Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 222: Đội Hải Quân Thành Lập
Thiên nguyên ngày 1 tháng 5 năm 1725, đội hải quân Lam Vũ chính thức thành lập.
Khi đội hải quân thành lập, hải quân Lam Vũ có tổng cộng hai mươi bốn chiến hạm Long Nha vừa mới đóng xong, trong đó có mười hai chiến thuyền là do xưởng sản xuất của Bà Châu cảng chế tạo, mười hai chiến thuyền còn lại là do xưởng sản xuất của hãng tàu Khắc Lý Khắc Lan tại cảng Ni Tư đóng phần xác tàu sau đó chuyển đến cảng Bà Châu lắp đặt hỏa pháo. Trong hàng loạt xưởng đóng tàu ở Cách Lai Mỹ, hơn mười chiến hạm khổng lồ mới tinh đang được gấp rút ngày đêm chế tạo nhưng vào thời điểm năm 1728 không cách nào có thể đưa chúng vào sử dụng thực tế.
Những chiến hạm Long Nha này, mỗi chiếc có trọng tải hơn sáu trăm tấn, hai bên mạn thuyền đều được lắp đặt trọng pháo bốn nòng 105 li, có tầm bắn xa nhất là bốn nghìn thước, gần nhất là ba trăm thước, trên thực tế đây chính là khẩu pháo Dã chiến 75 li được cải tiến thành, chính là muốn vận dụng mọi cách sao cho giảm bớt lực phản chấn, rút gọn tầm bắn, gia tăng đường kính nòng pháo, tuy nhiên với tầm bắn hơn bốn nghìn mét là đã vượt xa tầm bắn pháo chiến hạm của loại chiến hạm tiên tiến nhất hiện nay là Ngũ Thai Sơn chiến hạm của đế quốc có tầm bắn bốn nghìn mét. Tuy nhiên, vì uy lực to lớn nên nòng hỏa pháo đường kính lớn cũng kéo theo một vấn đề, đó là lúc hỏa pháo phóng ra gây chấn động rất mạnh đến thân thuyền tương đối nguy hiểm, cần phải có trình độ rất cao mới có thể duy trì được sự thăng bằng.
Loại pháo ca nông nòng 105 ly này, nếu pháo thủ lão luyện dựa theo quy tắc sử dụng thì tốc độ bắn nhanh nhất có thể là cứ mười giây đồng hồ bắn được một phát đạn, chỉ cần có một phát đạn bắn trúng mục tiêu thì về cơ bản đã có thể làm chìm thuyền địch. Đồng thời, để phục vụ nhu cầu chiến đấu ở cự ly gần thậm chí đánh xáp lá cà, chiến hạm Long Nha vẫn trang bị một số lượng nhất định súng Mễ Kỳ Nhĩ, thậm chí phòng khi có thể đổ bộ tác chiến. Bởi vì số lượng đại pháo giảm bớt trên diện rộng. Chẳng những có thể tiết kiệm một số lượng lớn pháo thủ mà hơn nữa còn khiến cho không gian khoang thuyền càng thêm rộng rãi, có thể sử dụng tự do hơn, chỗ ở của thuyền viên so với chiến hạm bình thường cần nhiều gấp đôi trở lên nên đạn dược, nước ngọt, lương thực cũng phải trang bị nhiều hơn gấp mấy lần so với tiêu chuẩn trang bị của chiến hạm bình thường, trên tàu có chuẩn bị nước chanh như một loại thức uống ngăn ngừa bệnh hoại huyết. Kiên quyết yêu cầu thuyền viên uống định kỳ giúp họ bổ sung sức lực cho những chuyến đi xa.
Sĩ quan tư lệnh hải quân Lam Vũ do Dương Túc Phong tự mình đảm nhiệm, mặc dù hắn rất xứng đáng với danh xưng thiếu tướng hải quân, nhưng hắn không phụ trách những công việc cụ thể của hải quân, các loại công việc của hải quân đều được ủy thác toàn quyền cho hai vị sĩ quan phó tư lệnh là Vũ Phi Phàm cùng Phất Lai Triệt xử lý. Hải quân sơ bộ được phân chia thành hai hạm đội, hạm đội Phất Lai Triệt và hạm đội Vũ Phi Phàm, mỗi người đều có mười hai chiếc chiến hạm Long Nha. Tất cả nhiệm vụ mà Phất Lai Triệt và Vũ Phi Phàm tiếp nhận đều như nhau, đều là từng bước quét sạch bọn hải tặc ở khu vực biển Ni Tư, bảo đảm sao cho con đường mậu dịch trên biển Ni Tư được lưu thông trót lọt, hơn nữa từng bước phát triển dần ra bên ngoài. Tranh đoạt chủ quyền trên biển Á Đinh.
Mục tiêu xác định đầu tiên sau khi hải quân được thành lập chính là hỗ trợ đội hải quân lục chiến cướp đoạt đảo Sùng Minh.
Đế quốc Đường Xuyên vốn đã bố trí một sư đoàn lính biên phòng đóng quân trên đảo Sùng Minh, có biệt hiệu là sư đoàn lính biên phòng 71, sĩ quan chỉ huy chính là thiếu tướng Phương Toàn, có hơn tám nghìn binh sĩ. Sau này tình hình chiến sự ở Đường Xuyên trở nên gay gắt. Bộ quân vụ bắt đầu có kế hoạch cho rút toàn bộ quân đang đóng ở các đảo nhỏ trên vùng Nam Đại Dương nhằm tăng cường sức mạnh quân sự trên đất liền, đội quân đầu tiên rút lui chính là sư đoàn lính biên phòng 71 đóng ở đảo Sùng Minh, sau đó là sư đoàn lính biên phòng 72 đóng ở đảo Tô Môn, tiếp theo đó là đến sư đoàn lính biên phòng 78 đóng ở đảo Lữ Tống cuốn gói lui quân.
Điều này trở nên khá thú vị. Trên toàn bộ đảo nhỏ thuộc khu vực Nam Đại Dương đã không còn bất kỳ đội quân nào của đế quốc Đường Xuyên chiếm đóng nữa. Tính quyết định của chánh cục địa phương vốn dựa vào quân đội đóng quân mà ra cũng bị ảnh hưởng, cũng bởi vậy mà không còn nữa, các địa phương như Lữ Tống quốc lại lần nữa khôi phục trạng thái tự do. Lợi ích của toàn bộ đảo nhỏ ở khu vực Nam Đại Dương của đế quốc Đường Xuyên không còn sót lại một chút gì, Mã Toa quốc có lẽ sẽ nhân cơ hội này để nhảy vào.
Sau khi quân đội của đế quốc Đường Xuyên rút lui khỏi đảo Sùng Minh, đảo Sùng Minh được giao cho quân đội Lữ Tống phụ trách phòng vệ, song, quân đội Lữ Tống vừa mới tiếp nhận, thì đã sớm phải rơi vào tình trạng bị rình tập tấn công bởi quân đội Cát Lạp Phu trên bán đảo Hỏa Long như thể hổ dữ rình mồi, quân đội Lữ Tống quân đội không phải là đối thủ của quân đội Cát Lạp Phu, nên không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, đảo Sùng Minh vì vậy lại rơi vào tay của Cát Lạp Phu. Đế quốc Đường Xuyên mặc dù phát ra lời cảnh cáo nghiêm khắc. Yêu cầu quân đội Cát Lạp Phu lập tức rút khỏi đảo Sùng Minh, nhưng do đang ở trong tình trạng thù trong giặc ngoài, nên cũng chỉ có thể là kêu gọi trên phương diện ngoại giao mà thôi, còn quân đội của Cát Lạp Phu căn bản vẫn án binh bất động.
