Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 22
Editor: Băng Châu
------
Bước ra khỏi thang máy, tôi túm áo anh lại: “Tô Tín, trả tiền đây, đừng có uống chùa ly café của tôi chứ!”
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tôi: “Chi phí là công ty trả, em đòi anh cái gì, Kỳ Nguyệt, em đúng là một kế toán viên giỏi, có thể tính toán đến tận chi tiết này.”
“Dù sao tôi cũng không phải làm kế toán, chỉ một em gái đi mua nước, thiều tiền một ly nước thì trừ tiền lương của chị đây, anh bồi thường cho tôi à?”
Tô Tín cau mày: “Kỳ Nguyệt, em không gọi anh là thầy coi như cũng được, bây giờ bắt đầu lên chức chị luôn rồi sao?”
“Sao hả!” Tôi đắc chí nói: “Mẹ anh còn kêu tôi gọi là chị Hạ, tôi không bắt anh gọi tôi là dì là may cho anh rồi. Tô Tín, hiện tại bây giờ tôi lớn hơn anh, phải biết kính lão đắc thọ!”
“Hạ Mộng Phồn?” Anh suy nghĩ cái gì đó rồi cười lên: “Bà ấy cũng giống em, cấu tạo não không bình thường.”
Tôi trợn mắt: “Có người như anh sao, vì mắng tôi mà không tiếc kéo luôn mẹ mình xuống nước!”
Đáy mắt Tô Tín tràn đầy dịu dàng, đưa tay sờ sờ đầu tôi: “Vậy anh hỏi em, bình thường có người mẹ nào kêu con dâu gọi mình là chị không?”
“………” Ngay lập tức mặt tôi đỏ như con tôm luộc, ấp úng nói: “Con dâu thật sao, tôi không biết!”
“Kỳ Nguyệt, vẫn là trình độ giả đò ngu của em là nhất.” Tô Tín nghiêng mắt nhìn tôi.
Tôi bỏ qua ánh mắt đó, áp chế cơn cuồng loạn trong lòng: “Giả đò ngu cái gì, dì Kỳ đây rất bận rộn, đi đưa café đây!”
Tôi xoay người chạy đi, nghe được tiếng Tô Tín cười nhẹ phía sau, đ*x*r*m (sorry hơi bậy, ta không tiện ghi), máu điên muốn xông hết lên não rồi. Con người này đúng là hèn hạ quá hèn hạ rồi! Lấy mình ra làm trò hề là ý gì chứ?
Cả một buổi chiều tôi như người mất hồn, rãnh rỗi không có việc gì là lại nhớ đến những lời nói của Tô Tín, đúng là con gái mà luôn để những thứ này xâm nhập vào đầu, mẹ nó giờ tôi mới phát hiện mình là con gái thực sự. Kỳ Nguyệt à, mày là cái đồ nữ dâm tặc mà ~~
Giờ tan việc, tôi xách túi lững thững bước đi, đột nhiên bị vỗ vai từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì ra chị gái mông to kia, chị ta cười ha hả nói: “Em gái đụng cửa, em cứ như hồn ma ấy? Tan việc chưa,chị mời em ăn cơm.”
“Uh.”
Tôi vỗ đầu mình trấn an bản thân, tạm thời đem những lời nói của Tô Tín ném qua một bên hết đi, phải vui vẻ đi theo mỹ nữ mới được.
Chọn một quán ăn gần công ty, mỹ nữ gọi súp bánh bao, chị ta chấm nước sốt bỏ vào chén tôi nói: “A, em gái, ăn thử xem.”
Tôi cắn một miếng nhỏ: “Đừng gọi em là em gái, tên em là Kỳ Nguyệt.”
Chị ta cười lên: “Vậy cũng được, chị là Lâm Dao, về sau gọi tôi là chị Dao biết chưa.”
“Uh.” Tôi nhét hết bánh bao còn lại vào miệng.
Chị ta lại nói: “Kỳ Nguyệt, chị nói cho em biết, hôm nay vào công ty ngoại trừ gặp em ra chị còn gặp một người rất hiếm lạ.”
Tôi nhai bánh bao đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn chị ta.
“Dáng vẻ hình như tốt nghiệp rồi! Hôm nay chị đi lấy tài liệu ôm một đống trong tay, lúc ra khỏi thang máy anh ta còn giúp chị mang một đống đó.”
“Người nào?”
“Chị liếc nhìn bảng tên trên ngực anh ta, tên cũng hay là Tô Tín.”
“……….A” Tôi há miệng không biết nên nói gì.
“Em biết anh ấy?” Lâm Dao lại gần hỏi.
“Uh.” Tôi gật đầu nói: “Trước kia anh ấy là thầy của em, anh ấy còn giúp chị mang đồ hả?”
“Đúng vậy, haizzza, đứng bên cạnh anh ấy trong thang mấy, trái tim nhỏ của chị đây rục rịch muốn nhào tới đè lấy anh ấy.”
“==…………”
Lâm Dao cầm hai móng vuốt của tôi: “Em gái Kỳ Nguyệt, giói thiệu anh ấy cho chị đi, có số điện thoại anh ấy không? Anh ấy còn độc thân không?”
Tôi cắn chiếc đũa, lắc đầu rồi lại gật đầu. Tôi cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì, không muốn nói ra nhưng lại không muốn tổn thương Lâm Dao.
Đôi mắt Lâm Dao mở to ngấn nước động lòng người: “Kỳ Nguyệt, cầu xin em, cầu xin em, em gái tốt.”
Tôi than thở, lấy điện thoại ra đọc số của Tô Tín cho chị ta, chị ta hưng phấn nhào tới muốn hôn tôi nhưng tôi đã cách xa kịp thời.
Trong lòng tôi ê ẩm, có chút đau nhói.
Mẹ, nhất định là bánh bao chấm dấm quá nhiều.
●●●●●●
Mệt mỏi quay về ký túc xá, tôi kiểm tra túi xách, tìm đi tìm lại cũng không thấy ví tiền đâu cả.
Ngồi xuống bậc thang vườn hoa, đổ hết toàn bộ đồ trong túi xách ra, xác định là đã mất tôi cực kỳ bi thương, dốc sức chà đạp những bông cúc trong vườn hoa.
Tôi biết ngay là gặp Tô Tín thì không có chuyện gì tốt, khó trách hôm nay đi thang máy có cảm giác xui xẻo.
Tôi đạp đạp, hù dọa con mèo ở gần đó, nhảy ra xa vài mét. Mẹ nó! Ngay cả con mèo mà cũng xù lông lên với tôi.
Dì quản lý ký túc xá đang xem Tv, tôi gõ cửa sổ gọi dì.
Dì kéo cửa sổ ra, nhìn tôi hòi: “Kỳ Nguyệt sao lại là con?”
“Dì ơi con bị mất đồ, tiền và chìa khóa phòng đều ở bên trong, bây giờ không về phòng được.”
“ai yo.” Dì vỗ vai tôi nói: “chắc là chia tay bạn trai rồi, trước kia con thường đi ra ngoài qua đêm, không có thói quen mang theo chìa khóa nên không để ý gì đến mấy thứ đó nhiều rồi, hôm nay coi như xong.”
==……..cái chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Dì, dì có chìa khóa dự bị của ký túc xá không?”
“Dì làm gì có, tất cả các chìa khóc dự bị đều giao cho một phòng ban giữ mà bây giờ người ta đã tan việc hết rồi.”
“Vậy con làm sao bây giờ.” Tôi muốn khóc rồi.
“Gọi điện thoại cho bạn trai cũ của con?” dì cẩn thận hỏi.
== Dì à dì, dì ép con phải dùng phương thức đối xử với mèo hoang mà đối đãi với dì.
Nhìn sắc mặt tôi không tốt, dì quản lý không nói thêm nữa, tôi chợt nhớ tới Tân Hân vội lấy điện thoại ra gọi cho cậu ấy, điện thoại vang hai tiếng đã có người bắt máy.
“Alo?”
Tôi sửng sốt, giọng nói quyến rũ của Ninh Tiểu Bạch vừa nghe đã biết, tôi có một dự cảm xấu.
“À, cái đó, Tiểu Bạch à, tớ tìm Tân Hân.”
“À.” Cậu ta miễn cưỡng trả lời.
“Kỳ Nguyệt! Tìm tớ làm gì thế?”
“Tân Hân, tớ bị mất đồ, chìa khóa, tiền mặt mất hết tất cả rồi, bây giờ không vào ký túc xá được, cậu cho tớ ở ké một đêm để tớ suy nghĩ giải pháp, sẽ không phiền cậu nhiều đâu.”
