âm dương sư đại nhân đến, cậu ta trực tiếp mang tôi về đây.”
“Tôi luôn lo anh sẽ bị người của Mạc gia tìm được, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu…”
“Còn cậu thì sao?”
“Tôi?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, “Tôi, tôi được người đó nhặt được, anh ta mang tôi về nhà anh ta, ở cho đến bây giờ.”
“Cậu luôn ở nhà anh ta?” Dịch Thừa Phong kinh ngạc, nếu nói là đúng lúc, thì những chuyện Mạc Ngữ Phi trải qua lại càng thêm đúng lúc.
“Đúng vậy.”
“Vậy các cậu… …”
“Bọn tôi không xảy ra chuyện gì cả!” Mạc Ngữ Phi luống cuống nói.
Dịch Thừa Phong nghe xong, trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Tiếp theo có dự định gì? Tôi là vệ sĩ của cậu, cậu muốn tôi làm gì, thì tôi sẽ làm cái đó.”
Mạc Ngữ Phi im lặng, hắn có cách, chẳng qua vẫn chưa chín muồi, hơn nữa bây giờ cũng không muốn để Dịch Thừa Phong biết.
“Bây giờ tôi không còn là tộc trưởng nữa, anh có thể không cần bảo vệ tôi, Thừa Phong, tôi không có ý muốn ràng buộc anh. Mạc Ngữ Phi tôi sớm đã khác hẳn ngày xưa, anh vẫn là nên chú ý đến bản thân nhiều một chút.”
“Sói xám chỉ trung thành với tuyết hồ. Chỉ cần cậu là Mạc Ngữ Phi, thì tôi sẽ trung thành với cậu!” Dịch Thừa Phong nghiêm túc nói, đứng dậy.
Mạc Ngữ Phi xua tay, ý bảo anh ngồi xuống, “Anh vội cái gì, tôi cũng không nói là không cần anh. Như vậy đi, nếu tôi tìm được con đường tương lai phải đi, tôi sẽ gọi anh.”
“Tôi sẽ đi theo cậu!” Dịch Thừa Phong giống như thề thốt mà nói.
Nhìn sói xám trước mặt, Mạc Ngữ Phi rất cảm khái. Giữa người đàn ông này và hắn không phải là tình yêu, cũng không phải là tình bạn, mà là sự trung thành được hình thành do ước định. Hắn rất cám ơn Dịch Thừa Phong đã không rời đi và không bỏ mặc hắn, đồng thời, nghĩ đến tương lai mờ mịt, trong lòng Mạc Ngữ Phi lướt qua một tia cảm giác đau đớn.
“Cậu và Trầm cảnh quan…” Dịch Thừa Phong nhịn không được lại hỏi, nếu Mạc Ngữ Phi sau này muốn nương thân bên cạnh người đàn ông đó, anh sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Tôi nói rồi, tôi và anh ta không xảy ra chuyện gì hết!” Mạc Ngữ Phi nhịn không được trừng mắt với Dịch Thừa Phong, “Anh bà tám như vậy từ lúc nào thế hả.”
“Tôi chỉ muốn biết.”
“Anh biết việc này để làm gì.”
“Nếu cậu có thể luôn ở bên cạnh anh ta…”
“Hồ ly làm nghề tình dục thì làm sao có thể luôn ở bên cạnh loại đàn ông đó!”
Nghe ra trong lời nói của Mạc Ngữ Phi có vẻ không vui, thậm chí còn không ngại tự mình mở ra vết thương lòng, Dịch Thừa Phong liền im lặng.
Đơn giản nói qua tình hình sau khi tách ra, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong từ trên lầu đi xuống, vào trong phòng khách lớn ở tầng một. Thấy được hai người kia nhanh như vậy đã kết thúc cuộc nói chuyện riêng tư, người ở dưới lầu đều có chút kinh ngạc. Giữa Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong sớm đã trải qua giai đoạn khách sáo bên ngoài kia, bao nhiêu năm cùng tiến cùng lùi, vào sinh ra tử, đã khiến hai người này đều hiểu rõ đối phương, giữa bọn họ là một loại vướng bận vô hình và tín nhiệm không nói nên lời.
“Sau này các anh có dự định gì không?” Lãnh Tinh Hồn nhìn Trầm Sở Hãn một cái, vấn đề này chính là y muốn thay Trầm Sở Hãn hỏi. Mạc Ngữ Phi đã chữa khỏi vết thương và gặp lại Dịch Thừa Phong, hắn có phải sẽ rời khỏi Trầm gia hay không?
