Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 197: Sơn Vũ Dục Ai
Dương Túc Phong và Phong Phi Vũ trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, quyết định dựa vào công trình kiến trúc hiện hữu và điều kiện địa hình của cảng Ni Tư tiến hành chặn đánh. Cảng Ni Tư ở phía tây và tây bắc không có nhiều công trình kiến trúc cao lớn lắm, nhưng có hai toàn giáo đường rất cao lớn rất kiên cố, Thiên Chúa giáo ở vương quốc Cách Lai Mỹ khá hưng thịnh. Những giáo đường này đều dùng đá cẩm thạch và đá hoa cương làm kết cấu cơ bản, hết sức kiên cố, hơn nữa còn có tầng hầm rất lớn, xung quanh giáo đường còn có một số khu nhà ở thưa thớt, cũng có lẽ vì khu này là ngoại ô vì để phòng phỉ đạo lẻ tẻ tập kích, những căn nhà đó chủ yếu được xây dựng bằng đá, khá là kiên cố, vì thế quân Lam Vũ quyết định dựa vào những tòa giáo đường và nhà ở bằng đá này tạo thành bộ khung của trận địa phòng ngự. Ở bên trên trang bị súng máy và bách kích pháo, hình thành cứ điểm hỏa lực không thể phá hủy.
Ở phía bắc cảng Ni Tư, chính là pháo đài Ni Tư kiên cố, địa thế hiểm yếu, trừ phi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có khả năng làm được hành động mão hiểm đột nhập Hắc Hổ Loan như Dương Túc Phong, nếu không muốn công chiếm pháo đài Ni Tư dưới súng và đạn pháo cảu quân Lam Vũ, cơ bản là chuyện không thể. Còn phía nam chính là trại giam Ngân Giáp Giác, lợi dụng sự yểm hộ của tòa ngục này, hỏa lực súng máy của quân Lam Vũ có thể không chế đại bộ phận thông đạo phía nam thông qua cảng Ni Tư. Vì thế tính nguy hiểm của phía bắc và phía nam cảng Ni Tư không cao, khó khăn nhất là trận địa ở phía chính diện, nơi đó địa hình bằng phẳng, không có cao điểm để khống chế, một khi hai hòa giáo được bị đánh hạ, như vậy quân Lam Vũ sẽ bị ép lùi về phía sau, đồng thời sẽ nam bắc sẽ bị chia cách, chỉ đành cố thủ ở pháo đài Ni Tư hoặc ngục giam Ngân Giáp Giác đợi viện binh.
Vì để làm trì hoãn tốc độ tiến công của kẻ địch ở phía tây và tây bắc, Dương Túc Phong dạy bộ đội chế tạo lượng lớn địa lôi đơn giản, đồng thời đưa vào sử dụng. Phương pháp chế tạo những địa lôi đơn giản này rất dễ, bởi vì lần này quân Lam Vũ chuẩn bị rất nhiều thuốc nổ Hắc Tác Kim, chúng được bọc gói sơ qua, nhét vào trong chai lo sắt, đồng thời xung quanh thuốc nổ cho đầy đinh nhỏ, sau đó chôn xuống xung quanh nhưng đường ra vào chủ yếu của cảng Ni Tư. Dây đãn nổ thì nằm trong tay công binh của quân Lam Vũ, những thứ này kỳ thực nên gọi là gói thuốc nổ dưới đất. Sau khi địa lôi phát nổ, chẳng những có thể sát thương lượng lớn kẻ địch, còn có thể hình thành vùng đất lồi lõm, trở ngại cực lớn cho kỵ binh địch xung kích.
Dây kẽm gai và cọc gỗ đã được lấy hết ra dùng, kéo dọc theo cả phía bắc và tây bắc của cảng Ni Tư, trên đường cũng bắt đầu chất đồ vật, đề phòng kỵ binh địch đánh thọc vào. Dương Túc Phong còn lấy thân phận công tước Ni Tư phát ra lệnh tổng động viên chiến đấu, từ các loại công xưởng khu mỏ kéo tới lượng lớn đây thép gai và ống sắt, trải lên những con đường chính. Xưởng thép phụ cận còn đẩy nhanh tốc độ hết mức, đúc ra rất hang loạt thiết côn lõi đặc dài hai mét, những thiết côn này chỉ to bằng một ngón tay, bề ngoài công nghệ hết sức thô sơ, chính là dùng sắt vụn kỹ thuật kém nhất làm thành. Nhưng hết sức rắn chắc, khi nó được cắm chi chit xuống dưới đất, liền trở thành bình phong ngăng chặn kỵ binh cực kỳ hữu hiệu. Loại thiết côn dài hai mét này mặc dù công nghê thô sơ, nhưng dù sao cũng là cương thiết đúc thành, có thể kháng cự hiệu quả mã dao của kỵ binh khô lấu chém xuống. Hơn nữa nói còn có non nửa chiều dài bị chon vào trong long đất, trên mặt đất chỉ có hơn một mét, vừa vặn có thể chọc vào bụng ngựa.
- Nơi này sẽ là một tuyến đường tử vong của kỵ binh.
Phong Phi Vũ nhìn Dương Túc Phong mặt bình thản kiểm tra thiết côn được cắm theo hình mai hoa, trong long cảm khái thốt lên. Ở đại học lục quân đế quốc hắn học tập chính là hệ kỵ binh, hắn đương nhiên biết một ky kỵ binh phi tới với tốc độ cao đụng phải chỗ thiết côn phân bố loạn xạ này sẽ tạo thành tình cảnh hỗn loạn thế nào. Hoặc là bị tắc lại, hoặc là nạp mạng vô ích, bởi vì độ cao của thiết côn vừa vặn có thể phá lủng bụng ngựa đang chạy tới tốc độ cao, mà những thiết côn nhìn qua khá phân tán tựa hồ là cửa để đột phá, nhưng thực tế lại là khu vực không chế của của lực sung máy quân Lam Vũ, bất kỳ vậ thể sống nào đi qua đây, đều sẽ bị mưa đạn bắn cho tan xương nát thịt.
Dương Túc Phong bình tĩnh gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ nhìn Phong Phi Vũ, chậm rãi nói:
- Thời đại thay đổi rồi, tác dụng của kỵ binh cũng đang thay đổi, địa vị của nó có lẽ sẽ hạ xuống. Nhưng tốc độ và tín cơ động của nó sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chúng ta rồi sẽ có một ngày có kỵ binh của mình. Nhưng, ta hi vọng kỵ binh của chúng ta không phạm loại sai lâm dùng cứng đấu cứng thế này, kỵ binh là dùng để dã chiến, chứ không phải là công thành.
Phong Phi Vũ nghiêm túc gật đầu. Trước đây, hắn đã gửi cho Dương Túc Phong văn bản thỉnh cầu thành khẩn, hi vọng sau khi chiến sự ở Cách Lai Mỹ kết thúc, Dương Túc Phong có thể cho phép hắn về Mỹ Ni Tư tổ chức bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ. Dương Túc Phong đã nhận lời hắn.
- Tuyến đường mai phục các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Dương Túc Phong trầm ngâm hỏi.
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi, sẽ xuất phát ngay bây giờ.
Phong Phi Vũ nghiêm túc đáp.
Dựa theo kế hoạch, Phong Phi Vũ sẽ xuất lĩnh binh lực hai liên đội ước chừng sau tăm người rồi khỏi cảng Ni Tư, mai phục trên tuyến đường tấn công của quân đội vương quốc Tháp Lâm, bám theo đằng sau quân đội vương quốc Tháp Lâm, tìm cơ hội lẻn vào hậu phương của địch gây rối loạn, nếu như có cơ hội thì thừa cơ tập kích các loại kho lương thực và đạn dược của chúng. Thực hiện kế rút củi dưới đáy nồi, cho dù không cách nào đánh lén được quân doanh và lương thực của kẻ địch, cũng sẽ dùng chiến thuật du kích gắng hết sức quấy nhiễu kẻ địch, làm kẻ địch không thể sống yên, ăn không được ngủ không xong. Sát thương tầm xa của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cấp cho quân Lam Vũ điều kiện đầy đủ để tiến hành chiến thuật du kích. Chỉ cần vận dụng tốt, thì tùy tùy tiện mấy người là có thể quấy rồi kẻ địch ngày đêm không sống yên.
Về điểm này, Dương Túc Phong không có căn dặn gì đặc biệt.Thứ Phong Phi Vũ học tập là kỵ binh, am hiểu nhất chính là điều này. Tóm lại trên nguyên tắc, quân Lam Vũ chọn cách đánh địch tiến ta lui, địch lui ta quấy rối, nỗ lực tối đa làm kẻ địch mệt mỏi.
Khi tiễn Phong Phi Vũ đi, Dương Túc Phong thận trọng nói:
- Chú ý mục đích của các ngươi là quấy rối kẻ địch mà không phải là tiêu diệt, cho nên phải chú ý giữ gìn bản thân. Lần này chúng ta không phải là tử chiến với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, chỉ là muốn y biết khó mà lui thôi.
Phong Phi Vũ gật đầu tuân lời, rồi dẫn quân rời đi.
Đường Kiệt Lạp Đức tiến vào báo cáo tình hình liên quan tới việc động viên chiến đấu của bách tính cảng Ni Tư.
Trải qua mấy lần chiến đấu trước, bách tính bình thường của cảng Ni Tư đại bộ phận đã tránh tới Á Bối Lạc ở phía nam rồi, thành thị vốn có trên tám mươi vạn nhân khẩu hiện giờ chỉ còn lại không tới ba mươi vạn. Nhưng nói về tổng thể, người dân thương bị chiển hỏa liên lụy còn rất nhiều, dưới sự khuyên bảo của quân Lam Vũ và chính phủ cảng Ni Tư, một bộ phận tiếp tục rời khỏi cảng Ni Tư tới các địa phương khác ở lại tạm thời, còn một bộ phận khác thì tiếp tục ngoan cố ở lại điựa phương chôn rau cắt rốn của mình, cho dù cảnh sát của cảng Ni Tư ra tay cũng không cách nào chuyển hết toàn bộ bọn họ đi được.
- Người như thế còn có chừng mười lăm vạn, người nằm dưới uy hiếp trực tiếp của chiến hỏa còn có hơn trên ba vạn, nhưng bọn họ không tin quân đội Tháp Lâm sẽ thực sự phát động tấn công cảng Ni Tư. Còn cho rằng là chúng ta có dụng tâm khác.
Đường Kiệt Lạp Đức tức giận nói, từ nội tâm mà nói, y hết sức bất mãn với công tác phải đảm nhận này, y căn bản không muốn tổ chức những người này rời đi, theo y thấy, người không muốn đi cứ để Ai Đức Tư Đặc La Mỗ giết đi cho xong, dù sao bản thân bọn họ không biết tự trân trọng mạng sống của mình.
- Không cần ép bọn họ lánh đi.
Dương Túc Phong lạnh lung nói, trong con mắt có chút âm trầm lặng lẽ lóe lên một cái.
Con mắt nhỏ của Đường Kiệt Lạp Đức đảo một vòng, hiểu ý của Dương Túc Phong nhưng không nói ra.
Không có đủ máu tanh sao có thể khơi lên thù hận của nhân dân Cách Lai Mỹ với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ?
Nhưng đối với phần công tác còn lại, Đường Kiệt Lạp Đức lại tràn đầy nhiệt tình, đó chính là công tác triệu tập người tình nguyện. Mặc dù người Cách Lai Mỹ cực kỳ ghét chiến tranh, nhưng dù sao sẽ luôn có một số ít không sợ chết, nhất là những người vừa mới có được tự do dưới sự thống trị đẫm máu của Ô Mạn Lặc Tư, bọn họ kiên quyết yêu cầu chiến đấu với Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ, để bảo vè các lợi ich mình vừa mới giành lại được. Đường Kiệt Lạp Đức mặc dù không phải là nhân tuyển tổ chức tốt lắm, nhưng phẩm đức của y vẫn còn đủ để cảm nhiễm một bộ phận người dân. Dưới sự nỗ lực của y, tổng cộng tập hợp được chừng hai nghìn người, mặc dù trong đó không ít người trên bốn mươi tuổi, nhưng sử dụng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ vẫn không thành vấn đề.
Nhiệm vụ Dương Túc Phong cấp cho những người tình nguyện này chủ yếu là mang tính trợ giúp, ví như tu sửa công sự, vận chuyển đạn dược, di chuyển thương binh. Nhưng cũng từ trong đó chọn tám trăm thanh niên có tố chất thân thể nhất định, trộn vào trong quân Lam Vũ, qua huấn luyện ngắn ngủi, tạo thành nhân viên chiến đấu dự bị, bọn họ được phát súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và lựu đạn, cùng quân Lam Vũ sóng vai chiến đấu. Qua tổ chức tạm thời, quân Lam Vũ ở cảng Ni Tư hiện giờ tổng binh lực ước khoảng hai nghìn sáu trăm người.
- Phong lĩnh, những khẩu dã chiến pháo không có đạn để ở gần cung An Lạc không an toàn lắm.
Tư Cơ Nối Ni lặng lẽ tiến tới báo cáo.
Trong lòng Dương Túc Phong giật một cái, đây là chỗ phiền muộn nhất của quân Lam Vũ, mặc dù có pháo binh doanh được huấn luyện tốt, có hơn mười khẫu dã chiến pháo 75 ly uy lực khủng khiếp, nhưng do đạn pháo đã bị dùng hết, cho nên tạm thời mà nói là thứ vô dụng, phải đợi Vũ Phi Phàm mang đạn từ Mỹ Ni Tư đến mới dùng được.
Nhưng, đạn pháo rốt cuộc khi nào mới có thể đưa tới, trong long Dương Túc Phong cũng không chắc.
Dương Túc Phong quay đi tìm Mông Địch Vưu, thương thảo vấn đề trận địa pháo binh, nhưng Mông Địch Vưu kiên trì cho rằng phụ cận An Lạc cung là trận địa pháo binh tốt nhất, bởi vì nơi đó có thể không chế cả vùng cảng Ni Tư, hỏa lực dã chiến pháo 75ly có thể xạ kích tới bất kỳ xó xỉnh nào tấn công kẻ địch.
- Tôi tin chắc Vũ Phi Phàm sẽ rất nhanh vận chuyển đạn pháo tới.
Mông Địch Vưu kiên quyết phản đối đề nghị đem trận địa pháo binh lùi tới pháo đài Ni Tư, thái độ hết sức kiên định và nghiêm túc.
Dương Túc Phong chỉ đành nhún vai, không khăng khăng quyết định nữa, sai Mông Địch Vưu đi trước dẫn đường, thuận tiện kiểm tra trận địa bách kích pháo.
Gần sáu mươi khẩu bách kích pháo được chia thành bốn đội, chia ra hướng tới bốn khu vực được chỉ định. Những nơi đó đều là chỗ hở cố ý lưu lại trong trận địa thiết côn chi chit mà lộn xộn. Trừ bộ phận bách kích pháo này ra, trên hai giáo đường lớn, pháo đài Ni Tư, nhà ngục Ngân Giáp Giác, đều an bài đội bách kích pháo.
Cuối cùng Dương Túc Phong kiểm tra hai toàn đại giáo đường nơi bố trí súng mày và hỏa pháo đan xen thành hỏa lực phong tỏa. Hai tòa đại giáo đường này lần lượt do hai vị quan chỉ huy Âu Dương Khuyết và Long Duệ mỗi người suất lĩnh binh lực một liên đội canh giữ, mỗi tòa đại giáo đường đều được đặt ba khẩu súng máy và sáu khẩu bách kích pháo, tạo thành cứ điểm hỏa lực kiên cố. Để thuận lợi cho việc cố thủ lâu dài, cửa sổ mỗi tòa giáo đường đều dùng rất nhiều bao cát lấp kín, các con đường ra vào không cần thiết cũng bị bao cát lấp kín. Trong giáo đường chất đống bao cát, để đề phòng tường giáo đường xụp đổ,cho dù không có kẻ địch tấn công, những giáo đường này cũng không có cách nào khôi phục lại hình dạng vốn có rồi.
Đáng thương cho những bức tranh tinh tế trên tường giáo đường, từ nay bị cát chôn vùi dưới bùn đất, không còn thấy được ánh mặt trời nữa.
Nhưng cho dù đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, vẫn còn có nhiều quan binh quân Lam Vũ lợi dùng từng giây từng khắc tiếp tục chuẩn bị sẵn sang chiến đấu, bọn họ đang nỗ lực tích trữ đạn dược, đào công sự, phân phát đạn dược và nước uống, chuẩn bị trường kỳ khổ chiến.
Bận rộn cả một ngày, không hề phát hiện ra bong dáng quân đội vương quốc Tháp Lâm, nhưng tổ chức tình báo của Trầm Lăng Vân phát hiện quân đội của vương quốc Tháp Lâm đã triển khai xung quanh cảng Ni Tư, giống như một đám mây đen khổng lồ, rất nhanh sẽ bao chùng cả cảng Ni Tư trong bóng tối. Căn cứ vào tình báo của Trầm Lăng Vân, mấy tham mưu của bộ tác chiến chỉ ra tình hình của kẻ địch trên bản đồ. Bộ đội kỵ binh khô lâu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sau khi làm một vòng lớn, đã từ phía nam cảng Ni Tư đánh bọc lại, hoàn toàn cắt đứt liên hệ của cảng Ni Tư và các thành thị khác, còn ở phía tây bắc, ba vạn tên võ sĩ giáp trụ chia thành ba hướng ép tới gần cảng Ni Tư, ba mũi tên đỏ lớn làm người ta nhìn mà giật mình.
Dương Túc Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào bản đồ, chìm vào trong trầm tư.
Đêm đó ở cảng Ni Tư yên tĩnh vô cùng.
Phảng phất như cảm nhận được đại chiến sắp tới, sóng biển Ni Tư cũng lặng đi rất nhiều.
Đêm khuya hôm đó, Trầm Lãng Vân và Tư Cơ Bối Ni liên thủ bắt được ước chừng một trăm ba mươi tên gián điệp trung thành với Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, sau khi Dương Túc Phong duyệt sơ qua danh sách, vung bút lên ký đại danh của mình vào. Vào bốn giờ sáng hơn một trăm ba mươi tên phần tử phản nghịch này bị giải tới quảng trường, trói vào cột bắn chết tòan bộ. Quảng trường cảng Ni Tư còn chưa tan mùi máu tanh lại lần nữa bốc lên mùi máu tay nồng nặc.
Tiếng súng đánh tan sự yên tĩnh của cảng Ni Tư.
Phảng phấn thừa lúc tiếng súng đanh gọn vang lên, các loại báo động gấp gáp nhức tai đột nhiên dồn dập vang lên ở cảng Ni Tư.
Quân đội vương quốc Tháp Lâm tới rồi.
Đứng trên chỗ cao nhất của pháo đài Ni Tư, Dương Túc Phong chỉnh kính viễn vọng tới mức lớn nhất, để có thể nhìn rõ trong ánh sáng lơ fmờ, một đội kỵ binh khô lâu đông nghịt phát động tấn công về hường cảng Ni Tư, đồng phục màu đên và áo choáng của bọn chúng dưới ánh sáng yếu ớt rất khó nhận ra, nhưng những chiếc mặt nạ bảo hộ đầu ngực vì thể hiện sức chấn nhiệp của kỵ binh khô lâu nà cố ý sơn thành hình khô lâu, trong bóng đêm hiện ra hết sức rõ rang.
Quân phong thủ của quân Lam Vũ ở phụ cận nhà ngục Ngân Giáp Giác lạp tức triển khải phản kích mãnh liệt, súng máy và bách kích pháo liên tục khai hỏa, tiếng pháo tiếng súng vang dội, ánh lửa chiến tranh lần nửa chiếu sáng bầu trời đêm cảng Ni Tư.
Ở phía bắc cảng Ni Tư, chính là pháo đài Ni Tư kiên cố, địa thế hiểm yếu, trừ phi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có khả năng làm được hành động mão hiểm đột nhập Hắc Hổ Loan như Dương Túc Phong, nếu không muốn công chiếm pháo đài Ni Tư dưới súng và đạn pháo cảu quân Lam Vũ, cơ bản là chuyện không thể. Còn phía nam chính là trại giam Ngân Giáp Giác, lợi dụng sự yểm hộ của tòa ngục này, hỏa lực súng máy của quân Lam Vũ có thể không chế đại bộ phận thông đạo phía nam thông qua cảng Ni Tư. Vì thế tính nguy hiểm của phía bắc và phía nam cảng Ni Tư không cao, khó khăn nhất là trận địa ở phía chính diện, nơi đó địa hình bằng phẳng, không có cao điểm để khống chế, một khi hai hòa giáo được bị đánh hạ, như vậy quân Lam Vũ sẽ bị ép lùi về phía sau, đồng thời sẽ nam bắc sẽ bị chia cách, chỉ đành cố thủ ở pháo đài Ni Tư hoặc ngục giam Ngân Giáp Giác đợi viện binh.
Vì để làm trì hoãn tốc độ tiến công của kẻ địch ở phía tây và tây bắc, Dương Túc Phong dạy bộ đội chế tạo lượng lớn địa lôi đơn giản, đồng thời đưa vào sử dụng. Phương pháp chế tạo những địa lôi đơn giản này rất dễ, bởi vì lần này quân Lam Vũ chuẩn bị rất nhiều thuốc nổ Hắc Tác Kim, chúng được bọc gói sơ qua, nhét vào trong chai lo sắt, đồng thời xung quanh thuốc nổ cho đầy đinh nhỏ, sau đó chôn xuống xung quanh nhưng đường ra vào chủ yếu của cảng Ni Tư. Dây đãn nổ thì nằm trong tay công binh của quân Lam Vũ, những thứ này kỳ thực nên gọi là gói thuốc nổ dưới đất. Sau khi địa lôi phát nổ, chẳng những có thể sát thương lượng lớn kẻ địch, còn có thể hình thành vùng đất lồi lõm, trở ngại cực lớn cho kỵ binh địch xung kích.
Dây kẽm gai và cọc gỗ đã được lấy hết ra dùng, kéo dọc theo cả phía bắc và tây bắc của cảng Ni Tư, trên đường cũng bắt đầu chất đồ vật, đề phòng kỵ binh địch đánh thọc vào. Dương Túc Phong còn lấy thân phận công tước Ni Tư phát ra lệnh tổng động viên chiến đấu, từ các loại công xưởng khu mỏ kéo tới lượng lớn đây thép gai và ống sắt, trải lên những con đường chính. Xưởng thép phụ cận còn đẩy nhanh tốc độ hết mức, đúc ra rất hang loạt thiết côn lõi đặc dài hai mét, những thiết côn này chỉ to bằng một ngón tay, bề ngoài công nghệ hết sức thô sơ, chính là dùng sắt vụn kỹ thuật kém nhất làm thành. Nhưng hết sức rắn chắc, khi nó được cắm chi chit xuống dưới đất, liền trở thành bình phong ngăng chặn kỵ binh cực kỳ hữu hiệu. Loại thiết côn dài hai mét này mặc dù công nghê thô sơ, nhưng dù sao cũng là cương thiết đúc thành, có thể kháng cự hiệu quả mã dao của kỵ binh khô lấu chém xuống. Hơn nữa nói còn có non nửa chiều dài bị chon vào trong long đất, trên mặt đất chỉ có hơn một mét, vừa vặn có thể chọc vào bụng ngựa.
- Nơi này sẽ là một tuyến đường tử vong của kỵ binh.
Phong Phi Vũ nhìn Dương Túc Phong mặt bình thản kiểm tra thiết côn được cắm theo hình mai hoa, trong long cảm khái thốt lên. Ở đại học lục quân đế quốc hắn học tập chính là hệ kỵ binh, hắn đương nhiên biết một ky kỵ binh phi tới với tốc độ cao đụng phải chỗ thiết côn phân bố loạn xạ này sẽ tạo thành tình cảnh hỗn loạn thế nào. Hoặc là bị tắc lại, hoặc là nạp mạng vô ích, bởi vì độ cao của thiết côn vừa vặn có thể phá lủng bụng ngựa đang chạy tới tốc độ cao, mà những thiết côn nhìn qua khá phân tán tựa hồ là cửa để đột phá, nhưng thực tế lại là khu vực không chế của của lực sung máy quân Lam Vũ, bất kỳ vậ thể sống nào đi qua đây, đều sẽ bị mưa đạn bắn cho tan xương nát thịt.
Dương Túc Phong bình tĩnh gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ nhìn Phong Phi Vũ, chậm rãi nói:
- Thời đại thay đổi rồi, tác dụng của kỵ binh cũng đang thay đổi, địa vị của nó có lẽ sẽ hạ xuống. Nhưng tốc độ và tín cơ động của nó sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chúng ta rồi sẽ có một ngày có kỵ binh của mình. Nhưng, ta hi vọng kỵ binh của chúng ta không phạm loại sai lâm dùng cứng đấu cứng thế này, kỵ binh là dùng để dã chiến, chứ không phải là công thành.
Phong Phi Vũ nghiêm túc gật đầu. Trước đây, hắn đã gửi cho Dương Túc Phong văn bản thỉnh cầu thành khẩn, hi vọng sau khi chiến sự ở Cách Lai Mỹ kết thúc, Dương Túc Phong có thể cho phép hắn về Mỹ Ni Tư tổ chức bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ. Dương Túc Phong đã nhận lời hắn.
- Tuyến đường mai phục các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Dương Túc Phong trầm ngâm hỏi.
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi, sẽ xuất phát ngay bây giờ.
Phong Phi Vũ nghiêm túc đáp.
Dựa theo kế hoạch, Phong Phi Vũ sẽ xuất lĩnh binh lực hai liên đội ước chừng sau tăm người rồi khỏi cảng Ni Tư, mai phục trên tuyến đường tấn công của quân đội vương quốc Tháp Lâm, bám theo đằng sau quân đội vương quốc Tháp Lâm, tìm cơ hội lẻn vào hậu phương của địch gây rối loạn, nếu như có cơ hội thì thừa cơ tập kích các loại kho lương thực và đạn dược của chúng. Thực hiện kế rút củi dưới đáy nồi, cho dù không cách nào đánh lén được quân doanh và lương thực của kẻ địch, cũng sẽ dùng chiến thuật du kích gắng hết sức quấy nhiễu kẻ địch, làm kẻ địch không thể sống yên, ăn không được ngủ không xong. Sát thương tầm xa của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cấp cho quân Lam Vũ điều kiện đầy đủ để tiến hành chiến thuật du kích. Chỉ cần vận dụng tốt, thì tùy tùy tiện mấy người là có thể quấy rồi kẻ địch ngày đêm không sống yên.
Về điểm này, Dương Túc Phong không có căn dặn gì đặc biệt.Thứ Phong Phi Vũ học tập là kỵ binh, am hiểu nhất chính là điều này. Tóm lại trên nguyên tắc, quân Lam Vũ chọn cách đánh địch tiến ta lui, địch lui ta quấy rối, nỗ lực tối đa làm kẻ địch mệt mỏi.
Khi tiễn Phong Phi Vũ đi, Dương Túc Phong thận trọng nói:
- Chú ý mục đích của các ngươi là quấy rối kẻ địch mà không phải là tiêu diệt, cho nên phải chú ý giữ gìn bản thân. Lần này chúng ta không phải là tử chiến với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, chỉ là muốn y biết khó mà lui thôi.
Phong Phi Vũ gật đầu tuân lời, rồi dẫn quân rời đi.
Đường Kiệt Lạp Đức tiến vào báo cáo tình hình liên quan tới việc động viên chiến đấu của bách tính cảng Ni Tư.
Trải qua mấy lần chiến đấu trước, bách tính bình thường của cảng Ni Tư đại bộ phận đã tránh tới Á Bối Lạc ở phía nam rồi, thành thị vốn có trên tám mươi vạn nhân khẩu hiện giờ chỉ còn lại không tới ba mươi vạn. Nhưng nói về tổng thể, người dân thương bị chiển hỏa liên lụy còn rất nhiều, dưới sự khuyên bảo của quân Lam Vũ và chính phủ cảng Ni Tư, một bộ phận tiếp tục rời khỏi cảng Ni Tư tới các địa phương khác ở lại tạm thời, còn một bộ phận khác thì tiếp tục ngoan cố ở lại điựa phương chôn rau cắt rốn của mình, cho dù cảnh sát của cảng Ni Tư ra tay cũng không cách nào chuyển hết toàn bộ bọn họ đi được.
- Người như thế còn có chừng mười lăm vạn, người nằm dưới uy hiếp trực tiếp của chiến hỏa còn có hơn trên ba vạn, nhưng bọn họ không tin quân đội Tháp Lâm sẽ thực sự phát động tấn công cảng Ni Tư. Còn cho rằng là chúng ta có dụng tâm khác.
Đường Kiệt Lạp Đức tức giận nói, từ nội tâm mà nói, y hết sức bất mãn với công tác phải đảm nhận này, y căn bản không muốn tổ chức những người này rời đi, theo y thấy, người không muốn đi cứ để Ai Đức Tư Đặc La Mỗ giết đi cho xong, dù sao bản thân bọn họ không biết tự trân trọng mạng sống của mình.
- Không cần ép bọn họ lánh đi.
Dương Túc Phong lạnh lung nói, trong con mắt có chút âm trầm lặng lẽ lóe lên một cái.
Con mắt nhỏ của Đường Kiệt Lạp Đức đảo một vòng, hiểu ý của Dương Túc Phong nhưng không nói ra.
Không có đủ máu tanh sao có thể khơi lên thù hận của nhân dân Cách Lai Mỹ với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ?
Nhưng đối với phần công tác còn lại, Đường Kiệt Lạp Đức lại tràn đầy nhiệt tình, đó chính là công tác triệu tập người tình nguyện. Mặc dù người Cách Lai Mỹ cực kỳ ghét chiến tranh, nhưng dù sao sẽ luôn có một số ít không sợ chết, nhất là những người vừa mới có được tự do dưới sự thống trị đẫm máu của Ô Mạn Lặc Tư, bọn họ kiên quyết yêu cầu chiến đấu với Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ, để bảo vè các lợi ich mình vừa mới giành lại được. Đường Kiệt Lạp Đức mặc dù không phải là nhân tuyển tổ chức tốt lắm, nhưng phẩm đức của y vẫn còn đủ để cảm nhiễm một bộ phận người dân. Dưới sự nỗ lực của y, tổng cộng tập hợp được chừng hai nghìn người, mặc dù trong đó không ít người trên bốn mươi tuổi, nhưng sử dụng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ vẫn không thành vấn đề.
Nhiệm vụ Dương Túc Phong cấp cho những người tình nguyện này chủ yếu là mang tính trợ giúp, ví như tu sửa công sự, vận chuyển đạn dược, di chuyển thương binh. Nhưng cũng từ trong đó chọn tám trăm thanh niên có tố chất thân thể nhất định, trộn vào trong quân Lam Vũ, qua huấn luyện ngắn ngủi, tạo thành nhân viên chiến đấu dự bị, bọn họ được phát súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và lựu đạn, cùng quân Lam Vũ sóng vai chiến đấu. Qua tổ chức tạm thời, quân Lam Vũ ở cảng Ni Tư hiện giờ tổng binh lực ước khoảng hai nghìn sáu trăm người.
- Phong lĩnh, những khẩu dã chiến pháo không có đạn để ở gần cung An Lạc không an toàn lắm.
Tư Cơ Nối Ni lặng lẽ tiến tới báo cáo.
Trong lòng Dương Túc Phong giật một cái, đây là chỗ phiền muộn nhất của quân Lam Vũ, mặc dù có pháo binh doanh được huấn luyện tốt, có hơn mười khẫu dã chiến pháo 75 ly uy lực khủng khiếp, nhưng do đạn pháo đã bị dùng hết, cho nên tạm thời mà nói là thứ vô dụng, phải đợi Vũ Phi Phàm mang đạn từ Mỹ Ni Tư đến mới dùng được.
Nhưng, đạn pháo rốt cuộc khi nào mới có thể đưa tới, trong long Dương Túc Phong cũng không chắc.
Dương Túc Phong quay đi tìm Mông Địch Vưu, thương thảo vấn đề trận địa pháo binh, nhưng Mông Địch Vưu kiên trì cho rằng phụ cận An Lạc cung là trận địa pháo binh tốt nhất, bởi vì nơi đó có thể không chế cả vùng cảng Ni Tư, hỏa lực dã chiến pháo 75ly có thể xạ kích tới bất kỳ xó xỉnh nào tấn công kẻ địch.
- Tôi tin chắc Vũ Phi Phàm sẽ rất nhanh vận chuyển đạn pháo tới.
Mông Địch Vưu kiên quyết phản đối đề nghị đem trận địa pháo binh lùi tới pháo đài Ni Tư, thái độ hết sức kiên định và nghiêm túc.
Dương Túc Phong chỉ đành nhún vai, không khăng khăng quyết định nữa, sai Mông Địch Vưu đi trước dẫn đường, thuận tiện kiểm tra trận địa bách kích pháo.
Gần sáu mươi khẩu bách kích pháo được chia thành bốn đội, chia ra hướng tới bốn khu vực được chỉ định. Những nơi đó đều là chỗ hở cố ý lưu lại trong trận địa thiết côn chi chit mà lộn xộn. Trừ bộ phận bách kích pháo này ra, trên hai giáo đường lớn, pháo đài Ni Tư, nhà ngục Ngân Giáp Giác, đều an bài đội bách kích pháo.
Cuối cùng Dương Túc Phong kiểm tra hai toàn đại giáo đường nơi bố trí súng mày và hỏa pháo đan xen thành hỏa lực phong tỏa. Hai tòa đại giáo đường này lần lượt do hai vị quan chỉ huy Âu Dương Khuyết và Long Duệ mỗi người suất lĩnh binh lực một liên đội canh giữ, mỗi tòa đại giáo đường đều được đặt ba khẩu súng máy và sáu khẩu bách kích pháo, tạo thành cứ điểm hỏa lực kiên cố. Để thuận lợi cho việc cố thủ lâu dài, cửa sổ mỗi tòa giáo đường đều dùng rất nhiều bao cát lấp kín, các con đường ra vào không cần thiết cũng bị bao cát lấp kín. Trong giáo đường chất đống bao cát, để đề phòng tường giáo đường xụp đổ,cho dù không có kẻ địch tấn công, những giáo đường này cũng không có cách nào khôi phục lại hình dạng vốn có rồi.
Đáng thương cho những bức tranh tinh tế trên tường giáo đường, từ nay bị cát chôn vùi dưới bùn đất, không còn thấy được ánh mặt trời nữa.
Nhưng cho dù đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, vẫn còn có nhiều quan binh quân Lam Vũ lợi dùng từng giây từng khắc tiếp tục chuẩn bị sẵn sang chiến đấu, bọn họ đang nỗ lực tích trữ đạn dược, đào công sự, phân phát đạn dược và nước uống, chuẩn bị trường kỳ khổ chiến.
Bận rộn cả một ngày, không hề phát hiện ra bong dáng quân đội vương quốc Tháp Lâm, nhưng tổ chức tình báo của Trầm Lăng Vân phát hiện quân đội của vương quốc Tháp Lâm đã triển khai xung quanh cảng Ni Tư, giống như một đám mây đen khổng lồ, rất nhanh sẽ bao chùng cả cảng Ni Tư trong bóng tối. Căn cứ vào tình báo của Trầm Lăng Vân, mấy tham mưu của bộ tác chiến chỉ ra tình hình của kẻ địch trên bản đồ. Bộ đội kỵ binh khô lâu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sau khi làm một vòng lớn, đã từ phía nam cảng Ni Tư đánh bọc lại, hoàn toàn cắt đứt liên hệ của cảng Ni Tư và các thành thị khác, còn ở phía tây bắc, ba vạn tên võ sĩ giáp trụ chia thành ba hướng ép tới gần cảng Ni Tư, ba mũi tên đỏ lớn làm người ta nhìn mà giật mình.
Dương Túc Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào bản đồ, chìm vào trong trầm tư.
Đêm đó ở cảng Ni Tư yên tĩnh vô cùng.
Phảng phất như cảm nhận được đại chiến sắp tới, sóng biển Ni Tư cũng lặng đi rất nhiều.
Đêm khuya hôm đó, Trầm Lãng Vân và Tư Cơ Bối Ni liên thủ bắt được ước chừng một trăm ba mươi tên gián điệp trung thành với Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, sau khi Dương Túc Phong duyệt sơ qua danh sách, vung bút lên ký đại danh của mình vào. Vào bốn giờ sáng hơn một trăm ba mươi tên phần tử phản nghịch này bị giải tới quảng trường, trói vào cột bắn chết tòan bộ. Quảng trường cảng Ni Tư còn chưa tan mùi máu tanh lại lần nữa bốc lên mùi máu tay nồng nặc.
Tiếng súng đánh tan sự yên tĩnh của cảng Ni Tư.
Phảng phấn thừa lúc tiếng súng đanh gọn vang lên, các loại báo động gấp gáp nhức tai đột nhiên dồn dập vang lên ở cảng Ni Tư.
Quân đội vương quốc Tháp Lâm tới rồi.
Đứng trên chỗ cao nhất của pháo đài Ni Tư, Dương Túc Phong chỉnh kính viễn vọng tới mức lớn nhất, để có thể nhìn rõ trong ánh sáng lơ fmờ, một đội kỵ binh khô lâu đông nghịt phát động tấn công về hường cảng Ni Tư, đồng phục màu đên và áo choáng của bọn chúng dưới ánh sáng yếu ớt rất khó nhận ra, nhưng những chiếc mặt nạ bảo hộ đầu ngực vì thể hiện sức chấn nhiệp của kỵ binh khô lâu nà cố ý sơn thành hình khô lâu, trong bóng đêm hiện ra hết sức rõ rang.
Quân phong thủ của quân Lam Vũ ở phụ cận nhà ngục Ngân Giáp Giác lạp tức triển khải phản kích mãnh liệt, súng máy và bách kích pháo liên tục khai hỏa, tiếng pháo tiếng súng vang dội, ánh lửa chiến tranh lần nửa chiếu sáng bầu trời đêm cảng Ni Tư.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang