Giáo Sư Đại Thúc Và Tiểu Loli
Chương 5: Giáo sư đại thúc và Tiểu loli
Vương Hiểu Đồng trở mình tỉnh giấc, mùi hương bạc hà thoang thoãng bay vào khứu giác của cô, bốn bề xung quanh tối mịt chỉ có loe lói ánh sáng của đèn ngủ, gió thổi bay rèm cửa để lộ ra một khoãng trời đen. Vương Hiểu Đồng định là sẽ ngủ tiếp, mi mắt cô gần như không thể mở lên, bộ dạng ngáy ngủ khiến cô trở nên lười biếng, cả ngày hôm nay bị Lạc giáo sư ác ma hành hạ, Vương Hiểu Đồng chính là thấy thể lực của mình cạn kiệt mặc dù bình thường cô cũng siêng năng rèn luyện thể thao. Rèm mi vừa định khép lại, Vương Hiểu Đồng chợt mở bừng mắt ra, sự gợi nhớ về chuyện ngày hôm nay bị Lạc Thần Hy hành hạ làm cô tỉnh trí, ký ức của Vương Hiểu Đồng mặc dù có hơi mơ hồ nhưng cô nhớ cô ngủ quên ở sofa khi đang giúp Lạc Thần Hy sắp xếp tài liệu, cô vốn là không có về nhà thì làm sao lại có thể nằm trên chiếc giường êm ái, phòng có điều hòa mát mẻ, hơn hết là chỗ bụng cô có cái gì đó hơi nặng nặng đè lên, Vương Hiểu Đồng nhớ gấu bông trong phòng của cô không có con nào có được trọng lượng này. Vương Hiểu Đồng xám ngắt mặt, đầu óc cô đang tưởng tượng ra rất nhiều điều phong phú.
Gió bên ngoài thổi vào nhè nhẹ, ánh trăng khuyết chiếu nửa vầng sáng ở bầu trời, những vì tinh tú bị mây đen che khuất, làn sương mỏng đọng lái trên từng tán lá cây.
Vương Hiểu Đồng khi còn nhỏ đã từng nghe anh hai của cô Vương Hiểu Khải kể những câu chuyện về ma quỷ mỗi khi Vương Hiểu Đồng không ngoan không đồng tình đi ngủ. Trong những câu truyện đó, có một câu chuyện đã kể rằng, ở thôn làng nào đó, có một cô gái trẻ không ngoan không chịu ngủ bị một linh hồn đi theo trừng phạt, linh hồn đó vào mỗi nửa đêm khi cô gái ấy đã ngủ say liền bay đến hút lấy sinh khí. Sau một thời gian dài, linh hồn đó thu thập đầy đủ dưỡng khí và hóa quỷ nằm ngay bên cạnh cô gái kia chờ đợi để ăn thịt cô gái ấy. Cô gái kia vào ngày định mệnh đó, nửa đêm đột nhiên giật mình tỉnh lại, tình trạng chính là giống với Vương Hiểu Đồng lúc này, trên bụng bị thứ gì đó đè lên thật nặng, cô gái đó lập tức xoay đầu và hét toáng lên khi bên cạnh cô là một gương mặt quỷ. Vương Hiểu Đồng thật sợ câu chuyện kia cũng áp dụng cho cô nhưng là từ khi anh hai cô xảy ra chuyện, cô đã rất ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ mà, làm sao lại có thể bị linh hồn hắc ám bám lấy? Cô chính là không tin nha chỉ là lúc này...Vương Hiểu Đồng nhắm tịt mắt lại hít thở thật sâu để lấy can đảm nhìn sang một bên.
"Không có ai hết, thật là may mắn" Vương Hiểu Đồng nói trong khi hai mắt của cô vẫn còn khép chặt. Đây chính là một kiểu cho sự ví dụ của thành ngữ "Bịt tay trộm chuông"
Vương Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn không chịu mở mắt và ở lì trong không gian tưởng tượng bên cạnh không có ai của mình, Vương Hiểu Đồng cười mỉm xoay sang dùng tay sờ vào khoảng không mà cô tự mình mặc định ra.
Bàn tay nhỏ bé của Vương Hiểu Đồng chạm vào một nơi khá rắn chắc, gương mặt trắng hồng của cô hơi mỉm cười thích thú khi cho đây là một bức tường mặc dù có hơi gồ ghề một chút, mùi hương bạc hà lại bay vào mũi cô khi mũi Vương Hiểu Đồng đối diện với chỗ cô đang cho là bức tường kia.
"Lớp trưởng, em ăn đậu hủ của tôi đã đủ chưa?" Lạc Thần Hy hít một hơi lạnh lên tiếng, giọng anh lúa trầm và đục còn có chút khàn khàn khác hẳn với tiếng nói phát ra hằng ngày.Lúc Vương Hiểu Đồng trở mình tỉnh lại, đại khái Lạc Thần Hy cũng thức giấc theo cô, tuy là đang ở trong bóng tối nhưng nhãn lực của Lạc Thần Hy vẫn quan sát rõ những biểu hiện trên gương mặt của cô học trò nhỏ của anh, những sắc thái từ lười biếng đến hoảng hốt sau đó là tự trấn an mình đều được nhãn cầu của Lạc Thần hy ghi lại, không cần anh phải chòng ghẹo, cô học trò nhỏ Vương Hiểu Đồng vẫn có thể thay đổi tâm lý xoành xoạch một cách nhanh chóng mà biểu hiện nào bày ra cũng rất đáng yêu. Thật là trẻ con có khác.