Dịch Thừa Phong nhìn Mạc Ngữ Phi một cái, không nói gì, anh biết Mạc Ngữ Phi sẽ thay anh sắp xếp tất cả.
“Nếu âm dương sư đại nhân cho phép, thì có thể để Thừa Phong ở nhờ chỗ anh một thời gian được không. Đợi đến sau khi cục diện trước mắt có thêm biến chuyển rồi hẵng nói.” Mạc Ngữ Phi nói.
Lãnh Tinh Hồn ngây người, ánh mắt vô thức chuyển sang người Trầm Sở Hãn. Như vậy, hồ ly này không định mang Dịch Thừa Phong đi sao? Hắn không định trình diễn tiết mục hoàng tử báo thù à? Hắn vẫn muốn tiếp tục ở lại Trầm gia?
“Aha, việc này đương nhiên có thể.” Xem xét giao tình với Trầm gia, âm dương sư đại nhân không cự tuyệt.
“Cảm ơn anh.”
“Chỉ là nói nếu nhàn rỗi quá, sợ rằng cũng không hay lắm đâu.” Lãnh Tinh Hồn nói.
Mạc Ngữ Phi nhìn Lãnh Tinh Hồn, hắn biết âm dương sư đại nhân nhất định đã có tính toán trong lòng.
“Bản lĩnh của Dịch Thừa Phong tốt như vậy, tôi thấy không bằng tạm thời đi làm bảo vệ đi. Tôi có đứa bạn có một công ty bảo vệ, quy mô vừa, phúc lợi không tồi. Tôi sẽ nói chuyện với bạn, để Dịch Thừa Phong vào làm bảo vệ ở cao ốc, không cần bôn ba lộ diện ở bên ngoài. Có tôi ở đây, cho dù Dịch Thừa Phong bị người của Mạc gia phát hiện đang làm việc ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám làm gì đâu. Anh thấy thế nào?”
Âm dương sư đại nhân quả nhiên sắp đặt rất tốt, Mạc Ngữ Phi gật đầu, ánh mắt chuyển sang Dịch Thừa Phong, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Dịch Thừa Phong im lặng gật đầu.
Lãnh Tinh Hồn lại nói với Mạc Ngữ Phi: “Thực ra Mạc gia có lẽ đã biết nơi anh ở, chẳng qua bọn họ thấy anh không hiện thân, cũng đoán được anh bây giờ không có năng lực gì để có thể lay động quyền lực và địa vị của bọn họ, nên gần đây cũng không muốn vội vàng tìm anh như vậy.”
Mạc Ngữ Phi gật đầu, những điều này hắn đều nghĩ đến.
“Anh có thể từ từ cân nhắc về con đường phải đi sau này.” Lãnh Tinh Hồn nói, ánh mắt lại chuyển về phía Trầm Sở Hãn vẫn luôn im lặng.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Trầm Sở Hãn muốn mời mọi người ăn cơm, xem như là chào mừng Dịch Thừa Phong bình an trở về, mọi người đều đồng ý. Tiệc chúc mừng không tổ chức ở nhà hàng lớn, mà là ở trong nhà Trầm Sở Hãn.
Lãnh Tinh Hồn và Ô Mễ cùng Lôi Khắc Tư ở phòng khách thưởng thức trà, Mạc Ngữ Phi mang Dịch Thừa Phong tham quan Trầm gia. Trong lòng Mạc Ngữ Phi mơ hồ nghĩ rằng sở dĩ Trầm Sở Hãn mời khách ở trong nhà, là để cho Dịch Thừa Phong có thể đến xem thử nơi Mạc Ngữ Phi bây giờ đang ở, làm cho Dịch Thừa Phong yên tâm. Người đàn ông này, vẫn thật là…
“Anh ta cố tình.” Dịch Thừa Phong nói.
“Ai biết được? Ngày thường thấy giống như là tảng đá cứng nhắc, một chút cũng không hiểu, đột nhiên thông minh lên vẫn thật sự là thông minh đến độ khiến người ta chán ghét.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi nói.
Chú ý đến thứ đang lóe sáng bên ban công cửa sổ, Dịch Thừa Phong tiến đến nhìn kỹ, “Kết giới thạch.”
“Cái gì?”
Dịch Thừa Phong chỉ thứ có hình dáng của viên thạch anh nhỏ treo bên cửa sổ cho Mạc Ngữ Phi thấy, “Đây là kết giới thạch, cậu chắc hẳn cũng nghe nói qua rồi. Tôi phát hiện bên cửa sổ phòng này đều có đinh, toàn bộ căn phòng là một kết giới, có thể ngăn cho mùi của yêu thú trong phòng không bị bên ngoài phát hiện, hèn gì người của Mạc gia không tìm được cậu.”
Mạc Ngữ Phi đã nghe nói về kết giới thạch, nhưng chưa thấy qua, nghi ngờ hỏi: “Thật à?”
“Vật này rất quý, vô giá, yêu thú bình thường chỉ nghe nói qua, chứ không có hiểu biết gì về nó. Tôi nghĩ Mạc gia nhất định mời Khôi Vũ giúp tìm cậu, không tìm được cậu chắc hẳn chính là vì vật này.”
“Hừ, chim sẻ có thể bay cao đến vậy sao?” Nhìn xuống cảnh đêm thành phố bên dưới, Mạc Ngữ Phi khinh thường hừ mũi nói.
Dịch Thừa Phong cười, “Sức mạnh của tiền lớn bao nhiêu, cậu không phải là không biết.”
Mạc Ngữ Phi im lặng. Hắn biết Trầm Sở Hãn đang bảo vệ hắn, không nghĩ đến ngay cả chuyện này người đàn ông đó cũng làm. Không tiếc chi phí, thậm chí còn làm cho người nhà tức giận, chỉ vì một con hồ ly làm nghề tình dục? Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?
“Cậu thật sự không định đi theo anh ta?” Dịch Thừa Phong hỏi.
“Im miệng!” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng liếc Dịch Thừa Phong một cái.
“Đánh mất sẽ không thể lấy lại.” Dịch Thừa Phong không sợ chết lại nói một câu.
“Tôi chẳng lẽ không biết sao?” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng nói.
Lần này, Dịch Thừa Phong không nói gì nữa.
Ăn xong bữa tối, nói chuyện một hồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Lãnh Tinh Hồn nói phải về đi ngủ, Dịch Thừa Phong liền theo bọn họ rời đi. Tiễn khách đi rồi, Trầm Sở Hãn ở trong phòng khách và phòng bếp sắp xếp thu dọn, Mạc Ngữ Phi biếng nhác dựa vào sofa nhìn. Thấy Trầm Sở Hãn thu dọn xong, Mạc Ngữ Phi ý bảo anh đi tới.
“Sao vậy?”
Mạc Ngữ Phi không nói gì, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt một hồi. Trầm Sở Hãn bị nhìn đến độ có chút không tự nhiên, “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Nam hồ ly cũng không lập tức biến về hình dáng hồ ly, mà đứng dậy đến gần Trầm Sở Hãn, đưa tay ôm lấy cổ anh. Đây là lần đầu tiên hắn đối với Trầm Sở Hãn lớn mật càn rỡ như thế. Khoảng cách tiếp xúc rất gần, nhiệt độ cơ thể có thể cảm nhận được, hơi thở gần bên tai, những điều này đều khiến Trầm Sở Hãn căng thẳng cả lên, anh cười, có ý muốn giãy ra.
“Có việc gì sao?” Trầm Sở Hãn hỏi, ngữ khí hơi lộ vẻ khẩn trương.
“Không.”
“Vậy đi nghỉ thôi.”
“Tôi nên cảm ơn anh như thế nào đây?”
“A…” Chủ đề câu chuyện đột nhiên chuyển đổi khiến Trầm Sở Hãn mờ mịt, anh lập tức lắc đầu, “Không, không cần đâu.”
“Anh đã cứu tôi, cũng cứu Thừa Phong, không cảm ơn không được.” Cánh tay đang vòng trên cổ Trầm Sở Hãn hơi dùng lực, không để anh né tránh, đồng thời nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn cười đến có chút không tự nhiên lắm.
“Cho dù là thân thích, cũng vẫn nên cảm ơn.” Để không nghe thấy câu… cậu là anh họ Tiểu Mạc, Mạc Ngữ Phi giành nói trước, để tránh khi hắn nghe được câu nói mà người đàn ông này đã nhắc đến lần thứ một trăm linh một kia, cảm xúc ngay tức khắc rơi xuống hố sâu. Người đàn ông này quả nhiên luôn có cách khiến hắn tức giận.
“Thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn khước từ lần nữa.
“Anh khách khí cái gì.”
“Cậu mới là khách khí.”
Mạc Ngữ Phi giở giọng, trừng mắt, “Này, anh có thôi đi không!”
“Là cậu cứ liên tục kiên trì.”
Hả? Anh ta dám phản bác? Thật đúng là to gan.
“Anh cũng biết, tôi bây giờ thế nhưng là hai bàn tay trắng, không thể lấy ra được thứ gì.” Nam nhân hồ ly lộ ra vẻ tươi cười vừa quyến rũ vừa xảo quyệt, Trầm Sở Hãn nhìn thấy không khỏi lùi về sau một bước nhỏ.
“Yên tâm, sẽ không làm gì anh đâu.” Dùng ngữ khí trêu chọc dịu dàng nói, Mạc Ngữ Phi tiến lên một bước, đưa một bàn tay ra nắm lấy mặt Trầm Sở Hãn, lúc người kia còn chưa hoàn toàn có phản ứng gì liền tiến lên, hôn lên má Trầm Sở Hãn. Rất nhẹ mà cũng rất nhanh chạm vào, giống như chuồn chuồn lướt nước, Trầm Sở Hãn chỉ cảm thấy môi mềm mại dán vào, sau đó hơi thở ấm áp kia liền tan đi, chỉ lưu lại một chút cảm giác tê dại nhộn nhạo trong lòng, thật lâu không dứt.
Sau khi hôn xong, hồ ly thả lỏng ràng buộc với Trầm Sở Hãn, quay người xua tay, “Tôi đi ngủ đây.” Nói rồi, hắn bỗng nhiên hóa thành đại hồ ly màu trắng, nhẹ nhàng chạy đi.
Nụ hôn nửa quang minh chính đại nửa bất ngờ này khiến Trầm Sở Hãn ở trong phòng khách ngây ngốc nửa ngày. Hồ ly ngủ ở trong chăn thật lâu sau mới nghe được tiếng cửa phòng ngủ. Hồ ly nằm ngủ sấp hơi mở một con mắt ra lén nhìn, thấy Trầm Sở Hãn rón ra rón rén đi vào ngồi xuống bên giường, anh chần chừ một chút, chậm rãi vươn tay ra, giống như muốn vuốt ve đầu hồ ly một chút, nhưng tay đưa ra một nửa thì dừng lại, sau đó anh thu tay về, vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
“Sao lại lui về?” Hồ ly đột nhiên hỏi.
Trầm Sở Hãn nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn chưa ngủ.”
“Rốt cuộc là sờ hay không, muốn sờ thì nhanh lên, buồn ngủ lắm rồi.” Giọng điệu hồ ly không kiên nhẫn nói.
Trầm Sở Hãn cười nhẹ một tiếng, đưa tay ra xoa đầu hồ ly một chút, lông tơ với xúc cảm tuyệt vời theo lòng bàn tay lướt qua, ngưa ngứa. Sau khi sờ qua, Trầm Sở Hãn lên giường nằm, tắt đèn.
Biết con hồ ly này vẫn tiếp tục ở trong nhà anh một khoảng thời gian nữa, Trầm Sở Hãn trong bóng đêm hướng lên trần nhà mỉm cười. Anh thật sự lo lắng khi tìm được Dịch Thừa Phong thì hồ ly và sói sẽ cùng nhau rời đi, kết quả là không phải. Lúc tích cực tìm kiếm Dịch Thừa Phong, Trầm Sở Hãn rất mâu thuẫn, anh biết rõ hồ ly phải gánh vác rất nhiều thứ, mà anh sợ rằng không có cách nào có thể thật sự giữ hồ ly lại, hy vọng duy nhất của anh chính là hồ ly có thể ở chỗ anh lâu một chút, mà anh có thể chăm sóc hồ ly tốt hơn một chút.
Trầm Sở Hãn quay đầu qua nhìn hồ ly đang ngủ bên cạnh, đêm nay hồ ly không cuộn tròn thành một vòng, mà kéo dài thân thể ra nằm sấp ngủ, chăn đắp đến chỗ cổ, cái đầu kê trên gối lộ ra, mắt nhắm lại, khuôn mặt cân đối kia của hồ ly cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, ừ, lúc hắn im lặng thực sự rất đáng yêu. ( =]]])
Trong bóng đêm, Trầm Sở Hãn phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến độ không thể nghe.
Ở bên kia, Mạc Ngữ Phi cũng vì cảm xúc tương tự mà phiền não, hắn yêu Trầm Sở Hãn, thật sự rất yêu, Trầm Sở Hãn đối với hắn mà nói là người đặc biệt, độc nhất. Là một yêu thú hồ ly, sau khi yêu thì phần dục vọng muốn cùng Trầm Sở Hãn có quan hệ xác thịt kia lập tức đến càng ngày càng mãnh liệt. Trong lúc nhiệt tình chờ đợi như vậy, Mạc Ngữ Phi lại mâu thuẫn. Hai bên nếu như có ràng buộc càng sâu, thì nếu muốn rời khỏi người đàn ông này, khẳng định là rất khó, rất đau khổ. Tìm được Dịch Thừa Phong, liền có ý nghĩ có thể rời khỏi Trầm Sở Hãn đi đoạt quyền một lần nữa, nghĩ đến việc thật sự phải đi, Mạc Ngữ Phi liền luyến tiếc. Hay là lưu lại? Nhưng nỗi căm hận trong lòng kia như thế nào cũng không vượt qua được.
Đêm đã khuya, hồ ly cuộn tròn ở trong chăn thò đầu ra nhìn người đàn ông thâm trầm ngủ ở bên cạnh, lần đầu gặp người đàn ông này thì đã yêu, vẫn luôn nhớ mãi không quên. Vốn tưởng rằng không có duyên phận, ai ngờ vận mệnh lại xoay chuyển, vậy mà lại để hắn và anh cùng gặp nhau dưới mái hiên. Nhưng người này giống như vô tri vô giác. Nói anh vô tình, nhưng anh lại mạo hiểm thu nhận và giúp đỡ Mạc Ngữ Phi; mang Mạc Ngữ Phi đi tìm âm dương sư chữa bệnh; đồng ý giúp Mạc Ngữ Phi tìm Dịch Thừa Phong; không ngại khiến cho người nhà tức giận cũng muốn giữ hắn lại; dành cho hắn thật nhiều sự quan tâm và yêu mến. Nói anh có tình, nhưng anh cái gì cũng không bày tỏ, chỉ đụng chạm vào thân thể hồ ly mà không đụng vào thân thể ở hình dạng người.
Có phải anh không thích hắn hay không, tất cả chẳng qua chỉ là Mạc Ngữ Phi đơn phương tình nguyện? Chỉ là được thu nhận, liền cho rằng anh thích hắn. Mạc Ngữ Phi càng nghĩ càng cảm thấy bất an và sợ hãi. Hắn rất hy vọng Trầm Sở Hãn có thể thích hắn, vì hắn thích Trầm Sở Hãn, hơn nữa chỉ thích một mình anh. Hồ ly không tin tưởng vào tình yêu, những chữ giống như “chân thực”, “tin cậy”, “yêu” và “tình” ở trong thế giới hồ ly là những thứ bị phỉ nhổ và khinh thường tột độ, nhưng Mạc Ngữ Phi… một con hồ ly, bây giờ gặp được Trầm Sở Hãn, một hồ ly đa nghi, giả dối, thâm độc, nhưng đồng thời cũng rất cô đơn, lại khát vọng có được sự ấm áp của tình yêu.
“Chưa từng có người thích tôi. Thật sự. Anh đừng cho rằng tôi là trưởng tộc, là tuyết hồ mắt ngọc bích, có người tâng bốc nịnh bợ, đó không phải là thích! Đúng vậy, trước đây trong Mạc thị, tôi thân là ‘Đế vương bóng đêm’, có bao nhiêu đàn ông dâng một đống tiền phủ phục dưới chân tôi, nếu như ở thời cổ đại, tôi chính là hoa khôi, chễm chệ ở trên cao, nhưng không ai thích tôi! Tôi biết, không có ai…” Hồ ly bi thương nhỏ giọng nói.
“Người sinh ra tôi không thích tôi, trong tộc cũng không có người thích tôi, Thừa Phong đối với tôi chỉ có thể nói là hai chữ trung thành, những người từng tiếp xúc qua, bọn họ đều không thích tôi! Quyền lợi, lợi dụng, đùa bỡn, đồ chơi, sự tồn tại của tôi chính là có giá trị này. Tôi không được quý trọng. Giống như sống ở nơi sa mạc hoang vắng, trong phạm vi mấy ngàn dặm, nhưng không có gì cả, thậm chí cây cỏ cũng không có lấy một ngọn… Không có người thích tôi…” Hồ lỳ càng nghĩ càng buồn, dùng cái đuôi che lấy mặt.
“Tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể thích tôi. Tôi muốn ở bên cạnh anh, nhưng không thể không đi. Tôi vì sao lại gặp anh! Nếu sớm biết sẽ đau khổ như vậy, thì tôi trước đây không nên gặp anh… gặp anh…”
Dịch Thừa Phong bắt đầu làm việc ở công ty bảo vệ, mỗi ngày đi lại giữa bệnh viện thú y của Lãnh Tinh Hồn và cao ốc làm việc, còn Mạc Ngữ Phi vẫn tiếp tục ở lại trong nhà Trầm Sở Hãn mặc anh chăm sóc, từng ngày trôi qua cực kỳ an nhàn.
Mới đầu sau khi Trầm Sở Thiên biết rằng đã tìm được Dịch Thừa Phong thì rất lo lắng, y sợ con hồ ly tràn đầy dã tâm kia đầu tiên sẽ mang theo con sói xám giết người không chớp mắt xông đến hang ổ Mạc thị, cùng mấy tên hồ ly kia liều mạng tôi sống ông chết. Kết quả chờ rồi lại chờ, nhưng thiên hạ vẫn thái bình. Sau đó lại nghĩ, bây giờ Mạc Ngữ Phi hai bàn tay trắng, thực sự không thích hợp đối chọi với nhóm trưởng lão hồ ly nắm giữ quyền lực lớn ở Mạc thị, xem ra, con hồ ly nhiều chủ kiến kia đang định ngậm đắng nuốt cay, chậm rãi vạch kế, rồi phát triển kế hoạch.
Biết nam hồ ly kia chắc chắn đang toan tính biện pháp gì đó, Trầm Sở Thiên càng thêm lo lắng cho anh trai y, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Trong lòng Mạc Ngữ Phi, quả thực đã có kế hoạch.
Một buổi tối thứ Năm, Mạc Ngữ Phi đề nghị muốn cùng Trầm Sở Hãn “hẹn hò”.
“Việc này…” Trầm Sở Hãn chần chừ, không lập tức tỏ rõ thái độ.
“Chỉ muốn anh mang tôi đi ra ngoài một chút thôi mà, ở lâu trong nhà rất khó chịu. Bây giờ chân khỏi rồi, tôi cũng không muốn buộc dây xích chó ra đường đâu.” Biết người đàn ông này giống như mấy hạt gỗ trên bàn tính, không đẩy thì sẽ không động, Mạc Ngữ Phi vì buổi hẹn này đưa ra một lời giả thích, đồng thời cũng hy vọng Trầm Sở Hãn không cần vì thận trọng mà từ chối.
Trầm Sở Hãn cười, “Được.”
Sánh vai đi trên đường, gió ùa vào mặt khiến Mạc Ngữ Phi tỉnh táo một chút. Hắn nghĩ đến lần đầu tiên mình và Trầm Sở Hãn gặp nhau, lúc đó vẫn là giữa xuân, cũng là một ngày nổi gió; sau đó, trong đêm mưa lạnh đầu thu, hắn vô lực co rúm ở bên đường, được Trầm Sở Hãn “nhặt về”, mà bây giờ đã là cuối thu. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, Mạc Ngữ Phi đã trải qua quá trình từ trên cao ngã xuống hố sâu; nhưng thời gian cũng trôi qua thật chậm, vốn mới chỉ quen biết người đàn ông kia một quãng thời gian khá ngắn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn đêm tối, màn trời đen của thành phố được đèn neon chiếu sáng. Nếu là trước đây, lúc Mạc Ngữ Phi vẫn đang là Đế vương bóng đêm, hiện tại lúc này chính là lúc Mạc Ngữ Phi ra ngoài đi đến hộp đêm tuần tra việc kinh doanh.
“Cậu có nơi nào muốn đi không?”
Nghe được thanh âm của Trầm Sở Hãn bên cạnh, Mạc Ngữ Phi từ trong hồi tưởng tỉnh lại, hắn nghiêng nhìn Trầm Sở Hãn một cái, biếng nhác cười, “Nghe theo sắp xếp của anh là được rồi.”
“Cùng đi ăn khuya được không?”
“Vậy thì đi thôi.”
.
[1] Phát hồ tình chi hồ lễ (发乎情止乎礼):Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục “Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”.
“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”
Tác giả :
Lâm Tử Tự