Dương Túc Phong quyết tâm giúp đế quốc dạy cho quân đội Cát Lạp Phu một bài học nhớ đời, đây thực chất là lấy cớ tốt nhất để cướp đoạt đảo Sùng Minh.
Cùng lúc thành lập còn có đội hải quân lục chiến Lam Vũ, tổng binh lực là một ngàn người. Đây là một nhánh được điều động từ lục quân, tương đương một đội ngũ tinh anh được tổ hợp từ bộ phận binh lực vô cùng tinh nhuệ, có mục tiêu chủ yếu là tác chiến trên biển cùng với tác chiến trên biển, sĩ quan tư lệnh cũng là Dương Túc Phong tự mình kiêm nhiệm, sĩ quan phó tư lệnh do Trầm Lăng Vân đảm nhiệm. Trầm Lăng Vân là do Khắc Lai Ô Địch Mã đề cử tới, hắn có võ công thâm hậu, con người cũng khôn khéo, đối với việc chiến đấu sau lưng địch vô cùng tinh thông, trải qua một lát tiếp xúc, trình độ sử dụng súng hiện đại cũng làm người khác rất hài lòng, quả đúng người được lựa chọn thích hợp cho việc huấn luyện đội hải quân lục chiến, trải qua khảo sát sơ bộ của Vũ Phi Phàm, hắn đồng ý với ý kiến của Khắc Lai Ô Địch Mã, trước khi tìm thấy Đặc Lan Khắc Tư, thì Trầm Lăng Vân thật sự là ứng viên tốt nhất để lựa chọn, thế là, Trầm Lăng Vân tạm thời trở thành sĩ quan chỉ huy chính thức của đội hải quân lục chiến.
Đại bản doanh của đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ ở ngay vùng mũi đất giữa cảng Ni Tư và Á Bối Lạc, khu vực này vô cùng hoang vu, khí hậu hay thay đổi hơn nữa lại rất khắc nghiệt, địa hình đan xen vô cùng phức tạp, lại có một ít phế tích thôn xóm cũ nát đã từng bị hải tặc càn quét qua, thật là một địa điểm tốt để triển khai việc huấn luyện tàn khốc. Dương Túc Phong vô cùng coi trọng đội hải quân lục chiến, tự mình chọn lựa và trang bị vũ khí cho bọn họ, còn đặc phái bọn Mễ Kỳ Nhĩ đến đội hải quân lục chiến đi quan sát thực tế một thời gian, tìm hiểu xem bọn họ cần loại vũ khí nào cũng như tình hình huấn luyện, trước tiên thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, giải quyết khó khăn cho bọn họ, bởi vì thời gian không đợi người, Lam Vũ quân phải gấp rút hành động.
Thiên nguyên giữa tháng 5 năm 1728, quân đội Mã Toa cùng quân đội Xích Luyện Giáo phối hợp với nhau, bao vây trọng điểm Võ Thắng Quan, triển khai thế tấn công liên tiếp dồn dập, quân đội Đường Xuyên chỉ có khả năng chống đỡ mà không còn khả năng phản công, ngoại trừ trọng điểm Minh Na Tư Đặc Lai và trọng điểm Võ Thắng Quan ra, những khu vực trong nước còn lại đã không còn chút bóng dáng nào của quân đội Đường Xuyên, các tuyến đường như Minh Xuyên đạo… được đám người Bạch Ngọc Lâu, Điệp Phong Vũ ngoan cường chống cự cũng đầy rẫy nguy cơ, dưới lực công kích như vũ bão cùng với tính cơ động cao của quân kỵ binh áo giáp Mã Toa, trong vòng mấy ngày đã xâm nhập vào Ni Lạc Thần Kinh. Vì thế, thành phố Ni LạcThần Kinh đã trải qua ba trăm năm rêu phong mưa gió một lần nữa lâm vào tình cảnh bị bóng ma chiến tranh bao phủ, rất nhiều cư dân đã bắt đầu lặng lẽ rời đi.
Mà ở phía tây bắc bộ đế quốc, Tiêu Nam của Y Lan quốc tiếp tục dẫn quân xuất phát, sau khi đã khống chế Á Sâm Hồi Lang, hắn ngay lập tức bắt tay vào công việc chuẩn bị đả thông con đường từ vương quốc Cung Đô đi Thông Ni Lạc Thần Kinh. May mắn thay, chuyện cũ ở Y Lan quốc lúc này lại lần nữa tái diễn. Tam hoàng tử Tiêu Đường cướp quyền chỉ huy quân sự của ca ca Tiêu Nam, khiến cho quân đội Đường Xuyên lập tức được nghỉ ngơi một hơi dài, lấy đội lính biên phòng còn sót lại do Hô Duyên Mông cầm đầu cư nhiên đánh bại quân đội của nước Y Lan đang tiến đến, miễn cưỡng bảo vệ được tuyến đường của vương quốc Cung Đô và Linh Xuyên đạo, thế nhưng, Tiêu Đường rất nhanh đã điều tới binh lực của quân đoàn Tiêu Bá Nạp, trong tình huống địch đông ta ít, đám người Hô Duyên Mông không thể không tiếp tục lui lại, cuối cùng, phía sau một đường dẫn đến phụ cận Ngọc Môn Quan của Hà Xuyên Đạo, đại bộ phận khu vực bên ngoài Ngọc Môn Quan đều bị luân hãm (thay phiên đánh chiếm), đại bộ phận đất đai của vương quốc Cung Đô cũng rơi vào tay Y Lan quốc.
Mã Toa quốc và nước Y Lan quốc hai lộ giáp công, khiến cho đế quốc Đường Xuyên rơi vào thời khắc diệt vong vô cùng nguy hiểm, đồng thời cũng khiến cho rất nhiều bọn tôm tép nhãi nhép ngo ngoe muốn nhảy vào chia phần, ngay cả tướng quân Bạch Lệnh của Y Lệ Nạp cũng phái ra đội quân một vạn người, la hét kêu gọi vương quốc Khang Thư muốn tấn công hay tiếp tục thuần phục đế quốc Đường Xuyên. Mà dưới sự uy bức dụ dỗ của nước Y Lan. Quốc vương của vương quốc Khang Minh cũng có chút dao động , có dấu hiệu ngả về phe Y Lan quốc bất kỳ lúc nào. Triều đình đế quốc Đường Xuyên sứt đầu mẻ trán, đến bước đường cùng, chỉ có thể liều mạng gia tăng sưu thuế sung làm quân phí, ép buộc thanh niên khỏe mạnh sung quân để làm lớn mạnh quân đội. Nhưng lại không như mong muốn, hành động của triều đình liên tiếp khơi dậy sự phẫn nộ cùng cực của nhân dân, cờ xí Xích Luyện Giáo thậm chí xuất hiện ở ngay Long Xuyên đạo của Ni Lạc Thần Kinh.
Ở trong tình huống thù trong giặc ngoài, tứ phía mưa gió bão bùng. Triều đình đế quốc Đường Xuyên không thể không cho ban bố chiếu Cần Vương (giúp vua) lần đầu tiên trong lịch sử đế quốc Đường Xuyên, khiến cho tiền đồ của đế quốc Đường Xuyên càng thêm ảm đạm. Dưới con mắt nhiều người, chiếu Cần Vương vừa ban ra, ý nghĩa rằng sự trường thọ của đế quốc Đường Xuyên đã đến hồi kết thúc. Trong lịch sử mảnh đất nhiều tai ương nhiều khó khăn này, từng có ba lần phát ra lệnh Cần Vương, vua của các vương triều phát ra một lần, kết quả bị vương triều đế quốc Minh Hà thay thế, đế quốc Minh Hà cuối năm cũng phát ra một lần, kết quả bị đế quốc Đường Xuyên thay thế. Mà hiện nay, đế quốc Đường Xuyên cũng không thể không phát ra Cần Vương lệnh, phải chăng cũng có ý nghĩa đế quốc Đường Xuyên sắp bị thay thế?
Lệnh Cần Vương mà triều đình đế quốc Đường Xuyên phát ra lần này tổng cộng có bảy phần, phân chia cho Độc Cô gia tộc, Tư Đồ gia tộc, Phong Hỏa Vân Long tứ đại gia tộc, còn một nơi nữa đó là Lam Vũ quân của Dương Túc Phong. Lục gia còn lại đương nhiên chính là ngườiđược tuyển chọn Cần Vương, trong tay bọn họ đều nắm giữ phần lớn binh lực lớn, nhưng Lam Vũ quân của Dương Túc Phong thì đích thực là vượt ngoài ý liệu của rất nhiều người. Bởi vì đế quốc Đường Xuyên vẫn như cũ không hề giải trừ việc phong tỏa tin tức đối với khu vực Mỹ Ni Tư, cho nên sự tình của Lam Vũ quân ở nội địa cơ hồ vẫn chưa người nào biết.
Mang theo tâm tình sảng khoái sau khi tỉnh dậy, Dương Túc Phong đi vào hành cung Đan Phượng. Nơi này cây xanh phủ bóng, hoa hồng khoe sắc khắp mặt đất, như tiên cảnh bừng tỉnh giữa chốn nhân gian, bốn phía tĩnh lặng vô cùng, chỉ có trên cây vài con ve sầu ngẫu nhiên không chịu nổi nóng bức mà kêu lên vài tiếng đơn điệu.
“Hả? Các ngươi đều ở nơi này sao?” Dương Túc Phong đột nhiên kinh ngạc nói.
Thì ra có vài nữa nhân đều nằm dài trên mấy băng ghế trong vườn mà vừa phơi nắng vừa tán dóc, có Tô Lăng Tuyết, Tiêu Tử Phong, Tiết Tư Khỉ, Phượng Phi Phi, Tài Tiêm Tiêm, Đan Nhã Huyến, còn có Lăng Thanh Tư, mà Na Tháp Lỵ thì như một tiểu tinh linh đang qua qua lại lại trong đó, cung cấp cho các nàng các loại đồ uống cùng hoa quả. Thấy Dương Túc Phong đến, các nàng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó đang làm gì thì vẫn tiếp tục, cứ như hắn chính là một kẻ vô hình không bằng.
Phượng Phi Phi cầm tờ báo, mang theo ánh mắt khinh bỉ, dùng ngữ điệu châm chọc sắc bén cay độc nói: “Đường Xuyên hoàng đế chí cao vô thượng thần thánh đặc biệt ra lệnh miễn trừ hết thảy hành vi phạm tội của các ngươi, bất luận trước đây ngươi có hay không có phạm vào tội danh giết người, bắt cóc, cưỡng gian ..... Ngươi trong sạch rồi ...... Đồng thời trao tặng cho ngươi tước vị Tử Xuyên hầu, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng suất lĩnh quân đội trở về kinh sư, cùng đối kháng với kẻ địch tà ác...... Tiêm Tiêm, tướng công của ngươi hiện tại đã là hầu gia rồi a......”
Tài Tiêm Tiêm hờn dỗi mắng: “Hắn là tướng công của ta, vậy không phải là tướng công của ngươi rồi? Ngươi sau này nếu như thân thiết với hắn một chút, chính là dụ dỗ tướng công của người ta, là muốn chui đầu vào rọ rồi đó!”
Phượng Phi Phi cười ha ha nói: “Nói chuyện với ngươi có khi bị sặc mà chết mất, ta sợ ngươi quá! Ngươi đi mà tiếp tục cãi nhau với Điệp Tư Thi, trong nhà chúng ta không cần ngươi đâu! Tùy tiện nói một câu có thể khiến ba người sặc chết!”
Cuối cùng vẫn là Đan Nhã Huyến đưa cho Dương Túc Phong một cái ghế dựa, để cho hắn nằm ở bên cạnh mình. Na Tháp Lỵ đã mang đến bên cạnh hắn rất nhiều hoa quả cùng đồ uống.
Dương Túc Phong cầm lấy tờ báo đế quốc của mấy ngày trước lật lật vài cái, kì thực hắn đều đã xem qua nội dung ở bên trong, chẳng qua chỉ là những tin đế quốc phát ra lệnh Cần Vương, yêu cầu quân đội các nơi tề tụ về kinh sư, hợp tác chống địch. Đương nhiên, để gia tăng lực hấp dẫn. Triều đình vào lúc này cũng không còn tiếc quan chức và tước vị , các thế lực của lục gia tộc khác đều được phong vương, chỉ có Dương Túc Phong bị phong hầu, có điều, mặc dù đế quốc ra tuyên bố này, nhưng nghi thức phong thưởng chính thức phải đợi đến sau khi đánh bại kẻ địch mới có thể cử hành.
“Cái này gọi là trước cho ngươi lợi ích, sau đó mới cho ngươi chịu khổ. Phong vương phong hầu chẳng qua là nói miệng, nhưng nếu thật sự muốn thực hiện, ngươi còn phải đích thân đem hết thuộc hạ gia quyến đi liều mạng với kẻ địch. Người chết vì tiền tài địa vị, chim chết vì miếng ăn, đây chính là bản tính của con người. Triều đình mượn đao giết người cũng tốt, qua cầu rồi rút ván cũng tốt, sợ rằng có một vài người đã không kiềm chế được rồi.” Vân Thiên Tầm cười nhạt nói.
Dương Túc Phong đương nhiên cũng gật đầu đồng cảm.
Tạo phản có lẽ thật sự là chuyện nghĩ trong lòng mà không nói ra, nhưng nếu như tạo phản có thể được diễn ra danh chính ngôn thuận thì áp lực cùng lực cản đều sẽ giảm đi rất nhiều. Mà nếu như có thể suất lĩnh quân đội bước trên mảnh đất Ni Lạc Thần Kinh, e rằng trong ánh mắt của rất nhiều người cũng chỉ có ngôi báu hoàng đế ánh vàng rực rỡ kia mà thôi. Đây là một con đường không có lối về, bất luận là thế lực triều đình hay thế lực địa phương , một khi tuyên bố lệnh Cần Vương, chính là có ý nghĩa cơ bản rằng việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã có thể công khai tiến hành rồi.
Có điều Dương Túc Phong không quan tâm lắm đến lệnh Cần Vương. Nhưng cũng không phải là không rung động, chỉ bởi vì việc này ngoài tầm tay hắn, khoảng cách ở giữa là biển rộng mấy ngàn hải lý. Bản thân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Hắn mê mê muội muội ngắm nhìn các nữ nhân xung quanh, rất hiển nhiên, Tiêu Tử Phong vô hình chung trở thành người lãnh đạo của các nàng, chẳng những bởi vì sắc đẹp diễm lệ và phong thái của nàng, mà còn bởi học vấn và kiến thức của nàng, còn có thủ và tâm đoạn kế của nàng, ở trong hành cung Đan Phượng này không ai có đủ khả năng trở thành đối thủ của nàng. Mà nàng đối với Dương Túc Phong nửa nhiệt tình nửa lạnh nhạt, có lúc hữu tình lại có lúc vô tình, khiến cho Dương Túc Phong có chút cảm giác bứt rứt khó chịu trong lòng. Có đôi khi hắn không thể không thừa nhận. Nữ nhân lúc chưa trên giường đều là trân phẩm trăm năm khó gặp, nhưng sau khi lên giường rồi thì......
“Phong hầu thật ra lại là một chuyện tốt, nhưng nếu muốn vượt qua mặt biển Nam Hải rộng hơn ba nghìn hải lý đổ bộ vào đất liền đế quốc, há là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?” Lăng Thanh Tư kín đáo nói, rồi lặng lẽ thở dài một tiếng. Theo việc Tử Xuyên đạo cuối cùng cũng được bình định, Lam Vũ quân tạm thời không có chiến sự, mà chuyện của Lam Sở Yến ở nơi đó lại không tới phiên nàng nhúng tay vào, cho nên nàng thân là một quan quân pháp cũng tạm thời có vài ngày nghỉ ngơi, nhưng khó được thanh thản một hồi. Người nhà của nàng còn đang ở trong đất liền đế quốc, cũng không biết Đàn Mạn Ái rốt cục có liên lạc với bọn họ được không, hiện nay binh hoang mã loạn, tình trạng của bọn họ ra sao, thật khiến cho người khác phải lo lắng.
Những lời này của Lăng Thanh Tư không nghi ngờ gì nữa đã tạo nên vẻ u sâu trên mặt nhiều người, nhất là Phượng Phi Phi, thần sắc của nàng rõ ràng biểu lộ ra vẻ thương cảm và hoài niệm, hiển nhiên là đang nhớ tới Y Lệ Nạp đang bị Bạch Lệnh tướng quân tàn phá.
“Yên tâm, một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng trở về.” Dương Túc Phong tự tin nói.
Những lời này của hắn khiến những nữ nhân bên cạnh đều âm thầm nhen nhóm lên một tia hy vọng trong lòng, tuy Mỹ Ni Tư cũng tốt, nhưng so với đất liền của đế quốc vẫn còn kém quá xa, nếu có cơ hội trở về, bọn họ đều tự nhiên hy vọng có thể trở lại đất liền đế quốc, mà nếu như có thể vinh vinh quang quang trở về, thì càng không thể nghi ngờ gì nữa, sẽ càng thêm khoái trá. Mà tuyệt đại đa số vinh quang của nữ nhân không thể nghi ngờ gì đó chính là được xây dựng bởi trụ cột sự nghiệp của người đàn ông, trong số mấy người đang ngồi, ngoại trừ Tiêu Tử Phong, có ai đã từng được trải qua vinh quang? Nhưng hiện nay, tựa hồ cơ hội đạt vinh quang đang dần đến với họ rồi.
Có lẽ, Dương Túc Phong không được tính là một người đàn ông tốt, một đấng trượng phu tốt, nhưng quả thực là một nơi nương tựa rất tốt. Có hắn đứng ở sau lưng các nàng, các nàng có thể tỏ ra càng có thể tỏ ra cao ngạo hơn.
Na Tháp Lỵ lại cẩn thận đi len lén tiến vào, thì thầm mấy câu vào tai Dương Túc Phong, Dương Túc Phong không khỏi nhíu mày.
Tất cả đám nữ nhân đều lờ mờ đoán được, Tiêu Tử Phong thản nhiên nói: “Ngươi mới đến lại muốn đi sao?”
Dương Túc Phong cười khổ nói : “Tô Phỉ Thải Vi lại vừa lại phái người tới.”
Tiêu Tử Phong nhẹ nhàng nhướn hàng lông mày lên, hời hợt nói:“Vậy sao? Xem ra lần này tới đây nhất định là một nữ nhân rất đẹp?”
Dương Túc Phong có chút xấu hổ nói: “Ngươi làm sao biết được?”
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ bên ngoài đều đồn đại, sĩ quan tư lệnh tối cao Lam Vũ quân cho tới bây giờ đều thích mềm không thích cứng, nếu như là nữ nhân xinh đẹp nói thì càng thêm thần hồn điên đảo, nói không chừng một đêm sau, muốn làm sư trưởng, tham mưu trưởng.....v..v... đều không thành vấn đề ......”
Dương Túc Phong không khỏi đỏ mặt, chuyện về Lam Sở Yến nọ trong mắt các nàng hiển nhiên là rất phóng đãng, cho nên các nàng vẫn luôn châm chọc, không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt mà nói: “Ta đi gặp mặt nàng ta đây.”
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là gọi nàng ta tới nơi này, ngươi thấy sao, được tỷ muội ở đây giám sát, khả năng nhận định của ngươi cũng sẽ tốt hơn một chút. Tóm lại chúng ta chỉ đứng một bên giám sát, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự của ngươi là được.”
Dương Túc Phong gật đầu, để Na Tháp Lỵ đi ra ngoài mời người.
Sứ giả của Tô Khắc La lần nữa đi tới trước mặt Dương Túc Phong .
Tiêu Tử Phong phỏng đoán chưa từng sai, lần này tới quả nhiên không phải là Tô Phỉ Mã Cát, mà là muội muội của Tô Phỉ Mã Cát, Tô Phỉ Mã Vận, quả thật là đệ nhất đẳng mỹ nữ. Đây là mỹ nữ vửa trẻ trung vừa thành thục, ước chừng hai mươi, hai ba tuổi, vóc người thon dài, cao gầy, khắp người từ trên xuống dưới đã có được tư vị của nữ nhân thành thục, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, cặp mắt phượng đen lay láy sáng ngời, đôi môi đỏ thắm mềm mại, trên cần cổ mảnh khảnh có một cái vòng cổ rất tinh tế, trên mặt nó là một miếng Thiên Ngọc Trụy trong suốt, da dẻ toàn thân phơi bày ra một màu trắng muốt hoàn mỹ, không có một chút tì vết nào, đôi cánh tay nhẵn nhụi trắng nõn nà, thon thả mà mềm mại, như hai bức tượng điêu khắc bằng ngọc, hai chân thon dài uyển chuyển mềm mại như nước, mười ngón chân thẳng đều chỉnh tề một chỗ rất đáng yêu, giống như mười con tằm mảnh mai.
Mặc dù đã ẩn sâu dưới lớp áo nịt ngực, hai điểm trước ngực nàng vẫn toát ra một sức hấp dẫn chết người nguyên vẹn, hình dạng của nhũ phòng ắt hẳn là hình nửa cầu, cực kỳ đầy đặn, đứng thẳng mềm mại, phập phồng nhẹ nhàng đều đặn theo từng hơi thở, trên người là một bộ váy áo tay lửng cổ tròn màu cà phê bằng chất liệu sa tanh mỏng manh, mang lại hiệu quả nhìn xuyên thấu phân nửa, mặc dù trải qua hai lớp, vùng trước ngực và vùng bụng dưới vẫn được xử lý chuyên môn nhiều lần, nhưng ở khoảng cách rất gần, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lờ mờ còn có thể nhìn thấy lớp ren của nội y, ống tay áo ngắn ngủn vạt tròn và rộng tô điểm lên hai vai bóng loáng mềm mại, vạt váy ôm khít lấy người không hề có ý định giấu giếm vòng eo thon thả và cặp mông tròn lẳn của chủ nhân.
“Cứ gọi ta là Tô Phỉ Mã Vận, ta đến từ Tô Khắc La.” Nữ nhân bình thản thành thục có phong thái thướt tha uyển chuyển vừa mỉm cười vừa nói, tỏa ra vẻ đẹp say đắm lòng người.
Khi đội hải quân thành lập, hải quân Lam Vũ có tổng cộng hai mươi bốn chiến hạm Long Nha vừa mới đóng xong, trong đó có mười hai chiến thuyền là do xưởng sản xuất của Bà Châu cảng chế tạo, mười hai chiến thuyền còn lại là do xưởng sản xuất của hãng tàu Khắc Lý Khắc Lan tại cảng Ni Tư đóng phần xác tàu sau đó chuyển đến cảng Bà Châu lắp đặt hỏa pháo. Trong hàng loạt xưởng đóng tàu ở Cách Lai Mỹ, hơn mười chiến hạm khổng lồ mới tinh đang được gấp rút ngày đêm chế tạo nhưng vào thời điểm năm 1728 không cách nào có thể đưa chúng vào sử dụng thực tế.
Những chiến hạm Long Nha này, mỗi chiếc có trọng tải hơn sáu trăm tấn, hai bên mạn thuyền đều được lắp đặt trọng pháo bốn nòng 105 li, có tầm bắn xa nhất là bốn nghìn thước, gần nhất là ba trăm thước, trên thực tế đây chính là khẩu pháo Dã chiến 75 li được cải tiến thành, chính là muốn vận dụng mọi cách sao cho giảm bớt lực phản chấn, rút gọn tầm bắn, gia tăng đường kính nòng pháo, tuy nhiên với tầm bắn hơn bốn nghìn mét là đã vượt xa tầm bắn pháo chiến hạm của loại chiến hạm tiên tiến nhất hiện nay là Ngũ Thai Sơn chiến hạm của đế quốc có tầm bắn bốn nghìn mét. Tuy nhiên, vì uy lực to lớn nên nòng hỏa pháo đường kính lớn cũng kéo theo một vấn đề, đó là lúc hỏa pháo phóng ra gây chấn động rất mạnh đến thân thuyền tương đối nguy hiểm, cần phải có trình độ rất cao mới có thể duy trì được sự thăng bằng.
Loại pháo ca nông nòng 105 ly này, nếu pháo thủ lão luyện dựa theo quy tắc sử dụng thì tốc độ bắn nhanh nhất có thể là cứ mười giây đồng hồ bắn được một phát đạn, chỉ cần có một phát đạn bắn trúng mục tiêu thì về cơ bản đã có thể làm chìm thuyền địch. Đồng thời, để phục vụ nhu cầu chiến đấu ở cự ly gần thậm chí đánh xáp lá cà, chiến hạm Long Nha vẫn trang bị một số lượng nhất định súng Mễ Kỳ Nhĩ, thậm chí phòng khi có thể đổ bộ tác chiến. Bởi vì số lượng đại pháo giảm bớt trên diện rộng. Chẳng những có thể tiết kiệm một số lượng lớn pháo thủ mà hơn nữa còn khiến cho không gian khoang thuyền càng thêm rộng rãi, có thể sử dụng tự do hơn, chỗ ở của thuyền viên so với chiến hạm bình thường cần nhiều gấp đôi trở lên nên đạn dược, nước ngọt, lương thực cũng phải trang bị nhiều hơn gấp mấy lần so với tiêu chuẩn trang bị của chiến hạm bình thường, trên tàu có chuẩn bị nước chanh như một loại thức uống ngăn ngừa bệnh hoại huyết. Kiên quyết yêu cầu thuyền viên uống định kỳ giúp họ bổ sung sức lực cho những chuyến đi xa.
Sĩ quan tư lệnh hải quân Lam Vũ do Dương Túc Phong tự mình đảm nhiệm, mặc dù hắn rất xứng đáng với danh xưng thiếu tướng hải quân, nhưng hắn không phụ trách những công việc cụ thể của hải quân, các loại công việc của hải quân đều được ủy thác toàn quyền cho hai vị sĩ quan phó tư lệnh là Vũ Phi Phàm cùng Phất Lai Triệt xử lý. Hải quân sơ bộ được phân chia thành hai hạm đội, hạm đội Phất Lai Triệt và hạm đội Vũ Phi Phàm, mỗi người đều có mười hai chiếc chiến hạm Long Nha. Tất cả nhiệm vụ mà Phất Lai Triệt và Vũ Phi Phàm tiếp nhận đều như nhau, đều là từng bước quét sạch bọn hải tặc ở khu vực biển Ni Tư, bảo đảm sao cho con đường mậu dịch trên biển Ni Tư được lưu thông trót lọt, hơn nữa từng bước phát triển dần ra bên ngoài. Tranh đoạt chủ quyền trên biển Á Đinh.
Mục tiêu xác định đầu tiên sau khi hải quân được thành lập chính là hỗ trợ đội hải quân lục chiến cướp đoạt đảo Sùng Minh.
Đế quốc Đường Xuyên vốn đã bố trí một sư đoàn lính biên phòng đóng quân trên đảo Sùng Minh, có biệt hiệu là sư đoàn lính biên phòng 71, sĩ quan chỉ huy chính là thiếu tướng Phương Toàn, có hơn tám nghìn binh sĩ. Sau này tình hình chiến sự ở Đường Xuyên trở nên gay gắt. Bộ quân vụ bắt đầu có kế hoạch cho rút toàn bộ quân đang đóng ở các đảo nhỏ trên vùng Nam Đại Dương nhằm tăng cường sức mạnh quân sự trên đất liền, đội quân đầu tiên rút lui chính là sư đoàn lính biên phòng 71 đóng ở đảo Sùng Minh, sau đó là sư đoàn lính biên phòng 72 đóng ở đảo Tô Môn, tiếp theo đó là đến sư đoàn lính biên phòng 78 đóng ở đảo Lữ Tống cuốn gói lui quân.
Điều này trở nên khá thú vị. Trên toàn bộ đảo nhỏ thuộc khu vực Nam Đại Dương đã không còn bất kỳ đội quân nào của đế quốc Đường Xuyên chiếm đóng nữa. Tính quyết định của chánh cục địa phương vốn dựa vào quân đội đóng quân mà ra cũng bị ảnh hưởng, cũng bởi vậy mà không còn nữa, các địa phương như Lữ Tống quốc lại lần nữa khôi phục trạng thái tự do. Lợi ích của toàn bộ đảo nhỏ ở khu vực Nam Đại Dương của đế quốc Đường Xuyên không còn sót lại một chút gì, Mã Toa quốc có lẽ sẽ nhân cơ hội này để nhảy vào.
Sau khi quân đội của đế quốc Đường Xuyên rút lui khỏi đảo Sùng Minh, đảo Sùng Minh được giao cho quân đội Lữ Tống phụ trách phòng vệ, song, quân đội Lữ Tống vừa mới tiếp nhận, thì đã sớm phải rơi vào tình trạng bị rình tập tấn công bởi quân đội Cát Lạp Phu trên bán đảo Hỏa Long như thể hổ dữ rình mồi, quân đội Lữ Tống quân đội không phải là đối thủ của quân đội Cát Lạp Phu, nên không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, đảo Sùng Minh vì vậy lại rơi vào tay của Cát Lạp Phu. Đế quốc Đường Xuyên mặc dù phát ra lời cảnh cáo nghiêm khắc. Yêu cầu quân đội Cát Lạp Phu lập tức rút khỏi đảo Sùng Minh, nhưng do đang ở trong tình trạng thù trong giặc ngoài, nên cũng chỉ có thể là kêu gọi trên phương diện ngoại giao mà thôi, còn quân đội của Cát Lạp Phu căn bản vẫn án binh bất động.
Dương Túc Phong quyết tâm giúp đế quốc dạy cho quân đội Cát Lạp Phu một bài học nhớ đời, đây thực chất là lấy cớ tốt nhất để cướp đoạt đảo Sùng Minh.
Cùng lúc thành lập còn có đội hải quân lục chiến Lam Vũ, tổng binh lực là một ngàn người. Đây là một nhánh được điều động từ lục quân, tương đương một đội ngũ tinh anh được tổ hợp từ bộ phận binh lực vô cùng tinh nhuệ, có mục tiêu chủ yếu là tác chiến trên biển cùng với tác chiến trên biển, sĩ quan tư lệnh cũng là Dương Túc Phong tự mình kiêm nhiệm, sĩ quan phó tư lệnh do Trầm Lăng Vân đảm nhiệm. Trầm Lăng Vân là do Khắc Lai Ô Địch Mã đề cử tới, hắn có võ công thâm hậu, con người cũng khôn khéo, đối với việc chiến đấu sau lưng địch vô cùng tinh thông, trải qua một lát tiếp xúc, trình độ sử dụng súng hiện đại cũng làm người khác rất hài lòng, quả đúng người được lựa chọn thích hợp cho việc huấn luyện đội hải quân lục chiến, trải qua khảo sát sơ bộ của Vũ Phi Phàm, hắn đồng ý với ý kiến của Khắc Lai Ô Địch Mã, trước khi tìm thấy Đặc Lan Khắc Tư, thì Trầm Lăng Vân thật sự là ứng viên tốt nhất để lựa chọn, thế là, Trầm Lăng Vân tạm thời trở thành sĩ quan chỉ huy chính thức của đội hải quân lục chiến.
Đại bản doanh của đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ ở ngay vùng mũi đất giữa cảng Ni Tư và Á Bối Lạc, khu vực này vô cùng hoang vu, khí hậu hay thay đổi hơn nữa lại rất khắc nghiệt, địa hình đan xen vô cùng phức tạp, lại có một ít phế tích thôn xóm cũ nát đã từng bị hải tặc càn quét qua, thật là một địa điểm tốt để triển khai việc huấn luyện tàn khốc. Dương Túc Phong vô cùng coi trọng đội hải quân lục chiến, tự mình chọn lựa và trang bị vũ khí cho bọn họ, còn đặc phái bọn Mễ Kỳ Nhĩ đến đội hải quân lục chiến đi quan sát thực tế một thời gian, tìm hiểu xem bọn họ cần loại vũ khí nào cũng như tình hình huấn luyện, trước tiên thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, giải quyết khó khăn cho bọn họ, bởi vì thời gian không đợi người, Lam Vũ quân phải gấp rút hành động.
Thiên nguyên giữa tháng 5 năm 1728, quân đội Mã Toa cùng quân đội Xích Luyện Giáo phối hợp với nhau, bao vây trọng điểm Võ Thắng Quan, triển khai thế tấn công liên tiếp dồn dập, quân đội Đường Xuyên chỉ có khả năng chống đỡ mà không còn khả năng phản công, ngoại trừ trọng điểm Minh Na Tư Đặc Lai và trọng điểm Võ Thắng Quan ra, những khu vực trong nước còn lại đã không còn chút bóng dáng nào của quân đội Đường Xuyên, các tuyến đường như Minh Xuyên đạo… được đám người Bạch Ngọc Lâu, Điệp Phong Vũ ngoan cường chống cự cũng đầy rẫy nguy cơ, dưới lực công kích như vũ bão cùng với tính cơ động cao của quân kỵ binh áo giáp Mã Toa, trong vòng mấy ngày đã xâm nhập vào Ni Lạc Thần Kinh. Vì thế, thành phố Ni LạcThần Kinh đã trải qua ba trăm năm rêu phong mưa gió một lần nữa lâm vào tình cảnh bị bóng ma chiến tranh bao phủ, rất nhiều cư dân đã bắt đầu lặng lẽ rời đi.
Mà ở phía tây bắc bộ đế quốc, Tiêu Nam của Y Lan quốc tiếp tục dẫn quân xuất phát, sau khi đã khống chế Á Sâm Hồi Lang, hắn ngay lập tức bắt tay vào công việc chuẩn bị đả thông con đường từ vương quốc Cung Đô đi Thông Ni Lạc Thần Kinh. May mắn thay, chuyện cũ ở Y Lan quốc lúc này lại lần nữa tái diễn. Tam hoàng tử Tiêu Đường cướp quyền chỉ huy quân sự của ca ca Tiêu Nam, khiến cho quân đội Đường Xuyên lập tức được nghỉ ngơi một hơi dài, lấy đội lính biên phòng còn sót lại do Hô Duyên Mông cầm đầu cư nhiên đánh bại quân đội của nước Y Lan đang tiến đến, miễn cưỡng bảo vệ được tuyến đường của vương quốc Cung Đô và Linh Xuyên đạo, thế nhưng, Tiêu Đường rất nhanh đã điều tới binh lực của quân đoàn Tiêu Bá Nạp, trong tình huống địch đông ta ít, đám người Hô Duyên Mông không thể không tiếp tục lui lại, cuối cùng, phía sau một đường dẫn đến phụ cận Ngọc Môn Quan của Hà Xuyên Đạo, đại bộ phận khu vực bên ngoài Ngọc Môn Quan đều bị luân hãm (thay phiên đánh chiếm), đại bộ phận đất đai của vương quốc Cung Đô cũng rơi vào tay Y Lan quốc.
Mã Toa quốc và nước Y Lan quốc hai lộ giáp công, khiến cho đế quốc Đường Xuyên rơi vào thời khắc diệt vong vô cùng nguy hiểm, đồng thời cũng khiến cho rất nhiều bọn tôm tép nhãi nhép ngo ngoe muốn nhảy vào chia phần, ngay cả tướng quân Bạch Lệnh của Y Lệ Nạp cũng phái ra đội quân một vạn người, la hét kêu gọi vương quốc Khang Thư muốn tấn công hay tiếp tục thuần phục đế quốc Đường Xuyên. Mà dưới sự uy bức dụ dỗ của nước Y Lan. Quốc vương của vương quốc Khang Minh cũng có chút dao động , có dấu hiệu ngả về phe Y Lan quốc bất kỳ lúc nào. Triều đình đế quốc Đường Xuyên sứt đầu mẻ trán, đến bước đường cùng, chỉ có thể liều mạng gia tăng sưu thuế sung làm quân phí, ép buộc thanh niên khỏe mạnh sung quân để làm lớn mạnh quân đội. Nhưng lại không như mong muốn, hành động của triều đình liên tiếp khơi dậy sự phẫn nộ cùng cực của nhân dân, cờ xí Xích Luyện Giáo thậm chí xuất hiện ở ngay Long Xuyên đạo của Ni Lạc Thần Kinh.
Ở trong tình huống thù trong giặc ngoài, tứ phía mưa gió bão bùng. Triều đình đế quốc Đường Xuyên không thể không cho ban bố chiếu Cần Vương (giúp vua) lần đầu tiên trong lịch sử đế quốc Đường Xuyên, khiến cho tiền đồ của đế quốc Đường Xuyên càng thêm ảm đạm. Dưới con mắt nhiều người, chiếu Cần Vương vừa ban ra, ý nghĩa rằng sự trường thọ của đế quốc Đường Xuyên đã đến hồi kết thúc. Trong lịch sử mảnh đất nhiều tai ương nhiều khó khăn này, từng có ba lần phát ra lệnh Cần Vương, vua của các vương triều phát ra một lần, kết quả bị vương triều đế quốc Minh Hà thay thế, đế quốc Minh Hà cuối năm cũng phát ra một lần, kết quả bị đế quốc Đường Xuyên thay thế. Mà hiện nay, đế quốc Đường Xuyên cũng không thể không phát ra Cần Vương lệnh, phải chăng cũng có ý nghĩa đế quốc Đường Xuyên sắp bị thay thế?
Lệnh Cần Vương mà triều đình đế quốc Đường Xuyên phát ra lần này tổng cộng có bảy phần, phân chia cho Độc Cô gia tộc, Tư Đồ gia tộc, Phong Hỏa Vân Long tứ đại gia tộc, còn một nơi nữa đó là Lam Vũ quân của Dương Túc Phong. Lục gia còn lại đương nhiên chính là ngườiđược tuyển chọn Cần Vương, trong tay bọn họ đều nắm giữ phần lớn binh lực lớn, nhưng Lam Vũ quân của Dương Túc Phong thì đích thực là vượt ngoài ý liệu của rất nhiều người. Bởi vì đế quốc Đường Xuyên vẫn như cũ không hề giải trừ việc phong tỏa tin tức đối với khu vực Mỹ Ni Tư, cho nên sự tình của Lam Vũ quân ở nội địa cơ hồ vẫn chưa người nào biết.
Mang theo tâm tình sảng khoái sau khi tỉnh dậy, Dương Túc Phong đi vào hành cung Đan Phượng. Nơi này cây xanh phủ bóng, hoa hồng khoe sắc khắp mặt đất, như tiên cảnh bừng tỉnh giữa chốn nhân gian, bốn phía tĩnh lặng vô cùng, chỉ có trên cây vài con ve sầu ngẫu nhiên không chịu nổi nóng bức mà kêu lên vài tiếng đơn điệu.
“Hả? Các ngươi đều ở nơi này sao?” Dương Túc Phong đột nhiên kinh ngạc nói.
Thì ra có vài nữa nhân đều nằm dài trên mấy băng ghế trong vườn mà vừa phơi nắng vừa tán dóc, có Tô Lăng Tuyết, Tiêu Tử Phong, Tiết Tư Khỉ, Phượng Phi Phi, Tài Tiêm Tiêm, Đan Nhã Huyến, còn có Lăng Thanh Tư, mà Na Tháp Lỵ thì như một tiểu tinh linh đang qua qua lại lại trong đó, cung cấp cho các nàng các loại đồ uống cùng hoa quả. Thấy Dương Túc Phong đến, các nàng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó đang làm gì thì vẫn tiếp tục, cứ như hắn chính là một kẻ vô hình không bằng.
Phượng Phi Phi cầm tờ báo, mang theo ánh mắt khinh bỉ, dùng ngữ điệu châm chọc sắc bén cay độc nói: “Đường Xuyên hoàng đế chí cao vô thượng thần thánh đặc biệt ra lệnh miễn trừ hết thảy hành vi phạm tội của các ngươi, bất luận trước đây ngươi có hay không có phạm vào tội danh giết người, bắt cóc, cưỡng gian ..... Ngươi trong sạch rồi ...... Đồng thời trao tặng cho ngươi tước vị Tử Xuyên hầu, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng suất lĩnh quân đội trở về kinh sư, cùng đối kháng với kẻ địch tà ác...... Tiêm Tiêm, tướng công của ngươi hiện tại đã là hầu gia rồi a......”
Tài Tiêm Tiêm hờn dỗi mắng: “Hắn là tướng công của ta, vậy không phải là tướng công của ngươi rồi? Ngươi sau này nếu như thân thiết với hắn một chút, chính là dụ dỗ tướng công của người ta, là muốn chui đầu vào rọ rồi đó!”
Phượng Phi Phi cười ha ha nói: “Nói chuyện với ngươi có khi bị sặc mà chết mất, ta sợ ngươi quá! Ngươi đi mà tiếp tục cãi nhau với Điệp Tư Thi, trong nhà chúng ta không cần ngươi đâu! Tùy tiện nói một câu có thể khiến ba người sặc chết!”
Cuối cùng vẫn là Đan Nhã Huyến đưa cho Dương Túc Phong một cái ghế dựa, để cho hắn nằm ở bên cạnh mình. Na Tháp Lỵ đã mang đến bên cạnh hắn rất nhiều hoa quả cùng đồ uống.
Dương Túc Phong cầm lấy tờ báo đế quốc của mấy ngày trước lật lật vài cái, kì thực hắn đều đã xem qua nội dung ở bên trong, chẳng qua chỉ là những tin đế quốc phát ra lệnh Cần Vương, yêu cầu quân đội các nơi tề tụ về kinh sư, hợp tác chống địch. Đương nhiên, để gia tăng lực hấp dẫn. Triều đình vào lúc này cũng không còn tiếc quan chức và tước vị , các thế lực của lục gia tộc khác đều được phong vương, chỉ có Dương Túc Phong bị phong hầu, có điều, mặc dù đế quốc ra tuyên bố này, nhưng nghi thức phong thưởng chính thức phải đợi đến sau khi đánh bại kẻ địch mới có thể cử hành.
“Cái này gọi là trước cho ngươi lợi ích, sau đó mới cho ngươi chịu khổ. Phong vương phong hầu chẳng qua là nói miệng, nhưng nếu thật sự muốn thực hiện, ngươi còn phải đích thân đem hết thuộc hạ gia quyến đi liều mạng với kẻ địch. Người chết vì tiền tài địa vị, chim chết vì miếng ăn, đây chính là bản tính của con người. Triều đình mượn đao giết người cũng tốt, qua cầu rồi rút ván cũng tốt, sợ rằng có một vài người đã không kiềm chế được rồi.” Vân Thiên Tầm cười nhạt nói.
Dương Túc Phong đương nhiên cũng gật đầu đồng cảm.
Tạo phản có lẽ thật sự là chuyện nghĩ trong lòng mà không nói ra, nhưng nếu như tạo phản có thể được diễn ra danh chính ngôn thuận thì áp lực cùng lực cản đều sẽ giảm đi rất nhiều. Mà nếu như có thể suất lĩnh quân đội bước trên mảnh đất Ni Lạc Thần Kinh, e rằng trong ánh mắt của rất nhiều người cũng chỉ có ngôi báu hoàng đế ánh vàng rực rỡ kia mà thôi. Đây là một con đường không có lối về, bất luận là thế lực triều đình hay thế lực địa phương , một khi tuyên bố lệnh Cần Vương, chính là có ý nghĩa cơ bản rằng việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã có thể công khai tiến hành rồi.
Có điều Dương Túc Phong không quan tâm lắm đến lệnh Cần Vương. Nhưng cũng không phải là không rung động, chỉ bởi vì việc này ngoài tầm tay hắn, khoảng cách ở giữa là biển rộng mấy ngàn hải lý. Bản thân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Hắn mê mê muội muội ngắm nhìn các nữ nhân xung quanh, rất hiển nhiên, Tiêu Tử Phong vô hình chung trở thành người lãnh đạo của các nàng, chẳng những bởi vì sắc đẹp diễm lệ và phong thái của nàng, mà còn bởi học vấn và kiến thức của nàng, còn có thủ và tâm đoạn kế của nàng, ở trong hành cung Đan Phượng này không ai có đủ khả năng trở thành đối thủ của nàng. Mà nàng đối với Dương Túc Phong nửa nhiệt tình nửa lạnh nhạt, có lúc hữu tình lại có lúc vô tình, khiến cho Dương Túc Phong có chút cảm giác bứt rứt khó chịu trong lòng. Có đôi khi hắn không thể không thừa nhận. Nữ nhân lúc chưa trên giường đều là trân phẩm trăm năm khó gặp, nhưng sau khi lên giường rồi thì......
“Phong hầu thật ra lại là một chuyện tốt, nhưng nếu muốn vượt qua mặt biển Nam Hải rộng hơn ba nghìn hải lý đổ bộ vào đất liền đế quốc, há là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?” Lăng Thanh Tư kín đáo nói, rồi lặng lẽ thở dài một tiếng. Theo việc Tử Xuyên đạo cuối cùng cũng được bình định, Lam Vũ quân tạm thời không có chiến sự, mà chuyện của Lam Sở Yến ở nơi đó lại không tới phiên nàng nhúng tay vào, cho nên nàng thân là một quan quân pháp cũng tạm thời có vài ngày nghỉ ngơi, nhưng khó được thanh thản một hồi. Người nhà của nàng còn đang ở trong đất liền đế quốc, cũng không biết Đàn Mạn Ái rốt cục có liên lạc với bọn họ được không, hiện nay binh hoang mã loạn, tình trạng của bọn họ ra sao, thật khiến cho người khác phải lo lắng.
Những lời này của Lăng Thanh Tư không nghi ngờ gì nữa đã tạo nên vẻ u sâu trên mặt nhiều người, nhất là Phượng Phi Phi, thần sắc của nàng rõ ràng biểu lộ ra vẻ thương cảm và hoài niệm, hiển nhiên là đang nhớ tới Y Lệ Nạp đang bị Bạch Lệnh tướng quân tàn phá.
“Yên tâm, một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng trở về.” Dương Túc Phong tự tin nói.
Những lời này của hắn khiến những nữ nhân bên cạnh đều âm thầm nhen nhóm lên một tia hy vọng trong lòng, tuy Mỹ Ni Tư cũng tốt, nhưng so với đất liền của đế quốc vẫn còn kém quá xa, nếu có cơ hội trở về, bọn họ đều tự nhiên hy vọng có thể trở lại đất liền đế quốc, mà nếu như có thể vinh vinh quang quang trở về, thì càng không thể nghi ngờ gì nữa, sẽ càng thêm khoái trá. Mà tuyệt đại đa số vinh quang của nữ nhân không thể nghi ngờ gì đó chính là được xây dựng bởi trụ cột sự nghiệp của người đàn ông, trong số mấy người đang ngồi, ngoại trừ Tiêu Tử Phong, có ai đã từng được trải qua vinh quang? Nhưng hiện nay, tựa hồ cơ hội đạt vinh quang đang dần đến với họ rồi.
Có lẽ, Dương Túc Phong không được tính là một người đàn ông tốt, một đấng trượng phu tốt, nhưng quả thực là một nơi nương tựa rất tốt. Có hắn đứng ở sau lưng các nàng, các nàng có thể tỏ ra càng có thể tỏ ra cao ngạo hơn.
Na Tháp Lỵ lại cẩn thận đi len lén tiến vào, thì thầm mấy câu vào tai Dương Túc Phong, Dương Túc Phong không khỏi nhíu mày.
Tất cả đám nữ nhân đều lờ mờ đoán được, Tiêu Tử Phong thản nhiên nói: “Ngươi mới đến lại muốn đi sao?”
Dương Túc Phong cười khổ nói : “Tô Phỉ Thải Vi lại vừa lại phái người tới.”
Tiêu Tử Phong nhẹ nhàng nhướn hàng lông mày lên, hời hợt nói:“Vậy sao? Xem ra lần này tới đây nhất định là một nữ nhân rất đẹp?”
Dương Túc Phong có chút xấu hổ nói: “Ngươi làm sao biết được?”
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ bên ngoài đều đồn đại, sĩ quan tư lệnh tối cao Lam Vũ quân cho tới bây giờ đều thích mềm không thích cứng, nếu như là nữ nhân xinh đẹp nói thì càng thêm thần hồn điên đảo, nói không chừng một đêm sau, muốn làm sư trưởng, tham mưu trưởng.....v..v... đều không thành vấn đề ......”
Dương Túc Phong không khỏi đỏ mặt, chuyện về Lam Sở Yến nọ trong mắt các nàng hiển nhiên là rất phóng đãng, cho nên các nàng vẫn luôn châm chọc, không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt mà nói: “Ta đi gặp mặt nàng ta đây.”
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là gọi nàng ta tới nơi này, ngươi thấy sao, được tỷ muội ở đây giám sát, khả năng nhận định của ngươi cũng sẽ tốt hơn một chút. Tóm lại chúng ta chỉ đứng một bên giám sát, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự của ngươi là được.”
Dương Túc Phong gật đầu, để Na Tháp Lỵ đi ra ngoài mời người.
Sứ giả của Tô Khắc La lần nữa đi tới trước mặt Dương Túc Phong .
Tiêu Tử Phong phỏng đoán chưa từng sai, lần này tới quả nhiên không phải là Tô Phỉ Mã Cát, mà là muội muội của Tô Phỉ Mã Cát, Tô Phỉ Mã Vận, quả thật là đệ nhất đẳng mỹ nữ. Đây là mỹ nữ vửa trẻ trung vừa thành thục, ước chừng hai mươi, hai ba tuổi, vóc người thon dài, cao gầy, khắp người từ trên xuống dưới đã có được tư vị của nữ nhân thành thục, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, cặp mắt phượng đen lay láy sáng ngời, đôi môi đỏ thắm mềm mại, trên cần cổ mảnh khảnh có một cái vòng cổ rất tinh tế, trên mặt nó là một miếng Thiên Ngọc Trụy trong suốt, da dẻ toàn thân phơi bày ra một màu trắng muốt hoàn mỹ, không có một chút tì vết nào, đôi cánh tay nhẵn nhụi trắng nõn nà, thon thả mà mềm mại, như hai bức tượng điêu khắc bằng ngọc, hai chân thon dài uyển chuyển mềm mại như nước, mười ngón chân thẳng đều chỉnh tề một chỗ rất đáng yêu, giống như mười con tằm mảnh mai.
Mặc dù đã ẩn sâu dưới lớp áo nịt ngực, hai điểm trước ngực nàng vẫn toát ra một sức hấp dẫn chết người nguyên vẹn, hình dạng của nhũ phòng ắt hẳn là hình nửa cầu, cực kỳ đầy đặn, đứng thẳng mềm mại, phập phồng nhẹ nhàng đều đặn theo từng hơi thở, trên người là một bộ váy áo tay lửng cổ tròn màu cà phê bằng chất liệu sa tanh mỏng manh, mang lại hiệu quả nhìn xuyên thấu phân nửa, mặc dù trải qua hai lớp, vùng trước ngực và vùng bụng dưới vẫn được xử lý chuyên môn nhiều lần, nhưng ở khoảng cách rất gần, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lờ mờ còn có thể nhìn thấy lớp ren của nội y, ống tay áo ngắn ngủn vạt tròn và rộng tô điểm lên hai vai bóng loáng mềm mại, vạt váy ôm khít lấy người không hề có ý định giấu giếm vòng eo thon thả và cặp mông tròn lẳn của chủ nhân.
“Cứ gọi ta là Tô Phỉ Mã Vận, ta đến từ Tô Khắc La.” Nữ nhân bình thản thành thục có phong thái thướt tha uyển chuyển vừa mỉm cười vừa nói, tỏa ra vẻ đẹp say đắm lòng người.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang