Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 12: Cô ngất xỉu
Anh ra tay thật đúng là không nhẹ! Lương Yên chỉ cười gượng một tiếng: “Hẹn gặp lại!”
“Gặp lại?” Triển Mộ Nham châm chọc nhìn qua Lương Yên, hai tay vòng qua trước ngực, lạnh lùng nói: “Tịch Lương Yên, nhà họ Triển chúng tôi cũng không thèm khát tiếng xin lỗi của cô, cho nên, xin cô đừng xuất hiện trước mắt chúng tôi, nhất là tôi lại càng không muốn nhìn thấy cô!”
Lương Yên đưa lưng về phía Triển Mộ Nham, nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Anh chán ghét cô! Rất chán ghét, cho dù liếc nhìn cô thêm một lần, anh cũng không muốn. Nếu như anh biết đêm đó không phải là Niệm Niệm mà là cô, chỉ sợ anh càng hận không thể bóp chết cô.
“Quản gia, tiễn khách! Sau này có nhìn thấy người này cũng không cho phép đi vào nhà họ Triển nửa bước!” Sau lưng, vang lên giọng nói không hề có độ ấm của anh.
Lương Yên lấy tay che ngực, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người mất cân bằng, lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống, vì không để cho chính mình ngã xuống, cô chỉ có thể vội vàng bắt loạn trên không trung, cuối cùng không ngờ cô lại nắm chặt tay áo Triển Mộ Nham.
Anh cũng không ngờ Lương Yên sẽ có hành động này, cả người bị cô kéo xuống, ngã xuống ghế sofa.
Thân thể cao lớn của anh vừa vặn đè lên thân thể nhỏ xinh của cô.
Hơi thở nóng rực của anh khiến Lương Yên cảm thấy choáng váng, hai người kề sát nhau như vậy khiến cô không khỏi nhớ đến đêm đó, sắc mặt cô hồng hồng, cuống quít tránh mặt sang bên khác. Triển Mộ Nham cúi đầu híp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, sự mềm mại và ấm áp của cô khiến anh thất thần, lông mi cô khẽ run lên, dáng vẻ kinh hoàng giống như chú nai con bị hoảng sợ.
Anh lại cảm thấy mùi hương quen thuộc…..thật sự bị trúng tà!
Triển Mộ Nham nhíu mày, hai tay chống lên, đùa cợt: “Cô muốn câu dẫn tôi? Không phải cô không lấy được 200 triệu từ chỗ anh trai tôi, cho nên muốn xuống tay ở chỗ tôi?”
Sắc mặt Lương Yên trở nên trắng bệch, hai tay chống đỡ trước ngực Mộ Trọng Nhiên: “Anh đứng dậy trước đi…….”
Khoảng cách gần như thế, cô không có cách nào có thể hô hấp.
“Lạt mềm buộc chặt?” Đôi mắt Triển Mộ Nham lạnh lẽo nhìn cô.
“Tôi không có.” Lương Yên phản bác, cả người càng khó chịu, cô nhíu mày, đẩy anh ra: “Mời anh thả tôi ra, tôi có chút không thoải mái.”
Triển Mộ Nham hừ lạnh, cũng không muốn buông tha cho cô, người lại cúi người, ép cô càng chặt, trong đôi mắt anh hiện lên sự tà mị, nhìn chằm chằm vào Lương Yên: “Cô xác định mình thật sự không thoải mái chứ không phải là giả bộ đáng thương trước mặt tôi?”
Lương Yên nở nụ cười cay đắng, “giả bộ đáng thương đối với anh có tác dụng không? Anh sẽ đau lòng cho tôi, sẽ thương hại tô?”
Sự bi thương trong mắt cô khiến Triển Mộ Nham sững sờ, nhưng sau đó, anh cười chế nhạo, nói: “Cô có tư cách gì khiến tôi thương hại?”
Tâm Lương Yên từng chút từng chút nặng trĩu, nước mắt rơi ra, nhưng sau đó, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, ngất trong ngực Triển Mộ Nham.
“Này! Tịch Lương Yên, cô giả bộ gì chứ?”
“Tịch Lương Yên?” thấy cô không có động tĩnh, Triển Mộ Nham nghi ngờ vỗ gương mặt nhỏ của cô, cô vẫn không có phản ứng, Triển Mộ Nham nhíu mày, tăng thêm lực đạo trên tay: “Này, Tịch Lương Yên, cô tỉnh!”
“Gặp lại?” Triển Mộ Nham châm chọc nhìn qua Lương Yên, hai tay vòng qua trước ngực, lạnh lùng nói: “Tịch Lương Yên, nhà họ Triển chúng tôi cũng không thèm khát tiếng xin lỗi của cô, cho nên, xin cô đừng xuất hiện trước mắt chúng tôi, nhất là tôi lại càng không muốn nhìn thấy cô!”
Lương Yên đưa lưng về phía Triển Mộ Nham, nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Anh chán ghét cô! Rất chán ghét, cho dù liếc nhìn cô thêm một lần, anh cũng không muốn. Nếu như anh biết đêm đó không phải là Niệm Niệm mà là cô, chỉ sợ anh càng hận không thể bóp chết cô.
“Quản gia, tiễn khách! Sau này có nhìn thấy người này cũng không cho phép đi vào nhà họ Triển nửa bước!” Sau lưng, vang lên giọng nói không hề có độ ấm của anh.
Lương Yên lấy tay che ngực, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người mất cân bằng, lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống, vì không để cho chính mình ngã xuống, cô chỉ có thể vội vàng bắt loạn trên không trung, cuối cùng không ngờ cô lại nắm chặt tay áo Triển Mộ Nham.
Anh cũng không ngờ Lương Yên sẽ có hành động này, cả người bị cô kéo xuống, ngã xuống ghế sofa.
Thân thể cao lớn của anh vừa vặn đè lên thân thể nhỏ xinh của cô.
Hơi thở nóng rực của anh khiến Lương Yên cảm thấy choáng váng, hai người kề sát nhau như vậy khiến cô không khỏi nhớ đến đêm đó, sắc mặt cô hồng hồng, cuống quít tránh mặt sang bên khác. Triển Mộ Nham cúi đầu híp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, sự mềm mại và ấm áp của cô khiến anh thất thần, lông mi cô khẽ run lên, dáng vẻ kinh hoàng giống như chú nai con bị hoảng sợ.
Anh lại cảm thấy mùi hương quen thuộc…..thật sự bị trúng tà!
Triển Mộ Nham nhíu mày, hai tay chống lên, đùa cợt: “Cô muốn câu dẫn tôi? Không phải cô không lấy được 200 triệu từ chỗ anh trai tôi, cho nên muốn xuống tay ở chỗ tôi?”
Sắc mặt Lương Yên trở nên trắng bệch, hai tay chống đỡ trước ngực Mộ Trọng Nhiên: “Anh đứng dậy trước đi…….”
Khoảng cách gần như thế, cô không có cách nào có thể hô hấp.
“Lạt mềm buộc chặt?” Đôi mắt Triển Mộ Nham lạnh lẽo nhìn cô.
“Tôi không có.” Lương Yên phản bác, cả người càng khó chịu, cô nhíu mày, đẩy anh ra: “Mời anh thả tôi ra, tôi có chút không thoải mái.”
Triển Mộ Nham hừ lạnh, cũng không muốn buông tha cho cô, người lại cúi người, ép cô càng chặt, trong đôi mắt anh hiện lên sự tà mị, nhìn chằm chằm vào Lương Yên: “Cô xác định mình thật sự không thoải mái chứ không phải là giả bộ đáng thương trước mặt tôi?”
Lương Yên nở nụ cười cay đắng, “giả bộ đáng thương đối với anh có tác dụng không? Anh sẽ đau lòng cho tôi, sẽ thương hại tô?”
Sự bi thương trong mắt cô khiến Triển Mộ Nham sững sờ, nhưng sau đó, anh cười chế nhạo, nói: “Cô có tư cách gì khiến tôi thương hại?”
Tâm Lương Yên từng chút từng chút nặng trĩu, nước mắt rơi ra, nhưng sau đó, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, ngất trong ngực Triển Mộ Nham.
“Này! Tịch Lương Yên, cô giả bộ gì chứ?”
“Tịch Lương Yên?” thấy cô không có động tĩnh, Triển Mộ Nham nghi ngờ vỗ gương mặt nhỏ của cô, cô vẫn không có phản ứng, Triển Mộ Nham nhíu mày, tăng thêm lực đạo trên tay: “Này, Tịch Lương Yên, cô tỉnh!”
Tác giả :
Đồ Lạp Hồng Đậu