Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn
Chương 11: Kết thúc
Editor: phuogot_93
Buổi tối trở lại Villa, Tiêu Tát ngồi trong phòng khách nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mà ngực như có con côn trùng đang bò, ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu hiện lên cảnh cô không mảnh vải che thân nằm trong bồn tắm nghịch nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, khí nóng trong người càng lên cao, nhiệt độ tăng vụt, nhìn thấy hồ bơi bên ngoài, anh nhanh chóng cởi quần áo, thay quần bơi nhảy vào trong bể bơi, làm giảm nhiệt độ cơ thể.
Bơi hơn một tiếng sau anh mới lên bờ, cô đã tắm gội xong đi ra ngoài, đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
Mới vừa tắm xong, trên người Triệu Phù tỏa ra mùi hương thơm mát, cô mặt một cái áo T-shirt rộng rãi và một cái quần short ngắn lộ ra cặp đùi thon dài.
Bình thường cô rất ít mặc quần ngắn nên hiếm khi thấy đùi của cô, ánh mắt Tiêu Tát từ cổ áo cô chuyển xuống đường cong chỗ eo thon, lại nhìn về phía đùi cô vì ít phơi nắng mà nó trắng nõn đến lạ thường.
Hình như lỗ mũi anh có một dòng nước ấm muốn chảy xuống, Tiêu Tát gầm nhẹ một tiếng, ngay trước khi máu mũi chảy xuống đã kịp lao vào phòng tắm.
Triệu Phù ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng anh đi vào phòng tắm, có chút buồn bực, hồn nhiên không biết giờ phút này người nào đó đang chịu hành hạ của lửa dục.
Chờ sau khi cơ thể xao động trở lại bình thường, Tiêu Tát buồn bã trở về phòng khách.
“Anh sao thế, khó chịu ở đâu à?” Thấy anh ủ rũ cúi đầu, tinh thần không vui vẻ, cô quan tâm hỏi.
“Anh không sao.” Anh nhìn cô có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu không nói.
“Có thật không? Nhưng nhìn anh có vẻ không có tinh thần gì cả?” Cô hỏi lại lần nữa.
“Đó là bởi vì…” Chưa được thỏa mãn dục vọng thôi! Nhưng đương nhiên là anh không thể nào trả lời như vậy, chỉ tùy tiện trả lời “Có thể là hơi mệt, anh đi ngủ trước đây.”
Anh đi tới chiếc ghế rồi nằm xuống, đầu gối lên cái gối mang từ phòng ngủ ra, cơ thể cao lớn cuộn lại nhìn có chút đáng thương.
Không biết vì sao nhìn anh như vậy Triệu Phù lại có chút đau lòng.
“Giường rất rộng, chỉ cần anh không đụng phải em thì có thể ngủ ở trên giường.” Cô không kìm được lên tiếng.
“Anh có thể ngủ trên giường?” Tiêu Tát lập tức vui mừng, ngồi bật dậy.
“Ừ, chỉ cần không đụng vào em, đặc biệt là lúc em đang ngủ.” Cô nhắc nhở anh lần nữa.
“Anh bảo đảm chắc chắn sẽ không đụng phải em đâu.” Anh gật đầu thật mạnh, kích động đi vào phòng ngủ, nhào lên giường.
Nhìn thấy cô cũng đi vào, anh lật người sang một bên, nhường cho cô nằm bên trái.
Cái giường này thật sự rất rộng, có thể để ba người nằm ngủ mà vẫn không phải chen lấn, vì vậy hai người nằm vẫn còn một khoảng trống rất lớn.
Sau khi Triệu Phù năm xuống, Tiêu Tát cảm xúc phấn khởi, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người họ chung giường chung gối.
“Em xem, cái giường này rất rộng, anh chắc chắn sẽ không đụng phải em.”
Sự hưng phấn của anh lây sang cả Triệu Phù, cô nhìn anh, bên môi nở một nụ cười.
“Sao anh lại thích em?” Cô tính tình lạnh nhạt, đàn ông bình thường thích cô đều chỉ vì coi trong vẻ ngoài thanh lệ, nhưng sau một thời gian quen biết đều không chịu nổi tính tình lạnh nhạt của cô mà chia tay, tại sao anh có thể thích cô suốt từ lúc học cấp ba đến giờ?
“Tại sao à? Có thể kiếp trước anh cũng rất yêu em, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em rồi.” Tiêu Tát bị lạc trong nụ cười của cô thì thào đáp lại, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú tràn đầy tình cảm.
Tình cảm sâu đậm này như một dòng nước ấm chảy vào lòng Triệu Phù lại chảy ra khắp tứ chi để cho toàn thân cô nóng lên.
Một cảm giác ngọt ngào tiến vào ngực cô, ánh mắt luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, sau đó từ từ lại gần anh.
“Anh nhắm mắt lại.” Cô nhỏ giọng nói.
“Để là gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Nhanh lên, nhắm mắt lại đi.” Cô thúc giục.
Anh không hỏi nhiều nữa, nghe lời nhắm lại.
Cô mấp mái môi, hít sâu một hơi rồi chậm rãi cúi mặt xuống, khẽ chạm vào môi anh, cảm giác cũng không quá tệ, mơ hồ có ý nghĩ ngọt ngào nhộn nhạo.
Anh không dám tin mở mắt ra.
“Vừa rồi, em… có phải em hôn anh không?” Anh có chút kinh ngạc, cảm giác như ảo mộng.
“Ừ.” Cô nghiêng đầu nói ra cảm giác của bản thân “Cũng không quá ghê tởm như em tưởng tượng.”
“Em có thể thử lại lần nữa, hôn môi người yêu là một việc rất tuyệt vời, anh bảo đảm tuyệt đối không ghê tởm.” Anh cười tha thiết giật dây cô.
“Một lần là đủ rồi.” Cô nằm lại về chỗ.
“Em thật sự không muốn thử lần nữa à?” Anh có chút thất vọng.
“Giống như món ăn dù có ngon cũng không thể ăn quá nhiều một lần, tạm thời một ngày một lần thôi.”
“Nói vậy là, ngày mai em có thể hôn anh tiếp?” Hai mắt Tiêu Tát sáng lên.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, hơi cong môi không che giấu được nụ cười.
Ngày trăng mật thứ tư, thân thể Triệu Phù khó chịu nên họ trở về trước.
Lúc cô trở về bắt đầu phát sốt, bác sĩ chuẩn đoán là bị cảm cúm.
Thuở nhỏ cơ thể cô rất tốt, ít khi cảm mạo, lần này bị cúm lại sốt cao gần 40 độ, cả người nóng rực, ý thức mơ hồ.
Trong lúc mê man ngủ cô cảm thấy miệng rất khát, thì thào nói mê sảng.
“Nước… Muốn uống nước…”
“Được, có ngay đây, em chờ một chút.” Tiêu Tát vẫn luôn ngồi chăm sóc cô lập tức lấy một ly nước, đỡ cô dậy muốn đút cho cô.
Nhưng cô đang bị sốt cao cả người không có sức lực, nửa hôn mê nửa ngủ gật, đút vào miệng cô nước đều chảy ra ngoài hơn một nửa.
Tiêu Tát vội vàng lau khô nước chảy lên người cô, thử lại một lần nữa nhưng lần này anh đổ nhanh quá khiến cô bị sặc, ho khụ khụ không ngừng.
Anh đau lòng vỗ nhẹ lồng ngực cô, vì không muốn cô bị sắc lần nữa, anh bỗng ngậm một hớp nước vào miệng mình rồi chầm chậm mớm đút vào miệng cô, quả thật không bị chảy ra ngoài nữa.
Đang hôn mê lại có một dòng nước rót vào trong miệng đang khát khô của cô, cô theo bản năng dùng sức hút lấy.
Tiêu Tát bị động tác của cô làm cho mặt đỏ tới mang tai, cho cô uống xong, anh ngẩng đầu há miệng hít thở, cố gắng giảm bớt nhiệt độ nóng của cô truyền sang.
Anh thầm mắng mình một tiếng cầm thú, không nhìn thấy Triệu Phù đang sốt cao lại còn động dục với cô.
Nhưng sau khi tự sám hối, cả một ngày, chỉ cần cô kêu khát anh vẫn dùng miệng đút cho cô, một mặt dùng cách này sẽ ít bị nước tràn ra ngoài, cũng sẽ không khiến cô bị sặc, mặt khác anh cũng có lòng riêng.
Đút nước cho cô như vậy, cũng giống như đang hôn môi cô vậy, mà còn là hôn lưỡi, không giống lần trước cô chỉ chuồn chuồn đạp nước lướt qua.
Được rồi, anh thừa nhận mình thật sự là cầm thú, thừa dịp cô bị bệnh không biết gì mà hôn cô.
Buổi tối, Triệu Phù bắt đầu ra mồ hôi, sốt cao giảm đôi chút, cô yếu ớt mở mắt, nhìn thấy môi anh đang phủ lên môi cô, tiếp đó là một dòng nước mát lạnh từ miệng anh chảy vào miệng cô.
Cho cô uống nước xong, Tiêu Tát không nhịn được ngậm nhẹ đầu lưỡi cô trêu chọc trong giây lát rồi rời khỏi môi cô, thình lình nhìn thấy cô mở cặp mắt ra.
Giống như làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, anh lúng túng chột dạ vội vàng giải thích.
“Bởi vì dùng cốc cho em uống nước toàn chảy ra ngoài, còn có thể bị sặc nên anh mới dùng miệng đút cho em.”
“Anh không sợ lây bệnh cảm cúm của em à?” Cô không trách cứ gì anh mà chỉ hỏi.
Thấy hình như cô không có ý tức giận, Tiêu Tát thở phào nhẹ nhõm cười nói “Anh không sợ bị lây bệnh của em, nếu như anh mà bị bệnh thì đổi lại thành em chăm sóc anh.”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, hỏi tiếp “Em đói bụng, có gì ăn không?”
“Có, anh nấu cháo, bưng cho em ngay đây.”
Anh vội vàng đến phòng bếp lấy bát cháo được giữ ấm trong nồi cơm điện, đỡ cô ngồi dậy, cô cũng rất tự nhiên tựa vào ngực anh.
Hô hấp Tiêu Tát ngưng lại trong nháy mắt, khuôn mặt vui mừng, cô chủ động tựa vào ngực anh!
Anh hưng phấn đến nỗi không biết đặt tay ở đâu, cuối cùng vòng qua người ôm lấy cô, một tay cầm bát cháo, môt tay đút cháo cho cô.
Ăn xong một bát cháo, giọng nói Triệu Phù vì sốt cao mà hơi khàn, nói ra một câu kinh người.
“Tiêu Tát, chờ em khỏi bệnh, chúng ta ân ái nhé.”
“Hả?” Anh mở to mắt, không tin được lời cô vừa nói “Em… Em vừa nói gì?”
Sợ là mình nghe nhầm, Tiêu Tát xác nhận lại một lần nữa.
“Em chuẩn bị tốt rồi.” Cô khẽ mỉm cười, “Xin lỗi, để cho anh chờ lâu như vậy.”
Lần này bệnh đột nhiên tới để cho cô có thể tỉnh ngộ, phá bỏ gông xiềng trói buộc mình.
Những năm gần đây sự sợ hãi và bài xích hành động thân mật kia đều là gông xiềng cô đeo lên người, cho rằng như vậy sẽ không có người làm hại tới cô được nữa.
Nhưng điều này không khách gì cô nhốt mình lại, xây lên một bức tường ngăn cách hoàn toàn mình và người khác phái, không để cho người khác thân thiết với cô, cô cũng không cách nào thân mật với người khác.
Bây giờ bức tường này đã sụp đổ, gông xiềng cũng tháo bỏ, lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Tiếp đó, cô ôm cổ anh, đặt môi lên môi anh.
Tiêu Tát ngẩn ra, vui mừng hôn trả.
Cô bị anh dịu dàng dẫn dắt, chìm đắm trong kích tình chưa bao giờ thử.
Tiếng tim đập thật nhanh, như thể đột nhiên bước vào không gian lãng mạn, màu sắc rực rỡ trước mắt.
Mạch máu như đang sôi trào, ánh mắt cô mê ly, lần đầu tiên hiểu được cảm giác yêu là tốt đẹp như nào, trong nháy mắt, trái tim hai người như hợp cùng một chỗ, tuy hai mà một.
Tình cảm nồng đậm mênh mông như biển của anh mãnh liệt cuốn sang cả cô, tình cảm chôn sâu trong đáy lòng bị chân tình của anh kích động tuôn ra hết, dùng nhiệt tình đáp lại anh.
Hai người tình cảm mãnh liệt cứ như vậy mà đụng vào nhau, tóe ra vô số tia lửa.
Trong lòng có một góc tối u ám nhiều năm, những tia lửa rực rỡ này rọi vào đã làm xua tan tất cả mọi thứ.
Cảm giác chán ghét sợ hãi kinh hoảng nhiều năm chôn giấu trong lòng cô đang từng chút từng chút được loại bỏ.
Nụ hôn quấn quýt dừng lại, cô dựa vào trong ngực anh thở nhẹ, hai gò má ửng hồng, ngưng mắt nhìn anh.
“Tiêu Tát, cám ơn anh, cám ơn anh đã giúp em bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ.”
Cảm nhận được tình cảm truyền từ mắt cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, cũng lộ vẻ xúc động như cô.
“Anh cũng phải cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”
Hai người rúc vào nhau, hai tâm hồn gắn chặt, họ có thể đoán được tương lai tốt đẹp đang ở phía trước không xa.
Lời cuối sách
[Một người đi du lịch – Hương Di]
Trong bốn mùa xuân hạ thu đông, A Di thích nhất mùa thu.
Nắng nóng mùa hè dần biến mất, mà rét lạnh của mùa đông vẫn chưa tới, thời tiết này rất họp lòng người.
Ánh nắng ấm áp gió lành lạnh không khỏi làm cho người ta muốn thả chậm tiết tấu sinh hoạt, đáng tiếc những ngày tháng làm người ta thấy sảng khoải lại rất ngắn ngủi.
Có lúc nắng gắt cuối thu vẫn rất mạnh, hơn nửa mùa thu đều giống như mùa hè, có lúc mùa đông không kịp báo trước đã đến, thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh.
Năm nay nắng gắt cuối thu không mạnh như vậy, khiến A Di hưởng thụ thêm mấy ngày dễ chịu, tốt đẹp, nên đã làm một chút chuyện tốt đẹp giống như hưởng thụ tất cả! “Một người du lịch” – Quyển sách này cùng tên một bộ phim, đi ra ngoài du lịch.
A Di chưa từng đi du lịch một mình, trước kia không đi cùng người nhà thì cũng đi cùng bạn bè.
Hôm nay mùa thu, tôi hi vọng có thể thử đi du lịch một mình, cho dù chỉ đi một ngày cũng được. Được rồi, coi như đây là nguyện vọng trong mùa thu năm nay, lại nói, cũng đã sắp hết mùa thu rồi, tôi phải hành động nhanh lên một chút mới được.
Trở lại chuyện chính, nói một chút về “Giành làm mẹ kế định sẵn”, nữ chính Triệu Phù bởi vì cái chết của Vưu Tư Lệ trở thành nghi phạm bị bắt giữ, đối với Triệu Phù đây là một nguy cơ, nhưng cũng là một bước ngoặt, bởi vì chuyện này đã tạo ra cơ hội thay đổi bóng ma nhiều năm qua của cô.
Đúng như trong câu ngạn ngữ nói “Trong họa có phúc, trong phúc có họa.”
Phúc họa đi cùng nhau, cho nên gặp phải chuyện khó khan đừng quá chán nản, ai biết đó có phải là cơ hội thay đổi không.
Hẹn gặp lại ở quyển sách tiếp theo.
[Hết trọn bộ]
Buổi tối trở lại Villa, Tiêu Tát ngồi trong phòng khách nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mà ngực như có con côn trùng đang bò, ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu hiện lên cảnh cô không mảnh vải che thân nằm trong bồn tắm nghịch nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, khí nóng trong người càng lên cao, nhiệt độ tăng vụt, nhìn thấy hồ bơi bên ngoài, anh nhanh chóng cởi quần áo, thay quần bơi nhảy vào trong bể bơi, làm giảm nhiệt độ cơ thể.
Bơi hơn một tiếng sau anh mới lên bờ, cô đã tắm gội xong đi ra ngoài, đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
Mới vừa tắm xong, trên người Triệu Phù tỏa ra mùi hương thơm mát, cô mặt một cái áo T-shirt rộng rãi và một cái quần short ngắn lộ ra cặp đùi thon dài.
Bình thường cô rất ít mặc quần ngắn nên hiếm khi thấy đùi của cô, ánh mắt Tiêu Tát từ cổ áo cô chuyển xuống đường cong chỗ eo thon, lại nhìn về phía đùi cô vì ít phơi nắng mà nó trắng nõn đến lạ thường.
Hình như lỗ mũi anh có một dòng nước ấm muốn chảy xuống, Tiêu Tát gầm nhẹ một tiếng, ngay trước khi máu mũi chảy xuống đã kịp lao vào phòng tắm.
Triệu Phù ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng anh đi vào phòng tắm, có chút buồn bực, hồn nhiên không biết giờ phút này người nào đó đang chịu hành hạ của lửa dục.
Chờ sau khi cơ thể xao động trở lại bình thường, Tiêu Tát buồn bã trở về phòng khách.
“Anh sao thế, khó chịu ở đâu à?” Thấy anh ủ rũ cúi đầu, tinh thần không vui vẻ, cô quan tâm hỏi.
“Anh không sao.” Anh nhìn cô có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu không nói.
“Có thật không? Nhưng nhìn anh có vẻ không có tinh thần gì cả?” Cô hỏi lại lần nữa.
“Đó là bởi vì…” Chưa được thỏa mãn dục vọng thôi! Nhưng đương nhiên là anh không thể nào trả lời như vậy, chỉ tùy tiện trả lời “Có thể là hơi mệt, anh đi ngủ trước đây.”
Anh đi tới chiếc ghế rồi nằm xuống, đầu gối lên cái gối mang từ phòng ngủ ra, cơ thể cao lớn cuộn lại nhìn có chút đáng thương.
Không biết vì sao nhìn anh như vậy Triệu Phù lại có chút đau lòng.
“Giường rất rộng, chỉ cần anh không đụng phải em thì có thể ngủ ở trên giường.” Cô không kìm được lên tiếng.
“Anh có thể ngủ trên giường?” Tiêu Tát lập tức vui mừng, ngồi bật dậy.
“Ừ, chỉ cần không đụng vào em, đặc biệt là lúc em đang ngủ.” Cô nhắc nhở anh lần nữa.
“Anh bảo đảm chắc chắn sẽ không đụng phải em đâu.” Anh gật đầu thật mạnh, kích động đi vào phòng ngủ, nhào lên giường.
Nhìn thấy cô cũng đi vào, anh lật người sang một bên, nhường cho cô nằm bên trái.
Cái giường này thật sự rất rộng, có thể để ba người nằm ngủ mà vẫn không phải chen lấn, vì vậy hai người nằm vẫn còn một khoảng trống rất lớn.
Sau khi Triệu Phù năm xuống, Tiêu Tát cảm xúc phấn khởi, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người họ chung giường chung gối.
“Em xem, cái giường này rất rộng, anh chắc chắn sẽ không đụng phải em.”
Sự hưng phấn của anh lây sang cả Triệu Phù, cô nhìn anh, bên môi nở một nụ cười.
“Sao anh lại thích em?” Cô tính tình lạnh nhạt, đàn ông bình thường thích cô đều chỉ vì coi trong vẻ ngoài thanh lệ, nhưng sau một thời gian quen biết đều không chịu nổi tính tình lạnh nhạt của cô mà chia tay, tại sao anh có thể thích cô suốt từ lúc học cấp ba đến giờ?
“Tại sao à? Có thể kiếp trước anh cũng rất yêu em, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em rồi.” Tiêu Tát bị lạc trong nụ cười của cô thì thào đáp lại, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú tràn đầy tình cảm.
Tình cảm sâu đậm này như một dòng nước ấm chảy vào lòng Triệu Phù lại chảy ra khắp tứ chi để cho toàn thân cô nóng lên.
Một cảm giác ngọt ngào tiến vào ngực cô, ánh mắt luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, sau đó từ từ lại gần anh.
“Anh nhắm mắt lại.” Cô nhỏ giọng nói.
“Để là gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Nhanh lên, nhắm mắt lại đi.” Cô thúc giục.
Anh không hỏi nhiều nữa, nghe lời nhắm lại.
Cô mấp mái môi, hít sâu một hơi rồi chậm rãi cúi mặt xuống, khẽ chạm vào môi anh, cảm giác cũng không quá tệ, mơ hồ có ý nghĩ ngọt ngào nhộn nhạo.
Anh không dám tin mở mắt ra.
“Vừa rồi, em… có phải em hôn anh không?” Anh có chút kinh ngạc, cảm giác như ảo mộng.
“Ừ.” Cô nghiêng đầu nói ra cảm giác của bản thân “Cũng không quá ghê tởm như em tưởng tượng.”
“Em có thể thử lại lần nữa, hôn môi người yêu là một việc rất tuyệt vời, anh bảo đảm tuyệt đối không ghê tởm.” Anh cười tha thiết giật dây cô.
“Một lần là đủ rồi.” Cô nằm lại về chỗ.
“Em thật sự không muốn thử lần nữa à?” Anh có chút thất vọng.
“Giống như món ăn dù có ngon cũng không thể ăn quá nhiều một lần, tạm thời một ngày một lần thôi.”
“Nói vậy là, ngày mai em có thể hôn anh tiếp?” Hai mắt Tiêu Tát sáng lên.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, hơi cong môi không che giấu được nụ cười.
Ngày trăng mật thứ tư, thân thể Triệu Phù khó chịu nên họ trở về trước.
Lúc cô trở về bắt đầu phát sốt, bác sĩ chuẩn đoán là bị cảm cúm.
Thuở nhỏ cơ thể cô rất tốt, ít khi cảm mạo, lần này bị cúm lại sốt cao gần 40 độ, cả người nóng rực, ý thức mơ hồ.
Trong lúc mê man ngủ cô cảm thấy miệng rất khát, thì thào nói mê sảng.
“Nước… Muốn uống nước…”
“Được, có ngay đây, em chờ một chút.” Tiêu Tát vẫn luôn ngồi chăm sóc cô lập tức lấy một ly nước, đỡ cô dậy muốn đút cho cô.
Nhưng cô đang bị sốt cao cả người không có sức lực, nửa hôn mê nửa ngủ gật, đút vào miệng cô nước đều chảy ra ngoài hơn một nửa.
Tiêu Tát vội vàng lau khô nước chảy lên người cô, thử lại một lần nữa nhưng lần này anh đổ nhanh quá khiến cô bị sặc, ho khụ khụ không ngừng.
Anh đau lòng vỗ nhẹ lồng ngực cô, vì không muốn cô bị sắc lần nữa, anh bỗng ngậm một hớp nước vào miệng mình rồi chầm chậm mớm đút vào miệng cô, quả thật không bị chảy ra ngoài nữa.
Đang hôn mê lại có một dòng nước rót vào trong miệng đang khát khô của cô, cô theo bản năng dùng sức hút lấy.
Tiêu Tát bị động tác của cô làm cho mặt đỏ tới mang tai, cho cô uống xong, anh ngẩng đầu há miệng hít thở, cố gắng giảm bớt nhiệt độ nóng của cô truyền sang.
Anh thầm mắng mình một tiếng cầm thú, không nhìn thấy Triệu Phù đang sốt cao lại còn động dục với cô.
Nhưng sau khi tự sám hối, cả một ngày, chỉ cần cô kêu khát anh vẫn dùng miệng đút cho cô, một mặt dùng cách này sẽ ít bị nước tràn ra ngoài, cũng sẽ không khiến cô bị sặc, mặt khác anh cũng có lòng riêng.
Đút nước cho cô như vậy, cũng giống như đang hôn môi cô vậy, mà còn là hôn lưỡi, không giống lần trước cô chỉ chuồn chuồn đạp nước lướt qua.
Được rồi, anh thừa nhận mình thật sự là cầm thú, thừa dịp cô bị bệnh không biết gì mà hôn cô.
Buổi tối, Triệu Phù bắt đầu ra mồ hôi, sốt cao giảm đôi chút, cô yếu ớt mở mắt, nhìn thấy môi anh đang phủ lên môi cô, tiếp đó là một dòng nước mát lạnh từ miệng anh chảy vào miệng cô.
Cho cô uống nước xong, Tiêu Tát không nhịn được ngậm nhẹ đầu lưỡi cô trêu chọc trong giây lát rồi rời khỏi môi cô, thình lình nhìn thấy cô mở cặp mắt ra.
Giống như làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, anh lúng túng chột dạ vội vàng giải thích.
“Bởi vì dùng cốc cho em uống nước toàn chảy ra ngoài, còn có thể bị sặc nên anh mới dùng miệng đút cho em.”
“Anh không sợ lây bệnh cảm cúm của em à?” Cô không trách cứ gì anh mà chỉ hỏi.
Thấy hình như cô không có ý tức giận, Tiêu Tát thở phào nhẹ nhõm cười nói “Anh không sợ bị lây bệnh của em, nếu như anh mà bị bệnh thì đổi lại thành em chăm sóc anh.”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, hỏi tiếp “Em đói bụng, có gì ăn không?”
“Có, anh nấu cháo, bưng cho em ngay đây.”
Anh vội vàng đến phòng bếp lấy bát cháo được giữ ấm trong nồi cơm điện, đỡ cô ngồi dậy, cô cũng rất tự nhiên tựa vào ngực anh.
Hô hấp Tiêu Tát ngưng lại trong nháy mắt, khuôn mặt vui mừng, cô chủ động tựa vào ngực anh!
Anh hưng phấn đến nỗi không biết đặt tay ở đâu, cuối cùng vòng qua người ôm lấy cô, một tay cầm bát cháo, môt tay đút cháo cho cô.
Ăn xong một bát cháo, giọng nói Triệu Phù vì sốt cao mà hơi khàn, nói ra một câu kinh người.
“Tiêu Tát, chờ em khỏi bệnh, chúng ta ân ái nhé.”
“Hả?” Anh mở to mắt, không tin được lời cô vừa nói “Em… Em vừa nói gì?”
Sợ là mình nghe nhầm, Tiêu Tát xác nhận lại một lần nữa.
“Em chuẩn bị tốt rồi.” Cô khẽ mỉm cười, “Xin lỗi, để cho anh chờ lâu như vậy.”
Lần này bệnh đột nhiên tới để cho cô có thể tỉnh ngộ, phá bỏ gông xiềng trói buộc mình.
Những năm gần đây sự sợ hãi và bài xích hành động thân mật kia đều là gông xiềng cô đeo lên người, cho rằng như vậy sẽ không có người làm hại tới cô được nữa.
Nhưng điều này không khách gì cô nhốt mình lại, xây lên một bức tường ngăn cách hoàn toàn mình và người khác phái, không để cho người khác thân thiết với cô, cô cũng không cách nào thân mật với người khác.
Bây giờ bức tường này đã sụp đổ, gông xiềng cũng tháo bỏ, lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Tiếp đó, cô ôm cổ anh, đặt môi lên môi anh.
Tiêu Tát ngẩn ra, vui mừng hôn trả.
Cô bị anh dịu dàng dẫn dắt, chìm đắm trong kích tình chưa bao giờ thử.
Tiếng tim đập thật nhanh, như thể đột nhiên bước vào không gian lãng mạn, màu sắc rực rỡ trước mắt.
Mạch máu như đang sôi trào, ánh mắt cô mê ly, lần đầu tiên hiểu được cảm giác yêu là tốt đẹp như nào, trong nháy mắt, trái tim hai người như hợp cùng một chỗ, tuy hai mà một.
Tình cảm nồng đậm mênh mông như biển của anh mãnh liệt cuốn sang cả cô, tình cảm chôn sâu trong đáy lòng bị chân tình của anh kích động tuôn ra hết, dùng nhiệt tình đáp lại anh.
Hai người tình cảm mãnh liệt cứ như vậy mà đụng vào nhau, tóe ra vô số tia lửa.
Trong lòng có một góc tối u ám nhiều năm, những tia lửa rực rỡ này rọi vào đã làm xua tan tất cả mọi thứ.
Cảm giác chán ghét sợ hãi kinh hoảng nhiều năm chôn giấu trong lòng cô đang từng chút từng chút được loại bỏ.
Nụ hôn quấn quýt dừng lại, cô dựa vào trong ngực anh thở nhẹ, hai gò má ửng hồng, ngưng mắt nhìn anh.
“Tiêu Tát, cám ơn anh, cám ơn anh đã giúp em bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ.”
Cảm nhận được tình cảm truyền từ mắt cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, cũng lộ vẻ xúc động như cô.
“Anh cũng phải cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”
Hai người rúc vào nhau, hai tâm hồn gắn chặt, họ có thể đoán được tương lai tốt đẹp đang ở phía trước không xa.
Lời cuối sách
[Một người đi du lịch – Hương Di]
Trong bốn mùa xuân hạ thu đông, A Di thích nhất mùa thu.
Nắng nóng mùa hè dần biến mất, mà rét lạnh của mùa đông vẫn chưa tới, thời tiết này rất họp lòng người.
Ánh nắng ấm áp gió lành lạnh không khỏi làm cho người ta muốn thả chậm tiết tấu sinh hoạt, đáng tiếc những ngày tháng làm người ta thấy sảng khoải lại rất ngắn ngủi.
Có lúc nắng gắt cuối thu vẫn rất mạnh, hơn nửa mùa thu đều giống như mùa hè, có lúc mùa đông không kịp báo trước đã đến, thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh.
Năm nay nắng gắt cuối thu không mạnh như vậy, khiến A Di hưởng thụ thêm mấy ngày dễ chịu, tốt đẹp, nên đã làm một chút chuyện tốt đẹp giống như hưởng thụ tất cả! “Một người du lịch” – Quyển sách này cùng tên một bộ phim, đi ra ngoài du lịch.
A Di chưa từng đi du lịch một mình, trước kia không đi cùng người nhà thì cũng đi cùng bạn bè.
Hôm nay mùa thu, tôi hi vọng có thể thử đi du lịch một mình, cho dù chỉ đi một ngày cũng được. Được rồi, coi như đây là nguyện vọng trong mùa thu năm nay, lại nói, cũng đã sắp hết mùa thu rồi, tôi phải hành động nhanh lên một chút mới được.
Trở lại chuyện chính, nói một chút về “Giành làm mẹ kế định sẵn”, nữ chính Triệu Phù bởi vì cái chết của Vưu Tư Lệ trở thành nghi phạm bị bắt giữ, đối với Triệu Phù đây là một nguy cơ, nhưng cũng là một bước ngoặt, bởi vì chuyện này đã tạo ra cơ hội thay đổi bóng ma nhiều năm qua của cô.
Đúng như trong câu ngạn ngữ nói “Trong họa có phúc, trong phúc có họa.”
Phúc họa đi cùng nhau, cho nên gặp phải chuyện khó khan đừng quá chán nản, ai biết đó có phải là cơ hội thay đổi không.
Hẹn gặp lại ở quyển sách tiếp theo.
[Hết trọn bộ]
Tác giả :
Hương Di