Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 14 - Chương 3: Lãnh Thiên Dục Và Niếp Ngân
Bên trong mật thất nơi Thượng Quan Tuyền từng bị nhốt, bên cửa sổ là bóng dáng cô đơn của Lãnh Thiên Dục.
Lôi gõ cửa, sau khi được cho phép liền đi vào phòng.
- Lão đại!
- Người tới rồi à?
Lãnh Thiên Dục không quay người lại, chỉ hờ hững nhìn dòng xe cộ như nêm bên dưới, cất giọng hỏi.
- Vâng, thưa lão đại, anh ta đã tới!
Vẻ mặt Lôi hơi phức tạp, nhìn bóng lưng cao ngạo của Lãnh Thiên Dục, anh ta lại nghĩ đến vẻ mặt đầy đau lòng của hắn hôm đó!
Trong ấn tượng của anh ta, Lãnh Thiên Dục từ trước đến nay luôn ung dung đối mặt với mọi chuyện, bất kể có khó khăn nguy hiểm đến mức nào. Đi theo hắn lâu như vậy nhưng Lôi chưa bao giờ bắt gặp vẻ mặt như ngày hôm ấy của hắn!
- Lão đại… – Anh ta lại lên tiếng, giọng nói hơi chần chừ nhưng tuyệt đối trung thành.
Lãnh Thiên Dục dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của người đứng phía sau, hắn chậm rãi quay người lại nhìn Lôi, vẻ lạnh lẽo vốn có giờ được thay thế bằng sự tiều tụy.
- Cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình đi! – Giọng nói trầm thấp vang lên, khó có thể nghe ra hắn đang bị giày vò.
Lôi quỳ một gối xuống…
- Lão đại, xin thứ lỗi cho thuộc hạ cả gan, thuộc hạ đã cho người điều tra nơi ở của Phong mà không có lệnh của ngài, kết quả phát hiện ra địa chỉ này là giả. Cho nên, lão đại, xin lão đại cứ để tôi đi, tôi nhất định sẽ cứu được Thượng Quan Tuyền!
Lãnh Thiên Dục nhìn Lôi, ánh mắt đầy phức tạp, hắn thong thả bước lên gần Lôi, giọng điệu hơi do dự…
- Lôi, tôi đáng để cậu bán mạng như vậy sao?
Trước giờ hắn cho rằng mình làm việc không chê vào đâu được, nhưng hôm nay hắn mới biết mọi việc không như hắn tưởng tượng.
Lôi nghe vậy, sắc mặt lập tức kinh hãi, nghiêm túc đáp:
- Lão đại, trên đời này tuyệt đối không ai xứng đáng để Lôi bán mạng như ngài! Chỉ cần là chuyện của lão đại thì Lôi sẽ coi là chuyện của mình, có chết cũng không hối tiếc!
Lãnh Thiên Dục hơi nhíu mày lại, vươn tay đỡ Lôi đứng dậy…
- Cho nên, cậu càng phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không được khinh suất. Tôi đã mất đi cánh tay trái, không muốn lại mất thêm cánh tay phải nữa. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là tất cả mọi người phải còn sống!
Một câu nói đúng trọng điểm vang lên, lộ rõ sự lo lắng của hắn với Thượng Quan Tuyền!
Thật ra, trong lòng Lãnh Thiên Dục đã nóng như lửa đốt, cảm giác lo lắng không yên như nognj lửa thiêu đốt trái tim hắn khiến hắn chỉ muốn liều lĩnh một lần. Hắn biết dựa vào tác phong của Phong thì sẽ không giết Thượng Quan Tuyền ngay, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ không làm gì cô, bởi vì hắn có thể nhìn rõ được sự căm hận trùng trùng trong đôi mắt Phong.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dùng lý trí để áp đảo ý nghĩ muốn liều lĩnh đi cứu cô. Hắn biết Phong sẽ không dễ dàng đưa địa chỉ thật cho hắn, cho dù có thì cũng sẽ bố trí rất nhiều mai phục. Nếu hắn tới thì không chỉ hắn mất mạng mà ngay cả Thượng Quan Tuyền cũng sẽ bị liên lụy!
Lôi nghe vậy, vẻ mặt đầy quật cường…
- Lão đại, tôi hiểu sự lo lắng của ngài, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Phong thì anh ta nhất định sẽ cho rằng chỉ có một mình ngài xông vào. Nếu tôi đi thì có lẽ cậu ta sẽ không ngờ được!
- Lôi!
Lãnh Thiên Dục lạnh giọng ngắt lời anh ta…
- Việc hiện tại cậu cần làm là mau chóng tra ra vị trí của Thượng Quan Tuyền, sau khi tìm được thì lập tức báo cáo với tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ!
Sao hắn lại không biết tấm lòng của Lôi chứ, chẳng qua hắn không thể mạo hiểm như vậy!
- Vâng! – Lôi trầm mặt xuống, lập tức đáp lời.
Sau khi Lôi ra ngoài, mật thất yên lặng trong chốc lát, cửa lại được mở ra lần thứ hai…
Một bóng dáng cao lớn đi vào, nhưng khi bóng dáng ấy còn chưa dừng lại thì một quyền ngoan độc và tàn nhẫn lập tức vung vào mặt anh ta!
Người ra tay đánh chính là Lãnh Thiên Dục, còn người bị đánh là… Niếp Ngân!
Niếp Ngân không phòng bị nên bị trúng đòn. Anh ta đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng rồi lạnh lùng nói:
- Lãnh Thiên Dục, cậu điên rồi à! Cậu sai người gọi tôi tới đây chỉ vì muốn đánh tôi à?
Một hành động thiếu suy nghĩ như vậy tại sao lại có thể do Lãnh Thiên Dục mà anh ta biết gây ra được chứ?
- Đúng!
Lãnh Thiên Dục không hề phủ định, hắn bước lên mang theo đầy sát khí…
- Anh và Phong phối hợp với nhau quả là không chê vào đâu được, tôi thật sự không nghĩ bao nhiêu năm qua, người thân cận ngay bên cạnh tôi lại là người của tổ chức BABY-M! – Hắn đã không còn vẻ bình tĩnh vốn có, giọng điệu đầy kích động và phẫn nộ!
Niếp Ngân lập tức hiểu rõ ý của hắn, cười lạnh nói:
- Xem ra cậu đã điều tra ra rõ rồi. Cậu tìm tôi chỉ là muốn nói cho tôi biết Phong là nội gián cho BABY-M sắp xếp? Tôi nghĩ dựa theo tính cách của cậu, hôm nay thứ cậu muốn đưa tôi không phải là một cú đấm mà là thi thể của Phong!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, thân hình cao lớn dường như mất đi điểm tựa, hắn lùi hai bước, vô lực dựa vào tường…
Niếp Ngân hơi kinh ngạc…
Đây là… Lãnh Thiên Dục sao? Bọn họ là kẻ địch nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ…
- Lãnh Thiên Dục, cậu… cậu làm sao vậy? – Anh ta bất giác lên tiếng hỏi thăm, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, đôi mắt đen của hắn vằn lên những tia máu đỏ tươi dường như con thú đang rơi vào đường cùng, chỉ có thể vô lực thở hổn hển. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng:
- Phong bắt Thượng Quan Tuyền rồi!
- Cái gì?
Niếp Ngân run lên rồi lập tức bước nhanh về phía trước…
- Lãnh Thiên Dục, cậu vừa mới nói gì? Nói lại xem nào! – Giọng nói của anh ta đầy lo lắng.
Lãnh Thiên Dục nhìn sự hỗn loạn trong đôi mắt Niếp Ngân, lại nói từng câu từng chữ: “Phong, cũng là người của tổ chức BABY-M của anh, đã bắt Thượng Quan Tuyền… làm con tin rồi!”
Niếp Ngân sững người, vầng trán cao rộng cũng nhíu chặt lại. Sau đó anh ta cầm điện thoại lên gọi điện nhưng đầu bên kia chỉ truyền đến giọng nữ máy móc của tổng đài. Vẻ mặt anh ta càng thêm nghiêm nghị lại.
- Vô dụng thôi, Niếp Ngân, cậu ta chắc chắn sẽ không nghe điện thoại của anh đâu! – Lãnh Thiên Dục đưa tay xoa bóp hai huyệt thái dương đau nhức.
- Phong vốn là người của tổ chức các anh nhưng tôi nghĩ hành động của cậu ta rõ ràng là đã phản bội là ý định ban đầu của hai người. Giờ cậu ta không chỉ muốn ngồi lên cái ghế lão đại của Mafia mà còn coi Thượng Quan Tuyền là cái đinh gỉ trong mắt.
- Nếu tôi đoán không sai thì mục đích hôm nay cậu muốn gặp tôi chính là muốn mượn sức của tôi để tìm Tuyền! – Niếp Ngân bình tĩnh lên tiếng.
- Đúng!
Lãnh Thiên Dục không hề che giấu mục đích của mình: “Bây giờ Phong đã lôi kéo được mấy gia tộc trong Mafia, mục đích cuối cùng của cậu ta là muốn bức tôi rời khỏi vị trí này. Còn với tổ chức BABY-M, tôi nghĩ cậu ta cũng muốn lôi kéo được một ít thế lực, nếu không cậu ta sẽ không bắt cóc Thượng Quan Tuyền!
Vẻ mặt Niếp Ngân càng thêm nặng nề và lạnh lẽo, anh ta biết Lãnh Thiên Dục không nói sai. Tuy Phong thuộc phe anh ta nhưng trong tổ chức Phong cũng có thế lực riêng, nếu Phong muốn ra tay thì cũng là chuyện có thể xảy ra.
Rõ ràng hành động của Phong đã vượt xa ra khỏi ý định ban đầu của hai người, mục đích cũng đã quá rõ, Phong không chỉ muốn tính mạng của Lãnh Thiên Dục mà chính bản thân anh ta cũng nằm trong kế hoạch của Phong.
Nghĩ tới đây, Niếp Ngân cảm thấy trái tim mình lạnh giá đi nhiều. Anh ta và Phong cùng được cha nuôi huấn luyện, tuy nói đặc công không có tình cảm với nhau nhưng từ nhỏ đến lớn, hai người cũng khá hiểu nhau. Chỉ không ngờ quyền lực lại có thể làm thay đổi nhân tính của con người.
Về phía Lãnh Thiên Dục, Niếp Ngân biết người đàn ông này thật sự yêu Thượng Quan Tuyền, vì cô, hắn tình nguyện gạt bỏ hận thù cá nhân sang một bên để liên thủ cùng anh ta. Anh ta biết chắc chắn trong tổ chức Mafia đã xảy ra chuyện, nếu không phải như vậy thì Lãnh Thiên Dục cũng sẽ không hợp tác với anh ta.
- Được, tôi đồng ý! Tôi sẽ phái người nhanh chóng tìm ra tung tích của Tuyền! – Niếp Ngân dứt khoát đáp lời.
Lãnh Thiên Dục không ngờ Niếp Ngân lại đồng ý nhanh như vậy, hắn hơi run lên, ánh mắt phức tạp rồi lên tiếng: “Cám ơn!”
Đây là lần đầu tiên hắn nói lời cám ơn với Niếp Ngân, một câu cảm ơn thật lòng chứ không hề giả tạo, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Niếp Ngân nhìn Lãnh Thiên Dục, anh ta cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn. Lát sau, anh ta cất giọng nhàn nhạt: “Tôi tự nguyện của Tuyền, cậu đừng quên Tuyền cũng là người tôi yêu!”
***
Sự hợp tác giữa Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân được tiến hành trong bí mật vậy nên không gây chú ý quá nhiều, trong khi đó, Phong cũng bắt đầu triển khai tiếp kế hoạch đã vạch sẵn của mình.
Màn đêm buông xuống mang theo cơn dông, bóng tối đen kịp bao phủ lên khắp mọi thứ. Tia chớp lóe sáng giữa bầu trời đen, sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa như trút nước, dường như muốn quét sạch tội ác!
Giáo phụ William sau khi nhận được điện thoại của Phong liền bảo thuộc hạ lui ra ngoài, ngay cả mấy người vệ sĩ thân cận cũng được giảm bớt. Tuy ông ta không biết tại sao đêm tối mưa gió thế này mà Phong lại có chuyện gì phải đến biệt thự của ông ta, nhưng dù sao hai người cũng có mối quan hệ lén lút, không nên để nhiều người biết được.
Ánh đèn trong biệt thự cũng ảm đạm đi, ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng mờ mờ, lưu lại chiếc bóng vội vã của giáo phụ William trên hành lang dài, phía sau ông ta chỉ có vài người vệ sĩ.
Cửa phòng sách được mở ra…
Dưới ánh đèn âm u là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, người đó ngồi ngay ngắn trên sofa, đưa lưng về phía giáo phụ William, bên cạnh còn có ba người vệ sĩ khác.
Thấy vậy, giáo phụ William ra hiệu bảo mấy người vệ sĩ của mình đứng chắn ngoài cửa, còn ông ta nhẹ nhàng bước tới trước mặt người đàn ông.
Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời như muốn xé bầu trời thành hai nửa…
Ánh sáng của tia chớp lóe lên trong mắt giáo phụ William.
Cũng ánh sáng ấy làm rõ đôi mắt lạnh lùng khác thường của người đàn ông…
- A…
Giáo phụ William hô lên một tiếng kinh ngạc, ngay sau đó, cơ thể của ông ta như bị đóng đinh xuống sàn nhà, không thể nhúc nhích.
Bởi vì, người ông ta nhìn thấy không phải là Phong, mà là… Lãnh Thiên Dục!
Người đàn ông sau khi thấy giáo phụ William thì nở nụ cười quỷ dị, nụ cười như ăn mòn linh hồn của đối phương.
Giáo phụ William phản ứng lại, vội vã xua đi sự kích động và kinh ngạc, cung kính cúi thấp người xuống: “Không biết ngài lão đại từ xa đến, tôi không tiếp đón chu đáo được, mong ngài thông cảm!”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông ta không ngừng nhủ thầm, vừa rồi rõ ràng là Phong gọi điện thoại tới, tại sao bây giờ người ngồi trong phòng của ông ta lại là Lãnh Thiên Dục? Ông ta không hề nhận được thông tin gì, hơn nữa nếu Phong tới đây thì sẽ làm lộ mọi chuyện mất!
Nhưng… quan trọng là, tại sao Lãnh Thiên Dục lại đến biệt thự của ông ta, mục đích của hắn khi tới đây là gì?
Nghĩ tới đây, giáo phụ William đầy cảnh giác. Lần trước, người xúi giục mấy giáo phụ của các gia tộc khác đã tìm đến đến chất vấn Lãnh Thiên Dục chính là ông ta, chẳng lẽ hôm nay Lãnh Thiên Dục đến đây là muốn giết người?
Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng như vậy, giáo phụ William tương đối hiểu biết về con người Lãnh Thiên Dục, cho dù hắn thật sự muốn giết một người thì sẽ không cần phải phí công như vậy, càng không nói đến chuyện đêm hôm mưa gió lặn lội tới đây.
Lôi gõ cửa, sau khi được cho phép liền đi vào phòng.
- Lão đại!
- Người tới rồi à?
Lãnh Thiên Dục không quay người lại, chỉ hờ hững nhìn dòng xe cộ như nêm bên dưới, cất giọng hỏi.
- Vâng, thưa lão đại, anh ta đã tới!
Vẻ mặt Lôi hơi phức tạp, nhìn bóng lưng cao ngạo của Lãnh Thiên Dục, anh ta lại nghĩ đến vẻ mặt đầy đau lòng của hắn hôm đó!
Trong ấn tượng của anh ta, Lãnh Thiên Dục từ trước đến nay luôn ung dung đối mặt với mọi chuyện, bất kể có khó khăn nguy hiểm đến mức nào. Đi theo hắn lâu như vậy nhưng Lôi chưa bao giờ bắt gặp vẻ mặt như ngày hôm ấy của hắn!
- Lão đại… – Anh ta lại lên tiếng, giọng nói hơi chần chừ nhưng tuyệt đối trung thành.
Lãnh Thiên Dục dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của người đứng phía sau, hắn chậm rãi quay người lại nhìn Lôi, vẻ lạnh lẽo vốn có giờ được thay thế bằng sự tiều tụy.
- Cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình đi! – Giọng nói trầm thấp vang lên, khó có thể nghe ra hắn đang bị giày vò.
Lôi quỳ một gối xuống…
- Lão đại, xin thứ lỗi cho thuộc hạ cả gan, thuộc hạ đã cho người điều tra nơi ở của Phong mà không có lệnh của ngài, kết quả phát hiện ra địa chỉ này là giả. Cho nên, lão đại, xin lão đại cứ để tôi đi, tôi nhất định sẽ cứu được Thượng Quan Tuyền!
Lãnh Thiên Dục nhìn Lôi, ánh mắt đầy phức tạp, hắn thong thả bước lên gần Lôi, giọng điệu hơi do dự…
- Lôi, tôi đáng để cậu bán mạng như vậy sao?
Trước giờ hắn cho rằng mình làm việc không chê vào đâu được, nhưng hôm nay hắn mới biết mọi việc không như hắn tưởng tượng.
Lôi nghe vậy, sắc mặt lập tức kinh hãi, nghiêm túc đáp:
- Lão đại, trên đời này tuyệt đối không ai xứng đáng để Lôi bán mạng như ngài! Chỉ cần là chuyện của lão đại thì Lôi sẽ coi là chuyện của mình, có chết cũng không hối tiếc!
Lãnh Thiên Dục hơi nhíu mày lại, vươn tay đỡ Lôi đứng dậy…
- Cho nên, cậu càng phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không được khinh suất. Tôi đã mất đi cánh tay trái, không muốn lại mất thêm cánh tay phải nữa. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là tất cả mọi người phải còn sống!
Một câu nói đúng trọng điểm vang lên, lộ rõ sự lo lắng của hắn với Thượng Quan Tuyền!
Thật ra, trong lòng Lãnh Thiên Dục đã nóng như lửa đốt, cảm giác lo lắng không yên như nognj lửa thiêu đốt trái tim hắn khiến hắn chỉ muốn liều lĩnh một lần. Hắn biết dựa vào tác phong của Phong thì sẽ không giết Thượng Quan Tuyền ngay, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ không làm gì cô, bởi vì hắn có thể nhìn rõ được sự căm hận trùng trùng trong đôi mắt Phong.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dùng lý trí để áp đảo ý nghĩ muốn liều lĩnh đi cứu cô. Hắn biết Phong sẽ không dễ dàng đưa địa chỉ thật cho hắn, cho dù có thì cũng sẽ bố trí rất nhiều mai phục. Nếu hắn tới thì không chỉ hắn mất mạng mà ngay cả Thượng Quan Tuyền cũng sẽ bị liên lụy!
Lôi nghe vậy, vẻ mặt đầy quật cường…
- Lão đại, tôi hiểu sự lo lắng của ngài, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Phong thì anh ta nhất định sẽ cho rằng chỉ có một mình ngài xông vào. Nếu tôi đi thì có lẽ cậu ta sẽ không ngờ được!
- Lôi!
Lãnh Thiên Dục lạnh giọng ngắt lời anh ta…
- Việc hiện tại cậu cần làm là mau chóng tra ra vị trí của Thượng Quan Tuyền, sau khi tìm được thì lập tức báo cáo với tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ!
Sao hắn lại không biết tấm lòng của Lôi chứ, chẳng qua hắn không thể mạo hiểm như vậy!
- Vâng! – Lôi trầm mặt xuống, lập tức đáp lời.
Sau khi Lôi ra ngoài, mật thất yên lặng trong chốc lát, cửa lại được mở ra lần thứ hai…
Một bóng dáng cao lớn đi vào, nhưng khi bóng dáng ấy còn chưa dừng lại thì một quyền ngoan độc và tàn nhẫn lập tức vung vào mặt anh ta!
Người ra tay đánh chính là Lãnh Thiên Dục, còn người bị đánh là… Niếp Ngân!
Niếp Ngân không phòng bị nên bị trúng đòn. Anh ta đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng rồi lạnh lùng nói:
- Lãnh Thiên Dục, cậu điên rồi à! Cậu sai người gọi tôi tới đây chỉ vì muốn đánh tôi à?
Một hành động thiếu suy nghĩ như vậy tại sao lại có thể do Lãnh Thiên Dục mà anh ta biết gây ra được chứ?
- Đúng!
Lãnh Thiên Dục không hề phủ định, hắn bước lên mang theo đầy sát khí…
- Anh và Phong phối hợp với nhau quả là không chê vào đâu được, tôi thật sự không nghĩ bao nhiêu năm qua, người thân cận ngay bên cạnh tôi lại là người của tổ chức BABY-M! – Hắn đã không còn vẻ bình tĩnh vốn có, giọng điệu đầy kích động và phẫn nộ!
Niếp Ngân lập tức hiểu rõ ý của hắn, cười lạnh nói:
- Xem ra cậu đã điều tra ra rõ rồi. Cậu tìm tôi chỉ là muốn nói cho tôi biết Phong là nội gián cho BABY-M sắp xếp? Tôi nghĩ dựa theo tính cách của cậu, hôm nay thứ cậu muốn đưa tôi không phải là một cú đấm mà là thi thể của Phong!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, thân hình cao lớn dường như mất đi điểm tựa, hắn lùi hai bước, vô lực dựa vào tường…
Niếp Ngân hơi kinh ngạc…
Đây là… Lãnh Thiên Dục sao? Bọn họ là kẻ địch nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ…
- Lãnh Thiên Dục, cậu… cậu làm sao vậy? – Anh ta bất giác lên tiếng hỏi thăm, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, đôi mắt đen của hắn vằn lên những tia máu đỏ tươi dường như con thú đang rơi vào đường cùng, chỉ có thể vô lực thở hổn hển. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng:
- Phong bắt Thượng Quan Tuyền rồi!
- Cái gì?
Niếp Ngân run lên rồi lập tức bước nhanh về phía trước…
- Lãnh Thiên Dục, cậu vừa mới nói gì? Nói lại xem nào! – Giọng nói của anh ta đầy lo lắng.
Lãnh Thiên Dục nhìn sự hỗn loạn trong đôi mắt Niếp Ngân, lại nói từng câu từng chữ: “Phong, cũng là người của tổ chức BABY-M của anh, đã bắt Thượng Quan Tuyền… làm con tin rồi!”
Niếp Ngân sững người, vầng trán cao rộng cũng nhíu chặt lại. Sau đó anh ta cầm điện thoại lên gọi điện nhưng đầu bên kia chỉ truyền đến giọng nữ máy móc của tổng đài. Vẻ mặt anh ta càng thêm nghiêm nghị lại.
- Vô dụng thôi, Niếp Ngân, cậu ta chắc chắn sẽ không nghe điện thoại của anh đâu! – Lãnh Thiên Dục đưa tay xoa bóp hai huyệt thái dương đau nhức.
- Phong vốn là người của tổ chức các anh nhưng tôi nghĩ hành động của cậu ta rõ ràng là đã phản bội là ý định ban đầu của hai người. Giờ cậu ta không chỉ muốn ngồi lên cái ghế lão đại của Mafia mà còn coi Thượng Quan Tuyền là cái đinh gỉ trong mắt.
- Nếu tôi đoán không sai thì mục đích hôm nay cậu muốn gặp tôi chính là muốn mượn sức của tôi để tìm Tuyền! – Niếp Ngân bình tĩnh lên tiếng.
- Đúng!
Lãnh Thiên Dục không hề che giấu mục đích của mình: “Bây giờ Phong đã lôi kéo được mấy gia tộc trong Mafia, mục đích cuối cùng của cậu ta là muốn bức tôi rời khỏi vị trí này. Còn với tổ chức BABY-M, tôi nghĩ cậu ta cũng muốn lôi kéo được một ít thế lực, nếu không cậu ta sẽ không bắt cóc Thượng Quan Tuyền!
Vẻ mặt Niếp Ngân càng thêm nặng nề và lạnh lẽo, anh ta biết Lãnh Thiên Dục không nói sai. Tuy Phong thuộc phe anh ta nhưng trong tổ chức Phong cũng có thế lực riêng, nếu Phong muốn ra tay thì cũng là chuyện có thể xảy ra.
Rõ ràng hành động của Phong đã vượt xa ra khỏi ý định ban đầu của hai người, mục đích cũng đã quá rõ, Phong không chỉ muốn tính mạng của Lãnh Thiên Dục mà chính bản thân anh ta cũng nằm trong kế hoạch của Phong.
Nghĩ tới đây, Niếp Ngân cảm thấy trái tim mình lạnh giá đi nhiều. Anh ta và Phong cùng được cha nuôi huấn luyện, tuy nói đặc công không có tình cảm với nhau nhưng từ nhỏ đến lớn, hai người cũng khá hiểu nhau. Chỉ không ngờ quyền lực lại có thể làm thay đổi nhân tính của con người.
Về phía Lãnh Thiên Dục, Niếp Ngân biết người đàn ông này thật sự yêu Thượng Quan Tuyền, vì cô, hắn tình nguyện gạt bỏ hận thù cá nhân sang một bên để liên thủ cùng anh ta. Anh ta biết chắc chắn trong tổ chức Mafia đã xảy ra chuyện, nếu không phải như vậy thì Lãnh Thiên Dục cũng sẽ không hợp tác với anh ta.
- Được, tôi đồng ý! Tôi sẽ phái người nhanh chóng tìm ra tung tích của Tuyền! – Niếp Ngân dứt khoát đáp lời.
Lãnh Thiên Dục không ngờ Niếp Ngân lại đồng ý nhanh như vậy, hắn hơi run lên, ánh mắt phức tạp rồi lên tiếng: “Cám ơn!”
Đây là lần đầu tiên hắn nói lời cám ơn với Niếp Ngân, một câu cảm ơn thật lòng chứ không hề giả tạo, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Niếp Ngân nhìn Lãnh Thiên Dục, anh ta cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn. Lát sau, anh ta cất giọng nhàn nhạt: “Tôi tự nguyện của Tuyền, cậu đừng quên Tuyền cũng là người tôi yêu!”
***
Sự hợp tác giữa Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân được tiến hành trong bí mật vậy nên không gây chú ý quá nhiều, trong khi đó, Phong cũng bắt đầu triển khai tiếp kế hoạch đã vạch sẵn của mình.
Màn đêm buông xuống mang theo cơn dông, bóng tối đen kịp bao phủ lên khắp mọi thứ. Tia chớp lóe sáng giữa bầu trời đen, sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa như trút nước, dường như muốn quét sạch tội ác!
Giáo phụ William sau khi nhận được điện thoại của Phong liền bảo thuộc hạ lui ra ngoài, ngay cả mấy người vệ sĩ thân cận cũng được giảm bớt. Tuy ông ta không biết tại sao đêm tối mưa gió thế này mà Phong lại có chuyện gì phải đến biệt thự của ông ta, nhưng dù sao hai người cũng có mối quan hệ lén lút, không nên để nhiều người biết được.
Ánh đèn trong biệt thự cũng ảm đạm đi, ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng mờ mờ, lưu lại chiếc bóng vội vã của giáo phụ William trên hành lang dài, phía sau ông ta chỉ có vài người vệ sĩ.
Cửa phòng sách được mở ra…
Dưới ánh đèn âm u là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, người đó ngồi ngay ngắn trên sofa, đưa lưng về phía giáo phụ William, bên cạnh còn có ba người vệ sĩ khác.
Thấy vậy, giáo phụ William ra hiệu bảo mấy người vệ sĩ của mình đứng chắn ngoài cửa, còn ông ta nhẹ nhàng bước tới trước mặt người đàn ông.
Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời như muốn xé bầu trời thành hai nửa…
Ánh sáng của tia chớp lóe lên trong mắt giáo phụ William.
Cũng ánh sáng ấy làm rõ đôi mắt lạnh lùng khác thường của người đàn ông…
- A…
Giáo phụ William hô lên một tiếng kinh ngạc, ngay sau đó, cơ thể của ông ta như bị đóng đinh xuống sàn nhà, không thể nhúc nhích.
Bởi vì, người ông ta nhìn thấy không phải là Phong, mà là… Lãnh Thiên Dục!
Người đàn ông sau khi thấy giáo phụ William thì nở nụ cười quỷ dị, nụ cười như ăn mòn linh hồn của đối phương.
Giáo phụ William phản ứng lại, vội vã xua đi sự kích động và kinh ngạc, cung kính cúi thấp người xuống: “Không biết ngài lão đại từ xa đến, tôi không tiếp đón chu đáo được, mong ngài thông cảm!”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông ta không ngừng nhủ thầm, vừa rồi rõ ràng là Phong gọi điện thoại tới, tại sao bây giờ người ngồi trong phòng của ông ta lại là Lãnh Thiên Dục? Ông ta không hề nhận được thông tin gì, hơn nữa nếu Phong tới đây thì sẽ làm lộ mọi chuyện mất!
Nhưng… quan trọng là, tại sao Lãnh Thiên Dục lại đến biệt thự của ông ta, mục đích của hắn khi tới đây là gì?
Nghĩ tới đây, giáo phụ William đầy cảnh giác. Lần trước, người xúi giục mấy giáo phụ của các gia tộc khác đã tìm đến đến chất vấn Lãnh Thiên Dục chính là ông ta, chẳng lẽ hôm nay Lãnh Thiên Dục đến đây là muốn giết người?
Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng như vậy, giáo phụ William tương đối hiểu biết về con người Lãnh Thiên Dục, cho dù hắn thật sự muốn giết một người thì sẽ không cần phải phí công như vậy, càng không nói đến chuyện đêm hôm mưa gió lặn lội tới đây.
Tác giả :
Ân Tầm