Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 17: Hy Vọng Lúc Bình Minh (Hạ)
Dương Túc Phong quyết tâm đả kích vào thái độ kiêu ngạo của Mễ Kỳ Nhĩ một chút, nếu không, cho dù bản thân mình có kiềm chế tốt đến mức nào cũng sẽ không thể chịu đựng được thái độ không thèm để mắt đến người khác của y. Vì vậy, Dương Túc Phong đưa tay ngăn cản y tiếp tục nói, bình thản lên tiếng:
Mễ Kỳ Nhĩ, ta cho rằng tiên sinh dường như đã thổi phồng quá mức về hiệu quả của nó, theo nhận định của ta thì phát minh của tiên sinh chẳng qua chỉ là một loại hỏa dược không gây ra khói mà thôi….
Thanh âm khàn khàn của Mễ Kỳ Nhĩ tắt hẳn, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, mắt trợn tròn lồi hẳn ra, có thể nhìn thấy rõ cả những tơ máu màu đỏ. Y ngẩn người phải hơn mười giây mới phục hồi lại bản năng, song quyền nắm chặt, hơi chồm người về phía trước, dùng thứ ngữ khí dữ tợn, lắp bắp nói:
Ngươi, ngươi……làm sao biết được?
Dương Túc Phong khoái trá ngắm nhìn vẻ mặt như vừa từ thiên đường rớt xuống địa ngục của đối phương, ung dung vuốt vuốt cái mũi cay cay khó chịu của mình, lại lắc lắc đầu, cho đến khi nhìn thấy gân xanh đã nổi lên vằn vện trên cổ Mễ Kỳ Nhĩ thì mới ung dung đáp:
Ta biết.
Đồng tử Mễ Kỳ Nhĩ dường như muốn bắn vọt ra khỏi hốc mắt, thần sắc trở nên đáng sợ, dữ tợn như một con hổ đang muốn ăn thịt người, gần như biến thành cuồng loạn, gầm lên:
Không thể nào! Bí mật này ngay cả em gái ta cũng không biết! Ngươi không thể nào biết được! Lạy trời! Ngươi đúng là ma quỷ!
Dương Túc Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng im, tủm tỉm cười.
Mễ Kỳ Nhĩ không kiềm chế được tư tưởng bấn loạn trong lòng, gạt tất cả mọi thứ rơi xuống mặt đất, song quyền khua loạn xạ, một lúc sau mới dừng lại, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn nhìn đăm đăm Dương Túc Phong, đột nhiên giơ hai tay lên trời, gầm lên:
Không, ngươi không thể nào biết được, ngươi chỉ gạt ta mà thôi!
Dương Túc Phong mỉm cười, phủi sạch bụi bặm trên người do đối phương gây ra, đưa tay lên miệng thổi phù phù cho tro bụi tung bay, thản nhiên nói:
Vậy để ta đoán thử nhé! Ta nghĩ nguyên liệu hẳn phải có axit sulfuric nồng đậm bên trong….
Sắc mặt Mễ Kỳ Nhĩ nhất thời trở nên tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, lảo đảo chỉ chực ngã lăn ra đất, nhưng song thủ lại nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt nói:
Không, ngươi không thể nào biết được, axit sulfuric đậm đặc không có gì là đặc biệt cả!
Dương Túc Phong vẫn mỉm cười ung dung như trước, chậm rãi nói:
Có lẽ còn có axit nitric đậm đặc….
Mễ Kỳ Nhĩ hét lên một tiếng, khuôn mặt co giật, hai tay nện vào nhau côm cốp, nhìn chằm chằm Dương Túc Phong, hai hàm răng lập cập va vào nhau, ánh mắt đỏ rực, phảng phất như nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục bước ra. Y chồm người về phía trước hai bước như muốn hất nhào Dương Túc Phong, nhưng rồi lại kiềm chế, chỉ có điều thân thể lố đà, vẫn chầm chậm lựng khựng tiến về phía trước.
Thanh âm phiêu diêu của Dương Túc Phong tiếp tục vang lên đều đặn:
Tuy nhiên, nếu có thêm một chút Natri nữa thì sẽ tuyệt vời hơn…
Mễ Kỳ Nhĩ rốt cuộc đã không còn kìm nén được nữa, rú lên một tiếng, xông đến bóp cổ Dương Túc Phong, thảm thiết gào to:
Ngươi là ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!
Đan Nhã Huyến vội vàng ôm lấy y kéo ra, thế nhưng y vẫn sống chết bóp chặt cổ Dương Túc Phong, nói thế nào cũng không buông ra. Sắc mặt Dương Túc Phong càng ngày càng trở nên tái nhợt, hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn. Phải đến khi Đan Nhã Huyến nổi giận dùng chuôi kiếm nện mạnh vào đầu Mễ Kỳ Nhĩ thì y mới nới lỏng tay, dần khuỵu xuống đất. Lúc này Dương Túc Phong chỉ còn một chút khí lực cuối cùng, không kìm nén được ho khùng khục, vết thương trên cổ lại ứa máu, thẫm đẫm khăn lụa trắng.
Đan Nhã Huyến tức giận kêu lên:
Ca ca, ngươi đang làm gì vậy? – Đoạn vội vàng tiến lên giúp Dương Túc Phong một lần nữa băng bó lại vết thương, thế nhưng trong lúc khẩn cấp biết tìm đâu ra băng để mà sử dụng, nàng không còn cách nào khác hơn là dùng kiếm cắt một đoạn váy bên ngoài, băng bó lại vết thương trên cổ Dương Túc Phong.
Dưới tình huống cấp bách, thân thể nàng và Dương Túc Phong hoàn toàn kề sát nhau, bộ ngực cao vút vô tình chạm vào khuỷu tay Dương Túc Phong, cảm giác mềm mại co dãn ấm áp truyền sang khiến cho máu huyết trong người Dương Túc Phong dâng lên sùng sục, sắc mặt đỏ bừng, mạch máu nơi vết thương bị kích thích lại càng tuôn ra mãnh liệt. Đan Nhã Huyến khẩn khẩn trương trương nhưng lại không thể nào nghĩ ra nàng chính là nguyên nhân khiến cho Dương Túc Phong tim đập thình thịch liên hồi, chỉ nghĩ rằng thủ pháp băng bó vết thương của mình không khéo, vì vậy lại càng siết chặt hơn nữa. Đáng thương cho Dương Túc Phong, giờ phút này hương khí thanh nhã tràn ngập tay trái áp sát nhũ phong mỹ nữ nhưng lại vô phúc hưởng thụ. Dưới tình huống đó, tâm thần hắn càng thêm kích động, trống ngực đập dồn dập, vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng, Dương Túc Phong đành phải cật lực giãy giụa, thở hổn hển nói:
Ta không sao, ta không sao cả, ca ca của cô đã tứa máu đầu, cô đến xem y trước đi.
Đan Nhã Huyến ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên trên trán Mễ Kỳ Nhĩ đã bị chuôi kiếm của nàng làm cho tứa máu. Nàng vội buông Dương Túc Phong ra, giúp hắn thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Nhưng lúc này Mễ Kỳ Nhĩ lại không thèm để ý đến thương thế của mình, phảng phất lại muốn tiếp tục chồm lên bóp cổ Dương Túc Phong lần nữa, không ngừng kêu rống lên:
Ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ! – Vẻ mặt thật sự kinh khiếp, khiến cho Dương Túc Phong cũng cảm thấy sợ hãi, lui về sau hai bước.
Mễ Kỳ Nhĩ tiếp tục kêu loạn:
Còn một thứ cuối cùng nữa! Ngươi sẽ không thể nào biết được!
Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn đăm đăm vào y, chậm rãi nói từng chữ một:
Mễ Kỳ Nhĩ tiên sinh, nếu ta có thể nói ra thứ cuối cùng là nguyên liệu gì thì ngươi phải tuân thủ một điều kiện với ta!
Mễ Kỳ Nhĩ điên cuồng hét lên:
Ngươi nói đi, bất cứ điều kiện nào ta cũng sẽ tuân theo!
Dương Túc Phong trầm ngâm một chốc, cân nhắc từng câu từng chữ nói:
Mễ Kỳ Nhĩ tiên sinh, ta muốn tiên sinh thề rằng từ nay về sau sẽ đi theo ta, theo ta trở về Mỹ Ni Tư. Ta sẽ cấp cho tiên sinh tư kim và phòng thí nghiệm tốt nhất, tiên sinh có thể tự do tiến hành nghiên cứu. Nhưng, thành quả mà tiên sinh nghiên cứu được phải bán cho ta, đương nhiên giá cả sẽ do tiên sinh đưa ra.
Mễ Kỳ Nhĩ cả ngươi run rẩy, hoa chân múa tay la lớn:
Tốt quá! Ta đồng ý với ngươi!
Dương Túc Phong gật đầu, kề sát tai Mễ Kỳ Nhĩ, hạ thấp giọng nói:
Benzene.
Thanh âm mỏng mảnh như gió nhẹ thổi qua, nhưng đối với Mễ Kỳ Nhĩ thì thanh âm đó không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, cả người chấn động giật giật, lảo đảo quỳ xuống đất, chỉ thẳng vào Dương Túc Phong, thều thào:
Ngươi….ngươi thực sự là ma, ngươi…ngươi thực sự là quỷ…
Ngươi mới là ma quỷ! Bắt y lại! – Một thanh âm hùng hậu đột nhiên truyền đến.
Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, một người cao lớn, mặc trang phục huyện lệnh, dẫn theo sáu bảy tên bộ khoái chạy đến, phát ra mệnh lệnh vừa rồi chính là huyện lệnh kia. Mễ Kỳ Nhĩ vừa nhìn thấy những người đó, lập tức đứng lên quay người bỏ chạy, thế nhưng y nào phải đối thủ của đám bộ khoái, sáu bảy người xúm xít lại, thoáng chốc đã đè nghiến y xuống đất.
Đan Nhã Huyến nắm chặt chuôi kiếm, nước mắt tuôn ra, nhưng vẫn không dám ngang nhiên động thủ, chỉ nhìn Dương Túc Phong cầu cứu:
Phong, xin ngươi hãy cứu ca ca ta.
Dương Túc Phong hờ hững hỏi:
Tại sao ta phải cứu?
Đan Nhã Huyến nghiến răng trèo trẹo, tựa hồ hạ quyết tâm chưa từng có, trầm giọng nhìn Dương Túc Phong nói:
Nếu ngươi có thể cứu ca ca ta, vô luận ngươi muốn ta thế nào ta cũng sẽ đáp ứng ngươi.
Dương Túc Phong vẫn hờ hững như trước:
Ta có yêu cầu nào đâu mà cần cô đáp ứng?
Đan Nhã Huyến tức tối giậm chân, rút soẹt kiếm ra.
Dương Túc Phong cả kinh kêu lên:
Cô muốn làm gì?
Đan Nhã Huyến khóc lóc, thút thít nói:
Ngươi không chịu cứu ca ca ta thì ta phải cứu.
Dương Túc Phong ghìm trường kiếm trong tay nàng, nghiêm mặt nói:
Cô muốn chết! Cô nghĩ đây là đâu? Nơi này ở dưới chân thiên tử! Nếu cô giết công sai cứu người, cho dù cô có thể chạy thoát thì ca ca cô cũng không thể trốn thoát, ngay cả người nhà của cô cũng phải liên lụy.
Đan Nhã Huyến khóc như mưa nói:
Vậy, vậy ngươi ngươi mau nghĩ cách cứu ca ca đi, ta…ta chỉ hy vọng vào ngươi.
Dương Túc Phong nghiêm trang nói:
Ta đương nhiên sẽ cứu y, dù sao thì ta vẫn phải đưa y theo ta về Mỹ Ni Tư.
Đan Nhã Huyến nín khóc nhoẻn miệng cười, mừng rỡ hỏi:
Thật ư?
Dương Túc Phong tiến lên hai bước, sau đó ngoái đầu lại, thấp giọng nói:
Cô không nghe vừa rồi ta nói gì sao? Ta phải mang ca ca của cô đi vì ta cần y, chuyện đó không hề liên quan gì đến cô, vừa rồi cô nói gì ta không hề nghe thấy.
Đan Nhã Huyến nhất thời đỏ mặt, giậm chân chạy vụt đi.
Dương Túc Phong thấp giọng gọi với theo:
Cô đừng đi! Mau theo sau ta, nghe lệnh của ta.
Đan Nhã Huyến ngạc nhiên bối rối, nhưng không thể làm gì khác hơn là lũn cũn đỏ mặt bước theo hắn.
Dương Túc Phong chạy đến ngăn gã huyện lệnh và mấy tên bộ khoái lại.
Gã huyện lệnh uy nghiêm cất tiếng:
Ngươi là ai? To gan dám ngăn cản bổn quan làm việc?
Dương Túc Phong xuất ra giấy chứng nhận thân phận, cao giọng nói:
Kẻ này là người mà bộ quân vụ của chúng ta chỉ đích danh, bây giờ ta phải lập tức đưa y đi.
Huyện lệnh tên Hàn Thái Lai nhìn Dương Túc Phong không hề sợ hãi, nhã nhặn nhưng không hề úy kỵ:
Ngài thiếu tướng, chỉ sợ ngài đã tìm lầm người, Mễ Kỳ Nhĩ say mê lầm lạc, phá làng phá xóm. Hạ quan phải bắt giam, nếu không thì sẽ không thể ăn nói với lê dân bá tính được.
Dương Túc Phong sầm mặt, giận dữ nói:
Đây là người mà bộ quân vụ đang cần, khi nào mới đến phiên ngươi lên tiếng lảm nhảm? Người đâu, đưa y đi!
Đan Nhã Huyến nghe lệnh, tiến lên đoạt lại Mễ Kỳ Nhĩ.
Hàn Thái Lai thấy thế quát lớn:
Không thể được! Dừng lại!
Đám bộ khoái ngần ngừ trong chốc lát, tiến lên ngăn cản Đan Nhã Huyến.
Dương Túc Phong rút bội kiếm thiếu tướng chỉ thẳng lên trời, quát:
Kẻ nào dám ngăn cản? Giết không tha!
Hàn Thái Lai không nghĩ Dương Túc Phong lại cường ngạnh như thế, nhưng hắn cũng là người cương cường, không hề chịu khuất phục:
Thiếu tướng, ngài muốn đem kẻ này đi thì trước tiên cần phải giết hạ quan!
Dương Túc Phong cười lạnh một tiếng:
Thật ư? – Cổ tay rung lên, bội kiếm bén nhọn đã kề sát cổ Hàn Thái Lai.
Bộ khoái thấy thượng ti của mình bị uy hiếp, nhất thời kích động xông đến.
Dương Túc Phong không hề sợ hãi, ngữ khí lạnh lùng vang lên:
Các ngươi muốn tạo phản có đúng không? Nghĩ đến gia đình các ngươi, nghĩ đến cha mẹ vợ con các ngươi đi, các ngươi muốn bọn họ đều bị bêu đầu trên thành Ni Lạc Thần hay sao? Nếu các ngươi dám động thủ với bản quan thì điều đó chứng tỏ các ngươi đích thị là dư nghiệt của Xích Luyện giáo….
Nghe đến ba chữ “Xích Luyện giáo”, sắc mặt mọi người đều xám như tro, thậm chí có gã bộ khoái còn không giữ vững được loan đao trong tay, rơi đánh keng xuống mặt đất. Thanh âm vừa vang lên đã thấy Dương Túc Phong chỉ bội kiếm về phía trước, tất cả bộ khoái đều không tự chủ được lui về phía sau ba bước. Hàn Thái Lai biến sắc, trầm giọng quát:
Các ngươi dừng tay! Thiếu tướng, ngài chớ ngậm máu phun người, miệt thị bộ hạ của tôi, ngài muốn giết cứ giết tôi là được!
Dương Túc Phong bức lui đám bộ khoái, chờ cho Đan Nhã Huyến đã đem Mễ Kỳ Nhĩ ra xa mới thu kiếm, thản nhiên cười nói:
Ta giết ngươi làm gì? Ngươi chẳng qua cũng tuân theo quy tắc mà làm việc. Đây là năm trăm kim tệ để ngươi khắc phục hậu quả do Mễ Kỳ Nhĩ gây ra. Chuyện này dừng lại ở đây, nếu không, ngươi cứ thử nghĩ đến hậu quả của kẻ dám cản trở người của bộ quân vụ làm việc thì biết. Ta nghĩ ngươi sẽ biết các xử lý tốt chuyện này, chứng minh rằng các ngươi không phải là dư nghiệt của Xích Luyện giáo. Hàn đại nhân, ngươi nói như vậy có đúng hay không?