“Đương nhiên là không! Làm sao biết chứ!” Giọng nói Tân Hân sang sảng rồi đột nhiên trầm lại: “Mà bây giờ tớ đang ở cao nguyên Thanh Tàng, ba mẹ tớ cũng đi du lịch với công ty rồi.”
“……….” Tôi khoát khoát tay: “Thôi, để tớ nghĩ cách khác.”
Sau đó tôi gọi cho đồng chí Kỳ Liên Sơn thì điên thoại đã tắt máy, Lâm Tĩnh thì càng khỏi bàn, nhà cậu ấy cách xa thành phố N cả ngàn dặm.
Nhìn dì quản lý, dì ấy đang ngáp liên tục, hốc mắt tôi nóng lên, tôi xoa xoa mắt nói: “Dì, con quấy rầy dì nữa, con đi trước suy nghĩ cách khác.”
“Aizz, Kỳ Nguyệt, con nghe dì khuyên một câu, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, con liên lạc với bạn trai cũ, chắc chắn cậu ta không thể không để ý tới con.”
Đáy lòng tôi thầm rơi lệ. Người đàn ông của tôi còn đang bị nhốt ở ký túc xá, để ý tôi bằng cách nào đây.
Tôi đi qua đi lại trong sân trường, cầm ba đồng còn sót lại đi mua ly trà sữa đá. Lúc này điện thoại vang lên, tôi vui mừng bắt máy.
“Kỳ Nguyệt, em ở đâu?”
Giọng nói Tô Tín lạnh lẽo tôi nghe mà nổi da gà.
“Tôi ở trong ký túc xá ăn trứng chơi net.” Tôi cố ý dùng đầu lưỡi tạo ra âm thanh đang liếm bơ.
“À.” Tô Tín khẽ cười nói: “Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em, có đồ đưa cho em, mau xuống đây.”
“Có đồ?” Tôi nhảy dựng lên: “Tôi sẽ xuống.”
Tôi chạy về ký túc xá, thấy Tô Tín đang đứng dựa vào chiếc xe, áo sơ mi đen tan vào bóng đêm.
Ví tiền à~~~~~~~~~~~chị đang đến đây~~~~~~~~~~~
“Tô Tín~~~~~~” Tôi tha thiết gọi tên anh.
Tô Tín xoay người, ban đêm thanh vắng ánh đèn hiu hắt chiếu sáng gương mặt anh, anh lạnh nhạt nói: “Em không phải là đang ăn trứng chơi net trong phòng sao, sao không thấy em từ trên lầu xuống mà từ ngoài vào?”
“cái đó…….tôi nhất thời kích động, nhảy qua cửa sổ, chạy như điên tới đây.”
“………….” Tô Tín trầm mặc.
Tôi chìa tay: “Đồ đâu, ví tiền của tôi?”
“Không có.”
“Không có?” Tôi rũ tay xuống, mở to mắt hỏi lại: “Thật?”
“uh, Tân Hân gọi cho anh kể lại tình huống của em.” Anh đi tới bên cạnh xe, mở cửa, nghiêng người nói: “Kỳ Nguyệt, trước tiên đến nhà anh.”
●●●●●●
“Không đi!” Tôi níu lấy bồn hoa, trừng anh: “Dì Kỳ tôi hôm nay muốn ngồi đây cả đêm, ngắm trăng hưởng gió.”
“Tùy em.”Đôi mắt anh nhìn tôi một lần cuối rồi khom người lên xe, khởi động xe chạy đi.
Đêm hè nóng nực, khắp người tôi đổ đầy mồ hôi, kiên cường chịu đựng, nhất quyết không thể vì cái lợi trước mắt mà quên thân.
Tô Tín hạ cửa xe xuống, mặt không thay đổi hỏi: “Hỏi em lần cuối, có đi hay không?”
“Không đi.” Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Cửa xe chậm rãi đóng lại, Tô Tín lái xe đi.
Tôi nhảy lên, nhìn cái xe khóc rống lên: “Tô Tín anh là cái đồ lưu manh, khốn khiếp, sao chổi, tôi hận anh chết đi được!”
La hét xong trong lòng cũng vui sướng hơn nhiều, tôi ngồi xổm xuống, oán niệm thế giới này không công bằng.
Oán niệm còn chưa xong, âm thanh tiếng xe chạy thu hút ánh mắt tôi, Tô Tín dừng xe cách đó không xa, bước nhanh tới tôi, tôi vội vàng nắm lấy đám cỏ trong tay ném vào anh, đứng dậy chuẩn bị chạy.
Anh đã nhanh hơn tôi hét lên: “Kỳ Nguyệt, em dám chạy thử xem.”
Giọng hét này của anh làm tôi đứng im tại chỗ, không cho tôi thời gian định thần lại, Tô Tín đã túm lấy cổ áo tôi, xách tôi vào xe, tôi định giùng giằng thì anh đã khom người xuống.
Mặt anh cách tôi rất gần, đôi mắt tĩnh mịch, giữa hai lông mày có chút tức giận: “Kỳ Nguyệt, em bao nhiêu tuổi rồi lại thích chơi trò chơi như vậy là có ý gì?”
Lòng tôi nhảy lên giống như đang đánh trống, lấy lại tinh thần sức mạnh tràn đầy nói: “Cháu nhỏ! Dì làm sao có thể chơi với cháu như vậy!”
Anh nghe tôi nói xong thì vẻ mặt cũng chậm rãi giãn ra.
Nhìn tôi hồi lâu làm tôi sợ hãi rút người vào trong, Tô Tín mới nhếch miệng, đôi mắt hiện lên tia sáng.
“Anh thích em không có nghĩa là anh dung túng cho em, Kỳ Nguyệt, thầy quan tâm em em cứ vậy mà tức giận?”
“Tôi nói mấy lần nữa đây, anh đã không phải là thầy tôi nữa rồi.”
Anh mỉm cười nói: “Ai từng nói là một ngày làm thầy cả đời cũng làm thầy?”
“Người nào vậy? Tôi không nhớ.”
“Được rồi.” Anh mệt mỏi xoa xoa mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy là ông xã?”
“Tô Tín.” Tôi không biết tại sao lại tức giận, xụ mặt xuống: “Có thể đừng đùa giỡn như vậy được không? Ở công ty đã như vậy, bây giờ cũng vậy.”
“Anh nghiêm túc.” Tô Tín nhìn tôi chăm chú lập lại: “Kỳ Nguyệt, anh là nghiêm túc.”
------
Bước ra khỏi thang máy, tôi túm áo anh lại: “Tô Tín, trả tiền đây, đừng có uống chùa ly café của tôi chứ!”
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tôi: “Chi phí là công ty trả, em đòi anh cái gì, Kỳ Nguyệt, em đúng là một kế toán viên giỏi, có thể tính toán đến tận chi tiết này.”
“Dù sao tôi cũng không phải làm kế toán, chỉ một em gái đi mua nước, thiều tiền một ly nước thì trừ tiền lương của chị đây, anh bồi thường cho tôi à?”
Tô Tín cau mày: “Kỳ Nguyệt, em không gọi anh là thầy coi như cũng được, bây giờ bắt đầu lên chức chị luôn rồi sao?”
“Sao hả!” Tôi đắc chí nói: “Mẹ anh còn kêu tôi gọi là chị Hạ, tôi không bắt anh gọi tôi là dì là may cho anh rồi. Tô Tín, hiện tại bây giờ tôi lớn hơn anh, phải biết kính lão đắc thọ!”
“Hạ Mộng Phồn?” Anh suy nghĩ cái gì đó rồi cười lên: “Bà ấy cũng giống em, cấu tạo não không bình thường.”
Tôi trợn mắt: “Có người như anh sao, vì mắng tôi mà không tiếc kéo luôn mẹ mình xuống nước!”
Đáy mắt Tô Tín tràn đầy dịu dàng, đưa tay sờ sờ đầu tôi: “Vậy anh hỏi em, bình thường có người mẹ nào kêu con dâu gọi mình là chị không?”
“………” Ngay lập tức mặt tôi đỏ như con tôm luộc, ấp úng nói: “Con dâu thật sao, tôi không biết!”
“Kỳ Nguyệt, vẫn là trình độ giả đò ngu của em là nhất.” Tô Tín nghiêng mắt nhìn tôi.
Tôi bỏ qua ánh mắt đó, áp chế cơn cuồng loạn trong lòng: “Giả đò ngu cái gì, dì Kỳ đây rất bận rộn, đi đưa café đây!”
Tôi xoay người chạy đi, nghe được tiếng Tô Tín cười nhẹ phía sau, đ*x*r*m (sorry hơi bậy, ta không tiện ghi), máu điên muốn xông hết lên não rồi. Con người này đúng là hèn hạ quá hèn hạ rồi! Lấy mình ra làm trò hề là ý gì chứ?
Cả một buổi chiều tôi như người mất hồn, rãnh rỗi không có việc gì là lại nhớ đến những lời nói của Tô Tín, đúng là con gái mà luôn để những thứ này xâm nhập vào đầu, mẹ nó giờ tôi mới phát hiện mình là con gái thực sự. Kỳ Nguyệt à, mày là cái đồ nữ dâm tặc mà ~~
Giờ tan việc, tôi xách túi lững thững bước đi, đột nhiên bị vỗ vai từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì ra chị gái mông to kia, chị ta cười ha hả nói: “Em gái đụng cửa, em cứ như hồn ma ấy? Tan việc chưa,chị mời em ăn cơm.”
“Uh.”
Tôi vỗ đầu mình trấn an bản thân, tạm thời đem những lời nói của Tô Tín ném qua một bên hết đi, phải vui vẻ đi theo mỹ nữ mới được.
Chọn một quán ăn gần công ty, mỹ nữ gọi súp bánh bao, chị ta chấm nước sốt bỏ vào chén tôi nói: “A, em gái, ăn thử xem.”
Tôi cắn một miếng nhỏ: “Đừng gọi em là em gái, tên em là Kỳ Nguyệt.”
Chị ta cười lên: “Vậy cũng được, chị là Lâm Dao, về sau gọi tôi là chị Dao biết chưa.”
“Uh.” Tôi nhét hết bánh bao còn lại vào miệng.
Chị ta lại nói: “Kỳ Nguyệt, chị nói cho em biết, hôm nay vào công ty ngoại trừ gặp em ra chị còn gặp một người rất hiếm lạ.”
Tôi nhai bánh bao đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn chị ta.
“Dáng vẻ hình như tốt nghiệp rồi! Hôm nay chị đi lấy tài liệu ôm một đống trong tay, lúc ra khỏi thang máy anh ta còn giúp chị mang một đống đó.”
“Người nào?”
“Chị liếc nhìn bảng tên trên ngực anh ta, tên cũng hay là Tô Tín.”
“……….A” Tôi há miệng không biết nên nói gì.
“Em biết anh ấy?” Lâm Dao lại gần hỏi.
“Uh.” Tôi gật đầu nói: “Trước kia anh ấy là thầy của em, anh ấy còn giúp chị mang đồ hả?”
“Đúng vậy, haizzza, đứng bên cạnh anh ấy trong thang mấy, trái tim nhỏ của chị đây rục rịch muốn nhào tới đè lấy anh ấy.”
“==…………”
Lâm Dao cầm hai móng vuốt của tôi: “Em gái Kỳ Nguyệt, giói thiệu anh ấy cho chị đi, có số điện thoại anh ấy không? Anh ấy còn độc thân không?”
Tôi cắn chiếc đũa, lắc đầu rồi lại gật đầu. Tôi cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì, không muốn nói ra nhưng lại không muốn tổn thương Lâm Dao.
Đôi mắt Lâm Dao mở to ngấn nước động lòng người: “Kỳ Nguyệt, cầu xin em, cầu xin em, em gái tốt.”
Tôi than thở, lấy điện thoại ra đọc số của Tô Tín cho chị ta, chị ta hưng phấn nhào tới muốn hôn tôi nhưng tôi đã cách xa kịp thời.
Trong lòng tôi ê ẩm, có chút đau nhói.
Mẹ, nhất định là bánh bao chấm dấm quá nhiều.
●●●●●●
Mệt mỏi quay về ký túc xá, tôi kiểm tra túi xách, tìm đi tìm lại cũng không thấy ví tiền đâu cả.
Ngồi xuống bậc thang vườn hoa, đổ hết toàn bộ đồ trong túi xách ra, xác định là đã mất tôi cực kỳ bi thương, dốc sức chà đạp những bông cúc trong vườn hoa.
Tôi biết ngay là gặp Tô Tín thì không có chuyện gì tốt, khó trách hôm nay đi thang máy có cảm giác xui xẻo.
Tôi đạp đạp, hù dọa con mèo ở gần đó, nhảy ra xa vài mét. Mẹ nó! Ngay cả con mèo mà cũng xù lông lên với tôi.
Dì quản lý ký túc xá đang xem Tv, tôi gõ cửa sổ gọi dì.
Dì kéo cửa sổ ra, nhìn tôi hòi: “Kỳ Nguyệt sao lại là con?”
“Dì ơi con bị mất đồ, tiền và chìa khóa phòng đều ở bên trong, bây giờ không về phòng được.”
“ai yo.” Dì vỗ vai tôi nói: “chắc là chia tay bạn trai rồi, trước kia con thường đi ra ngoài qua đêm, không có thói quen mang theo chìa khóa nên không để ý gì đến mấy thứ đó nhiều rồi, hôm nay coi như xong.”
==……..cái chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Dì, dì có chìa khóa dự bị của ký túc xá không?”
“Dì làm gì có, tất cả các chìa khóc dự bị đều giao cho một phòng ban giữ mà bây giờ người ta đã tan việc hết rồi.”
“Vậy con làm sao bây giờ.” Tôi muốn khóc rồi.
“Gọi điện thoại cho bạn trai cũ của con?” dì cẩn thận hỏi.
== Dì à dì, dì ép con phải dùng phương thức đối xử với mèo hoang mà đối đãi với dì.
Nhìn sắc mặt tôi không tốt, dì quản lý không nói thêm nữa, tôi chợt nhớ tới Tân Hân vội lấy điện thoại ra gọi cho cậu ấy, điện thoại vang hai tiếng đã có người bắt máy.
“Alo?”
Tôi sửng sốt, giọng nói quyến rũ của Ninh Tiểu Bạch vừa nghe đã biết, tôi có một dự cảm xấu.
“À, cái đó, Tiểu Bạch à, tớ tìm Tân Hân.”
“À.” Cậu ta miễn cưỡng trả lời.
“Kỳ Nguyệt! Tìm tớ làm gì thế?”
“Tân Hân, tớ bị mất đồ, chìa khóa, tiền mặt mất hết tất cả rồi, bây giờ không vào ký túc xá được, cậu cho tớ ở ké một đêm để tớ suy nghĩ giải pháp, sẽ không phiền cậu nhiều đâu.”
“Đương nhiên là không! Làm sao biết chứ!” Giọng nói Tân Hân sang sảng rồi đột nhiên trầm lại: “Mà bây giờ tớ đang ở cao nguyên Thanh Tàng, ba mẹ tớ cũng đi du lịch với công ty rồi.”
“……….” Tôi khoát khoát tay: “Thôi, để tớ nghĩ cách khác.”
Sau đó tôi gọi cho đồng chí Kỳ Liên Sơn thì điên thoại đã tắt máy, Lâm Tĩnh thì càng khỏi bàn, nhà cậu ấy cách xa thành phố N cả ngàn dặm.
Nhìn dì quản lý, dì ấy đang ngáp liên tục, hốc mắt tôi nóng lên, tôi xoa xoa mắt nói: “Dì, con quấy rầy dì nữa, con đi trước suy nghĩ cách khác.”
“Aizz, Kỳ Nguyệt, con nghe dì khuyên một câu, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, con liên lạc với bạn trai cũ, chắc chắn cậu ta không thể không để ý tới con.”
Đáy lòng tôi thầm rơi lệ. Người đàn ông của tôi còn đang bị nhốt ở ký túc xá, để ý tôi bằng cách nào đây.
Tôi đi qua đi lại trong sân trường, cầm ba đồng còn sót lại đi mua ly trà sữa đá. Lúc này điện thoại vang lên, tôi vui mừng bắt máy.
“Kỳ Nguyệt, em ở đâu?”
Giọng nói Tô Tín lạnh lẽo tôi nghe mà nổi da gà.
“Tôi ở trong ký túc xá ăn trứng chơi net.” Tôi cố ý dùng đầu lưỡi tạo ra âm thanh đang liếm bơ.
“À.” Tô Tín khẽ cười nói: “Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em, có đồ đưa cho em, mau xuống đây.”
“Có đồ?” Tôi nhảy dựng lên: “Tôi sẽ xuống.”
Tôi chạy về ký túc xá, thấy Tô Tín đang đứng dựa vào chiếc xe, áo sơ mi đen tan vào bóng đêm.
Ví tiền à~~~~~~~~~~~chị đang đến đây~~~~~~~~~~~
“Tô Tín~~~~~~” Tôi tha thiết gọi tên anh.
Tô Tín xoay người, ban đêm thanh vắng ánh đèn hiu hắt chiếu sáng gương mặt anh, anh lạnh nhạt nói: “Em không phải là đang ăn trứng chơi net trong phòng sao, sao không thấy em từ trên lầu xuống mà từ ngoài vào?”
“cái đó…….tôi nhất thời kích động, nhảy qua cửa sổ, chạy như điên tới đây.”
“………….” Tô Tín trầm mặc.
Tôi chìa tay: “Đồ đâu, ví tiền của tôi?”
“Không có.”
“Không có?” Tôi rũ tay xuống, mở to mắt hỏi lại: “Thật?”
“uh, Tân Hân gọi cho anh kể lại tình huống của em.” Anh đi tới bên cạnh xe, mở cửa, nghiêng người nói: “Kỳ Nguyệt, trước tiên đến nhà anh.”
●●●●●●
“Không đi!” Tôi níu lấy bồn hoa, trừng anh: “Dì Kỳ tôi hôm nay muốn ngồi đây cả đêm, ngắm trăng hưởng gió.”
“Tùy em.”Đôi mắt anh nhìn tôi một lần cuối rồi khom người lên xe, khởi động xe chạy đi.
Đêm hè nóng nực, khắp người tôi đổ đầy mồ hôi, kiên cường chịu đựng, nhất quyết không thể vì cái lợi trước mắt mà quên thân.
Tô Tín hạ cửa xe xuống, mặt không thay đổi hỏi: “Hỏi em lần cuối, có đi hay không?”
“Không đi.” Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Cửa xe chậm rãi đóng lại, Tô Tín lái xe đi.
Tôi nhảy lên, nhìn cái xe khóc rống lên: “Tô Tín anh là cái đồ lưu manh, khốn khiếp, sao chổi, tôi hận anh chết đi được!”
La hét xong trong lòng cũng vui sướng hơn nhiều, tôi ngồi xổm xuống, oán niệm thế giới này không công bằng.
Oán niệm còn chưa xong, âm thanh tiếng xe chạy thu hút ánh mắt tôi, Tô Tín dừng xe cách đó không xa, bước nhanh tới tôi, tôi vội vàng nắm lấy đám cỏ trong tay ném vào anh, đứng dậy chuẩn bị chạy.
Anh đã nhanh hơn tôi hét lên: “Kỳ Nguyệt, em dám chạy thử xem.”
Giọng hét này của anh làm tôi đứng im tại chỗ, không cho tôi thời gian định thần lại, Tô Tín đã túm lấy cổ áo tôi, xách tôi vào xe, tôi định giùng giằng thì anh đã khom người xuống.
Mặt anh cách tôi rất gần, đôi mắt tĩnh mịch, giữa hai lông mày có chút tức giận: “Kỳ Nguyệt, em bao nhiêu tuổi rồi lại thích chơi trò chơi như vậy là có ý gì?”
Lòng tôi nhảy lên giống như đang đánh trống, lấy lại tinh thần sức mạnh tràn đầy nói: “Cháu nhỏ! Dì làm sao có thể chơi với cháu như vậy!”
Anh nghe tôi nói xong thì vẻ mặt cũng chậm rãi giãn ra.
Nhìn tôi hồi lâu làm tôi sợ hãi rút người vào trong, Tô Tín mới nhếch miệng, đôi mắt hiện lên tia sáng.
“Anh thích em không có nghĩa là anh dung túng cho em, Kỳ Nguyệt, thầy quan tâm em em cứ vậy mà tức giận?”
“Tôi nói mấy lần nữa đây, anh đã không phải là thầy tôi nữa rồi.”
Anh mỉm cười nói: “Ai từng nói là một ngày làm thầy cả đời cũng làm thầy?”
“Người nào vậy? Tôi không nhớ.”
“Được rồi.” Anh mệt mỏi xoa xoa mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy là ông xã?”
“Tô Tín.” Tôi không biết tại sao lại tức giận, xụ mặt xuống: “Có thể đừng đùa giỡn như vậy được không? Ở công ty đã như vậy, bây giờ cũng vậy.”
“Anh nghiêm túc.” Tô Tín nhìn tôi chăm chú lập lại: “Kỳ Nguyệt, anh là nghiêm túc.”
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân