Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 11 - Chương 20: Cam Tâm Tình Nguyện Sa Vào
Thượng Quan Tuyền lắc đầu bất lực, sau đó cô giơ hai tay lên nhìn, đôi mắt đầy mông lung.
“Em không thể ngờ mình lại là một sát thủ, sao lại như thế chứ?”. Sau đó, cô hỏi Lãnh Thiên Dục, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Em không thấy mình khác mọi người ở điểm nào hết”.
Lãnh Thiên Dục biết đây là hiện thực mà cô nhất định phải đối mặt, hắn lấy một chiếc bình bằng gốm sứ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Đây là một chiếc bình bằng gốm sứ, người bình thường thì không thể dùng tay bóp vỡ nó được, em thử làm xem!”
“Bóp vỡ chiếc bình gốm sứ?”
Thượng Quan Tuyền nhìn chiếc bình trước mặt, do dự cầm lấy. Ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt gốm sứ bóng loáng, cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay khiến cô run lên.
Lãnh Thiên Dục không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn biểu hiện của cô, trong mắt lóe lên tia đau đớn.
Thượng Quan Tuyền cầm chắc chiếc bình gốm sứ trong tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi dùng lực bóp mạnh. Chỉ trong nháy mắt, đầu cô đau nhói lên, dường như có những hình ảnh mơ hồ nào đó xuất hiện trong đầu cô.
Ngón tay cô vô thức càng nắm chặt lại, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng bàn tay là những mảnh vỡ...
“A”. Thượng Quan Tuyền kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô mở tay ra, chiếc bình gốm sứ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ lớn nhỏ trong tay cô.
“Sao có thể như vậy?”. Thấy vậy, Thượng Quan Tuyền như đang nhìn thấy ma quỷ, cô đứng bật dậy nhìn tay mình, hoàn toàn không thể tin nổi!
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đầy phức tạp nhìn những mảnh vỡ vụn, tuy trí nhớ bị mất đi nhưng bản năng thì vẫn còn đó. Lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, nói một câu chẳng khác nào đang khủng bố Thượng Quan Tuyền:
“Đây chỉ là một chiếc bình gốm sứ mà thôi. Dưới sự bồi dưỡng của Niếp Ngân, thân thủ của em rất tốt. Một chiếc bình này đã là gì, dù là xương người em cũng có thể bẻ gãy được”.
“Không!”. Thượng Quan Tuyền hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau. Cô ra sức lắc đầu: “Không, em không phải, sao em lại có thể như vậy? Mà, cả Niếp Ngân và anh đều nói em là đặc công, sao em lại có thể giết người được? Em không tin!”
Lúc này Lãnh Thiên Dục rất muốn ôm cô vào lòng, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn của cô. Nhưng nếu không cho cô biết những điều này thì sẽ càng khiến cô thêm mờ mịt và bất lực hơn.
Vì thế, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Trước kia em rất am hiểu về thuật dịch dung, ám khí chí mạng của em là cỏ bốn lá”.
“Cỏ bốn lá? Cỏ bốn lá là cái gì?”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu mình như đang bị bổ ra, cô thất thanh hỏi.
Lãnh Thiên Dục chỉ vào chiếc vòng cổ của cô: “Chiếc vòng cổ em thường hay đeo, bên ngoài là đồ trang sức rất đẹp nhưng thật là đó lại là một loại ám khí khiến người khác sợ hãi, đó chính là cỏ bốn lá, chỉ một đòn là khiến đối phương mất mạng!”
Thượng Quan Tuyền run rẩy, cô vô thức đưa tay sờ lên chiếc vòng trên cổ, thì ra nó là một ám khí!
“Tuyền, anh hy vọng em có thể tự nhiên nhớ ra chứ không phải do người khác mạnh mẽ tác động vào. Đây cũng là ý của cả anh và Niếp Ngân!”. Lãnh Thiên Dục nói lời từ tận đáy lòng.
Thượng Quan Tuyền chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, một lúc sau, cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt toàn là sự phức tạp.
“Nếu anh thật sự nằm trong phạm vi nhiệm vụ của em, vậy thì tại sao em lại không giết anh? Còn nữa, sao chúng ta lại có thể trở thành hôn phu hôn thê của nhau được?”
Lãnh Thiên Dục từ từ bước lên, đôi môi mỏng cũng cong lên nụ cười: “Em có rất nhiều cơ hội để giết anh, nhưng đáng tiếc rằng em lại không xuống tay”.
“Tại sao?”. Thượng Quan Tuyền vô thức hỏi lại.
Hắn khẽ vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sự dịu dàng, dù là lừa gạt thì hắn cũng nhất định sẽ biến giả thành thật!
“Bởi vì em... yêu anh!”. Giọng nói trầm mạnh và cố chấp của hắn vang lên...
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn cũng vì thế mà há to ra. Lát sau, cô mới có phản ứng lại, vẻ mặt đầy mất tự nhiên.
“Anh... nói bậy... Em không có”. Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài run rẩy cực kì xinh đẹp.
Trái tim vì lời hắn nói mà càng trở nên bối rối, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên đặt vào đâu...
“Phủ nhận nhanh như vậy sao? Vốn dĩ anh định để em tạm thời quên đi những chuyện trước kia, nhưng bây giờ anh muốn chính bản thân em một cách trọn vẹn nhất. Yêu anh, tiếp nhận anh là sự lựa chọn duy nhất của em”. Lãnh Thiên Dục không cho phép cô trốn tránh, ngón tay dài nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào hắn.
“Anh... đồ chuyên chế...”. Đôi mắt đen láy của cô lóe lên những tia khác lạ, mái tóc dài rối tung càng làm nổi bật khí chất nhẹ nhàng của cô...
“Em sẽ phải quen thôi, vì em là người phụ nữ của anh...”. Nhìn thấy cô lúc này, trái tim Lãnh Thiên Dục cũng lúc lên lúc xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn vì câu nói của hắn mà hơi chu ra... đôi mắt ngây thơ vô tội như một chú nai con đang ngượng ngùng toát lên sự mỹ lệ...
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn...
“Cô bé đáng yêu...”.
Ngón tay hắn cuốn lấy một nhánh tóc dài của cô, cứ xoắn tóc cô vào đầu ngón tay mình, nhẹ nhàng như không muốn làm cô đau. Hắn cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng...
Hắn không muốn khống chế bản thân thêm nữa!
Cũng không thể khống chế ham muốn điên cuồng muốn chiếm hữu cô!
Cô là của hắn! Dù có thế nào cũng sẽ không thay đổi!
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể nhạy cảm và non nớt vì nụ hôn bá đạo và dịu dàng của Lãnh Thiên Dục mà khẽ run lên...
“Dục...”.
Cảm giác kia đã rất quen thuộc, hắn như một con ngựa hoang thoát cương điên cuồng xông vào cô, cướp đi mọi lý trí của cô khiến cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện đắm chìm cùng hắn.
“Em không thể ngờ mình lại là một sát thủ, sao lại như thế chứ?”. Sau đó, cô hỏi Lãnh Thiên Dục, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Em không thấy mình khác mọi người ở điểm nào hết”.
Lãnh Thiên Dục biết đây là hiện thực mà cô nhất định phải đối mặt, hắn lấy một chiếc bình bằng gốm sứ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Đây là một chiếc bình bằng gốm sứ, người bình thường thì không thể dùng tay bóp vỡ nó được, em thử làm xem!”
“Bóp vỡ chiếc bình gốm sứ?”
Thượng Quan Tuyền nhìn chiếc bình trước mặt, do dự cầm lấy. Ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt gốm sứ bóng loáng, cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay khiến cô run lên.
Lãnh Thiên Dục không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn biểu hiện của cô, trong mắt lóe lên tia đau đớn.
Thượng Quan Tuyền cầm chắc chiếc bình gốm sứ trong tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi dùng lực bóp mạnh. Chỉ trong nháy mắt, đầu cô đau nhói lên, dường như có những hình ảnh mơ hồ nào đó xuất hiện trong đầu cô.
Ngón tay cô vô thức càng nắm chặt lại, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng bàn tay là những mảnh vỡ...
“A”. Thượng Quan Tuyền kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô mở tay ra, chiếc bình gốm sứ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ lớn nhỏ trong tay cô.
“Sao có thể như vậy?”. Thấy vậy, Thượng Quan Tuyền như đang nhìn thấy ma quỷ, cô đứng bật dậy nhìn tay mình, hoàn toàn không thể tin nổi!
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đầy phức tạp nhìn những mảnh vỡ vụn, tuy trí nhớ bị mất đi nhưng bản năng thì vẫn còn đó. Lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, nói một câu chẳng khác nào đang khủng bố Thượng Quan Tuyền:
“Đây chỉ là một chiếc bình gốm sứ mà thôi. Dưới sự bồi dưỡng của Niếp Ngân, thân thủ của em rất tốt. Một chiếc bình này đã là gì, dù là xương người em cũng có thể bẻ gãy được”.
“Không!”. Thượng Quan Tuyền hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau. Cô ra sức lắc đầu: “Không, em không phải, sao em lại có thể như vậy? Mà, cả Niếp Ngân và anh đều nói em là đặc công, sao em lại có thể giết người được? Em không tin!”
Lúc này Lãnh Thiên Dục rất muốn ôm cô vào lòng, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn của cô. Nhưng nếu không cho cô biết những điều này thì sẽ càng khiến cô thêm mờ mịt và bất lực hơn.
Vì thế, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Trước kia em rất am hiểu về thuật dịch dung, ám khí chí mạng của em là cỏ bốn lá”.
“Cỏ bốn lá? Cỏ bốn lá là cái gì?”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu mình như đang bị bổ ra, cô thất thanh hỏi.
Lãnh Thiên Dục chỉ vào chiếc vòng cổ của cô: “Chiếc vòng cổ em thường hay đeo, bên ngoài là đồ trang sức rất đẹp nhưng thật là đó lại là một loại ám khí khiến người khác sợ hãi, đó chính là cỏ bốn lá, chỉ một đòn là khiến đối phương mất mạng!”
Thượng Quan Tuyền run rẩy, cô vô thức đưa tay sờ lên chiếc vòng trên cổ, thì ra nó là một ám khí!
“Tuyền, anh hy vọng em có thể tự nhiên nhớ ra chứ không phải do người khác mạnh mẽ tác động vào. Đây cũng là ý của cả anh và Niếp Ngân!”. Lãnh Thiên Dục nói lời từ tận đáy lòng.
Thượng Quan Tuyền chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, một lúc sau, cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt toàn là sự phức tạp.
“Nếu anh thật sự nằm trong phạm vi nhiệm vụ của em, vậy thì tại sao em lại không giết anh? Còn nữa, sao chúng ta lại có thể trở thành hôn phu hôn thê của nhau được?”
Lãnh Thiên Dục từ từ bước lên, đôi môi mỏng cũng cong lên nụ cười: “Em có rất nhiều cơ hội để giết anh, nhưng đáng tiếc rằng em lại không xuống tay”.
“Tại sao?”. Thượng Quan Tuyền vô thức hỏi lại.
Hắn khẽ vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sự dịu dàng, dù là lừa gạt thì hắn cũng nhất định sẽ biến giả thành thật!
“Bởi vì em... yêu anh!”. Giọng nói trầm mạnh và cố chấp của hắn vang lên...
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn cũng vì thế mà há to ra. Lát sau, cô mới có phản ứng lại, vẻ mặt đầy mất tự nhiên.
“Anh... nói bậy... Em không có”. Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài run rẩy cực kì xinh đẹp.
Trái tim vì lời hắn nói mà càng trở nên bối rối, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên đặt vào đâu...
“Phủ nhận nhanh như vậy sao? Vốn dĩ anh định để em tạm thời quên đi những chuyện trước kia, nhưng bây giờ anh muốn chính bản thân em một cách trọn vẹn nhất. Yêu anh, tiếp nhận anh là sự lựa chọn duy nhất của em”. Lãnh Thiên Dục không cho phép cô trốn tránh, ngón tay dài nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào hắn.
“Anh... đồ chuyên chế...”. Đôi mắt đen láy của cô lóe lên những tia khác lạ, mái tóc dài rối tung càng làm nổi bật khí chất nhẹ nhàng của cô...
“Em sẽ phải quen thôi, vì em là người phụ nữ của anh...”. Nhìn thấy cô lúc này, trái tim Lãnh Thiên Dục cũng lúc lên lúc xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn vì câu nói của hắn mà hơi chu ra... đôi mắt ngây thơ vô tội như một chú nai con đang ngượng ngùng toát lên sự mỹ lệ...
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn...
“Cô bé đáng yêu...”.
Ngón tay hắn cuốn lấy một nhánh tóc dài của cô, cứ xoắn tóc cô vào đầu ngón tay mình, nhẹ nhàng như không muốn làm cô đau. Hắn cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng...
Hắn không muốn khống chế bản thân thêm nữa!
Cũng không thể khống chế ham muốn điên cuồng muốn chiếm hữu cô!
Cô là của hắn! Dù có thế nào cũng sẽ không thay đổi!
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể nhạy cảm và non nớt vì nụ hôn bá đạo và dịu dàng của Lãnh Thiên Dục mà khẽ run lên...
“Dục...”.
Cảm giác kia đã rất quen thuộc, hắn như một con ngựa hoang thoát cương điên cuồng xông vào cô, cướp đi mọi lý trí của cô khiến cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện đắm chìm cùng hắn.
Tác giả :
Ân Tầm