Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 187: Giai Nhân Có Hẹn (3)
Dương Túc Phong vẫn lắc đầu, bình đạm nói
- Tiêu cô nương, cô sai rồi. Ta sở dĩ tặng cho một khối Tinh Mộng Thạch chẳng phải là vì ta muốn lấy lòng cô, mà là cho cô một cơ hội công bằng. Ta hi vọng cô biết rằng, Cung Tử Yên sẽ rất mau tới tìm cô, cô ta đã chiếm trước tiên cơ, cô tốt chất phải cẩn thận ứng phó.
Ánh mắt Tiêu Tử Phong tức thì trở nên sắc bén, nhìn như muốn cắt đứt Dương Túc Phong ra, thâm trầm nói
- Con tiện nhân đó! Ta sớm đã đồng ý không cùng ả tranh chức cung chủ Nghi Hoa cung. Ả còn muốn dây dưa mãi không thôi! Đừng cho rằng ta sợ ả, bất kể lúc nào ta cũng có thể đưa ả vào chỗ chết.
Dương Túc Phong giữ im lặng hợp lý.
Sắc mặt Tiêu Tử Phong biến ảo không ngừng, cũng không biết trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ gì, qua hồi lâu, nàng đột nhiên đứng phắt dậy, ưỡn bộ ngực đầy đặn, cổ tay xoay một cái, chiếc roi dài màu đen một lần nữa rời tay, quất mạnh lên người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong không kịp đề phòng, chén trà trong tay rơi xuống, nhưng bị chiếc roi cuốn lấy, sau đó lại nhẹ nhàng đưa trở lại bàn, ngay cả nước trà bên trong cũng không lay động nửa phần. Chỉ có điều, trên người y lại có thêm một vết thương, vết thương này từ vai trí kéo xuống bụng, dài dung hai mươi centimet, trên vết rôi từng sợi gân xanh nổi lên, nhưng lại chẳng hề có một chút vết máu nào.
- Cô làm gì vậy?
Dương Túc Phong đau đớn không chịu nổi, nhịn không được trầm giọng nói.
- Ngươi thích Cung Tử Yên! Ngươi muốn lấy Cung Tử Yên làm lão bà! Có phải không? Có phải không?
Tiêu Tử Phong đột n hiên như hoàn toàn mất kiểm soát điên cuồng thét lên chói tai. Sắc mặt nàng trong tích tắc phảng phất như đóng lại thành sương lạnh màu xám xịt, không chút huyết sắc, thân thể thon thả của nàng cũng theo hô hấp rối loạn mà run lên không ngừng, bộ ngực đầy đặn rung rinh, nhưng cây roi dài màu đen giống như bước chân tử vong, chậm rãi trườn trên sàn tàu.
Dương Túc Phong ngây ra chẳng hiểu vì sao, chẳng lẽ đây chính là bộ mặt thật của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết?
Đột nhiên bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếp đó két một tiếng, Lam Sở Yến lại lần nữa đẩy cửa đi vào.
Trong tích tắc cửa phòng mở ra, Tiêu Tử Phong lập tức lại khôi phục lại, nàng dùng động tác như tia chớp thu hồi trường tiên màu den, tư thế ưu nhã ngồi xuống vị trí của mình, đưa ngón tay thong thả khẽ nhấc chén trà lên, làm bộ ra vẻ đang ngẩm nghĩ gì đó thích thủ thưởng thức trà. Đối với Dương Túc Phong nửa thân trên phơi trần, bộ dạng trợn mắt há mồm như không hề nhìn thấy, cứ như trong phòng không hề xảy ra chuyện gì, hai người chỉ yên yên tĩnh tĩnh thưởng thúc trà mà thôi.
Càng kỳ quái hơn là, Lam Sở Yên tựa hồ cũng chẳng nhìn thấy bộ dạng buồn bực và xấu hổ của Dương Túc Phong, trong con mắt dường như căn bản không phát giác ra trong phòng còn có một người khác.Nàng nhẹ nhàng đặt xuống một mâm bánh nếp thơm, sau đó lại uyển chuyển đi ra, không nói một tiếng. Khi nàng đi ra, ánh mắt Tiêu Tử Phong đồng thời biến thành âm lãnh chưa từng có, làm Dương Túc Phong hoài nghi quan hệ như nước với lửa giữa đôi tỷ muội kết bái này.
Dương Túc Phong chỉ đành đem ánh mắt tập trung vào mâm bánh, tổng cộng có sáu cái bánh, hình dạng mỗi cái cũng khác nhau, có hình thoi, hình nón, sao năm cánh, hình ba lá, còn có hình ánh trăng nữa, dường như vị tỷ muội cực kỳ khéo léo nào đó đem hết tài năng làm ra. Sợi tơ màu lục trên cái bánh còn kết nơ bướm xinh đẹp.
Lam Sở Yến chân trước vừa mới rời đi, Tiêu Tử Phong bước sau lập tức khôi phục thần thái lạnh lùng thù địch, hận không thể đưa móng tay dài xé nát Dương Túc Phong, sau đó ném xuống biển nuôi cá. Ngón tay thon thả của nàng trong tiềm thức dựa theo quy luận nào đó uốn lượn, làm Dương Túc Phong không thể không mấy lần lặng lẽ sờ vào súng lục K54 giắt ở hông, đề phòng nàng đột nhiên tập kích.
- Ngươi không biết quy củ của Nghi Hoa cung.
Tiêu Tử Phong đột nhiên âm trầm thốt lên một cấu không đầu không đuôi, nhưng nói rất chậm, mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
Dương Túc Phong tiếp tục giữ sự im lặng.
- Cung Tử Yên căng bản không thể gả cho ngươi, ả là cung chủ tiếp theo.
Giọng nói Tiêu Tử Phong đột nhiên trở nên bén nhọn, giông như treo ở trên vách đá, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lãnh khốc, phảng phát nhìn thấy kẻ thù giết cha cuối cùng rơi vào lò lửa tuyệt vọng vùng vẫy chỉ đành đợi thiêu sống vậy.
Dương Túc Phong vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Như biết Dương Túc Phong căn bản sẽ không đáp lại, Tiêu Tử Phong âm trầm hướng tới y cười lạnh lùng, trong nụ cười bam hàng một tia tàn khốc và bất đắc dĩ. Thân thể của nàng cũng chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình, dường như có chút mệt mỏi cuộn mình dựa vào ghế, giọng nói không ngờ lại có chút đau thương:
- Cung Tử Yên không thể gả chon am nhân, ả phải giữ thân phận thánh nữ, bất kỳ nữ đệ tử nào của Nghi Hoa cung cũng có thể chung chăn gối với nam nhân, nhưng cung chủ thì không thẻ, trừ khi ả chấp nhận bỏ vị trí cung chủ.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói:
- Cô nương không muốn làm cung chủ, là bởi vì cô có nam nhân mình thích?
Tiêu Tử Phong cười lên một tiếng quái dị chói tai, chén trà trong tay nàng đột nhiên tràn ra hơi lạnh, nước trà trong tay nàng không ngờ lại dần dần đóng băng, tới tận khi cả chén trà bị đóng thành một khối băng xanh thẩm, nàng mới khẽ buông tay ra, chén trà rơi xuống thảm, kêu “thịch” một cái, nhưng lại không hề vỡ nát. Nàng thong thả thổi hơi lạnh trên đầu ngón tay, hơi lạnh trong không khí chuyển hóa thành suơng trắng nhàn nhạt, sương trắng bao chùm khuôn mặt nàng, nhưng nghe nàng trong sương trắng âm trầm nói:
- Ngươi thấy có khả năng đó sao?
Dương Túc Phong trầm mặc, qua một lúc lại khẽ lắc đầu.
- Vì sao? Vì cái gì ta không thể có nam nhân mình thích?
Tiêu Tử Phong đột nhiên chuyển thành vẻ đáng thương vô cùng, mắt cong lên nói.
- Ta chỉ cảm giác vậy thôi.
Dương Túc Phong bình tĩnh đáp, Tiêu Tử Phong và Lam Sở Yến đều thay đổi thái độ quá nhanh, làm y có cảm giác khó nắm bắt.
- Trước này ta không tin vào cảm giác.
Tiêu Tử Phong lại lần nửa hiện ra thần thái lạnh lùng cao ngạo, nói với tư thế bề trên.
Dương Túc Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Chiếc roi dài màu đen của Tiêu Tử Phong lại chui ra, quất lên người Dương Túc Phong. Nhưng lần này Dương Túc Phong không chịu yếu thế nữa, ánh mắt trầm xuống, nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy sợi thừng. thuận thế kéo về phía trước. Tiêu Tử Phong hơi kinh ngạc, vội vàng kéo về sau, sắc mặt trong chớp mắt trở nên nhợt nhạt vô cùng. Dương Túc Phong hít sâu một hơi, quyết đoán giật vè phía trước, Tiêu Tử Phong cũng theo phản xạ điều kiện kéo về đắng sau, kết quả Dương Túc Phong thừa cơ buông tay, Tiêu Tức Phong tức thì không dằn lại được loạng choạng lùi lại, thiếu chút nữa xô đổ bình hoa màu xanh bên cửa sổ.
Khó khăn lắm mới đứng vững được, lại cảm thấy trước mắt có bóng đen loáng lên, tiếp đó cảm thấy toàn thân bị người ta ôm chặt, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng khó khăn, càng chẳng nói tới giãy dụa nữa. Thì ra Dương Túc Phong thuân theo chiếc roi dài màu đen nhảy tới, lập tức tiếp cận trước người Tiêu Tử Phong, cơ hồ trong chớp mắt, đã ôm chặt lấy Tiêu Tử Phong.
Có lẽ là trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ bị nam nhân ôm vào lòng như vậy, trong tích tắc, Tiêu Tử Phong không ngờ lại ngẩn ra, dáng vẻ ngây dại, không có chút phát ứng nào. Bất quá Dương Túc Phong chẳng dám sơ xuất lơ là, thuận thế dùng dây thứng quấn quanh thân thể nàng một vòng, nhanh nhẹn đem hai tay của nàng trói quặt ra sau lưng, loại động tác này y rất thành thục, không tới một giây là hoàn thành rồi. Tiêu Tử Phong theo bản năng vùng vẫy mấy cái, nhưng khí tức nồng đậm của nam nhân nhất thời làm nàng choáng váng, trong đầu trống rỗng, mỗi người trước mặt nàng nếu chẳng phải cung cung kính kính thì cũng nho nhã lịch sự, có ai lại dám nhào vào mình như cầm thú, lại còn lấy dây thứng trói mình lại?
- Ngươi … buông ra!
Tiêu Tử Phong một lúc lâu mới phản ứng trở lại, vừa gấp lại vừa giận phẫn nộ kêu lên, đồng thời ra sức vùng vẫy, nhưng sợi tơ mềm mại trên chiếc roi dài màu đen kia tới lúc này lại biến thành Khổn Tiên Thằng, nàng càng giãy dụa càng lún sâu càng bị chói chặt, cuối cùng không thể nhúc nhích chút nào nữa.
Dương Túc Phong buông tay ra, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói:
- Tiêu cô nương, thương thế của cô quá nặng ròi, cô không phải là đối thủ của ta, ta khuyên cô đừng có giãy dụa nữa, nếu không bị siết chảy máu ra đó.
Tiêu Tử Phong ngẩn ra, sắc mặt nhợt nhạt bất giác ửng đỏ, đỏ tới tới mức như muốn nhỏ ra máu, nhưng mà bất kể nàng vận nội lực thế nào cũng không có cách nào làm sợi roi dài tơ bạc màu đen đó lỏng ra, hơn nữa đúng như lời nói của Dương Túc Phong. Những sợi tơ mềm đó thít sâu vào da thịt, thật sự như muốn siết ra máu. Sau vài lần nỗ lực, sắc đỏ trên mặt nàng ngày càng đậm, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh vô cùng, bắ chết vào Dương Túc Phong, tròng mắt như muốn phọt ra ngoài, bất kể lúc nào cũng có thể nuốt chửng sinh mệnh của Dương Túc Phong. Lúc này nàng không còn phong phạm đại gia khuê tú nữa, mà phảng phất như câu hồn sứ giả từ địa ngục đi lên, thân hình hấp dẫn và linh hồn tà ác trộn lẫn vào nhau.
Dương Túc Phong khẽ thở nhẹ ra một hơi, nhấc chén trà xuân Long Tỉnh lên, khẽ nhậm một ngụm, để hương thơm kia theo cổ họng lan ra thâm nhập vào trong tim, rồi mới nhìn Tiêu Tử Phong đầu tóc bù xù, sắc mặt đỏ sậm. Trầm tĩnh nói:
- Tiêu cô nương, thương thế của cô cô hẳn tự biết, cô mặc dù có thể giết Cung Tử Yên, nhưng giết địch ba ngàn cũng bị tổn thất tám trăm. Giá cô phải trả cũng không tốt hơn cô ấy là bao, hơn nữa phạm lỗi lầm cực lớn học tập võ công của Phồ Đà Sơn Hải Thiên Phật quốc, rốt cuộc lại hại chính bản thân mình. Cô nên dưỡng thương cho tốt, đừng nên sính cường diễn xuất nữa. Ngay cả đạn của súng lục K54 cô còn chưa lấy ra, vừa rồi cô mới dùng hết khí lực cuối cùng đóng băng nước trà, giờ cô đã không còn sức trói gà nữa, hà tất gì cô phải cố che dấu thương thế của mình…
Tiêu Tử Phong đột nhiên nghiến chặt răng trăng, lắc mặt đầu, tức thì đầu bù tóc rối, mặt mũi dữ tợn, trông n hư ma nữ, âm thanh cực kỳ bén nhọn quát lên:
- Ngươi câm mồm! Chuyện của ta không cần ngươi xen vào.
Dương Túc Phong khe khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Thôi vậy, ta hà tất xen vào việc người khác? Nếu đã thế thì ta đi đây.
Tóc Tiêu Tử Phong như dụng lên, càng giống với ma quỷ, thét chói tai:
- Xéo! Ngươi mau xéo đi.
Dương Túc Phong khẽ thở dài, xoay người muốn đi, nhưng chưa đi tới cửa, lại nghe thấy hơi thở của Tiêu Tử Phong ngày càng yếu ớt, mà ngày càng dồn dập. Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy toàn thân nàng run rẩy kịch liệt, thân thể lắc lư như muốn ngã. Thân thể như mất không chế nghiêng đi, cánh tay tức thì đụng bồn hoa màu xanh bên cửa sổ rơi xuống thảm, choang một tiếng vỡ nát. Những cánh hoa màu xanh kia không có nước thấm ướt, không ngờ trong khoảnh khắc toàn bộ héo tàn, còn Tiêu Tử Phong toàn thân co giật nằm bên cánh hoa khô héo màu xanh, chỉ khẽ giãy dụa và phát ra tiếng rên thống khổ.
Dương Tử Phong theo bản năng bước tới mấy bước, muốn đỡ nàng lên. Nhưng vừa mới chạm vào ánh mắt âm lãnh của nàng, bất giác đứng lại. Chính lúc đang kinh ngạc, chỉ nghe cửa phòng két một tiếng mở ra, lại là Lam Sở Yến nhẹn nhàng tiến vào. Lần này nàng vào tay không, bất quá sắc mặt hết sức cổ quái, nhìn thấy Tiêu Tử Phong ngã như vậy ở bên cửa sổ cũng không thấy kỳ quái chút nào, mà đi thẳng tới sau lưng Dương Túc Phong.
- Lấy roi quất cô ta.
Dương Túc Phong đang muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy Lam Sở Yến ở sau lưng y thấp giọng nói gấp. Âm thanh này là nàng ghé vào tai Dương Túc Phong nói, cho nên Dương Túc Phong nghe rất rõ ràng.
Nhương Dương Túc Phong nhất thời không hiểu ra, ‘lấy roi quất cô ta; là sao?
Chính đang lúc hồ nghi, Lam Sở Yến đã lấy một chiếc roi màu đen từ trên tường gỗ đàn hương xuống, vung vẩy trước mặt Dương Túc Phong. Đó là roi ngựa rất ngắn rất thô, ướng chừng dài hơn một mét, vật liệu cũng rất bình thường, chỗ đặc biệt duy nhất trên roi ngựa tựa hồ có gì đó rất cổ quái giống gai nhiều cạnh nhô lên, roi ngựa lẽ ra là phải trơn nhẵn, nếu không sẽ làm ngựa bị thương, ngọn roi này không biết lưu lại từ thời đại nào, tựa hồ hết sức lâu đời, nhưng bên trên lại mang theo màu máu tay rất nồng.
“Quất cô ta” Lam Sở Yến nhét roi vào trong tay Dương Túc Phong, ngữ điệu đột nhiên biến thành cực kỳ cổ quái, nhưng ánh mắt của nàng không hề nhìn Tiêu Tử Phong đang khổ sở giãu dụa và rên rỉ trên mặt đất, mà không ngừng đảo qua cánh hoa khô héo màu xanh kia, thần sắc tựa như có chút thống khổ.
Dương Túc Phong ngơ ngẩn nhận lấy roi ngựa, đứng ngây ra bất động.
Ý của Lam Sở Yến y tựa hồ đã hiểu, nhưng…
Chẳng lẽ thực sự phải cầm roi quất Tiêu Tử Phong.
Lam Sở Yến thấy y còn đang do dự, đưa tay đẩy y tới bên người Tiêu Tử Phong, ánh mắt trầm xuống, nói lạnh như băng:
- Công tước đại nhân, trước tiên thu lại lòng thương hương tiếc ngọc đi, đừng cho rằng là ngài đang làm thương tổn cô ta, sự thực ngài đang cứu cô ta. Tôi nói thẳng cho ngài biết, nếu ngài không lấy roi quất cô ta, cô ta sẽ chết trước mặt ngài. Nếu như ngài thấy chết mà không cứu, thì ngài cứ đứng đó là được rồi.
Dương Túc Phong ngạc nhiên, ánh mắt không tự chủ được chuyển sang Tiêu Tử Phong.
- Tiêu cô nương, cô sai rồi. Ta sở dĩ tặng cho một khối Tinh Mộng Thạch chẳng phải là vì ta muốn lấy lòng cô, mà là cho cô một cơ hội công bằng. Ta hi vọng cô biết rằng, Cung Tử Yên sẽ rất mau tới tìm cô, cô ta đã chiếm trước tiên cơ, cô tốt chất phải cẩn thận ứng phó.
Ánh mắt Tiêu Tử Phong tức thì trở nên sắc bén, nhìn như muốn cắt đứt Dương Túc Phong ra, thâm trầm nói
- Con tiện nhân đó! Ta sớm đã đồng ý không cùng ả tranh chức cung chủ Nghi Hoa cung. Ả còn muốn dây dưa mãi không thôi! Đừng cho rằng ta sợ ả, bất kể lúc nào ta cũng có thể đưa ả vào chỗ chết.
Dương Túc Phong giữ im lặng hợp lý.
Sắc mặt Tiêu Tử Phong biến ảo không ngừng, cũng không biết trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ gì, qua hồi lâu, nàng đột nhiên đứng phắt dậy, ưỡn bộ ngực đầy đặn, cổ tay xoay một cái, chiếc roi dài màu đen một lần nữa rời tay, quất mạnh lên người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong không kịp đề phòng, chén trà trong tay rơi xuống, nhưng bị chiếc roi cuốn lấy, sau đó lại nhẹ nhàng đưa trở lại bàn, ngay cả nước trà bên trong cũng không lay động nửa phần. Chỉ có điều, trên người y lại có thêm một vết thương, vết thương này từ vai trí kéo xuống bụng, dài dung hai mươi centimet, trên vết rôi từng sợi gân xanh nổi lên, nhưng lại chẳng hề có một chút vết máu nào.
- Cô làm gì vậy?
Dương Túc Phong đau đớn không chịu nổi, nhịn không được trầm giọng nói.
- Ngươi thích Cung Tử Yên! Ngươi muốn lấy Cung Tử Yên làm lão bà! Có phải không? Có phải không?
Tiêu Tử Phong đột n hiên như hoàn toàn mất kiểm soát điên cuồng thét lên chói tai. Sắc mặt nàng trong tích tắc phảng phất như đóng lại thành sương lạnh màu xám xịt, không chút huyết sắc, thân thể thon thả của nàng cũng theo hô hấp rối loạn mà run lên không ngừng, bộ ngực đầy đặn rung rinh, nhưng cây roi dài màu đen giống như bước chân tử vong, chậm rãi trườn trên sàn tàu.
Dương Túc Phong ngây ra chẳng hiểu vì sao, chẳng lẽ đây chính là bộ mặt thật của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết?
Đột nhiên bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếp đó két một tiếng, Lam Sở Yến lại lần nữa đẩy cửa đi vào.
Trong tích tắc cửa phòng mở ra, Tiêu Tử Phong lập tức lại khôi phục lại, nàng dùng động tác như tia chớp thu hồi trường tiên màu den, tư thế ưu nhã ngồi xuống vị trí của mình, đưa ngón tay thong thả khẽ nhấc chén trà lên, làm bộ ra vẻ đang ngẩm nghĩ gì đó thích thủ thưởng thức trà. Đối với Dương Túc Phong nửa thân trên phơi trần, bộ dạng trợn mắt há mồm như không hề nhìn thấy, cứ như trong phòng không hề xảy ra chuyện gì, hai người chỉ yên yên tĩnh tĩnh thưởng thúc trà mà thôi.
Càng kỳ quái hơn là, Lam Sở Yên tựa hồ cũng chẳng nhìn thấy bộ dạng buồn bực và xấu hổ của Dương Túc Phong, trong con mắt dường như căn bản không phát giác ra trong phòng còn có một người khác.Nàng nhẹ nhàng đặt xuống một mâm bánh nếp thơm, sau đó lại uyển chuyển đi ra, không nói một tiếng. Khi nàng đi ra, ánh mắt Tiêu Tử Phong đồng thời biến thành âm lãnh chưa từng có, làm Dương Túc Phong hoài nghi quan hệ như nước với lửa giữa đôi tỷ muội kết bái này.
Dương Túc Phong chỉ đành đem ánh mắt tập trung vào mâm bánh, tổng cộng có sáu cái bánh, hình dạng mỗi cái cũng khác nhau, có hình thoi, hình nón, sao năm cánh, hình ba lá, còn có hình ánh trăng nữa, dường như vị tỷ muội cực kỳ khéo léo nào đó đem hết tài năng làm ra. Sợi tơ màu lục trên cái bánh còn kết nơ bướm xinh đẹp.
Lam Sở Yến chân trước vừa mới rời đi, Tiêu Tử Phong bước sau lập tức khôi phục thần thái lạnh lùng thù địch, hận không thể đưa móng tay dài xé nát Dương Túc Phong, sau đó ném xuống biển nuôi cá. Ngón tay thon thả của nàng trong tiềm thức dựa theo quy luận nào đó uốn lượn, làm Dương Túc Phong không thể không mấy lần lặng lẽ sờ vào súng lục K54 giắt ở hông, đề phòng nàng đột nhiên tập kích.
- Ngươi không biết quy củ của Nghi Hoa cung.
Tiêu Tử Phong đột nhiên âm trầm thốt lên một cấu không đầu không đuôi, nhưng nói rất chậm, mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
Dương Túc Phong tiếp tục giữ sự im lặng.
- Cung Tử Yên căng bản không thể gả cho ngươi, ả là cung chủ tiếp theo.
Giọng nói Tiêu Tử Phong đột nhiên trở nên bén nhọn, giông như treo ở trên vách đá, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lãnh khốc, phảng phát nhìn thấy kẻ thù giết cha cuối cùng rơi vào lò lửa tuyệt vọng vùng vẫy chỉ đành đợi thiêu sống vậy.
Dương Túc Phong vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Như biết Dương Túc Phong căn bản sẽ không đáp lại, Tiêu Tử Phong âm trầm hướng tới y cười lạnh lùng, trong nụ cười bam hàng một tia tàn khốc và bất đắc dĩ. Thân thể của nàng cũng chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình, dường như có chút mệt mỏi cuộn mình dựa vào ghế, giọng nói không ngờ lại có chút đau thương:
- Cung Tử Yên không thể gả chon am nhân, ả phải giữ thân phận thánh nữ, bất kỳ nữ đệ tử nào của Nghi Hoa cung cũng có thể chung chăn gối với nam nhân, nhưng cung chủ thì không thẻ, trừ khi ả chấp nhận bỏ vị trí cung chủ.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói:
- Cô nương không muốn làm cung chủ, là bởi vì cô có nam nhân mình thích?
Tiêu Tử Phong cười lên một tiếng quái dị chói tai, chén trà trong tay nàng đột nhiên tràn ra hơi lạnh, nước trà trong tay nàng không ngờ lại dần dần đóng băng, tới tận khi cả chén trà bị đóng thành một khối băng xanh thẩm, nàng mới khẽ buông tay ra, chén trà rơi xuống thảm, kêu “thịch” một cái, nhưng lại không hề vỡ nát. Nàng thong thả thổi hơi lạnh trên đầu ngón tay, hơi lạnh trong không khí chuyển hóa thành suơng trắng nhàn nhạt, sương trắng bao chùm khuôn mặt nàng, nhưng nghe nàng trong sương trắng âm trầm nói:
- Ngươi thấy có khả năng đó sao?
Dương Túc Phong trầm mặc, qua một lúc lại khẽ lắc đầu.
- Vì sao? Vì cái gì ta không thể có nam nhân mình thích?
Tiêu Tử Phong đột nhiên chuyển thành vẻ đáng thương vô cùng, mắt cong lên nói.
- Ta chỉ cảm giác vậy thôi.
Dương Túc Phong bình tĩnh đáp, Tiêu Tử Phong và Lam Sở Yến đều thay đổi thái độ quá nhanh, làm y có cảm giác khó nắm bắt.
- Trước này ta không tin vào cảm giác.
Tiêu Tử Phong lại lần nửa hiện ra thần thái lạnh lùng cao ngạo, nói với tư thế bề trên.
Dương Túc Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Chiếc roi dài màu đen của Tiêu Tử Phong lại chui ra, quất lên người Dương Túc Phong. Nhưng lần này Dương Túc Phong không chịu yếu thế nữa, ánh mắt trầm xuống, nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy sợi thừng. thuận thế kéo về phía trước. Tiêu Tử Phong hơi kinh ngạc, vội vàng kéo về sau, sắc mặt trong chớp mắt trở nên nhợt nhạt vô cùng. Dương Túc Phong hít sâu một hơi, quyết đoán giật vè phía trước, Tiêu Tử Phong cũng theo phản xạ điều kiện kéo về đắng sau, kết quả Dương Túc Phong thừa cơ buông tay, Tiêu Tức Phong tức thì không dằn lại được loạng choạng lùi lại, thiếu chút nữa xô đổ bình hoa màu xanh bên cửa sổ.
Khó khăn lắm mới đứng vững được, lại cảm thấy trước mắt có bóng đen loáng lên, tiếp đó cảm thấy toàn thân bị người ta ôm chặt, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng khó khăn, càng chẳng nói tới giãy dụa nữa. Thì ra Dương Túc Phong thuân theo chiếc roi dài màu đen nhảy tới, lập tức tiếp cận trước người Tiêu Tử Phong, cơ hồ trong chớp mắt, đã ôm chặt lấy Tiêu Tử Phong.
Có lẽ là trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ bị nam nhân ôm vào lòng như vậy, trong tích tắc, Tiêu Tử Phong không ngờ lại ngẩn ra, dáng vẻ ngây dại, không có chút phát ứng nào. Bất quá Dương Túc Phong chẳng dám sơ xuất lơ là, thuận thế dùng dây thứng quấn quanh thân thể nàng một vòng, nhanh nhẹn đem hai tay của nàng trói quặt ra sau lưng, loại động tác này y rất thành thục, không tới một giây là hoàn thành rồi. Tiêu Tử Phong theo bản năng vùng vẫy mấy cái, nhưng khí tức nồng đậm của nam nhân nhất thời làm nàng choáng váng, trong đầu trống rỗng, mỗi người trước mặt nàng nếu chẳng phải cung cung kính kính thì cũng nho nhã lịch sự, có ai lại dám nhào vào mình như cầm thú, lại còn lấy dây thứng trói mình lại?
- Ngươi … buông ra!
Tiêu Tử Phong một lúc lâu mới phản ứng trở lại, vừa gấp lại vừa giận phẫn nộ kêu lên, đồng thời ra sức vùng vẫy, nhưng sợi tơ mềm mại trên chiếc roi dài màu đen kia tới lúc này lại biến thành Khổn Tiên Thằng, nàng càng giãy dụa càng lún sâu càng bị chói chặt, cuối cùng không thể nhúc nhích chút nào nữa.
Dương Túc Phong buông tay ra, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói:
- Tiêu cô nương, thương thế của cô quá nặng ròi, cô không phải là đối thủ của ta, ta khuyên cô đừng có giãy dụa nữa, nếu không bị siết chảy máu ra đó.
Tiêu Tử Phong ngẩn ra, sắc mặt nhợt nhạt bất giác ửng đỏ, đỏ tới tới mức như muốn nhỏ ra máu, nhưng mà bất kể nàng vận nội lực thế nào cũng không có cách nào làm sợi roi dài tơ bạc màu đen đó lỏng ra, hơn nữa đúng như lời nói của Dương Túc Phong. Những sợi tơ mềm đó thít sâu vào da thịt, thật sự như muốn siết ra máu. Sau vài lần nỗ lực, sắc đỏ trên mặt nàng ngày càng đậm, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh vô cùng, bắ chết vào Dương Túc Phong, tròng mắt như muốn phọt ra ngoài, bất kể lúc nào cũng có thể nuốt chửng sinh mệnh của Dương Túc Phong. Lúc này nàng không còn phong phạm đại gia khuê tú nữa, mà phảng phất như câu hồn sứ giả từ địa ngục đi lên, thân hình hấp dẫn và linh hồn tà ác trộn lẫn vào nhau.
Dương Túc Phong khẽ thở nhẹ ra một hơi, nhấc chén trà xuân Long Tỉnh lên, khẽ nhậm một ngụm, để hương thơm kia theo cổ họng lan ra thâm nhập vào trong tim, rồi mới nhìn Tiêu Tử Phong đầu tóc bù xù, sắc mặt đỏ sậm. Trầm tĩnh nói:
- Tiêu cô nương, thương thế của cô cô hẳn tự biết, cô mặc dù có thể giết Cung Tử Yên, nhưng giết địch ba ngàn cũng bị tổn thất tám trăm. Giá cô phải trả cũng không tốt hơn cô ấy là bao, hơn nữa phạm lỗi lầm cực lớn học tập võ công của Phồ Đà Sơn Hải Thiên Phật quốc, rốt cuộc lại hại chính bản thân mình. Cô nên dưỡng thương cho tốt, đừng nên sính cường diễn xuất nữa. Ngay cả đạn của súng lục K54 cô còn chưa lấy ra, vừa rồi cô mới dùng hết khí lực cuối cùng đóng băng nước trà, giờ cô đã không còn sức trói gà nữa, hà tất gì cô phải cố che dấu thương thế của mình…
Tiêu Tử Phong đột nhiên nghiến chặt răng trăng, lắc mặt đầu, tức thì đầu bù tóc rối, mặt mũi dữ tợn, trông n hư ma nữ, âm thanh cực kỳ bén nhọn quát lên:
- Ngươi câm mồm! Chuyện của ta không cần ngươi xen vào.
Dương Túc Phong khe khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Thôi vậy, ta hà tất xen vào việc người khác? Nếu đã thế thì ta đi đây.
Tóc Tiêu Tử Phong như dụng lên, càng giống với ma quỷ, thét chói tai:
- Xéo! Ngươi mau xéo đi.
Dương Túc Phong khẽ thở dài, xoay người muốn đi, nhưng chưa đi tới cửa, lại nghe thấy hơi thở của Tiêu Tử Phong ngày càng yếu ớt, mà ngày càng dồn dập. Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy toàn thân nàng run rẩy kịch liệt, thân thể lắc lư như muốn ngã. Thân thể như mất không chế nghiêng đi, cánh tay tức thì đụng bồn hoa màu xanh bên cửa sổ rơi xuống thảm, choang một tiếng vỡ nát. Những cánh hoa màu xanh kia không có nước thấm ướt, không ngờ trong khoảnh khắc toàn bộ héo tàn, còn Tiêu Tử Phong toàn thân co giật nằm bên cánh hoa khô héo màu xanh, chỉ khẽ giãy dụa và phát ra tiếng rên thống khổ.
Dương Tử Phong theo bản năng bước tới mấy bước, muốn đỡ nàng lên. Nhưng vừa mới chạm vào ánh mắt âm lãnh của nàng, bất giác đứng lại. Chính lúc đang kinh ngạc, chỉ nghe cửa phòng két một tiếng mở ra, lại là Lam Sở Yến nhẹn nhàng tiến vào. Lần này nàng vào tay không, bất quá sắc mặt hết sức cổ quái, nhìn thấy Tiêu Tử Phong ngã như vậy ở bên cửa sổ cũng không thấy kỳ quái chút nào, mà đi thẳng tới sau lưng Dương Túc Phong.
- Lấy roi quất cô ta.
Dương Túc Phong đang muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy Lam Sở Yến ở sau lưng y thấp giọng nói gấp. Âm thanh này là nàng ghé vào tai Dương Túc Phong nói, cho nên Dương Túc Phong nghe rất rõ ràng.
Nhương Dương Túc Phong nhất thời không hiểu ra, ‘lấy roi quất cô ta; là sao?
Chính đang lúc hồ nghi, Lam Sở Yến đã lấy một chiếc roi màu đen từ trên tường gỗ đàn hương xuống, vung vẩy trước mặt Dương Túc Phong. Đó là roi ngựa rất ngắn rất thô, ướng chừng dài hơn một mét, vật liệu cũng rất bình thường, chỗ đặc biệt duy nhất trên roi ngựa tựa hồ có gì đó rất cổ quái giống gai nhiều cạnh nhô lên, roi ngựa lẽ ra là phải trơn nhẵn, nếu không sẽ làm ngựa bị thương, ngọn roi này không biết lưu lại từ thời đại nào, tựa hồ hết sức lâu đời, nhưng bên trên lại mang theo màu máu tay rất nồng.
“Quất cô ta” Lam Sở Yến nhét roi vào trong tay Dương Túc Phong, ngữ điệu đột nhiên biến thành cực kỳ cổ quái, nhưng ánh mắt của nàng không hề nhìn Tiêu Tử Phong đang khổ sở giãu dụa và rên rỉ trên mặt đất, mà không ngừng đảo qua cánh hoa khô héo màu xanh kia, thần sắc tựa như có chút thống khổ.
Dương Túc Phong ngơ ngẩn nhận lấy roi ngựa, đứng ngây ra bất động.
Ý của Lam Sở Yến y tựa hồ đã hiểu, nhưng…
Chẳng lẽ thực sự phải cầm roi quất Tiêu Tử Phong.
Lam Sở Yến thấy y còn đang do dự, đưa tay đẩy y tới bên người Tiêu Tử Phong, ánh mắt trầm xuống, nói lạnh như băng:
- Công tước đại nhân, trước tiên thu lại lòng thương hương tiếc ngọc đi, đừng cho rằng là ngài đang làm thương tổn cô ta, sự thực ngài đang cứu cô ta. Tôi nói thẳng cho ngài biết, nếu ngài không lấy roi quất cô ta, cô ta sẽ chết trước mặt ngài. Nếu như ngài thấy chết mà không cứu, thì ngài cứ đứng đó là được rồi.
Dương Túc Phong ngạc nhiên, ánh mắt không tự chủ được chuyển sang Tiêu Tử Phong.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang