Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 315: Cuộc Đàm Phán Vô Nghĩa
Ngày 14 tháng 1 năm 1729 thiên nguyên, cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Thời gian hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công chiếm cảng Lỗ Đạt đã được tròn một tháng, cảng Lỗ Đạt cũng dần dần khôi phục lại sự yên bình ngày trước. Các cửa hàng trên những con đường sớm đã khôi phục lại hoạt động bình thường, hơn nữa thu được hàng hóa thương phẩm vô cùng phong phú, giá cả vô cùng hời. Nhất là những sản phẩm công nghiệp, hấp dẫn không ít cư dân tới mua bán, . Thương phẩm tới từ địa khu Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á bắt đầu cuồn cuộn không ngớt tràn vào cảng Lỗ Đạt, sau đó tiếp tục tràn tới vùng trung tâm của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Cảng Lỗ Đạt ngày hôm nay, trừ khắp nơi đều là công trường xây dựng, bến tàu rất là bận rộn ra, không thì không còn chỗ đặc biệt nào nữa. Trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do Bách Viên Sùng chỉ huy sau khi đổ bộ, thì chẳng hề tiếp tục tiến công nữa, mà là đồn trú ở càng Lỗ Đạt, chỉnh đốn bộ đội, tổng kết kinh nghiệm, tích trữ vật tư, coi như không thấy vô số quân đội Lỗ Ni vào đồn trú ở địa khu Y Ba Đan.
Quyết định kỳ quái này làm Trầm Tường Vân tham mưu quân bộ quân Lam Vũ thấy có chút không bình thường. Cá nhân hắn cho rằng, sau khi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công chiếm cảng Lỗ Đạt, phải lập tức tấn công vào địa khu Y Ba Đan trước khi quân đội Lỗ Ni kịp đưa ra phản ứng. Chiếm lấy địa khu Y Ba Đan đồng thời lấy địa khu Y Ba Đan làm điểm tựa cho trận địa phòng ngự, lợi dụng ưu thế về hỏa lực, tiêu hao thật nhiều lực lượng của quân đội Lỗ Ni. Mà không phải cứ ngồi đợi ở cảng Lỗ Đạt, lãng phí cơ hội vô ích. Hiện giờ một tháng thời gian đã qua. Quân đội Lỗ Ni đã kịp phản ứng lại. Địa khu Y Ba Đan đã tụ tập vô số sinh lực quân, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nếu muốn công chiếm Y Ba Đan thì càng phí thêm tinh lực rồi.
Thế nhưng cho dù hắn nhiều lần kiến nghị với Dương Túc Phong hành động thật nhanh, song Dương Túc Phong luôn uyển chuyển cự tuyệt , hơn nữa ánh mắt có chút quái dị, tựa hồ muốn nói gì đó với hắn, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Hai cái nắm xương khô Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm ánh mắt cũng có chút quái dị, bọn họ cũng nói gần nói xa giúp cho Dương Túc Phong phủ quyết đề nghị của Trầm Tường Vân. Làm cho trong lòng Trầm Tường Vân buồn bực vô cùng, không biết là ba người bọn họ đang làm cái trò quỷ quái gì.
Trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ hai quân Lam Vũ do Da Luật Cao Phi suất lĩnh đã tới được cảng Lỗ Đạt. Khiến cho binh lực của quân Lam Vũ được tăng cường cực lớn, kế hoạch công chiếm Y Ba Đan cũng càng thêm chín muồi. Nhưng Dương Túc Phong vẫn không hạ lệnh tấn công Y Ba Đan. Mặc dù y đi tới nơi đâu, cũng tuyên truyền bốn phía là quân Lam Vũ sắp tấn công Y Ba Đan. Nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ hành động gì, ngược lại Da Luật Phi và bộ hạ của hắn đang ở trong quân doanh lén lén lút lút không biết là đang nghiên cứu cái gì. Phương thức huấn luyện cũng rất đặc biệt, nhìn qua không giống với huấn luyện bình thường của quân Lam Vũ, mà là huấn luyện đặc biệt lâm thời, hơn nữa còn dự trữ cực nhiều dược phẩm, bao gồm cả các loại thuốc rất ít dùng đến như trị muỗi đốt và rắn độc cắn.
Trầm Tường Vân càng ngày càng cảm thấy quái dị, cũng ngày càng thấy tò mò. Mặc dù hắn biết rõ điều lệ bảo mật của bộ đội không cho phép hắn nghe ngóng điều gì có liên quan. Nhưng, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của hắn vẫn không kìm được sai khiến hắn đi nghe ngóng tới cùng. Thế nhưng hắn còn chưa bắt đầu hành động, Dương Túc Phong đã tự mình nói cho hắn, hắn sẽ bị điều tới nhậm chức ở bộ đội phi dĩnh không quân quân Lam Vũ chuẩn bị thành lập, hiệp trở thành lập bộ đội phi dĩnh.
*** Trước đó mình dịch phi dĩnh là tàu bay, nhưng thử đọc bộ đội tàu bay thì cực ngố. Để giữ tính chất độc đáo của tác phẩm kiểu dị giới, ảo tưởng, từ nay mình sẽ giữ nguyên là phi dĩnh mà không dịch ra tiếng Việt nữa. Phi là bay, dĩnh là tàu/thuyền, rất dễ hiểu. Thế nhé!
Đây là chuyện nằm mơ cũng muốn, Trầm Tường Vân vui mừng khôn siết, lại mẫn cảm ý thức được là có thứ gì đó muốn che dấu mình. Nhưng nếu thượng cấp không nói, hắn cũng không dám hỏi, vì thế mau mắn thu thập vật phẩm tùy thân của mình, ngồi thuyền trở về La Ni Tây Á. Tới căn cứ bộ đội phi dĩnh không quân thần bí báo cáo.
Dương Túc Phong có hơi chút tiếc nuối. Trầm Tường Vân đúng là một tham mưu không tệ nhưng lòng hiếu kỳ của hắn quá mạnh. Dẫn tới có khả năng sẽ tạo thành bại lộ bí mật cho hành động quân Lam Vũ. Chỉ đành điều hắn đi trước, đương nhiên, bộ đội phi dĩnh không quân cần rất nhiều nhân tài, cũng là một nguyên nhân trong đó. Lần này để Da Luật Cao Phi và hai nghìn quan binh hải quân lục chiến đội dưới sự chỉ huy của hắn vượt qua con đường chết chóc nguy hiểm trùng trùng đánh lén Mông Địa Tạp La, đúng là hành vi vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cần bảo mật nghiêm ngặt nhất. Nếu không một khi trung đoàn thứ hai của hải quân lục chiến đội bị nguy khốn thì việc giải cứu sẽ vô cùng phiền phức.
“Phong lĩnh, công tước Phân Lãng đại thần bộ chính vụ của vương quốc Lỗ Ni tới cầu kiến.” Tiết Tư Khỉ tiến vào báo cáo.
Ánh mắt Dương Túc Phong từ từ rời khỏi bản đồ quân sự, bình thản nói: “Ông ta tới thật là nhanh đó! Ông ta đi một mình sao?”
Tiết Tư Khỉ gật đầu đáp vâng.
Dương Túc Phong gật gù, trầm ngâm nói: “Mời ông ta ăn cơm, sau đó dẫn ông ta tới thư phòng tìm ta.”
Tiết Tư Khỉ gật đầu rời đi.
Công tước Phân Lãng đúng là tới một mình, chỉ mang theo mười mấy hộ vệ và tùy tùng, thậm chí toàn bộ đều đổi thường phục, căn bản không nhìn ra địa vị và thân phận của ông ta. Sau khi xuất phát từ thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, ông ta luôn ngày đêm không nghỉ đi tới cảng Lỗ Đạt, trên đường ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều tiến hành ở trên xe, coi như là không nhục sư mệnh. Trong vòng nửa tháng tới được mục tiêu, hơn nữa quân Lam Vũ còn chưa phát động công kích với Y Ba Đan.
Thế nhưng từ sau khi tiến vào cảng Lỗ Đạt, công tước Phân Lãng liền cảm giác được một áp lực cực lớn, một loại áp lực không biết tới từ phương nào, một loại áp lực làm cho công tước Phân Lãng cảm thấy trọng trách trên vai thêm nặng nề. Cũng cảm nhận được một loại không khí không lành, trong tiềm thực ông ta nhận ra, có lẽ chuyến này đi phí công rồi.
Kỳ thực trên đường phố ở cảng Lỗ Đạt ông ta không hề nhìn thấy bất kỳ binh sĩ chính quy quân Lam Vũ nào, chỉ thỉnh thoảng có binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân dưới quyền phủ đại đô đốc Mỹ La tuần tra qua. Có lẽ là ở cương vị trọng yếu, ví như phủ thị chính của cảng Lỗ Đạt, cũng có những binh sĩ làm người ta cảm thấy mới mẻ này đứng gác. Cho dù không chính diện tiếp xúc với quân Lam Vũ ở trên chiến trường, nhưng công tước Phân Lãng cũng biết, những binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân này không phải là quân Lam Vũ đã trực tiếp đối kháng với quân đội Lỗ Ni ở trên chiến trường.
Nhưng quan binh đội cảnh vệ nhân dân này đều không có khôi giáp dày nặng, trên người mặc đều là quân trang mỏng manh màu xanh thẫm. Trên quân trang còn dẫu hiệu quân hàm rất độc đáo, còn có quân hàm rất là nổi bật. Bọn họ đầu đội mũ lưỡi trai, bên chân phải có đeo lưỡi lê của súng trường Mauser. Lưỡi lê của súng trường Mauser mặc dù phát sáng loang loáng, nhưng công tước Phân Lãng không cảm giác được có gì đặc biệt, so sánh với lưỡi búa câu liêm của quân đội Lỗ Ni, thì thật đúng là phù thủy nhỏ gặp đại pháp sư rồi.
Thế nhưng, chính những binh sĩ ngay cả khôi giáp cũng không có này, đã đem quân đội Lỗ Ni cường đại nhất đại lục Y Vân đánh cho tơi bời hoa lá, răng rơi đầy đất. Ngay cả Khắc Lai Mỗ cũng không thể không thừa nhận quân đội Lỗ Ni tổn thất nặng nề. Trận chiến Lạp Lạc, mười vạn tinh nhuệ biến thành con số không. Đây còn chưa bao gồm tổn thất ở Tình Xuyên đạo và cảng Lỗ Đạt. Mà binh lực của quân Lam Vũ còn ít hơn quân đội Lỗ Ni rất nhiều. Ông ta nghĩ không ra những chiến sĩ quân Lam Vũ thân hình mỏng manh ít nhất nhỏ hơn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ một phần ba này, vì sao lại có thể đánh bại quân đội Lỗ Ni xưa nay nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến.
Phủ tổng đốc của cảng Lỗ Đạt đã trong tầm mắt.
Theo Phân Lãng thấy, phủ tổng đốc cảng Lỗ Đạt cũng không có gì đặc biệt cả, điều khác biệt duy nhất là những lính canh đứng ở cửa. Bọn họ khác với những lính canh trước cửa phủ thị chính mà ông ta vừa nhìn thấy, bọn họ đều đầu đội mũ sắt, người mặc đồ ngụy trang, súng cũng đảo lại vác ở đằng sau lưng, chân dẫm lên giày lính rất dày. Những người này mới là binh sĩ quân Lam Vũ lên chiến trường thật sự, thậm chí công tước Phân Lãng còn có thể cảm thụ được sát khi dào dạt từ trên người bọn họ tràn ra.
Không nằm ngoài dự liệu, quân Lam Vũ tỏ ra rất bình thường với việc công tước Phân Lãng tới, không tỏ ra kiêu ngạo thế bề trên, cũng chẳng có khúm núm lấy lòng, chỉ đơn giản thông báo xong, công tước Phân Lãng liền được chào mời ăn cơm. Ăn cơm xong liền được dẫn tới thư phòng của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong chính đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, cúi đầu đưa bút viết lia lịa, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, mày nhíu chặt lại. Nhìn thấy công tước Phân Lãng tới, liền bỏ bút xuống, ra hiệu cho công tước ngồi xuống ghế xô pha bên cạnh, không cần phải khách khí.
Công tước Phân Lãng đứng nghiêm trước mặt Dương Túc Phong, bỏ mũ của mình xuống, khom nửa lưng tỏ ý hành lễ, trang nghiêm đạo mạo nói: “Đại đô đốc các hạ địa khu Mỹ La quân Lam Vũ tôn kính, tôi đại biều cho quốc vương vương quốc Lỗ Ni Lợi Á…”
Dương Túc Phong hơi nhíu mày lại, không đợi cho công tước Phân Lãng nói xong, đã cắt ngang lời ông ta, tủy ý xua xua tay, bình thản nói: “Ông không cần phải sử dụng lễ nghi ngoại giao khách sáo với ta, ở chỗ ta không có quan ngoại giao, ta cũng không hiểu cái khách sáo này. Nếu như ông thích cái cách nói chuyện này, làm phiền ông vất vả thêm thờ gian nữa, tới địa khu Mỹ Ni Tư, quan ngoại giao của chúng ta ở nơi đó.”
Vì thế công tước Phân Lãng biết điều ngậm miệng lại, ông ta đã biết Dương Túc Phong xưa nay thích ăn thật nói thẳng, không hề vòng vo lằng nhằng. Nhưng cũng vì Dương Túc Phong nói chuyện thẳng thừng, làm trong lòng ông ta cảm thấy có chút bất an, đây là đối thủ khó đối phó nhất, bởi vì trong tay đối phương có đủ quân bài chủ chốt, mà bản thân thì không có một lá nào.
Công tước Phân Lãng ngồi xuống ghế xô pha ở bên bàn trà, Tiết Tư Khỉ tự mình đưa trà lên.
Dương Túc Phong cũng ngồi xuống, nhìn qua công tước Phân Lãng có chút quẫn bách lo lắng, hờ hững nói: “Thật xin lỗi công tước Phân Lãng, quân đội của ta lập tức sẽ tiến tới Y Ba Đan, còn có rất nhiều công tác chuẩn bị cần ta tới làm. Chúng ta chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ. Đương nhiên, nếu như chúng ta thẳng thắn chân thành với nhau, thì mười lăm phút cũng là đủ rồi.”
Công tước Phân Lãng để lòng mình bình tĩnh trở lại, mang theo nụ cười ngoại giao nói: “Đương nhiên, chúng tôi mang theo tâm ý chân thành thẳng thắn tới nơi này, tôi mang theo tới lời chào hỏi và thăm gửi của toàn thể người Lô Ni Lợi Á tới quân Lam Vũ. Chúng tôi không muốn chiến tranh tiếp tục kéo dài, điều này đối với hai phía chúng ta mà nói, đều không có chút lợi ích nào…”
Dương Túc Phong đột nhiên cười cổ quái.
Lời nói của Phân Lãng công tước không tự chủ được ngừng bặt lại ngạc nhiên nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong khe khẽ à một tiếng, lập tức lắc đầu, mang theo sự hối lỗi nói: “Ôi, thật xin lỗi, công tước Phân Lãng, không phải là ta chế giễu ông đâu. Ta chỉ muốn nói rõ một chút, chiến tranh đối với các vị mà nói đúng là không có được lợi ích gì. Nhưng đối với chúng ta, thì lại không thể nói như thế được, ít nhất thì tốt xấu mỗi thứ một nửa. Ít nhất chiến tranh cấp cho rất nhiều người cơ hội phát huy tài hoa, cũng làm cho rất nhiều người kiếm được công việc thu nhập không tệ. Đương nhiên quan trọng nhất nhất chính là, rất nhiều công xưởng của Cách Lai Mỹ có thể ngày đêm làm việc, sản xuất đạn dược trang bị cho chúng ta, kiếm được vô số lợi nhuận.”
Công tước Phân Lãng không khỏi ngạc nhiên, còn có cả kiểu nói chuyện này?
Dương Túc Phong chẳng để ý tới sự ngạc nhiên của ông ta, cứ tiếp tục miệng ta ta nói: “Ông không biết là, những nguời giàu lớn nhờ chiến tranh nhiều lắm, từng người giàu tới chảy mỡ ra. Ta đem thuế suất của bọn họ của bọn họ tăng tới ba trăm phần trăm, mà kim tệ nặng chình chịch vẫn cứ cuồn cuồn không dứt chạy vào hầu bao của bọn họ… nếu trường chiến tranh này dừng lại, bọn họ không tới tận cửa đập vỡ chén cơm của ta thì không xong.”
Công tước Phân Lãng có hơi mù mờ hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ chỉ bởi vì có thế mà ngài phát động chiến tranh.”
Dương Túc Phong không kìm được bật cười, tự giễu nói: “Đương nhiên không phải. Hà hà, ông có thể coi ta như một kẻ mê chiến tranh là được, ta đích xác là còn có ý muốn chiến tranh tiếp diễn. Nếu không nhiều vũ khí đạn dược như vậy không có chỗ mà tiêu hao rồi. Còn phải tìm thêm nhà kho khác để cất chứa, nhiều chuyện phiền phức như vậy, chẳng bằng như dốc hết một hơi ra toàn bộ. Quân đội Lỗ Ni các vị tập trung hết ở cả dải tam giác giữa Ngao Tát Đức, Khố Ba, Lạp Lạc, chúng tôi cũng đang chuẩn bị xuất phát tới nơi đó. Ở đó cùng các vị quyết một trận cao thấp, giải quyết hoàn toàn vấn đề của Lỗ Ni Lợi Á.”
Công tước Phân Lãng khích lệ bản thân khống chế tâm tình, nhưng vẫn mang theo một chút phẫn nộ nói: “Dương Túc Phong, ngươi nhất định muốn tiêu diệt Lỗ Ni Lợi Á chúng ta mới cam tâm sao? Chẳng lẽ, tất cả mọi thứ ngươi muốn phải thông qua thủ đoạn chiến tranh tàn nhẫn mới có thể có được sao? Ngươi muốn nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn người Lỗ Ni chết không chút giá trị nào trên vùng đất khô cằn này sao?”
Dương Túc Phong bình tĩnh lắng nghe, tới khi ông ta nói xong, mới chầm rãi bình tính nói: “Công tước Phân Lãng, ông sai rồi, ta hoàn toàn không muốn tiêu diệt Lỗ Ni Lợi Á, lại càng không muốn tiêu diệt tất cả người Lỗ Ni Lợi Á. Ta chỉ muốn quân đội Lỗ Ni Lợi Á buông vũ khí, tiếp nhận sự chỉ huy và cải biên của ta. Ta có thể thẳng thắn nói với ông. Sở dĩ ta phải tấn công Lỗ Ni Lợi Á là bởi vì sự uy hiếp quá lớn của các vị đối với chúng ta, ta không thể không để yên cho qua được…”
Công tước Phân Lãng nhíu mày nói: “Nói một cách chính xác thì quân Lam Vũ các ngươi uy hiếp Lỗ Ni Lợi Á chúng ta.”
Dương Túc Phong cười thản nhiên, hờ hững nói: “Nói như vậy cũng được.”
Công tước Phân Lãng ánh măt thâm trầm nói: “Lỗ Ni Lợi Á chúng tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối sẽ không uy hiếp sự tồn tại của các vị, mong các vị hãy lập tức dừng lại hành động chiến tranh. Chúng ta có thể thông qua phương thức đàm phán để giải quyết vấn đề. Nếu như ngài thấy có điều gì cần thiết, chúng tôi có thể đưa ra bồi thường ở mức độ nào đó, cho tới khi các vị hài lòng mới thôi.”
Khi nói lời này, sắc mặt công tước Phân Lãng vô cùng kìm nén và phẫn nộ, mỗi một chữ dường như đều phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được. Trên lịch sử đại lục Y Vân, đây là lần đầu tiên người Lỗ Ni Lợi Á chủ động đưa ra đề nghị bồi thường với kẻ địch. Trong bao nhiêu năm qua, đều là người khác phải bồi thường cho Lỗ Ni Lợi Á, nhìn chung hơn một ngàn năm lịch sử chiến tranh. Người Lỗ Ni Lợi Á còn chưa từng thất bại trong chiến tranh với bên ngoài, thậm chí đánh hòa cũng chưa, mỗi lần đều là quân đội Lỗ Ni thu được toàn thắng, cướp đoạt vô số tài nguyên tiền bạc từ phía kẻ chiến bại.
Nhưng hiện giờ tới lượt Lỗ Ni Lợi Á thưởng thức mùi vị chiến bại rồi, đùng là vô cùng khó chịu.
Lời nói gian nan này được nói xong, trong lòng công tước Phân Lãng thở phào một hơi. Lỗ Ni Lợi Á có thể đưa ra điều kiện nhục nhã như thế, hẳn là đã thỏa mãn yêu cầu của quân Lam Vũ rồi.
Nhưng Dương Túc Phong vẫn thẳng thẳng cự tuyệt một cách lạnh lùng: “Chiến tranh không thể dừng lại.”
Công tước Phân Lãng tức thì thất vọng vô cùng, trái tim không ngừng chìm xuống dưới, nhưng bề ngoài ánh mắt vẫn sáng quắc hỏi: “Có điều gì mà không thể?”
Dương Túc Phong bình thản nói: “Trừ phi các vị hạ vũ khí xuống.”
Giọng nói của công tước Phân Lãng có chút khàn khàn gầm lên: “Nhưng chúng tôi có thể đảm bảo tuyêt đối không uy hiếp sự tồn tại của quân Lam Vũ các ngươi nữa.”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Công tước Phân Lãng, ta có thể đảm bảo ta sẽ không làm thương tổn tới ông, nhưng ta đứng ở đằng sau lưng ông, tay cầm một thanh đao, ông sẽ có cảm giác gì? Ta không thích loại cảm giác này, vì thế quân đội Lỗ Ni phải buông vũ khí.”
Không khí trong phòng tức thì trở nên căng thẳng, con mắt của công tước Phân Lãng trợn lên ngày càng lớn.
Công tước Phân Lãng muốn nói lại thôi, muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng cuối cùng không thể không gian nan nói: “Chúng tôi biết, ngài muốn triệt để giải trừ vũ trang của chúng tôi, không phải ngoài ý muốn giải trừ uy hiếp tới từ phương đông của quân Lam Vũ mà thôi. Chúng tôi có thể đảm bảo, phát thệ với trời, thậm chí công khai tuyên bố. Sau này sẽ không vượt qua cứ điểm Lạc Lạp nữa. Ngài cũng có thể phái binh đồn trú ở cứ điểm Lạc Lạp giám thị chúng tôi…”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Công tước Phân Lãng, câu nói này của ông làm cho tôi nhớ lại một người, người đó cũng đảm bảo với ta, chỉ cần ta bỏ vũ khí xuốn, nàng sẽ không làm tổn thương đến ta. Nhưng khi ta buông vũ khí, ta phát hiện ra, nàng đã quên mất lời đảm bảo rồi, cái mạng nhỏ của ta ở trong mắt nàng, còn không quý bằng một con kiến. Nữ nhân tên là Điệp Phong Vũ đó làm ta sau này cũng không còn dám tin tưởng bất cứ lời hứa nào ở trên miệng và trên văn bản nữa. Ta muốn là, điều thực sự chắc chắn, quân đội Lỗ Ni phải giài trừ vũ trang, phải giải tán hoàn toàn.
Công tước Phân Lãng thẫn thờ hồi lâu, cảm nhận được quyết tâm không thể giao động của Dương Túc Phong. Im lặng suy nghĩ một chút chỉ đành di chuyển đề tài, gượng gạo nói: “Chúng tôi mỗi năm có thể trả cho ngài tài chính hợp lý, làm phí tổn chiến tranh….”
Dương Túc Phong vẫn cứ lạnh lùng nói: “Ta có tiền! Chúng ta hiện giờ cũng không thiếu tiền, các ngươi mỗi năm có thể trả bao nhiêu? Hai ngàn vạn? Ba ngàn vạn? Hay là năm ngàn vạn? Ta thấy các ngươi chắc gì đã trả nổi chứ? Mảnh đất Lỗ Ni Lợi Á này có khoáng sản vô cùng phong phú, nhưng các ngươi chưa bao giờ có thể khai thác lợi dụng hiệu quả, làm lãng phí vô ích. Các ngươi dựa vào tích lũy của núi cằn đất bạc, thì có thể tích lũy được bao nhiêu tiền?”
Công tước Phân Lãng ủ rũ, không sao đáp được.
Ông ta không phải là người nói chuyện trái với lương tâm, ông ta biết rất võ tình hình tài chính của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Lỗ Ni Lợi Á là một địa khu có khí hậu ác liệt điển hình, hoàn cảnh địa hình thì càng thêm ác liệt. Nếu không cũng không thể rèn luyện ra được không ngớt những người Lỗ Ni dũng cảm và kiên cưởng. Tình trạng địa lý chín phần núi nửa phần ruộng nửa phần nước, đã quyết định phát triển kinh tế của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là tương đối lạc hậu, kỹ thuật lạc hậu, sức sản xuất thấp kém. Tài chính vương quốc nếu muốn tập trung một chút tiền đều là chuyện vô cùng khó khăn. Hảo bằng hữu của ông ta, đại thần bộ tài vụ Mễ Lạc. Trên mặt vĩnh viễn đều là nếp nhăn dày đặc, đó không phải là do bẩm sinh, mà do bao nhiêu năm tháng mặt mày nhăn nhó tích lũy mà thành.
Công tước Phân Lãng chỉ đành chua xót cười khổ nói: “Ngài nói Lỗ Ni Lợi Á chúng tôi khoáng sản phong phú, mà chúng tôi không khai thác lợi dụng hiệu quả. Như vậy chúng tôi có thể đem hai địa khu Lạc Lạp và Khố Ba cấp cho ngài, chỉ cần các vị dừng chiến tranh lại….”
Nhưng lời này của ông ta nói vô cùng gian nan, cắt đất bồi thường, đối với người Lỗ Ni mà nói, quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có. Đó là sự sỉ nhục người Lỗ Ni không thể nào chịu đựng được. Nhưng dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, bọn họ không thể không nuốt quả đắng khó nuốt này.
Thế nhưng, làm ông ta phẫn nộ và thất vọng là, Dương Túc Phong không ngờ lại mỉm cười lắc đầu, cái bộ dạng tham lam đó nhìn qua cứ giống như một con sói đực động tình nhìn một bầy sói cái vậy.
Phân Lãng cắn răng, chậm rãi nói: “Cảng Lỗ Đạt cũng cắt cho ngài…”
Dương Túc Phong vẫn không trả lời, ánh mắt rất thâm trầm, làm người ta không thề nắm bắt được ý tứ trong lòng của y.
Công tước Phân Lãng cảm giác toàn thân mình như hư thoát vậy, rên rỉ nói: “Rốt cuộc là ngài muốn như thế nào?”
Dương Túc Phong vẫn khe khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Công tước Phân Lãng, ông hiểu nhầm ý tứ của ta rồi. Ta nghĩ ngay từ ban đầu ta đã nói rất rõ ràng rồi. Không phải là ta muốn đất đai và nhân khẩu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.”
Công tước Phân Lãng cắn răng cắn lợi nói: “Vậy thì ngài muốn cái gì?”
Dương Túc Phong thần thải thản nhiên nhún vai, bình tĩnh suy nghĩ rồi đáp: “Ta đã nhắc lại hai lần rồi, giờ đây ta lại nhắc lại một lần nữa. Ta không muốn lại nhắc lại thêm. Ông nghe cho rõ ràng nhé, đừng có hỏi thêm nữa. Điều ta muốn, chính là giải trừ vũ trang của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, giải tán quân đội Lỗ Ni.”
Công tước Phân Lãng siết chặt nắm đấm, đứng bât dậy, nghiêm nghị mà phẫn nộ nói: “Điều này là không thể, người Lỗ Ni thà tử chiến chứ tuyệt đối không buông vũ khí, vũ khí là sinh mạng thứ hai của người Lỗ Ni, là tuyệt đối không thể chia tách.”
Dương Túc Phong cười bình thản, hòa nhã nói: “Được, nếu đã như thế thì ông có thể đi được rồi. Nếu như các vị không muốn tự nguyện buông vũ khí, vậy ta chỉ có thể dùng vũ lực ép các vị buông vũ khí thôi, chúng ta cứ phân cao thấp ở trên chiến trường đi”
Công tước Phân Lãng chỉ mạnh mẽ bề ngoài làm ra vẻ khí thế hừng hực nói: “Dương Túc Phong, ngươi đừng có quá đề cao bản thân, quân đội Lỗ Ni chúng ta sẽ không thể chiến bại. Chúng ta còn có một trăm vạn quân đội và hai trăm vạn quân dự bị. Chúng ta còn có chín trăm vạn nhân dân, chúng ta còn có….”
Giọng nói của Phân Lãng ngưng bặt, yết hầu cuộn lên nhưng không thể nói ra được điều gì, chỉ có thể không ngừng thở hồng hộc. Lỗ Ni Lợi Á hiện giờ còn có cái gì nữa? Còn có cái gì có thể ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ ?
Dương Túc Phong tựa hồ không hề nhận ra sự quẫn bách của công tước Phân Lãng, chỉ cười bình thản, hờ hững nói: “Ta biết.”
Công tước Phân Lãng hơi ngẩn ra, ông ta nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong chẳng hề bận tầm cười cười, thần sắc bình tĩnh nói: “Nói một cách chính xác, các vị còn có sáu mươi lăm vạn quân chính quy, trong đó có ba mươi vạn là tân binh tạm thời biên nhập vào bộ đội, chỉ tiếp thụ huấn luyện từ ba tháng tới sáu tháng. Do chúng ta đã cắt đứt liên hệ giữa các vị và vương quốc Cáp Lạp Lôi. Cho nên các vị đã không thể nào mua được vũ khí từ vương quốc Cáp Lạp Lôi nữa, chỉ có thể sử dụng hàng tồn kho của mình, lưỡi búa câu liêm các vị vốn tồn trữ ở trong kho lại bị lấy ra sử dụng rồi.”
Công tước Phân Lãng sắc mặt cho chút nhợt nhạt, Dương Túc Phong nói tới chỗ đau của quân đội Lỗ Ni. Trải qua nửa tháng chiến tranh. Hiện giờ ngay cả Khắc Lai Mỗ cũng tin rằng, dựa vào lưỡi búa câu liêm là không thể ngăn cản nhịp bước tiến quân của quân Lam Vũ nữa. Nhưng, quân đội Lỗ Ni căn bản không có đủ súng rãnh xoắn, càng không nói tới đạn dược nữa. Vương quốc Cáp Lạp Lôi hiện giờ lo thân chẳng xong, căn bản không quản nổi Lỗ Ni Lợi Á nữa rồi.
Dương Túc Phong tiếp tục nói: “Ngoài ra quân dự bị mà ông nói, thật xin lỗi. Ta nghĩ con số thống kê của ông có sai lầm rồi, không phải là hai trăm vạn mà là ba trăm năm mươi vạn, tất cả nam tử của Lô Ni đều là dự bị của các vị… Bất quá, bọn họ chẳng phải là quân đội. Đối với chúng ta mà nói không hề có uy hiếp gì… hơn nữa, ta thấy không nên đem Cách Lỗ Cát Á, Lạp Đa Ni Á, Ái Cát Ni Á tính vào trong đó, ta nghĩ ông hẳn là đã biết rồi. Bọn họ đã không nghe Tô Lai Mạn đệ tứ chỉ huy nữa…”
Sắc mặt công tước Phân Lãng có hơi nhợt nhạt, thậm chí ngón tay còn hơi khẽ run rẩy, Dương Túc Phong nói trúng nỗi đau thứ hai của họ. Chính là vấn đề chia rẽ chủng tộc trong nội bộ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Vấn đề này vẫn luôn là cơn đau âm ỉ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, thỉnh thoảng lại phát tác một lần, làm người ta khổ không nói lên lời.
Từ khi có lịch sử, người dân của ba địa khu Cách Lỗ Cát Á, Lạp Đa Ni Á, Ái Cát Ni Á, dó sự khác biệt về tín ngưỡng tôn giáo, đều cùng quốc vương vương quốc Lỗ Ni Lợi Á bằng mặt mà không bằng lòng. Bản thân bọn họ có vũ trang địa phương cường đại. Ví như người Cách Lỗ Cát Á có chiến sĩ Hắc Ưng hơn vạn người. Hơn nữa đều nằm bên rìa vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vị trí địa lý xa xôi. Trong thời gian dài chinh chiến mở rộng. Lỗ Ni Lợi Á và các quốc gia xung quanh quan hệ đều không được tốt lắm, nhất là nước Y Mộng và nước Lâu Lan. Có thể nói là như nước với lửa, không đội trời chung. Dưới sự xúi bẩy của những nước đối địch này, quan hệ giữa người dân của ba địa khu này và triều đình Lỗ Ni Lợi Á luôn ở mức vô cùng căng thẳng.
Trong quá khứ, khi mỗi lần triều đình Lỗ Ni Lợi Á suy yếu, người dân của ba địa khu này liền lập tức đứng lên đòi độc lập, thậm chí phát động bạo loạn vũ trang, yêu cầu tranh thủ càng nhiều quyền lợi và tự do hơn, tạo thành chảy máu hi sinh không sao kể xiết. Chỉ có khi triều đình Lỗ Ni Lợi Á cường đại, bọn họ mới hơi yên phận một chút, hạ mình một chút. Do con đường chết chóc cản trở, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á nhiều lần muốn động binh với ba địa khu này, nhưng cuối cùng chỉ đành thôi, tạo thành tình thế vô pháp vô thiên của ba địa khu này.
Hiện giờ một câu nói nhẹ nhàng của Dương Túc Phong đã đâm sâu vào nỗi đau thầm kín của Lỗ Ni Lợi Á.
Chắc chắn một điều là, trong con mắt Tô Lai Mạn đệ tứ, người dân của ba địa khu này khẳng định là muốn đầu kháo quân Lam Vũ rồi. Nếu như lực lượng của triều đình mà càng suy yếu, bọn họ có khả năng công khai tuyên bố độc lập, thậm chí phái binh hiệp đồng với quân Lam Vũ cùng phát động công kinh triều đình Lỗ Ni Lợi Á, để giành lấy hảo cảm và sự hỗ trợ của quân Lam Vũ.
Đây không phải là chuyện không thể, hơn nữa đã lửa cháy ngang mày rồi.
Công tước Phân Lãng hiểu rõ phòng tuyến tâm lý của bản thân đã bị công phá, chỉ đánh cắn chặt răng, dùng ngữ khí vô cùng hung dữ nói: “Cho dù không có bọn chúng, người Lỗ Ni chúng ta cũng có thể kiên trì tới cùng. Người Lỗ Ni chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có một bầu nhiệt huyết, chúng ta tuyệt không cam chịu nhận thua, chúng ta, sẽ chiến đấu tới người cuối cùng mới thôi.”
Dương Túc Phong vẫn thờ ơ mỉm cười, bình đạm nói: “Ta biết, ta biết mỗi người Lỗ Ni Lợi Á đều rất có nhiệt huyết… nhưng, nhiệt huyết cũng phải dùng ở chỗ nào. Nếu như là dùng ở trên người thân của mình… từ việc trải qua trên đường của ông mà xét, ông thấy các ông còn có thể duy trì được bao lâu đây?
Sắc mặt của Phân Lãng có hơi tái đi rồi.
Từ sau khi rời khỏi Mông Địa Tạp La, đội xe của công tước Phân Lãng ở trên dường đã gặp phải nhiều lần tập kích. Hơn nữa kẻ tập kích đều là người Lỗ Ni đương địa, bởi vì công tước Phân Lãng hành trang gọn nhẹ, cho nên rất nhiều người Lỗ Ni lâm thời làm sơn tặc đều cho rằng ông ta là khách thương qua đương, có ý đồ cướp bóc miếng thịt mỡ này. Ngươi tranh ta đoạt, may mà các hộ vệ bên người công tước Phân Lãng thân thủ bất phàm, mời biến nguy thành an.
Nhưng loại tình cảnh này, đã làm cho công tước Phân Lãng đau lòng không thôi, trị an ở địa phương đã thối nát tới mức này, có thể nghĩ ra trình độ quản lý ở nơi đó. Đúng là càng ngày càng tệ hại rồi. Ông ta là đại thần bộ chính vụ, hiểu rất rõ ràng nếu như loại thế cục này không thể cải biến, thì không cần quân Lam Vũ tiến công, bản thân người Lỗ Ni Lợi Á đã tự xụp đổ rồi.
Nhưng, hiện giờ triều đình Lỗ Ni Lợi Á, có lực lượng nào để cải biến loại thế cục này đây.
Nhiệt huyết của người Lỗ Ni Lợi Á là một thanh gươm hai lưỡi, cần phải sử dụng nó hết sức thận trọng. Khi dùng nó ở bên ngoài dĩ nhiên là sắc bén vô cùng, để kẻ địch chảy hết giọt máu cuối cùng, nhưng không cẩn thận một chút, cũng làm cho bản thân bị thương, thậm chí cho bản thân một gươm trí mạng.
Thời gian hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công chiếm cảng Lỗ Đạt đã được tròn một tháng, cảng Lỗ Đạt cũng dần dần khôi phục lại sự yên bình ngày trước. Các cửa hàng trên những con đường sớm đã khôi phục lại hoạt động bình thường, hơn nữa thu được hàng hóa thương phẩm vô cùng phong phú, giá cả vô cùng hời. Nhất là những sản phẩm công nghiệp, hấp dẫn không ít cư dân tới mua bán, . Thương phẩm tới từ địa khu Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á bắt đầu cuồn cuộn không ngớt tràn vào cảng Lỗ Đạt, sau đó tiếp tục tràn tới vùng trung tâm của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Cảng Lỗ Đạt ngày hôm nay, trừ khắp nơi đều là công trường xây dựng, bến tàu rất là bận rộn ra, không thì không còn chỗ đặc biệt nào nữa. Trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do Bách Viên Sùng chỉ huy sau khi đổ bộ, thì chẳng hề tiếp tục tiến công nữa, mà là đồn trú ở càng Lỗ Đạt, chỉnh đốn bộ đội, tổng kết kinh nghiệm, tích trữ vật tư, coi như không thấy vô số quân đội Lỗ Ni vào đồn trú ở địa khu Y Ba Đan.
Quyết định kỳ quái này làm Trầm Tường Vân tham mưu quân bộ quân Lam Vũ thấy có chút không bình thường. Cá nhân hắn cho rằng, sau khi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công chiếm cảng Lỗ Đạt, phải lập tức tấn công vào địa khu Y Ba Đan trước khi quân đội Lỗ Ni kịp đưa ra phản ứng. Chiếm lấy địa khu Y Ba Đan đồng thời lấy địa khu Y Ba Đan làm điểm tựa cho trận địa phòng ngự, lợi dụng ưu thế về hỏa lực, tiêu hao thật nhiều lực lượng của quân đội Lỗ Ni. Mà không phải cứ ngồi đợi ở cảng Lỗ Đạt, lãng phí cơ hội vô ích. Hiện giờ một tháng thời gian đã qua. Quân đội Lỗ Ni đã kịp phản ứng lại. Địa khu Y Ba Đan đã tụ tập vô số sinh lực quân, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nếu muốn công chiếm Y Ba Đan thì càng phí thêm tinh lực rồi.
Thế nhưng cho dù hắn nhiều lần kiến nghị với Dương Túc Phong hành động thật nhanh, song Dương Túc Phong luôn uyển chuyển cự tuyệt , hơn nữa ánh mắt có chút quái dị, tựa hồ muốn nói gì đó với hắn, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Hai cái nắm xương khô Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm ánh mắt cũng có chút quái dị, bọn họ cũng nói gần nói xa giúp cho Dương Túc Phong phủ quyết đề nghị của Trầm Tường Vân. Làm cho trong lòng Trầm Tường Vân buồn bực vô cùng, không biết là ba người bọn họ đang làm cái trò quỷ quái gì.
Trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ hai quân Lam Vũ do Da Luật Cao Phi suất lĩnh đã tới được cảng Lỗ Đạt. Khiến cho binh lực của quân Lam Vũ được tăng cường cực lớn, kế hoạch công chiếm Y Ba Đan cũng càng thêm chín muồi. Nhưng Dương Túc Phong vẫn không hạ lệnh tấn công Y Ba Đan. Mặc dù y đi tới nơi đâu, cũng tuyên truyền bốn phía là quân Lam Vũ sắp tấn công Y Ba Đan. Nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ hành động gì, ngược lại Da Luật Phi và bộ hạ của hắn đang ở trong quân doanh lén lén lút lút không biết là đang nghiên cứu cái gì. Phương thức huấn luyện cũng rất đặc biệt, nhìn qua không giống với huấn luyện bình thường của quân Lam Vũ, mà là huấn luyện đặc biệt lâm thời, hơn nữa còn dự trữ cực nhiều dược phẩm, bao gồm cả các loại thuốc rất ít dùng đến như trị muỗi đốt và rắn độc cắn.
Trầm Tường Vân càng ngày càng cảm thấy quái dị, cũng ngày càng thấy tò mò. Mặc dù hắn biết rõ điều lệ bảo mật của bộ đội không cho phép hắn nghe ngóng điều gì có liên quan. Nhưng, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của hắn vẫn không kìm được sai khiến hắn đi nghe ngóng tới cùng. Thế nhưng hắn còn chưa bắt đầu hành động, Dương Túc Phong đã tự mình nói cho hắn, hắn sẽ bị điều tới nhậm chức ở bộ đội phi dĩnh không quân quân Lam Vũ chuẩn bị thành lập, hiệp trở thành lập bộ đội phi dĩnh.
*** Trước đó mình dịch phi dĩnh là tàu bay, nhưng thử đọc bộ đội tàu bay thì cực ngố. Để giữ tính chất độc đáo của tác phẩm kiểu dị giới, ảo tưởng, từ nay mình sẽ giữ nguyên là phi dĩnh mà không dịch ra tiếng Việt nữa. Phi là bay, dĩnh là tàu/thuyền, rất dễ hiểu. Thế nhé!
Đây là chuyện nằm mơ cũng muốn, Trầm Tường Vân vui mừng khôn siết, lại mẫn cảm ý thức được là có thứ gì đó muốn che dấu mình. Nhưng nếu thượng cấp không nói, hắn cũng không dám hỏi, vì thế mau mắn thu thập vật phẩm tùy thân của mình, ngồi thuyền trở về La Ni Tây Á. Tới căn cứ bộ đội phi dĩnh không quân thần bí báo cáo.
Dương Túc Phong có hơi chút tiếc nuối. Trầm Tường Vân đúng là một tham mưu không tệ nhưng lòng hiếu kỳ của hắn quá mạnh. Dẫn tới có khả năng sẽ tạo thành bại lộ bí mật cho hành động quân Lam Vũ. Chỉ đành điều hắn đi trước, đương nhiên, bộ đội phi dĩnh không quân cần rất nhiều nhân tài, cũng là một nguyên nhân trong đó. Lần này để Da Luật Cao Phi và hai nghìn quan binh hải quân lục chiến đội dưới sự chỉ huy của hắn vượt qua con đường chết chóc nguy hiểm trùng trùng đánh lén Mông Địa Tạp La, đúng là hành vi vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cần bảo mật nghiêm ngặt nhất. Nếu không một khi trung đoàn thứ hai của hải quân lục chiến đội bị nguy khốn thì việc giải cứu sẽ vô cùng phiền phức.
“Phong lĩnh, công tước Phân Lãng đại thần bộ chính vụ của vương quốc Lỗ Ni tới cầu kiến.” Tiết Tư Khỉ tiến vào báo cáo.
Ánh mắt Dương Túc Phong từ từ rời khỏi bản đồ quân sự, bình thản nói: “Ông ta tới thật là nhanh đó! Ông ta đi một mình sao?”
Tiết Tư Khỉ gật đầu đáp vâng.
Dương Túc Phong gật gù, trầm ngâm nói: “Mời ông ta ăn cơm, sau đó dẫn ông ta tới thư phòng tìm ta.”
Tiết Tư Khỉ gật đầu rời đi.
Công tước Phân Lãng đúng là tới một mình, chỉ mang theo mười mấy hộ vệ và tùy tùng, thậm chí toàn bộ đều đổi thường phục, căn bản không nhìn ra địa vị và thân phận của ông ta. Sau khi xuất phát từ thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, ông ta luôn ngày đêm không nghỉ đi tới cảng Lỗ Đạt, trên đường ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều tiến hành ở trên xe, coi như là không nhục sư mệnh. Trong vòng nửa tháng tới được mục tiêu, hơn nữa quân Lam Vũ còn chưa phát động công kích với Y Ba Đan.
Thế nhưng từ sau khi tiến vào cảng Lỗ Đạt, công tước Phân Lãng liền cảm giác được một áp lực cực lớn, một loại áp lực không biết tới từ phương nào, một loại áp lực làm cho công tước Phân Lãng cảm thấy trọng trách trên vai thêm nặng nề. Cũng cảm nhận được một loại không khí không lành, trong tiềm thực ông ta nhận ra, có lẽ chuyến này đi phí công rồi.
Kỳ thực trên đường phố ở cảng Lỗ Đạt ông ta không hề nhìn thấy bất kỳ binh sĩ chính quy quân Lam Vũ nào, chỉ thỉnh thoảng có binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân dưới quyền phủ đại đô đốc Mỹ La tuần tra qua. Có lẽ là ở cương vị trọng yếu, ví như phủ thị chính của cảng Lỗ Đạt, cũng có những binh sĩ làm người ta cảm thấy mới mẻ này đứng gác. Cho dù không chính diện tiếp xúc với quân Lam Vũ ở trên chiến trường, nhưng công tước Phân Lãng cũng biết, những binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân này không phải là quân Lam Vũ đã trực tiếp đối kháng với quân đội Lỗ Ni ở trên chiến trường.
Nhưng quan binh đội cảnh vệ nhân dân này đều không có khôi giáp dày nặng, trên người mặc đều là quân trang mỏng manh màu xanh thẫm. Trên quân trang còn dẫu hiệu quân hàm rất độc đáo, còn có quân hàm rất là nổi bật. Bọn họ đầu đội mũ lưỡi trai, bên chân phải có đeo lưỡi lê của súng trường Mauser. Lưỡi lê của súng trường Mauser mặc dù phát sáng loang loáng, nhưng công tước Phân Lãng không cảm giác được có gì đặc biệt, so sánh với lưỡi búa câu liêm của quân đội Lỗ Ni, thì thật đúng là phù thủy nhỏ gặp đại pháp sư rồi.
Thế nhưng, chính những binh sĩ ngay cả khôi giáp cũng không có này, đã đem quân đội Lỗ Ni cường đại nhất đại lục Y Vân đánh cho tơi bời hoa lá, răng rơi đầy đất. Ngay cả Khắc Lai Mỗ cũng không thể không thừa nhận quân đội Lỗ Ni tổn thất nặng nề. Trận chiến Lạp Lạc, mười vạn tinh nhuệ biến thành con số không. Đây còn chưa bao gồm tổn thất ở Tình Xuyên đạo và cảng Lỗ Đạt. Mà binh lực của quân Lam Vũ còn ít hơn quân đội Lỗ Ni rất nhiều. Ông ta nghĩ không ra những chiến sĩ quân Lam Vũ thân hình mỏng manh ít nhất nhỏ hơn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ một phần ba này, vì sao lại có thể đánh bại quân đội Lỗ Ni xưa nay nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến.
Phủ tổng đốc của cảng Lỗ Đạt đã trong tầm mắt.
Theo Phân Lãng thấy, phủ tổng đốc cảng Lỗ Đạt cũng không có gì đặc biệt cả, điều khác biệt duy nhất là những lính canh đứng ở cửa. Bọn họ khác với những lính canh trước cửa phủ thị chính mà ông ta vừa nhìn thấy, bọn họ đều đầu đội mũ sắt, người mặc đồ ngụy trang, súng cũng đảo lại vác ở đằng sau lưng, chân dẫm lên giày lính rất dày. Những người này mới là binh sĩ quân Lam Vũ lên chiến trường thật sự, thậm chí công tước Phân Lãng còn có thể cảm thụ được sát khi dào dạt từ trên người bọn họ tràn ra.
Không nằm ngoài dự liệu, quân Lam Vũ tỏ ra rất bình thường với việc công tước Phân Lãng tới, không tỏ ra kiêu ngạo thế bề trên, cũng chẳng có khúm núm lấy lòng, chỉ đơn giản thông báo xong, công tước Phân Lãng liền được chào mời ăn cơm. Ăn cơm xong liền được dẫn tới thư phòng của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong chính đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, cúi đầu đưa bút viết lia lịa, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, mày nhíu chặt lại. Nhìn thấy công tước Phân Lãng tới, liền bỏ bút xuống, ra hiệu cho công tước ngồi xuống ghế xô pha bên cạnh, không cần phải khách khí.
Công tước Phân Lãng đứng nghiêm trước mặt Dương Túc Phong, bỏ mũ của mình xuống, khom nửa lưng tỏ ý hành lễ, trang nghiêm đạo mạo nói: “Đại đô đốc các hạ địa khu Mỹ La quân Lam Vũ tôn kính, tôi đại biều cho quốc vương vương quốc Lỗ Ni Lợi Á…”
Dương Túc Phong hơi nhíu mày lại, không đợi cho công tước Phân Lãng nói xong, đã cắt ngang lời ông ta, tủy ý xua xua tay, bình thản nói: “Ông không cần phải sử dụng lễ nghi ngoại giao khách sáo với ta, ở chỗ ta không có quan ngoại giao, ta cũng không hiểu cái khách sáo này. Nếu như ông thích cái cách nói chuyện này, làm phiền ông vất vả thêm thờ gian nữa, tới địa khu Mỹ Ni Tư, quan ngoại giao của chúng ta ở nơi đó.”
Vì thế công tước Phân Lãng biết điều ngậm miệng lại, ông ta đã biết Dương Túc Phong xưa nay thích ăn thật nói thẳng, không hề vòng vo lằng nhằng. Nhưng cũng vì Dương Túc Phong nói chuyện thẳng thừng, làm trong lòng ông ta cảm thấy có chút bất an, đây là đối thủ khó đối phó nhất, bởi vì trong tay đối phương có đủ quân bài chủ chốt, mà bản thân thì không có một lá nào.
Công tước Phân Lãng ngồi xuống ghế xô pha ở bên bàn trà, Tiết Tư Khỉ tự mình đưa trà lên.
Dương Túc Phong cũng ngồi xuống, nhìn qua công tước Phân Lãng có chút quẫn bách lo lắng, hờ hững nói: “Thật xin lỗi công tước Phân Lãng, quân đội của ta lập tức sẽ tiến tới Y Ba Đan, còn có rất nhiều công tác chuẩn bị cần ta tới làm. Chúng ta chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ. Đương nhiên, nếu như chúng ta thẳng thắn chân thành với nhau, thì mười lăm phút cũng là đủ rồi.”
Công tước Phân Lãng để lòng mình bình tĩnh trở lại, mang theo nụ cười ngoại giao nói: “Đương nhiên, chúng tôi mang theo tâm ý chân thành thẳng thắn tới nơi này, tôi mang theo tới lời chào hỏi và thăm gửi của toàn thể người Lô Ni Lợi Á tới quân Lam Vũ. Chúng tôi không muốn chiến tranh tiếp tục kéo dài, điều này đối với hai phía chúng ta mà nói, đều không có chút lợi ích nào…”
Dương Túc Phong đột nhiên cười cổ quái.
Lời nói của Phân Lãng công tước không tự chủ được ngừng bặt lại ngạc nhiên nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong khe khẽ à một tiếng, lập tức lắc đầu, mang theo sự hối lỗi nói: “Ôi, thật xin lỗi, công tước Phân Lãng, không phải là ta chế giễu ông đâu. Ta chỉ muốn nói rõ một chút, chiến tranh đối với các vị mà nói đúng là không có được lợi ích gì. Nhưng đối với chúng ta, thì lại không thể nói như thế được, ít nhất thì tốt xấu mỗi thứ một nửa. Ít nhất chiến tranh cấp cho rất nhiều người cơ hội phát huy tài hoa, cũng làm cho rất nhiều người kiếm được công việc thu nhập không tệ. Đương nhiên quan trọng nhất nhất chính là, rất nhiều công xưởng của Cách Lai Mỹ có thể ngày đêm làm việc, sản xuất đạn dược trang bị cho chúng ta, kiếm được vô số lợi nhuận.”
Công tước Phân Lãng không khỏi ngạc nhiên, còn có cả kiểu nói chuyện này?
Dương Túc Phong chẳng để ý tới sự ngạc nhiên của ông ta, cứ tiếp tục miệng ta ta nói: “Ông không biết là, những nguời giàu lớn nhờ chiến tranh nhiều lắm, từng người giàu tới chảy mỡ ra. Ta đem thuế suất của bọn họ của bọn họ tăng tới ba trăm phần trăm, mà kim tệ nặng chình chịch vẫn cứ cuồn cuồn không dứt chạy vào hầu bao của bọn họ… nếu trường chiến tranh này dừng lại, bọn họ không tới tận cửa đập vỡ chén cơm của ta thì không xong.”
Công tước Phân Lãng có hơi mù mờ hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ chỉ bởi vì có thế mà ngài phát động chiến tranh.”
Dương Túc Phong không kìm được bật cười, tự giễu nói: “Đương nhiên không phải. Hà hà, ông có thể coi ta như một kẻ mê chiến tranh là được, ta đích xác là còn có ý muốn chiến tranh tiếp diễn. Nếu không nhiều vũ khí đạn dược như vậy không có chỗ mà tiêu hao rồi. Còn phải tìm thêm nhà kho khác để cất chứa, nhiều chuyện phiền phức như vậy, chẳng bằng như dốc hết một hơi ra toàn bộ. Quân đội Lỗ Ni các vị tập trung hết ở cả dải tam giác giữa Ngao Tát Đức, Khố Ba, Lạp Lạc, chúng tôi cũng đang chuẩn bị xuất phát tới nơi đó. Ở đó cùng các vị quyết một trận cao thấp, giải quyết hoàn toàn vấn đề của Lỗ Ni Lợi Á.”
Công tước Phân Lãng khích lệ bản thân khống chế tâm tình, nhưng vẫn mang theo một chút phẫn nộ nói: “Dương Túc Phong, ngươi nhất định muốn tiêu diệt Lỗ Ni Lợi Á chúng ta mới cam tâm sao? Chẳng lẽ, tất cả mọi thứ ngươi muốn phải thông qua thủ đoạn chiến tranh tàn nhẫn mới có thể có được sao? Ngươi muốn nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn người Lỗ Ni chết không chút giá trị nào trên vùng đất khô cằn này sao?”
Dương Túc Phong bình tĩnh lắng nghe, tới khi ông ta nói xong, mới chầm rãi bình tính nói: “Công tước Phân Lãng, ông sai rồi, ta hoàn toàn không muốn tiêu diệt Lỗ Ni Lợi Á, lại càng không muốn tiêu diệt tất cả người Lỗ Ni Lợi Á. Ta chỉ muốn quân đội Lỗ Ni Lợi Á buông vũ khí, tiếp nhận sự chỉ huy và cải biên của ta. Ta có thể thẳng thắn nói với ông. Sở dĩ ta phải tấn công Lỗ Ni Lợi Á là bởi vì sự uy hiếp quá lớn của các vị đối với chúng ta, ta không thể không để yên cho qua được…”
Công tước Phân Lãng nhíu mày nói: “Nói một cách chính xác thì quân Lam Vũ các ngươi uy hiếp Lỗ Ni Lợi Á chúng ta.”
Dương Túc Phong cười thản nhiên, hờ hững nói: “Nói như vậy cũng được.”
Công tước Phân Lãng ánh măt thâm trầm nói: “Lỗ Ni Lợi Á chúng tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối sẽ không uy hiếp sự tồn tại của các vị, mong các vị hãy lập tức dừng lại hành động chiến tranh. Chúng ta có thể thông qua phương thức đàm phán để giải quyết vấn đề. Nếu như ngài thấy có điều gì cần thiết, chúng tôi có thể đưa ra bồi thường ở mức độ nào đó, cho tới khi các vị hài lòng mới thôi.”
Khi nói lời này, sắc mặt công tước Phân Lãng vô cùng kìm nén và phẫn nộ, mỗi một chữ dường như đều phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được. Trên lịch sử đại lục Y Vân, đây là lần đầu tiên người Lỗ Ni Lợi Á chủ động đưa ra đề nghị bồi thường với kẻ địch. Trong bao nhiêu năm qua, đều là người khác phải bồi thường cho Lỗ Ni Lợi Á, nhìn chung hơn một ngàn năm lịch sử chiến tranh. Người Lỗ Ni Lợi Á còn chưa từng thất bại trong chiến tranh với bên ngoài, thậm chí đánh hòa cũng chưa, mỗi lần đều là quân đội Lỗ Ni thu được toàn thắng, cướp đoạt vô số tài nguyên tiền bạc từ phía kẻ chiến bại.
Nhưng hiện giờ tới lượt Lỗ Ni Lợi Á thưởng thức mùi vị chiến bại rồi, đùng là vô cùng khó chịu.
Lời nói gian nan này được nói xong, trong lòng công tước Phân Lãng thở phào một hơi. Lỗ Ni Lợi Á có thể đưa ra điều kiện nhục nhã như thế, hẳn là đã thỏa mãn yêu cầu của quân Lam Vũ rồi.
Nhưng Dương Túc Phong vẫn thẳng thẳng cự tuyệt một cách lạnh lùng: “Chiến tranh không thể dừng lại.”
Công tước Phân Lãng tức thì thất vọng vô cùng, trái tim không ngừng chìm xuống dưới, nhưng bề ngoài ánh mắt vẫn sáng quắc hỏi: “Có điều gì mà không thể?”
Dương Túc Phong bình thản nói: “Trừ phi các vị hạ vũ khí xuống.”
Giọng nói của công tước Phân Lãng có chút khàn khàn gầm lên: “Nhưng chúng tôi có thể đảm bảo tuyêt đối không uy hiếp sự tồn tại của quân Lam Vũ các ngươi nữa.”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Công tước Phân Lãng, ta có thể đảm bảo ta sẽ không làm thương tổn tới ông, nhưng ta đứng ở đằng sau lưng ông, tay cầm một thanh đao, ông sẽ có cảm giác gì? Ta không thích loại cảm giác này, vì thế quân đội Lỗ Ni phải buông vũ khí.”
Không khí trong phòng tức thì trở nên căng thẳng, con mắt của công tước Phân Lãng trợn lên ngày càng lớn.
Công tước Phân Lãng muốn nói lại thôi, muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng cuối cùng không thể không gian nan nói: “Chúng tôi biết, ngài muốn triệt để giải trừ vũ trang của chúng tôi, không phải ngoài ý muốn giải trừ uy hiếp tới từ phương đông của quân Lam Vũ mà thôi. Chúng tôi có thể đảm bảo, phát thệ với trời, thậm chí công khai tuyên bố. Sau này sẽ không vượt qua cứ điểm Lạc Lạp nữa. Ngài cũng có thể phái binh đồn trú ở cứ điểm Lạc Lạp giám thị chúng tôi…”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Công tước Phân Lãng, câu nói này của ông làm cho tôi nhớ lại một người, người đó cũng đảm bảo với ta, chỉ cần ta bỏ vũ khí xuốn, nàng sẽ không làm tổn thương đến ta. Nhưng khi ta buông vũ khí, ta phát hiện ra, nàng đã quên mất lời đảm bảo rồi, cái mạng nhỏ của ta ở trong mắt nàng, còn không quý bằng một con kiến. Nữ nhân tên là Điệp Phong Vũ đó làm ta sau này cũng không còn dám tin tưởng bất cứ lời hứa nào ở trên miệng và trên văn bản nữa. Ta muốn là, điều thực sự chắc chắn, quân đội Lỗ Ni phải giài trừ vũ trang, phải giải tán hoàn toàn.
Công tước Phân Lãng thẫn thờ hồi lâu, cảm nhận được quyết tâm không thể giao động của Dương Túc Phong. Im lặng suy nghĩ một chút chỉ đành di chuyển đề tài, gượng gạo nói: “Chúng tôi mỗi năm có thể trả cho ngài tài chính hợp lý, làm phí tổn chiến tranh….”
Dương Túc Phong vẫn cứ lạnh lùng nói: “Ta có tiền! Chúng ta hiện giờ cũng không thiếu tiền, các ngươi mỗi năm có thể trả bao nhiêu? Hai ngàn vạn? Ba ngàn vạn? Hay là năm ngàn vạn? Ta thấy các ngươi chắc gì đã trả nổi chứ? Mảnh đất Lỗ Ni Lợi Á này có khoáng sản vô cùng phong phú, nhưng các ngươi chưa bao giờ có thể khai thác lợi dụng hiệu quả, làm lãng phí vô ích. Các ngươi dựa vào tích lũy của núi cằn đất bạc, thì có thể tích lũy được bao nhiêu tiền?”
Công tước Phân Lãng ủ rũ, không sao đáp được.
Ông ta không phải là người nói chuyện trái với lương tâm, ông ta biết rất võ tình hình tài chính của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Lỗ Ni Lợi Á là một địa khu có khí hậu ác liệt điển hình, hoàn cảnh địa hình thì càng thêm ác liệt. Nếu không cũng không thể rèn luyện ra được không ngớt những người Lỗ Ni dũng cảm và kiên cưởng. Tình trạng địa lý chín phần núi nửa phần ruộng nửa phần nước, đã quyết định phát triển kinh tế của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là tương đối lạc hậu, kỹ thuật lạc hậu, sức sản xuất thấp kém. Tài chính vương quốc nếu muốn tập trung một chút tiền đều là chuyện vô cùng khó khăn. Hảo bằng hữu của ông ta, đại thần bộ tài vụ Mễ Lạc. Trên mặt vĩnh viễn đều là nếp nhăn dày đặc, đó không phải là do bẩm sinh, mà do bao nhiêu năm tháng mặt mày nhăn nhó tích lũy mà thành.
Công tước Phân Lãng chỉ đành chua xót cười khổ nói: “Ngài nói Lỗ Ni Lợi Á chúng tôi khoáng sản phong phú, mà chúng tôi không khai thác lợi dụng hiệu quả. Như vậy chúng tôi có thể đem hai địa khu Lạc Lạp và Khố Ba cấp cho ngài, chỉ cần các vị dừng chiến tranh lại….”
Nhưng lời này của ông ta nói vô cùng gian nan, cắt đất bồi thường, đối với người Lỗ Ni mà nói, quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có. Đó là sự sỉ nhục người Lỗ Ni không thể nào chịu đựng được. Nhưng dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, bọn họ không thể không nuốt quả đắng khó nuốt này.
Thế nhưng, làm ông ta phẫn nộ và thất vọng là, Dương Túc Phong không ngờ lại mỉm cười lắc đầu, cái bộ dạng tham lam đó nhìn qua cứ giống như một con sói đực động tình nhìn một bầy sói cái vậy.
Phân Lãng cắn răng, chậm rãi nói: “Cảng Lỗ Đạt cũng cắt cho ngài…”
Dương Túc Phong vẫn không trả lời, ánh mắt rất thâm trầm, làm người ta không thề nắm bắt được ý tứ trong lòng của y.
Công tước Phân Lãng cảm giác toàn thân mình như hư thoát vậy, rên rỉ nói: “Rốt cuộc là ngài muốn như thế nào?”
Dương Túc Phong vẫn khe khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Công tước Phân Lãng, ông hiểu nhầm ý tứ của ta rồi. Ta nghĩ ngay từ ban đầu ta đã nói rất rõ ràng rồi. Không phải là ta muốn đất đai và nhân khẩu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.”
Công tước Phân Lãng cắn răng cắn lợi nói: “Vậy thì ngài muốn cái gì?”
Dương Túc Phong thần thải thản nhiên nhún vai, bình tĩnh suy nghĩ rồi đáp: “Ta đã nhắc lại hai lần rồi, giờ đây ta lại nhắc lại một lần nữa. Ta không muốn lại nhắc lại thêm. Ông nghe cho rõ ràng nhé, đừng có hỏi thêm nữa. Điều ta muốn, chính là giải trừ vũ trang của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, giải tán quân đội Lỗ Ni.”
Công tước Phân Lãng siết chặt nắm đấm, đứng bât dậy, nghiêm nghị mà phẫn nộ nói: “Điều này là không thể, người Lỗ Ni thà tử chiến chứ tuyệt đối không buông vũ khí, vũ khí là sinh mạng thứ hai của người Lỗ Ni, là tuyệt đối không thể chia tách.”
Dương Túc Phong cười bình thản, hòa nhã nói: “Được, nếu đã như thế thì ông có thể đi được rồi. Nếu như các vị không muốn tự nguyện buông vũ khí, vậy ta chỉ có thể dùng vũ lực ép các vị buông vũ khí thôi, chúng ta cứ phân cao thấp ở trên chiến trường đi”
Công tước Phân Lãng chỉ mạnh mẽ bề ngoài làm ra vẻ khí thế hừng hực nói: “Dương Túc Phong, ngươi đừng có quá đề cao bản thân, quân đội Lỗ Ni chúng ta sẽ không thể chiến bại. Chúng ta còn có một trăm vạn quân đội và hai trăm vạn quân dự bị. Chúng ta còn có chín trăm vạn nhân dân, chúng ta còn có….”
Giọng nói của Phân Lãng ngưng bặt, yết hầu cuộn lên nhưng không thể nói ra được điều gì, chỉ có thể không ngừng thở hồng hộc. Lỗ Ni Lợi Á hiện giờ còn có cái gì nữa? Còn có cái gì có thể ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ ?
Dương Túc Phong tựa hồ không hề nhận ra sự quẫn bách của công tước Phân Lãng, chỉ cười bình thản, hờ hững nói: “Ta biết.”
Công tước Phân Lãng hơi ngẩn ra, ông ta nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong chẳng hề bận tầm cười cười, thần sắc bình tĩnh nói: “Nói một cách chính xác, các vị còn có sáu mươi lăm vạn quân chính quy, trong đó có ba mươi vạn là tân binh tạm thời biên nhập vào bộ đội, chỉ tiếp thụ huấn luyện từ ba tháng tới sáu tháng. Do chúng ta đã cắt đứt liên hệ giữa các vị và vương quốc Cáp Lạp Lôi. Cho nên các vị đã không thể nào mua được vũ khí từ vương quốc Cáp Lạp Lôi nữa, chỉ có thể sử dụng hàng tồn kho của mình, lưỡi búa câu liêm các vị vốn tồn trữ ở trong kho lại bị lấy ra sử dụng rồi.”
Công tước Phân Lãng sắc mặt cho chút nhợt nhạt, Dương Túc Phong nói tới chỗ đau của quân đội Lỗ Ni. Trải qua nửa tháng chiến tranh. Hiện giờ ngay cả Khắc Lai Mỗ cũng tin rằng, dựa vào lưỡi búa câu liêm là không thể ngăn cản nhịp bước tiến quân của quân Lam Vũ nữa. Nhưng, quân đội Lỗ Ni căn bản không có đủ súng rãnh xoắn, càng không nói tới đạn dược nữa. Vương quốc Cáp Lạp Lôi hiện giờ lo thân chẳng xong, căn bản không quản nổi Lỗ Ni Lợi Á nữa rồi.
Dương Túc Phong tiếp tục nói: “Ngoài ra quân dự bị mà ông nói, thật xin lỗi. Ta nghĩ con số thống kê của ông có sai lầm rồi, không phải là hai trăm vạn mà là ba trăm năm mươi vạn, tất cả nam tử của Lô Ni đều là dự bị của các vị… Bất quá, bọn họ chẳng phải là quân đội. Đối với chúng ta mà nói không hề có uy hiếp gì… hơn nữa, ta thấy không nên đem Cách Lỗ Cát Á, Lạp Đa Ni Á, Ái Cát Ni Á tính vào trong đó, ta nghĩ ông hẳn là đã biết rồi. Bọn họ đã không nghe Tô Lai Mạn đệ tứ chỉ huy nữa…”
Sắc mặt công tước Phân Lãng có hơi nhợt nhạt, thậm chí ngón tay còn hơi khẽ run rẩy, Dương Túc Phong nói trúng nỗi đau thứ hai của họ. Chính là vấn đề chia rẽ chủng tộc trong nội bộ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Vấn đề này vẫn luôn là cơn đau âm ỉ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, thỉnh thoảng lại phát tác một lần, làm người ta khổ không nói lên lời.
Từ khi có lịch sử, người dân của ba địa khu Cách Lỗ Cát Á, Lạp Đa Ni Á, Ái Cát Ni Á, dó sự khác biệt về tín ngưỡng tôn giáo, đều cùng quốc vương vương quốc Lỗ Ni Lợi Á bằng mặt mà không bằng lòng. Bản thân bọn họ có vũ trang địa phương cường đại. Ví như người Cách Lỗ Cát Á có chiến sĩ Hắc Ưng hơn vạn người. Hơn nữa đều nằm bên rìa vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vị trí địa lý xa xôi. Trong thời gian dài chinh chiến mở rộng. Lỗ Ni Lợi Á và các quốc gia xung quanh quan hệ đều không được tốt lắm, nhất là nước Y Mộng và nước Lâu Lan. Có thể nói là như nước với lửa, không đội trời chung. Dưới sự xúi bẩy của những nước đối địch này, quan hệ giữa người dân của ba địa khu này và triều đình Lỗ Ni Lợi Á luôn ở mức vô cùng căng thẳng.
Trong quá khứ, khi mỗi lần triều đình Lỗ Ni Lợi Á suy yếu, người dân của ba địa khu này liền lập tức đứng lên đòi độc lập, thậm chí phát động bạo loạn vũ trang, yêu cầu tranh thủ càng nhiều quyền lợi và tự do hơn, tạo thành chảy máu hi sinh không sao kể xiết. Chỉ có khi triều đình Lỗ Ni Lợi Á cường đại, bọn họ mới hơi yên phận một chút, hạ mình một chút. Do con đường chết chóc cản trở, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á nhiều lần muốn động binh với ba địa khu này, nhưng cuối cùng chỉ đành thôi, tạo thành tình thế vô pháp vô thiên của ba địa khu này.
Hiện giờ một câu nói nhẹ nhàng của Dương Túc Phong đã đâm sâu vào nỗi đau thầm kín của Lỗ Ni Lợi Á.
Chắc chắn một điều là, trong con mắt Tô Lai Mạn đệ tứ, người dân của ba địa khu này khẳng định là muốn đầu kháo quân Lam Vũ rồi. Nếu như lực lượng của triều đình mà càng suy yếu, bọn họ có khả năng công khai tuyên bố độc lập, thậm chí phái binh hiệp đồng với quân Lam Vũ cùng phát động công kinh triều đình Lỗ Ni Lợi Á, để giành lấy hảo cảm và sự hỗ trợ của quân Lam Vũ.
Đây không phải là chuyện không thể, hơn nữa đã lửa cháy ngang mày rồi.
Công tước Phân Lãng hiểu rõ phòng tuyến tâm lý của bản thân đã bị công phá, chỉ đánh cắn chặt răng, dùng ngữ khí vô cùng hung dữ nói: “Cho dù không có bọn chúng, người Lỗ Ni chúng ta cũng có thể kiên trì tới cùng. Người Lỗ Ni chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có một bầu nhiệt huyết, chúng ta tuyệt không cam chịu nhận thua, chúng ta, sẽ chiến đấu tới người cuối cùng mới thôi.”
Dương Túc Phong vẫn thờ ơ mỉm cười, bình đạm nói: “Ta biết, ta biết mỗi người Lỗ Ni Lợi Á đều rất có nhiệt huyết… nhưng, nhiệt huyết cũng phải dùng ở chỗ nào. Nếu như là dùng ở trên người thân của mình… từ việc trải qua trên đường của ông mà xét, ông thấy các ông còn có thể duy trì được bao lâu đây?
Sắc mặt của Phân Lãng có hơi tái đi rồi.
Từ sau khi rời khỏi Mông Địa Tạp La, đội xe của công tước Phân Lãng ở trên dường đã gặp phải nhiều lần tập kích. Hơn nữa kẻ tập kích đều là người Lỗ Ni đương địa, bởi vì công tước Phân Lãng hành trang gọn nhẹ, cho nên rất nhiều người Lỗ Ni lâm thời làm sơn tặc đều cho rằng ông ta là khách thương qua đương, có ý đồ cướp bóc miếng thịt mỡ này. Ngươi tranh ta đoạt, may mà các hộ vệ bên người công tước Phân Lãng thân thủ bất phàm, mời biến nguy thành an.
Nhưng loại tình cảnh này, đã làm cho công tước Phân Lãng đau lòng không thôi, trị an ở địa phương đã thối nát tới mức này, có thể nghĩ ra trình độ quản lý ở nơi đó. Đúng là càng ngày càng tệ hại rồi. Ông ta là đại thần bộ chính vụ, hiểu rất rõ ràng nếu như loại thế cục này không thể cải biến, thì không cần quân Lam Vũ tiến công, bản thân người Lỗ Ni Lợi Á đã tự xụp đổ rồi.
Nhưng, hiện giờ triều đình Lỗ Ni Lợi Á, có lực lượng nào để cải biến loại thế cục này đây.
Nhiệt huyết của người Lỗ Ni Lợi Á là một thanh gươm hai lưỡi, cần phải sử dụng nó hết sức thận trọng. Khi dùng nó ở bên ngoài dĩ nhiên là sắc bén vô cùng, để kẻ địch chảy hết giọt máu cuối cùng, nhưng không cẩn thận một chút, cũng làm cho bản thân bị thương, thậm chí cho bản thân một gươm trí mạng.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang