Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 59: Không hề chống cự
“Vì sao lại đụng vào chăn mền của tôi? Cô muốn ngủ ở đây?” Anh liếc nhìn cô một chút, cúi đầu nhìn chiếc chăn rơi trên mặt đất, đáy mắt đều là sự chế nhạo.
“Không phải.” Lương Yên cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi quay người đối mặt với anh để giải thích: “Anh vừa ngủ quên, tôi lo lắng anh sẽ sinh bệnh cho nên mới qua đây cầm chăn để đắp cho anh.”
Triển Mộ Nham không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn cô, rõ ràng cô đang bất an, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Triển Mộ Nham có chút phiền não, anh bước đến gần cô, giữ chặt lấy cằm cô để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tịch Lương Yên, cô quan tâm tôi quá mức rồi!” trong giọng nói của anh như có mấy phần mâu thuẫn và giãy dụa. Đúng, chính là mâu thuẫn. anh không biết nên làm gì bây giờ, nên giả bộ như chuyện gì cũng không biết để mặc cô quan tâm đến mình, hay là nên làm rõ những sự mập mờ này sau đó chặt đứt nó.
Người phụ này rõ ràng là có bạn trai, sao lại hết sức lấy lòng anh.
Ghê tởm nhất chính là, anh vậy mà càng ngày càng không có cách nào chống cự, có xu thế sa vào trong đó, tim anh thật loạn.
“Tôi….” Trong lúc nhất thời, Lương Yên không biết nói gì.
Cô cũng biết, sự quan tâm của cô đối với anh sớm đã vượt qua mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cô cũng đã cố gắng kìm nén bản thân mình, nhưng mà liều lúc, cô không thể không chế nổi.
Cô mím môi, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ hy vọng anh sống tốt một chút……..”
“Cô còn thích tôi?”
Anh không phải người ngu, đối với chuyện tình cảm, anh càng không phải là một khúc gỗ, hoặc là nên nói, biểu hiện của cô quá mức rõ ràng, anh muốn không biết cũng khó!
Câu hỏi của Triển Mộ Nham quá mức trực tiếp, khiến cho trái tim Ly run lên, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Sự trầm mặc của cô không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận.
Trái tim của anh run lên, bỗng nhiên, anh cúi đầu, hôn lên môi Lương Yên.
Lương Yên hơi sững sờ, vô thức đẩy anh ra, nhưng anh không buông tay, dùng sức, cả người cô bị anh đè lên trên tủ.
Sau lưng là sự lạnh lẽo của mặt tủ, phía trước là sự ấm áp của anh, trải qua dây dưa triền miên, cúc áo sơ mi của cô đã bị cởi ra mấy nút, lộ ra một khe rãnh sâu mê người.
Nụ hôn của anh mãnh liệt kéo tới.
Trong lúc nhất thời, Lương Yên bị nụ hôn của anh mê hoặc, khó lòng kìm nổi, vòng tay lên cổ anh, đôi môi hé mở, để mặc cho anh xâm lược.
Đối với người đàn ông này, cho đến bây giờ, cô không đủ sức để chống cự..
Triển Mộ Nham không thể không thừa nhận, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô đủ để khiến cho mỗi một người đàn ông điên cuồng, bao gồm cả anh cũng không ngoại lệ.
Bàn tay của anh thăm dò vào bên trong, làn da non mịn của cô khiến anh luyến tiếc buông tay.
Ánh mắt anh say mê, bàn tay nóng rực chậm rãi vuốt ve, khóe môi anh khẽ cong lên, nở một nụ cười tà mị, đầu ngón tay của anh khẽ nhéo đỉnh hồng mai của cô.
“Ưm…” cô đau đớn kêu lên, cả người run rẩy đứng không vững, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh cười, ngừng tay lại, nhỏ giọng nói vào tai Lương Yên: “Thư ký Tịch, mỗi người đàn ông đụng vào cô, cô đều có phản ứng mạnh liệt như thế sao?”
“Không phải.” Lương Yên cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi quay người đối mặt với anh để giải thích: “Anh vừa ngủ quên, tôi lo lắng anh sẽ sinh bệnh cho nên mới qua đây cầm chăn để đắp cho anh.”
Triển Mộ Nham không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn cô, rõ ràng cô đang bất an, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Triển Mộ Nham có chút phiền não, anh bước đến gần cô, giữ chặt lấy cằm cô để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tịch Lương Yên, cô quan tâm tôi quá mức rồi!” trong giọng nói của anh như có mấy phần mâu thuẫn và giãy dụa. Đúng, chính là mâu thuẫn. anh không biết nên làm gì bây giờ, nên giả bộ như chuyện gì cũng không biết để mặc cô quan tâm đến mình, hay là nên làm rõ những sự mập mờ này sau đó chặt đứt nó.
Người phụ này rõ ràng là có bạn trai, sao lại hết sức lấy lòng anh.
Ghê tởm nhất chính là, anh vậy mà càng ngày càng không có cách nào chống cự, có xu thế sa vào trong đó, tim anh thật loạn.
“Tôi….” Trong lúc nhất thời, Lương Yên không biết nói gì.
Cô cũng biết, sự quan tâm của cô đối với anh sớm đã vượt qua mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cô cũng đã cố gắng kìm nén bản thân mình, nhưng mà liều lúc, cô không thể không chế nổi.
Cô mím môi, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ hy vọng anh sống tốt một chút……..”
“Cô còn thích tôi?”
Anh không phải người ngu, đối với chuyện tình cảm, anh càng không phải là một khúc gỗ, hoặc là nên nói, biểu hiện của cô quá mức rõ ràng, anh muốn không biết cũng khó!
Câu hỏi của Triển Mộ Nham quá mức trực tiếp, khiến cho trái tim Ly run lên, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Sự trầm mặc của cô không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận.
Trái tim của anh run lên, bỗng nhiên, anh cúi đầu, hôn lên môi Lương Yên.
Lương Yên hơi sững sờ, vô thức đẩy anh ra, nhưng anh không buông tay, dùng sức, cả người cô bị anh đè lên trên tủ.
Sau lưng là sự lạnh lẽo của mặt tủ, phía trước là sự ấm áp của anh, trải qua dây dưa triền miên, cúc áo sơ mi của cô đã bị cởi ra mấy nút, lộ ra một khe rãnh sâu mê người.
Nụ hôn của anh mãnh liệt kéo tới.
Trong lúc nhất thời, Lương Yên bị nụ hôn của anh mê hoặc, khó lòng kìm nổi, vòng tay lên cổ anh, đôi môi hé mở, để mặc cho anh xâm lược.
Đối với người đàn ông này, cho đến bây giờ, cô không đủ sức để chống cự..
Triển Mộ Nham không thể không thừa nhận, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô đủ để khiến cho mỗi một người đàn ông điên cuồng, bao gồm cả anh cũng không ngoại lệ.
Bàn tay của anh thăm dò vào bên trong, làn da non mịn của cô khiến anh luyến tiếc buông tay.
Ánh mắt anh say mê, bàn tay nóng rực chậm rãi vuốt ve, khóe môi anh khẽ cong lên, nở một nụ cười tà mị, đầu ngón tay của anh khẽ nhéo đỉnh hồng mai của cô.
“Ưm…” cô đau đớn kêu lên, cả người run rẩy đứng không vững, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh cười, ngừng tay lại, nhỏ giọng nói vào tai Lương Yên: “Thư ký Tịch, mỗi người đàn ông đụng vào cô, cô đều có phản ứng mạnh liệt như thế sao?”
Tác giả :
Đồ Lạp Hồng Đậu