Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 40: Khó lòng kìm nổi
Cô vô thức lấy tay che ngực, mặt lập tức đỏ lên.
Hơi thở của anh phả vào trên mặt cô, khiến cô trở nên mất tự nhiên: “Lễ phục này….là do anh chọn cho tôi?”
Cho nên, tất cả đều là do anh sai.
Triển Mộ Nham nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, sau đó dừng lại trên môi cô.
Vừa rồi, Liên Thiếu đã hôn qua chỗ này.
Lương Yên chỉ cảm thấy ánh mắt anh nóng hổi như lửa, lại lạnh như băng, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô muốn lùi về phía sau, nhưng anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể nhúc nhích, cô khẩn trương, liếm mối, nhìn anh: “Anh…..anh nhìn cái gì?”
Anh nhíu mày, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể nhìn thấy lông mi cô không ngừng run rẩy.
“Hiện tại môi của cô rất xấu.” Triển Mộ Nham âm u nói.
Lương Yên không ngờ anh lại nói ra những lời khiến cô khó chịu, cô lườm anh, tức giận muốn đẩy anh ra. Nhưng bỗng nhiên, Triển Mộ Nham cúi đầu, môi mỏng lành lạnh của anh chiếm hữu lấy môi cô.
Lương Yên không nghĩ đến, anh lại có hành động này, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm anh, đầu óc cô trống rỗng.
Vốn dĩ muốn đẩy anh ra nhưng không biết vì sao lại dừng lại.
Triển Mộ Nham không biết mình vì sao phải hôn cô, giây phút khi anh chạm vào cô, anh đã hối hận nhưng khi nếm được hương vị ngọt ngào trên môi cô, anh giống như tẩu hỏa nhập ma, không thể dứt ra.
Mùi vị kia……..
Hơi thở này….
Giống như quen thuộc, khiến tim anh đập nhanh hơn..
Giống như trong trí nhớ…….
Anh giống như điên cuồng chiếm lấy đôi môi phấn nộn của cô, đầu lưỡi anh cạy mở môi cô.
Dùng hết tất cả sức lực để bắt lấy cảm giác quen thuộc….
Lương Yên chỉ cảm thấy mình không ngừng trầm luân trong nụ hôn của anh.
Sức lực cả người cô giống như bị anh rút sạch, cô chỉ có thể vô lực níu lấy áo anh, mới có thể khiến cho mình không chật vật trượt xuống.
Bàn tay anh không kịp chờ đợi, luồn vào trong lễ phục, khẽ vuốt ve đôi gò bồng đào của cô, xúc cảm này khiến anh thoải mái, Triển Mộ Nham không nhịn nổi, khẽ rên rit.
Bỗng nhiên, Lương Yên tỉnh táo lại, tay run run đẩy anh ra.
“Đừng. đừng…..như vậy…”
Sao bọn họ lại biến thành như vậy? Không phải chỉ vừa lúc trước còn mới như nước với lửa? vì sao……..anh lại hôn cô? Rõ ràng anh rất chán ghét cô?
Cô ngăn cản cũng khiến cho Triển Mộ Nham tỉnh táo lại, ý thức được mình giống như tẩu hỏa nhập ma, hôn cô còn hôn sâu như vậy, khó lòng kìm nổi.
Anh nhíu mày, đánh mạnh một quyền vào tay lái, thật đáng chết! vậy mà lại để hơi thở quen thuộc mê hoặc.
Lương Yên bị phản ứng của anh làm cho kinh khác, thấy rõ thần sắc hối hận của anh, khiến sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng khó chịu, cô rất muốn khóc.
Anh hối hận vì đã hôn cô.
“Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra….” Cô quật cường, nuốt nước mắt vào trong.
Anh quay mặt nhìn cô, trong mắt anh đã không còn sự thất thường, chỉ còn lại sự lạnh lùng, lời anh nói càng khiến cho Lương Yên cảm thấy lạnh lẽo.
“Tôi chỉ coi cô thành người phụ nữ khác, khí tức của hai người rất giống nhau!”
Hơi thở của anh phả vào trên mặt cô, khiến cô trở nên mất tự nhiên: “Lễ phục này….là do anh chọn cho tôi?”
Cho nên, tất cả đều là do anh sai.
Triển Mộ Nham nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, sau đó dừng lại trên môi cô.
Vừa rồi, Liên Thiếu đã hôn qua chỗ này.
Lương Yên chỉ cảm thấy ánh mắt anh nóng hổi như lửa, lại lạnh như băng, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô muốn lùi về phía sau, nhưng anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể nhúc nhích, cô khẩn trương, liếm mối, nhìn anh: “Anh…..anh nhìn cái gì?”
Anh nhíu mày, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể nhìn thấy lông mi cô không ngừng run rẩy.
“Hiện tại môi của cô rất xấu.” Triển Mộ Nham âm u nói.
Lương Yên không ngờ anh lại nói ra những lời khiến cô khó chịu, cô lườm anh, tức giận muốn đẩy anh ra. Nhưng bỗng nhiên, Triển Mộ Nham cúi đầu, môi mỏng lành lạnh của anh chiếm hữu lấy môi cô.
Lương Yên không nghĩ đến, anh lại có hành động này, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm anh, đầu óc cô trống rỗng.
Vốn dĩ muốn đẩy anh ra nhưng không biết vì sao lại dừng lại.
Triển Mộ Nham không biết mình vì sao phải hôn cô, giây phút khi anh chạm vào cô, anh đã hối hận nhưng khi nếm được hương vị ngọt ngào trên môi cô, anh giống như tẩu hỏa nhập ma, không thể dứt ra.
Mùi vị kia……..
Hơi thở này….
Giống như quen thuộc, khiến tim anh đập nhanh hơn..
Giống như trong trí nhớ…….
Anh giống như điên cuồng chiếm lấy đôi môi phấn nộn của cô, đầu lưỡi anh cạy mở môi cô.
Dùng hết tất cả sức lực để bắt lấy cảm giác quen thuộc….
Lương Yên chỉ cảm thấy mình không ngừng trầm luân trong nụ hôn của anh.
Sức lực cả người cô giống như bị anh rút sạch, cô chỉ có thể vô lực níu lấy áo anh, mới có thể khiến cho mình không chật vật trượt xuống.
Bàn tay anh không kịp chờ đợi, luồn vào trong lễ phục, khẽ vuốt ve đôi gò bồng đào của cô, xúc cảm này khiến anh thoải mái, Triển Mộ Nham không nhịn nổi, khẽ rên rit.
Bỗng nhiên, Lương Yên tỉnh táo lại, tay run run đẩy anh ra.
“Đừng. đừng…..như vậy…”
Sao bọn họ lại biến thành như vậy? Không phải chỉ vừa lúc trước còn mới như nước với lửa? vì sao……..anh lại hôn cô? Rõ ràng anh rất chán ghét cô?
Cô ngăn cản cũng khiến cho Triển Mộ Nham tỉnh táo lại, ý thức được mình giống như tẩu hỏa nhập ma, hôn cô còn hôn sâu như vậy, khó lòng kìm nổi.
Anh nhíu mày, đánh mạnh một quyền vào tay lái, thật đáng chết! vậy mà lại để hơi thở quen thuộc mê hoặc.
Lương Yên bị phản ứng của anh làm cho kinh khác, thấy rõ thần sắc hối hận của anh, khiến sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng khó chịu, cô rất muốn khóc.
Anh hối hận vì đã hôn cô.
“Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra….” Cô quật cường, nuốt nước mắt vào trong.
Anh quay mặt nhìn cô, trong mắt anh đã không còn sự thất thường, chỉ còn lại sự lạnh lùng, lời anh nói càng khiến cho Lương Yên cảm thấy lạnh lẽo.
“Tôi chỉ coi cô thành người phụ nữ khác, khí tức của hai người rất giống nhau!”
Tác giả :
Đồ Lạp Hồng Đậu