Giang Sơn Tống Đế
Quyển 1 - Chương 16: Chạm trán Tần Cối
Tiêu Sơn chỉ cảm thấy da đầu phía sau run lên từng hồi, cũng không phải là hắn sợ gặp Tần Cối, sợ là sợ ở loại tình huống này gặp Tần Cối, Trương Tam sau này sẽ không còn cơ hội bôi đen Tần Cối nữa, bởi vì Tần Cối chắc chắn sẽ lấy đầu y ngay tại chỗ rồi!
Trương Tam biết mình đã gây họa lớn, bình thường y tùy tiện cẩu thả, không sợ trời không sợ đất, nhưng khi thật sự gặp phải Hoàng tử của Hoàng đế, từ đáy lòng vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi, ngay cả muốn giải thích hai câu cũng không biết nên nói như thế nào.
Tiêu Sơn nhanh chóng cân nhắc, hắn biết rõ hiện tại giải thích cái gì, cũng sẽ chỉ làm cho người thiếu niên trước mặt này hiểu lầm càng sâu, hơn nữa, hắn cũng không thể giải thích, không thể ăn ngay nói thật tới đây là để nghiên cứu địa hình. Nha hoàn bên kia đã chạy đi báo với Tần Cối trong phủ có gian tế a.
Tiêu Sơn âm thầm quyết định, dứt khoát đánh cuộc một lần! Vừa mới nghe hai người này nói chuyện, dường như vô cùng thống hận Tần Cối nhưng lại không thể làm gì.
Tiêu Sơn một bên nhanh chóng nghĩ ra đối sách, một bên nói huyên thuyên kéo dài thời gian, nhìn đại thúc trung niên bên cạnh Triệu Viện, hỏi: “Vị tiên sinh này là?”
Nam tử trung niên hừ một tiếng, cũng không trả lời, vẻ tức giận trên mặt rất rõ ràng.
Dù sao Triệu Viện cũng là từ nhỏ được nuôi dạy trong cung, cho dù có chán ghét người trước mặt, thì lễ nghi cơ bản vẫn phải có, liền nói: “Vị này chính là sư phó trong cung! Họ Sử, tên chỉ có một chữ Hạo.”
Tiêu Sơn không nghe thấy tên này còn tốt, mới nghe xong, hai mắt lập tức tròn xoe, biểu tình kia rất giống như mới nuốt phải con cóc.
Tiếng tăm trong lịch sử không nhỏ, ông ta đã từng làm qua chức Tể tướng. Nhưng tên tuổi của cháu trai ông còn lớn hơn nữa, chính là gian tướng tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Nam Tống – Sử Di Viễn!
Mà Tiêu Sơn nhanh chóng biết rõ, vị hoàng tử Triệu Viện ở trước mặt này, chính là một vị thần bất tử.
Lý do quan trọng nhất để Sử Hạo có thể làm đến chức Tể Tướng, chính là ông xuất thân từ phủ Thái tử, là thầy của Hoàng Đế Hiếu Tông – Triệu Thận!
Tiêu Sơn nhìn Sử Hạo, lại nhìn Triệu Viện, trong lòng ngũ vị tạp trần. Người trước mặt làn da trắng nõn, mắt hạnh hơi cong, hoàng tử Triệu Viện ung dung khí phách, không phải ai khác, chính là tiểu Hoàng tử mà hai ngày trước bản thân muốn đi lôi kéo! Hoàng Đế tương lai Tống Hiếu Tông – Triệu Thận!
Nên xử lý sao đây? Tiêu Sơn vội vàng tự hỏi. Lập tức chứng tỏ thân phận bỏ gian tà theo chính nghĩa? Dĩ nhiên là Triệu Viện trước mắt này sẽ không tin tưởng mình, giả làm người ái mộ Tần Cối, tiếp tục bôi đen Tần Cối? Rất tốt, ngươi đã giơ lên tấm bảng cùng một đảng với Tần Cối trước mặt Hoàng Đế tương lai rồi đấy, bỏ đi bỏ đi; chứng tỏ mình vô tội? Hình như không còn kịp rồi.
Triệu Viện hoàn toàn không biết trong lòng Tiêu Sơn đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy vẻ giật mình của hắn, trong lòng càng thêm chán ghét, rồi lại cố gắng nhẫn nại, thản nhiên nói: “Hoàng tử phạm pháp, trước phải giao cho Tông chính* đích thân thẩm tra xử lý. Tuy rằng Tần tể tướng nhà ngươi âm thầm vượt quyền điều khiển Đại Lý Tự, nhưng chỉ sợ không quản được chuyện của ta nha?”
(* Tông chính 宗正: phụ trách sự vụ của tông tộc hoàng thất và ngoại thích)
Mặc dù Sử Hạo khuyên Triệu Viện phải nhẫn nại, nhưng chính ông lại không kiềm chế tốt như Triệu Viện được, lạnh lùng nói: “Một nô bộc, lại dám dùng khẩu khí ngông cuồng, thật sự là không có tôn ti trật tự! Nhất định phải để cho tự Tần tể tướng đến xem, quý phủ của ông ta là có cái loại nô tài gì đây!”
Tiêu Sơn thầm nghĩ việc này bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không thể để Tần Cối tới đây, nếu không hôm nay chính là ngày mình mất tất cả. Hai người trước mặt còn dễ dàng hơn một chút, trước tiên phải lừa vị tiểu Hoàng tử này đến chỗ khác rồi nói sau. Hắn hít sâu một hơi, giả bộ như không chút nào quan tâm, nói: “Sử đại nhân, dù gì cũng chỉ là một hạ nhân không hiểu chuyện, cáo mượn oai hùm mà thôi. Chỉ là chuyện cỏn con không cần phải để Tần tể tướng đến đây, thanh danh truyền đi sẽ không được tốt a. Người đọc sách tính toán chi li với người thô tục, cũng quá hổ thẹn rồi.”
Mấy ngày nay Tiêu Sơn đọc qua mấy quyển sách về phong tục thời Tống, hiểu đến sâu sắc, người đọc sách thời Tống đều cho mình là thanh cao, đừng nói tính toán chi li với người khác, chỉ là quản lý mấy việc tài chính, đã cảm thấy bôi nhọ bản thân. Tuy rằng Tiêu Sơn không rõ lắm chức quan của Sử Hạo, nhưng nếu như ông ta có thể làm thầy của Triệu Viện, ít nhất cũng là Điện các Đại Học Sĩ, loại người này vô cùng thanh cao, nếu cùng với người khác khắc khẩu, lại còn ồn ào huyên náo, tuyệt đối trở thành truyện cười cho mấy kẻ đọc sách.
(Đại học sĩ(大學士) là một chức quan cao cấp thời quân chủ.)
Sử Hạo nghe xong những lời này, cơn tức trong lòng càng lớn, nhưng Triệu Viện đứng bên cạnh, vừa là Hoàng tử còn là học trò của mình, cho dù mất hết thể diện cũng phải bảo vệ y. Liền lập tức nói: “Thiên gia uy nghiêm, há có thể để cho dân thường tùy ý chà đạp? Cái này chính là đạo nghịch bất kính…”
Tiêu Sơn cắt ngang lời Sử Hạo: “Nếu chuyện này lọt vào tai Quan gia, tôi tớ của ta đương nhiên là không sống nổi, nhưng Điện hạ, chỉ sợ cũng không thể thiếu một trận trách phạt. Cho dù Quan gia yêu thương Điện hạ, sẽ không trách tội, nhưng chỉ sợ không khỏi cảm thấy sư phó như ông có chút nhiều chuyện, ở phủ Thừa Tướng cố ý khơi nào sự việc, phá hư quốc sự.” Tiêu Sơn từ cuộc trò chuyện của Triệu Viện và Sử Hạo lúc trước, đã nghe ra chút manh mối. Triệu Viện nói mình không kiên nhẫn nghe bọn họ giảng chuyện nghị hòa, cho nên ra ngoài để hít thở không khí.
Vậy bọn họ sẽ là ai? Một người trong đó đương nhiên là Tần Cối, nhưng còn người kia? Triệu Viện làm sao lại có thể vô duyên vô cớ một thân một mình chạy đến quý phủ Tần Cối du ngoạn?
Khách quý của quý phủ Tần Cối rốt cuộc là ai?
Tổng hợp tất cả lại, hiện đang làm khách quý trong phủ Tần Cối, không thể nghi ngờ nhất định là Hoàng Đế triệu Cấu.
Nếu như hiện tại làm ầm ĩ chuyện này lên… Triệu Cấu tuyệt đối sẽ biết. Về phần Triệu Cấu sau khi nghe xong chuyện này sẽ như thế nào?
Tiêu Sơn hoàn toàn có thể căn cứ vào ghi chép chuyện xưa của Triệu Cấu để phỏng đoán một chút.
Chiều hướng tốt, sẽ cảm thấy con trai làm cho mình mất mặt, rõ ràng đi đến quý phủ Tần cối lại cãi nhau với người ta, chiều hướng xấu, cảm thấy bên cạnh con trai có người xúi giục, chạy tới quý phủ Tần cối muốn phá hư quốc sách nghị hòa này.
Tiêu Sơn chính là đoán chắc điểm này, mới kết luận, chỉ cần lấy Triệu Cấu ra, đối phương tuyệt đối so với mình càng hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đây cũng là chân trần sợ gì đi giày a.
(*Quang cước đích bất phạ xuyên hài(光脚的不怕穿鞋): Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn | vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất.)
Sử Hạo nghe xong những lời này của Tiêu Sơn, cũng cảm thấy có chút cố kỵ, nhưng vẫn tức giận như cũ, Tiêu Sơn lén đá đá Trương Tam đang quỳ dưới đất, Trương Tam lập tức tỉnh ngộ, vội vàng ăn nói cẩn thận: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, đụng phải Điện hạ. Cũng là do tiểu nhân bị dầu làm cho tâm trí mê muội, chỉ nói thiên hạ đều là của lão gia nhà chúng ta đấy, hôm nay thấy Điện hạ, mới thấy được ngoài trời còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Tiểu nhân ngu dốt, Điện hạ muốn phạt muốn đánh cũng không dám một lời oán trách, chỉ cầu Điện hạ đừng nói chuyện này cho lão gia, bằng không thì, một khi lão gia nhà ta nổi giận, sẽ ném tiểu nhân vào Đại Lý Tự a.”
Tiêu Sơn nghe xong những lời này, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, Trương Tam thật là đại trượng phu, đã bị như thế này còn không quên ra sức bôi nhọ Tần Cối!
Triệu Viện vẫn bình thường như cũ, phất phất tay, nói: “Được rồi, nô bộc thô tục, không hiểu chuyện, lão sư cần gì phải chấp nhặt với y?”
Sử Hạo cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, để tránh ảnh hưởng xấu đến Triệu Viện, liền tức giận hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Vô sỉ không biết xấu hổ, trên lừa gạt thiên tử, dưới hà hiếp dân chúng, cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng!”
Tiêu Sơn thấy chuyện này đã kết thúc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nào đoán được lời còn chưa dứt, bỗng một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Sử đại nhân, ngươi nói ai là vô sỉ?”
Tiêu Sơn nghe xong, cùng Trương tam xoay người lại, chỉ thấy cách xa mình hơn mười thước, là một người khoác áo choàng màu tím, râu tóc trắng xóa. Lão già kia mặt mũi nhăn nheo, khóe miệng mang theo mỉm cười, hai tay đút trong tay áo để trước ngực, hai mắt híp lại, trong đó bắn ra hàn quang (*sắc bén).
Bên người lão ta, có hai ba tay sai, đều có vẻ khổng võ hữu lực (*khổng vũ hữu lực 孔武有力 rất oai phong và có sức mạnh.), sắc bén âm ngoan.
Người đến không phải ai khác, chính là Tần Cối!
Trương Tam biết mình đã gây họa lớn, bình thường y tùy tiện cẩu thả, không sợ trời không sợ đất, nhưng khi thật sự gặp phải Hoàng tử của Hoàng đế, từ đáy lòng vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi, ngay cả muốn giải thích hai câu cũng không biết nên nói như thế nào.
Tiêu Sơn nhanh chóng cân nhắc, hắn biết rõ hiện tại giải thích cái gì, cũng sẽ chỉ làm cho người thiếu niên trước mặt này hiểu lầm càng sâu, hơn nữa, hắn cũng không thể giải thích, không thể ăn ngay nói thật tới đây là để nghiên cứu địa hình. Nha hoàn bên kia đã chạy đi báo với Tần Cối trong phủ có gian tế a.
Tiêu Sơn âm thầm quyết định, dứt khoát đánh cuộc một lần! Vừa mới nghe hai người này nói chuyện, dường như vô cùng thống hận Tần Cối nhưng lại không thể làm gì.
Tiêu Sơn một bên nhanh chóng nghĩ ra đối sách, một bên nói huyên thuyên kéo dài thời gian, nhìn đại thúc trung niên bên cạnh Triệu Viện, hỏi: “Vị tiên sinh này là?”
Nam tử trung niên hừ một tiếng, cũng không trả lời, vẻ tức giận trên mặt rất rõ ràng.
Dù sao Triệu Viện cũng là từ nhỏ được nuôi dạy trong cung, cho dù có chán ghét người trước mặt, thì lễ nghi cơ bản vẫn phải có, liền nói: “Vị này chính là sư phó trong cung! Họ Sử, tên chỉ có một chữ Hạo.”
Tiêu Sơn không nghe thấy tên này còn tốt, mới nghe xong, hai mắt lập tức tròn xoe, biểu tình kia rất giống như mới nuốt phải con cóc.
Tiếng tăm trong lịch sử không nhỏ, ông ta đã từng làm qua chức Tể tướng. Nhưng tên tuổi của cháu trai ông còn lớn hơn nữa, chính là gian tướng tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Nam Tống – Sử Di Viễn!
Mà Tiêu Sơn nhanh chóng biết rõ, vị hoàng tử Triệu Viện ở trước mặt này, chính là một vị thần bất tử.
Lý do quan trọng nhất để Sử Hạo có thể làm đến chức Tể Tướng, chính là ông xuất thân từ phủ Thái tử, là thầy của Hoàng Đế Hiếu Tông – Triệu Thận!
Tiêu Sơn nhìn Sử Hạo, lại nhìn Triệu Viện, trong lòng ngũ vị tạp trần. Người trước mặt làn da trắng nõn, mắt hạnh hơi cong, hoàng tử Triệu Viện ung dung khí phách, không phải ai khác, chính là tiểu Hoàng tử mà hai ngày trước bản thân muốn đi lôi kéo! Hoàng Đế tương lai Tống Hiếu Tông – Triệu Thận!
Nên xử lý sao đây? Tiêu Sơn vội vàng tự hỏi. Lập tức chứng tỏ thân phận bỏ gian tà theo chính nghĩa? Dĩ nhiên là Triệu Viện trước mắt này sẽ không tin tưởng mình, giả làm người ái mộ Tần Cối, tiếp tục bôi đen Tần Cối? Rất tốt, ngươi đã giơ lên tấm bảng cùng một đảng với Tần Cối trước mặt Hoàng Đế tương lai rồi đấy, bỏ đi bỏ đi; chứng tỏ mình vô tội? Hình như không còn kịp rồi.
Triệu Viện hoàn toàn không biết trong lòng Tiêu Sơn đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy vẻ giật mình của hắn, trong lòng càng thêm chán ghét, rồi lại cố gắng nhẫn nại, thản nhiên nói: “Hoàng tử phạm pháp, trước phải giao cho Tông chính* đích thân thẩm tra xử lý. Tuy rằng Tần tể tướng nhà ngươi âm thầm vượt quyền điều khiển Đại Lý Tự, nhưng chỉ sợ không quản được chuyện của ta nha?”
(* Tông chính 宗正: phụ trách sự vụ của tông tộc hoàng thất và ngoại thích)
Mặc dù Sử Hạo khuyên Triệu Viện phải nhẫn nại, nhưng chính ông lại không kiềm chế tốt như Triệu Viện được, lạnh lùng nói: “Một nô bộc, lại dám dùng khẩu khí ngông cuồng, thật sự là không có tôn ti trật tự! Nhất định phải để cho tự Tần tể tướng đến xem, quý phủ của ông ta là có cái loại nô tài gì đây!”
Tiêu Sơn thầm nghĩ việc này bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không thể để Tần Cối tới đây, nếu không hôm nay chính là ngày mình mất tất cả. Hai người trước mặt còn dễ dàng hơn một chút, trước tiên phải lừa vị tiểu Hoàng tử này đến chỗ khác rồi nói sau. Hắn hít sâu một hơi, giả bộ như không chút nào quan tâm, nói: “Sử đại nhân, dù gì cũng chỉ là một hạ nhân không hiểu chuyện, cáo mượn oai hùm mà thôi. Chỉ là chuyện cỏn con không cần phải để Tần tể tướng đến đây, thanh danh truyền đi sẽ không được tốt a. Người đọc sách tính toán chi li với người thô tục, cũng quá hổ thẹn rồi.”
Mấy ngày nay Tiêu Sơn đọc qua mấy quyển sách về phong tục thời Tống, hiểu đến sâu sắc, người đọc sách thời Tống đều cho mình là thanh cao, đừng nói tính toán chi li với người khác, chỉ là quản lý mấy việc tài chính, đã cảm thấy bôi nhọ bản thân. Tuy rằng Tiêu Sơn không rõ lắm chức quan của Sử Hạo, nhưng nếu như ông ta có thể làm thầy của Triệu Viện, ít nhất cũng là Điện các Đại Học Sĩ, loại người này vô cùng thanh cao, nếu cùng với người khác khắc khẩu, lại còn ồn ào huyên náo, tuyệt đối trở thành truyện cười cho mấy kẻ đọc sách.
(Đại học sĩ(大學士) là một chức quan cao cấp thời quân chủ.)
Sử Hạo nghe xong những lời này, cơn tức trong lòng càng lớn, nhưng Triệu Viện đứng bên cạnh, vừa là Hoàng tử còn là học trò của mình, cho dù mất hết thể diện cũng phải bảo vệ y. Liền lập tức nói: “Thiên gia uy nghiêm, há có thể để cho dân thường tùy ý chà đạp? Cái này chính là đạo nghịch bất kính…”
Tiêu Sơn cắt ngang lời Sử Hạo: “Nếu chuyện này lọt vào tai Quan gia, tôi tớ của ta đương nhiên là không sống nổi, nhưng Điện hạ, chỉ sợ cũng không thể thiếu một trận trách phạt. Cho dù Quan gia yêu thương Điện hạ, sẽ không trách tội, nhưng chỉ sợ không khỏi cảm thấy sư phó như ông có chút nhiều chuyện, ở phủ Thừa Tướng cố ý khơi nào sự việc, phá hư quốc sự.” Tiêu Sơn từ cuộc trò chuyện của Triệu Viện và Sử Hạo lúc trước, đã nghe ra chút manh mối. Triệu Viện nói mình không kiên nhẫn nghe bọn họ giảng chuyện nghị hòa, cho nên ra ngoài để hít thở không khí.
Vậy bọn họ sẽ là ai? Một người trong đó đương nhiên là Tần Cối, nhưng còn người kia? Triệu Viện làm sao lại có thể vô duyên vô cớ một thân một mình chạy đến quý phủ Tần Cối du ngoạn?
Khách quý của quý phủ Tần Cối rốt cuộc là ai?
Tổng hợp tất cả lại, hiện đang làm khách quý trong phủ Tần Cối, không thể nghi ngờ nhất định là Hoàng Đế triệu Cấu.
Nếu như hiện tại làm ầm ĩ chuyện này lên… Triệu Cấu tuyệt đối sẽ biết. Về phần Triệu Cấu sau khi nghe xong chuyện này sẽ như thế nào?
Tiêu Sơn hoàn toàn có thể căn cứ vào ghi chép chuyện xưa của Triệu Cấu để phỏng đoán một chút.
Chiều hướng tốt, sẽ cảm thấy con trai làm cho mình mất mặt, rõ ràng đi đến quý phủ Tần cối lại cãi nhau với người ta, chiều hướng xấu, cảm thấy bên cạnh con trai có người xúi giục, chạy tới quý phủ Tần cối muốn phá hư quốc sách nghị hòa này.
Tiêu Sơn chính là đoán chắc điểm này, mới kết luận, chỉ cần lấy Triệu Cấu ra, đối phương tuyệt đối so với mình càng hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đây cũng là chân trần sợ gì đi giày a.
(*Quang cước đích bất phạ xuyên hài(光脚的不怕穿鞋): Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn | vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất.)
Sử Hạo nghe xong những lời này của Tiêu Sơn, cũng cảm thấy có chút cố kỵ, nhưng vẫn tức giận như cũ, Tiêu Sơn lén đá đá Trương Tam đang quỳ dưới đất, Trương Tam lập tức tỉnh ngộ, vội vàng ăn nói cẩn thận: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, đụng phải Điện hạ. Cũng là do tiểu nhân bị dầu làm cho tâm trí mê muội, chỉ nói thiên hạ đều là của lão gia nhà chúng ta đấy, hôm nay thấy Điện hạ, mới thấy được ngoài trời còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Tiểu nhân ngu dốt, Điện hạ muốn phạt muốn đánh cũng không dám một lời oán trách, chỉ cầu Điện hạ đừng nói chuyện này cho lão gia, bằng không thì, một khi lão gia nhà ta nổi giận, sẽ ném tiểu nhân vào Đại Lý Tự a.”
Tiêu Sơn nghe xong những lời này, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, Trương Tam thật là đại trượng phu, đã bị như thế này còn không quên ra sức bôi nhọ Tần Cối!
Triệu Viện vẫn bình thường như cũ, phất phất tay, nói: “Được rồi, nô bộc thô tục, không hiểu chuyện, lão sư cần gì phải chấp nhặt với y?”
Sử Hạo cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, để tránh ảnh hưởng xấu đến Triệu Viện, liền tức giận hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Vô sỉ không biết xấu hổ, trên lừa gạt thiên tử, dưới hà hiếp dân chúng, cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng!”
Tiêu Sơn thấy chuyện này đã kết thúc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nào đoán được lời còn chưa dứt, bỗng một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Sử đại nhân, ngươi nói ai là vô sỉ?”
Tiêu Sơn nghe xong, cùng Trương tam xoay người lại, chỉ thấy cách xa mình hơn mười thước, là một người khoác áo choàng màu tím, râu tóc trắng xóa. Lão già kia mặt mũi nhăn nheo, khóe miệng mang theo mỉm cười, hai tay đút trong tay áo để trước ngực, hai mắt híp lại, trong đó bắn ra hàn quang (*sắc bén).
Bên người lão ta, có hai ba tay sai, đều có vẻ khổng võ hữu lực (*khổng vũ hữu lực 孔武有力 rất oai phong và có sức mạnh.), sắc bén âm ngoan.
Người đến không phải ai khác, chính là Tần Cối!
Tác giả :
Thiệu Hưng Thập Nhất