Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 73: Yêu? Nực cười!
Edit: Phi PhiBeta: Dực Phong Kính có tham muốn giữ lấy rất mãnh liệt, một khi bị hắn nhìn trúng đều bị hắn khống chế, nếu mạo phạm hắn… Tô Mộc Vũ đã nếm thử mùi vị kia. Thế nhưng…“Cô bé Trung Quốc, anh biết em sẽ đến mà. Ran Marsh đeo kính đen, trên kính xẹt qua một đạo ánh sáng.Hắn vỗ tay phát ra tiếng, nói: “Lucie, đưa nữ diễn viên ngày hôm nay của chúng ta trang điểm một chút nào”Tô Mộc Vũ bị vài chuyên viên trang điểm đẩy vào phòng hóa trang. Cô nhìn mình trong gương, khẽ cắn môi dưới: Thật xin lỗi, Phong Kính, em cũng có một nguyện vọng hèn mọn… muốn có một ngày, có thể đứng bên cạnh anh.Thật xin lỗi.Triển lãm của Ran Marsh lần này, lần đầu tiên hòa trộn phong cách hiện đại của Đông Phương và Tây Phương, đã có nét chấm phá truyền thần mang điển cố của phương Đông, lại pha chút khí chất linh hoạt của phương Tây. Triển lãm chưa bắt đầu đã thu hút giới truyền thông, mọi người chen chúc nhau vây quanh bên ngoài tòa nhà triển lãm.Triển lãm bắt đầu.Một thân hình nhỏ nhắn e lệ kéo rèm bước ra.Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh, từng hạt cúc áo xanh biếc uốn lượn, một chiếc trâm cài tóc bằng sứ cố định mái tóc gọn gàng, hai tay ôm một chậu hoa sen chỉ có lá bằng sứ, giống như một cô gái Trung Quốc trăm năm trước bước ra từ rừng xanh non nước, từ từ bước đến, từng bước một đi vào thế giới hiện đại, xinh đẹp đến mức khiến người ta phát sợ.Chậu lá sen trong tay kia, cao vẻn vẹn 30cm lại uyển chuyển tinh xảo. Cổ chậu nắn theo hình lá sen, không có thêm một đường nét trang trí nào , chỉ một đường cong duy nhất trôi xuống tận đáy chậu. Nét trang trí đặc trưng chủ yếu là từ lối vẽ đơn giản không chút tỉ mỉ, giống như chỉ vung mựa bừa bãi thế nhưng lại mang một nét độc đáo riêng. Trong nháy mắt lại không thể nhận ra, là người đẹp hơn chậu hay chậu đẹp hơn người.Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngũi, vô số ánh đèn loang loáng xuất hiện ngay lập tức, toàn bộ đều kinh ngạc, toàn bộ đều tán thưởng, toàn bộ đều giật nảy mình.Tô Mộc Vũ đứng trên sân khấu, trong đầu dường như trống rỗng, cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt, nhìn thấy họ đều kinh ngạc tán thưởng. Cô thấy mình giống như bước ra từ một cánh cửa nhỏ vào một thế giới mới.Trước mắt có vô số ngọn đèn chớp nháy liên tục khiến đầu cô trống rỗng. Cho đến khi Ran Marsh đứng ở phía sau cô lúc nào không biết biết, hắn nói: “Dear… Relax!”“Cám ơn mọi người hôm nay đã đến dự triển lãm, tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Người Trung Quốc nói như thế phải không??” Ran Marsh nghịch ngợm nói, lập tức đưa tới một trận tiếng cười cùng vỗ tay.“Vị này là một cô bé Trung Quốc đáng yêu mà tôi tình cờ phát hiện. Oa nha… Tôi phát hiện Trung Quốc có thật nhiều mỹ nữ nha, hơn nữa còn đem đến cho tôi rất nhiều ý tưởng sáng tạo, cho nên tôi đặc biệt mời cô ấy làm người mẫu của tôi. Tôi cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào để kiếm được một người vợ là người Trung đây”Giọng điệu Ran Marsh hài hước, lập tức khiến cho toàn bộ các cô gái ở đây thét chói tai. Người đàn ông đầy mị lực như hắn không chỉ có ở vẻ bề ngoài, mà còn có trong khí chất giơ tay nhấc chân kia, đã là nghệ nhân mà lại đáng yêu nghịch ngợm giống như một đứa trẻ, không ít các cô gái khuynh đảo vì hắn.“Ok!” Ánh mắt màu lam của Ran Marsh rộ lên, nói: “Triển lãm lần này, ngoại trừ các tác phẩm bảo bối của tôi, tôi còn muốn giới thiệu với mọi người một món, là tác phẩm tôi đặc biệt yêu thích. Now…. Surprise!”Tiếng hắn vừa dứt, trên sân khấu xuất hiện một vật được khăn đỏ che đậy, ngón tay hắn nhẹ nhàng kéo, chiếc vải kia rơi xuống.Trong tích tắc nhìn thấy tác phẩm của mình, trái tim Tô Mộc Vũ đình trệ. Lòng bàn tay một mảnh mồ hôi.Một chiếc bình gốm tròn xuất hiện trước mặt mọi người. Cổ bình hòa trộn bởi ba màu lam biếc, giống như một dòng sông dài uốn lượn, lại giống như nỗi lòng đang nức nở tưởng niệm của một cô gái, thuần túy lại thâm tình, sắc thái như bừng tỉnh trước bóng tối.Tô Mộc Vũ căn bản không biết mình bị Ran Marsh đẩy ra như thế nào. Một cô gái Trung Quốc xinh đẹp không ngờ lại có tài năng như vậy, còn được một nghệ nhân nổi tiếng xem trọng, mọi người trong buổi triển lãm vỗ tay kéo dài không thôi.Nháy mắt, Tô Mộc Vũ xúc động muốn rơi lệ. Nháy mắt, cô dường như cảm nhận mình có thể chạm đến giấc mộng ảo tưởng kia. Trong mắt, nước mắt gợn sóng, nhẹ nhàng lay động, cô mỉm cười, lại muốn khóc.Phong, anh thấy được không? Có lẽ, em cũng có thể sánh vai đứng bên cạnh anh.Nhưng, niềm vui mà Ran Marsh mang lại không chỉ có như thế, hắn đột nhiên nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, trước mặt toàn bộ giới truyền thông, nói: “Cô bé Trung Quốc này, tôi muốn mời em cùng đến Đức, tôi muốn đào tạo em trở thành một thiên sứ trong giới nghệ sĩ gốm sứ”Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn hắn, ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào.Đi… nước Đức? Tất cả chuyện này không có trong kịch bản!Mà truyền thông dưới đài cũng bị thông tin trên này khiến cho run sợ. Một cô gái Trung Quốc không có chút danh tiếng gì, lại được nghệ nhân tài giỏi nhất nhì thế giới mời đến Đức đào tạo. Cô gái tên Tô Mộc Vũ này, nhất định sẽ nổi tiếng chỉ trong hôm nay.Mà Tô Mộc Vũ cũng hoảng hốt, cô căn bản không biết sao lại trở thành như thế này, Ran Marsh rốt cuộc đang làm cái gì?Ngay trước ánh mắt mong chờ của mọi người, đột nhiên, một thân hình mạnh mẽ sải bước trên sân khấu, giữ chặt tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào phía bên trong.Tô Mộc Vũ không nghĩ tới Phong Kính lại đột nhiên xuất hiện như vậy, sắc mặt hắn đen đến dọa người. Cô biết, hắn nổi giận: “Thật xin lỗi, tôi…” Cô không phải cố ý gạt, chỉ là…“Câm miệng!” Sắc mặt Phong Kính cực kỳ khó coi, gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ kéo Tô Mộc Vũ vào phía trong cánh gà.Phía sau, giới truyền thông không kịp phản ứng nhất thời nhao nhao lên, vây đến. Đây là có chuyện gì? Đây không phải Ethan Fong luôn trốn tránh giới truyền thông kể từ khi về nước sao?Thế nhưng hôm nay lại ngang nhiên trình diễn một màn cướp người như vậy, thật sự là boom tấn, chuyện vui ngày hôm nay quả thật ùn ùn kéo tới nha. Tiêu đề báo ngày mai khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc đây!Trong lúc nhất thời, truyền thông rối loạn thành một đoàn, bảo vệ lập tức triển khai ngăn chặn.Phong Kính không nói một lời, ném Tô Mộc Vũ vào trong xe, đóng cửa lại. Ran Marsh bình tĩnh ngăn cản, đôi mắt sau cặp kính đen của hắn tản ra một loại ánh sáng “Ethan, chú thua. Chúng ta từng đánh cuộc, chỉ cần hôm nay cô ấy xuất hiện, chú liền giao cô ấy cho tôi”Đánh cuộc? Tô Mộc Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bọn họ đang nói cái gì?Phong Kính liếc nhìn Tô Mộc Vũ một cái, híp lại ánh mắt, đổi sang tiếng Đức, nói: “Tôi cho chú biết, không có chuyện đó!”. Toàn thân hắn đều bao phủ một mảnh âm u, khí thế lạnh như băng kia cơ hồ khiến người khác run rẩy.Ran Marsh nhíu nhíu mày, nói: “Vì sao chú phải giấu cô ấy? Chú vốn biết rõ cô ấy là một khối ngọc thô. Đàn ông Trung Quốc thật ích kỷ, chú giấu cô ấy, chỉ biết làm mai một đi tài năng của cô ấy thôi”Phong Kính một phát bắt được cổ áo của hắn “Chuyện này không liên quan đến chú!”Ran Marsh suy đoán: “Ethan, tôi có thể nghĩ nguyên nhân là do chú yêu cô ấy không? Cho nên mới trói chặt cô ấy bên người như vậy? Nhưng chú nên biết rằng, cứ như vậy chú sẽ chỉ hủy hoại cô ấy mà thôi!” Hắn là một kẻ si mê nghệ thuật, đơn giản chỉ là vì không muốn một tài năng bị mai một như thế.Tô Mộc Vũ căn bản nghe không hiểu họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy sau khi Ran Marsh nói ra một câu kia, con ngươi Phong Kính bỗng dưng nheo lại, cả người giống như bị xúc phạm, tản ra khí thế đáng sợ, hàm răng nghiến ra một câu: “Nực cười!”Cửa xe đóng lại phanh một tiếng, Phong Kính không nói một lời giẫm mạnh chân ga, một đường lái về nhà, sau đó dùng lực nắm cổ tay Tô Mộc Vũ kéo vào nhà.Phong Kính xô ngã cô trên ghế salon, mặc kệ cô có bị đau hay không.Tô Mộc Vũ cũng không dám phát ra một tiếng, cô biết, Phong Kính đang tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận, như vậy, khiến cho người ta sợ hãi. Cô há miệng, muốn nói cái gì đó, hoặc là giải thích rõ ràng, nhưngcổ họng giống như bị nghẹn, một câu cũng nói không nên lời.Phong Kính chỉ cười, nhưng trên vẻ mặt tuấn dật lại không có vẻ tươi cười mà khóe miệng như hiện lên một đường cong. Hắn dùng lực nắm lấy cổ tay cô, cúi người, thanh âm rất nhẹ: “Tô Mộc Vũ, cô có người bao nuôi mới rồi, nên mới muốn trốn chạy khỏi tôi, đúng không?”Nếu không phải có chuyện vừa rồi, cơ hồ có thể khiến cho người ta hiểu rằng hắn đang nói chuyện rất thân mật với cô.Tô Mộc Vũ lập tức lắc đầu nói: “Không… Tôi không có”Cô sợ hãi, Phong Kính như thế, khiến cô sợ hãi đến không thể tự kiềm chế.Phong Kính cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt được trang điểm trang nhã, từ mắt đến sóng mũi, lại hướng xuống tới bờ môi đỏ bừng: “Không có sao? Nhớ rõ không? Đêm hôm đó, tôi đã nói với cô như thế nào? Tôi nói… tôi muốn cô, trừ bỏ bên cạnh tôi, bất cứ nơi nào cũng không cho phép đi”Lông mi Tô Mộc Vũ chớp liên tục, tim đập như trống. Toàn thân cô đều run rẩy, cô sợ hãi vạn phần, Phong Kính có thể hay không cứnhư vậy mà… vứt bỏ cô?Cô gắt gao nắm lấy tay Phong Kính, không ngừng lắc đầu.Phong Kính nhẹ nhàng hướng tới người cô, cắn mạnh lên môi cô, mạnh mẽ phá nát bờ môi vốn mềm mại “Có lẽ, tôi đã nâng cô lên quá cao, cho nên cô đã quên mình là ai. Cô tin hay không? Cô có tung cánh bay ra bên ngoài, tôi cũng có thể đi theo bẻ gãy đôi cánh đó!”Hắn trừng phạt cô, hung hăng trừng phạt cô.Bộ sườn xám màu xanh lam kia, như một khối vải rách vứt trên mặt đất. Tô Mộc Vũ giống như một con búp bê không còn sức lựa, tùy ý để người đàn ông trên người mình một lần lại một lần đòi hỏi, không có… một chút ôn nhu, chỉ có tức giận hung ác.Con ngươi Phong Kính dần dần bớt tia máu đỏ cũng là lúc Tô Mộc Vũ đã hoàn toàn ngất đi, trên người loang lổ dấu cắn đáng thương, cho dù có ngất cũng như bị thôi miên, khóe miệng không ngừng mấp máy cầu xin tha thứ “Tôi không dám… Xin đừng…”Phong Kính híp mắt, nhẹ nhàng vươn tay.Yêu?Loại cảm giác này, làm sao có thể xuất hiện trên người hắn? Quả thực nực cười. Cho nên hắn mới nói hai chữ “Nực cười” với Ran Marsh.Nhưng… vì sao khi hắn nhìn thấy Ran Marsh nắm tay cô, lúc tên đó nói muốn đưa cô đến Đức, trong lòng hắn dâng lên tức giận, tức giận đến làm cho hắn không để ý tình hình lúc đó.Nghĩ đến thế, sắc mặt Phong Kính bỗng nhiên biến đổi, rút nhanh tay về, nhặt lấy áo khoác, buộc chính mình không được nhìn cô, xoay người mà đi.
Tác giả :
Lại Sơ Cuồng