Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 120
Làm sao giải quyết vấn đề nan giải Thần Ôn, đây đã là đảo cuối cùng, Nguyệt Kiến Thảo gần ngay trước mắt, không thể buông tay vì bất cứ lý do gì.
Vì đây là đảo cuối cùng, nếu có thể xông qua cửa ải này, về sau không cần sư đồ Đỗ Húy hỗ trợ nên Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang lợi dụng đêm đen lén vào rừng dò xét, định thử xem nếu không có mấy tên phiền phức kia bọn họ có thể qua không, chẳng qua Thần Ôn quá dũng mãnh, nếu mỗi đợt không vượt qua ba con, hai người họ hợp sức có thể miễn cưỡng ứng phó một lúc. Thần Ôn lại chẳng phải thông cảm cho bọn họ, thường thường bảy tám con cùng xuất hiện, nếu xông vào, bị thêm bao nhiêu vết thương chưa nói, đợi đến khi hao hết thể lực chỉ có một con đường chết. Lúc này bọn họ đã hết sức chống đỡ đành lui về.
Ở bờ biển ngây người ba ngày không nghĩ ra cách nào, vài lần xông vào đều bị đánh trở ra, dần dần, Cao Thịnh Phong mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc vào một chiều, Cao Thịnh Phong không nhịn nổi nữa đứng lên, nhìn khu rừng nơi xa xa. Yến Liễu sờ vết thương đã khép miệng cũng như chưa khép miệng, nói: “Sư phụ, ngươi lại muốn vào?”
Cao Thịnh Phong xoay người đến bên Đỗ Húy, “Ngươi có bao nhiêu khói mê?”
Đỗ Húy chần chừ, “Khói mê ta có, liều lượng đại khái có thể đốt liên tục sáu canh giờ, nhưng thuốc giải… Không đủ chia cho năm người chúng ta.”
Cao Thịnh Phong hỏi: “Được bao nhiêu?”
Đỗ Húy nói: “Thuốc giải chia cho năm người, một người có thể chống đỡ được tầm hai canh giờ.”
Cao Thịnh Phong trở về, ngồi xuống cạnh Lư Nhã Giang.
Lư Nhã Giang nhỏ giọng, “Giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong kéo tay y, xoa nhẹ vết thương trên tay y, “Gọi tên ta.”
Lư Nhã Giang dựa vào vai hắn, “Thịnh Phong.”
Cao Thịnh Phong nói lượng thuốc Đỗ Húy có cho Lư Nhã Giang, “Nhã Giang, lần này có lẽ sẽ rất nguy hiểm, ngươi nói xem, chúng ta có nên xông qua không?”
Lư Nhã Giang nói: “Tại sao hỏi ta?”
Cao Thịnh Phong vân vê ngón tay y, nhìn thẳng mắt y nói: “Ngươi biết không, đã tới đây, ta không nghĩ từ bỏ. Nhưng quả thật rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể đánh cược, đánh cược khu rừng này rất nhỏ, hai ba canh giờ có thể đi ra. Đã vào rồi thì không thể lui ra. Ta tìm Nguyệt Kiến Thảo là vì cứu Hàn Giang, nhưng nếu vì hắn mà liên lụy đến tính mạng của ngươi ta, ta thấy không đáng. Nên ta hỏi ngươi.”
Lư Nhã Giang nghe hắn nói hết, lòng ê ê, cảm động hết sức. Y nghĩ một chút, cười khổ, nâng mu bàn tay Cao Thịnh Phong đến miệng hôn một cái rồi dán mặt lên, “Đúng vậy, cũng đã tới đây rồi, không đi lại không cam lòng. Nhưng ta không biết nên thế nào đây, ta cũng không muốn giáo chủ mạo hiểm. Ta… Ta vĩnh viễn đi theo giáo chủ, theo ngươi làm gì ta cũng không hối hận.”
Cao Thịnh Phong im lặng một lúc, vươn tay sờ tóc y, đứng lên, cao giọng: “Ta muốn đi vào.”
Mọi người ngừng việc đang làm xoay qua nhìn hắn.
Cao Thịnh Phong đến trước mặt Đỗ Húy, “Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, đưa tất cả khói mê và thuốc giải cho chúng ta, ta và Lư Nhã Giang xông vào, các ngươi ở đây chờ. Lấy được Nguyệt Kiến Thảo ta sẽ trở về tìm ngươi. Hai, mang theo khói mê, năm người chúng ta xông vào, thuốc giải chia đều, ta và Lư Nhã Giang công lực thâm hậu, chúng ta có thể lấy ít một chút, ngươi và đồ đệ ngươi nhiều một chút, nếu thuốc giải dùng hết, ngươi chắc biết cách châm kim làm sao để bức khỏi mê ra khỏi cơ thể, đúng không?”
Đỗ Húy im lặng.
Đạo Mai rất muốn phản bác, hắn dựa vào gì dám tự đề ra hai lựa chọn, hai lựa chọn này cái nào cũng có phần bất lợi với hai sư đồ bọn họ. Nhưng hắn không dám mở miệng phản bác Cao Thịnh Phong, chỉ dám yếu ớt kéo ống tay áo sư phụ.
Cao Thịnh Phong đợi một lúc không thấy Đỗ Húy trả lời, nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta chỉ càng thêm bất lợi. Nhân lúc thức ăn nước uống còn sung túc, chúng ta có thể thử xông vào xem, chúng ta không biết hòn đảo này to bao nhiêu, có lẽ chỉ cần một canh giờ là xuyên qua? Nhưng cứ mãi chờ đợi thế này lại không có chủ ý gì khác, chẳng lẽ mấy tên Thần Ôn kia sẽ tự lật ra chết hết sao? Đợi đến lúc hết lương thực, đợi đến lúc thể lực cạn kiệt, cuối cùng vẫn phải xông vào. Nếu không muốn mạo hiểm, vậy ngươi định trở về bằng đường cũ?”
Đỗ Húy vẫn im lặng. Hắn đồng ý với Cao Thịnh Phong, đã tới đây rồi, không thể từ bỏ. Nhưng nếu dựa vào khói mê có thể duy trì sáu canh giờ mà muốn xông vào thì không khỏi quá mức mạo hiểm. Song trừ cách này bọn họ không còn cách nào khác. Quay trở về là không thể, chưa nói đến tiếc nuối khi đã tới được đây, bọn Cao Thịnh Phong chắc chắn không đồng ý, không có Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang, hai sư đồ bọn họ nhất định chỉ có con đường chết, bọn họ đã không còn Hổ Uy, đảo Quái Lâm kia làm sao mà qua?
Vậy chỉ có thể nghe theo Cao Thịnh Phong, chọn một trong hai lựa chọn hắn đưa ra. Không thể chọn cái thứ nhất, đưa khói mê cho họ, đợi họ trở về tìm mình. Họ là người của Ma Giáo, làm gì có chữ tín đáng nói? Tới đảo thứ mười, có lẽ có đường khác đi thẳng ra ngoài, họ lại không có bất cứ nhược điểm nào trong tay mình, đến lúc đó họ chắc chắn không có khả năng vì mình và Đạo Mai mà quay trở về, mà hộ có giữ lời đi nữa, lấy được Nguyệt Kiến Thảo thật sự vòng trở về, thế nhưng trong khoảng thời gian đó mình và Đạo Mai không có hai người võ nghệ cao cường họ che chở, lỡ đâu gặp nguy hiểm thì khó mà ứng phó.
Cao Thịnh Phong lại đợi một lúc, cười nói: “Đỗ huynh, ngươi nghĩ xong chưa?”
Đỗ Húy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Cao giáo chủ, Cao huynh, chúng ta căn bản không có lựa chọn, đúng không?”
Cao Thịnh Phong nhe răng cười xán lạn, đứng dậy, “Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang chuẩn bị, chia thuốc ra rồi chúng ta xuất phát!”
Cao Thịnh Phong xoay người, Đạo Mai khóc không ra nước mắt túm cánh tay Đỗ Húy lắc lắc, “Sư phụ, sao ngươi đồng ý hắn! Thuốc giải chỉ có hai canh giờ, chúng ta không qua được thì làm sao!”
Đỗ Húy nhẹ giọng: “Nhưng không còn cách nào khác. Cứ tiếp tục ở đây, thức ăn nước uống dùng hết, cùng đường mạt lộ, lúc đó tình hình chỉ có thể càng hoảng bét hơn.”
Đạo Mai rớm nước mắt nhìn hắn: “Sư phụ…”
Đỗ Húy vỗ mu bàn tay y, “Không sao, luôn có sư phụ ở bên ngươi, đừng sợ.”
Đạo Mai cắn môi, nửa ngày mới trịnh trọng gật đầu.
Đỗ Húy chia thuốc làm năm phần, phần Cao Thịnh Phong Lư Nhã Giang ít hơn một chút, tiếp theo phần Yến Liễu, hắn và Đạo Mai nhiều hơn một chút, chia như thế, mọi người không ai có ý kiến.
Sau đó Đỗ Húy đổ thuốc mê lên gậy gỗ, đốt gậy gỗ lên, Cao Thịnh Phong nhận gậy, dẫn đầu vào rừng, những người khác theo sau. Vì để có thể kéo dài được lâu hơn, bọn họ uống thuốc giải ít hơn liều lượng bình thường yêu cầu một chút, do thế mà đi được chưa bao lâu, Đạo Mai và Yến Liễu dưới tác dụng của khói mê bước chân đã bắt đầu không vững.
Yến Liễu nhấn nhấn Thái Dương liên tục, cố gắng trợn mắt, lầm bầm niệm: “Ta không chóng mặt ta không chóng mặt ta không chóng mặt.”
Đỗ Húy rút ra một cây châm bạc, đâm vào gan bàn tay hai người họ, bọn họ tỉnh táo được một chút, vực dậy tinh thần đi tiếp.
Khói mê quả rất hữu hiệu, Thần Ôn tập kích bọn họ động tác chậm hơn lúc trước rất nhiều, ngay cả Đạo Mai cũng có thể thấy rõ động tác của chúng. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang rút binh khí dễ dành chém chết ba con Thần Ôn!
Bọn họ tiếp tục tiến tới, cách bờ biển ngày càng xa, số lượng Thần Ôn gặp được dần nhiều hơn. Giữa chừng có một bầy tầm mười hai mười ba con cùng tấn công, một số rớt thẳng từ cây xuống bất tỉnh, một số bị bọn Cao Thịnh Phong chém chết, còn một con động tác quá chậm, bị Đạo Mai đạp cho hôn mê. Đạo Mai đánh thắng được một con Thần Ôn, mừng như điên, nắm tay Đỗ Húy kích động đến run rẩy, nháy mắt niềm tin tăng vọt, mấy thứ quái đản lông lông này cũng không còn đáng sợ nữa.
Yến Liễu xì một tiếng, “Ta giết ba con, ngươi mới đá mê một con, có gì mà kích động?”
Đạo Mai nói: “Ngươi! Ngươi! Toàn bộ đống này đều là nhờ ta… và sư phụ làm hôn mê! Ngươi mới giết ba con, có gì mà đắc ý!”
Yến Liễu nói: “Sư phụ ngươi làm hôn mê, mắc gì tới ngươi!”
Đạo Mai tức điên, hai tên con nít ngươi một câu ta một câu cãi nhau om xòm. Cao Thịnh Phong bước tới, một câu cũng lười nói, mỗi đứa cho một đạp, đá cho hai tên nằm chổng mông dưới đất. Hắn hừ một tiếng, cầm gậy tiếp tục đi về trước. Lư Nhã Giang lướt qua hai người, lạnh lùng liếc Yến Liễu.
Yến Liễu oan ức lầm bầm: “Gì mà trừng mình ta?” Song hắn vẫn vội vàng đứng lên vỗ quần áo đuổi theo.
Bọn họ đi ước chừng một canh giờ, khu rừng vẫn không thấy điểm cuối, Đạo Mai Yến Liễu cùng Đỗ Húy đã phải dùng thêm ít thuốc giải. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang vừa đi vừa thử vận công bài độc, như vậy sẽ khiến thể lực của bọn họ tiêu hao rất nhanh, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm một ít thuốc giải, chống đỡ được thêm một lát.
Lại qua không bao lâu, Cao Thịnh Phong đi tuốt đằng trước đột nhiên dừng bước, rút đao chắn trước người. Hắn nghe thấy phía trước có tiếng sưu sưu, tuy rất nhỏ nhưng không phải tiếng gió thổi lá rụng, hẳn là sơn quái, hơn nữa số lượng dường như không ít.
Hắn dừng lại, mọi người lập tức cảnh giác, Yến Liễu căng thẳng nắm đao chắn trước người, Đạo Mai ôm đầu, Đỗ Húy đánh giá xung quanh. Lư Nhã Giang xông tới đứng cạnh Cao Thịnh Phong, rút kiếm hỗ trợ.
Yến Liễu đột nhiên hoảng sợ nói: “Cha mẹ ơi, khói tắt rồi!”
Cao Thịnh Phong cúi đầu nhìn, gậy gỗ trong tay không biết từ lúc nào đã tắt khói. Có lẽ trong rừng quá ẩm ước, hắn không thường kiểm tra thế mà để khói mê tắt mất.
Ngay lúc này đây, vài bóng đen đã nhào tới tấn công bọn họ.
Vì đây là đảo cuối cùng, nếu có thể xông qua cửa ải này, về sau không cần sư đồ Đỗ Húy hỗ trợ nên Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang lợi dụng đêm đen lén vào rừng dò xét, định thử xem nếu không có mấy tên phiền phức kia bọn họ có thể qua không, chẳng qua Thần Ôn quá dũng mãnh, nếu mỗi đợt không vượt qua ba con, hai người họ hợp sức có thể miễn cưỡng ứng phó một lúc. Thần Ôn lại chẳng phải thông cảm cho bọn họ, thường thường bảy tám con cùng xuất hiện, nếu xông vào, bị thêm bao nhiêu vết thương chưa nói, đợi đến khi hao hết thể lực chỉ có một con đường chết. Lúc này bọn họ đã hết sức chống đỡ đành lui về.
Ở bờ biển ngây người ba ngày không nghĩ ra cách nào, vài lần xông vào đều bị đánh trở ra, dần dần, Cao Thịnh Phong mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc vào một chiều, Cao Thịnh Phong không nhịn nổi nữa đứng lên, nhìn khu rừng nơi xa xa. Yến Liễu sờ vết thương đã khép miệng cũng như chưa khép miệng, nói: “Sư phụ, ngươi lại muốn vào?”
Cao Thịnh Phong xoay người đến bên Đỗ Húy, “Ngươi có bao nhiêu khói mê?”
Đỗ Húy chần chừ, “Khói mê ta có, liều lượng đại khái có thể đốt liên tục sáu canh giờ, nhưng thuốc giải… Không đủ chia cho năm người chúng ta.”
Cao Thịnh Phong hỏi: “Được bao nhiêu?”
Đỗ Húy nói: “Thuốc giải chia cho năm người, một người có thể chống đỡ được tầm hai canh giờ.”
Cao Thịnh Phong trở về, ngồi xuống cạnh Lư Nhã Giang.
Lư Nhã Giang nhỏ giọng, “Giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong kéo tay y, xoa nhẹ vết thương trên tay y, “Gọi tên ta.”
Lư Nhã Giang dựa vào vai hắn, “Thịnh Phong.”
Cao Thịnh Phong nói lượng thuốc Đỗ Húy có cho Lư Nhã Giang, “Nhã Giang, lần này có lẽ sẽ rất nguy hiểm, ngươi nói xem, chúng ta có nên xông qua không?”
Lư Nhã Giang nói: “Tại sao hỏi ta?”
Cao Thịnh Phong vân vê ngón tay y, nhìn thẳng mắt y nói: “Ngươi biết không, đã tới đây, ta không nghĩ từ bỏ. Nhưng quả thật rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể đánh cược, đánh cược khu rừng này rất nhỏ, hai ba canh giờ có thể đi ra. Đã vào rồi thì không thể lui ra. Ta tìm Nguyệt Kiến Thảo là vì cứu Hàn Giang, nhưng nếu vì hắn mà liên lụy đến tính mạng của ngươi ta, ta thấy không đáng. Nên ta hỏi ngươi.”
Lư Nhã Giang nghe hắn nói hết, lòng ê ê, cảm động hết sức. Y nghĩ một chút, cười khổ, nâng mu bàn tay Cao Thịnh Phong đến miệng hôn một cái rồi dán mặt lên, “Đúng vậy, cũng đã tới đây rồi, không đi lại không cam lòng. Nhưng ta không biết nên thế nào đây, ta cũng không muốn giáo chủ mạo hiểm. Ta… Ta vĩnh viễn đi theo giáo chủ, theo ngươi làm gì ta cũng không hối hận.”
Cao Thịnh Phong im lặng một lúc, vươn tay sờ tóc y, đứng lên, cao giọng: “Ta muốn đi vào.”
Mọi người ngừng việc đang làm xoay qua nhìn hắn.
Cao Thịnh Phong đến trước mặt Đỗ Húy, “Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, đưa tất cả khói mê và thuốc giải cho chúng ta, ta và Lư Nhã Giang xông vào, các ngươi ở đây chờ. Lấy được Nguyệt Kiến Thảo ta sẽ trở về tìm ngươi. Hai, mang theo khói mê, năm người chúng ta xông vào, thuốc giải chia đều, ta và Lư Nhã Giang công lực thâm hậu, chúng ta có thể lấy ít một chút, ngươi và đồ đệ ngươi nhiều một chút, nếu thuốc giải dùng hết, ngươi chắc biết cách châm kim làm sao để bức khỏi mê ra khỏi cơ thể, đúng không?”
Đỗ Húy im lặng.
Đạo Mai rất muốn phản bác, hắn dựa vào gì dám tự đề ra hai lựa chọn, hai lựa chọn này cái nào cũng có phần bất lợi với hai sư đồ bọn họ. Nhưng hắn không dám mở miệng phản bác Cao Thịnh Phong, chỉ dám yếu ớt kéo ống tay áo sư phụ.
Cao Thịnh Phong đợi một lúc không thấy Đỗ Húy trả lời, nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta chỉ càng thêm bất lợi. Nhân lúc thức ăn nước uống còn sung túc, chúng ta có thể thử xông vào xem, chúng ta không biết hòn đảo này to bao nhiêu, có lẽ chỉ cần một canh giờ là xuyên qua? Nhưng cứ mãi chờ đợi thế này lại không có chủ ý gì khác, chẳng lẽ mấy tên Thần Ôn kia sẽ tự lật ra chết hết sao? Đợi đến lúc hết lương thực, đợi đến lúc thể lực cạn kiệt, cuối cùng vẫn phải xông vào. Nếu không muốn mạo hiểm, vậy ngươi định trở về bằng đường cũ?”
Đỗ Húy vẫn im lặng. Hắn đồng ý với Cao Thịnh Phong, đã tới đây rồi, không thể từ bỏ. Nhưng nếu dựa vào khói mê có thể duy trì sáu canh giờ mà muốn xông vào thì không khỏi quá mức mạo hiểm. Song trừ cách này bọn họ không còn cách nào khác. Quay trở về là không thể, chưa nói đến tiếc nuối khi đã tới được đây, bọn Cao Thịnh Phong chắc chắn không đồng ý, không có Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang, hai sư đồ bọn họ nhất định chỉ có con đường chết, bọn họ đã không còn Hổ Uy, đảo Quái Lâm kia làm sao mà qua?
Vậy chỉ có thể nghe theo Cao Thịnh Phong, chọn một trong hai lựa chọn hắn đưa ra. Không thể chọn cái thứ nhất, đưa khói mê cho họ, đợi họ trở về tìm mình. Họ là người của Ma Giáo, làm gì có chữ tín đáng nói? Tới đảo thứ mười, có lẽ có đường khác đi thẳng ra ngoài, họ lại không có bất cứ nhược điểm nào trong tay mình, đến lúc đó họ chắc chắn không có khả năng vì mình và Đạo Mai mà quay trở về, mà hộ có giữ lời đi nữa, lấy được Nguyệt Kiến Thảo thật sự vòng trở về, thế nhưng trong khoảng thời gian đó mình và Đạo Mai không có hai người võ nghệ cao cường họ che chở, lỡ đâu gặp nguy hiểm thì khó mà ứng phó.
Cao Thịnh Phong lại đợi một lúc, cười nói: “Đỗ huynh, ngươi nghĩ xong chưa?”
Đỗ Húy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Cao giáo chủ, Cao huynh, chúng ta căn bản không có lựa chọn, đúng không?”
Cao Thịnh Phong nhe răng cười xán lạn, đứng dậy, “Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang chuẩn bị, chia thuốc ra rồi chúng ta xuất phát!”
Cao Thịnh Phong xoay người, Đạo Mai khóc không ra nước mắt túm cánh tay Đỗ Húy lắc lắc, “Sư phụ, sao ngươi đồng ý hắn! Thuốc giải chỉ có hai canh giờ, chúng ta không qua được thì làm sao!”
Đỗ Húy nhẹ giọng: “Nhưng không còn cách nào khác. Cứ tiếp tục ở đây, thức ăn nước uống dùng hết, cùng đường mạt lộ, lúc đó tình hình chỉ có thể càng hoảng bét hơn.”
Đạo Mai rớm nước mắt nhìn hắn: “Sư phụ…”
Đỗ Húy vỗ mu bàn tay y, “Không sao, luôn có sư phụ ở bên ngươi, đừng sợ.”
Đạo Mai cắn môi, nửa ngày mới trịnh trọng gật đầu.
Đỗ Húy chia thuốc làm năm phần, phần Cao Thịnh Phong Lư Nhã Giang ít hơn một chút, tiếp theo phần Yến Liễu, hắn và Đạo Mai nhiều hơn một chút, chia như thế, mọi người không ai có ý kiến.
Sau đó Đỗ Húy đổ thuốc mê lên gậy gỗ, đốt gậy gỗ lên, Cao Thịnh Phong nhận gậy, dẫn đầu vào rừng, những người khác theo sau. Vì để có thể kéo dài được lâu hơn, bọn họ uống thuốc giải ít hơn liều lượng bình thường yêu cầu một chút, do thế mà đi được chưa bao lâu, Đạo Mai và Yến Liễu dưới tác dụng của khói mê bước chân đã bắt đầu không vững.
Yến Liễu nhấn nhấn Thái Dương liên tục, cố gắng trợn mắt, lầm bầm niệm: “Ta không chóng mặt ta không chóng mặt ta không chóng mặt.”
Đỗ Húy rút ra một cây châm bạc, đâm vào gan bàn tay hai người họ, bọn họ tỉnh táo được một chút, vực dậy tinh thần đi tiếp.
Khói mê quả rất hữu hiệu, Thần Ôn tập kích bọn họ động tác chậm hơn lúc trước rất nhiều, ngay cả Đạo Mai cũng có thể thấy rõ động tác của chúng. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang rút binh khí dễ dành chém chết ba con Thần Ôn!
Bọn họ tiếp tục tiến tới, cách bờ biển ngày càng xa, số lượng Thần Ôn gặp được dần nhiều hơn. Giữa chừng có một bầy tầm mười hai mười ba con cùng tấn công, một số rớt thẳng từ cây xuống bất tỉnh, một số bị bọn Cao Thịnh Phong chém chết, còn một con động tác quá chậm, bị Đạo Mai đạp cho hôn mê. Đạo Mai đánh thắng được một con Thần Ôn, mừng như điên, nắm tay Đỗ Húy kích động đến run rẩy, nháy mắt niềm tin tăng vọt, mấy thứ quái đản lông lông này cũng không còn đáng sợ nữa.
Yến Liễu xì một tiếng, “Ta giết ba con, ngươi mới đá mê một con, có gì mà kích động?”
Đạo Mai nói: “Ngươi! Ngươi! Toàn bộ đống này đều là nhờ ta… và sư phụ làm hôn mê! Ngươi mới giết ba con, có gì mà đắc ý!”
Yến Liễu nói: “Sư phụ ngươi làm hôn mê, mắc gì tới ngươi!”
Đạo Mai tức điên, hai tên con nít ngươi một câu ta một câu cãi nhau om xòm. Cao Thịnh Phong bước tới, một câu cũng lười nói, mỗi đứa cho một đạp, đá cho hai tên nằm chổng mông dưới đất. Hắn hừ một tiếng, cầm gậy tiếp tục đi về trước. Lư Nhã Giang lướt qua hai người, lạnh lùng liếc Yến Liễu.
Yến Liễu oan ức lầm bầm: “Gì mà trừng mình ta?” Song hắn vẫn vội vàng đứng lên vỗ quần áo đuổi theo.
Bọn họ đi ước chừng một canh giờ, khu rừng vẫn không thấy điểm cuối, Đạo Mai Yến Liễu cùng Đỗ Húy đã phải dùng thêm ít thuốc giải. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang vừa đi vừa thử vận công bài độc, như vậy sẽ khiến thể lực của bọn họ tiêu hao rất nhanh, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm một ít thuốc giải, chống đỡ được thêm một lát.
Lại qua không bao lâu, Cao Thịnh Phong đi tuốt đằng trước đột nhiên dừng bước, rút đao chắn trước người. Hắn nghe thấy phía trước có tiếng sưu sưu, tuy rất nhỏ nhưng không phải tiếng gió thổi lá rụng, hẳn là sơn quái, hơn nữa số lượng dường như không ít.
Hắn dừng lại, mọi người lập tức cảnh giác, Yến Liễu căng thẳng nắm đao chắn trước người, Đạo Mai ôm đầu, Đỗ Húy đánh giá xung quanh. Lư Nhã Giang xông tới đứng cạnh Cao Thịnh Phong, rút kiếm hỗ trợ.
Yến Liễu đột nhiên hoảng sợ nói: “Cha mẹ ơi, khói tắt rồi!”
Cao Thịnh Phong cúi đầu nhìn, gậy gỗ trong tay không biết từ lúc nào đã tắt khói. Có lẽ trong rừng quá ẩm ước, hắn không thường kiểm tra thế mà để khói mê tắt mất.
Ngay lúc này đây, vài bóng đen đã nhào tới tấn công bọn họ.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh