Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 13: Anh muốn biết toàn bộ mọi chuyện!
Kể từ khi ra đời tới nay, cô bé cũng chỉ có một người thân là mẹ, nhưng ngay hôm nay, thậm chí lại có một người đàn ông chui ra, nói mình là cha cô bé? Là người cung cấp một nữa số ADN cho cô bé, la người đã di truyền mọi mặt cho cô bé?
Nhưng khi cô bé sinh ra ở trong căn cứ, cô bé đã đi theo tất cả các chú các dì học tập kiến thức thiên tài, nên hiểu rõ tính cách lạnh nhạt của mẹ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có mong đợi sẽ có một sinh vật là “Cha” xuất hiện!
Dù sao, lấy tác phong của mẹ mà nói, tuyệt đối sẽ không sinh ra tình cảm cùng với bất kỳ một người đàn ông nào, và tuyệt đối sẽ không để cho người cung cấp gen phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con họ!
Nhưng bây giờ, “Cha” đã đứng ở đây, mẹ không có phủ nhận thân phận của cha, lấy sự im lặng cũng đã khẳng định chuyện này là đúng, và đó chính là người đã cung cấp một con nòng nọc nhỏ!
Hơn nữa bây giờ, mẹ lại mang theo cha tới trước mặt cô bé, đây là muốn diễn trò cả nhà đoàn viên sao. . . . . .
Sắc mặt Mịch Nhi chợt trở nên khó coi, qua bốn năm làm người, giống như trong nháy mắt sảy ra việc mới! Chẳng lẽ, cô bé đã không hiểu rõ toàn bộ về mẹ sao!
“Mịch Nhi, con làm sao vậy?” Thấy ánh mắt con gái đã bắt đầu hoảng hốt, Tố Tâm liền lôi kéo cánh tay Mịch Nhi nói, “Mẹ biết con tạm thời không tiếp thu nổi chuyện này, con cũng không phải miễn cưỡng mình như vậy! Chuyện này nói rất dài dòng, không bằng giống như dì con nói, chúng ta cùng đi ra ngoài nói chuyện, vậy thì thế nào?”
“Như vậy cũng tốt.” Mục Thần gật đầu, anh nhẹ nhàng đưa hai tay ra, muôn ôm lấy Mịch Nhi, “Mịch Nhi, chúng ta. . . . . .”
Mịch Nhi vẫn mang bộ mặt mất hồn, thân thể nhỏ nhắn lại theo bản năng né tránh.
Cô bé rúc vào trong lòng mẹ, thân thể nói lên nội tâm phức tạp, cô bé không có cách nào có thể tiếp xúc thân mật với người được coi là “Cha” xuất hiện.
“Mịch Nhi . . . . . .” Cánh tay Mục Thần nắm lấy không khí, tiếng nói nỉ non không thể che giấu được sự mất mác.
Tố Tâm ôm lấy Mịch Nhi, nhìn Mục Thần một cái, nhẹ giọng nói: “Mục Thần, em và Mịch Nhi sẽ đi ra ngoài, anh có gì muốn hỏi, cứ tới đây nói chuyện.” Sau đó dịu dàng nói với con gái, “Mịch Nhi, con đừng sợ, đó thật sự là cha của con, có lẽ, con cũng nên tìm hiểu một chút. . . . . .”
“Anh sẽ đi ra ngoài cùng hai người.” Mục thần thất bại nhìn con gái tránh né mình, thở dài: “Đúng vậy Mịch Nhi, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian từ từ hiểu rõ. . . . . .”
Nói xong, anh cũng đi theo sau, muốn đi ra khỏi phòng.
“Chờ một chút!” Tiểu Bạch chợt gọi ba người một nhà họ lại, nâng cao lồng ngực đi về phía trước, “Mịch Nhi đã là người của con rồi, vì bảo vệ em ấy, con muốn đi cùng! Về chuyện của em ấy,con cũng đều phải biết!”
Nhưng khi cô bé sinh ra ở trong căn cứ, cô bé đã đi theo tất cả các chú các dì học tập kiến thức thiên tài, nên hiểu rõ tính cách lạnh nhạt của mẹ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có mong đợi sẽ có một sinh vật là “Cha” xuất hiện!
Dù sao, lấy tác phong của mẹ mà nói, tuyệt đối sẽ không sinh ra tình cảm cùng với bất kỳ một người đàn ông nào, và tuyệt đối sẽ không để cho người cung cấp gen phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con họ!
Nhưng bây giờ, “Cha” đã đứng ở đây, mẹ không có phủ nhận thân phận của cha, lấy sự im lặng cũng đã khẳng định chuyện này là đúng, và đó chính là người đã cung cấp một con nòng nọc nhỏ!
Hơn nữa bây giờ, mẹ lại mang theo cha tới trước mặt cô bé, đây là muốn diễn trò cả nhà đoàn viên sao. . . . . .
Sắc mặt Mịch Nhi chợt trở nên khó coi, qua bốn năm làm người, giống như trong nháy mắt sảy ra việc mới! Chẳng lẽ, cô bé đã không hiểu rõ toàn bộ về mẹ sao!
“Mịch Nhi, con làm sao vậy?” Thấy ánh mắt con gái đã bắt đầu hoảng hốt, Tố Tâm liền lôi kéo cánh tay Mịch Nhi nói, “Mẹ biết con tạm thời không tiếp thu nổi chuyện này, con cũng không phải miễn cưỡng mình như vậy! Chuyện này nói rất dài dòng, không bằng giống như dì con nói, chúng ta cùng đi ra ngoài nói chuyện, vậy thì thế nào?”
“Như vậy cũng tốt.” Mục Thần gật đầu, anh nhẹ nhàng đưa hai tay ra, muôn ôm lấy Mịch Nhi, “Mịch Nhi, chúng ta. . . . . .”
Mịch Nhi vẫn mang bộ mặt mất hồn, thân thể nhỏ nhắn lại theo bản năng né tránh.
Cô bé rúc vào trong lòng mẹ, thân thể nói lên nội tâm phức tạp, cô bé không có cách nào có thể tiếp xúc thân mật với người được coi là “Cha” xuất hiện.
“Mịch Nhi . . . . . .” Cánh tay Mục Thần nắm lấy không khí, tiếng nói nỉ non không thể che giấu được sự mất mác.
Tố Tâm ôm lấy Mịch Nhi, nhìn Mục Thần một cái, nhẹ giọng nói: “Mục Thần, em và Mịch Nhi sẽ đi ra ngoài, anh có gì muốn hỏi, cứ tới đây nói chuyện.” Sau đó dịu dàng nói với con gái, “Mịch Nhi, con đừng sợ, đó thật sự là cha của con, có lẽ, con cũng nên tìm hiểu một chút. . . . . .”
“Anh sẽ đi ra ngoài cùng hai người.” Mục thần thất bại nhìn con gái tránh né mình, thở dài: “Đúng vậy Mịch Nhi, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian từ từ hiểu rõ. . . . . .”
Nói xong, anh cũng đi theo sau, muốn đi ra khỏi phòng.
“Chờ một chút!” Tiểu Bạch chợt gọi ba người một nhà họ lại, nâng cao lồng ngực đi về phía trước, “Mịch Nhi đã là người của con rồi, vì bảo vệ em ấy, con muốn đi cùng! Về chuyện của em ấy,con cũng đều phải biết!”
Tác giả :
Tả Nhi Thiển