Thân thiện vỗ vỗ vai Hàn Thái Lai, Dương Túc Phong buông ra năm trăm kim tệ, nghênh ngang rời khỏi, để lại Hàn Thái Lai sắc mặt tím ngắt, chỉ biết ngây người nhìn theo lưng vị thiếu tướng đang nhỏ dần.
Mễ Kỳ Nhĩ, ta cho rằng tiên sinh dường như đã thổi phồng quá mức về hiệu quả của nó, theo nhận định của ta thì phát minh của tiên sinh chẳng qua chỉ là một loại hỏa dược không gây ra khói mà thôi….
Thanh âm khàn khàn của Mễ Kỳ Nhĩ tắt hẳn, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, mắt trợn tròn lồi hẳn ra, có thể nhìn thấy rõ cả những tơ máu màu đỏ. Y ngẩn người phải hơn mười giây mới phục hồi lại bản năng, song quyền nắm chặt, hơi chồm người về phía trước, dùng thứ ngữ khí dữ tợn, lắp bắp nói:
Ngươi, ngươi……làm sao biết được?
Dương Túc Phong khoái trá ngắm nhìn vẻ mặt như vừa từ thiên đường rớt xuống địa ngục của đối phương, ung dung vuốt vuốt cái mũi cay cay khó chịu của mình, lại lắc lắc đầu, cho đến khi nhìn thấy gân xanh đã nổi lên vằn vện trên cổ Mễ Kỳ Nhĩ thì mới ung dung đáp:
Ta biết.
Đồng tử Mễ Kỳ Nhĩ dường như muốn bắn vọt ra khỏi hốc mắt, thần sắc trở nên đáng sợ, dữ tợn như một con hổ đang muốn ăn thịt người, gần như biến thành cuồng loạn, gầm lên:
Không thể nào! Bí mật này ngay cả em gái ta cũng không biết! Ngươi không thể nào biết được! Lạy trời! Ngươi đúng là ma quỷ!
Dương Túc Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng im, tủm tỉm cười.
Mễ Kỳ Nhĩ không kiềm chế được tư tưởng bấn loạn trong lòng, gạt tất cả mọi thứ rơi xuống mặt đất, song quyền khua loạn xạ, một lúc sau mới dừng lại, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn nhìn đăm đăm Dương Túc Phong, đột nhiên giơ hai tay lên trời, gầm lên:
Không, ngươi không thể nào biết được, ngươi chỉ gạt ta mà thôi!
Dương Túc Phong mỉm cười, phủi sạch bụi bặm trên người do đối phương gây ra, đưa tay lên miệng thổi phù phù cho tro bụi tung bay, thản nhiên nói:
Vậy để ta đoán thử nhé! Ta nghĩ nguyên liệu hẳn phải có axit sulfuric nồng đậm bên trong….
Sắc mặt Mễ Kỳ Nhĩ nhất thời trở nên tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, lảo đảo chỉ chực ngã lăn ra đất, nhưng song thủ lại nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt nói:
Không, ngươi không thể nào biết được, axit sulfuric đậm đặc không có gì là đặc biệt cả!
Dương Túc Phong vẫn mỉm cười ung dung như trước, chậm rãi nói:
Có lẽ còn có axit nitric đậm đặc….
Mễ Kỳ Nhĩ hét lên một tiếng, khuôn mặt co giật, hai tay nện vào nhau côm cốp, nhìn chằm chằm Dương Túc Phong, hai hàm răng lập cập va vào nhau, ánh mắt đỏ rực, phảng phất như nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục bước ra. Y chồm người về phía trước hai bước như muốn hất nhào Dương Túc Phong, nhưng rồi lại kiềm chế, chỉ có điều thân thể lố đà, vẫn chầm chậm lựng khựng tiến về phía trước.
Thanh âm phiêu diêu của Dương Túc Phong tiếp tục vang lên đều đặn:
Tuy nhiên, nếu có thêm một chút Natri nữa thì sẽ tuyệt vời hơn…
Mễ Kỳ Nhĩ rốt cuộc đã không còn kìm nén được nữa, rú lên một tiếng, xông đến bóp cổ Dương Túc Phong, thảm thiết gào to:
Ngươi là ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!
Đan Nhã Huyến vội vàng ôm lấy y kéo ra, thế nhưng y vẫn sống chết bóp chặt cổ Dương Túc Phong, nói thế nào cũng không buông ra. Sắc mặt Dương Túc Phong càng ngày càng trở nên tái nhợt, hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn. Phải đến khi Đan Nhã Huyến nổi giận dùng chuôi kiếm nện mạnh vào đầu Mễ Kỳ Nhĩ thì y mới nới lỏng tay, dần khuỵu xuống đất. Lúc này Dương Túc Phong chỉ còn một chút khí lực cuối cùng, không kìm nén được ho khùng khục, vết thương trên cổ lại ứa máu, thẫm đẫm khăn lụa trắng.
Đan Nhã Huyến tức giận kêu lên:
Ca ca, ngươi đang làm gì vậy? – Đoạn vội vàng tiến lên giúp Dương Túc Phong một lần nữa băng bó lại vết thương, thế nhưng trong lúc khẩn cấp biết tìm đâu ra băng để mà sử dụng, nàng không còn cách nào khác hơn là dùng kiếm cắt một đoạn váy bên ngoài, băng bó lại vết thương trên cổ Dương Túc Phong.
Dưới tình huống cấp bách, thân thể nàng và Dương Túc Phong hoàn toàn kề sát nhau, bộ ngực cao vút vô tình chạm vào khuỷu tay Dương Túc Phong, cảm giác mềm mại co dãn ấm áp truyền sang khiến cho máu huyết trong người Dương Túc Phong dâng lên sùng sục, sắc mặt đỏ bừng, mạch máu nơi vết thương bị kích thích lại càng tuôn ra mãnh liệt. Đan Nhã Huyến khẩn khẩn trương trương nhưng lại không thể nào nghĩ ra nàng chính là nguyên nhân khiến cho Dương Túc Phong tim đập thình thịch liên hồi, chỉ nghĩ rằng thủ pháp băng bó vết thương của mình không khéo, vì vậy lại càng siết chặt hơn nữa. Đáng thương cho Dương Túc Phong, giờ phút này hương khí thanh nhã tràn ngập tay trái áp sát nhũ phong mỹ nữ nhưng lại vô phúc hưởng thụ. Dưới tình huống đó, tâm thần hắn càng thêm kích động, trống ngực đập dồn dập, vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng, Dương Túc Phong đành phải cật lực giãy giụa, thở hổn hển nói:
Ta không sao, ta không sao cả, ca ca của cô đã tứa máu đầu, cô đến xem y trước đi.
Đan Nhã Huyến ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên trên trán Mễ Kỳ Nhĩ đã bị chuôi kiếm của nàng làm cho tứa máu. Nàng vội buông Dương Túc Phong ra, giúp hắn thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Nhưng lúc này Mễ Kỳ Nhĩ lại không thèm để ý đến thương thế của mình, phảng phất lại muốn tiếp tục chồm lên bóp cổ Dương Túc Phong lần nữa, không ngừng kêu rống lên:
Ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ! – Vẻ mặt thật sự kinh khiếp, khiến cho Dương Túc Phong cũng cảm thấy sợ hãi, lui về sau hai bước.
Mễ Kỳ Nhĩ tiếp tục kêu loạn:
Còn một thứ cuối cùng nữa! Ngươi sẽ không thể nào biết được!
Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn đăm đăm vào y, chậm rãi nói từng chữ một:
Mễ Kỳ Nhĩ tiên sinh, nếu ta có thể nói ra thứ cuối cùng là nguyên liệu gì thì ngươi phải tuân thủ một điều kiện với ta!
Mễ Kỳ Nhĩ điên cuồng hét lên:
Ngươi nói đi, bất cứ điều kiện nào ta cũng sẽ tuân theo!
Dương Túc Phong trầm ngâm một chốc, cân nhắc từng câu từng chữ nói:
Mễ Kỳ Nhĩ tiên sinh, ta muốn tiên sinh thề rằng từ nay về sau sẽ đi theo ta, theo ta trở về Mỹ Ni Tư. Ta sẽ cấp cho tiên sinh tư kim và phòng thí nghiệm tốt nhất, tiên sinh có thể tự do tiến hành nghiên cứu. Nhưng, thành quả mà tiên sinh nghiên cứu được phải bán cho ta, đương nhiên giá cả sẽ do tiên sinh đưa ra.
Mễ Kỳ Nhĩ cả ngươi run rẩy, hoa chân múa tay la lớn:
Tốt quá! Ta đồng ý với ngươi!
Dương Túc Phong gật đầu, kề sát tai Mễ Kỳ Nhĩ, hạ thấp giọng nói:
Benzene.
Thanh âm mỏng mảnh như gió nhẹ thổi qua, nhưng đối với Mễ Kỳ Nhĩ thì thanh âm đó không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, cả người chấn động giật giật, lảo đảo quỳ xuống đất, chỉ thẳng vào Dương Túc Phong, thều thào:
Ngươi….ngươi thực sự là ma, ngươi…ngươi thực sự là quỷ…
Ngươi mới là ma quỷ! Bắt y lại! – Một thanh âm hùng hậu đột nhiên truyền đến.
Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, một người cao lớn, mặc trang phục huyện lệnh, dẫn theo sáu bảy tên bộ khoái chạy đến, phát ra mệnh lệnh vừa rồi chính là huyện lệnh kia. Mễ Kỳ Nhĩ vừa nhìn thấy những người đó, lập tức đứng lên quay người bỏ chạy, thế nhưng y nào phải đối thủ của đám bộ khoái, sáu bảy người xúm xít lại, thoáng chốc đã đè nghiến y xuống đất.
Đan Nhã Huyến nắm chặt chuôi kiếm, nước mắt tuôn ra, nhưng vẫn không dám ngang nhiên động thủ, chỉ nhìn Dương Túc Phong cầu cứu:
Phong, xin ngươi hãy cứu ca ca ta.
Dương Túc Phong hờ hững hỏi:
Tại sao ta phải cứu?
Đan Nhã Huyến nghiến răng trèo trẹo, tựa hồ hạ quyết tâm chưa từng có, trầm giọng nhìn Dương Túc Phong nói:
Nếu ngươi có thể cứu ca ca ta, vô luận ngươi muốn ta thế nào ta cũng sẽ đáp ứng ngươi.
Dương Túc Phong vẫn hờ hững như trước:
Ta có yêu cầu nào đâu mà cần cô đáp ứng?
Đan Nhã Huyến tức tối giậm chân, rút soẹt kiếm ra.
Dương Túc Phong cả kinh kêu lên:
Cô muốn làm gì?
Đan Nhã Huyến khóc lóc, thút thít nói:
Ngươi không chịu cứu ca ca ta thì ta phải cứu.
Dương Túc Phong ghìm trường kiếm trong tay nàng, nghiêm mặt nói:
Cô muốn chết! Cô nghĩ đây là đâu? Nơi này ở dưới chân thiên tử! Nếu cô giết công sai cứu người, cho dù cô có thể chạy thoát thì ca ca cô cũng không thể trốn thoát, ngay cả người nhà của cô cũng phải liên lụy.
Đan Nhã Huyến khóc như mưa nói:
Vậy, vậy ngươi ngươi mau nghĩ cách cứu ca ca đi, ta…ta chỉ hy vọng vào ngươi.
Dương Túc Phong nghiêm trang nói:
Ta đương nhiên sẽ cứu y, dù sao thì ta vẫn phải đưa y theo ta về Mỹ Ni Tư.
Đan Nhã Huyến nín khóc nhoẻn miệng cười, mừng rỡ hỏi:
Thật ư?
Dương Túc Phong tiến lên hai bước, sau đó ngoái đầu lại, thấp giọng nói:
Cô không nghe vừa rồi ta nói gì sao? Ta phải mang ca ca của cô đi vì ta cần y, chuyện đó không hề liên quan gì đến cô, vừa rồi cô nói gì ta không hề nghe thấy.
Đan Nhã Huyến nhất thời đỏ mặt, giậm chân chạy vụt đi.
Dương Túc Phong thấp giọng gọi với theo:
Cô đừng đi! Mau theo sau ta, nghe lệnh của ta.
Đan Nhã Huyến ngạc nhiên bối rối, nhưng không thể làm gì khác hơn là lũn cũn đỏ mặt bước theo hắn.
Dương Túc Phong chạy đến ngăn gã huyện lệnh và mấy tên bộ khoái lại.
Gã huyện lệnh uy nghiêm cất tiếng:
Ngươi là ai? To gan dám ngăn cản bổn quan làm việc?
Dương Túc Phong xuất ra giấy chứng nhận thân phận, cao giọng nói:
Kẻ này là người mà bộ quân vụ của chúng ta chỉ đích danh, bây giờ ta phải lập tức đưa y đi.
Huyện lệnh tên Hàn Thái Lai nhìn Dương Túc Phong không hề sợ hãi, nhã nhặn nhưng không hề úy kỵ:
Ngài thiếu tướng, chỉ sợ ngài đã tìm lầm người, Mễ Kỳ Nhĩ say mê lầm lạc, phá làng phá xóm. Hạ quan phải bắt giam, nếu không thì sẽ không thể ăn nói với lê dân bá tính được.
Dương Túc Phong sầm mặt, giận dữ nói:
Đây là người mà bộ quân vụ đang cần, khi nào mới đến phiên ngươi lên tiếng lảm nhảm? Người đâu, đưa y đi!
Đan Nhã Huyến nghe lệnh, tiến lên đoạt lại Mễ Kỳ Nhĩ.
Hàn Thái Lai thấy thế quát lớn:
Không thể được! Dừng lại!
Đám bộ khoái ngần ngừ trong chốc lát, tiến lên ngăn cản Đan Nhã Huyến.
Dương Túc Phong rút bội kiếm thiếu tướng chỉ thẳng lên trời, quát:
Kẻ nào dám ngăn cản? Giết không tha!
Hàn Thái Lai không nghĩ Dương Túc Phong lại cường ngạnh như thế, nhưng hắn cũng là người cương cường, không hề chịu khuất phục:
Thiếu tướng, ngài muốn đem kẻ này đi thì trước tiên cần phải giết hạ quan!
Dương Túc Phong cười lạnh một tiếng:
Thật ư? – Cổ tay rung lên, bội kiếm bén nhọn đã kề sát cổ Hàn Thái Lai.
Bộ khoái thấy thượng ti của mình bị uy hiếp, nhất thời kích động xông đến.
Dương Túc Phong không hề sợ hãi, ngữ khí lạnh lùng vang lên:
Các ngươi muốn tạo phản có đúng không? Nghĩ đến gia đình các ngươi, nghĩ đến cha mẹ vợ con các ngươi đi, các ngươi muốn bọn họ đều bị bêu đầu trên thành Ni Lạc Thần hay sao? Nếu các ngươi dám động thủ với bản quan thì điều đó chứng tỏ các ngươi đích thị là dư nghiệt của Xích Luyện giáo….
Nghe đến ba chữ “Xích Luyện giáo”, sắc mặt mọi người đều xám như tro, thậm chí có gã bộ khoái còn không giữ vững được loan đao trong tay, rơi đánh keng xuống mặt đất. Thanh âm vừa vang lên đã thấy Dương Túc Phong chỉ bội kiếm về phía trước, tất cả bộ khoái đều không tự chủ được lui về phía sau ba bước. Hàn Thái Lai biến sắc, trầm giọng quát:
Các ngươi dừng tay! Thiếu tướng, ngài chớ ngậm máu phun người, miệt thị bộ hạ của tôi, ngài muốn giết cứ giết tôi là được!
Dương Túc Phong bức lui đám bộ khoái, chờ cho Đan Nhã Huyến đã đem Mễ Kỳ Nhĩ ra xa mới thu kiếm, thản nhiên cười nói:
Ta giết ngươi làm gì? Ngươi chẳng qua cũng tuân theo quy tắc mà làm việc. Đây là năm trăm kim tệ để ngươi khắc phục hậu quả do Mễ Kỳ Nhĩ gây ra. Chuyện này dừng lại ở đây, nếu không, ngươi cứ thử nghĩ đến hậu quả của kẻ dám cản trở người của bộ quân vụ làm việc thì biết. Ta nghĩ ngươi sẽ biết các xử lý tốt chuyện này, chứng minh rằng các ngươi không phải là dư nghiệt của Xích Luyện giáo. Hàn đại nhân, ngươi nói như vậy có đúng hay không?
Thân thiện vỗ vỗ vai Hàn Thái Lai, Dương Túc Phong buông ra năm trăm kim tệ, nghênh ngang rời khỏi, để lại Hàn Thái Lai sắc mặt tím ngắt, chỉ biết ngây người nhìn theo lưng vị thiếu tướng đang nhỏ dần.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang