Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần
Chương 19 19 Vạch Tràn Lời Nói Dối Vô Liêm Sỉ
Phong Hành Diệm hơi hơi nghiêng đầu, tròng mắt sắc bén mà sáng quắc, trên gương mặt tuấn mỹ thể hiện sự không kiên nhẫn, nhưng tay anh đặt trên nắm cửa vẫn là buông xuống.
Không biết vì sao, Phong Hành Diệm chịu bình tĩnh nghe cô nói nói mấy câu sâu trong nội tâm của cô, vậy mà anh lại cảm thấy chua xót như vậy.
"Đầu tiên, anh ghét ở tôi, hẳn là vì chuyện mấy năm trước anh bị bỏ thuốc đi?"
Thương Trăn ngồi dựa vào bàn làm việc, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, tuy đang nói với Phong Hành Diệm, nhưng cô không có nhìn anh.
Chuyện này có thể nói là vết nhơ của đời anh, Phong Hành Diệm lại một lần nữa nhíu mày, trước khi anh định mở miệng, ThươngTtrăn đột nhiên ngẩng đầu.
"Không phải tôi làm."
Một chữ lại một chữ, cô nói năng rất có khí phách, rõ ràng là giải thích thiếu thuyết phục, nhưng là trong một khoảnh khắc, Phong Hành Diệm lại cảm thấy mình tin.
Không, anh sao có thể tin người phụ nữ tâm cơ thâm này được?
"Không phải cô, còn có thể là ai?"
Quả nhiên.
Thương Trăn lắc đầu, cô cũng không suy nghĩ nói một câu, khiến cho Phong Hành Diệm tin tưởng.
"Buổi tối hôm đó, trên tiệc du thuyền, anh uống rượu mà tôi đưa cho anh, tôi đối với anh chỉ muốn tìm anh nói chuyện, không nghĩ tới bên trong sẽ có thuốc."
Vốn dĩ Phong Hành Diệm không muốn nhìn thấy cô, nhưng cũng không có nông nỗi ghét như bây giờ, bắt đầu từ một đêm hôm đó, anh mới thực sự chán ghét cô.
Phong Hành Diệm cười lạnh, anh thấy hẳn là anh điên rồi mới ở trong này nghe cô nói những câu vô nghĩa!
Thương Trăn đột nhiên đổi chuyện, nói về một chuyện khác.
"Tối hôm qua, lúc tối phản kháng lại hai tên cặn bã, đã làm vỡ đầu hắn, điện thoại di động bị hắn vứt ra ngoài cửa sổ, nếu hôm nay anh trở về, cho người làm đi tìm, chắc sẽ tìm được."
Cô đột nhiên nói lên chuyện hôm qua cô gặp nạn, Phong Hành Diệm nuốt nụ cười trào phúng xuống, mặc kệ thế nào, tối hôm qua chắc chắn cô đã bị kinh sợ không ít, thì tính cách mới có thể đột nhiên thay đổi, hôm nay mới có thể nói với anh những lời này.
Thương Trăn tiếp tục nói, "Bởi vì tôi làm nghiên cứu y học, thỉnh thoảng trong đầu nổi lên ý tưởng, cho nên trong điện thoại di động của tối có một bút ghi âm nhỏ."
Cái này, Phong Hành Diệm hoàn toàn xoay người lại, bởi vì Thương Trăn không thể nói lung tung về bút ghi âm.
"Bữa tiệc lần trước, Nhạc Mộng Như tới tìm tôi, nói muốn tôi chế cho cô ta một ít thuốc mê không tổn hại đến thân thể.”
Nghe đến ba chữ Nhạc Mộng Như, lông mày Phong Hành Diệm nhíu lại định nổi giận, nhưng Thương Trăn không cho anh cơ hội, chậm rãi mở miệng.
"Bởi vì chưa từng có người nhờ tôi làm loại chuyện, cho nên tôi thực sợ hãi, đã ghi âm lại."
Thương Trăn cười khổ, đời trước, từ tối hôm qua, tất cả của cô đều bị hủy hoại!
Điện thoại di động bị vứt kia, cùng với bút ghi âm bị đánh rơi không còn có thể tùm lại được, nhưng bây giờ đây, hẳn là còn kịp.
Vốn dĩ, cô không định nói chuyện này, bởi vì cô không muốn lại có dây dưa gì với Phong Hành Diệm, nhưng vừa rồi, cô đã thay đổi chủ ý!
Phong Hành Diệm nghĩ thế nào với cô không quan trọng, nhưng tại sao cô lại phải đeo trên lưng hình tượng vô liêm sỉ cả đời?
"Buổi tối hôm đó, cly rượu tôi đưa cho anh cũng là ly rượu mà Nhạc Mộng Như đưa cho tôi, tôi cảm thấy có gì sai sai, đỡ anh lên phòng, bởi vì tôi thấy anh bị trúng loại thuốc gì đó, sợ anh xấu mặt, cho nên mới đuổi người khác đi, chuẩn bị làm châm cứu cho anh, là anh vứt bao kim châm của tôi, tôi thấy anh khó chịu, mới tự nguyện đưa thân thể cho anh."
Mặc dù nói đến chuyện này, giọng điệu của cô vẫn là rất bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện thật.
"Sau đó, anh đi điều tra, phát hiện ra khoảng thời gian trước đó tối có điều chế ra loại thuốc này, liền kết luận tất cả đều là âm mưu của tôi, mà vì sao anh lại đi điều tra? Nhất định là Nhạc Mộng Như đã nói với anh cái gì đi.
.
.
.
.
.
Như vậy, lúc về anh tìm được cho tôi bút ghi âm, tự nhiên sẽ hiểu được."
Phong Hành Diệm tay nắm thành quyền, phẫn nộ ùn ùn kéo đến, làm cho bầu không khí trong căn phòng áp lực đến cực điểm!
"Cho nên cô tính toán đổ hết cho Mộng Như?”
Anh cười nhạo, "Một cô gái tốt như Mộng Như, cô vẫn có thể nói xấu cho cô ấy?"
Một cô gái tốt.
.
.
.
.
.
Thương Trăn nở nụ cười, trong lòng cô đau xót, thống hận! Phẫn nộ! Lại cười càng xinh đẹp!
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người thật giống như đang ở hai thái cực, ở giữa là chiến trường lửa nước không thể hòa hợp, ai cũng không chịu lui một bước.
"Anh cư vậy mà quả quyết rằng tôi nói xấu cô ta? Tôi nói tôi có chứng cứ anh cũng không tin tưởng?”
Thương Trăn càng cười càng lạnh, lạnh thấu xương.
Phong Hành Diệm lại càng nổi giận, anh trào phúng, "Nếu tìm không thấy bút ghi âm, thì cô sẽ còn nói là bút bị Mộng Như mang đi rồi đi? Đừng quên, cô ấy đang tham gia tuần biểu diễn, một tháng sau mới có thể trở về!"
Thương Trăn không biết gì có thể miêu tả được tâm tình của mình, một mặt cô giận muốn nổi điên, một mặt lại cắn răng nín nhịn!
"Tôi sao biết được tại sao?"
Cô cười như không cười hỏi, cặp mắt đẹp mê ly kia khiến cho người ta hít thở không thông, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Hành Diệm.
"Cô ta là thanh mai trúc mã của anh, tôi cũng vậy, thậm chí tôi còn quen anh sớm hơn so với cô! Lấy thân phận vợ sắp! Vì sao anh tin tưởng cô ta, lại không tin tưởng tôi?"
"Bởi vì so với cô thì cô ấy đơn thuần, so với cô thì cô ấy thiện lương, không, cô không có một tí gì có thể so sánh với cô ấy."
Phong Hành Diệm nói xong cười lạnh, mở cửa chuẩn bị rời đi.
Nhưng là này, Thương Trăn đột nhiên xông tới!
Tốc độ của cô quả là đạt đến giới hạn rồi, rốt cục chặn lại cửa trước một bước, còn chặn Phong Hành Diệm tại ván cửa, nhưng Phong Hành Diệm sao co thể cam chịu bị người quản chế như vậy? Anh tóm lấy tay cô, đem cô đặt trước ván cửa, đang lúc anh muốn thoát ra, Thương Trăn lại gắt gao túm lấy áo anh!
"Buông tay!" Anh không có đam mê động thủ với đàn bà.
"Không!"
Giờ khắc này, Thương Trăn đặc biệt cương quyết, cô thật sự khác so với trước, cô trước đây, tuyệt đối không dám nói chuyện với Phong Hành Diệm, lại càng không dám làm như vậy đối anh!
"Buông tay! !"
Phong Hành Diệm híp mắt, dùng sức kéo tay cô ra, lại thấy Thương Trăn dùng khí lực thật lớn, nếu không làm dô bị thương, căn bản anh không thể thoát ra!
"Đáng chết, cô rốt cuộc muốn như thế nào?" Ánh nện một quyền lên ván cửa, "Rầm" một thanh âm vang lên bên tai Thương Trăn!
Mảnh lửa giận này, như là muốn nuốt chửng cô!
Hai người dính vào nhau, Thương Trăn cực kỳ quật cường ngẩng đầu nhìn anh, cô chưa bao giờ từng có loại ánh mắt này!
Thống khổ sâu đậm, không cam lòng đậm sâu! Ánh mắt như có oán, làm cho lòng Phong Hành Diệm cả kinh.
"Nói rõ ràng! Rốt cuộc là vì sao, anh lại phân biệt đối xử như vậy, chỉ cần anh nói, tôi lập tức để anh rời khỏi đây!"
"A!"
Phong Hành Diệm tức cười, anh không tránh, còn đem cô đặt ván cửa, cúi đầu tới gần cô, nói từng chữ từng chữ.
"Được, cô không nhớ, tôi liền giúp cô ôn lại một lần!"
"Cô còn nhớ rõ đi? Năm mười bốn tuổi, ba người chúng ta trốn tới biệt thự nông thôn chơi, kết quả tôi bị rơi xuống nước, mà cô ngay ở bên cạnh, lại bởi vì sợ nước, sợ tới mức chỉ có thể trơ mắt nhìn! Lúc tôi sắp mất đi ý thức còn nhớ rõ bộ dáng yếu đuối nhát gan của cô, nếu không có Mộng Như, khi đó tôi sẽ chết, cô nói, tôi sao lại có một vị hôn thê như vậy?”
Lời anh nói làm cho Thương Trăn ngây ngẩn cả người, cô hoảng sợ nhìn anh!.