Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 112
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ trôi dạt theo gió biển đến hòn đảo thứ bảy. Do thời điểm ra biển đã khá trễ, gió biển bắt đầu đổi hướng, người cuối cùng lên bờ là Đỗ Húy suýt chút bị thổi đi, mọi người hợp lực kéo hắn lại, một hàng năm người cuối cùng an toàn lên đảo thứ bảy.
Lúc này Đạo Mai mới phát hiện tay phải Đỗ Húy bị thương, vội vàng xông tới kiểm tra. Đỗ Húy không chịu cho y nhìn vết thương, lấy tay áo che đi, kéo y qua một bên giải thích. Hắn tự nhiên sẽ không nói do Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang làm, sợ Đạo Mai sẽ làm ra chuyện không tự lượng sức mình, chỉ nói lúc hắn bất tỉnh bị một gốc cây kỳ lạ cứa đứt. Đạo Mai tin, khổ sở rớt nước mắt, Đỗ Húy xoa đầu y, an ủi vài câu, nói về sau có thể chữa lành, lúc này mới khuyên được y. Đoàn người tiếp tục đi.
Đảo thứ sáu Độc Thảo Đảo là đảo lớn nhất trong quần đảo Mỗ Sơn, đi nửa tháng mới thông qua, đảo thứ bảy lại là đảo nhỏ nhất, bọn họ đứng ở bờ biển bên này có thể thấy xa xa bờ biển bên kia. Hòn đảo này hai bên núi dốc đứng, phần giữa là một vùng bằng phẳng không có cây cối cao lớn, chỉ có ít hoa cỏ và bụi rậm, cho nên liếc mắt có thể nhìn xuyên qua.
Tuy hòn đảo nhìn như rất nhỏ song bọn họ cũng không dám xem thường, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang và Yến Liễu nắm chặt vũ khí trong tay, dè dặt từng bước, đầu tiên thử đưa một chân ra, đạp đạp bùn đất phía trước, xác định dưới bùn đất không có bẫy mới dám giẫm cả bàn chân xuống.
Trên đảo không có độc vật chí mạng, thậm chí có thể xưng là chim hót hoa nở, trái cây kết quả trong bụi rậm cũng có thể ăn, trên đảo có những động vật bình thường như thỏ, chim sẻ, chuột đồng vân vân, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Khi Đỗ Húy hái trái cây bảo có thể ăn, mọi người không dám tin, Cao Thịnh Phong bắt một con chuột đồng cho nó ăn thử, ăn xong chuột đồng vẫn tung tăng như trước, Đỗ Húy dẫn đầu cầm trái cây cắn một miếng, cũng bình an vô sự, lúc này những người khác mới dám hái trái ăn. Trái đỏ mọng nước, niết nhẹ vỏ sẽ rách trào nước đầy tay, Lư Nhã Giang hái mấy trái, vắt nước vào túi nước, không bao lâu túi đã đầy, những người khác cũng học theo.
Thế nhưng kinh nghiệm từ những lần trước nói cho bọn họ biết, trong quần đảo Mỗ Sơn không có bất kỳ hòn đảo nào bình thường, khi ngươi nghĩ nó bình thường không có gì kỳ lạ, chính là lúc ngươi gặp nạn.
Đi đi, Yến Liễu đột nhiên hô lên, chỉ bụi rậm phái trước, “Nơi này có người!”
Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên trên mặt đất có một người nằm ngửa. Thân hình người nọ cực kỳ to lớn, bụi rậm cao đến tầm đầu gối, hắn nằm thẳng mà bụng đã muốn nhô khỏi bụi rậm. Da màu đỏ đậm, thoạt nhìn như thường xuyên phơi dưới ánh mặt trời.
“Má ơi!” Yến Liễu lại hét lên kinh hãi, “Là một người chết! Các ngươi xem, gã không có đầu!”
Vì bụi rậm che tầm mắt, Cao Thịnh Phong bước lên một chút, rốt cuộc thấy rõ, tráng hán kia từ phần cổ trở lên trống rỗng không có gì.
Yến Liễu nói: “Nơi này sao lại có người chết? Người lần trước tới tìm Nguyệt Kiến Thảo chết chỗ này sao?”
Đỗ Húy nói: “Nếu là những người đó, thi thể chắc đã mục rửa rồi.”
Yến Liễu nói: “Vậy vậy vậy chẳng lẻ là từ trên trời rơi xuống?”
Đạo Mai rúc sau Đỗ Húy, ôm chặt cánh tay hắn thì thầm: “Không biết chừng là kền kền tha tới.”
Lư Nhã Giang nói: “Quái vật nào có thể tha một khối thi thể khủng lồ thế này?”
Bọn họ đang thảo luận, khối “thi thể” đột nhiên xoay người, từ từ bò dậy. Gã tuy không có đầu, nhưng sau khi đứng dậy cao chừng một trượng, toàn thân gã tắm dưới ánh mặt trời làm mọi người bị che dưới bóng hắn. Thân hình cường tráng dị thường, cơ bắp dồn cục, mỗi cái cánh tay đã to bằng hai cái đùi Cao Thịnh Phong rồi. Gã đưa tay gãi cái cổ đứt của mình, gãi xong móng tay dính đầy thịt máu.
Yến Liễu nói: “Má ơi, xác chết vùng dậy.” Nhũn chân quỳ xuống.
Đạo Mai nghẹn họng, mắt trợn ngược té xỉu. Đỗ Húy cũng sợ mất hồn, đầu gối nhũn ra, bị Đạo Mai kéo theo ngã ngồi xuống đất.
Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang đồng thời lùi về hai bước, tuy không bị dọa ngất song cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt lúc xanh lúc trắng.
Ở khi bọn họ tưởng mình bị hoa mắt, “thi thể” lại cử động, cúi đầu nhặt hai thứ dưới đất —— một cây búa rìu lưỡi rộng, một cái khiên sắt lớn có hoa văn hình rồng. Gã xoay người, đối mặt với nhóm Cao Thịnh Phong, “dò xét” bọn họ. Nói là dò xét, vì khối “thi thể không đầu” này xác thật có mắt, chẳng qua mắt gã mọc ở vị trí đầu vú, đầu vú đỏ thẫm là tròng mắt; gã cũng có cả miệng, miệng ngay ở vị trí rốn của người thường. Gã đột nhiên há miệng rống lớn, tiếng rống chấn động thiên địa, chim thú tan tác, bọn Cao Thịnh Phong không chịu nổi phải che lỗ tai, lục phủ ngũ tạng mém bị tiếng rống chấn vỡ.
Lúc này không cần Đỗ Húy nói Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang cũng nhận ra được đây là quái vật nào —— Hình Thiên!
Theo [Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Tây Kinh] ghi lại, Hình Thiên là cận thần của Viêm Đế, Viêm Đế bại bởi Hoàng Đế, Hình Thiên không cam lòng, tiếp tục tranh vị với Hoàng Đế, bị Hoàng Đế chém đứt đầu. Song tuy mất đầu, gã vẫn không cam lòng, lấy vú làm mắt, rốn làm miệng, nhấc Kiền Thích, thề phải đánh thắng Hoàng Đế. Cái gọi là Kiền Thích, Kiền chính là khiên, Thích chính là búa rìu, khiên búa trong tay gã là thần khí trong truyền thuyết, lưỡng búa rìu lớn bằng hai người.
Không thể ngờ ở chỗ này gặp được bị thần suy bại trong truyền thuyết thượng cổ, bọn Cao Thịnh Phong nghĩ mình đang nằm mơ. Có điều Hình Thiên không cho bọn họ nhiều thời gian suy nghĩ, vung búa rìu xông tới. Cao Thịnh Phong không kịp nghĩ nhiều, trở đao nghênh đón, Lư Nhã Giang rút nhuyễn kiếm theo sát phía sau, hai người một trái một phải đánh về phái Hình Thiên.
Ngay trong khoảng thời gian này, Đỗ Húy nhanh chóng cứu tỉnh tiểu đồ nhi ưa té xỉu, đẩy y dậy, “Chạy, chạy mau!”
Yến Liễu cũng muốn lên hỗ trợ nhưng bộ dạng Hình Thiên quá khủng bố, cặp giò hắn run lẩy bẩy, đứng không vững nữa là.
Cao Thịnh Phong một đao bổ lên cánh tay Hình Thiên, bang một tiếng, đao đánh lên cánh tay to lớn kia thế mà bị văng ra, Hình Thiên không thương tổn chút nào. Cao Thịnh Phong kinh ngạc, Hình Thiên xoay búa bổ xuống hắn, hắn vội lăn một vòng tránh. Búa rìu nện xuống đất, mặt đất nứt ra một vết vừa dài vừa rộng.
Cùng lúc đó, nhuyễn kiếm trong tay Lư Nhã Giang đâm giữa lưng Hình Thiên, thế nhưng y còn tệ hơn Cao Thịnh Phong, mũi kiếm đụng tới da thịt Hình Thiên lại chẳng đâm vào được xíu nào, toàn thân kiếm cong vòng. Y kinh hãi thu kiếm, Hình Thiên xoay người, khiên sắt đập tới, Lư Nhã Giang chật vật tránh đi, khiên sắt nện xuống đất để lại một cái hố sâu.
Hình Thiên toàn thân da thịt cứng như thép, đao thương bất nhập. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang một kích không thành lại nhào tới, xuất mười thành công lực, lưỡi dao của Cao Thịnh Phong đã cong vòng cũng chỉ vẽ được trên lưng Hình Thiên một vết hồng nhỏ xíu; Mai Văn Nữu Ti Kiếm của Lư Nhã Giang chỉ đâm ra mấy dấu đỏ nhỏ nhỏ trên cánh tay Hình Thiên. Bọn họ công kích toàn lực rồi mà không gây ra chút ảnh hưởng nào đến Hình Thiên. Hình Thiên khua Kiền Thích vẫn hăng say như trước, chém nện lung tung, mặt đất bị gã chém ra vài vết nứt cùng nện ra vài cái hố.
Lúc này Đỗ Húy ném về phía Cao Thịnh Phong một cái bình, hét: “Đây là kịch độc!”
Cao Thịnh Phong vững vàng bắt lấy, rút nắp bình, hất toàn bộ bột phấn về phía Hình Thiên, thẳng tới bụng gã —— hay nên nói là mặt gã. Hình Thiên há miệng, lẽ lưỡi liếm liếm, nuốt hết bột phấn vào. Đáng tiếc thuốc độc không có tác dụng với gã, gã lại một búa bổ xuống Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong có dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn được thế công của búa, không dám đón đỡ, đành chật vặt lăn một vòng dưới đất tránh thoát.
Hình Thiên đã đao thương bất nhập lại còn bách độc bất xâm, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang dây dưa với gã một lúc đã mệt thở hồng hộc, gã thì càng đánh càng hăng. Mắt thấy tình thế ngày càng bất lợi, Cao Thịnh Phong nói với Lư Nhã Giang: “Lui nhanh! Về bờ biển!” Dứt lời nhào tới nhấc cổ áo Yếu Liễu chạy về phía bờ biển, Lư Nhã Giang lập tức thu kiếm đuổi theo.
Tốc độ của Hình Thiên cũng cực nhanh, đuổi theo bọn họ thẳng tới bờ biển, bọn Cao Thịnh Phong bị ép không còn đường đành phải nhảy xuống biển. Hình Thiên đứng do dự ở bờ, dường như ngại nước biển, không tiếp tục đuổi theo, lát sau, xoay người rời đi.
Hình Thiên vừa đi, năm người ướt sũng bò lên bờ, ngã lên bãi biển nghỉ ngơi.
Đao Mai mặt trắng bệch: “Đó là thần đấy. Đây rốt cuộc là nơi quỷ gì, thần thượng cổ cũng có là sao!”
Cao Thịnh Phong khinh thường: “Thần thì sao?”
Yến Liễu nhỏ giọng: “Thần… Sư phụ không đánh lại.”
Cao Thịnh Phong hung tợn liếc hắn: “Câm miệng cho ta!”
Lư Nhã Giang im lặng kiểm tra Mai Văn Nữu Ti Kiếm. Đao của Cao Thịnh Phong đã cong vòng, may mà Mai Văn Nữu Ti Kiếm của y không sao —— Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi Cao Thịnh Phong tặng y đấy!
Đỗ Húy nói: “Độc cũng không có tác dụng với gã… Làm sao bây giờ, chúng ta phải băng qua hòn đảo này mới có thể tới đảo tiếp theo.”
Đạo Mai nhỏ giọng: “Chúng ta có thể thừa dịp gã không chút ý lén đi qua không?”
Yến Liễu nói: “Đảo này quá nhỏ, liếc mắt là hết toàn cảnh, năm người muốn tránh tầm mắt gã lén đi qua hơi khó.”
Đạo Mai nói: “Vậy phải làm sao? Gã đao thương bất nhập bách độc bất xâm, chúng ta không có cách nào đối phó gã.”
Cao Thịnh Phong không nói một lời nhìn về xa xăm. Hình Thiên dường như sợ nước biển, không muốn tới quá gần bờ biển, nếu bọn họ có thể xuôi theo bờ biển mà đi, có lẽ có thể tránh phải giao phong chính diện cùng Hình Thiên. Thế nhưng bai bên đảo là thế núi dốc đứng, nơi gần biển dựng thẳng, khó mà leo lên, không thể qua được. Mà dù bọn họ lên núi, Hình Thiên cũng có thể lên núi. Các đảo trong quần đảo Mỗ Sơn lại phải theo thứ tự mà qua chứ không thể đi thẳng bằng đường thủy, chính vì nước biển chảy quá xiết sẽ cuốn người tới bãi đá ngầm xung quanh đảo, một khi đánh tới đá ngầm chắc chắn tan xương nát thịt.
Năm người co rúc bên bờ biển, Yến Liễu cùng Lư Nhã Giang từng thử xông ra nhưng chỉ cần vừa rời bờ biển Hình Thiên sẽ lập tức xông lên tấn công. Hình Thiên tuy to lớn nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, sức quan sát cũng rất nhạy bén, hơn nữa gã dường như không biết mệt, từ khi bọn Cao Thịnh Phong lên đảo gã chưa từng nghỉ ngơi, suốt đêm đi tuần quanh đảo. Muốn tránh gã mà xuyên qua đảo quả thật không có khả năng.
Mọi người bất đắt dĩ, đành ngủ bên bờ một đêm. Ban đêm thủy triều lên, Đạo Mai thiếu chút bị nước biển cuốn trôi, Yến Liễu kéo y về. Đạo Mai tức giận chạy qua bờ vài bước, Hình Thiên lập tức cầm Kiến Thích xông tới, Đạo Mai ném một đống độc ra, cũng không dám nhìn xem có ném tới người Hình Thiên không đã sợ tè ra quần chạy vào biển, trốn sau lưng Đỗ Húy run cầm cập.
Hôm sau, Cao Thịnh Phong thử xông lên hai lần, như thường bị cản về.
Đến buổi tối ngày thứ ba, mọi người vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Yến Liễu khóc lóc thảm thiết: “Lẽ nào chúng ta phải vòng về bằng đường cũ? Ta không muốn trở lại Độc Thảo Đảo lần nữa đâu, còn không bằng liều mạng với Hình Thiên cho rồi.”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đi liều mạng đi.”
Lúc này Cao Thịnh Phong đột nhiên đứng lên, rống lên: “Mặc kệ, ta liều mạng!”
Lư Nhã Giang trở mặt ngay, hoảng sợ đứng lên, “Thịnh Phong, ngươi đừng xúc động.”
Cao Thịnh Phong nói liều mạng nhưng không lao lên liền mà đứng cởi áo, để lộ bộ ngực trần.
Mọi người kinh hoàng, Yến Liễu nói: “Sư phụ, ngươi muốn làm gì?”
Cao Thịnh Phong ở ven biển lượm một khối than đá màu đen, vẽ hai hốc mắt nơi hai đầu vú, sau đó vươn tay với Đỗ Húy: “Cho ta chu sa.”
Đỗ Huy ngây ngốc lấy một bao chu sa cho hắn.
Cao Thịnh Phong trét chu sa lên hai đầu vú cho giống con mắt đỏ máu của Hình Thiên, lại dùng chu sa vẽ một cái miệng há to nơi rốn, vẽ xong xoay ngươi hỏi Lư Nhã Giang, “Giống không?”
Lư Nhã Giang dở khóc dở cười, chần chừ không biết trả lời thế nào.
Đạo Mai thì thầm: “Đó là thượng cổ thần đấy.”
Cao Thịnh Phong trừng y: “Thần thì sao? Thần thì hay lắm hả? Bản giáo chủ không sợ thần!”
Yến Liễu lẩm bẩm: “Sư phụ, ngươi đang coi thường thần linh.”
Cao Thịnh Phong lỗ mũi hướng lên rời hừ lạnh: “Bản giáo chủ chưa từng để thần vào mắt!” Dứt lời bứt ít cỏ dán quanh quần, nhại theo váy cỏ trên người Hình Thiên, nhấc thanh đao cong vòng xông lên.
Lư Nhã Giang la lớn: “Giáo chủ… Ngươi cẩn thận…”
———-
Hình Thiên: Cho cái hình nè, hình đẹp troa nhất rồi đó~
Hình Thiên – Google
.
Bọn họ trôi dạt theo gió biển đến hòn đảo thứ bảy. Do thời điểm ra biển đã khá trễ, gió biển bắt đầu đổi hướng, người cuối cùng lên bờ là Đỗ Húy suýt chút bị thổi đi, mọi người hợp lực kéo hắn lại, một hàng năm người cuối cùng an toàn lên đảo thứ bảy.
Lúc này Đạo Mai mới phát hiện tay phải Đỗ Húy bị thương, vội vàng xông tới kiểm tra. Đỗ Húy không chịu cho y nhìn vết thương, lấy tay áo che đi, kéo y qua một bên giải thích. Hắn tự nhiên sẽ không nói do Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang làm, sợ Đạo Mai sẽ làm ra chuyện không tự lượng sức mình, chỉ nói lúc hắn bất tỉnh bị một gốc cây kỳ lạ cứa đứt. Đạo Mai tin, khổ sở rớt nước mắt, Đỗ Húy xoa đầu y, an ủi vài câu, nói về sau có thể chữa lành, lúc này mới khuyên được y. Đoàn người tiếp tục đi.
Đảo thứ sáu Độc Thảo Đảo là đảo lớn nhất trong quần đảo Mỗ Sơn, đi nửa tháng mới thông qua, đảo thứ bảy lại là đảo nhỏ nhất, bọn họ đứng ở bờ biển bên này có thể thấy xa xa bờ biển bên kia. Hòn đảo này hai bên núi dốc đứng, phần giữa là một vùng bằng phẳng không có cây cối cao lớn, chỉ có ít hoa cỏ và bụi rậm, cho nên liếc mắt có thể nhìn xuyên qua.
Tuy hòn đảo nhìn như rất nhỏ song bọn họ cũng không dám xem thường, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang và Yến Liễu nắm chặt vũ khí trong tay, dè dặt từng bước, đầu tiên thử đưa một chân ra, đạp đạp bùn đất phía trước, xác định dưới bùn đất không có bẫy mới dám giẫm cả bàn chân xuống.
Trên đảo không có độc vật chí mạng, thậm chí có thể xưng là chim hót hoa nở, trái cây kết quả trong bụi rậm cũng có thể ăn, trên đảo có những động vật bình thường như thỏ, chim sẻ, chuột đồng vân vân, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Khi Đỗ Húy hái trái cây bảo có thể ăn, mọi người không dám tin, Cao Thịnh Phong bắt một con chuột đồng cho nó ăn thử, ăn xong chuột đồng vẫn tung tăng như trước, Đỗ Húy dẫn đầu cầm trái cây cắn một miếng, cũng bình an vô sự, lúc này những người khác mới dám hái trái ăn. Trái đỏ mọng nước, niết nhẹ vỏ sẽ rách trào nước đầy tay, Lư Nhã Giang hái mấy trái, vắt nước vào túi nước, không bao lâu túi đã đầy, những người khác cũng học theo.
Thế nhưng kinh nghiệm từ những lần trước nói cho bọn họ biết, trong quần đảo Mỗ Sơn không có bất kỳ hòn đảo nào bình thường, khi ngươi nghĩ nó bình thường không có gì kỳ lạ, chính là lúc ngươi gặp nạn.
Đi đi, Yến Liễu đột nhiên hô lên, chỉ bụi rậm phái trước, “Nơi này có người!”
Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên trên mặt đất có một người nằm ngửa. Thân hình người nọ cực kỳ to lớn, bụi rậm cao đến tầm đầu gối, hắn nằm thẳng mà bụng đã muốn nhô khỏi bụi rậm. Da màu đỏ đậm, thoạt nhìn như thường xuyên phơi dưới ánh mặt trời.
“Má ơi!” Yến Liễu lại hét lên kinh hãi, “Là một người chết! Các ngươi xem, gã không có đầu!”
Vì bụi rậm che tầm mắt, Cao Thịnh Phong bước lên một chút, rốt cuộc thấy rõ, tráng hán kia từ phần cổ trở lên trống rỗng không có gì.
Yến Liễu nói: “Nơi này sao lại có người chết? Người lần trước tới tìm Nguyệt Kiến Thảo chết chỗ này sao?”
Đỗ Húy nói: “Nếu là những người đó, thi thể chắc đã mục rửa rồi.”
Yến Liễu nói: “Vậy vậy vậy chẳng lẻ là từ trên trời rơi xuống?”
Đạo Mai rúc sau Đỗ Húy, ôm chặt cánh tay hắn thì thầm: “Không biết chừng là kền kền tha tới.”
Lư Nhã Giang nói: “Quái vật nào có thể tha một khối thi thể khủng lồ thế này?”
Bọn họ đang thảo luận, khối “thi thể” đột nhiên xoay người, từ từ bò dậy. Gã tuy không có đầu, nhưng sau khi đứng dậy cao chừng một trượng, toàn thân gã tắm dưới ánh mặt trời làm mọi người bị che dưới bóng hắn. Thân hình cường tráng dị thường, cơ bắp dồn cục, mỗi cái cánh tay đã to bằng hai cái đùi Cao Thịnh Phong rồi. Gã đưa tay gãi cái cổ đứt của mình, gãi xong móng tay dính đầy thịt máu.
Yến Liễu nói: “Má ơi, xác chết vùng dậy.” Nhũn chân quỳ xuống.
Đạo Mai nghẹn họng, mắt trợn ngược té xỉu. Đỗ Húy cũng sợ mất hồn, đầu gối nhũn ra, bị Đạo Mai kéo theo ngã ngồi xuống đất.
Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang đồng thời lùi về hai bước, tuy không bị dọa ngất song cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt lúc xanh lúc trắng.
Ở khi bọn họ tưởng mình bị hoa mắt, “thi thể” lại cử động, cúi đầu nhặt hai thứ dưới đất —— một cây búa rìu lưỡi rộng, một cái khiên sắt lớn có hoa văn hình rồng. Gã xoay người, đối mặt với nhóm Cao Thịnh Phong, “dò xét” bọn họ. Nói là dò xét, vì khối “thi thể không đầu” này xác thật có mắt, chẳng qua mắt gã mọc ở vị trí đầu vú, đầu vú đỏ thẫm là tròng mắt; gã cũng có cả miệng, miệng ngay ở vị trí rốn của người thường. Gã đột nhiên há miệng rống lớn, tiếng rống chấn động thiên địa, chim thú tan tác, bọn Cao Thịnh Phong không chịu nổi phải che lỗ tai, lục phủ ngũ tạng mém bị tiếng rống chấn vỡ.
Lúc này không cần Đỗ Húy nói Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang cũng nhận ra được đây là quái vật nào —— Hình Thiên!
Theo [Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Tây Kinh] ghi lại, Hình Thiên là cận thần của Viêm Đế, Viêm Đế bại bởi Hoàng Đế, Hình Thiên không cam lòng, tiếp tục tranh vị với Hoàng Đế, bị Hoàng Đế chém đứt đầu. Song tuy mất đầu, gã vẫn không cam lòng, lấy vú làm mắt, rốn làm miệng, nhấc Kiền Thích, thề phải đánh thắng Hoàng Đế. Cái gọi là Kiền Thích, Kiền chính là khiên, Thích chính là búa rìu, khiên búa trong tay gã là thần khí trong truyền thuyết, lưỡng búa rìu lớn bằng hai người.
Không thể ngờ ở chỗ này gặp được bị thần suy bại trong truyền thuyết thượng cổ, bọn Cao Thịnh Phong nghĩ mình đang nằm mơ. Có điều Hình Thiên không cho bọn họ nhiều thời gian suy nghĩ, vung búa rìu xông tới. Cao Thịnh Phong không kịp nghĩ nhiều, trở đao nghênh đón, Lư Nhã Giang rút nhuyễn kiếm theo sát phía sau, hai người một trái một phải đánh về phái Hình Thiên.
Ngay trong khoảng thời gian này, Đỗ Húy nhanh chóng cứu tỉnh tiểu đồ nhi ưa té xỉu, đẩy y dậy, “Chạy, chạy mau!”
Yến Liễu cũng muốn lên hỗ trợ nhưng bộ dạng Hình Thiên quá khủng bố, cặp giò hắn run lẩy bẩy, đứng không vững nữa là.
Cao Thịnh Phong một đao bổ lên cánh tay Hình Thiên, bang một tiếng, đao đánh lên cánh tay to lớn kia thế mà bị văng ra, Hình Thiên không thương tổn chút nào. Cao Thịnh Phong kinh ngạc, Hình Thiên xoay búa bổ xuống hắn, hắn vội lăn một vòng tránh. Búa rìu nện xuống đất, mặt đất nứt ra một vết vừa dài vừa rộng.
Cùng lúc đó, nhuyễn kiếm trong tay Lư Nhã Giang đâm giữa lưng Hình Thiên, thế nhưng y còn tệ hơn Cao Thịnh Phong, mũi kiếm đụng tới da thịt Hình Thiên lại chẳng đâm vào được xíu nào, toàn thân kiếm cong vòng. Y kinh hãi thu kiếm, Hình Thiên xoay người, khiên sắt đập tới, Lư Nhã Giang chật vật tránh đi, khiên sắt nện xuống đất để lại một cái hố sâu.
Hình Thiên toàn thân da thịt cứng như thép, đao thương bất nhập. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang một kích không thành lại nhào tới, xuất mười thành công lực, lưỡi dao của Cao Thịnh Phong đã cong vòng cũng chỉ vẽ được trên lưng Hình Thiên một vết hồng nhỏ xíu; Mai Văn Nữu Ti Kiếm của Lư Nhã Giang chỉ đâm ra mấy dấu đỏ nhỏ nhỏ trên cánh tay Hình Thiên. Bọn họ công kích toàn lực rồi mà không gây ra chút ảnh hưởng nào đến Hình Thiên. Hình Thiên khua Kiền Thích vẫn hăng say như trước, chém nện lung tung, mặt đất bị gã chém ra vài vết nứt cùng nện ra vài cái hố.
Lúc này Đỗ Húy ném về phía Cao Thịnh Phong một cái bình, hét: “Đây là kịch độc!”
Cao Thịnh Phong vững vàng bắt lấy, rút nắp bình, hất toàn bộ bột phấn về phía Hình Thiên, thẳng tới bụng gã —— hay nên nói là mặt gã. Hình Thiên há miệng, lẽ lưỡi liếm liếm, nuốt hết bột phấn vào. Đáng tiếc thuốc độc không có tác dụng với gã, gã lại một búa bổ xuống Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong có dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn được thế công của búa, không dám đón đỡ, đành chật vặt lăn một vòng dưới đất tránh thoát.
Hình Thiên đã đao thương bất nhập lại còn bách độc bất xâm, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang dây dưa với gã một lúc đã mệt thở hồng hộc, gã thì càng đánh càng hăng. Mắt thấy tình thế ngày càng bất lợi, Cao Thịnh Phong nói với Lư Nhã Giang: “Lui nhanh! Về bờ biển!” Dứt lời nhào tới nhấc cổ áo Yếu Liễu chạy về phía bờ biển, Lư Nhã Giang lập tức thu kiếm đuổi theo.
Tốc độ của Hình Thiên cũng cực nhanh, đuổi theo bọn họ thẳng tới bờ biển, bọn Cao Thịnh Phong bị ép không còn đường đành phải nhảy xuống biển. Hình Thiên đứng do dự ở bờ, dường như ngại nước biển, không tiếp tục đuổi theo, lát sau, xoay người rời đi.
Hình Thiên vừa đi, năm người ướt sũng bò lên bờ, ngã lên bãi biển nghỉ ngơi.
Đao Mai mặt trắng bệch: “Đó là thần đấy. Đây rốt cuộc là nơi quỷ gì, thần thượng cổ cũng có là sao!”
Cao Thịnh Phong khinh thường: “Thần thì sao?”
Yến Liễu nhỏ giọng: “Thần… Sư phụ không đánh lại.”
Cao Thịnh Phong hung tợn liếc hắn: “Câm miệng cho ta!”
Lư Nhã Giang im lặng kiểm tra Mai Văn Nữu Ti Kiếm. Đao của Cao Thịnh Phong đã cong vòng, may mà Mai Văn Nữu Ti Kiếm của y không sao —— Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi Cao Thịnh Phong tặng y đấy!
Đỗ Húy nói: “Độc cũng không có tác dụng với gã… Làm sao bây giờ, chúng ta phải băng qua hòn đảo này mới có thể tới đảo tiếp theo.”
Đạo Mai nhỏ giọng: “Chúng ta có thể thừa dịp gã không chút ý lén đi qua không?”
Yến Liễu nói: “Đảo này quá nhỏ, liếc mắt là hết toàn cảnh, năm người muốn tránh tầm mắt gã lén đi qua hơi khó.”
Đạo Mai nói: “Vậy phải làm sao? Gã đao thương bất nhập bách độc bất xâm, chúng ta không có cách nào đối phó gã.”
Cao Thịnh Phong không nói một lời nhìn về xa xăm. Hình Thiên dường như sợ nước biển, không muốn tới quá gần bờ biển, nếu bọn họ có thể xuôi theo bờ biển mà đi, có lẽ có thể tránh phải giao phong chính diện cùng Hình Thiên. Thế nhưng bai bên đảo là thế núi dốc đứng, nơi gần biển dựng thẳng, khó mà leo lên, không thể qua được. Mà dù bọn họ lên núi, Hình Thiên cũng có thể lên núi. Các đảo trong quần đảo Mỗ Sơn lại phải theo thứ tự mà qua chứ không thể đi thẳng bằng đường thủy, chính vì nước biển chảy quá xiết sẽ cuốn người tới bãi đá ngầm xung quanh đảo, một khi đánh tới đá ngầm chắc chắn tan xương nát thịt.
Năm người co rúc bên bờ biển, Yến Liễu cùng Lư Nhã Giang từng thử xông ra nhưng chỉ cần vừa rời bờ biển Hình Thiên sẽ lập tức xông lên tấn công. Hình Thiên tuy to lớn nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, sức quan sát cũng rất nhạy bén, hơn nữa gã dường như không biết mệt, từ khi bọn Cao Thịnh Phong lên đảo gã chưa từng nghỉ ngơi, suốt đêm đi tuần quanh đảo. Muốn tránh gã mà xuyên qua đảo quả thật không có khả năng.
Mọi người bất đắt dĩ, đành ngủ bên bờ một đêm. Ban đêm thủy triều lên, Đạo Mai thiếu chút bị nước biển cuốn trôi, Yến Liễu kéo y về. Đạo Mai tức giận chạy qua bờ vài bước, Hình Thiên lập tức cầm Kiến Thích xông tới, Đạo Mai ném một đống độc ra, cũng không dám nhìn xem có ném tới người Hình Thiên không đã sợ tè ra quần chạy vào biển, trốn sau lưng Đỗ Húy run cầm cập.
Hôm sau, Cao Thịnh Phong thử xông lên hai lần, như thường bị cản về.
Đến buổi tối ngày thứ ba, mọi người vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Yến Liễu khóc lóc thảm thiết: “Lẽ nào chúng ta phải vòng về bằng đường cũ? Ta không muốn trở lại Độc Thảo Đảo lần nữa đâu, còn không bằng liều mạng với Hình Thiên cho rồi.”
Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đi liều mạng đi.”
Lúc này Cao Thịnh Phong đột nhiên đứng lên, rống lên: “Mặc kệ, ta liều mạng!”
Lư Nhã Giang trở mặt ngay, hoảng sợ đứng lên, “Thịnh Phong, ngươi đừng xúc động.”
Cao Thịnh Phong nói liều mạng nhưng không lao lên liền mà đứng cởi áo, để lộ bộ ngực trần.
Mọi người kinh hoàng, Yến Liễu nói: “Sư phụ, ngươi muốn làm gì?”
Cao Thịnh Phong ở ven biển lượm một khối than đá màu đen, vẽ hai hốc mắt nơi hai đầu vú, sau đó vươn tay với Đỗ Húy: “Cho ta chu sa.”
Đỗ Huy ngây ngốc lấy một bao chu sa cho hắn.
Cao Thịnh Phong trét chu sa lên hai đầu vú cho giống con mắt đỏ máu của Hình Thiên, lại dùng chu sa vẽ một cái miệng há to nơi rốn, vẽ xong xoay ngươi hỏi Lư Nhã Giang, “Giống không?”
Lư Nhã Giang dở khóc dở cười, chần chừ không biết trả lời thế nào.
Đạo Mai thì thầm: “Đó là thượng cổ thần đấy.”
Cao Thịnh Phong trừng y: “Thần thì sao? Thần thì hay lắm hả? Bản giáo chủ không sợ thần!”
Yến Liễu lẩm bẩm: “Sư phụ, ngươi đang coi thường thần linh.”
Cao Thịnh Phong lỗ mũi hướng lên rời hừ lạnh: “Bản giáo chủ chưa từng để thần vào mắt!” Dứt lời bứt ít cỏ dán quanh quần, nhại theo váy cỏ trên người Hình Thiên, nhấc thanh đao cong vòng xông lên.
Lư Nhã Giang la lớn: “Giáo chủ… Ngươi cẩn thận…”
———-
Hình Thiên: Cho cái hình nè, hình đẹp troa nhất rồi đó~
Hình Thiên – Google
.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh