Giáo Chủ Thời Hiện Đại
Chương 18 - chương 18
CHƯƠNG 18
Thẳng thắn thành khẩn gắn bó
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trở lại phòng, Kì Sam khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cạnh bàn, nói với Đông Phương – người theo sau bước vào: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
“Không có gì hết.”
Đông Phương xoay người đi, không nhìn hắn, trong lòng vẫn còn chút ủy khuất. Lại nhớ tới hành động không từ mà biệt của mình, quả thật có chút thất lễ, tuy rằng hỏi mình sao lại bỏ đi, nhưng ngữ khí so với lúc trên tầng cao nhất của tòa nhà kia thì dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh không muốn nói, thì coi như là tôi sai.” Kì Sam không ép người nọ, nhưng vấn đề thì phải có người nói ra để giải quyết: “Có phải vì tôi đưa Thù Ninh về đây, khiến anh hiểu lầm?”
Đông Phương đứng im, không nói một lời.
“Hay là vì mấy ngày nay, ở chung với nhau, khiến anh không thoải mái, rồi sinh ra lo lắng?”
Kì Sam vừa nói xong câu đó, Đông Phương rốt cuộc quay lại nhìn hắn, biểu tình buồn bã, mang theo nụ cười tự giễu.
“Từ lúc sinh ra đến nay, ngoài cha mẹ ra, thì cậu là người đối xử tót nhất với ta. Ta chẳng thể coi đó như việc đương nhiên, cậu có cuộc sống của cậu, nếu như ta không xuất hiện, thì cuộc sống của cậu đã không bị ta làm cho rối loạn…” Tạm ngừng chốc lát, rồi một lần nữa mở miệng, thanh âm trở nên khô khốc khiến lòng người đau nhói: “Kì công tử, cậu không cần có nghĩa vụ chiếu cố ta.”
Thì ra y lại nghĩ như vậy? Không thể ở chung với mình? Chiếu cố y là một loại nghĩa vụ? Thông minh như Kì Sam mà lúc này cũng vì tâm tư Đông Phương mà cảm thấy đau đầu.
Hóa ra là Đông Phương nghĩ việc mình lạnh lùng là do tự dưng có y mà khiến mọi thứ rắc rối, nên mới chán ghét y sao? Hiểu lầm này so với phỏng đoán trước của Kì Sam thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vừa mới dịu dàng một chút, thái độ lập tức lại trở nên sắc bén, hắn ngẩng mặt, ngăn cho Đông Phương nói tiếp: “Lại đây.”
So với lúc ở tầng cao nhất kia thì ngữ khí cứng rắn hơn vài phần, nhưng lại khiến cho người nọ không tự chủ mà lùi về phía sau một bước. Đông Phương giáo chủ mím môi, ánh mắt nhìn Kì Sam chằm chằm, vẻ mặt quật cường đứng im tại chỗ, chính là không nghe theo lời hắn nói, thà chết cũng không.
Kì Sam cũng nhìn thẳng vào người nọ, thấy ánh mắt Đông Phương vốn đang tràn đầy vẻ lên án bỗng chậm rãi cụp xuống, thay thể bằng vẻ không đành lòng.
Sau phút giằng co ngắn ngủi, Kì Sam không hiểu ra sao, đột nhiên khẽ cười, yêu chiều vô ngần, ánh mắt tràn đầy bao dung, hướng người vẻ mặt quật cường kia, dang hai cánh tay.
Không chút do dự, Đông Phương nhào vào lòng hắn.
Kì Sam vỗ nhẹ lưng y, ôm người trong lòng, gắt gao siết chặt thắt lưng.
“Sau này nếu trong lòng không vui, thì cứ nói thẳng ra, tôi nếu làm cho anh tức giận, thì anh cứ lấy kim mà đâm tôi lỗ chỗ toàn thân, tôi chẳng oán trách nửa câu đâu, nhưng không được bỏ nhà trốn đi lần nữa.”
Giáo chủ đại nhân khinh thường hừ một tiếng: “Bổn tọa không thích cách xử phạt về thể xác, cứ giết chết là xong.”
Nếu những lời này là Đông Phương giáo chủ – cao cao tại thượng trên Hắc Mộc Nhai của Nhật Nguyệt thần giáo, bế nghễ thiên hạ nói ra chứ không phải là người dịu dàng, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, thanh âm êm nhẹ không chút uy hiếp này…Kì Sam chỉ sợ toàn thân chắc chắn phải run lên.
“Vâng, vâng, lúc đó giáo chủ đại nhân ngài cứ mặc sức giết, tại hạ giao hết cho ngài xử trí.”
“Cậu biết ta sẽ không làm thế…” Người quyết định quyền sinh sát của Kì Sam – Đông Phương giáo chủ rất là buồn bực.
“Ngẩng mặt lên được không?”
Trừ bỏ tính khí kiêu ngạo, hay cố ý giống như vừa rồi, cũng là lần duy nhất không thuận theo Kì Sam mà chạy ra ngoài, đa số thời gian, giáo chủ đại nhân đều đối với hắn nói gì nghe nấy, tỷ như lúc này.
“Để làm cái gì…” Hả? Lời chưa nói xong đã bị chặn lại. Không thốt ra được.
Lúc này đây Kì Sam biểu hiện ra bên ngoài ý tứ xâm lược đủ mười phần, không còn chút gì giữ gìn “hòa khí” nữa. Đôi môi chặt chẽ giao nhau, không cho đối phương có cơ hội né tránh lẫn thở dốc.
Đông Phương lúc đầu còn thuận theo, để cho Kì Sam ở trong miệng mình bừa bãi chiếm đoạt, sa vào nụ hôn cùng hắn. Nhưng người thời cổ như hắn vốn thường kín đáo, sao có thể so được với kỹ xảo của Kỳ Sam? Giằng co thật lâu, rốt cuộc không duy trì được, giãy dụa đứng lên.
Kì Sam hơi thả lỏng hai tay đang ôm chặt, xoa chỗ khóe mắt ướt át của y, cố tình hỏi: “Làm sao thế?”
Đường đường là người đứng đầu trong giáo mà lại bị hôn đến mù mờ cả người, cái việc này đương nhiên Đông Phương không nói nên lời nổi. Nhưng dù không nói, Kì Sam cũng có thể biết, chẳng qua để ý việc đối phương da mặt mỏng nên không nói ra thôi.
Ý cười trên mặt Kì Sam càng ngày càng đậm, kết quả đổi lấy ánh mắt “oán phụ” của giáo chủ đại nhân, quả thật phong tình vạn chủng. Hậu quả của việc đó chính là: cái “thứ” mẫn cảm nào đó bị kích thích, đang rất có khí thế “Tinh hỏa Liêu Nguyên” Hắn xấu hổ ho khan một tiếng, buông Đông Phương ra. Ngoạn hỏa dịch tự thiêu, cổ nhân thành không khi cũng. (Đùa với lửa dễ tự thiêu, cổ nhân cũng thành không.)
Tinh hỏa Liêu nguyên: Dịch thô là: “Tinh hỏa” đốt đồng. Còn “Tinh hỏa” vừa có nghĩa “Sao hỏa”, vừa có nghĩa… “…”
“Khụ…Cũng khuya rồi, nên đi nghỉ sớm đi.” Coi như đã giải quyết được vấn đề cơ bản, giờ phải “dưỡng thương” tinh thần, thảo luận sau cũng không muộn.
Đông Phương đưa tay cản lại, ngăn cho Kì Sam rời đi. Rồi sau đó chậm rãi rút về đặt bên hông, theo ánh mắt hoang mang đầy “lửa” của Kì Sam đang chăm chú nhìn mình, nhẹ nhàng kéo áo khoác ngoài, một chút một chút trượt xuống thắt lưng…Ánh mắt Kì Sam dao động, không được tự nhiên mà khụt khịt mũi, đưa một ngón tay lên che giấu gãi gãi mũi.
Mỹ nhân tóc đen dài như thác đổ xuống, xiêm y bán khai, xương quai xanh tuyệt đẹp mơ hồ lộ ra, ẩn hiện như dụ hoặc, sau đó…Một lần nữa “khuấy đảo” trong lòng hắn.
Nếu mà nói, đến đây rồi mà còn nhẫn nại, thì Kì Sam sẽ không phải quân tử đi tôn trọng Đông Phương, mà là thằng đần không hiểu phong tình.
“Cậu ghét ta sao?”
Đông Phương Bất Bại – người danh chấn giang hồ, vô công lẫn mưu trí có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ, Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung cùng với Nhậm Doanh Doanh ba người họ, còn phải dùng quỷ kế, liên hợp với tiểu nhân mới có thể khiến Đông Phương giáo chủ ở thế hạ phong… Giờ phút này lại run rẩy yếu ớt hỏi Kì Sam: Cậu ghét ta sao?
Kì Sam biết rằng, chỉ cần hắn gật đầu một cái, là có thể khiến người phong quang vô hạn kia, là bá chủ một đời từng ngạo nghễ nói: “Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại” bị đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại: ý là “Mặt trời mọc ở Phương Đông, chỉ mình ta Bất Bại”.
Nhân sinh trên đời, chỉ là phù du mà khi chết chỉ còn cát bụi. Trong ngàn vạn con người, được một người như thế yêu thương, chính là viên mãn. Có được một người thấu tình đạt lý lại xinh đẹp như vậy là người yêu, Kì Sam cảm thấy chẳng còn gì có thể sánh bằng, có một người mà như được cả thiên hạ.
“Tự anh cảm nhận đi, so với việc tôi tự mình nói ra thì thuyết phục hơn nhiều.”
Cúi đầu hôn lên hõm vai, Đông Phương dường như có chút sợ hãi mà rụt người lại, đầu lưỡi trượt xuống liếm lộng xương quai xanh mê người, khiến cho người trong lòng không kìm được một tiếng ngâm khẽ.
Kì Sam ôm người nọ ra giường nằm xuống, tự mình nhanh chóng cởi bỏ quần áo và thắt lưng, sau đó mới đến quần áo của Đông Phương. So với quần áo hiện đại của mình thì lưu loát hơn, y bào của cổ nhân vốn rộng thùng thình, thực sự dễ dàng rất nhiều. Đăng bởi: admin
Thẳng thắn thành khẩn gắn bó
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trở lại phòng, Kì Sam khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cạnh bàn, nói với Đông Phương – người theo sau bước vào: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
“Không có gì hết.”
Đông Phương xoay người đi, không nhìn hắn, trong lòng vẫn còn chút ủy khuất. Lại nhớ tới hành động không từ mà biệt của mình, quả thật có chút thất lễ, tuy rằng hỏi mình sao lại bỏ đi, nhưng ngữ khí so với lúc trên tầng cao nhất của tòa nhà kia thì dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh không muốn nói, thì coi như là tôi sai.” Kì Sam không ép người nọ, nhưng vấn đề thì phải có người nói ra để giải quyết: “Có phải vì tôi đưa Thù Ninh về đây, khiến anh hiểu lầm?”
Đông Phương đứng im, không nói một lời.
“Hay là vì mấy ngày nay, ở chung với nhau, khiến anh không thoải mái, rồi sinh ra lo lắng?”
Kì Sam vừa nói xong câu đó, Đông Phương rốt cuộc quay lại nhìn hắn, biểu tình buồn bã, mang theo nụ cười tự giễu.
“Từ lúc sinh ra đến nay, ngoài cha mẹ ra, thì cậu là người đối xử tót nhất với ta. Ta chẳng thể coi đó như việc đương nhiên, cậu có cuộc sống của cậu, nếu như ta không xuất hiện, thì cuộc sống của cậu đã không bị ta làm cho rối loạn…” Tạm ngừng chốc lát, rồi một lần nữa mở miệng, thanh âm trở nên khô khốc khiến lòng người đau nhói: “Kì công tử, cậu không cần có nghĩa vụ chiếu cố ta.”
Thì ra y lại nghĩ như vậy? Không thể ở chung với mình? Chiếu cố y là một loại nghĩa vụ? Thông minh như Kì Sam mà lúc này cũng vì tâm tư Đông Phương mà cảm thấy đau đầu.
Hóa ra là Đông Phương nghĩ việc mình lạnh lùng là do tự dưng có y mà khiến mọi thứ rắc rối, nên mới chán ghét y sao? Hiểu lầm này so với phỏng đoán trước của Kì Sam thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vừa mới dịu dàng một chút, thái độ lập tức lại trở nên sắc bén, hắn ngẩng mặt, ngăn cho Đông Phương nói tiếp: “Lại đây.”
So với lúc ở tầng cao nhất kia thì ngữ khí cứng rắn hơn vài phần, nhưng lại khiến cho người nọ không tự chủ mà lùi về phía sau một bước. Đông Phương giáo chủ mím môi, ánh mắt nhìn Kì Sam chằm chằm, vẻ mặt quật cường đứng im tại chỗ, chính là không nghe theo lời hắn nói, thà chết cũng không.
Kì Sam cũng nhìn thẳng vào người nọ, thấy ánh mắt Đông Phương vốn đang tràn đầy vẻ lên án bỗng chậm rãi cụp xuống, thay thể bằng vẻ không đành lòng.
Sau phút giằng co ngắn ngủi, Kì Sam không hiểu ra sao, đột nhiên khẽ cười, yêu chiều vô ngần, ánh mắt tràn đầy bao dung, hướng người vẻ mặt quật cường kia, dang hai cánh tay.
Không chút do dự, Đông Phương nhào vào lòng hắn.
Kì Sam vỗ nhẹ lưng y, ôm người trong lòng, gắt gao siết chặt thắt lưng.
“Sau này nếu trong lòng không vui, thì cứ nói thẳng ra, tôi nếu làm cho anh tức giận, thì anh cứ lấy kim mà đâm tôi lỗ chỗ toàn thân, tôi chẳng oán trách nửa câu đâu, nhưng không được bỏ nhà trốn đi lần nữa.”
Giáo chủ đại nhân khinh thường hừ một tiếng: “Bổn tọa không thích cách xử phạt về thể xác, cứ giết chết là xong.”
Nếu những lời này là Đông Phương giáo chủ – cao cao tại thượng trên Hắc Mộc Nhai của Nhật Nguyệt thần giáo, bế nghễ thiên hạ nói ra chứ không phải là người dịu dàng, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, thanh âm êm nhẹ không chút uy hiếp này…Kì Sam chỉ sợ toàn thân chắc chắn phải run lên.
“Vâng, vâng, lúc đó giáo chủ đại nhân ngài cứ mặc sức giết, tại hạ giao hết cho ngài xử trí.”
“Cậu biết ta sẽ không làm thế…” Người quyết định quyền sinh sát của Kì Sam – Đông Phương giáo chủ rất là buồn bực.
“Ngẩng mặt lên được không?”
Trừ bỏ tính khí kiêu ngạo, hay cố ý giống như vừa rồi, cũng là lần duy nhất không thuận theo Kì Sam mà chạy ra ngoài, đa số thời gian, giáo chủ đại nhân đều đối với hắn nói gì nghe nấy, tỷ như lúc này.
“Để làm cái gì…” Hả? Lời chưa nói xong đã bị chặn lại. Không thốt ra được.
Lúc này đây Kì Sam biểu hiện ra bên ngoài ý tứ xâm lược đủ mười phần, không còn chút gì giữ gìn “hòa khí” nữa. Đôi môi chặt chẽ giao nhau, không cho đối phương có cơ hội né tránh lẫn thở dốc.
Đông Phương lúc đầu còn thuận theo, để cho Kì Sam ở trong miệng mình bừa bãi chiếm đoạt, sa vào nụ hôn cùng hắn. Nhưng người thời cổ như hắn vốn thường kín đáo, sao có thể so được với kỹ xảo của Kỳ Sam? Giằng co thật lâu, rốt cuộc không duy trì được, giãy dụa đứng lên.
Kì Sam hơi thả lỏng hai tay đang ôm chặt, xoa chỗ khóe mắt ướt át của y, cố tình hỏi: “Làm sao thế?”
Đường đường là người đứng đầu trong giáo mà lại bị hôn đến mù mờ cả người, cái việc này đương nhiên Đông Phương không nói nên lời nổi. Nhưng dù không nói, Kì Sam cũng có thể biết, chẳng qua để ý việc đối phương da mặt mỏng nên không nói ra thôi.
Ý cười trên mặt Kì Sam càng ngày càng đậm, kết quả đổi lấy ánh mắt “oán phụ” của giáo chủ đại nhân, quả thật phong tình vạn chủng. Hậu quả của việc đó chính là: cái “thứ” mẫn cảm nào đó bị kích thích, đang rất có khí thế “Tinh hỏa Liêu Nguyên” Hắn xấu hổ ho khan một tiếng, buông Đông Phương ra. Ngoạn hỏa dịch tự thiêu, cổ nhân thành không khi cũng. (Đùa với lửa dễ tự thiêu, cổ nhân cũng thành không.)
Tinh hỏa Liêu nguyên: Dịch thô là: “Tinh hỏa” đốt đồng. Còn “Tinh hỏa” vừa có nghĩa “Sao hỏa”, vừa có nghĩa… “…”
“Khụ…Cũng khuya rồi, nên đi nghỉ sớm đi.” Coi như đã giải quyết được vấn đề cơ bản, giờ phải “dưỡng thương” tinh thần, thảo luận sau cũng không muộn.
Đông Phương đưa tay cản lại, ngăn cho Kì Sam rời đi. Rồi sau đó chậm rãi rút về đặt bên hông, theo ánh mắt hoang mang đầy “lửa” của Kì Sam đang chăm chú nhìn mình, nhẹ nhàng kéo áo khoác ngoài, một chút một chút trượt xuống thắt lưng…Ánh mắt Kì Sam dao động, không được tự nhiên mà khụt khịt mũi, đưa một ngón tay lên che giấu gãi gãi mũi.
Mỹ nhân tóc đen dài như thác đổ xuống, xiêm y bán khai, xương quai xanh tuyệt đẹp mơ hồ lộ ra, ẩn hiện như dụ hoặc, sau đó…Một lần nữa “khuấy đảo” trong lòng hắn.
Nếu mà nói, đến đây rồi mà còn nhẫn nại, thì Kì Sam sẽ không phải quân tử đi tôn trọng Đông Phương, mà là thằng đần không hiểu phong tình.
“Cậu ghét ta sao?”
Đông Phương Bất Bại – người danh chấn giang hồ, vô công lẫn mưu trí có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ, Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung cùng với Nhậm Doanh Doanh ba người họ, còn phải dùng quỷ kế, liên hợp với tiểu nhân mới có thể khiến Đông Phương giáo chủ ở thế hạ phong… Giờ phút này lại run rẩy yếu ớt hỏi Kì Sam: Cậu ghét ta sao?
Kì Sam biết rằng, chỉ cần hắn gật đầu một cái, là có thể khiến người phong quang vô hạn kia, là bá chủ một đời từng ngạo nghễ nói: “Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại” bị đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại: ý là “Mặt trời mọc ở Phương Đông, chỉ mình ta Bất Bại”.
Nhân sinh trên đời, chỉ là phù du mà khi chết chỉ còn cát bụi. Trong ngàn vạn con người, được một người như thế yêu thương, chính là viên mãn. Có được một người thấu tình đạt lý lại xinh đẹp như vậy là người yêu, Kì Sam cảm thấy chẳng còn gì có thể sánh bằng, có một người mà như được cả thiên hạ.
“Tự anh cảm nhận đi, so với việc tôi tự mình nói ra thì thuyết phục hơn nhiều.”
Cúi đầu hôn lên hõm vai, Đông Phương dường như có chút sợ hãi mà rụt người lại, đầu lưỡi trượt xuống liếm lộng xương quai xanh mê người, khiến cho người trong lòng không kìm được một tiếng ngâm khẽ.
Kì Sam ôm người nọ ra giường nằm xuống, tự mình nhanh chóng cởi bỏ quần áo và thắt lưng, sau đó mới đến quần áo của Đông Phương. So với quần áo hiện đại của mình thì lưu loát hơn, y bào của cổ nhân vốn rộng thùng thình, thực sự dễ dàng rất nhiều. Đăng bởi: admin
Tác giả :
42 Lão Nhân