Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
Edit: Phi Phi
Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Lúc Tô Mộc Vũ nhận được thiệp mời hôn lễ do Kiều Na gửi tới, cô xoa nhẹ huyệt thái dương. Cô biết lần này Kiều Na đã hạ quyết tâm.
Chu Hiểu Đồng khi nhận được thiệp mời trái lại rất vui vẻ. Cô ấy luôn đã cảm thấy Phương Thiệu Hoa vốn dĩ không xứng với Kiều nữ vương.
Cũng nhận được thiệp mời còn có Phương Thiệu Hoa. Hắn nhìn tấm thiệp tinh xảo trong tay, bật cười, cười đến lạnh lùng, sau đó cầm chai rượu rót vào cuống họng.
Cửa hàng áo cưới.
Kiều Na đang thử áo cưới. Nhà thiết kế dựa theo khí chất của cô chọn lựa một chiếc váy cưới cúp ngực, hoàn mỹ bao lấy bộ ngực tròn trịa đầy đặn của cô, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, bả vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo cùng với tấm lưng trần hoàn mỹ, gợi cảm mà xinh đẹp.
Nhà thiết kế liên tục tán thưởng, Kiều Na nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Reynold mặc áo bành tô tiến vào, thốt lên: “Oa, honey thật xinh đẹp” sau đó hắn ta cúi đầu giả vờ buồn rầu, nói: “Anh thật lo lắng có nên đem em giấu đi không, lỡ như ngày kết hôn cô dâu sẽ bị cướp đi mất thì sao bây giờ?”
Kiều Na bị hắn chọc cười.
Đôi mắt màu lam thâm tình của Reynold nhìn Kiều Na, cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Kiều Na giật giật muốn lui ra phía sau, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên dừng lại, đứng nguyên tại chỗ. Reynold chú ý đến hành động của cô, khẽ thở dài, sau đó chuyển sang hôn lên má cô.
Kiều Na có chút xấu hổ, lập tức chủ động kiễng đầu ngón chân hôn lên đôi môi của Reynold. Reynold lập tức kinh hỉ, cánh tay ôm lấy vòng eo của Kiều Na, đáp lại nụ hôn này.
Bọn họ cũng không biết, ngay góc cầu thang có một thân ảnh đứng nhìn một cách lạnh lùng. Hai mắt hắn sáng lạnh như muốn đóng băng những người xung quanh.
“Anh này…” Có nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi.
Ánh mắt sắc lạnh kia đảo qua khiến cho nhân vên đó rùng mình một cái.
Reynold có chuyện gấp liền nói với Kiều Na sẽ rời đi trước. Kiều Na thông cảm gật đầu, tiễn hắn ra ngoài. Sau đó cô lại quay về phòng thay đồ.
Mới vừa mở cửa phòng thay đồ, bỗng dưng một cánh tay cố chấp mạnh mẽ đưa tới kéo cô vào, sau đó cửa bị đóng lại.
“Phương Thiệu Hoa, anh muốn làm gì?” Kiều Na vốn cả kinh, lập tức nói lớn.
Phương Thiệu Hoa đột nhiên hành động như vậy khiến cho sự hờ hững của Kiều Na bị đánh nát trong nháy mắt, thay vào đó là tức giận. Hắn lại muốn làm gì đây? Một năm trước hai người họ đã là hai kẻ xa lạ, hắn dựa vào cái gì còn tới quấy rầy cuộc sống của cô chứ?
Hai cánh tay to lớn của Phương Thiệu Hoa vây hai bên người cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô như muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng, để cô có thể trở thành một thể của chính mình.
Hắn lấy tấm thiệp mời ra, xé thành từng mảnh nhỏ trước mặt Kiều Na, ném tung tóe lên mặt đất “Hôn lễ cái khỉ gió! Muốn kết hôn sao? Nằm mơ đi! Em dựa vào cái gì mà bắt con tôi phải gọi thằng đàn ông khác là cha chứ?”
Kiều Na tưởng rằng hắn muốn nói gì, không ngờ là chuyện này. Cô cười lạnh một tiếng, khóe mắt quét nhẹ trên người hắn, đáp: “Phương thiếu này, xin anh nói chuyện cho rõ ràng một chút. Phàm Phàm chỉ là con của một mình tôi thôi. Một năm trước tôi đã nói anh chỉ là kẻ cống hiến cho tôi một con tinh trùng, còn tinh trùng là của ai đối với tôi cũng chẳng có sự khác biệt!”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Phương Thiệu Hoa. Hắn nghiến răng nói: “Không có sự khác biệt? Được! Rất tốt!” Hắn kéo áo cưới trên người Kiều Na, đặt cô dán chặt lên tường, bá đạo lấn thân.
Răng nanh cắn lấy cần cổ trắng nõn của cô, đôi bàn tay cố chấp tham lam tiến vào nội y, tùy ý xoa nắn.
Nháy mắt, cả người Kiều Na cứng đờ, hắn thế nhưng lại muốn…
Kiều Na muốn một cước đá văng hắn, nhưng Phương Thiệu Hoa lại như đoán trước được. Hắn bắt lấy chân của cô, nâng lên quắp trên lưng mình, môi đồng thời ngăn chặn bờ môi đang muốn lên tiếng mắng chửi của cô, dùng sức mút, mút đến môi cô cũng run rẩy.
Lưỡi hắn nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, dùng sức xâm nhập vào bên trong. Kiều Na cắn mạnh xuống, Phương Thiệu Hoa cảm thấy nhưng hắn không hề tránh. Nháy mắt, miệng hai người ngập tràn mùi máu tanh pha lẫn ngọt ngào. Phương Thiệu Hoa như không chút cảm giác, tiếp tục hôn lấy. Một nụ hôn, lại như một trận chiến đấu kịch liệt.
Tấm lưng dán trên tường, Kiều Na nhìn trần nhà phòng thay đồ, sau đó vung tay tát lên mặt hắn. Bàn tay kia như mang theo căm hận mười mấy năm qua.
Một cái tát đánh cho Phương Thiệu Hoa tỉnh lại. Kiều Na lạnh lùng nhìn hắn, nhếch môi nói: “Phương thiếu, đừng xem tôi như một vật phẩm có thể mua bán nữa. Tôi bây giờ, anh mua không nổi!”
Dứt lời, cô cũng không để ý áo cưới trên người mình xốc xếch ra sao, kéo cửa phòng thay đồ đi ra ngoài. Trước mặt nhà thiết kế, cô cởi áo cưới ra, ném xuống đất, nói: “Cái này bẩn rồi, tôi không cần nữa, đổi một bộ khác đi”
Nhà thiết kế cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện của người đàn ông này, sau đó vội vàng cầm lấy chiếc áo cưới trên đất, nói: “Được, cô Kiều cứ an tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cô vừa lòng”
Kiều Na mặc một chiếc áo áo sơ mi vào, sau đó nói với tên đàn ông còn đứng sau cánh cửa: “Phương thiếu, xin anh rời đi cho, đừng tới quấy rầy tôi nữa” Dứt lời, Kiều Na giẫm giày cao gót, ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài.
Cuộc sống của tôi không còn chào đón anh!
Phương Thiệu Hoa đứng trong phòng thay đồ, một cái tát đó đã khiến đại não hắn chấn động. $##$
Có ý gì? Câu nói kia rốt cuộc là có ý gì? Cái gì là “vật phẩm có thể mua bán”? Cái gì là “tôi bây giờ, anh mua không nổi”?
Tại sao trong mắt cô lại có căm hận dày đặc như vậy, mà hắn lại không cách nào nhìn thấu? Tại sao lời nói của cô lại tràn đầy oán giận như vậy, mà một câu hắn cũng không hiểu?
Hắn vội cất bước đuổi theo, nhưng Kiều Na đã lên xe, giẫm mạnh ga chạy như bay. Phương Thiệu Hoa đuổi theo chiếc xe kia, điên cuồng chạy theo sau.
Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Kiều Na, em đừng đi, nói rõ ràng cho tôi, nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi!
Trên đường phố Paris lãng mạn, có một người đàn ông Trung Quốc điên cuồng đuổi theo sau một chiếc xe, mà chiếc xe kia lại vô tình chạy thẳng về phía trước, không chút do dự. Cho đến khi người đàn ông này kiệt sức, mồ hôi lăn dài theo từng sợi tóc, bám vào mặt hắn, cùng với âm thanh đầu gối va chạm với mặt đất.
Cuối cùng, hắn vung tay, một quyền đánh lên mặt đất cứng rắn.
Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Lúc Tô Mộc Vũ nhận được thiệp mời hôn lễ do Kiều Na gửi tới, cô xoa nhẹ huyệt thái dương. Cô biết lần này Kiều Na đã hạ quyết tâm.
Chu Hiểu Đồng khi nhận được thiệp mời trái lại rất vui vẻ. Cô ấy luôn đã cảm thấy Phương Thiệu Hoa vốn dĩ không xứng với Kiều nữ vương.
Cũng nhận được thiệp mời còn có Phương Thiệu Hoa. Hắn nhìn tấm thiệp tinh xảo trong tay, bật cười, cười đến lạnh lùng, sau đó cầm chai rượu rót vào cuống họng.
Cửa hàng áo cưới.
Kiều Na đang thử áo cưới. Nhà thiết kế dựa theo khí chất của cô chọn lựa một chiếc váy cưới cúp ngực, hoàn mỹ bao lấy bộ ngực tròn trịa đầy đặn của cô, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, bả vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo cùng với tấm lưng trần hoàn mỹ, gợi cảm mà xinh đẹp.
Nhà thiết kế liên tục tán thưởng, Kiều Na nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Reynold mặc áo bành tô tiến vào, thốt lên: “Oa, honey thật xinh đẹp” sau đó hắn ta cúi đầu giả vờ buồn rầu, nói: “Anh thật lo lắng có nên đem em giấu đi không, lỡ như ngày kết hôn cô dâu sẽ bị cướp đi mất thì sao bây giờ?”
Kiều Na bị hắn chọc cười.
Đôi mắt màu lam thâm tình của Reynold nhìn Kiều Na, cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Kiều Na giật giật muốn lui ra phía sau, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên dừng lại, đứng nguyên tại chỗ. Reynold chú ý đến hành động của cô, khẽ thở dài, sau đó chuyển sang hôn lên má cô.
Kiều Na có chút xấu hổ, lập tức chủ động kiễng đầu ngón chân hôn lên đôi môi của Reynold. Reynold lập tức kinh hỉ, cánh tay ôm lấy vòng eo của Kiều Na, đáp lại nụ hôn này.
Bọn họ cũng không biết, ngay góc cầu thang có một thân ảnh đứng nhìn một cách lạnh lùng. Hai mắt hắn sáng lạnh như muốn đóng băng những người xung quanh.
“Anh này…” Có nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi.
Ánh mắt sắc lạnh kia đảo qua khiến cho nhân vên đó rùng mình một cái.
Reynold có chuyện gấp liền nói với Kiều Na sẽ rời đi trước. Kiều Na thông cảm gật đầu, tiễn hắn ra ngoài. Sau đó cô lại quay về phòng thay đồ.
Mới vừa mở cửa phòng thay đồ, bỗng dưng một cánh tay cố chấp mạnh mẽ đưa tới kéo cô vào, sau đó cửa bị đóng lại.
“Phương Thiệu Hoa, anh muốn làm gì?” Kiều Na vốn cả kinh, lập tức nói lớn.
Phương Thiệu Hoa đột nhiên hành động như vậy khiến cho sự hờ hững của Kiều Na bị đánh nát trong nháy mắt, thay vào đó là tức giận. Hắn lại muốn làm gì đây? Một năm trước hai người họ đã là hai kẻ xa lạ, hắn dựa vào cái gì còn tới quấy rầy cuộc sống của cô chứ?
Hai cánh tay to lớn của Phương Thiệu Hoa vây hai bên người cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô như muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng, để cô có thể trở thành một thể của chính mình.
Hắn lấy tấm thiệp mời ra, xé thành từng mảnh nhỏ trước mặt Kiều Na, ném tung tóe lên mặt đất “Hôn lễ cái khỉ gió! Muốn kết hôn sao? Nằm mơ đi! Em dựa vào cái gì mà bắt con tôi phải gọi thằng đàn ông khác là cha chứ?”
Kiều Na tưởng rằng hắn muốn nói gì, không ngờ là chuyện này. Cô cười lạnh một tiếng, khóe mắt quét nhẹ trên người hắn, đáp: “Phương thiếu này, xin anh nói chuyện cho rõ ràng một chút. Phàm Phàm chỉ là con của một mình tôi thôi. Một năm trước tôi đã nói anh chỉ là kẻ cống hiến cho tôi một con tinh trùng, còn tinh trùng là của ai đối với tôi cũng chẳng có sự khác biệt!”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Phương Thiệu Hoa. Hắn nghiến răng nói: “Không có sự khác biệt? Được! Rất tốt!” Hắn kéo áo cưới trên người Kiều Na, đặt cô dán chặt lên tường, bá đạo lấn thân.
Răng nanh cắn lấy cần cổ trắng nõn của cô, đôi bàn tay cố chấp tham lam tiến vào nội y, tùy ý xoa nắn.
Nháy mắt, cả người Kiều Na cứng đờ, hắn thế nhưng lại muốn…
Kiều Na muốn một cước đá văng hắn, nhưng Phương Thiệu Hoa lại như đoán trước được. Hắn bắt lấy chân của cô, nâng lên quắp trên lưng mình, môi đồng thời ngăn chặn bờ môi đang muốn lên tiếng mắng chửi của cô, dùng sức mút, mút đến môi cô cũng run rẩy.
Lưỡi hắn nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, dùng sức xâm nhập vào bên trong. Kiều Na cắn mạnh xuống, Phương Thiệu Hoa cảm thấy nhưng hắn không hề tránh. Nháy mắt, miệng hai người ngập tràn mùi máu tanh pha lẫn ngọt ngào. Phương Thiệu Hoa như không chút cảm giác, tiếp tục hôn lấy. Một nụ hôn, lại như một trận chiến đấu kịch liệt.
Tấm lưng dán trên tường, Kiều Na nhìn trần nhà phòng thay đồ, sau đó vung tay tát lên mặt hắn. Bàn tay kia như mang theo căm hận mười mấy năm qua.
Một cái tát đánh cho Phương Thiệu Hoa tỉnh lại. Kiều Na lạnh lùng nhìn hắn, nhếch môi nói: “Phương thiếu, đừng xem tôi như một vật phẩm có thể mua bán nữa. Tôi bây giờ, anh mua không nổi!”
Dứt lời, cô cũng không để ý áo cưới trên người mình xốc xếch ra sao, kéo cửa phòng thay đồ đi ra ngoài. Trước mặt nhà thiết kế, cô cởi áo cưới ra, ném xuống đất, nói: “Cái này bẩn rồi, tôi không cần nữa, đổi một bộ khác đi”
Nhà thiết kế cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện của người đàn ông này, sau đó vội vàng cầm lấy chiếc áo cưới trên đất, nói: “Được, cô Kiều cứ an tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cô vừa lòng”
Kiều Na mặc một chiếc áo áo sơ mi vào, sau đó nói với tên đàn ông còn đứng sau cánh cửa: “Phương thiếu, xin anh rời đi cho, đừng tới quấy rầy tôi nữa” Dứt lời, Kiều Na giẫm giày cao gót, ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài.
Cuộc sống của tôi không còn chào đón anh!
Phương Thiệu Hoa đứng trong phòng thay đồ, một cái tát đó đã khiến đại não hắn chấn động. $##$
Có ý gì? Câu nói kia rốt cuộc là có ý gì? Cái gì là “vật phẩm có thể mua bán”? Cái gì là “tôi bây giờ, anh mua không nổi”?
Tại sao trong mắt cô lại có căm hận dày đặc như vậy, mà hắn lại không cách nào nhìn thấu? Tại sao lời nói của cô lại tràn đầy oán giận như vậy, mà một câu hắn cũng không hiểu?
Hắn vội cất bước đuổi theo, nhưng Kiều Na đã lên xe, giẫm mạnh ga chạy như bay. Phương Thiệu Hoa đuổi theo chiếc xe kia, điên cuồng chạy theo sau.
Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Kiều Na, em đừng đi, nói rõ ràng cho tôi, nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi!
Trên đường phố Paris lãng mạn, có một người đàn ông Trung Quốc điên cuồng đuổi theo sau một chiếc xe, mà chiếc xe kia lại vô tình chạy thẳng về phía trước, không chút do dự. Cho đến khi người đàn ông này kiệt sức, mồ hôi lăn dài theo từng sợi tóc, bám vào mặt hắn, cùng với âm thanh đầu gối va chạm với mặt đất.
Cuối cùng, hắn vung tay, một quyền đánh lên mặt đất cứng rắn.
Tác giả :
Lại Sơ Cuồng