Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân
Chương 35
Ed: Jang Bò
Dứt lời, vẻ mặt của Mặc chưởng môn khẽ động, cuối cùng khóe môi lại khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: "Hả? Ở trong tay ta? Điều này cũng thật thú vị."
Mấy trăm ánh mắt của mọi người nếu như có kiếm thì đã đâm người thành cái sàng rồi, nhưng ánh mắt sắc bén hơn nữa cũng không so được với Mộc Thanh. Bởi người khác đều nhìn chằm chằm Vũ Thiên Tầm, mà ta chỉ đảo quanh mọi người một chút, nhưng hắn lại nhìn ta chằm chằm, còn là nhìn thẳng. Ánh mắt kia đã sắp đâm ta phát khóc, chúng ta dù sao cũng đã từng trải qua sống chết cần gì phải nhìn ta như thế.
Chợt Thủy Hành Ca cúi đầu, cười: "Thu Thu, cô học Ưng Trảo công từ lúc nào vậy?"
". . . . . ." Ta vội buông cánh tay của hắn ra, hoàn toàn núp sang một bên, mượn thân thể cao lớn của hắn ngăn trở tầm mắt kia.
Thủy Hành Ca vừa ngẩng đầu, lại khôi phục vẻ mặt thong dong.
Vũ Thiên Tầm nói: "Sau khi bí kíp bị mất, ta một mực tìm tung tích của nó. Nhưng không ngờ, lại chính mắt nhìn thấy Mặc chưởng môn và người đang thương nghị chuyện làm thế nào để đuổi Ma Giáo ra khỏi Trung Nguyên. Sau đó Mặc chưởng môn giấu bí kíp, lên kế hoạch vu hãm đệ tử của Ngũ độc giáo là Thẩm cô nương đánh cắp bí kíp. Ngũ độc giáo cùng Ma Giáo sẽ bị võ lâm Trung Nguyên coi là gieo họa, từ đó, một mũi tên hạ hai con chim, danh dự của hai giáo không còn nữa."
Mặc chưởng môn cười lạnh: "Ma Giáo bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên, ta có chỗ nào tốt?"
Vũ Thiên Tầm khẽ cười: "Cái này ta cũng không biết, nhưng sự thật chính là —— ngươi đuổi Ma Giáo đi, bí kíp vẫn ở trên tay ngươi."
Nụ cười của Mặc chưởng môn còn lạnh hơn: "Bí kíp bị Thẩm Thu trộm long tráo phượng, nàng cùng Ma Giáo thân cận, các ngươi lại bảo hộ nàng khắp nơi, không tiếc cùng cả võ lâm đối nghịch, sợ rằng nàng chính là nội gián của Ma giáo, bí kíp là ở trong tay các ngươi đi. Thấy tình hình đã không nằm trong sự khống chế của các ngươi, các ngươi liền lật mặt."
Vũ Thiên Tầm cười lạnh lùng: "Nếu chúng ta là người phía sau màn, thì sẽ không để nàng ở trong khách điếm của Ma Giáo, mà sẽ để cho nàng lập tức ra roi thúc ngựa về Tây Vực."
Người khác nói: "Ngươi nói là Mặc chưởng môn dấu đi bí kíp, như vậy vị trí hiện nay của bí kíp, cô nương có biết? Nếu không thể nói ra, vậy đừng trách chúng ta không khách khí."
Mọi người rối rít phụ họa, rõ ràng nghiêng về phía Lý Thương.
Vũ Thiên Tầm trấn định tự nhiên, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào giữa Thần đàn trong chánh đường: "Ở nơi này."
Chúng ta cùng nhau nghểnh cổ nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cánh tay Thần Đàn Quan Âm có một chiếc hộp gỗ tử đàn, phía trên khắc một chữ "Lệnh" .
Lý Thương hơi có ngoài ý muốn, sắc mặt tái xanh: "Mọi người đều biết, trong hộp tử đàn, chính là thề minh lệnh đại biểu cho từng môn phái. Các môn phái tới Đại hội võ lâm, cũng đều mang theo lệnh bài bỏ vào bên trong. Nơi này, cũng không có bí kíp."
Tống Nghị nói: "Nếu Lý Minh Chủ thản nhiên như thế, vậy thì mở hộp ra xem một chút đi."
Đệ tử Hoa Sơn nói: "Nếu tùy ý mở ra, chỉ sợ là bôi nhọ phái Hoa Sơn chúng ta. Nếu như bên trong không có, Thủy Giáo chủ sẽ tạ tội như thế nào?"
Ánh mắt của Thủy Hành Ca chợt nghiêm túc, từng chữ nói: "Ma Giáo lập tức rời đi, khi ta còn tại vị trong Ma giáo, thề không vào Trung Nguyên." Cuối cùng trở mặt, lạnh lùng nói: "Nếu như bí kíp thật sự ở bên trong, phái Hoa Sơn lại làm như thế nào?"
Mặc chưởng môn trầm tư một lát, con mắt sắc âm u tàn bạo: "Chẳng biết tại sao ma giáo các ngươi lại một mực chắc chắn bí kíp chưa bao giờ mất, nhưng mà ta bảo đảm, ta Mặc Đức tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó. Nếu thật bất hạnh trong hộp có bí kíp, vậy thì nhất định là có người hãm hại."
"Ách." Vũ Thiên Tầm sờ lên cằm lắc đầu: "Mặc chưởng môn, có phải ngài cảm thấy dáng dấp của mình đã quá dễ nhìn, cho nên không cần mặt mũi nữa?"
Tiếng cười khẽ vang lên, ta nghe như tiếng tát thẳng vào mặt, Mặc chưởng môn, bí kíp không phải là Ma Giáo hãm hại ngươi, bí kíp là do người khác hãm hại ngươi...ngươi có bị chứng vọng tưởng không?
Thấy hắn bất động thanh sắc, Thủy Hành Ca nói: "Đã như vậy, vậy mời Mặc chưởng môn mở hộp."
Ta kéo kéo hắn tay áo, nhỏ giọng: "Ngài làm như vậy, không phải là để cho hắn chiếm tiện nghi sao? Không đúng sự thật Ma Giáo xong đời, nếu có vậy hắn một chút việc cũng không sao, hà tất phải như vậy."
Thủy Hành Ca cười nhạt, kê vào tai ta: "Mọi người cũng không phải là heo, làm sao có thể ở lúc bí kíp xuất hiện, còn cho là hắn bị hãm hại. cô nói như vậy, là hạ thấp chỉ số thông minh của họ ư?"
Ta xì cười, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh có thần của Mộc Thanh . . . . . . Tại sao nhìn thấy ánh mắt này ta lại cảm thấy giống như là bị bắt gian. . . . . .
Cuối cùng Lý Thương mở miệng: "Nếu Mặc chưởng môn tin chắc trong hộp không có bí kíp, vậy ta sẽ mở hộp chứng minh trong sạch."
Sắc mặt của Mặc chưởng môn căng cứng đã sắp rớt thành mảnh vụn, trầm giọng: "Vậy cứ theo Minh Chủ nói."
Lý Thương khẽ ý bảo: "Mộc Thanh, mở hộp."
Mộc Thanh ứng tiếng, xoay người ôm một cái hộp gỗ tử đàn ra, đặt ở trên bàn. Chúng ta đều cùng nhau nhìn chằm chằm ngón tay lấy chìa khóa kia, khóa đồng kèn kẹt nhẹ vang lên, gõ thẳng vào tai. Ổ khóa mở ra, Mộc Thanh từ từ nhấc lên, bày ra những hộp nhỏ đựng thề minh lệnh, một hàng hai mươi cái.
Hai tay Mộc Thanh nắm ở bên cạnh, nhấc lên, hàng thứ hai vẫn là hộp gỗ.
Ta nắm tay Thủy Hành Ca, nhìn chằm chằm cái hộp cao lớn kia, mở đến hàng thứ sáu, trên bàn cũng đã bày thành một trăm lẻ tám món rồi.
Tay Mộc Thanh ngừng lại, xác nhận một phen, lấy ra một cái hộp, bình tĩnh nói: "Thề minh lệnh của phái Hoa Sơn ở đây." Dứt lời, giơ tay lên mở nắp hộp gỗ, bên trong trừ lệnh bài ánh vàng rực rỡ, không có những vật khác.
Hai chân ta mềm nhũn, lạnh gáy nói: "Bị băm thành thịt bầm thịt bầm. . . . . . Rồi." !
Mặc chưởng môn khẽ cười: "Thủy Giáo chủ, ngươi giải thích thế nào?"
Cả đám gió chiều nào theo chiều đó lập tức giơ cánh tay hô to: "Đuổi Ma Giáo, diệt trừ yêu nữ! Đuổi Ma Giáo, diệt trừ yêu nữ!"
Âm thanh liên tiếp, như đã được tập luyện qua từ trước vô cùng đều nhịp, khẩu hiệu hợp thành một. Mắt thấy thế cục không có cách nào khống chế, Thủy Hành Ca chợt mở miệng: "Cái hộp này hôm nay tất nhiên phải mở, nếu như là ta...ta ngược lại không sẽ đần độn tự mình làm bại lộ trước mắt bao người. Nhưng địa phương càng nguy hiểm lại càng an toàn, nhất định là ở nơi này".
Dứt lời, vung tay lên, nội lực xông thẳng tới, hộp gỗ đột nhiên dao động, két pằng một tiếng, cuối cùng hộp gỗ đã vỡ vụn, một quyển sách cũng bay lên giữa không trung, thẳng tắp rơi xuống trước mắt mọi người. Một người đứng bên cạnh cúi xuống xem, kêu lên: "Là kiếm phổ."
Mặc chưởng môn cười lạnh: "Là kiếm phổ thì như thế nào, thiên hạ có nhiều kiếm phổ mà, chẳng lẽ tất cả đều là ‘ Vạn Kiếm Thánh Tông ’ mà Hoa Sơn ta đánh mất?"
Mọi người nhìn nhau mấy lần, một người nói: "Vậy kính xin Mặc chưởng môn phân biệt. Chỉ là Lý Minh Chủ trước đó một mực chắc chắn nơi này không có bí kíp, lại nhìn khẩu quyết trong này, tương tự như của Hoa Sơn, chỉ sợ là thật."
Mặc chưởng môn lạnh mặt tiến lên, cầm lên vừa nhìn, biến sắc, lật gấp mấy tờ, sờ soạng xuống eo lưng mình, ngạc nhiên: "Vạn Kiếm Thánh Tông làm sao có thể ở. . . . . ."
Vũ Thiên Tầm tiến lên một bước, cười nói: "Mặc chưởng môn nói gì? Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy hai chữ ‘ có thể ’?"
Mọi người khựng lại, Mặc chưởng môn cũng sửng sốt chốc lát: "Ta. . . . . ."
"Tại sao Mặc chưởng môn lại nói ‘nó làm sao có thể ở’? Bởi vì ngay từ đầu bí kíp chưa hề mất đi đúng không?"
Mặc chưởng môn phẫn nộ: "Ta chỉ là không biết vì sao trong hộp này sẽ có bí kíp thật."
"Hả? Mặc chưởng môn, kiếm phổ không phải mất trộm rồi sao? Không phải nói bị đuổi trắng thay đen rồi ư? Cũng chính là nói, vô luận nó xuất hiện ở nơi nào, đều là có thể, nhưng tại sao vẻ mặt của Mặc chưởng môn lại cảm thấy không thể? Giống như có lẽ đã sớm đã giấu kỹ nó, hôm nay lại phát hiện bí kíp thật, nhất thời rối loạn trận tuyến sao?"
Mọi người xôn xao, Mặc chưởng môn cứng họng.
Vũ Thiên Tầm ôm quyền nói với Lý Thương: "Lý Minh Chủ đức cao vọng trọng, chắc hẳn sẽ công chính xử lý."
Lý Thương lạnh nhạt nói: "Thẩm Thu không trộm bí kíp, bí kíp thật lại xuất hiện ở trong hộp. Nhưng cũng không thể chứng minh bí kíp là do Mặ chưởng môn cất giấu. Chuyện này có kỳ hoặc, vẫn cần cẩn thận điều tra."
Vũ Thiên Tầm nói: "Cẩn thận điều tra, nhưng chuyện Mặc chưởng môn vu oan Thẩm cô nương, lại khích bác Ma Giáo cùng các đại môn phái, chẳng lẽ đến đây thì thôi sao?"
Lý Thương không đáp, Mặc chưởng môn giống như cá chết, nhìn chòng chọc Lý Thương một hồi, cuối cùng vẫn dời tầm mắt, giọng nói chìm như chết đuối: "Tại hạ nguyện từ chức chưởng môn, bảo vệ thanh danh của Hoa Sơn."
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Mặc chưởng môn giơ tay lên ý bảo chúng đệ tử im lặng. Hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, cũng thật sự là ngoài dự liệu của ta. Nhưng nghĩ lại, nếu như chuyện này không có ai đứng ra thừa nhận, sớm muộn cũng sẽ túm được Lý Thương. Nhưng rốt cuộc là hắn bị nắm nhược điểm gì, thậm chí ngay cả chức chưởng môn cũng không cần.
Vũ Thiên Tầm chắp tay ở phía sau, vẻ mặt hồn nhiên thường ngày đã không thấy: "Từ khi Ma Giáo tiến vào Trung Nguyên, liên tục bị hãm hại. Ma Giáo chỉ mong cùng giao hảo với Trung Nguyên, hai bên cùng có lợi. Một khi thương lộ khai thông, không cần ta nhiều lời, chắc hẳn các vị Chưởng môn cũng rõ ràng lợi ích trong đó. Đáng tiếc hôm nay có người chặn đường tài lộ của các ngươi, chỉ vì tư lợi của bản thân."
Ta nhìn mặt của Lý Thương, hắn lại vẫn có thể trấn định như thường. Cả đám đệ tử Hoa Sơn lặng lẽ không tiếng động, một bộ nghĩ muốn thay sư phụ mình cãi lại nhưng lại không biết phải giúp thế nào. Tình thế đột nhiên nghịch chuyển, đang từ chỉ trích Ma Giáo biến thành chỉ trích Hoa Sơn.
Tình huống bộc phát sắp không khống chế được, Lý Thương trầm giọng: "Mặc chưởng môn khích bác quan hệ của Trung Nguyên và Ma Giáo, dẫn tới chuyện hai phe bất hòa. Ta dùng mệnh lệnh Minh Chủ, đồng ý việc ngươi giao ra chức vị Chưởng môn, và tạm thời để Đại đệ tử chấp chưởng."
Mặc chưởng môn giật mình buông lỏng, gật đầu một cái, bảo kiếm trong tay đã bị người ta lấy mất.
Mười năm làm Chưởng môn, một buổi sáng khốn đốn, đây chính là giang hồ thôi.
Không vặn ngã được Lý Thương, ta thật sự không cam lòng. Bị hắn liên tiếp lừa gạt, lần này có cơ hội tốt cũng có thể chặt đứt một cánh chim, càng nghĩ càng bực tức, ngẩng đầu lên nói: "Thủy Hành Ca, bí kíp này là ngài bỏ vào trong hộp đi, đã có biện pháp vặn ngã Mặc chưởng môn, tại sao kéo cả Lý Thương xuống?"
"Không có chứng cớ." Thủy Hành Ca thong dong nói: "Cô nghĩ có thể làm được chức Minh Chủ sẽ là người đơn giản sao? Mặc chưởng môn tiền tài gia thế võ công lại cao, nhưng vì sao Lý Thương có thể khống chế hắn?"
"Có nhược điểm?"
"Cái này ta cũng không biết, nhưng Mặc chưởng môn thà bị thân bại danh liệt, cũng không khai ra Lý Thương, vậy tất nhiên là có điểm hơn người." Thủy Hành Ca chợt hạ mắt nhìn ta: "Cô không vui vẻ?"
Ta xoa xoa mặt: "Vui vẻ a, chắc hẳn chuyện lần này đi qua, Lý Thương cũng sẽ không dám cảm rỡ như vậy nữa. Còn nữa, mới vừa rồi, không phải có rất nhiều Chưởng môn bày tỏ nguyện ý cùng Ma Giáo ký kết minh ước thương lộ sao? Một công đôi việc, dĩ nhiên vui vẻ."
Ánh mắt Thủy Hành Ca vẫn không rời đi: "Thu Thu."
Ta lặng yên: "Như vậy, Mặc chưởng môn sẽ không cho Trình Sương thuốc giải đi?"
Dứt lời, vẻ mặt của Mặc chưởng môn khẽ động, cuối cùng khóe môi lại khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: "Hả? Ở trong tay ta? Điều này cũng thật thú vị."
Mấy trăm ánh mắt của mọi người nếu như có kiếm thì đã đâm người thành cái sàng rồi, nhưng ánh mắt sắc bén hơn nữa cũng không so được với Mộc Thanh. Bởi người khác đều nhìn chằm chằm Vũ Thiên Tầm, mà ta chỉ đảo quanh mọi người một chút, nhưng hắn lại nhìn ta chằm chằm, còn là nhìn thẳng. Ánh mắt kia đã sắp đâm ta phát khóc, chúng ta dù sao cũng đã từng trải qua sống chết cần gì phải nhìn ta như thế.
Chợt Thủy Hành Ca cúi đầu, cười: "Thu Thu, cô học Ưng Trảo công từ lúc nào vậy?"
". . . . . ." Ta vội buông cánh tay của hắn ra, hoàn toàn núp sang một bên, mượn thân thể cao lớn của hắn ngăn trở tầm mắt kia.
Thủy Hành Ca vừa ngẩng đầu, lại khôi phục vẻ mặt thong dong.
Vũ Thiên Tầm nói: "Sau khi bí kíp bị mất, ta một mực tìm tung tích của nó. Nhưng không ngờ, lại chính mắt nhìn thấy Mặc chưởng môn và người đang thương nghị chuyện làm thế nào để đuổi Ma Giáo ra khỏi Trung Nguyên. Sau đó Mặc chưởng môn giấu bí kíp, lên kế hoạch vu hãm đệ tử của Ngũ độc giáo là Thẩm cô nương đánh cắp bí kíp. Ngũ độc giáo cùng Ma Giáo sẽ bị võ lâm Trung Nguyên coi là gieo họa, từ đó, một mũi tên hạ hai con chim, danh dự của hai giáo không còn nữa."
Mặc chưởng môn cười lạnh: "Ma Giáo bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên, ta có chỗ nào tốt?"
Vũ Thiên Tầm khẽ cười: "Cái này ta cũng không biết, nhưng sự thật chính là —— ngươi đuổi Ma Giáo đi, bí kíp vẫn ở trên tay ngươi."
Nụ cười của Mặc chưởng môn còn lạnh hơn: "Bí kíp bị Thẩm Thu trộm long tráo phượng, nàng cùng Ma Giáo thân cận, các ngươi lại bảo hộ nàng khắp nơi, không tiếc cùng cả võ lâm đối nghịch, sợ rằng nàng chính là nội gián của Ma giáo, bí kíp là ở trong tay các ngươi đi. Thấy tình hình đã không nằm trong sự khống chế của các ngươi, các ngươi liền lật mặt."
Vũ Thiên Tầm cười lạnh lùng: "Nếu chúng ta là người phía sau màn, thì sẽ không để nàng ở trong khách điếm của Ma Giáo, mà sẽ để cho nàng lập tức ra roi thúc ngựa về Tây Vực."
Người khác nói: "Ngươi nói là Mặc chưởng môn dấu đi bí kíp, như vậy vị trí hiện nay của bí kíp, cô nương có biết? Nếu không thể nói ra, vậy đừng trách chúng ta không khách khí."
Mọi người rối rít phụ họa, rõ ràng nghiêng về phía Lý Thương.
Vũ Thiên Tầm trấn định tự nhiên, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào giữa Thần đàn trong chánh đường: "Ở nơi này."
Chúng ta cùng nhau nghểnh cổ nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cánh tay Thần Đàn Quan Âm có một chiếc hộp gỗ tử đàn, phía trên khắc một chữ "Lệnh" .
Lý Thương hơi có ngoài ý muốn, sắc mặt tái xanh: "Mọi người đều biết, trong hộp tử đàn, chính là thề minh lệnh đại biểu cho từng môn phái. Các môn phái tới Đại hội võ lâm, cũng đều mang theo lệnh bài bỏ vào bên trong. Nơi này, cũng không có bí kíp."
Tống Nghị nói: "Nếu Lý Minh Chủ thản nhiên như thế, vậy thì mở hộp ra xem một chút đi."
Đệ tử Hoa Sơn nói: "Nếu tùy ý mở ra, chỉ sợ là bôi nhọ phái Hoa Sơn chúng ta. Nếu như bên trong không có, Thủy Giáo chủ sẽ tạ tội như thế nào?"
Ánh mắt của Thủy Hành Ca chợt nghiêm túc, từng chữ nói: "Ma Giáo lập tức rời đi, khi ta còn tại vị trong Ma giáo, thề không vào Trung Nguyên." Cuối cùng trở mặt, lạnh lùng nói: "Nếu như bí kíp thật sự ở bên trong, phái Hoa Sơn lại làm như thế nào?"
Mặc chưởng môn trầm tư một lát, con mắt sắc âm u tàn bạo: "Chẳng biết tại sao ma giáo các ngươi lại một mực chắc chắn bí kíp chưa bao giờ mất, nhưng mà ta bảo đảm, ta Mặc Đức tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó. Nếu thật bất hạnh trong hộp có bí kíp, vậy thì nhất định là có người hãm hại."
"Ách." Vũ Thiên Tầm sờ lên cằm lắc đầu: "Mặc chưởng môn, có phải ngài cảm thấy dáng dấp của mình đã quá dễ nhìn, cho nên không cần mặt mũi nữa?"
Tiếng cười khẽ vang lên, ta nghe như tiếng tát thẳng vào mặt, Mặc chưởng môn, bí kíp không phải là Ma Giáo hãm hại ngươi, bí kíp là do người khác hãm hại ngươi...ngươi có bị chứng vọng tưởng không?
Thấy hắn bất động thanh sắc, Thủy Hành Ca nói: "Đã như vậy, vậy mời Mặc chưởng môn mở hộp."
Ta kéo kéo hắn tay áo, nhỏ giọng: "Ngài làm như vậy, không phải là để cho hắn chiếm tiện nghi sao? Không đúng sự thật Ma Giáo xong đời, nếu có vậy hắn một chút việc cũng không sao, hà tất phải như vậy."
Thủy Hành Ca cười nhạt, kê vào tai ta: "Mọi người cũng không phải là heo, làm sao có thể ở lúc bí kíp xuất hiện, còn cho là hắn bị hãm hại. cô nói như vậy, là hạ thấp chỉ số thông minh của họ ư?"
Ta xì cười, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh có thần của Mộc Thanh . . . . . . Tại sao nhìn thấy ánh mắt này ta lại cảm thấy giống như là bị bắt gian. . . . . .
Cuối cùng Lý Thương mở miệng: "Nếu Mặc chưởng môn tin chắc trong hộp không có bí kíp, vậy ta sẽ mở hộp chứng minh trong sạch."
Sắc mặt của Mặc chưởng môn căng cứng đã sắp rớt thành mảnh vụn, trầm giọng: "Vậy cứ theo Minh Chủ nói."
Lý Thương khẽ ý bảo: "Mộc Thanh, mở hộp."
Mộc Thanh ứng tiếng, xoay người ôm một cái hộp gỗ tử đàn ra, đặt ở trên bàn. Chúng ta đều cùng nhau nhìn chằm chằm ngón tay lấy chìa khóa kia, khóa đồng kèn kẹt nhẹ vang lên, gõ thẳng vào tai. Ổ khóa mở ra, Mộc Thanh từ từ nhấc lên, bày ra những hộp nhỏ đựng thề minh lệnh, một hàng hai mươi cái.
Hai tay Mộc Thanh nắm ở bên cạnh, nhấc lên, hàng thứ hai vẫn là hộp gỗ.
Ta nắm tay Thủy Hành Ca, nhìn chằm chằm cái hộp cao lớn kia, mở đến hàng thứ sáu, trên bàn cũng đã bày thành một trăm lẻ tám món rồi.
Tay Mộc Thanh ngừng lại, xác nhận một phen, lấy ra một cái hộp, bình tĩnh nói: "Thề minh lệnh của phái Hoa Sơn ở đây." Dứt lời, giơ tay lên mở nắp hộp gỗ, bên trong trừ lệnh bài ánh vàng rực rỡ, không có những vật khác.
Hai chân ta mềm nhũn, lạnh gáy nói: "Bị băm thành thịt bầm thịt bầm. . . . . . Rồi." !
Mặc chưởng môn khẽ cười: "Thủy Giáo chủ, ngươi giải thích thế nào?"
Cả đám gió chiều nào theo chiều đó lập tức giơ cánh tay hô to: "Đuổi Ma Giáo, diệt trừ yêu nữ! Đuổi Ma Giáo, diệt trừ yêu nữ!"
Âm thanh liên tiếp, như đã được tập luyện qua từ trước vô cùng đều nhịp, khẩu hiệu hợp thành một. Mắt thấy thế cục không có cách nào khống chế, Thủy Hành Ca chợt mở miệng: "Cái hộp này hôm nay tất nhiên phải mở, nếu như là ta...ta ngược lại không sẽ đần độn tự mình làm bại lộ trước mắt bao người. Nhưng địa phương càng nguy hiểm lại càng an toàn, nhất định là ở nơi này".
Dứt lời, vung tay lên, nội lực xông thẳng tới, hộp gỗ đột nhiên dao động, két pằng một tiếng, cuối cùng hộp gỗ đã vỡ vụn, một quyển sách cũng bay lên giữa không trung, thẳng tắp rơi xuống trước mắt mọi người. Một người đứng bên cạnh cúi xuống xem, kêu lên: "Là kiếm phổ."
Mặc chưởng môn cười lạnh: "Là kiếm phổ thì như thế nào, thiên hạ có nhiều kiếm phổ mà, chẳng lẽ tất cả đều là ‘ Vạn Kiếm Thánh Tông ’ mà Hoa Sơn ta đánh mất?"
Mọi người nhìn nhau mấy lần, một người nói: "Vậy kính xin Mặc chưởng môn phân biệt. Chỉ là Lý Minh Chủ trước đó một mực chắc chắn nơi này không có bí kíp, lại nhìn khẩu quyết trong này, tương tự như của Hoa Sơn, chỉ sợ là thật."
Mặc chưởng môn lạnh mặt tiến lên, cầm lên vừa nhìn, biến sắc, lật gấp mấy tờ, sờ soạng xuống eo lưng mình, ngạc nhiên: "Vạn Kiếm Thánh Tông làm sao có thể ở. . . . . ."
Vũ Thiên Tầm tiến lên một bước, cười nói: "Mặc chưởng môn nói gì? Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy hai chữ ‘ có thể ’?"
Mọi người khựng lại, Mặc chưởng môn cũng sửng sốt chốc lát: "Ta. . . . . ."
"Tại sao Mặc chưởng môn lại nói ‘nó làm sao có thể ở’? Bởi vì ngay từ đầu bí kíp chưa hề mất đi đúng không?"
Mặc chưởng môn phẫn nộ: "Ta chỉ là không biết vì sao trong hộp này sẽ có bí kíp thật."
"Hả? Mặc chưởng môn, kiếm phổ không phải mất trộm rồi sao? Không phải nói bị đuổi trắng thay đen rồi ư? Cũng chính là nói, vô luận nó xuất hiện ở nơi nào, đều là có thể, nhưng tại sao vẻ mặt của Mặc chưởng môn lại cảm thấy không thể? Giống như có lẽ đã sớm đã giấu kỹ nó, hôm nay lại phát hiện bí kíp thật, nhất thời rối loạn trận tuyến sao?"
Mọi người xôn xao, Mặc chưởng môn cứng họng.
Vũ Thiên Tầm ôm quyền nói với Lý Thương: "Lý Minh Chủ đức cao vọng trọng, chắc hẳn sẽ công chính xử lý."
Lý Thương lạnh nhạt nói: "Thẩm Thu không trộm bí kíp, bí kíp thật lại xuất hiện ở trong hộp. Nhưng cũng không thể chứng minh bí kíp là do Mặ chưởng môn cất giấu. Chuyện này có kỳ hoặc, vẫn cần cẩn thận điều tra."
Vũ Thiên Tầm nói: "Cẩn thận điều tra, nhưng chuyện Mặc chưởng môn vu oan Thẩm cô nương, lại khích bác Ma Giáo cùng các đại môn phái, chẳng lẽ đến đây thì thôi sao?"
Lý Thương không đáp, Mặc chưởng môn giống như cá chết, nhìn chòng chọc Lý Thương một hồi, cuối cùng vẫn dời tầm mắt, giọng nói chìm như chết đuối: "Tại hạ nguyện từ chức chưởng môn, bảo vệ thanh danh của Hoa Sơn."
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Mặc chưởng môn giơ tay lên ý bảo chúng đệ tử im lặng. Hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, cũng thật sự là ngoài dự liệu của ta. Nhưng nghĩ lại, nếu như chuyện này không có ai đứng ra thừa nhận, sớm muộn cũng sẽ túm được Lý Thương. Nhưng rốt cuộc là hắn bị nắm nhược điểm gì, thậm chí ngay cả chức chưởng môn cũng không cần.
Vũ Thiên Tầm chắp tay ở phía sau, vẻ mặt hồn nhiên thường ngày đã không thấy: "Từ khi Ma Giáo tiến vào Trung Nguyên, liên tục bị hãm hại. Ma Giáo chỉ mong cùng giao hảo với Trung Nguyên, hai bên cùng có lợi. Một khi thương lộ khai thông, không cần ta nhiều lời, chắc hẳn các vị Chưởng môn cũng rõ ràng lợi ích trong đó. Đáng tiếc hôm nay có người chặn đường tài lộ của các ngươi, chỉ vì tư lợi của bản thân."
Ta nhìn mặt của Lý Thương, hắn lại vẫn có thể trấn định như thường. Cả đám đệ tử Hoa Sơn lặng lẽ không tiếng động, một bộ nghĩ muốn thay sư phụ mình cãi lại nhưng lại không biết phải giúp thế nào. Tình thế đột nhiên nghịch chuyển, đang từ chỉ trích Ma Giáo biến thành chỉ trích Hoa Sơn.
Tình huống bộc phát sắp không khống chế được, Lý Thương trầm giọng: "Mặc chưởng môn khích bác quan hệ của Trung Nguyên và Ma Giáo, dẫn tới chuyện hai phe bất hòa. Ta dùng mệnh lệnh Minh Chủ, đồng ý việc ngươi giao ra chức vị Chưởng môn, và tạm thời để Đại đệ tử chấp chưởng."
Mặc chưởng môn giật mình buông lỏng, gật đầu một cái, bảo kiếm trong tay đã bị người ta lấy mất.
Mười năm làm Chưởng môn, một buổi sáng khốn đốn, đây chính là giang hồ thôi.
Không vặn ngã được Lý Thương, ta thật sự không cam lòng. Bị hắn liên tiếp lừa gạt, lần này có cơ hội tốt cũng có thể chặt đứt một cánh chim, càng nghĩ càng bực tức, ngẩng đầu lên nói: "Thủy Hành Ca, bí kíp này là ngài bỏ vào trong hộp đi, đã có biện pháp vặn ngã Mặc chưởng môn, tại sao kéo cả Lý Thương xuống?"
"Không có chứng cớ." Thủy Hành Ca thong dong nói: "Cô nghĩ có thể làm được chức Minh Chủ sẽ là người đơn giản sao? Mặc chưởng môn tiền tài gia thế võ công lại cao, nhưng vì sao Lý Thương có thể khống chế hắn?"
"Có nhược điểm?"
"Cái này ta cũng không biết, nhưng Mặc chưởng môn thà bị thân bại danh liệt, cũng không khai ra Lý Thương, vậy tất nhiên là có điểm hơn người." Thủy Hành Ca chợt hạ mắt nhìn ta: "Cô không vui vẻ?"
Ta xoa xoa mặt: "Vui vẻ a, chắc hẳn chuyện lần này đi qua, Lý Thương cũng sẽ không dám cảm rỡ như vậy nữa. Còn nữa, mới vừa rồi, không phải có rất nhiều Chưởng môn bày tỏ nguyện ý cùng Ma Giáo ký kết minh ước thương lộ sao? Một công đôi việc, dĩ nhiên vui vẻ."
Ánh mắt Thủy Hành Ca vẫn không rời đi: "Thu Thu."
Ta lặng yên: "Như vậy, Mặc chưởng môn sẽ không cho Trình Sương thuốc giải đi?"
Tác giả :
Nhất Mai Đồng Tiền