Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 9 - Chương 139: Tranh Đấu
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng và sặc mùi nguy hiểm. Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục rút ra một khẩu súng…
Pằng!
Viên đạn xé gió bay thẳng về phía Niếp Ngân. Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, sau đó núp sau mấy chiếc máy móc cũ đã gỉ sét để tấn công.
Anh ta cũng nhanh chóng rút súng ra nhắm vào Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Dục lắc người trốn sau một chiếc máy khác, sau đó chạy về phía cầu thang xoay bằng tốc độ nhanh nhất….
Pằng, pằng, pằng… Súng của Niếp Ngân chẳng phải khẩu súng bình thường mà là loại súng đã được cải tiến, cực kì nhẹ nhưng lực bắn thì siêu mạnh, từng phát đạn bay thẳng tắp về phía Lãnh Thiên Dục.
Lợi dụng các loại máy móc ngổn ngang để né mình, Lãnh Thiên Dục nhanh chóng lách người tránh làn đạn đang bay tới rồi cũng nhanh chóng chĩa súng bắn vào Niếp Ngân.
Niếp Ngân không né tránh chút nào, chỉ chuyển vị trí khẩu súng…
Một tiếng “Bùm” vang lên, sau đó một chiếc thùng sắt đột nhiên nổ tung lên.
Lợi dụng cơ hội này, Lãnh Thiên Dục dẫm chân lên một chiếc máy, nhảy lên, nhằm thẳng về phía Niếp Ngân đang đứng, chân phải đạp mạnh xuống, cơ thể to lớn mạnh mẽ xông lên, tay trái cầm súng xoay lại đầy dứt khoát, hướng người về phía Niếp Ngân, lực vừa mạnh lại vừa nhanh.
Niếp Ngân lập tức nghiêng đầu, sau đó bàn tay cầm súng vung lên, khẩu súng bị văng ra tận xa.
Anh ta né tránh đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục, rồi nhanh chóng xoay người lại, chân trái trụ vững, phần hông và vai hơi nghiêng về bên phải, khuỷu tay trái vung lên đánh về phía Lãnh Thiên Dục đang xông tới.
Tiếng đánh nhau bên trong khiến những người ở bên ngoài cảnh giác, có mấy người không kìm chế được, chạy đến gần Phong…
- Chấp pháp Phong, hình như bên trong có tiếng đánh nhau!
Phong đứng khoanh tay, bộ quần áo màu đen trên người cũng lạnh lùng y như vẻ mặt của anh ta lúc này, đôi mắt hiện lên những tia sáng khiến người ta không thể khinh thường.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc cổng lớn, bộ dạng đăm chiêu.
- Thưa… – Một thuộc hạ không kiên nhẫn lại lên tiếng.
- Tôi nghe thấy rồi! – Phong không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta.
- Chúng ta có nên xông vào không? – Các thuộc hạ khác cũng không kìm nén được nữa, nhao nhao cả lên, đồng thời rút súng bên người ra, chỉ chờ Phong ra lệnh là lập tức xông vào hỗ trợ.
- Chẳng lẽ mấy anh quên lời lão đại nói rồi sao? Không có mệnh lệnh của ngài ấy thì không kẻ nào được phép hành động thiếu suy nghĩ! – Phong nổi giận, gầm lên một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua từng gương mặt đang nóng lòng của các thuộc hạ.
- Nhưng, bên trong… – Một thuộc hạ chau mày nói.
- Câm miệng! Tôi tự biết! – Thanh âm của Phong cực kì lạnh nhạt.
Tất cả các thuộc hạ câm như hến, chuẩn bị tản đi.
Nhưng, đúng lúc này…
Pằng, pằng, pằng…
Một tràng súng mãnh liệt đột nhiên vang lên, mọi người cả kinh, lập tức núp phía sau xe, có mấy người không tránh kịp bị trúng đạn ngã xuống.
Bốn phía vang lên tiếng súng bắn rợp trời, thuộc hạ của Lãnh Thiên Dục lập tức chuẩn bị tinh thần đáp trả. Bên ngoài, hai phe quyết sống mái với nhau. Còn bên trong, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng đang kịch liệt đọ sức.
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề khiến người ta không rét mà run, từng cơn gió thổi qua lại càng khiến cho nơi này thêm hoang vu lạnh lẽo.
Hai người đàn ông ở bên trong không khó để nghe thấy tiếng bắn nhau kịch liệt ở bên ngoài…
- Niếp Ngân, những người bên ngoài là do anh đưa đến để tăng thêm dũng khí cho mình à?
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục đã sớm tràn đầy sự lạnh lẽo và u ám, nhất là khi nghe được tiếng súng bên ngoài, khóe môi cương nghị của hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Niếp Ngân giơ chân phải lên, người hơi nghiêng đi tránh được một chiêu tàn độc của Lãnh Thiên Dục. Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Lãnh Thiên Dục, muốn đối phó với cậu đâu chỉ có mình tôi, xem ra hôm nay không chỉ có tôi muốn tới xem náo nhiệt, hóa ra còn có người nóng vội hơn cả tôi, muốn nhanh chóng diệt trừ cậu”.
- Tôi thì lại muốn xem rốt cuộc các người có mục đích gì đấy!
Từ trước đến nay Lãnh Thiên Dục đâu phải là người dễ bị uy hiếp, những tình huống kiểu này suốt mười năm nay hắn đã trải qua vô số lần, người bình thường chẳng thể chịu đựng nổi, chuyện sống hay chết hắn chẳng để ý nhiều nữa.
Hắn vừa dứt lời, cả người nhanh chóng vọt lên trước, hơi nghiêng về bên trái, chân phải quét về phía Niếp Ngân, sau đó tung một chiêu…
Niếp Ngân nhanh chóng lách người, tay trái giơ lên ngăn lại một quyền mạnh mẽ kia, chân trước đạp mạnh xuống đất, mượn lực để chống đỡ cơ thể. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, anh ta đem trọng tâm cơ thể dồn về phía sau, lui mấy bước rồi nhanh chóng nhảy lên, phản kích Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục giơ tay lên đập vào cổ tay Niếp Ngân, dùng lực ngăn cản lực của Niếp Ngân…
Vì cả hai người từ nhỏ đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc nên dù có tranh đấu quyết liệt cũng không phân được thắng thua. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn đấu với nhau như vậy, không ai có lợi thế hơn cả, mà bên ngoài vẫn vang lên tiếng súng ngày càng kịch liệt.
Đang giao đấu với nhau, cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất lên, bóp cò…
Pằng! Âm thanh lạnh lẽo vang lên, hai viên đạn nhằm thẳng về phía đối phương.
Kỹ thuật bắn súng của cả hai người đều cực kì chuẩn xác, đều nhắm thẳng vào những vị trí cực kì hiểm của người kia. Hai viên đạn được bắn ra lại va chạm vào nhau trong không trung… khiến chúng bị lệch hướng bay…
Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, Lãnh Thiên Dục cũng linh hoạt lắc người thoát khỏi, viên đạn bay thẳng vào một cái ống phía sau Lãnh Thiên Dục…
Xì…! Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong không khí.
Thì ra Niếp Ngân đã bắn trúng vào ống dẫn khí than, tuy nhà máy đã bị bỏ hoang nhưng rõ ràng là người ta đã hoàn toàn quên cái ống dẫn khí than này, giờ nó lại đang phát huy giá trị của bản thân nó.
Ống dẫn bị vỡ, khí than thoát ra ngoài, hai người đàn ông vốn đang tranh đấu lại chẳng hề hay biết.
Nguy hiểm đang dần bủa vây lấy hai người, may mà viên đạn không làm thủng lỗ quá lớn, nếu không nhất định sẽ khiến nơi này nổ tung.
Từng làn khói bắt đầu xuất hiện lờ mờ trong bầu không khí, nhưng do nơi này quá rộng nên trước mắt hai người không cảm nhận được gì, nhưng…
Thời gian càng trôi đi, khí than phun ra ngày càng nhiều, dần dần tràn ngập khắp mọi nơi.
Trên trán Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hô hấp dần rối loạn…
Một là vì thời gian hai người đấu với nhau quá dài, hai là hai người đã bắt đầu hít vào một lượng khí than không nhỏ…
Chết tiệt! Lãnh Thiên Dục khẽ rủa thầm một tiếng, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được sự khác thường trong không khí.
Vì diện tích quá lớn nên bây giờ hai người bọn họ mới có phản ứng.
- Ông trời quả thật là có lòng thương đối với hai kẻ oan gia chúng ta, theo tình hình lúc này thì chúng ta có vẻ sẽ chết cùng nhau đấy! – Niếp Ngân cười lạnh, hô hấp của anh ta cũng bắt đầu trở nên dồn dập, dần xuất hiện cảm giác chóng mặt.
Lãnh Thiên Dục cũng chẳng khá hơn là bao, hắn cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, muốn tấn công nhưng chẳng còn mấy sức lực, cơ thể to lớn hơi dựa vào máy móc lạnh lẽo bên cạnh.
Chiếc hộp gỗ đựng con chip rơi xuống, Lãnh Thiên Dục nhìn thấy mà Niếp Ngân cũng biết, hai người cố nén cảm giác choáng váng, cố động đậy người để lấy lại con chip…
Nhưng khí than trong không khí ngày càng dày đặc, khi hai người cùng cố gắng cúi xuống lấy con chip thì rốt cuộc cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân không thể chống cự nổi nữa…
Hai cơ thể to lớn lảo đảo…
- Ưm…
Niếp Ngân vùng vẫy tay chân, nhưng khi anh ta càng giãy giụa thì lượng khí than hít vào lại càng nhiều, tầm mắt của anh ta bắt đầu mờ nhòa, ý thức càng ngày càng mơ hồ…
- Vô dụng thôi, anh… vùng vẫy như vậy thì cũng là sớm đưa tiễn bản thân…
Lãnh Thiên Dục cũng bắt đầu mơ hồ, tuy nhiên ý chí của hắn lại cực kì kiên cường…
Khi hai người sắp mất đi ý thức thì chợt thấy trong không khí mờ mờ ảo ảo xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh. Hai người cố mở to mắt ra xem là ai nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Người tới là Thượng Quan Tuyền, cô chậm rãi bước lên phía trước, khi nhìn rõ hai người đàn ông, trên mặt lộ ra sự đau lòng…
Chiếc hộp gỗ tinh xảo ở ngay dưới chân, cô không do dự cầm lên cất đi.
Địa điểm giao dịch lần này quá quen thuộc với cô nên cô biết có cửa sau, vậy nên mới có thể tự nhiên đi vào như vậy. Nhưng không ngờ sau khi vào cô mới phát hiện ra hai người đánh nhau đã khiến ống dẫn khí than bị vỡ.
- Chủ thượng…
Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lắc lắc người anh ta rồi lại lập tức đưa mắt sang Lãnh Thiên Dục ở bên kia.
- Này, Lãnh Thiên Dục, tỉnh lại đi! – Thượng Quan Tuyền vội chạy tới, dùng sức đẩy đẩy người Lãnh Thiên Dục.
Không biết vì sao nhưng khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dần mất đi ý thức, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
Nhìn tình trạng của hai người, Thượng Quan Tuyền biết nếu lúc này không đưa bọn họ ra ngoài thì tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm. Thật đúng là…
Thượng Quan Tuyền không khó để nghe thấy tiếng đánh nhau và đạn bắn ở bên ngoài. Cô chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đối phương là ai, cô lập tức mở cửa sau ra, sau đó lao vào đưa Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân ra ngoài…
Rốt cuộc cũng đưa được hai người ra ngoài, cô thở hổn hển, cố gắng hấp thụ bầu không khí trong lành bên ngoài.
Hai người này thật đúng là…
Cô không ngờ mình lại khỏe như lực sĩ vậy, có thể khiêng hai người đàn ông cao lớn này ra ngoài.
Thượng Quan Tuyền vừa thở hổn hển vừa nhìn Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục đang nằm dưới đất. Mí mắt của hai người dần động đậy và mở ra, có thể thấy con ngươi đang dần chuyển động…
May quá, hai người vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là cơ thể vô lực không nhúc nhích được mà thôi, lúc này điều quan trọng là phải mau chóng đưa hai người đi chữa trị.
Thượng Quan Tuyền không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô vừa định hành động thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Cô cảnh giác đứng dậy…
- Lão đại…
Tiếng của Phong từ xa vọng đến, giọng nói đầy lo lắng.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lập tức đầy cảnh giác, đưa tay chậm rãi sờ lên khẩu súng lục trên người mình.
Quả nhiên ngay sau đó, Phong xuất hiện ở cửa. Khi anh ta thấy hai người nằm dưới đất ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng được che đi, lập tức chạy tới…
- Lão đại…
- Niếp Ngân?
Khi Phong vừa chạy đến gần hai người, còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy hơi kì lạ…
Anh ta vừa định quay đầu lại thì đã bị một khẩu súng chặn ở sau gáy!
- Khôn ngoan thì không nên cử động! – Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói với Phong.
- Thì ra là cô! – Phong không cần xoay người cũng nghe ra giọng nói của cô – Cô muốn thế nào?
- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn đưa Niếp Ngân rời khỏi nơi này! – Thượng Quan Tuyền nói.
Phong lạnh lùng cười, dường như đang nghe được chuyện rất nực cười.
- Nơi này đều có người của chúng tôi, cô cho rằng hôm nay có thể thoát được sao?
- Anh lo quá nhiều rồi, trước tiên hãy quan tâm đến cái đầu của anh đi đã! – Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia tàn độc.
Ngay lúc Phong định mở miệng nói gì thì lại có từng đợt âm thanh ồn ào truyền đến. Ngay sau đó, hai người mặc áo đen, máu me be bét chạy vào.
Khi họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gương mặt đầy vẻ sững sờ…
Pằng!
Viên đạn xé gió bay thẳng về phía Niếp Ngân. Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, sau đó núp sau mấy chiếc máy móc cũ đã gỉ sét để tấn công.
Anh ta cũng nhanh chóng rút súng ra nhắm vào Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Dục lắc người trốn sau một chiếc máy khác, sau đó chạy về phía cầu thang xoay bằng tốc độ nhanh nhất….
Pằng, pằng, pằng… Súng của Niếp Ngân chẳng phải khẩu súng bình thường mà là loại súng đã được cải tiến, cực kì nhẹ nhưng lực bắn thì siêu mạnh, từng phát đạn bay thẳng tắp về phía Lãnh Thiên Dục.
Lợi dụng các loại máy móc ngổn ngang để né mình, Lãnh Thiên Dục nhanh chóng lách người tránh làn đạn đang bay tới rồi cũng nhanh chóng chĩa súng bắn vào Niếp Ngân.
Niếp Ngân không né tránh chút nào, chỉ chuyển vị trí khẩu súng…
Một tiếng “Bùm” vang lên, sau đó một chiếc thùng sắt đột nhiên nổ tung lên.
Lợi dụng cơ hội này, Lãnh Thiên Dục dẫm chân lên một chiếc máy, nhảy lên, nhằm thẳng về phía Niếp Ngân đang đứng, chân phải đạp mạnh xuống, cơ thể to lớn mạnh mẽ xông lên, tay trái cầm súng xoay lại đầy dứt khoát, hướng người về phía Niếp Ngân, lực vừa mạnh lại vừa nhanh.
Niếp Ngân lập tức nghiêng đầu, sau đó bàn tay cầm súng vung lên, khẩu súng bị văng ra tận xa.
Anh ta né tránh đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục, rồi nhanh chóng xoay người lại, chân trái trụ vững, phần hông và vai hơi nghiêng về bên phải, khuỷu tay trái vung lên đánh về phía Lãnh Thiên Dục đang xông tới.
Tiếng đánh nhau bên trong khiến những người ở bên ngoài cảnh giác, có mấy người không kìm chế được, chạy đến gần Phong…
- Chấp pháp Phong, hình như bên trong có tiếng đánh nhau!
Phong đứng khoanh tay, bộ quần áo màu đen trên người cũng lạnh lùng y như vẻ mặt của anh ta lúc này, đôi mắt hiện lên những tia sáng khiến người ta không thể khinh thường.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc cổng lớn, bộ dạng đăm chiêu.
- Thưa… – Một thuộc hạ không kiên nhẫn lại lên tiếng.
- Tôi nghe thấy rồi! – Phong không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta.
- Chúng ta có nên xông vào không? – Các thuộc hạ khác cũng không kìm nén được nữa, nhao nhao cả lên, đồng thời rút súng bên người ra, chỉ chờ Phong ra lệnh là lập tức xông vào hỗ trợ.
- Chẳng lẽ mấy anh quên lời lão đại nói rồi sao? Không có mệnh lệnh của ngài ấy thì không kẻ nào được phép hành động thiếu suy nghĩ! – Phong nổi giận, gầm lên một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua từng gương mặt đang nóng lòng của các thuộc hạ.
- Nhưng, bên trong… – Một thuộc hạ chau mày nói.
- Câm miệng! Tôi tự biết! – Thanh âm của Phong cực kì lạnh nhạt.
Tất cả các thuộc hạ câm như hến, chuẩn bị tản đi.
Nhưng, đúng lúc này…
Pằng, pằng, pằng…
Một tràng súng mãnh liệt đột nhiên vang lên, mọi người cả kinh, lập tức núp phía sau xe, có mấy người không tránh kịp bị trúng đạn ngã xuống.
Bốn phía vang lên tiếng súng bắn rợp trời, thuộc hạ của Lãnh Thiên Dục lập tức chuẩn bị tinh thần đáp trả. Bên ngoài, hai phe quyết sống mái với nhau. Còn bên trong, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng đang kịch liệt đọ sức.
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề khiến người ta không rét mà run, từng cơn gió thổi qua lại càng khiến cho nơi này thêm hoang vu lạnh lẽo.
Hai người đàn ông ở bên trong không khó để nghe thấy tiếng bắn nhau kịch liệt ở bên ngoài…
- Niếp Ngân, những người bên ngoài là do anh đưa đến để tăng thêm dũng khí cho mình à?
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục đã sớm tràn đầy sự lạnh lẽo và u ám, nhất là khi nghe được tiếng súng bên ngoài, khóe môi cương nghị của hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Niếp Ngân giơ chân phải lên, người hơi nghiêng đi tránh được một chiêu tàn độc của Lãnh Thiên Dục. Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Lãnh Thiên Dục, muốn đối phó với cậu đâu chỉ có mình tôi, xem ra hôm nay không chỉ có tôi muốn tới xem náo nhiệt, hóa ra còn có người nóng vội hơn cả tôi, muốn nhanh chóng diệt trừ cậu”.
- Tôi thì lại muốn xem rốt cuộc các người có mục đích gì đấy!
Từ trước đến nay Lãnh Thiên Dục đâu phải là người dễ bị uy hiếp, những tình huống kiểu này suốt mười năm nay hắn đã trải qua vô số lần, người bình thường chẳng thể chịu đựng nổi, chuyện sống hay chết hắn chẳng để ý nhiều nữa.
Hắn vừa dứt lời, cả người nhanh chóng vọt lên trước, hơi nghiêng về bên trái, chân phải quét về phía Niếp Ngân, sau đó tung một chiêu…
Niếp Ngân nhanh chóng lách người, tay trái giơ lên ngăn lại một quyền mạnh mẽ kia, chân trước đạp mạnh xuống đất, mượn lực để chống đỡ cơ thể. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, anh ta đem trọng tâm cơ thể dồn về phía sau, lui mấy bước rồi nhanh chóng nhảy lên, phản kích Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục giơ tay lên đập vào cổ tay Niếp Ngân, dùng lực ngăn cản lực của Niếp Ngân…
Vì cả hai người từ nhỏ đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc nên dù có tranh đấu quyết liệt cũng không phân được thắng thua. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn đấu với nhau như vậy, không ai có lợi thế hơn cả, mà bên ngoài vẫn vang lên tiếng súng ngày càng kịch liệt.
Đang giao đấu với nhau, cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất lên, bóp cò…
Pằng! Âm thanh lạnh lẽo vang lên, hai viên đạn nhằm thẳng về phía đối phương.
Kỹ thuật bắn súng của cả hai người đều cực kì chuẩn xác, đều nhắm thẳng vào những vị trí cực kì hiểm của người kia. Hai viên đạn được bắn ra lại va chạm vào nhau trong không trung… khiến chúng bị lệch hướng bay…
Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, Lãnh Thiên Dục cũng linh hoạt lắc người thoát khỏi, viên đạn bay thẳng vào một cái ống phía sau Lãnh Thiên Dục…
Xì…! Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong không khí.
Thì ra Niếp Ngân đã bắn trúng vào ống dẫn khí than, tuy nhà máy đã bị bỏ hoang nhưng rõ ràng là người ta đã hoàn toàn quên cái ống dẫn khí than này, giờ nó lại đang phát huy giá trị của bản thân nó.
Ống dẫn bị vỡ, khí than thoát ra ngoài, hai người đàn ông vốn đang tranh đấu lại chẳng hề hay biết.
Nguy hiểm đang dần bủa vây lấy hai người, may mà viên đạn không làm thủng lỗ quá lớn, nếu không nhất định sẽ khiến nơi này nổ tung.
Từng làn khói bắt đầu xuất hiện lờ mờ trong bầu không khí, nhưng do nơi này quá rộng nên trước mắt hai người không cảm nhận được gì, nhưng…
Thời gian càng trôi đi, khí than phun ra ngày càng nhiều, dần dần tràn ngập khắp mọi nơi.
Trên trán Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hô hấp dần rối loạn…
Một là vì thời gian hai người đấu với nhau quá dài, hai là hai người đã bắt đầu hít vào một lượng khí than không nhỏ…
Chết tiệt! Lãnh Thiên Dục khẽ rủa thầm một tiếng, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được sự khác thường trong không khí.
Vì diện tích quá lớn nên bây giờ hai người bọn họ mới có phản ứng.
- Ông trời quả thật là có lòng thương đối với hai kẻ oan gia chúng ta, theo tình hình lúc này thì chúng ta có vẻ sẽ chết cùng nhau đấy! – Niếp Ngân cười lạnh, hô hấp của anh ta cũng bắt đầu trở nên dồn dập, dần xuất hiện cảm giác chóng mặt.
Lãnh Thiên Dục cũng chẳng khá hơn là bao, hắn cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, muốn tấn công nhưng chẳng còn mấy sức lực, cơ thể to lớn hơi dựa vào máy móc lạnh lẽo bên cạnh.
Chiếc hộp gỗ đựng con chip rơi xuống, Lãnh Thiên Dục nhìn thấy mà Niếp Ngân cũng biết, hai người cố nén cảm giác choáng váng, cố động đậy người để lấy lại con chip…
Nhưng khí than trong không khí ngày càng dày đặc, khi hai người cùng cố gắng cúi xuống lấy con chip thì rốt cuộc cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân không thể chống cự nổi nữa…
Hai cơ thể to lớn lảo đảo…
- Ưm…
Niếp Ngân vùng vẫy tay chân, nhưng khi anh ta càng giãy giụa thì lượng khí than hít vào lại càng nhiều, tầm mắt của anh ta bắt đầu mờ nhòa, ý thức càng ngày càng mơ hồ…
- Vô dụng thôi, anh… vùng vẫy như vậy thì cũng là sớm đưa tiễn bản thân…
Lãnh Thiên Dục cũng bắt đầu mơ hồ, tuy nhiên ý chí của hắn lại cực kì kiên cường…
Khi hai người sắp mất đi ý thức thì chợt thấy trong không khí mờ mờ ảo ảo xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh. Hai người cố mở to mắt ra xem là ai nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Người tới là Thượng Quan Tuyền, cô chậm rãi bước lên phía trước, khi nhìn rõ hai người đàn ông, trên mặt lộ ra sự đau lòng…
Chiếc hộp gỗ tinh xảo ở ngay dưới chân, cô không do dự cầm lên cất đi.
Địa điểm giao dịch lần này quá quen thuộc với cô nên cô biết có cửa sau, vậy nên mới có thể tự nhiên đi vào như vậy. Nhưng không ngờ sau khi vào cô mới phát hiện ra hai người đánh nhau đã khiến ống dẫn khí than bị vỡ.
- Chủ thượng…
Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lắc lắc người anh ta rồi lại lập tức đưa mắt sang Lãnh Thiên Dục ở bên kia.
- Này, Lãnh Thiên Dục, tỉnh lại đi! – Thượng Quan Tuyền vội chạy tới, dùng sức đẩy đẩy người Lãnh Thiên Dục.
Không biết vì sao nhưng khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dần mất đi ý thức, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
Nhìn tình trạng của hai người, Thượng Quan Tuyền biết nếu lúc này không đưa bọn họ ra ngoài thì tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm. Thật đúng là…
Thượng Quan Tuyền không khó để nghe thấy tiếng đánh nhau và đạn bắn ở bên ngoài. Cô chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đối phương là ai, cô lập tức mở cửa sau ra, sau đó lao vào đưa Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân ra ngoài…
Rốt cuộc cũng đưa được hai người ra ngoài, cô thở hổn hển, cố gắng hấp thụ bầu không khí trong lành bên ngoài.
Hai người này thật đúng là…
Cô không ngờ mình lại khỏe như lực sĩ vậy, có thể khiêng hai người đàn ông cao lớn này ra ngoài.
Thượng Quan Tuyền vừa thở hổn hển vừa nhìn Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục đang nằm dưới đất. Mí mắt của hai người dần động đậy và mở ra, có thể thấy con ngươi đang dần chuyển động…
May quá, hai người vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là cơ thể vô lực không nhúc nhích được mà thôi, lúc này điều quan trọng là phải mau chóng đưa hai người đi chữa trị.
Thượng Quan Tuyền không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô vừa định hành động thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Cô cảnh giác đứng dậy…
- Lão đại…
Tiếng của Phong từ xa vọng đến, giọng nói đầy lo lắng.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lập tức đầy cảnh giác, đưa tay chậm rãi sờ lên khẩu súng lục trên người mình.
Quả nhiên ngay sau đó, Phong xuất hiện ở cửa. Khi anh ta thấy hai người nằm dưới đất ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng được che đi, lập tức chạy tới…
- Lão đại…
- Niếp Ngân?
Khi Phong vừa chạy đến gần hai người, còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy hơi kì lạ…
Anh ta vừa định quay đầu lại thì đã bị một khẩu súng chặn ở sau gáy!
- Khôn ngoan thì không nên cử động! – Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói với Phong.
- Thì ra là cô! – Phong không cần xoay người cũng nghe ra giọng nói của cô – Cô muốn thế nào?
- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn đưa Niếp Ngân rời khỏi nơi này! – Thượng Quan Tuyền nói.
Phong lạnh lùng cười, dường như đang nghe được chuyện rất nực cười.
- Nơi này đều có người của chúng tôi, cô cho rằng hôm nay có thể thoát được sao?
- Anh lo quá nhiều rồi, trước tiên hãy quan tâm đến cái đầu của anh đi đã! – Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia tàn độc.
Ngay lúc Phong định mở miệng nói gì thì lại có từng đợt âm thanh ồn ào truyền đến. Ngay sau đó, hai người mặc áo đen, máu me be bét chạy vào.
Khi họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gương mặt đầy vẻ sững sờ…
Tác giả :
Ân Tầm