Tuy nhiên, Vương Hiểu Đồng trẻ con là một chuyện, vấn đề khác Vương Hiểu Đồng vẫn là một cô gái, Lạc Thần Hy là trai tân trước giờ chưa có đụng chạm với người khác giới tất nhiên sẽ phải xảy ra một số phản ứng ngoài ý muốn trên cơ thể khi ở gần cô gái như Vương Hiểu Đồng, đó là chưa nói đến Vương Hiểu Đồng còn to gan sờ nửa phần thân trên của anh, nếu như anh không lên tiếng bảo Vương Hiểu Đồng dừng lại chắc chắn Lạc Thần Hy anh kế tiếp sẽ là đem cô nuốt vào bụng. Chuyện anh và Vương Hiểu Đồng đang đồng sàn như thế này cũng là do bất đắc dĩ, cô học trò nhỏ của anh một khi đã ngủ say thì không còn cách nào có thể đánh thức, Lạc Thần Hy tốt xấu gì cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vương Hiểu Đồng, anh không thể để Vương Hiểu Đồng ở lại văn phòng của anh một mình rồi bỏ đi cho xong chuyện, ngặt một nỗi, Lạc Thần Hy anh chính là không ngủ được ở sofa vì chiều dài cơ thể, anh cuối cùng mới là đưa ra quyết định cùng Vương Hiểu Đồng ngủ chung dù sao nằm trên giường cũng thoải mái hơn, giường của anh ở văn phòng cũng đủ chỗ thì tội gì lại làm quân tử tự hành hạ chính bản thân mình. Lạc Thần Hy anh là không có ngốc như thế.
Vương Hiểu Đồng nghe thấy giọng nói, tâm lý đang hoang mang của cô vốn đã được trấn tĩnh bằng khả năng tưởng tượng của mình nay chính là vì thanh âm khàn đục ấy mà tan vỡ và khuếch tán mạnh hơn lan đến các hệ thống thần kinh não bộ. Giọng nói bên tai này thật giống với tiếng của ma quỷ mà trước đây từng có một lần Vương Hiểu Đồng bị anh ba Vương Hiểu Phong dụ dỗ cho xem, ấn tượng về giọng nói ma quỷ ấy kỳ thực đã khiến Vương Hiểu Đồng mãi mãi không quên.
Vương Hiểu Đồng hét lên thật lớn tiếng, cô theo phản xạ bình thường ngồi bật dậy thật nhanh lùi ra sao. Phía sau của Vương Hiểu Đồng chính là một bức tường lớn thật sự, cả thân người cô ngay lập tức va mạnh vào đó và cái đầu nhỏ bé cũng đụng phải thành cửa sổ ở sát trên tường có những tấm rèm trắng đang tung bay. Vương Hiểu Đồng ôm đầu mình nhăn mặt.
"Lớp trưởng, tôi biết bị tôi bắt gặp em ăn đậu hũ không công khai nên rất xấu hổ nhưng em không cần vì vậy mà tự trừng phạt mình, có muốn bị trừng phạt cũng nên là tôi trừng phạt em mới đúng" Lạc Thần Hy ngồi tựa vào thành giường nhếch môi cười nhạt nhìn Vương Hiểu Đồng đang xoa xoa đầu mình bộ dạng trông rất ngốc nói.
Đèn trong phòng cũng đồng thời được bật sáng nhờ vào thiết bị điều khiển từ xa trong tay Lạc Thần Hy, khung cảnh trong phòng được hiện ra vô cùng rõ rệt.
"T-Thầy Lạc, tại sao thầy lại ở đây?" Vương Hiểu Đồng kinh hãi mở to mắt nhìn lại Lạc Thần Hy, ngay khi đồng tử của cô vừa tiếp nhận được ánh sáng, Vương Hiểu Đồng trăm ngàn lần cũng không dám nghĩ đến người cô sẽ thấy lại là người mà theo Vương Hiểu Đồng đánh giá là đáng sợ hơn cả ác quỷ."Đây là phòng nghỉ của tôi, tại sao tôi lại không thể có mặt ở đây?" Lạc Thần Hy hỏi lại, anh với tay lấy ly nước để ở trên bàn và uống cạn nó.
"Đây là phòng nghỉ của thầy sao?" Vương Hiểu Đồng càng kinh hãi hơn hét lớn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Cô tại sao lại ở trong phòng nghỉ của thầy Lạc còn cùng với thầy ấy đồng sàn cộng chẩm? Đây có phải là cô đang nằm mơ hay là không? Nếu là nằm mơ thì ai đó làm ơn gọi cô nhanh chóng tỉnh lại, giấc mơ này thật quá khủng khiếp nha. Vương Hiểu Đồng hai mắt mở to ra hết cỡ chăm chăm nhìn vào Lạc Thần Hy đến độ tròng mắt sắp sửa rớt ra ngoài.
"Đúng vậy, đây là phòng nghỉ của tôi" Lạc Thần Hy gật đầu xác nhận lại một lần nữa.
"Thầy...em...chúng ta..." Vương Hiểu Đồng chỉ tay loạn xạ vào Lạc Thần Hy, bản thân cô cùng với giường và căn phòng này lắp bắp nói không thành lời.
"Chúng ta đã ngủ cùng nhau" Lạc Thần Hy hiểu ý đáp.
"Đ-Đây là giấc mơ phải hay không?" Vương Hiểu Đồng méo mặt.
"Đây là sự thật" Lạc Thần Hy đáp, anh di chuyển đến gần Vương Hiểu Đồng khóa cô cố định ở một góc sau đó cười cười nói tiếp, giọng điệu cực kỳ cao hứng: "Lớp trưởng, tôi biết em được cùng tôi ở chung một chỗ thế này là em đang rất vui đến độ tưởng đây là một giấc mơ có phải không? Tôi hiểu, em không cần phải giải thích nhiều lời với tôi"
"Em mới không thèm chuyện đó" Vương Hiểu Đồng đen mặt đáp, ngủ cùng với đại ác ma, có cho vàng cô cũng không thèm.
"Lớp trưởng, trẻ con không nên nói dối" Lạc Thần Hy gõ nhẹ trán Vương Hiểu Đồng ra chiều nghiêm túc nói.
"Em là đang nói thật, còn nữa em không phải trẻ con" Vương Hiểu Đồng phụng phịu, đại giáo sư Lạc này chắc chắn là có thị lực rất kém nên mới đánh giá cô là trẻ con, kỳ thực Vương Hiểu Đồng tự nhận xét thấy bản thân đã trưởng thành ở mọi phương diện, cô chính là một điểm trẻ con cũng không có. Vương Hiểu Đồng hung hăng ném cho Lạc Thần Hy cái nhìn khinh bỉ.
"Trẻ con lúc nào cũng tự xem mình là người lớn hết" Lạc Thần Hy xoa đầu Vương Hiểu Đồng nói: "Nhưng dù có tự xem bản thân là người lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn là một đứa trẻ nha, ngoan tiểu loli, không được cãi lời đại thúc nữa" Lạc Thần Hy cười đắc ý.
Vương Hiểu Đồng: "..."
Sắc mặt Vương Hiểu Đồng lúc này đã không còn thể nào đen hơn được nữa, một vài vạch hắc tuyến xuất hiện trên trán cô, Lạc Thần Hy thật là quá đáng, cô đã nói cô không phải là trẻ con mà cứ tự ý mặc định, còn tự nhận thầy ấy là đại thúc già nua, muốn nhận mình lớn tuổi là chuyện của thầy ấy, còn cô chính là không bao giờ thừa nhận cô là trẻ con như lời Lạc Thần Hy đã nói.
"Được rồi, tiểu loli, trẻ con thì không được thức khuya nữa, mau mau đi ngủ, sáng mai tôi sẽ đưa em về, cô Vương hẳn là đang lo cho em lắm" Lạc Thần Hy vỗ vỗ đầu của Vương Hiểu Đồng thấp giọng nói, con ngươi màu đen sâu thẵm của anh đảo qua đồng hồ treo tường một chút, thời gian đang ở mức hai giờ sáng, tiếp tục cùng cô học trò nhỏ Vương Hiểu Đồng thảo luận vấn đề e là đến sáng vẫn chưa thể kết thúc. Thời gian Lạc Thần Hy trêu chọc Vương Hiểu Đồng còn nhiều, anh tất nhiên không cần phải gấp gáp."Em không phải là trẻ con mà..." Vương Hiểu Đồng nói như mếu: "Em đã trưởng thành rồi, đã mười tám tuổi, còn có chị em sao lại để em ở lại cùng với thầy?" Vương Hiểu Đồng thắc mắc.
"Tôi đã gọi cho cô Vương và nói em ngủ say khi đang giúp tôi làm việc, tôi bảo cô Vương yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, trẻ con thì nên được người lớn bảo bọc" Lạc Thần Hy đáp, anh dùng điều khiển từ xa tắt đi đèn trong phòng chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo.
"Em không thèm chuyện đó" Vương Hiểu Đồng phồng má, cô đồng thời cũng rời khỏi giường đứng xuống đất dõng dạc: "Em sẽ ngủ ở sofa, giường này trả lại cho thầy"
"Tùy sự lựa chọn của em miễn là em đừng hối hận" Lạc Thần Hy cười gian xảo đáp, trong bóng tối, nụ cười này của hắn khiến người ta có mười phần lạnh gáy.
"Sẽ không có chuyện đó đâu" Vương Hiểu Đồng phồng má trả lời, cô quay phắt người đi vận dụng hết nhãn lực để nhìn đường đi thẳng lần mò đến sofa. Cô chỉ đơn giản là ngủ trên ghế thì có gì mà hối hận chứ? Nơi này lại không phải nơi nguy hiểm gì thì cô việc gì phải lo nghĩ đến chuyện đó, Lạc Thần Hy chắc chắn đang muốn hù dọa cô để cô ở lại cùng với thầy ấy để thầy ấy tùy nghi mà trêu chọc cô, cô là không ngốc như thế. Đó là chưa nói đến chuyện trai đơn gái chiếc ngủ cùng với nhau thì còn ra thể thống gì, chuyện nếu để chị cô biết hẳn là cô sẽ bị Vương Hiểu Tình hảo hảo giáo huấn.
Vương Hiểu Đồng càng suy nghĩ càng thêm dũng khí cho việc cô sẽ ngủ ở sofa. Vương Hiểu Đồng cũng lấy đó làm tâm trạng vui vẻ mà nằm lên ghế.
-o0o-
Sáng. Tiếng chim hót nô nức trên cành báo hiệu một ngày mới nữa lại đến, ánh mặt trời mang những tia nắng sớm ấm áp chiếu qua khung cửa sổ nhảy múa trên chiếc giường trải ga trắng muốt, Vương Hiểu Đồng nằm nghiêng người sang một bên để tránh né, cô vẫn còn đang say ngủ và không hề muốn bị đánh thức bởi bất cứ tác động ngoại cảnh nào.
Vương Hiểu Đồng cuộn người trong chăn ấm, không khí lạnh thoang thoãng từ bên ngoài khiến Vương Hiểu Đồng càng thấy thoải mái hơn khi cái chăn cô đang đắp cản trở cái lạnh. Điều hòa trong phòng cũng được chỉnh lại thật ấm áp, Vương Hiểu Đồng chính là càng có lý do hơn để cô biến mình thành một con mèo lười.
Cạch. Tiếng cửa phòng được mở vang lên êm ái, Lạc Thần Hy trong bộ tây trang mới cầm vài cái túi giấy lớn chậm rãi bước vào, những túi giấy ấy được đặt cẩn thận trên bàn trà của phòng làm việc, trong đó là vật dụng cá nhân anh mới vừa mua từ cửa hàng tiện lợi cách trường đại học B không xa lắm, quần áo và đồ ăn sáng là Vương Hiểu Tình đi đến trường thật sớm để đưa cho anh nhờ anh giao lại cho Vương Hiểu Đồng, Lạc Thần Hy cũng có một phần ăn sáng. Đây là bữa ăn sáng đầu tiên mà anh không phải mua từ những nhà hàng ở bên ngoài. Cái này cũng là do Vương Hiểu Đồng đã ở cùng Lạc Thần Hy suốt cả ngày hôm qua.
Lạc Thần Hy bày đồ ăn ra đĩa giấy, mùi thơmtỏa ra ngào ngạt kích thích mạnh mẽ khứu giác và vị giác của con người, Lạc Thần Hy không phải kẻ phàm ăn tục uống nhưng kỳ thực, đối với những món ăn này, anh không thể không thừa nhận rằng đã bị chúng quyến rũ thành công.
"Chị, em muốn ăn bánh mì sandwich, làm cho em đi" Giọng nói ngái ngủ của Vương Hiểu Đồng vọng ra từ bên trong phòng nghỉ đầy nũng nịu, mùi thức ăn đã phần nào đánh thức được cô nhưng đôi mắt vẫn là không chịu mở.
"Lớp trưởng, có vẻ như em rất thích xem tôi là chị của em thì phải" Lạc Thần Hy đứng ở đầu giường nhìn Vương Hiểu Đồng trầm giọng nói.
"T-Thầy Lạc" Vương Hiểu Đồng giật mình tỉnh táo, giọng nói của Lạc Thần Hy so với đồng hồ báo thức quả nhiên còn công hiệu hơn trong việc đánh thức Vương Hiểu Đồng thức dậy.
"Lớp trưởng, em có phải đang cố ý gây ấn tượng với tôi hay là không? Năm lần bảy lượt em đều gọi tôi là chị" Lạc Thần Hy nhướng mày hỏi.
"X-Xin lỗi thầy Lạc, em không cố ý..." Vương Hiểu Đồng lắp bắp, cô co người tránh ra xa Lạc Thần Hy, cái chăn đang đắp được Vương Hiểu Đồng ôm chặt vào người, cô vẫn chưa nhận ra bản thân không phải là ở trên ghế sofa như là cô đang nghĩ.
"Được rồi, tôi không chấp nhất với trẻ con, em mau đi rửa mặt rồi thay quần áo sau đó ra ngoài cùng tôi ăn sáng"
"Thầy làm sao lại có quần áo của em?" Vương Hiểu Đồng thắc mắc.
"Chị gái em đã mang đến. Bữa sáng cũng vậy, em mau đi rửa mặt đi" Lạc Thần Hy lãnh đạm, đây mới là con người thật của anh.
Vương Hiểu Đồng "Dạ" một tiếng, cô lơ ngơ rời khỏi giường, đến khi bàn chân đã yên vị trên mặt đất, Vương Hiểu Đồng mới ngớ người nhận ra, cô chính là đang ở trên giường của Lạc Thần Hy, Vương Hiểu Đồng rõ ràng là nhớ tối hôm qua cô đã ra ngủ ngoài sofa, làm thế nào mà sáng nay cô lại nằm trên giường thầy Lạc? Vương Hiểu Đồng chau mày nghĩ ngợi, cô vừa định lên tiếng hỏi Lạc Thần Hy thì Lạc Thần Hy giống như có ma pháp độc tâm lên tiếng nói đúng điều mà Vương Hiểu Đồng định mở miệng: "Nửa khuya hôm qua tầm ba giờ mấy sáng, em bị mộng du còn nổi cơn háo sắc đã tấn công tôi, cũng may là tôi kịp thời ngăn chặn chuyện đó, lớp trưởng, em biết đó, tôi là một thân vô cùng trong sạch đâu thể để em tùy tiện đụng vào, giả như tối hôm tôi yếu thế, thì sáng nay tôi nhất định sẽ bám lấy em đòi em đền lại trong sạch cho tôi"
Vương Hiểu Đồng: "..."
Kỳ thực chuyện nửa khuya hôm qua là do Vương Hiểu Đồng nằm mơ gặp phải cơn ác mộng nào đó mà Lạc Thần Hy không thể biết, cô đã hét toán lên sau đó ngã xuống sàn phòng, sắc mặt Vương Hiểu Đồng lúc đó rất nhợt nhạt, người cô vẫn không ngừng run lên buộc lòng Lạc Thần Hy phải vỗ về trấn an cô, tầm mười phút sau Vương Hiểu Đồng mới qua cơn ác mộng nhưng cô cứ nắm chặt lấy áo sơ mi của Lạc Thần Hy khiến Lạc Thần Hy không còn sự lựa chọn mà bế cô trở lại phòng. Chuyện vừa rồi Lạc Thần Hy đã cố tình trêu chọc.
Buổi sáng ngày thứ hai gặp gỡ Lạc Thần Hy của Vương Hiểu Đồng chính là bắt đầu như vậy.
Gió bên ngoài thổi vào nhè nhẹ, ánh trăng khuyết chiếu nửa vầng sáng ở bầu trời, những vì tinh tú bị mây đen che khuất, làn sương mỏng đọng lái trên từng tán lá cây.
Vương Hiểu Đồng khi còn nhỏ đã từng nghe anh hai của cô Vương Hiểu Khải kể những câu chuyện về ma quỷ mỗi khi Vương Hiểu Đồng không ngoan không đồng tình đi ngủ. Trong những câu truyện đó, có một câu chuyện đã kể rằng, ở thôn làng nào đó, có một cô gái trẻ không ngoan không chịu ngủ bị một linh hồn đi theo trừng phạt, linh hồn đó vào mỗi nửa đêm khi cô gái ấy đã ngủ say liền bay đến hút lấy sinh khí. Sau một thời gian dài, linh hồn đó thu thập đầy đủ dưỡng khí và hóa quỷ nằm ngay bên cạnh cô gái kia chờ đợi để ăn thịt cô gái ấy. Cô gái kia vào ngày định mệnh đó, nửa đêm đột nhiên giật mình tỉnh lại, tình trạng chính là giống với Vương Hiểu Đồng lúc này, trên bụng bị thứ gì đó đè lên thật nặng, cô gái đó lập tức xoay đầu và hét toáng lên khi bên cạnh cô là một gương mặt quỷ. Vương Hiểu Đồng thật sợ câu chuyện kia cũng áp dụng cho cô nhưng là từ khi anh hai cô xảy ra chuyện, cô đã rất ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ mà, làm sao lại có thể bị linh hồn hắc ám bám lấy? Cô chính là không tin nha chỉ là lúc này...Vương Hiểu Đồng nhắm tịt mắt lại hít thở thật sâu để lấy can đảm nhìn sang một bên.
"Không có ai hết, thật là may mắn" Vương Hiểu Đồng nói trong khi hai mắt của cô vẫn còn khép chặt. Đây chính là một kiểu cho sự ví dụ của thành ngữ "Bịt tay trộm chuông"
Vương Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn không chịu mở mắt và ở lì trong không gian tưởng tượng bên cạnh không có ai của mình, Vương Hiểu Đồng cười mỉm xoay sang dùng tay sờ vào khoảng không mà cô tự mình mặc định ra.
Bàn tay nhỏ bé của Vương Hiểu Đồng chạm vào một nơi khá rắn chắc, gương mặt trắng hồng của cô hơi mỉm cười thích thú khi cho đây là một bức tường mặc dù có hơi gồ ghề một chút, mùi hương bạc hà lại bay vào mũi cô khi mũi Vương Hiểu Đồng đối diện với chỗ cô đang cho là bức tường kia.
"Lớp trưởng, em ăn đậu hủ của tôi đã đủ chưa?" Lạc Thần Hy hít một hơi lạnh lên tiếng, giọng anh lúa trầm và đục còn có chút khàn khàn khác hẳn với tiếng nói phát ra hằng ngày.Lúc Vương Hiểu Đồng trở mình tỉnh lại, đại khái Lạc Thần Hy cũng thức giấc theo cô, tuy là đang ở trong bóng tối nhưng nhãn lực của Lạc Thần Hy vẫn quan sát rõ những biểu hiện trên gương mặt của cô học trò nhỏ của anh, những sắc thái từ lười biếng đến hoảng hốt sau đó là tự trấn an mình đều được nhãn cầu của Lạc Thần hy ghi lại, không cần anh phải chòng ghẹo, cô học trò nhỏ Vương Hiểu Đồng vẫn có thể thay đổi tâm lý xoành xoạch một cách nhanh chóng mà biểu hiện nào bày ra cũng rất đáng yêu. Thật là trẻ con có khác.
Tuy nhiên, Vương Hiểu Đồng trẻ con là một chuyện, vấn đề khác Vương Hiểu Đồng vẫn là một cô gái, Lạc Thần Hy là trai tân trước giờ chưa có đụng chạm với người khác giới tất nhiên sẽ phải xảy ra một số phản ứng ngoài ý muốn trên cơ thể khi ở gần cô gái như Vương Hiểu Đồng, đó là chưa nói đến Vương Hiểu Đồng còn to gan sờ nửa phần thân trên của anh, nếu như anh không lên tiếng bảo Vương Hiểu Đồng dừng lại chắc chắn Lạc Thần Hy anh kế tiếp sẽ là đem cô nuốt vào bụng. Chuyện anh và Vương Hiểu Đồng đang đồng sàn như thế này cũng là do bất đắc dĩ, cô học trò nhỏ của anh một khi đã ngủ say thì không còn cách nào có thể đánh thức, Lạc Thần Hy tốt xấu gì cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vương Hiểu Đồng, anh không thể để Vương Hiểu Đồng ở lại văn phòng của anh một mình rồi bỏ đi cho xong chuyện, ngặt một nỗi, Lạc Thần Hy anh chính là không ngủ được ở sofa vì chiều dài cơ thể, anh cuối cùng mới là đưa ra quyết định cùng Vương Hiểu Đồng ngủ chung dù sao nằm trên giường cũng thoải mái hơn, giường của anh ở văn phòng cũng đủ chỗ thì tội gì lại làm quân tử tự hành hạ chính bản thân mình. Lạc Thần Hy anh là không có ngốc như thế.
Vương Hiểu Đồng nghe thấy giọng nói, tâm lý đang hoang mang của cô vốn đã được trấn tĩnh bằng khả năng tưởng tượng của mình nay chính là vì thanh âm khàn đục ấy mà tan vỡ và khuếch tán mạnh hơn lan đến các hệ thống thần kinh não bộ. Giọng nói bên tai này thật giống với tiếng của ma quỷ mà trước đây từng có một lần Vương Hiểu Đồng bị anh ba Vương Hiểu Phong dụ dỗ cho xem, ấn tượng về giọng nói ma quỷ ấy kỳ thực đã khiến Vương Hiểu Đồng mãi mãi không quên.
Vương Hiểu Đồng hét lên thật lớn tiếng, cô theo phản xạ bình thường ngồi bật dậy thật nhanh lùi ra sao. Phía sau của Vương Hiểu Đồng chính là một bức tường lớn thật sự, cả thân người cô ngay lập tức va mạnh vào đó và cái đầu nhỏ bé cũng đụng phải thành cửa sổ ở sát trên tường có những tấm rèm trắng đang tung bay. Vương Hiểu Đồng ôm đầu mình nhăn mặt.
"Lớp trưởng, tôi biết bị tôi bắt gặp em ăn đậu hũ không công khai nên rất xấu hổ nhưng em không cần vì vậy mà tự trừng phạt mình, có muốn bị trừng phạt cũng nên là tôi trừng phạt em mới đúng" Lạc Thần Hy ngồi tựa vào thành giường nhếch môi cười nhạt nhìn Vương Hiểu Đồng đang xoa xoa đầu mình bộ dạng trông rất ngốc nói.
Đèn trong phòng cũng đồng thời được bật sáng nhờ vào thiết bị điều khiển từ xa trong tay Lạc Thần Hy, khung cảnh trong phòng được hiện ra vô cùng rõ rệt.
"T-Thầy Lạc, tại sao thầy lại ở đây?" Vương Hiểu Đồng kinh hãi mở to mắt nhìn lại Lạc Thần Hy, ngay khi đồng tử của cô vừa tiếp nhận được ánh sáng, Vương Hiểu Đồng trăm ngàn lần cũng không dám nghĩ đến người cô sẽ thấy lại là người mà theo Vương Hiểu Đồng đánh giá là đáng sợ hơn cả ác quỷ."Đây là phòng nghỉ của tôi, tại sao tôi lại không thể có mặt ở đây?" Lạc Thần Hy hỏi lại, anh với tay lấy ly nước để ở trên bàn và uống cạn nó.
"Đây là phòng nghỉ của thầy sao?" Vương Hiểu Đồng càng kinh hãi hơn hét lớn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Cô tại sao lại ở trong phòng nghỉ của thầy Lạc còn cùng với thầy ấy đồng sàn cộng chẩm? Đây có phải là cô đang nằm mơ hay là không? Nếu là nằm mơ thì ai đó làm ơn gọi cô nhanh chóng tỉnh lại, giấc mơ này thật quá khủng khiếp nha. Vương Hiểu Đồng hai mắt mở to ra hết cỡ chăm chăm nhìn vào Lạc Thần Hy đến độ tròng mắt sắp sửa rớt ra ngoài.
"Đúng vậy, đây là phòng nghỉ của tôi" Lạc Thần Hy gật đầu xác nhận lại một lần nữa.
"Thầy...em...chúng ta..." Vương Hiểu Đồng chỉ tay loạn xạ vào Lạc Thần Hy, bản thân cô cùng với giường và căn phòng này lắp bắp nói không thành lời.
"Chúng ta đã ngủ cùng nhau" Lạc Thần Hy hiểu ý đáp.
"Đ-Đây là giấc mơ phải hay không?" Vương Hiểu Đồng méo mặt.
"Đây là sự thật" Lạc Thần Hy đáp, anh di chuyển đến gần Vương Hiểu Đồng khóa cô cố định ở một góc sau đó cười cười nói tiếp, giọng điệu cực kỳ cao hứng: "Lớp trưởng, tôi biết em được cùng tôi ở chung một chỗ thế này là em đang rất vui đến độ tưởng đây là một giấc mơ có phải không? Tôi hiểu, em không cần phải giải thích nhiều lời với tôi"
"Em mới không thèm chuyện đó" Vương Hiểu Đồng đen mặt đáp, ngủ cùng với đại ác ma, có cho vàng cô cũng không thèm.
"Lớp trưởng, trẻ con không nên nói dối" Lạc Thần Hy gõ nhẹ trán Vương Hiểu Đồng ra chiều nghiêm túc nói.
"Em là đang nói thật, còn nữa em không phải trẻ con" Vương Hiểu Đồng phụng phịu, đại giáo sư Lạc này chắc chắn là có thị lực rất kém nên mới đánh giá cô là trẻ con, kỳ thực Vương Hiểu Đồng tự nhận xét thấy bản thân đã trưởng thành ở mọi phương diện, cô chính là một điểm trẻ con cũng không có. Vương Hiểu Đồng hung hăng ném cho Lạc Thần Hy cái nhìn khinh bỉ.
"Trẻ con lúc nào cũng tự xem mình là người lớn hết" Lạc Thần Hy xoa đầu Vương Hiểu Đồng nói: "Nhưng dù có tự xem bản thân là người lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn là một đứa trẻ nha, ngoan tiểu loli, không được cãi lời đại thúc nữa" Lạc Thần Hy cười đắc ý.
Vương Hiểu Đồng: "..."
Sắc mặt Vương Hiểu Đồng lúc này đã không còn thể nào đen hơn được nữa, một vài vạch hắc tuyến xuất hiện trên trán cô, Lạc Thần Hy thật là quá đáng, cô đã nói cô không phải là trẻ con mà cứ tự ý mặc định, còn tự nhận thầy ấy là đại thúc già nua, muốn nhận mình lớn tuổi là chuyện của thầy ấy, còn cô chính là không bao giờ thừa nhận cô là trẻ con như lời Lạc Thần Hy đã nói.
"Được rồi, tiểu loli, trẻ con thì không được thức khuya nữa, mau mau đi ngủ, sáng mai tôi sẽ đưa em về, cô Vương hẳn là đang lo cho em lắm" Lạc Thần Hy vỗ vỗ đầu của Vương Hiểu Đồng thấp giọng nói, con ngươi màu đen sâu thẵm của anh đảo qua đồng hồ treo tường một chút, thời gian đang ở mức hai giờ sáng, tiếp tục cùng cô học trò nhỏ Vương Hiểu Đồng thảo luận vấn đề e là đến sáng vẫn chưa thể kết thúc. Thời gian Lạc Thần Hy trêu chọc Vương Hiểu Đồng còn nhiều, anh tất nhiên không cần phải gấp gáp."Em không phải là trẻ con mà..." Vương Hiểu Đồng nói như mếu: "Em đã trưởng thành rồi, đã mười tám tuổi, còn có chị em sao lại để em ở lại cùng với thầy?" Vương Hiểu Đồng thắc mắc.
"Tôi đã gọi cho cô Vương và nói em ngủ say khi đang giúp tôi làm việc, tôi bảo cô Vương yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, trẻ con thì nên được người lớn bảo bọc" Lạc Thần Hy đáp, anh dùng điều khiển từ xa tắt đi đèn trong phòng chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo.
"Em không thèm chuyện đó" Vương Hiểu Đồng phồng má, cô đồng thời cũng rời khỏi giường đứng xuống đất dõng dạc: "Em sẽ ngủ ở sofa, giường này trả lại cho thầy"
"Tùy sự lựa chọn của em miễn là em đừng hối hận" Lạc Thần Hy cười gian xảo đáp, trong bóng tối, nụ cười này của hắn khiến người ta có mười phần lạnh gáy.
"Sẽ không có chuyện đó đâu" Vương Hiểu Đồng phồng má trả lời, cô quay phắt người đi vận dụng hết nhãn lực để nhìn đường đi thẳng lần mò đến sofa. Cô chỉ đơn giản là ngủ trên ghế thì có gì mà hối hận chứ? Nơi này lại không phải nơi nguy hiểm gì thì cô việc gì phải lo nghĩ đến chuyện đó, Lạc Thần Hy chắc chắn đang muốn hù dọa cô để cô ở lại cùng với thầy ấy để thầy ấy tùy nghi mà trêu chọc cô, cô là không ngốc như thế. Đó là chưa nói đến chuyện trai đơn gái chiếc ngủ cùng với nhau thì còn ra thể thống gì, chuyện nếu để chị cô biết hẳn là cô sẽ bị Vương Hiểu Tình hảo hảo giáo huấn.
Vương Hiểu Đồng càng suy nghĩ càng thêm dũng khí cho việc cô sẽ ngủ ở sofa. Vương Hiểu Đồng cũng lấy đó làm tâm trạng vui vẻ mà nằm lên ghế.
-o0o-
Sáng. Tiếng chim hót nô nức trên cành báo hiệu một ngày mới nữa lại đến, ánh mặt trời mang những tia nắng sớm ấm áp chiếu qua khung cửa sổ nhảy múa trên chiếc giường trải ga trắng muốt, Vương Hiểu Đồng nằm nghiêng người sang một bên để tránh né, cô vẫn còn đang say ngủ và không hề muốn bị đánh thức bởi bất cứ tác động ngoại cảnh nào.
Vương Hiểu Đồng cuộn người trong chăn ấm, không khí lạnh thoang thoãng từ bên ngoài khiến Vương Hiểu Đồng càng thấy thoải mái hơn khi cái chăn cô đang đắp cản trở cái lạnh. Điều hòa trong phòng cũng được chỉnh lại thật ấm áp, Vương Hiểu Đồng chính là càng có lý do hơn để cô biến mình thành một con mèo lười.
Cạch. Tiếng cửa phòng được mở vang lên êm ái, Lạc Thần Hy trong bộ tây trang mới cầm vài cái túi giấy lớn chậm rãi bước vào, những túi giấy ấy được đặt cẩn thận trên bàn trà của phòng làm việc, trong đó là vật dụng cá nhân anh mới vừa mua từ cửa hàng tiện lợi cách trường đại học B không xa lắm, quần áo và đồ ăn sáng là Vương Hiểu Tình đi đến trường thật sớm để đưa cho anh nhờ anh giao lại cho Vương Hiểu Đồng, Lạc Thần Hy cũng có một phần ăn sáng. Đây là bữa ăn sáng đầu tiên mà anh không phải mua từ những nhà hàng ở bên ngoài. Cái này cũng là do Vương Hiểu Đồng đã ở cùng Lạc Thần Hy suốt cả ngày hôm qua.
Lạc Thần Hy bày đồ ăn ra đĩa giấy, mùi thơmtỏa ra ngào ngạt kích thích mạnh mẽ khứu giác và vị giác của con người, Lạc Thần Hy không phải kẻ phàm ăn tục uống nhưng kỳ thực, đối với những món ăn này, anh không thể không thừa nhận rằng đã bị chúng quyến rũ thành công.
"Chị, em muốn ăn bánh mì sandwich, làm cho em đi" Giọng nói ngái ngủ của Vương Hiểu Đồng vọng ra từ bên trong phòng nghỉ đầy nũng nịu, mùi thức ăn đã phần nào đánh thức được cô nhưng đôi mắt vẫn là không chịu mở.
"Lớp trưởng, có vẻ như em rất thích xem tôi là chị của em thì phải" Lạc Thần Hy đứng ở đầu giường nhìn Vương Hiểu Đồng trầm giọng nói.
"T-Thầy Lạc" Vương Hiểu Đồng giật mình tỉnh táo, giọng nói của Lạc Thần Hy so với đồng hồ báo thức quả nhiên còn công hiệu hơn trong việc đánh thức Vương Hiểu Đồng thức dậy.
"Lớp trưởng, em có phải đang cố ý gây ấn tượng với tôi hay là không? Năm lần bảy lượt em đều gọi tôi là chị" Lạc Thần Hy nhướng mày hỏi.
"X-Xin lỗi thầy Lạc, em không cố ý..." Vương Hiểu Đồng lắp bắp, cô co người tránh ra xa Lạc Thần Hy, cái chăn đang đắp được Vương Hiểu Đồng ôm chặt vào người, cô vẫn chưa nhận ra bản thân không phải là ở trên ghế sofa như là cô đang nghĩ.
"Được rồi, tôi không chấp nhất với trẻ con, em mau đi rửa mặt rồi thay quần áo sau đó ra ngoài cùng tôi ăn sáng"
"Thầy làm sao lại có quần áo của em?" Vương Hiểu Đồng thắc mắc.
"Chị gái em đã mang đến. Bữa sáng cũng vậy, em mau đi rửa mặt đi" Lạc Thần Hy lãnh đạm, đây mới là con người thật của anh.
Vương Hiểu Đồng "Dạ" một tiếng, cô lơ ngơ rời khỏi giường, đến khi bàn chân đã yên vị trên mặt đất, Vương Hiểu Đồng mới ngớ người nhận ra, cô chính là đang ở trên giường của Lạc Thần Hy, Vương Hiểu Đồng rõ ràng là nhớ tối hôm qua cô đã ra ngủ ngoài sofa, làm thế nào mà sáng nay cô lại nằm trên giường thầy Lạc? Vương Hiểu Đồng chau mày nghĩ ngợi, cô vừa định lên tiếng hỏi Lạc Thần Hy thì Lạc Thần Hy giống như có ma pháp độc tâm lên tiếng nói đúng điều mà Vương Hiểu Đồng định mở miệng: "Nửa khuya hôm qua tầm ba giờ mấy sáng, em bị mộng du còn nổi cơn háo sắc đã tấn công tôi, cũng may là tôi kịp thời ngăn chặn chuyện đó, lớp trưởng, em biết đó, tôi là một thân vô cùng trong sạch đâu thể để em tùy tiện đụng vào, giả như tối hôm tôi yếu thế, thì sáng nay tôi nhất định sẽ bám lấy em đòi em đền lại trong sạch cho tôi"
Vương Hiểu Đồng: "..."
Kỳ thực chuyện nửa khuya hôm qua là do Vương Hiểu Đồng nằm mơ gặp phải cơn ác mộng nào đó mà Lạc Thần Hy không thể biết, cô đã hét toán lên sau đó ngã xuống sàn phòng, sắc mặt Vương Hiểu Đồng lúc đó rất nhợt nhạt, người cô vẫn không ngừng run lên buộc lòng Lạc Thần Hy phải vỗ về trấn an cô, tầm mười phút sau Vương Hiểu Đồng mới qua cơn ác mộng nhưng cô cứ nắm chặt lấy áo sơ mi của Lạc Thần Hy khiến Lạc Thần Hy không còn sự lựa chọn mà bế cô trở lại phòng. Chuyện vừa rồi Lạc Thần Hy đã cố tình trêu chọc.
Buổi sáng ngày thứ hai gặp gỡ Lạc Thần Hy của Vương Hiểu Đồng chính là bắt đầu như vậy.
Tác giả :
Scarlet Ngư Nhi