Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 13 - Chương 4: Thăm Dò
Sau khi kiểm tra xong, dì Trần liền tiễn bác sĩ ra về, Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền thoải mái ăn uống, vẻ mặt đầy dịu dàng.
- Tuyền, em uống bát canh này trước đi! – Hắn cẩn thận chăm sóc cô như lời bác sĩ dặn, cầm bát canh đưa lên miệng cô, giọng nói đầy yêu chiều.
- Không...
Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Từ sau khi cô mang thai, ngày nào Lãnh Thiên Dục cũng bảo dì Trần làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng, nhưng ăn những thứ này vào khiến cô thấy rất khó chịu.
Lãnh Thiên Dục nhìn vẻ mặt cô, bất đắc dĩ cười, xem ra sau khi đứa con này được sinh ra, hắn phải chăm sóc những hai đứa trẻ rồi!
- Tuyền, nghe lời đi, ăn những thứ này mới tốt cho con! – Hắn dỗ cô, sự lạnh lẽo vốn có giờ hoàn toàn biến mất.
Thượng Quan Tuyền bĩu môi, lẩm bẩm: “Sớm biết mang thai vất vả như vậy, có đánh chết cũng không mang thai!”
- Gì cơ?
Lãnh Thiên Dục hơi nhếch môi lên cười, cẩn thận cầm thìa xúc từng thìa canh cho cô uống, sau đó nhéo mũi cô như đang phạt: “Dám không sinh con cho Lãnh Thiên Dục anh à? Em cứ thử xem!”
- Đồ bá đạo – Thượng Quan Tuyền cố ý oán trách nói – Đều là tại anh, nếu không phải vì anh thì em sẽ không phải vất vả như vậy.
- Được, được, đều là lỗi của anh!
Hắn mỉm cười, ôm cô vào lòng, đưa tay lên xoa xoa bụng cô, hơi thở đàn ông đầy mạnh mẽ bao vây lấy Thượng Quan Tuyền.
- Anh không hề có ý định sẽ đánh cược với em ở Hy Lạp, nhưng xem ra bây giờ quyết định đó cực kì chính xác!
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền rồi như vang vọng vào tận đáy lòng cô... Niềm hạnh phúc và khát khao của tình yêu tràn ngập trong tim cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Lãnh Thiên Dục, mỗi đường nét góc cạnh đều hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.
Cô vươn tay ra, mê mẩn vuốt theo từng đường nét trên gương mặt hắn, đôi môi anh đào hé mở:
- Vậy nếu không có bốn ngày đánh cược ấy thì anh sẽ định làm thế nào với em?
Lãnh Thiên Dục mỉm cười đầy trìu mến, vừa định hôn lên tay cô thì nụ cười trên môi chợt cứng đờ lại...
- Tuyền, em nhớ ra chuyện trước kia rồi à? – Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm cô, dường như tia X-quang muốn xuyên thấu nội tâm cô.
Thượng Quan Tuyền nhất thời chấn động. Trời ạ, vừa rồi cô quên mất, khi bị mất trí nhớ thì cô đâu có biết chuyện bốn ngày đánh cược đâu!
- Em... Không có! Chỉ là trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một chút hình ảnh và mấy câu nói chuyện thôi. Dục... – Cô cố ý làm nũng, vòng tay ôm cổ hắn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng oán trách lên tiếng:
- Anh vừa rồi đáng sợ lắm đấy!
- Vậy à? – Lãnh Thiên Dục thấy cô làm nũng như vậy liền hít sâu một hơi. Lúc này hắn căn bản chẳng còn quan tâm được đến chuyện gì khác, Thượng Quan Tuyền như vậy khiến trái tim hắn rung động không thôi. Hắn chỉ biết nếu lúc này cô bảo hắn nhảy từ tầng một trăm xuống dưới thì hắn cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười. Cô càng ôm chặt lấy hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ của hắn, cảm thấy chỉ như vậy là đủ rồi.
- Dục...
Cô lại nhẹ nhàng lên tiếng, ngón tay vô thức vẽ vẽ mấy vòng tròn lên ngực hắn mà không hề biết hành động này của cô khiến Lãnh Thiên Dục nổi lên từng hồi tê dại...
Cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục.
- Thật ra em không hiểu một chuyện!
- Chuyện gì?
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô rồi hôn lên. Nếu còn để cho cô bé này vô thức đùa giỡn hắn nữa thì nhất định hắn sẽ biến thành cầm thú mất!
Thượng Quan Tuyền hỏi: “Phong và Lôi đều là chấp pháp của anh, nhưng tại sao chức trách của hai người lại khác nhau như thế?”
Cô dần chuyển đề tài về Phong và Lôi.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên mái tóc dài của cô, kiên nhẫn đáp lời: “Đơn giản thôi, tính cách của họ khác nhau nên sẽ có sở trường khác nhau. Phong là người trầm ổn và bình tĩnh, xử lý những chuyện hỗn loạn trong tổ chức đã thành thạo rồi. Còn Lôi thì am hiểu về lĩnh vực thương mại, người nhân tài như vậy mà lại phải giải quyết chuyện của tổ chức thì không phải rất lãng phí sao?”
- Cái đó... – Thượng Quan Tuyền mở to đôi mắt, ánh mắt đầy phức tạp nhưng được che giấu rất kỹ. Cô liếm môi rồi hỏi tiếp: “Vậy trong hai người, anh tín nhiệm người nào nhất?”
- Tín nhiệm? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, ngón tay dài vuốt lên sống mũi cô rồi hỏi – Sao em lại hỏi thế?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy chuyện này hơi khó hiểu. Nhiều năm như vậy, ngoài người thân và mấy người bạn thân thiết thì hắn chưa bao giờ tín nhiệm hoàn toàn một ai khác cả.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục rồi lên tiếng: “Em chỉ muốn biết cả hai người đều là chấp pháp, nhưng anh tin tưởng ai hơn thôi!”
Lãnh Thiên Dục đăm chiêu, lát sau hắn nhẹ giọng đáp: “Năng lực của hai người ngang nhau, mỗi người một vẻ. Lôi thông minh, lanh lợi còn Phong thì trầm ổn, bình tĩnh. Hai người đều là trợ thủ đắc lực của anh, đối với anh thì vị trí của hai người là ngang nhau!
- Nhưng em thấy nếu so sánh với Phong thì Lôi có vẻ trung thành và tận tâm với anh hơn! – Thượng Quan Tuyền bâng quơ lên tiếng ám chỉ.
- Sự tận tâm của cậu ấy anh biết rõ, chính vì thế anh mới giao những chuyện quan trọng của tập đoàn cho cậu ấy xử lý! – Lãnh Thiên Dục nói.
- Vậy còn Phong? Hay tại anh ta cũng lạnh như băng gióng anh nên anh mới đối xử với anh ta như vậy? - Thượng Quan Tuyền nằm trong lòng Lãnh Thiên Dục, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn vào đôi mắt to tròn của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô, đôi mắt chim ưng lúc này đầy thâm thúy…
- Phong từng cứu anh một mạng. Năm đó khi anh trở lại tổ chức Mafia, không tránh được trận đổ máu, chính cậu ấy đã đỡ cho anh một viên đạn. Viên đạn ấy chỉ cách tim một khoảng cách rất nhỏ, thiếu chút nữa là sẽ mất mạng. Lúc ấy Phong là sát thủ tinh anh của một gia tộc khác, sau khi tỉnh lại thì đi theo anh, cũng nhờ cậu ấy mà anh có thể thuận lợi ngồi lên vị trí lão đại của tổ chức.
- Thì ra là thế, nói như vậy thì cả Lôi và Phong đều đã đi theo anh nhiều năm rồi! – Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, đăm chiêu lên tiếng.
- Đương nhiên rồi! – Lãnh Thiên Dục đáp.
- Dục! – Thượng Quan Tuyền đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói – Anh có nghĩ rằng nếu Lôi hoặc Phong hay một trợ thủ đắc lực khác của anh phản bội anh thì anh sẽ thế nào không?
Dường như Lãnh Thiên Dục không hề ngạc nhiên trước câu hỏi này, hắn cười nhạt rồi nói: “Làm người cần phải linh hoạt, nếu gặp phải tình huống như vậy thì anh sẽ tự suy xét. Có thể sẽ cho họ cơ hội, nhưng… một khi cánh tay bị lở loét không thể chữa được thì anh sẽ không hề do dự cắt đứt nó đi, không cho nó có cơ hội ăn mòn cơ thể mình”.
Đề tài nói chuyện thay đổi khiến đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên đông lạnh, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo như băng ngàn năm.
Thượng Quan Tuyền hơi giật mình… không phải Lãnh Thiên Dục đã phát hiện ra chuyện gì chứ?
*****
Trong thư phòng, chiếc đèn thủy tinh xa hoa của Italy tỏa sáng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt anh tuấn hệt như một pho tượng không hề có chút độ ấm nào, ánh mắt toát ra sự giá lạnh.
Ngón tay thon dài của hắn lật giở từng trang tài liệu, đôi mắt u tối nhìn vào từng con chữ dần trở nên lạnh lẽo và thâm trầm.
Phong đứng bên cạnh cũng yên lặng, vẻ mặt trầm ổn không khác gì Lãnh Thiên Dục.
Một lúc lâu sau, Lãnh Thiên Dục vứt tài liệu sang một bên, nhìn Phong rồi mở miệng: “Phong!”
- Vâng, lão đại! – Phong lập tức tiến lên, vẻ mặt cung kính.
- Chuyện giáo phụ Nhân Cách liên kết cùng gia tộc khác đối kháng với chính phủ, cậu định giải quyết thế nào?
Lãnh Thiên Dục hỏi, nét mặt tĩnh lặng không biết hắn đang suy nghĩ gì!
- Lão đại, theo thông tin thuộc hạ điều tra thì lần này do tòa án phía Italy định tội việc liên quan đến vụ đấu thầu công trình kiến trúc công cộng. Điều tra ra thì thấy giáo phụ Nhân Cách liên kết với một gia tộc khác trong chuyện này nên mới phát sinh ra chuyện đối kháng với chính phủ, chuyện này rõ ràng là sẽ gây tổn hại cho cả hai bên! – Phong thấp giọng lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhếch mép cười lạnh…
- Mafia nói trắng ra là dựa cả vào quyền lực và lợi ích. Vì hai thứ này thì lẽ dĩ nhiên sẽ xảy ra xung đột và giết chóc, dù là vị trí lão đại hay vị trí giáo phụ gia tộc, tất cả đều quanh quẩn trong vòng xoáy quyền lực, âm mưu và hãm hại lẫn nhau.
Hắn tao nhã đi đến bên cửa sổ, giọng điệu hết sức lạnh nhạt, dường như đang nói chuyện của người khác.
- Nhưng…
Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo nhìn xuống thế giới dưới chân mình, giống như đang cảnh cáo hoặc như đang tuyên thệ…
- Giáo phụ Nhân Cách vốn có thể tiếp tục dùng uy tín của ông ta để đạt được quyền lợi và vinh hoa mà ông ta muốn. Nhưng đi sai nước cờ thì chỉ có thua mà thôi, cấu kết với thế lực bên trong bên ngoài chỉ vì muốn tính mạng của tôi, ngồi lên vị trí này mà thôi!
Nghe vậy, sắc mặt Phong đầy phức tạp, anh ta lập tức hỏi: “Lão đại, chẳng lẽ ngài cho rằng vì quyền lợi nên giáo phụ Nhân Cách mới khiêu chiến sao?”
- Đối kháng với chính phủ chỉ là giả mà thôi, muốn cưỡng đoạt quyền thế của tôi là thật. Nếu không ông ta cũng chẳng liên kết với gia tộc khác làm ra mấy chuyện vặt vãnh như thế, ông ta chỉ muốn chứng minh cho tôi thấy quyền uy của ông ta lớn đến mức nào.
Lãnh Thiên Dục khép hờ đôi mắt chim ưng, đôi mắt lạnh lẽo như đã nhìn thấu tất cả.
Phong giật mình: “Chẳng lẽ giáo phụ Nhân Cách muốn báo thù cho con trai?”
- Báo thù cho con trai?
Lãnh Thiên Dục cười đầy khinh miệt: “Hôm đó ông ta vội vã đến đại điện chẳng qua là sợ Sax Ân nói ra chuyện không nên nói. Nếu thật sự muốn giữ mạng cho con trai thì có hàng ngàn cách, ông ta sợ tôi tra ra... người đứng phía sau ông ta!”
- Người đứng phía sau ông ta? – Sắc mặt Phong tối sầm lại, giọng điệu cũng khác thường.
- Đúng, tôi nghĩ đứng sau giáo phụ Nhân Cách không chỉ đơn giản là một người mà là một tổ chức, dù là bên trong hay bên ngoài Mafia thì tôi nhất định sẽ điều tra ra! – Ngữ khí của Lãnh Thiên Dục trở nên cực kì kiên định khiến người khác không rét mà run.
- Lão đại, nếu những gì ngài đang nghi ngờ là đúng vậy thì nếu điều tra giáo phụ Nhân Cách ắt sẽ liên lụy đến gia tộc khác? Vậy thì không biết chừng sẽ xảy ra biến hóa khôn lường! – Phong đưa ra ý kiến.
- Biến hóa khôn lường? – Lãnh Thiên Dục chậm rãi quay người lại, nhìn vẻ thận trọng của Phong thì liền nhếch môi cười lạnh – Phong, tôi hỏi cậu, người đứng đầu Mafia là ai?
Phong nghe vậy liền lập tức đáp lời: “Đương nhiên là ngài lão đại!”
- Vậy có nhiều lão đại à? – Lãnh Thiên Dục thấp giọng hỏi, ngữ điệu đầy khí phách và tàn nhẫn.
- Đương nhiên chỉ có một người! – Phong không hề do dự đáp lời, ánh mắt đầy tĩnh lặng.
Lãnh Thiên Dục hài lòng với câu trả lời, tiếp tục hỏi: “Phong, vậy tôi hỏi cậu, tôi làm thế nào để ngồi vào vị trí lão đại này?”
- Giết chóc! – Phong nói ra hai từ hết sức đơn giản!
- Đúng, nếu muốn có được vị trí này thì chỉ có giết chóc và mưu mô, ngoài ra không có gì khác! – Đôi mắt âm trầm của Lãnh Thiên Dục bắn ra tia sắc bén, bộc lộ rõ tính khí ngoan độc của hắn.
Phong dường như nhớ lại chuyện mấy năm trước, anh ta liên tiếng: “Tôi vẫn còn nhớ năm đó, ngài nắm trong tay quyền lực của gia tộc mình, liên kết với mấy gia tộc có ít quyền lực, đợi thời cơ chín muồi rồi tiến hành cuộc càn quét có quy mô lớn nhất trong tổ chức Mafia. Chỉ trong một đêm ngài đã bước lên xác của hơn một nghìn sáu trăm người, khiến máu chảy thành sông, rốt cuộc cũng tập trung được quyền lực, trở thành vị lão đại đứng đầu khiến tất cả các giáo phụ khác phải kính nể!”
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục!
Người đàn ông đó có một sức mạnh mà người khác không thể tưởng tượng nổi, bây giờ đã trở thành người đứng đầu của Mafia, là người một tay che trời, hô mưa gọi gió, bề ngoài thì tĩnh lặng nhưng lòng dạ bên trong lại vô cùng thâm sâu.
Lãnh Thiên Dục... hoặc là ma quỷ, hoặc là Thượng Đế, dù ở đâu cũng có thể sinh tồn được.
Trước những việc làm của mình, Lãnh Thiên Dục không hề trốn tránh, hắn thừa nhận lời nói của Phong, đôi môi mỏng hơi nhếch lên:
- Bây giờ giáo phụ Nhân Cách cũng muốn lặp lại hành động năm đó của tôi. Chỉ tiếc rằng tôi không phải là mấy lão già vô dụng năm đó, ông ta cho rằng mình sống lâu quá rồi nên mới dám chơi với tôi.
Phong nghi ngờ hỏi lại: “Lão đại, liệu có hiểu lầm gì không, dù sao nếu giáo phụ Nhân Cách làm vậy thì cũng cực kì nguy hiểm!”
Lãnh Thiên Dục cười khinh miệt, đôi mắt tàn nhẫn phóng về phía Phong...
- Phong, cậu nên rõ một điều, vụ đấu thầu công trình kiến trúc công cộng là nguồn thu truyền thống của Mafia. Trước khi tôi lên nắm quyền, toàn bộ Mafia trên thế giới đều cố tình ra mặt gây ảnh hưởng để uy hiếp chính phủ, họ nghĩ mọi biện pháp để khống chế công ty trúng thầu. Nhưng từ sau khi tôi cầm quyền, tôi yêu cầu bọn họ phải thực hiện ‘sạch sẽ’ việc bỏ thầu, sau đó đem quyền lực của mình để gia tăng khả năng trúng thầu cho các công ty. Cứ như vậy, Mafia dần từ bỏ quy tắc cũ, không khiến người khác phải đau đầu nữa, chỉ âm thầm gây ảnh hưởng từ phía sau để kiếm tiền. Chính vì như vậy nên ngay cả chính phủ Italy hay cục cảnh sát cũng không dám hé răng trước mặt tôi, tại sao một tòa án nhỏ bé lại có thể hung hãn như thế được?
- Lão đại nói đúng! – Phong lập tức nói – Vậy chuyện lần này...
- Hoàn toàn là giáo phụ Nhân Cách tự biên tự diễn! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo như quỷ Satan, khí chất tỏa ra từ người hắn khiến người khác cảm thấy cực kì áp lực.
- Nếu đã như vậy thì lão đại hãy để thuộc hạ xử lý chuyện này. Giáo phụ Nhân Cách có tâm cơ khó lường, không thể giữ lại lâu! – Phong kiên định nói.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hắn khoát khoát tay.
- Tôi nói rồi, tôi không muốn giáo phụ Nhân Cách, tôi muốn “con cá” phía sau ông ta. Cho nên lúc này nhất định phải để giáo phụ Nhân Cách sống!
Phong nghe vậy, ánh mắt đầy phức tạp. Anh ta cụp mắt xuống, cung kính đáp: “Vâng, lão đại! Thuộc hạ sẽ làm theo lời ngài!”
Lãnh Thiên Dục gật đầu nhìn Phong đầy ẩn nhẫn.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa...
- Vào đi! – Lãnh Thiên Dục ra lệnh.
- Dục... – Cửa thư phòng được đẩy ra, Thượng Quan Tuyền nở nụ cười lộ lúm đồng tiền.
- Tuyền?
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng...
- Lại đây! – Hắn giơ tay ra, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng tới gần Lãnh Thiên Dục, cô mỉm cười, nụ cười cất giấu một sự hiu quạnh.
Nhưng sự khác thường ấy của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục, ánh mắt hắn hơi lóe lên ý cười, ngón tay dài nhẹ nhàng nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi:
- Tuyền, sao thế? Ai làm mất hứng của em rồi hả?
Bộ dạng dịu dàng lúc này hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ lạnh lẽo lúc trước, cứ như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
Thượng Quan Tuyền bĩu môi, nếu đã bị hắn phát hiện thì cô chẳng giấu nữa. Cô vươn tay nắm chặt góc áo Lãnh Thiên Dục, như một đứa trẻ đáng thương và tội nghiệp hỏi:
- Dục, nghe nói ngày mai anh bay đến Singapore!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi môi mỏng liền cong lên cười. Hắn cúi người, nhìn Thượng Quan Tuyền nói:
- Tuyền, ngày mai anh đến chi nhánh bên Singapore xử lý chút chuyện!
Thượng Quan Tuyền cụp mắt xuống, che đi sự buồn rầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vậy... anh đi mấy ngày?”
- Không nỡ để anh đi à? – Lãnh Thiên Dục mỉm cười, đôi mắt đầy trìu mến nhìn Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt ngây thơ nhìn đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục, mạnh miệng đáp:
- Ai bảo không nỡ? Em chỉ mong anh đi mau đi, đỡ bắt em ăn cái này ăn cái kia!
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô đang cực kì buồn!
Tình cảm con người thật là chuyện kì lạ. Nó khiến con người tự nhiên đến với nhau, yêu nhau, hơn nữa sau đó mới phát hiện người này đã tồn tại đến mức ăn sâu bén rễ trong lòng mình rồi.
Thượng Quan Tuyền cực kì e dè trước cảm xúc này nhưng lại không có cách nào ngăn mình yêu Lãnh Thiên Dục. Khi không thấy hắn, cô rất nhớ, thậm chí còn tủi thân khóc nữa, chỉ khi thấy bóng dáng cao lớn đó, cô mới cảm thấy cực kì yên tâm.
Có lẽ thân phân của hai người đặc biệt nên duyên phận cũng khác lạ, Thượng Quan Tuyền bắt đầu lo được lo mất. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng mình và Lãnh Thiên Dục sẽ có thể ở bên cạnh nhau bao lâu, có thể đi bao xa, chính vì như vậy nên cô càng thêm quý trọng mỗi giây mỗi phút được ở bên cạnh hắn. Cô chỉ cầu mong đến một ngày khi hai người phải rời xa nhau, cô sẽ không còn tiếc nuối và cô đơn nữa, cô sẽ giữ cho riêng mình đoạn hồi ức tốt đẹp nhất.
Lãnh Thiên Dục chỉ liếc mắt đã nhìn rõ Thượng Quan Tuyền đang nói một đằng nghĩ một nẻo, hắn yêu chiều vuốt mũi cô rồi mỉm cười: “Anh sẽ đi vài ngày, nhưng mà...”.
Hắn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, lên tiếng: “Anh muốn em đi Singapore cùng anh!”
- Thật không?
Đôi mắt ảm đạm của Thượng Quan Tuyền chợt sáng lên, nhưng cô lập tức nghĩ đến điều gì đó, cảm giác kích động trong lòng dần biến mất.
- Dục, em không đi Singapore cùng anh đâu. Em sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến anh!
- Ngốc ạ, sao lại thế chứ? Để em ở nhà anh không yên lòng! – Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ ửng. Dù sao vẫn có Phong ở đây vậy mà Lãnh Thiên Dục vẫn ngang nhiên nói vậy khiến cô cực kì xấu hổ.
- Dục! – Cô nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Lãnh Thiên Dục bật cười, khẽ vươn tay siết vòng eo nhỏ nhắn của cô lại, giọng nói đầy nhẹ nhàng tình cảm.
- Tuyền của anh xấu hổ rồi à? Mọi người đều biết anh yêu em, có gì phải xấu hổ đâu!
Thượng Quan Tuyền càng thêm thẹn thùng, vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Lãnh Thiên Dục.
Phong thấy vậy lại nở nụ cười. Anh ta nhẹ nhàng tiến lên phía trước onis: “Lão đại, xem ra thuộc hạ không nên ở đây làm bóng đèn nữa, xem ra cô Thượng Quan đã rất thẹn thùng rồi”.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên tóc cô, cười rồi gật đầu.
Nhưng ngay lúc Phong định đi...
- Đợi đã! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng gọi anh ta.
Phong dừng bước, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục cũng đầy nghi hoặc.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lãnh Thiên Dục lên tiếng: “Dục, em biết anh rất tốt với em, nhưng anh đi Singapore để giải quyết công việc, em đi cùng thì sẽ chán lắm, mà có em nữa thì anh lại thêm lo lắng cho em. Em sẽ ở nhà chờ anh về!”
- Không được! – Lãnh Thiên Dục không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ chối.
- Dục, thật ra anh không cần lo lắng cho an nguy của em đâu, còn có Phong nữa mà!
Khuôn mặt Phong dần nghi hoặc.
- Phong? – Lãnh Thiên Dục cũng thấy rất khó hiểu.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười nói: “Đúng vạy, em biết Phong là người rất giỏi, mấy ngày anh đi Singapore, Phong sẽ bảo vệ an toàn cho em!”
- Không được!
Lãnh Thiên Dục lắc đầu nói: “Anh còn không hiểu em à, cứ ngồi một chỗ được một lúc là em lại chán ngay. Lần trước Lôi cũng trông coi em, kết quả là hại anh thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên. Lần này anh sẽ tự mình làm, em ở bên cạnh anh mới yên phận được một chút!” dieeendaღnlequydღღn
- Dục...
Thượng Quan Tuyền lại nghĩ ra cách, hờn dỗi làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào trong ngực hắn: “Em mà đi cùng anh thì sẽ càng chán thôi. Anh đến đó nhất định lại họp hành liên miên, em không thích đâu!”
- Tuyền...
Lãnh Thiên Dục than nhẹ một tiếng, chỉ cần cô làm nũng thì dù hắn có thế nào cũng tan chảy hết. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, cô bé này thật sự là điểm yếu của hắn! dღiendღanleღquღydon
- Lão đại, thật ra cô Thượng Quan nói cũng đúng. Dù sao hiện giờ cô ấy cũng đang mang thai, không chịu được hành trình dày đặc của ngài. Cứ vậy đi, ngài cứ yên tâm để thuộc hạ bảo vệ an toàn cho cô ấy! – Phong vững vàng nói.
- Dục, anh xem Phong đã nói vậy rồi thì nhất định sẽ không sao đâu. Anh yên tâm đi! – Thượng Quan Tuyền dựa vào lòng hắn.
Lãnh Thiên Dục nhìn nụ cười trên môi cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô bé này bị hắn làm hư thật rồi, trước khi cô bị mất trí nhớ thì khiến hắn không đành lòng, còn sau khi mất trí nhớ thì hắn hoàn toàn không có cách nào với cô nữa.
- Phong! – Hắn ngẩng đầu nhìn Phong. diღendaღnlequydoღn
- Mấy ngày tôi không ở đây, cậu nhất định phải phụ trách an toàn cho Tuyền, tăng thêm người bảo vệ biệt thự Lãnh gia, dù có chuyện gì cũng phải báo cho tôi ngay!
- Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô Thượng Quan! – Phong hơi cúi thấp người, cung kính lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục gật đầu: “Được rồi, cậu đi ra đi!”
- Vâng, thuộc hạ ra ngoài! – Phong nói xong liền rời khỏi thư phòng. dien‿danle‿‿quyd‿on
Nhưng sau khi Phong rời đi, Thượng Quan Tuyền bất mãn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, kháng nghị nói: “Này, Lãnh Thiên Dục, sao lại thêm người bảo vệ biệt thự Lãnh gia? Dù em có muốn cũng không được ra ngoài à?”
- Đúng vậy, anh muốn bảo vệ em thôi! – Lãnh Thiên Dục yêu chiều nhéo mũi cô, giọng nói nhẹ nhàng đầy tình cảm. dienn‿danleq‿uydon
Thật ra hắn lo lắng nhất là giáo phụ Nhân Cách. Nếu ông ta muốn tạo phản thì nhất định sẽ đánh vào nhược điểm của hắn, mà rõ ràng Thượng Quan Tuyền chính là nhược điểm đó, dù là trước hay sau khi cô bị mất trí nhớ!
Điều khiến hắn lo lắng hơn chính là Thượng Quan Tuyền đang mang thai, ra ngoài không tiện lắm, nếu có xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ rất đau lòng!
- Tuyền, em uống bát canh này trước đi! – Hắn cẩn thận chăm sóc cô như lời bác sĩ dặn, cầm bát canh đưa lên miệng cô, giọng nói đầy yêu chiều.
- Không...
Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Từ sau khi cô mang thai, ngày nào Lãnh Thiên Dục cũng bảo dì Trần làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng, nhưng ăn những thứ này vào khiến cô thấy rất khó chịu.
Lãnh Thiên Dục nhìn vẻ mặt cô, bất đắc dĩ cười, xem ra sau khi đứa con này được sinh ra, hắn phải chăm sóc những hai đứa trẻ rồi!
- Tuyền, nghe lời đi, ăn những thứ này mới tốt cho con! – Hắn dỗ cô, sự lạnh lẽo vốn có giờ hoàn toàn biến mất.
Thượng Quan Tuyền bĩu môi, lẩm bẩm: “Sớm biết mang thai vất vả như vậy, có đánh chết cũng không mang thai!”
- Gì cơ?
Lãnh Thiên Dục hơi nhếch môi lên cười, cẩn thận cầm thìa xúc từng thìa canh cho cô uống, sau đó nhéo mũi cô như đang phạt: “Dám không sinh con cho Lãnh Thiên Dục anh à? Em cứ thử xem!”
- Đồ bá đạo – Thượng Quan Tuyền cố ý oán trách nói – Đều là tại anh, nếu không phải vì anh thì em sẽ không phải vất vả như vậy.
- Được, được, đều là lỗi của anh!
Hắn mỉm cười, ôm cô vào lòng, đưa tay lên xoa xoa bụng cô, hơi thở đàn ông đầy mạnh mẽ bao vây lấy Thượng Quan Tuyền.
- Anh không hề có ý định sẽ đánh cược với em ở Hy Lạp, nhưng xem ra bây giờ quyết định đó cực kì chính xác!
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền rồi như vang vọng vào tận đáy lòng cô... Niềm hạnh phúc và khát khao của tình yêu tràn ngập trong tim cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Lãnh Thiên Dục, mỗi đường nét góc cạnh đều hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.
Cô vươn tay ra, mê mẩn vuốt theo từng đường nét trên gương mặt hắn, đôi môi anh đào hé mở:
- Vậy nếu không có bốn ngày đánh cược ấy thì anh sẽ định làm thế nào với em?
Lãnh Thiên Dục mỉm cười đầy trìu mến, vừa định hôn lên tay cô thì nụ cười trên môi chợt cứng đờ lại...
- Tuyền, em nhớ ra chuyện trước kia rồi à? – Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm cô, dường như tia X-quang muốn xuyên thấu nội tâm cô.
Thượng Quan Tuyền nhất thời chấn động. Trời ạ, vừa rồi cô quên mất, khi bị mất trí nhớ thì cô đâu có biết chuyện bốn ngày đánh cược đâu!
- Em... Không có! Chỉ là trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một chút hình ảnh và mấy câu nói chuyện thôi. Dục... – Cô cố ý làm nũng, vòng tay ôm cổ hắn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng oán trách lên tiếng:
- Anh vừa rồi đáng sợ lắm đấy!
- Vậy à? – Lãnh Thiên Dục thấy cô làm nũng như vậy liền hít sâu một hơi. Lúc này hắn căn bản chẳng còn quan tâm được đến chuyện gì khác, Thượng Quan Tuyền như vậy khiến trái tim hắn rung động không thôi. Hắn chỉ biết nếu lúc này cô bảo hắn nhảy từ tầng một trăm xuống dưới thì hắn cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười. Cô càng ôm chặt lấy hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ của hắn, cảm thấy chỉ như vậy là đủ rồi.
- Dục...
Cô lại nhẹ nhàng lên tiếng, ngón tay vô thức vẽ vẽ mấy vòng tròn lên ngực hắn mà không hề biết hành động này của cô khiến Lãnh Thiên Dục nổi lên từng hồi tê dại...
Cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục.
- Thật ra em không hiểu một chuyện!
- Chuyện gì?
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô rồi hôn lên. Nếu còn để cho cô bé này vô thức đùa giỡn hắn nữa thì nhất định hắn sẽ biến thành cầm thú mất!
Thượng Quan Tuyền hỏi: “Phong và Lôi đều là chấp pháp của anh, nhưng tại sao chức trách của hai người lại khác nhau như thế?”
Cô dần chuyển đề tài về Phong và Lôi.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên mái tóc dài của cô, kiên nhẫn đáp lời: “Đơn giản thôi, tính cách của họ khác nhau nên sẽ có sở trường khác nhau. Phong là người trầm ổn và bình tĩnh, xử lý những chuyện hỗn loạn trong tổ chức đã thành thạo rồi. Còn Lôi thì am hiểu về lĩnh vực thương mại, người nhân tài như vậy mà lại phải giải quyết chuyện của tổ chức thì không phải rất lãng phí sao?”
- Cái đó... – Thượng Quan Tuyền mở to đôi mắt, ánh mắt đầy phức tạp nhưng được che giấu rất kỹ. Cô liếm môi rồi hỏi tiếp: “Vậy trong hai người, anh tín nhiệm người nào nhất?”
- Tín nhiệm? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, ngón tay dài vuốt lên sống mũi cô rồi hỏi – Sao em lại hỏi thế?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy chuyện này hơi khó hiểu. Nhiều năm như vậy, ngoài người thân và mấy người bạn thân thiết thì hắn chưa bao giờ tín nhiệm hoàn toàn một ai khác cả.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục rồi lên tiếng: “Em chỉ muốn biết cả hai người đều là chấp pháp, nhưng anh tin tưởng ai hơn thôi!”
Lãnh Thiên Dục đăm chiêu, lát sau hắn nhẹ giọng đáp: “Năng lực của hai người ngang nhau, mỗi người một vẻ. Lôi thông minh, lanh lợi còn Phong thì trầm ổn, bình tĩnh. Hai người đều là trợ thủ đắc lực của anh, đối với anh thì vị trí của hai người là ngang nhau!
- Nhưng em thấy nếu so sánh với Phong thì Lôi có vẻ trung thành và tận tâm với anh hơn! – Thượng Quan Tuyền bâng quơ lên tiếng ám chỉ.
- Sự tận tâm của cậu ấy anh biết rõ, chính vì thế anh mới giao những chuyện quan trọng của tập đoàn cho cậu ấy xử lý! – Lãnh Thiên Dục nói.
- Vậy còn Phong? Hay tại anh ta cũng lạnh như băng gióng anh nên anh mới đối xử với anh ta như vậy? - Thượng Quan Tuyền nằm trong lòng Lãnh Thiên Dục, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn vào đôi mắt to tròn của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô, đôi mắt chim ưng lúc này đầy thâm thúy…
- Phong từng cứu anh một mạng. Năm đó khi anh trở lại tổ chức Mafia, không tránh được trận đổ máu, chính cậu ấy đã đỡ cho anh một viên đạn. Viên đạn ấy chỉ cách tim một khoảng cách rất nhỏ, thiếu chút nữa là sẽ mất mạng. Lúc ấy Phong là sát thủ tinh anh của một gia tộc khác, sau khi tỉnh lại thì đi theo anh, cũng nhờ cậu ấy mà anh có thể thuận lợi ngồi lên vị trí lão đại của tổ chức.
- Thì ra là thế, nói như vậy thì cả Lôi và Phong đều đã đi theo anh nhiều năm rồi! – Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, đăm chiêu lên tiếng.
- Đương nhiên rồi! – Lãnh Thiên Dục đáp.
- Dục! – Thượng Quan Tuyền đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói – Anh có nghĩ rằng nếu Lôi hoặc Phong hay một trợ thủ đắc lực khác của anh phản bội anh thì anh sẽ thế nào không?
Dường như Lãnh Thiên Dục không hề ngạc nhiên trước câu hỏi này, hắn cười nhạt rồi nói: “Làm người cần phải linh hoạt, nếu gặp phải tình huống như vậy thì anh sẽ tự suy xét. Có thể sẽ cho họ cơ hội, nhưng… một khi cánh tay bị lở loét không thể chữa được thì anh sẽ không hề do dự cắt đứt nó đi, không cho nó có cơ hội ăn mòn cơ thể mình”.
Đề tài nói chuyện thay đổi khiến đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên đông lạnh, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo như băng ngàn năm.
Thượng Quan Tuyền hơi giật mình… không phải Lãnh Thiên Dục đã phát hiện ra chuyện gì chứ?
*****
Trong thư phòng, chiếc đèn thủy tinh xa hoa của Italy tỏa sáng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt anh tuấn hệt như một pho tượng không hề có chút độ ấm nào, ánh mắt toát ra sự giá lạnh.
Ngón tay thon dài của hắn lật giở từng trang tài liệu, đôi mắt u tối nhìn vào từng con chữ dần trở nên lạnh lẽo và thâm trầm.
Phong đứng bên cạnh cũng yên lặng, vẻ mặt trầm ổn không khác gì Lãnh Thiên Dục.
Một lúc lâu sau, Lãnh Thiên Dục vứt tài liệu sang một bên, nhìn Phong rồi mở miệng: “Phong!”
- Vâng, lão đại! – Phong lập tức tiến lên, vẻ mặt cung kính.
- Chuyện giáo phụ Nhân Cách liên kết cùng gia tộc khác đối kháng với chính phủ, cậu định giải quyết thế nào?
Lãnh Thiên Dục hỏi, nét mặt tĩnh lặng không biết hắn đang suy nghĩ gì!
- Lão đại, theo thông tin thuộc hạ điều tra thì lần này do tòa án phía Italy định tội việc liên quan đến vụ đấu thầu công trình kiến trúc công cộng. Điều tra ra thì thấy giáo phụ Nhân Cách liên kết với một gia tộc khác trong chuyện này nên mới phát sinh ra chuyện đối kháng với chính phủ, chuyện này rõ ràng là sẽ gây tổn hại cho cả hai bên! – Phong thấp giọng lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhếch mép cười lạnh…
- Mafia nói trắng ra là dựa cả vào quyền lực và lợi ích. Vì hai thứ này thì lẽ dĩ nhiên sẽ xảy ra xung đột và giết chóc, dù là vị trí lão đại hay vị trí giáo phụ gia tộc, tất cả đều quanh quẩn trong vòng xoáy quyền lực, âm mưu và hãm hại lẫn nhau.
Hắn tao nhã đi đến bên cửa sổ, giọng điệu hết sức lạnh nhạt, dường như đang nói chuyện của người khác.
- Nhưng…
Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo nhìn xuống thế giới dưới chân mình, giống như đang cảnh cáo hoặc như đang tuyên thệ…
- Giáo phụ Nhân Cách vốn có thể tiếp tục dùng uy tín của ông ta để đạt được quyền lợi và vinh hoa mà ông ta muốn. Nhưng đi sai nước cờ thì chỉ có thua mà thôi, cấu kết với thế lực bên trong bên ngoài chỉ vì muốn tính mạng của tôi, ngồi lên vị trí này mà thôi!
Nghe vậy, sắc mặt Phong đầy phức tạp, anh ta lập tức hỏi: “Lão đại, chẳng lẽ ngài cho rằng vì quyền lợi nên giáo phụ Nhân Cách mới khiêu chiến sao?”
- Đối kháng với chính phủ chỉ là giả mà thôi, muốn cưỡng đoạt quyền thế của tôi là thật. Nếu không ông ta cũng chẳng liên kết với gia tộc khác làm ra mấy chuyện vặt vãnh như thế, ông ta chỉ muốn chứng minh cho tôi thấy quyền uy của ông ta lớn đến mức nào.
Lãnh Thiên Dục khép hờ đôi mắt chim ưng, đôi mắt lạnh lẽo như đã nhìn thấu tất cả.
Phong giật mình: “Chẳng lẽ giáo phụ Nhân Cách muốn báo thù cho con trai?”
- Báo thù cho con trai?
Lãnh Thiên Dục cười đầy khinh miệt: “Hôm đó ông ta vội vã đến đại điện chẳng qua là sợ Sax Ân nói ra chuyện không nên nói. Nếu thật sự muốn giữ mạng cho con trai thì có hàng ngàn cách, ông ta sợ tôi tra ra... người đứng phía sau ông ta!”
- Người đứng phía sau ông ta? – Sắc mặt Phong tối sầm lại, giọng điệu cũng khác thường.
- Đúng, tôi nghĩ đứng sau giáo phụ Nhân Cách không chỉ đơn giản là một người mà là một tổ chức, dù là bên trong hay bên ngoài Mafia thì tôi nhất định sẽ điều tra ra! – Ngữ khí của Lãnh Thiên Dục trở nên cực kì kiên định khiến người khác không rét mà run.
- Lão đại, nếu những gì ngài đang nghi ngờ là đúng vậy thì nếu điều tra giáo phụ Nhân Cách ắt sẽ liên lụy đến gia tộc khác? Vậy thì không biết chừng sẽ xảy ra biến hóa khôn lường! – Phong đưa ra ý kiến.
- Biến hóa khôn lường? – Lãnh Thiên Dục chậm rãi quay người lại, nhìn vẻ thận trọng của Phong thì liền nhếch môi cười lạnh – Phong, tôi hỏi cậu, người đứng đầu Mafia là ai?
Phong nghe vậy liền lập tức đáp lời: “Đương nhiên là ngài lão đại!”
- Vậy có nhiều lão đại à? – Lãnh Thiên Dục thấp giọng hỏi, ngữ điệu đầy khí phách và tàn nhẫn.
- Đương nhiên chỉ có một người! – Phong không hề do dự đáp lời, ánh mắt đầy tĩnh lặng.
Lãnh Thiên Dục hài lòng với câu trả lời, tiếp tục hỏi: “Phong, vậy tôi hỏi cậu, tôi làm thế nào để ngồi vào vị trí lão đại này?”
- Giết chóc! – Phong nói ra hai từ hết sức đơn giản!
- Đúng, nếu muốn có được vị trí này thì chỉ có giết chóc và mưu mô, ngoài ra không có gì khác! – Đôi mắt âm trầm của Lãnh Thiên Dục bắn ra tia sắc bén, bộc lộ rõ tính khí ngoan độc của hắn.
Phong dường như nhớ lại chuyện mấy năm trước, anh ta liên tiếng: “Tôi vẫn còn nhớ năm đó, ngài nắm trong tay quyền lực của gia tộc mình, liên kết với mấy gia tộc có ít quyền lực, đợi thời cơ chín muồi rồi tiến hành cuộc càn quét có quy mô lớn nhất trong tổ chức Mafia. Chỉ trong một đêm ngài đã bước lên xác của hơn một nghìn sáu trăm người, khiến máu chảy thành sông, rốt cuộc cũng tập trung được quyền lực, trở thành vị lão đại đứng đầu khiến tất cả các giáo phụ khác phải kính nể!”
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục!
Người đàn ông đó có một sức mạnh mà người khác không thể tưởng tượng nổi, bây giờ đã trở thành người đứng đầu của Mafia, là người một tay che trời, hô mưa gọi gió, bề ngoài thì tĩnh lặng nhưng lòng dạ bên trong lại vô cùng thâm sâu.
Lãnh Thiên Dục... hoặc là ma quỷ, hoặc là Thượng Đế, dù ở đâu cũng có thể sinh tồn được.
Trước những việc làm của mình, Lãnh Thiên Dục không hề trốn tránh, hắn thừa nhận lời nói của Phong, đôi môi mỏng hơi nhếch lên:
- Bây giờ giáo phụ Nhân Cách cũng muốn lặp lại hành động năm đó của tôi. Chỉ tiếc rằng tôi không phải là mấy lão già vô dụng năm đó, ông ta cho rằng mình sống lâu quá rồi nên mới dám chơi với tôi.
Phong nghi ngờ hỏi lại: “Lão đại, liệu có hiểu lầm gì không, dù sao nếu giáo phụ Nhân Cách làm vậy thì cũng cực kì nguy hiểm!”
Lãnh Thiên Dục cười khinh miệt, đôi mắt tàn nhẫn phóng về phía Phong...
- Phong, cậu nên rõ một điều, vụ đấu thầu công trình kiến trúc công cộng là nguồn thu truyền thống của Mafia. Trước khi tôi lên nắm quyền, toàn bộ Mafia trên thế giới đều cố tình ra mặt gây ảnh hưởng để uy hiếp chính phủ, họ nghĩ mọi biện pháp để khống chế công ty trúng thầu. Nhưng từ sau khi tôi cầm quyền, tôi yêu cầu bọn họ phải thực hiện ‘sạch sẽ’ việc bỏ thầu, sau đó đem quyền lực của mình để gia tăng khả năng trúng thầu cho các công ty. Cứ như vậy, Mafia dần từ bỏ quy tắc cũ, không khiến người khác phải đau đầu nữa, chỉ âm thầm gây ảnh hưởng từ phía sau để kiếm tiền. Chính vì như vậy nên ngay cả chính phủ Italy hay cục cảnh sát cũng không dám hé răng trước mặt tôi, tại sao một tòa án nhỏ bé lại có thể hung hãn như thế được?
- Lão đại nói đúng! – Phong lập tức nói – Vậy chuyện lần này...
- Hoàn toàn là giáo phụ Nhân Cách tự biên tự diễn! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo như quỷ Satan, khí chất tỏa ra từ người hắn khiến người khác cảm thấy cực kì áp lực.
- Nếu đã như vậy thì lão đại hãy để thuộc hạ xử lý chuyện này. Giáo phụ Nhân Cách có tâm cơ khó lường, không thể giữ lại lâu! – Phong kiên định nói.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hắn khoát khoát tay.
- Tôi nói rồi, tôi không muốn giáo phụ Nhân Cách, tôi muốn “con cá” phía sau ông ta. Cho nên lúc này nhất định phải để giáo phụ Nhân Cách sống!
Phong nghe vậy, ánh mắt đầy phức tạp. Anh ta cụp mắt xuống, cung kính đáp: “Vâng, lão đại! Thuộc hạ sẽ làm theo lời ngài!”
Lãnh Thiên Dục gật đầu nhìn Phong đầy ẩn nhẫn.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa...
- Vào đi! – Lãnh Thiên Dục ra lệnh.
- Dục... – Cửa thư phòng được đẩy ra, Thượng Quan Tuyền nở nụ cười lộ lúm đồng tiền.
- Tuyền?
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng...
- Lại đây! – Hắn giơ tay ra, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng tới gần Lãnh Thiên Dục, cô mỉm cười, nụ cười cất giấu một sự hiu quạnh.
Nhưng sự khác thường ấy của cô không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục, ánh mắt hắn hơi lóe lên ý cười, ngón tay dài nhẹ nhàng nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi:
- Tuyền, sao thế? Ai làm mất hứng của em rồi hả?
Bộ dạng dịu dàng lúc này hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ lạnh lẽo lúc trước, cứ như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
Thượng Quan Tuyền bĩu môi, nếu đã bị hắn phát hiện thì cô chẳng giấu nữa. Cô vươn tay nắm chặt góc áo Lãnh Thiên Dục, như một đứa trẻ đáng thương và tội nghiệp hỏi:
- Dục, nghe nói ngày mai anh bay đến Singapore!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi môi mỏng liền cong lên cười. Hắn cúi người, nhìn Thượng Quan Tuyền nói:
- Tuyền, ngày mai anh đến chi nhánh bên Singapore xử lý chút chuyện!
Thượng Quan Tuyền cụp mắt xuống, che đi sự buồn rầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Vậy... anh đi mấy ngày?”
- Không nỡ để anh đi à? – Lãnh Thiên Dục mỉm cười, đôi mắt đầy trìu mến nhìn Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt ngây thơ nhìn đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục, mạnh miệng đáp:
- Ai bảo không nỡ? Em chỉ mong anh đi mau đi, đỡ bắt em ăn cái này ăn cái kia!
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô đang cực kì buồn!
Tình cảm con người thật là chuyện kì lạ. Nó khiến con người tự nhiên đến với nhau, yêu nhau, hơn nữa sau đó mới phát hiện người này đã tồn tại đến mức ăn sâu bén rễ trong lòng mình rồi.
Thượng Quan Tuyền cực kì e dè trước cảm xúc này nhưng lại không có cách nào ngăn mình yêu Lãnh Thiên Dục. Khi không thấy hắn, cô rất nhớ, thậm chí còn tủi thân khóc nữa, chỉ khi thấy bóng dáng cao lớn đó, cô mới cảm thấy cực kì yên tâm.
Có lẽ thân phân của hai người đặc biệt nên duyên phận cũng khác lạ, Thượng Quan Tuyền bắt đầu lo được lo mất. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng mình và Lãnh Thiên Dục sẽ có thể ở bên cạnh nhau bao lâu, có thể đi bao xa, chính vì như vậy nên cô càng thêm quý trọng mỗi giây mỗi phút được ở bên cạnh hắn. Cô chỉ cầu mong đến một ngày khi hai người phải rời xa nhau, cô sẽ không còn tiếc nuối và cô đơn nữa, cô sẽ giữ cho riêng mình đoạn hồi ức tốt đẹp nhất.
Lãnh Thiên Dục chỉ liếc mắt đã nhìn rõ Thượng Quan Tuyền đang nói một đằng nghĩ một nẻo, hắn yêu chiều vuốt mũi cô rồi mỉm cười: “Anh sẽ đi vài ngày, nhưng mà...”.
Hắn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, lên tiếng: “Anh muốn em đi Singapore cùng anh!”
- Thật không?
Đôi mắt ảm đạm của Thượng Quan Tuyền chợt sáng lên, nhưng cô lập tức nghĩ đến điều gì đó, cảm giác kích động trong lòng dần biến mất.
- Dục, em không đi Singapore cùng anh đâu. Em sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến anh!
- Ngốc ạ, sao lại thế chứ? Để em ở nhà anh không yên lòng! – Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ ửng. Dù sao vẫn có Phong ở đây vậy mà Lãnh Thiên Dục vẫn ngang nhiên nói vậy khiến cô cực kì xấu hổ.
- Dục! – Cô nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Lãnh Thiên Dục bật cười, khẽ vươn tay siết vòng eo nhỏ nhắn của cô lại, giọng nói đầy nhẹ nhàng tình cảm.
- Tuyền của anh xấu hổ rồi à? Mọi người đều biết anh yêu em, có gì phải xấu hổ đâu!
Thượng Quan Tuyền càng thêm thẹn thùng, vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Lãnh Thiên Dục.
Phong thấy vậy lại nở nụ cười. Anh ta nhẹ nhàng tiến lên phía trước onis: “Lão đại, xem ra thuộc hạ không nên ở đây làm bóng đèn nữa, xem ra cô Thượng Quan đã rất thẹn thùng rồi”.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên tóc cô, cười rồi gật đầu.
Nhưng ngay lúc Phong định đi...
- Đợi đã! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng gọi anh ta.
Phong dừng bước, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục cũng đầy nghi hoặc.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lãnh Thiên Dục lên tiếng: “Dục, em biết anh rất tốt với em, nhưng anh đi Singapore để giải quyết công việc, em đi cùng thì sẽ chán lắm, mà có em nữa thì anh lại thêm lo lắng cho em. Em sẽ ở nhà chờ anh về!”
- Không được! – Lãnh Thiên Dục không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ chối.
- Dục, thật ra anh không cần lo lắng cho an nguy của em đâu, còn có Phong nữa mà!
Khuôn mặt Phong dần nghi hoặc.
- Phong? – Lãnh Thiên Dục cũng thấy rất khó hiểu.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười nói: “Đúng vạy, em biết Phong là người rất giỏi, mấy ngày anh đi Singapore, Phong sẽ bảo vệ an toàn cho em!”
- Không được!
Lãnh Thiên Dục lắc đầu nói: “Anh còn không hiểu em à, cứ ngồi một chỗ được một lúc là em lại chán ngay. Lần trước Lôi cũng trông coi em, kết quả là hại anh thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên. Lần này anh sẽ tự mình làm, em ở bên cạnh anh mới yên phận được một chút!” dieeendaღnlequydღღn
- Dục...
Thượng Quan Tuyền lại nghĩ ra cách, hờn dỗi làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào trong ngực hắn: “Em mà đi cùng anh thì sẽ càng chán thôi. Anh đến đó nhất định lại họp hành liên miên, em không thích đâu!”
- Tuyền...
Lãnh Thiên Dục than nhẹ một tiếng, chỉ cần cô làm nũng thì dù hắn có thế nào cũng tan chảy hết. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, cô bé này thật sự là điểm yếu của hắn! dღiendღanleღquღydon
- Lão đại, thật ra cô Thượng Quan nói cũng đúng. Dù sao hiện giờ cô ấy cũng đang mang thai, không chịu được hành trình dày đặc của ngài. Cứ vậy đi, ngài cứ yên tâm để thuộc hạ bảo vệ an toàn cho cô ấy! – Phong vững vàng nói.
- Dục, anh xem Phong đã nói vậy rồi thì nhất định sẽ không sao đâu. Anh yên tâm đi! – Thượng Quan Tuyền dựa vào lòng hắn.
Lãnh Thiên Dục nhìn nụ cười trên môi cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô bé này bị hắn làm hư thật rồi, trước khi cô bị mất trí nhớ thì khiến hắn không đành lòng, còn sau khi mất trí nhớ thì hắn hoàn toàn không có cách nào với cô nữa.
- Phong! – Hắn ngẩng đầu nhìn Phong. diღendaღnlequydoღn
- Mấy ngày tôi không ở đây, cậu nhất định phải phụ trách an toàn cho Tuyền, tăng thêm người bảo vệ biệt thự Lãnh gia, dù có chuyện gì cũng phải báo cho tôi ngay!
- Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô Thượng Quan! – Phong hơi cúi thấp người, cung kính lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục gật đầu: “Được rồi, cậu đi ra đi!”
- Vâng, thuộc hạ ra ngoài! – Phong nói xong liền rời khỏi thư phòng. dien‿danle‿‿quyd‿on
Nhưng sau khi Phong rời đi, Thượng Quan Tuyền bất mãn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, kháng nghị nói: “Này, Lãnh Thiên Dục, sao lại thêm người bảo vệ biệt thự Lãnh gia? Dù em có muốn cũng không được ra ngoài à?”
- Đúng vậy, anh muốn bảo vệ em thôi! – Lãnh Thiên Dục yêu chiều nhéo mũi cô, giọng nói nhẹ nhàng đầy tình cảm. dienn‿danleq‿uydon
Thật ra hắn lo lắng nhất là giáo phụ Nhân Cách. Nếu ông ta muốn tạo phản thì nhất định sẽ đánh vào nhược điểm của hắn, mà rõ ràng Thượng Quan Tuyền chính là nhược điểm đó, dù là trước hay sau khi cô bị mất trí nhớ!
Điều khiến hắn lo lắng hơn chính là Thượng Quan Tuyền đang mang thai, ra ngoài không tiện lắm, nếu có xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ rất đau lòng!
Tác giả :
Ân Tầm