Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 53-1: Sóng trước chưa lui, sóng sau đã tới (1)
Editor: SCR0811
"Haha, vậy phiền Lôi đại giáo chủ nhìn lại một chút xem nàng có phải người ngươi để ý không?" Theo tiếng cười, một người áo đen giữ chặt Đoan Mộc Lệ đi tới, đứng bên cạnh hai người áo đen kia, trong mắt đầy vẻ tự tin.
Trong mắt thoáng lên vẻ nóng vội, nhưng Lôi Ngạo Thiên vẫn nhếch miệng nhìn ba người áo đen, cười nhạt: "Ta không muốn giảng lý lẽ với ngươi nữa, nàng là người của Yêu Nguyệt môn, ngươi cho là ta sẽ để ý?"
Lôi Ngạo Thiên nói xong, quay đầu nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh với Tô Nhược Mộng, ôn nhu hỏi: "Nương tử, suốt cả đoạn đường, hình như bọn họ luôn thích bắt người để uy hiếp ta."
"Đúng đó, ai kêu Đại giáo chủ chàng không còn oai phong như thường ngày nữa." Tô Nhược Mộng thu mắt lại, chuyên tâm nhìn Lôi Ngạo Thiên, hớn hở chế nhạo.
Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ day trán, hoang mang nhìn nàng: " Vậy phải làm sao đây?"
"Chàng có quan tâm đến họ không?" Tô Nhược Mộng không đáp mà hỏi ngược lại.
"Không."
"Ma giáo chúng ta còn cả đống chuyện chờ chàng xử lý, chàng có thời gian à?"
"Không có."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Chúng ta nên nhanh chóng trở về Tử Long lĩnh, còn họ thích làm sao thì làm."
"Ừ." Tô Nhược Mộng hài lòng gật đầu một cái, hơi liếc mắt nhìn đám người áo đen, lại quay sang ngước mắt cười với Lôi Ngạo Thiên, nũng nịu hỏi: "Giáo chủ đại nhân, lời của nương tử chàng có nghe không?"
Lôi Ngạo Thiên cười gật đầu: "Lời của nương tử, đương nhiên phải nghe."
Tô Nhược Mộng hai tay chống nạnh, nhón chân lên, đưa tay kéo tai Lôi Ngạo Thiên, lớn tiếng quát: "Vậy chàng còn chờ cái gì? Chờ thay y phục mới hay chờ trang điểm cho đẹp? Nhanh theo ta về nhà, đừng lo mấy chuyện bao đồng này nữa."
"Hả?"
"Nương tử, hình như bọn họ không nhúc nhích được nữa rồi." Lôi Ngạo Thiên vỗ tay phủi bụi, nhìn Tô Nhược Mộng tỏ ý tranh công.
Tô Nhược Mộng liếc hắn một cái, kinh ngạc nhìn mấy thanh kiếm đã biến thành sắt vụn trên đất, lắc đầu cảm thán. Nam nhân này rõ ràng có một thân bản lĩnh, dù không cần liên thủ diễn trò với nàng để phân tán lực chú ý của kẻ địch thì cũng có thể nhẹ nhàng hạ gục ba người kia.
"Giáo chủ, võ công của chàng không tệ!"
Lôi Ngạo Thiên cười cười, nói: "Bình thường bình thường thôi, đứng nhì võ lâm."
"Ha..." Tô Nhược Mộng xì cười, giận dữ lườm hắn một cái: "Chàng lại định lôi cái chủ nghĩ hạng hai đó ra nữa sao?"
"Trong Ma giáo chỉ có hai, không có một." Lôi Ngạo Thiên nói vẻ đương nhiên.
Luận võ công, dõi mắt khắp cả võ lâm, hắn dám nhận thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Tô Nhược Mộng không thèm để ý đến hắn nữa, đi tới trước mắt Đoan Mộc Lệ, quan sát trên dưới một bận, ân cần hỏi han: " Dì Lệ, dì không sao chứ? Bọn họ có làm dì bị thương không?"
"Không có." Đoan Mộc Lệ cười hiền lành, nhưng vừa xoay người bước vài bước đã kêu 'á' lên một tiếng.
"Dì Lệ, dì bị thương ở đâu thế?" Tô Nhược Mộng kịp thời đỡ nàng, khẩn trương hỏi.
Đoan Mộc Lệ đưa tay vỗ nhẹ lên tay nàng, lại kích động nhìn sang cái tay khác đang đỡ nàng của Lôi Ngạo Thiên, nói giọng nghẹn ngào: "Ngạo Thiên, cảm ơn con!"
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên bỗng rút tay về, nhìn Thẩm Thanh đang đứng ngố bên cạnh: "Tiểu Bạch, ngươi và phu nhân đỡ tiền bối về trước đi, ta sẽ theo sau." Hắn phải lo dạy dỗ ba cái tên không biết trời cao đất rộng này trước, người hắn để ý mà họ cũng dám uy hiếp sao?
Đúng là tự tìm đường chết mà.
"Vâng, Giáo chủ." Thẩm Thanh nhìn Lôi Ngạo Thiên bằng ánh mắt sùng bái, hớn hở đi tới, phụ Tô Nhược Mộng đỡ Đoan Mộc Lệ đi về phía bên kia rừng cây.
Lôi Ngạo Thiên đưa tay kéo khăn che mặt của ba tên áo đen xuống, nhìn chữ đen bên má trái của bọn họ, nói với vẻ không chút ngạc nhiên: "Thành vương cũng mạnh tay thật đấy, dám ra giá cao mời sát thủ của Hắc các tới để bắt phu thê chúng ta. Tiếc là, có phải tiền thưởng của hắn hơi ít rồi không? Các ngươi về xin hắn thêm ít tiền đi, nếu không, ai lại chịu mạo hiểm tính mạng để làm chuyện này chứ?"
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn sang tên áo đen vừa kề kiếm vào cổ Đoan Mộc Lệ, vung tay một cái, tên áo đen lập tức đau đến nhíu mày, trên trán rịn ra mấy giọt một hôi lớn cỡ hạt đậu.
"Còn không đi? Định chờ ta tiễn các ngươi đi hay chờ Các chủ của các ngươi tới đón?"
"Hả?"
Lôi Ngạo Thiên hài lòng nhìn ba tên kia chật vật đỡ nhau chạy trốn, khóe miệng mím chặt, yên lặng điền thêm một khoản vào sổ nợ của Thành vương.
Thành vương, người thiếu nợ Lôi mỗ ta, trước sau cũng phải trả đủ.
"Ách xì..."
Thành vương đen mặt ngồi trong thư phòng, trừng mắt nhìn bốn người đang đứng xếp hàng trước bàn, vừa định nói chuyện bỗng nhảy mũi mấy cái. Hắn vuốt vuốt mũi, đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
"Vương gia, có phải ngài trúng gió rồi không?" Một trong tứ đại đường chủ của Hắc các, Hắc Tam, ngẩng đầu nhìn Thành vương, ân cần hỏi han.
Nghe vậy, Thành vương đứng lên, đi tới thuận tai tát hắn mấy bạt tay, mắng: "Cái thùng cơm nhà ngươi, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, chỉ biết vỗ mông ngựa (nịnh hót), ta nuôi đám người các ngươi để làm gì chứ?"
Hắc Tam kinh ngạc cúi đầu, má đau rát, miệng cảm nhận được vị tanh của máu, nhưng hắn không dám đưa tay ôm mặt.
Hắn thầm phản bác trong lòng: "Bắt Lôi Ngạo Thiên và phu nhân của hắn là chuyện nhỏ? Rõ ràng là chuyện cực lớn, còn là chuyện không ai làm được. Hơn nữa, ta vỗ mông người chứ không vỗ mông ngựa, chẳng lẽ Vương gia ngài thích làm bạn với ngựa?"
Bình thường mỗi khi vỗ, không phải ngài rất hớn hở hay sao? Thua trong tay người khác lại lôi chúng ta ra xả giận, haizz, hầu hạ người này thật không dễ chút nào.
Bọn họ luôn phải sống một cuộc sống tăm tối mù mịt, chỉ để bán mạng cho hắn, giờ còn bị hắn quở trách. Làm gì? Còn không phải sinh làm chân chạy cho ngài, chết giữ bí mật cho ngài sao.
Thành vương mắng một hồi, lửa giận công tâm, nôn ra một ngụm máu đen. Hắn giận giữ cầm khăn lụa lau miệng, nhìn máu đỏ thấm trên khăn, hắn cắn chặt răng, hai tay siết chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay và trên trán đều lộ rõ ra ngoài.
Hắn xoay người nhìn bọn họ, nghiến răng gằn từng chữ, hai mắt như phun lửa: "Bất kể trả giá cao thế nào, ta đều phải cho Lôi Ngạo Thiên và nữ nhân thô lỗ đó nếm mùi đau khổ. Nếu không thể bắt sống, thì mang thi thể của bọn họ tới đây cho ta."
Lôi Ngạo Thiên, ngươi giỏi lắm.
Không thể bắt sống được ngươi, thì dù có nhìn thi thể của các ngươi, ta cũng thấy vui rồi.
Những đau đớn và sỉ nhục ngươi tặng cho ta, ta nhất định phải đòi lại gấp trăm gấp vạn lần.
Các ngươi cứ chờ đi, ta sẽ không để các ngươi sống vui vẻ đâu, nhất định là như thế, nhất định.
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!" Bốn tên áo đen nhìn hắn khoát tay với bọn họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ cáo lui.
Nếu tiếp tục ở lại, bọn họ cũng không biết mình sẽ bị mắng thành dạng gì nữa. Nếu muốn hắn không lôi bọn họ ra trút giận nữa, thì bọn họ phải lết cái thân thể tàn tạ này đi bắt sống hoặc là mang thi thể phu thê Lôi Ngạo Thiên tới gặp hắn.
Nói nghe thật nhẹ nhàng, một bắt sống, hai mang thi thể?
Thành vương cho rằng bọn họ là mèo chín mạng sao? Lôi Ngạo Thiên là ai? Hắn là Giáo chủ Ma giáo, võ công xuất thần nhập hóa. Nếu chỉ dựa vào mấy người Hắc các bọn họ mà có thể diệt trừ được hắn, vậy hắn còn là Lôi Ngạo Thiên không tội ác nào không làm sao?
Aizz...
"Hắc lang." Thành vương gác tay đứng trước giá sách, hẽ kêu thị vệ ngoài thư phòng.
"Chủ tử."
"Ngươi đi thông báo cho Lý tướng quân, kêu hắn trong vòng ba ngày phải đưa cho ta một bản kế hoạch tấn công Tử Long lĩnh, nếu không ta sẽ cho hắn cáo lão hồi hương, hừ." Thành vương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bùng nổ: "Cả một đám người không được tích sự gì hết, đánh Tử Long lĩnh đã đánh bao nhiêu năm rồi, ngay cả chút tiến triển cũng không có, ngược lại còn hao tổn không ít binh lực, lãng phí không ít quân lương. Đồ vô dụng, cả đám đều là đồ vô dụng."
"Thuộc hạ sẽ đi thông báo cho Lý tướng quân." Lắc Langlạnh nhạt nhìn Thành vương, chuyện như vậy hắn đã quen rồi, cũng chả thấy ngạc nhiên chút nào.
Thành vương là một người lòng dạ hẹp hòi, hắn cao cao tại thượng, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Lần này Lôi Ngạo Thiên hạ độc hắn, làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự ái của hắn, cho nên, bất kể trả giá thế nào, hắn đều không bỏ qua cho Lôi Ngạo Thiên.
Thành vương khoát tay, trầm giọng nói: "Đi đi."
Thành vương chậm rãi mở lòng bàn tay, nhìn khăn lụa bị hắn vò nhăn nhúm, tức giận ném xuống đất, nghiến răng ken két, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Lôi Ngạo Thiên.
Một đám vô tích sự, không chỉ không bắt được người, còn không tìm được thuốc giải.
Độc nghĩ phệ tán này không lúc không cắn phá thân thể hắn, vừa nhột vừa đau, khắp người đều bị hắn gãi đến rách cả da rồi. Thực tâm chưởng kia cũng vậy, mặc dù cách một canh giờ phát tác một lần, nhưng mà, chỉ cần hắn tức giận thì sẽ phát tác trước thời hạn.
Nhất định là Lôi Ngạo Thiên cố ý, hắn biết chắc chắn mình sẽ tức giận, cho nên mới hạ thực tâm chưởng lên người mình.
Lôi Ngạo Thiên đáng chết, đời này chúng ta kết thù chắc rồi.
...
Tô Nhược Mộng bước xuống ghế, đưa mắt nhìn gian nhà lá đơn sơ, mấy lão nhân đang ngồi dựa lưng vào nhau dưới gốc cây, bỗng thấy mắt mình cay cay. Nàng chớp chớp mắt, muốn thu mấy giọt nước mắt sắp tràn mi lại, nhưng nước mắt vẫn như những hạt châu lớn, không ngừng nhỏ giống.
Đây là cảnh loạn lạc gì thế này? Đập vào mắt là cảnh tượng khiến mọi người đều phải rơi nước mắt, người người đều đói đến chỉ còn da bọc xương, bệnh nhân thì nằm rên rỉ trên đất, bên cạnh có lão nhân và đứa nhỏ đang bưng chén phục vụ.
Nạn dân châu Phi chắc cũng chỉ đến thế là cùng?
Những người đó thấy có người lạ đến, tất cả đều trơ mắt nhìn bọn nàng, tò mò có, sợ hãi có, chết lặng cũng có...
Lôi Ngạo Thiên đi tới, nhìn nàng đầy yêu thương, dùng ống tay áo nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại ngẩng đầu nhìn từng tốp dân chạy nạn đang ngồi trên núi, ánh mắt tối lại, đưa tay nắm chặt lấy tay Tô Nhược Mộng.
"Nương tử, lời người kia nói là thật."
Giờ phút này, hắn không biết phải nói gì trừ việc đưa ra một câu kết luận cho mục đích lên núi của mình.
Nàng là một nữ tử thiện lương lại cảm tính, nhìn thấy những người dân chạy nạn này, chắc hẳn trong lòng nàng đang rất khó chịu. Ngay cả một nam nhi thân cao bảy thước, từng gặp muôn vàn sóng to gió lớn, trở thành Đại ma đầu tiếu ngạo giang hồ như hắn, vẫn thấy vô cùng xúc động trước cảnh tượng này.
Đây là cách mà triều đình Đông Lý thống trị con dân sao?
Mấy tên Vương tôn quý tộc hoàng thân quốc thích kia thì cửa son rượu thịt thối, nhưng con dân của họ thì sao? Có bao nhiêu người có thể hưởng được cuộc sống ấm no? Bao nhiêu người phải chịu cảnh không chốn dung thân? Lại có bao nhiêu người có rượu thịt đầy nhà?
Những chuyện chênh lệch giàu nghèo này, những chuyện dân sinh này, bọn họ làm quan, làm hoàng đế, nhưng có từng quan tâm sao? Từng coi trọng sao?
Bọn họ chỉ muốn biết hàng năm quốc khố thu vào bao nhiêu thuế, bọn họ chỉ muốn biết hàng năm có bao nhiêu tú nữ được đưa vào cung, bọn họ chỉ muốn biết loại rượu nào thơm, món ăn nào ngon?
Tô Nhược Mộng cảm nhận được cảm xúc đang dao động của hắn, ngước mắt nở một nụ cười ấm áp với hắn, hỏi: "Trong mấy hộ pháp của chàng có ai biết y thuật không?"
Nơi này có quá nhiều người bệnh, những dân chạy nạn này không chỉ cần giải quyết vấn đề ấm no,mà còn phải chữa trị đau ốm.
Lôi Ngạo Thiên hiểu ý nàng, xoay người nhìn Thất hộ pháp, nói: "Lão Thất, ngươi chẩn bệnh cho mấy người dân này đi, ta thấy trên núi này cũng có không ít thảo dược." Nói xong, hắn lại nhìn sang Ngũ, Lục hộ pháp: "Lão Ngũ, lão Lục, các ngươi xuống núi đánh xe ngựa lên trấn trên mua ít thức ăn và đồ dùng đi. Sau khi trở lại thì giấu xe đi, đừng để người khác phát hiện chúng ta lên núi."
Tô Nhược Mộng vẫy tay với Ngũ, Lục hộ pháp, lấy túi tiền trong ống tay áo ra, rút lấy ba mảnh vàng lá đưa cho họ, dặn dò: "Lát nữa các ngươi gọi Đại hộ pháp đi cùng, ta thấy hắn khá có kinh nghiệm trong việc chọn đồ."
Nói xong, nàng khẽ liếc mắt nhìn địa thế xung quanh, lại móc thêm một mảnh vàng lá đưa cho Ngũ hộ pháp: "Các ngươi dẫn đại thúc thủ lĩnh kia theo nữa, kêu hắn mua một số hạt giống và nông cụ về đây. Ta thấy nơi này thích hợp để trồng trọt, sau này cứ để họ định cư ở đây đi."
Ngũ, Lục hộ pháp vui mừng nhìn Tô Nhược Mộng, cười nhận lấy vàng lá, xoay người đi tìm người theo lời nàng nói rồi xuống núi mua đồ.
"Lão Nhị, lão Tứ, Tiểu Bạch, các ngươi tập hợp những người trẻ tuổi lại, chặt ít trúc và gỗ lại đây, dựng giúp họ vài căn nhà." Lôi Ngạo Thiên nhìn mảnh đấy bằng phẳng, nghiêng đầu nhìn sang Bát hộ pháp, nói: "Lão bát, ngươi nghĩ xem phải xây nhà ở đâu, xây như thế nào? Ngươi lo chuyện này đi."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm."
Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng, nét mệt mỏi lập tức biến mất, quên luôn cả những vết thương khi chém giết với sát thủ Hắc các ban nãy, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Thẩm Thanh đưa mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong mắt toát lên vẻ sùng bái, vừa đi về phía đám người vừa nói thầm: "Giáo chủ tốt thật đấy! Quả là một người có lòng bồ tát, đâu có vẻ gì là một Đại ma đầu giết người không chớp mắt?"
Tô Nhược Mộng đi tới bên người Đoan Mộc Lệ, đỡ nàng tới chỗ đại thụ.
"Dì Lệ, chân của dì có đỡ hơn chút nào chưa? Có cần để Thất hộ pháp xem giúp dì không?"
Đoan Mộc Lệ ngồi trên tảng đá dưới tàng cây, ánh mắt lướt qua Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên đứng cách đó không xa, nói: "Chân của ta không sao, sau khi xoa thuốc thì đỡ hơn nhiều rồi. Mộng Nhi, Ngạo Thiên là một người ngoài lạnh trong nóng, sau này con hãy thay ta quan tâm nó nhiều hơn. Dì Lệ có lỗi với nó, hứa với tỷ tỷ là chăm sóc nó, nhưng lại lỡ mất mười tám năm."
Tô Nhược Mộng xoay người nhìn nam tử anh tuấn đang phất tay ra hiệu, thu mắt cười nói: "Dì Lệ, chuyện này con không giúp dì được, con muốn quan tâm chăm sóc chàng, nhưng là vì con, chứ không phải vì giúp dì. Con nghĩ, chàng cần dì, mặc dù chàng luôn tỏ ra không thèm quan tâm."
Đúng như nàng nói, nam nhân này là một người ngoài lạnh trong nóng, cho nên, hắn cũng rất khát vọng tình thân. Lúc ở chân núi khi Đoan Mộc Lệ bị người áo đen kề dao vào cổ, hắn đã bất giác lộ vẻ khẩn trương, nàng có thể cảm nhận được điều đó.
Tình thân không phải thứ người khác có thể thay mặt cho được, vậy nên, chuyện này nàng không giúp được.
"Dì Lệ, dì cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, con đi xem xem có giúp được gì không."
"Được, con cứ đi đi."
Tô Nhược Mộng đi tới, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đưa tay chỉ lên ngọn núi phía sau, nói: "Giáo chủ đại nhân, chúng ta đi săn thú, kiếm chút thịt bồi bổ cho bọn họ đi?" Hắn có võ công tuyệt hảo, bắt mấy con thú chỉ là chút chuyện nhỏ.
Nàng còn nhớ rõ, lúc ở thôn Thanh Thủy, người nào đó mới sáng sớm đã đi bắt mấy con thỏ với gà rừng, cuối cùng còn tranh công với Hắc tử.
Nhớ đến Hắc tử, nét cười trên mặt Tô Nhược Mộng đột ngột cứng lại, nhìn Lôi Ngạo Thiên, vội hỏi: "Này, mẹ ta theo Tam hộ pháp lên Tử Long lĩnh, vậy Hắc tử nhà ta thì sao? Chàng đã làm gì nó rồi?"
Chết thật, nàng quên mất Hắc tử, không biết bọn họ có vứt đại nó lại đó không nữa? Để nó trở thành bữa tiệc ngon cho đám người lòng dạ hiểm độc.
Nàng dám cam đoan, nếu Hắc tử bị vứt lại thôn Thanh Thủy, nhất định lão Ổ sẽ biến nó thành thịt chó kho tàu.
"Hắc Tử?" Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, lắc đầu nói: "Ta không biết, lát nữa nàng hỏi thử đám lão Bát xem?"
Hắn nghe nói nàng bị Ninh Ngạo Tuyết bắt đi, liền vội vội vàng vàng chạy tới cứu nàng, hơi đâu lo lắng cho cái con Hắc cẩu kia? Nhớ tới chuyện cũ của mình với Hắc cẩu, Lôi Ngạo Thiên cảm thấy mất rồi càng tốt, đỡ cho nó cứ huênh hoang thị uy.
Nhìn sắc mặt nàng trầm xuống trong nháy mắt, Lôi Ngạo Thiên vội vàng dụ dỗ: "Nương tử, nàng yên tâm, trên Tử Long lĩnh của chúng ta cũng có rất nhiều chó, không thì để sau khi về đó, ta tìm cho nàng một con tuyết ngao, chắc chắn đẹp hơn con Hắc cẩu kia nhiều."
Trên Tử Long lĩnh không có Tuyết ngao, nhưng hắn biết người có. Cho nên, chỉ cần nàng gật đầu nói muốn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đem về.
Tô Nhược Mộng vừa nghĩ tới Hắc tử rất có thể đã bị họ vứt lại thôn Thanh Thủy, trong mắt đã bắn ra tia lửa, muốn dùng ánh mắt đốt chết hắn. Nàng híp mắt, nhìn hắn cười nhẹ: "Nhị Lôi Tử, chàng đang gián tiếp khuyến khích ta học cái gọi là có mới nới cũ sao?"
Nhị Lôi Tử? Nàng lại dám gọi hắn bằng cái tên này?
Lôi Ngạo Thiên biến sắc, vội vàng nhìn ngó chung quanh, chỉ sợ người khác sẽ nghe được cái tên không chút mỹ cảm đó, thấp giọng năn nỉ: "Nương tử, nàng đừng gọi ta Nhị.. Nhị... nữa được không?"
"Ừ, ta biết rồi." Tô Nhược Mộng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu một cái.
Lôi Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, nương tử nhà hắn thật biết đau lòng cho hắn, thấy hắn không thích thì liền không gọi: "Cảm ơn nương tử."
"Được rồi, ta sẽ làm theo lời chàng, sau này không gọi chàng là Nhị Lôi Tử nữa." Tô Nhược Mộng cười nhìn bộ dạng vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên, bồi thêm một câu: "Sau này, ta sẽ gọi chàng là Nhị Nhị."
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên khổ não than một tiếng, kéo nàng đi sâu vào trong rừng: " Nương tử, chúng ta đi bắt thú. Đi, đi, đi."
Trong rừng cây, bên dòng suối nhỏ, Tô Nhược Mộng ngồi bên một tảng đá, trợn mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên thuần thục làm sạch mấy con gà rừng, thỏ hoang, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, vội khen: "Nhị Lôi Tử, chàng thật lợi hại."
Nói xong, hai mắt nàng phát ra tia sáng nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ tinh xảo trong tay hắn: "Chủy thủ của chàng mua ở đâu vậy?"
Lôi Ngạo Thiên dừng tay lại, lắc đầu trả lời: "Chắc là không mua được."
"Hàng không bán." Tô Nhược Mộng thất vọng nhìn thanh chủy thủ khảm bảo thạch màu tím hình trăng khuyết, thanh chủy thủ này nhìn rất tinh xảo, trông có vẻ giống vật tùy thân dành cho nữ tử. Nàng cũng định mua một thanh để phòng thân, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội.
Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, hỏi: "Nàng muốn sao?" Thấy nàng gật đầu một cái thì hắn lập tức cúi đầu nhanh chóng lột xong da của con thỏ hoang còn lại, sau đó rửa sạch trong nước rồi đưa thanh chủy thủ tới trước mặt nàng: "Cho nàng."
"Ta không cần." Tô Nhược Mộng lắc đầu, không đưa tay nhận, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn thì giải thích: "Hẳn là nó có ý nghĩa nào đó đối với chàng, chàng nên giữ lại thì hơn." Vật người khác đưa cho hắn, hắn tự bảo quản mới có ý nghĩa.
Mặc dù nàng thích, nhưng không có cũng không sao.
Lôi Ngạo Thiên đặt thanh chủy thủ vào tay nàng, chăm chú nhìn nàng, nói: "Nàng ấy sẽ đồng ý tặng nàng."
"Nàng ấy? Ai?" Tô Nhược Mộng nhìn hắn, mờ mịt không hiểu ra sao.
"Một vị cố nhân." Lôi Ngạo Thiên nói xong, cầm một nhánh cây đã được tước nhọn cắm thỏ và gà rừng vào, vừa dắt tay nàng, vừa xách theo chiến lợi phẩm trở lại chỗ dân chạy nạn.
Tô Nhược Mộng không từ chối nữa mà cắm chủy thủ vào bên hông, tay nắm chặt lấy tay hắn, cùng sóng vai đồng hành với hắn.
Một vị cố nhân? Nói thật thì khi nghe nói thế, nàng lại càng không muốn nhận lấy thanh chủy thủ, nhưng hắn nói nàng ấy sẽ đồng ý, nàng ấy là ai?
"Haha, vậy phiền Lôi đại giáo chủ nhìn lại một chút xem nàng có phải người ngươi để ý không?" Theo tiếng cười, một người áo đen giữ chặt Đoan Mộc Lệ đi tới, đứng bên cạnh hai người áo đen kia, trong mắt đầy vẻ tự tin.
Trong mắt thoáng lên vẻ nóng vội, nhưng Lôi Ngạo Thiên vẫn nhếch miệng nhìn ba người áo đen, cười nhạt: "Ta không muốn giảng lý lẽ với ngươi nữa, nàng là người của Yêu Nguyệt môn, ngươi cho là ta sẽ để ý?"
Lôi Ngạo Thiên nói xong, quay đầu nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh với Tô Nhược Mộng, ôn nhu hỏi: "Nương tử, suốt cả đoạn đường, hình như bọn họ luôn thích bắt người để uy hiếp ta."
"Đúng đó, ai kêu Đại giáo chủ chàng không còn oai phong như thường ngày nữa." Tô Nhược Mộng thu mắt lại, chuyên tâm nhìn Lôi Ngạo Thiên, hớn hở chế nhạo.
Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ day trán, hoang mang nhìn nàng: " Vậy phải làm sao đây?"
"Chàng có quan tâm đến họ không?" Tô Nhược Mộng không đáp mà hỏi ngược lại.
"Không."
"Ma giáo chúng ta còn cả đống chuyện chờ chàng xử lý, chàng có thời gian à?"
"Không có."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Chúng ta nên nhanh chóng trở về Tử Long lĩnh, còn họ thích làm sao thì làm."
"Ừ." Tô Nhược Mộng hài lòng gật đầu một cái, hơi liếc mắt nhìn đám người áo đen, lại quay sang ngước mắt cười với Lôi Ngạo Thiên, nũng nịu hỏi: "Giáo chủ đại nhân, lời của nương tử chàng có nghe không?"
Lôi Ngạo Thiên cười gật đầu: "Lời của nương tử, đương nhiên phải nghe."
Tô Nhược Mộng hai tay chống nạnh, nhón chân lên, đưa tay kéo tai Lôi Ngạo Thiên, lớn tiếng quát: "Vậy chàng còn chờ cái gì? Chờ thay y phục mới hay chờ trang điểm cho đẹp? Nhanh theo ta về nhà, đừng lo mấy chuyện bao đồng này nữa."
"Hả?"
"Nương tử, hình như bọn họ không nhúc nhích được nữa rồi." Lôi Ngạo Thiên vỗ tay phủi bụi, nhìn Tô Nhược Mộng tỏ ý tranh công.
Tô Nhược Mộng liếc hắn một cái, kinh ngạc nhìn mấy thanh kiếm đã biến thành sắt vụn trên đất, lắc đầu cảm thán. Nam nhân này rõ ràng có một thân bản lĩnh, dù không cần liên thủ diễn trò với nàng để phân tán lực chú ý của kẻ địch thì cũng có thể nhẹ nhàng hạ gục ba người kia.
"Giáo chủ, võ công của chàng không tệ!"
Lôi Ngạo Thiên cười cười, nói: "Bình thường bình thường thôi, đứng nhì võ lâm."
"Ha..." Tô Nhược Mộng xì cười, giận dữ lườm hắn một cái: "Chàng lại định lôi cái chủ nghĩ hạng hai đó ra nữa sao?"
"Trong Ma giáo chỉ có hai, không có một." Lôi Ngạo Thiên nói vẻ đương nhiên.
Luận võ công, dõi mắt khắp cả võ lâm, hắn dám nhận thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Tô Nhược Mộng không thèm để ý đến hắn nữa, đi tới trước mắt Đoan Mộc Lệ, quan sát trên dưới một bận, ân cần hỏi han: " Dì Lệ, dì không sao chứ? Bọn họ có làm dì bị thương không?"
"Không có." Đoan Mộc Lệ cười hiền lành, nhưng vừa xoay người bước vài bước đã kêu 'á' lên một tiếng.
"Dì Lệ, dì bị thương ở đâu thế?" Tô Nhược Mộng kịp thời đỡ nàng, khẩn trương hỏi.
Đoan Mộc Lệ đưa tay vỗ nhẹ lên tay nàng, lại kích động nhìn sang cái tay khác đang đỡ nàng của Lôi Ngạo Thiên, nói giọng nghẹn ngào: "Ngạo Thiên, cảm ơn con!"
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên bỗng rút tay về, nhìn Thẩm Thanh đang đứng ngố bên cạnh: "Tiểu Bạch, ngươi và phu nhân đỡ tiền bối về trước đi, ta sẽ theo sau." Hắn phải lo dạy dỗ ba cái tên không biết trời cao đất rộng này trước, người hắn để ý mà họ cũng dám uy hiếp sao?
Đúng là tự tìm đường chết mà.
"Vâng, Giáo chủ." Thẩm Thanh nhìn Lôi Ngạo Thiên bằng ánh mắt sùng bái, hớn hở đi tới, phụ Tô Nhược Mộng đỡ Đoan Mộc Lệ đi về phía bên kia rừng cây.
Lôi Ngạo Thiên đưa tay kéo khăn che mặt của ba tên áo đen xuống, nhìn chữ đen bên má trái của bọn họ, nói với vẻ không chút ngạc nhiên: "Thành vương cũng mạnh tay thật đấy, dám ra giá cao mời sát thủ của Hắc các tới để bắt phu thê chúng ta. Tiếc là, có phải tiền thưởng của hắn hơi ít rồi không? Các ngươi về xin hắn thêm ít tiền đi, nếu không, ai lại chịu mạo hiểm tính mạng để làm chuyện này chứ?"
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn sang tên áo đen vừa kề kiếm vào cổ Đoan Mộc Lệ, vung tay một cái, tên áo đen lập tức đau đến nhíu mày, trên trán rịn ra mấy giọt một hôi lớn cỡ hạt đậu.
"Còn không đi? Định chờ ta tiễn các ngươi đi hay chờ Các chủ của các ngươi tới đón?"
"Hả?"
Lôi Ngạo Thiên hài lòng nhìn ba tên kia chật vật đỡ nhau chạy trốn, khóe miệng mím chặt, yên lặng điền thêm một khoản vào sổ nợ của Thành vương.
Thành vương, người thiếu nợ Lôi mỗ ta, trước sau cũng phải trả đủ.
"Ách xì..."
Thành vương đen mặt ngồi trong thư phòng, trừng mắt nhìn bốn người đang đứng xếp hàng trước bàn, vừa định nói chuyện bỗng nhảy mũi mấy cái. Hắn vuốt vuốt mũi, đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
"Vương gia, có phải ngài trúng gió rồi không?" Một trong tứ đại đường chủ của Hắc các, Hắc Tam, ngẩng đầu nhìn Thành vương, ân cần hỏi han.
Nghe vậy, Thành vương đứng lên, đi tới thuận tai tát hắn mấy bạt tay, mắng: "Cái thùng cơm nhà ngươi, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, chỉ biết vỗ mông ngựa (nịnh hót), ta nuôi đám người các ngươi để làm gì chứ?"
Hắc Tam kinh ngạc cúi đầu, má đau rát, miệng cảm nhận được vị tanh của máu, nhưng hắn không dám đưa tay ôm mặt.
Hắn thầm phản bác trong lòng: "Bắt Lôi Ngạo Thiên và phu nhân của hắn là chuyện nhỏ? Rõ ràng là chuyện cực lớn, còn là chuyện không ai làm được. Hơn nữa, ta vỗ mông người chứ không vỗ mông ngựa, chẳng lẽ Vương gia ngài thích làm bạn với ngựa?"
Bình thường mỗi khi vỗ, không phải ngài rất hớn hở hay sao? Thua trong tay người khác lại lôi chúng ta ra xả giận, haizz, hầu hạ người này thật không dễ chút nào.
Bọn họ luôn phải sống một cuộc sống tăm tối mù mịt, chỉ để bán mạng cho hắn, giờ còn bị hắn quở trách. Làm gì? Còn không phải sinh làm chân chạy cho ngài, chết giữ bí mật cho ngài sao.
Thành vương mắng một hồi, lửa giận công tâm, nôn ra một ngụm máu đen. Hắn giận giữ cầm khăn lụa lau miệng, nhìn máu đỏ thấm trên khăn, hắn cắn chặt răng, hai tay siết chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay và trên trán đều lộ rõ ra ngoài.
Hắn xoay người nhìn bọn họ, nghiến răng gằn từng chữ, hai mắt như phun lửa: "Bất kể trả giá cao thế nào, ta đều phải cho Lôi Ngạo Thiên và nữ nhân thô lỗ đó nếm mùi đau khổ. Nếu không thể bắt sống, thì mang thi thể của bọn họ tới đây cho ta."
Lôi Ngạo Thiên, ngươi giỏi lắm.
Không thể bắt sống được ngươi, thì dù có nhìn thi thể của các ngươi, ta cũng thấy vui rồi.
Những đau đớn và sỉ nhục ngươi tặng cho ta, ta nhất định phải đòi lại gấp trăm gấp vạn lần.
Các ngươi cứ chờ đi, ta sẽ không để các ngươi sống vui vẻ đâu, nhất định là như thế, nhất định.
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!" Bốn tên áo đen nhìn hắn khoát tay với bọn họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ cáo lui.
Nếu tiếp tục ở lại, bọn họ cũng không biết mình sẽ bị mắng thành dạng gì nữa. Nếu muốn hắn không lôi bọn họ ra trút giận nữa, thì bọn họ phải lết cái thân thể tàn tạ này đi bắt sống hoặc là mang thi thể phu thê Lôi Ngạo Thiên tới gặp hắn.
Nói nghe thật nhẹ nhàng, một bắt sống, hai mang thi thể?
Thành vương cho rằng bọn họ là mèo chín mạng sao? Lôi Ngạo Thiên là ai? Hắn là Giáo chủ Ma giáo, võ công xuất thần nhập hóa. Nếu chỉ dựa vào mấy người Hắc các bọn họ mà có thể diệt trừ được hắn, vậy hắn còn là Lôi Ngạo Thiên không tội ác nào không làm sao?
Aizz...
"Hắc lang." Thành vương gác tay đứng trước giá sách, hẽ kêu thị vệ ngoài thư phòng.
"Chủ tử."
"Ngươi đi thông báo cho Lý tướng quân, kêu hắn trong vòng ba ngày phải đưa cho ta một bản kế hoạch tấn công Tử Long lĩnh, nếu không ta sẽ cho hắn cáo lão hồi hương, hừ." Thành vương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bùng nổ: "Cả một đám người không được tích sự gì hết, đánh Tử Long lĩnh đã đánh bao nhiêu năm rồi, ngay cả chút tiến triển cũng không có, ngược lại còn hao tổn không ít binh lực, lãng phí không ít quân lương. Đồ vô dụng, cả đám đều là đồ vô dụng."
"Thuộc hạ sẽ đi thông báo cho Lý tướng quân." Lắc Langlạnh nhạt nhìn Thành vương, chuyện như vậy hắn đã quen rồi, cũng chả thấy ngạc nhiên chút nào.
Thành vương là một người lòng dạ hẹp hòi, hắn cao cao tại thượng, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Lần này Lôi Ngạo Thiên hạ độc hắn, làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự ái của hắn, cho nên, bất kể trả giá thế nào, hắn đều không bỏ qua cho Lôi Ngạo Thiên.
Thành vương khoát tay, trầm giọng nói: "Đi đi."
Thành vương chậm rãi mở lòng bàn tay, nhìn khăn lụa bị hắn vò nhăn nhúm, tức giận ném xuống đất, nghiến răng ken két, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Lôi Ngạo Thiên.
Một đám vô tích sự, không chỉ không bắt được người, còn không tìm được thuốc giải.
Độc nghĩ phệ tán này không lúc không cắn phá thân thể hắn, vừa nhột vừa đau, khắp người đều bị hắn gãi đến rách cả da rồi. Thực tâm chưởng kia cũng vậy, mặc dù cách một canh giờ phát tác một lần, nhưng mà, chỉ cần hắn tức giận thì sẽ phát tác trước thời hạn.
Nhất định là Lôi Ngạo Thiên cố ý, hắn biết chắc chắn mình sẽ tức giận, cho nên mới hạ thực tâm chưởng lên người mình.
Lôi Ngạo Thiên đáng chết, đời này chúng ta kết thù chắc rồi.
...
Tô Nhược Mộng bước xuống ghế, đưa mắt nhìn gian nhà lá đơn sơ, mấy lão nhân đang ngồi dựa lưng vào nhau dưới gốc cây, bỗng thấy mắt mình cay cay. Nàng chớp chớp mắt, muốn thu mấy giọt nước mắt sắp tràn mi lại, nhưng nước mắt vẫn như những hạt châu lớn, không ngừng nhỏ giống.
Đây là cảnh loạn lạc gì thế này? Đập vào mắt là cảnh tượng khiến mọi người đều phải rơi nước mắt, người người đều đói đến chỉ còn da bọc xương, bệnh nhân thì nằm rên rỉ trên đất, bên cạnh có lão nhân và đứa nhỏ đang bưng chén phục vụ.
Nạn dân châu Phi chắc cũng chỉ đến thế là cùng?
Những người đó thấy có người lạ đến, tất cả đều trơ mắt nhìn bọn nàng, tò mò có, sợ hãi có, chết lặng cũng có...
Lôi Ngạo Thiên đi tới, nhìn nàng đầy yêu thương, dùng ống tay áo nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại ngẩng đầu nhìn từng tốp dân chạy nạn đang ngồi trên núi, ánh mắt tối lại, đưa tay nắm chặt lấy tay Tô Nhược Mộng.
"Nương tử, lời người kia nói là thật."
Giờ phút này, hắn không biết phải nói gì trừ việc đưa ra một câu kết luận cho mục đích lên núi của mình.
Nàng là một nữ tử thiện lương lại cảm tính, nhìn thấy những người dân chạy nạn này, chắc hẳn trong lòng nàng đang rất khó chịu. Ngay cả một nam nhi thân cao bảy thước, từng gặp muôn vàn sóng to gió lớn, trở thành Đại ma đầu tiếu ngạo giang hồ như hắn, vẫn thấy vô cùng xúc động trước cảnh tượng này.
Đây là cách mà triều đình Đông Lý thống trị con dân sao?
Mấy tên Vương tôn quý tộc hoàng thân quốc thích kia thì cửa son rượu thịt thối, nhưng con dân của họ thì sao? Có bao nhiêu người có thể hưởng được cuộc sống ấm no? Bao nhiêu người phải chịu cảnh không chốn dung thân? Lại có bao nhiêu người có rượu thịt đầy nhà?
Những chuyện chênh lệch giàu nghèo này, những chuyện dân sinh này, bọn họ làm quan, làm hoàng đế, nhưng có từng quan tâm sao? Từng coi trọng sao?
Bọn họ chỉ muốn biết hàng năm quốc khố thu vào bao nhiêu thuế, bọn họ chỉ muốn biết hàng năm có bao nhiêu tú nữ được đưa vào cung, bọn họ chỉ muốn biết loại rượu nào thơm, món ăn nào ngon?
Tô Nhược Mộng cảm nhận được cảm xúc đang dao động của hắn, ngước mắt nở một nụ cười ấm áp với hắn, hỏi: "Trong mấy hộ pháp của chàng có ai biết y thuật không?"
Nơi này có quá nhiều người bệnh, những dân chạy nạn này không chỉ cần giải quyết vấn đề ấm no,mà còn phải chữa trị đau ốm.
Lôi Ngạo Thiên hiểu ý nàng, xoay người nhìn Thất hộ pháp, nói: "Lão Thất, ngươi chẩn bệnh cho mấy người dân này đi, ta thấy trên núi này cũng có không ít thảo dược." Nói xong, hắn lại nhìn sang Ngũ, Lục hộ pháp: "Lão Ngũ, lão Lục, các ngươi xuống núi đánh xe ngựa lên trấn trên mua ít thức ăn và đồ dùng đi. Sau khi trở lại thì giấu xe đi, đừng để người khác phát hiện chúng ta lên núi."
Tô Nhược Mộng vẫy tay với Ngũ, Lục hộ pháp, lấy túi tiền trong ống tay áo ra, rút lấy ba mảnh vàng lá đưa cho họ, dặn dò: "Lát nữa các ngươi gọi Đại hộ pháp đi cùng, ta thấy hắn khá có kinh nghiệm trong việc chọn đồ."
Nói xong, nàng khẽ liếc mắt nhìn địa thế xung quanh, lại móc thêm một mảnh vàng lá đưa cho Ngũ hộ pháp: "Các ngươi dẫn đại thúc thủ lĩnh kia theo nữa, kêu hắn mua một số hạt giống và nông cụ về đây. Ta thấy nơi này thích hợp để trồng trọt, sau này cứ để họ định cư ở đây đi."
Ngũ, Lục hộ pháp vui mừng nhìn Tô Nhược Mộng, cười nhận lấy vàng lá, xoay người đi tìm người theo lời nàng nói rồi xuống núi mua đồ.
"Lão Nhị, lão Tứ, Tiểu Bạch, các ngươi tập hợp những người trẻ tuổi lại, chặt ít trúc và gỗ lại đây, dựng giúp họ vài căn nhà." Lôi Ngạo Thiên nhìn mảnh đấy bằng phẳng, nghiêng đầu nhìn sang Bát hộ pháp, nói: "Lão bát, ngươi nghĩ xem phải xây nhà ở đâu, xây như thế nào? Ngươi lo chuyện này đi."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm."
Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng, nét mệt mỏi lập tức biến mất, quên luôn cả những vết thương khi chém giết với sát thủ Hắc các ban nãy, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Thẩm Thanh đưa mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong mắt toát lên vẻ sùng bái, vừa đi về phía đám người vừa nói thầm: "Giáo chủ tốt thật đấy! Quả là một người có lòng bồ tát, đâu có vẻ gì là một Đại ma đầu giết người không chớp mắt?"
Tô Nhược Mộng đi tới bên người Đoan Mộc Lệ, đỡ nàng tới chỗ đại thụ.
"Dì Lệ, chân của dì có đỡ hơn chút nào chưa? Có cần để Thất hộ pháp xem giúp dì không?"
Đoan Mộc Lệ ngồi trên tảng đá dưới tàng cây, ánh mắt lướt qua Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên đứng cách đó không xa, nói: "Chân của ta không sao, sau khi xoa thuốc thì đỡ hơn nhiều rồi. Mộng Nhi, Ngạo Thiên là một người ngoài lạnh trong nóng, sau này con hãy thay ta quan tâm nó nhiều hơn. Dì Lệ có lỗi với nó, hứa với tỷ tỷ là chăm sóc nó, nhưng lại lỡ mất mười tám năm."
Tô Nhược Mộng xoay người nhìn nam tử anh tuấn đang phất tay ra hiệu, thu mắt cười nói: "Dì Lệ, chuyện này con không giúp dì được, con muốn quan tâm chăm sóc chàng, nhưng là vì con, chứ không phải vì giúp dì. Con nghĩ, chàng cần dì, mặc dù chàng luôn tỏ ra không thèm quan tâm."
Đúng như nàng nói, nam nhân này là một người ngoài lạnh trong nóng, cho nên, hắn cũng rất khát vọng tình thân. Lúc ở chân núi khi Đoan Mộc Lệ bị người áo đen kề dao vào cổ, hắn đã bất giác lộ vẻ khẩn trương, nàng có thể cảm nhận được điều đó.
Tình thân không phải thứ người khác có thể thay mặt cho được, vậy nên, chuyện này nàng không giúp được.
"Dì Lệ, dì cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, con đi xem xem có giúp được gì không."
"Được, con cứ đi đi."
Tô Nhược Mộng đi tới, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đưa tay chỉ lên ngọn núi phía sau, nói: "Giáo chủ đại nhân, chúng ta đi săn thú, kiếm chút thịt bồi bổ cho bọn họ đi?" Hắn có võ công tuyệt hảo, bắt mấy con thú chỉ là chút chuyện nhỏ.
Nàng còn nhớ rõ, lúc ở thôn Thanh Thủy, người nào đó mới sáng sớm đã đi bắt mấy con thỏ với gà rừng, cuối cùng còn tranh công với Hắc tử.
Nhớ đến Hắc tử, nét cười trên mặt Tô Nhược Mộng đột ngột cứng lại, nhìn Lôi Ngạo Thiên, vội hỏi: "Này, mẹ ta theo Tam hộ pháp lên Tử Long lĩnh, vậy Hắc tử nhà ta thì sao? Chàng đã làm gì nó rồi?"
Chết thật, nàng quên mất Hắc tử, không biết bọn họ có vứt đại nó lại đó không nữa? Để nó trở thành bữa tiệc ngon cho đám người lòng dạ hiểm độc.
Nàng dám cam đoan, nếu Hắc tử bị vứt lại thôn Thanh Thủy, nhất định lão Ổ sẽ biến nó thành thịt chó kho tàu.
"Hắc Tử?" Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, lắc đầu nói: "Ta không biết, lát nữa nàng hỏi thử đám lão Bát xem?"
Hắn nghe nói nàng bị Ninh Ngạo Tuyết bắt đi, liền vội vội vàng vàng chạy tới cứu nàng, hơi đâu lo lắng cho cái con Hắc cẩu kia? Nhớ tới chuyện cũ của mình với Hắc cẩu, Lôi Ngạo Thiên cảm thấy mất rồi càng tốt, đỡ cho nó cứ huênh hoang thị uy.
Nhìn sắc mặt nàng trầm xuống trong nháy mắt, Lôi Ngạo Thiên vội vàng dụ dỗ: "Nương tử, nàng yên tâm, trên Tử Long lĩnh của chúng ta cũng có rất nhiều chó, không thì để sau khi về đó, ta tìm cho nàng một con tuyết ngao, chắc chắn đẹp hơn con Hắc cẩu kia nhiều."
Trên Tử Long lĩnh không có Tuyết ngao, nhưng hắn biết người có. Cho nên, chỉ cần nàng gật đầu nói muốn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đem về.
Tô Nhược Mộng vừa nghĩ tới Hắc tử rất có thể đã bị họ vứt lại thôn Thanh Thủy, trong mắt đã bắn ra tia lửa, muốn dùng ánh mắt đốt chết hắn. Nàng híp mắt, nhìn hắn cười nhẹ: "Nhị Lôi Tử, chàng đang gián tiếp khuyến khích ta học cái gọi là có mới nới cũ sao?"
Nhị Lôi Tử? Nàng lại dám gọi hắn bằng cái tên này?
Lôi Ngạo Thiên biến sắc, vội vàng nhìn ngó chung quanh, chỉ sợ người khác sẽ nghe được cái tên không chút mỹ cảm đó, thấp giọng năn nỉ: "Nương tử, nàng đừng gọi ta Nhị.. Nhị... nữa được không?"
"Ừ, ta biết rồi." Tô Nhược Mộng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu một cái.
Lôi Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, nương tử nhà hắn thật biết đau lòng cho hắn, thấy hắn không thích thì liền không gọi: "Cảm ơn nương tử."
"Được rồi, ta sẽ làm theo lời chàng, sau này không gọi chàng là Nhị Lôi Tử nữa." Tô Nhược Mộng cười nhìn bộ dạng vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên, bồi thêm một câu: "Sau này, ta sẽ gọi chàng là Nhị Nhị."
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên khổ não than một tiếng, kéo nàng đi sâu vào trong rừng: " Nương tử, chúng ta đi bắt thú. Đi, đi, đi."
Trong rừng cây, bên dòng suối nhỏ, Tô Nhược Mộng ngồi bên một tảng đá, trợn mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên thuần thục làm sạch mấy con gà rừng, thỏ hoang, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, vội khen: "Nhị Lôi Tử, chàng thật lợi hại."
Nói xong, hai mắt nàng phát ra tia sáng nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ tinh xảo trong tay hắn: "Chủy thủ của chàng mua ở đâu vậy?"
Lôi Ngạo Thiên dừng tay lại, lắc đầu trả lời: "Chắc là không mua được."
"Hàng không bán." Tô Nhược Mộng thất vọng nhìn thanh chủy thủ khảm bảo thạch màu tím hình trăng khuyết, thanh chủy thủ này nhìn rất tinh xảo, trông có vẻ giống vật tùy thân dành cho nữ tử. Nàng cũng định mua một thanh để phòng thân, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội.
Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, hỏi: "Nàng muốn sao?" Thấy nàng gật đầu một cái thì hắn lập tức cúi đầu nhanh chóng lột xong da của con thỏ hoang còn lại, sau đó rửa sạch trong nước rồi đưa thanh chủy thủ tới trước mặt nàng: "Cho nàng."
"Ta không cần." Tô Nhược Mộng lắc đầu, không đưa tay nhận, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn thì giải thích: "Hẳn là nó có ý nghĩa nào đó đối với chàng, chàng nên giữ lại thì hơn." Vật người khác đưa cho hắn, hắn tự bảo quản mới có ý nghĩa.
Mặc dù nàng thích, nhưng không có cũng không sao.
Lôi Ngạo Thiên đặt thanh chủy thủ vào tay nàng, chăm chú nhìn nàng, nói: "Nàng ấy sẽ đồng ý tặng nàng."
"Nàng ấy? Ai?" Tô Nhược Mộng nhìn hắn, mờ mịt không hiểu ra sao.
"Một vị cố nhân." Lôi Ngạo Thiên nói xong, cầm một nhánh cây đã được tước nhọn cắm thỏ và gà rừng vào, vừa dắt tay nàng, vừa xách theo chiến lợi phẩm trở lại chỗ dân chạy nạn.
Tô Nhược Mộng không từ chối nữa mà cắm chủy thủ vào bên hông, tay nắm chặt lấy tay hắn, cùng sóng vai đồng hành với hắn.
Một vị cố nhân? Nói thật thì khi nghe nói thế, nàng lại càng không muốn nhận lấy thanh chủy thủ, nhưng hắn nói nàng ấy sẽ đồng ý, nàng ấy là ai?
Tác giả :
Nông Gia Nữu Nữu