Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 57: Đã lâu không gặp
Giờ tỵ, xe ngựa từ phủ nguyên soái đi về hướng phố biển thành bắc. Do là hôm nay Chúc Vân Tuyên hiếm khi được dịp rảnh rỗi, bèn quyết định cùng Chúc Vân Cản dẫn theo mấy nhóc con ra bên ngoài chơi.
—- giờ tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ
Mấy ngày nay, ban ngày thì Chúc Vân bận bịu xử lý chính sự, đến tối sẽ cùng Yến nhi chơi, hai cha con chung đụng ở cạnh nhau cũng mỗi lúc một hòa hợp. Chỉ là nhóc con Yến nhi này có chút mâu thuẫn, ở trước mặt mọi người nhất quyết chỉ chịu mở miệng gọi Chúc Vân Tuyên là tiểu thúc thúc, khi còn lại hai người mới bắt đầu dính như keo ôm Chúc Vân Tuyên gọi cha làm nũng. Trong lòng Chúc Vân Tuyên ắt hẳn cũng biết đứa nhóc này e ngại Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh, thành ra càng cảm thấy đau lòng, Yến nhi mới có tí tuổi đã hiểu chuyện lo cho cảm nghĩ của người khác, rốt cuộc hắn có tài cán gì, có thể sinh ra được một cục cưng quý giá như vậy chứ.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, Chúc Vân Tuyên có lên tiếng chủ động nói muốn cùng Chúc Vân Cảnh dẫn nhóc con ra ngoài đi dạo, Chúc Vân Cảnh tất nhiên cũng không có lý do gì để chối từ, mới sáng sớm liền căn dặn hạ nhân đi chuẩn bị.
Bình thường vào mỗi ngày Hạ Hoài Linh đều phải đi vào quân doanh, Chúc Vân Cảnh cũng thường xuyên không có ở nhà, vì thế cho nên bọn trẻ luôn bị nhốt trong phủ, cơ hội ra ngoài chơi cũng không nhiều, đặc biệt là hai bé con Yến nhi cùng Minh nhi, ngay cả cái đêm đi hội hoa đăng kia cũng là lần đầu tiên hai nhóc con được chứng kiến tham gia, chớ nói chi là phố biển thành bắc, thành ra từ lúc ra cửa ngồi trên xe đã bắt đầu phấn khích không thôi.
Dọc đường đi, Nguyên Bảo đều luôn miệng khoác loác mấy chuyện vui cùng đồ ăn vặt trên phố biển, khiến cho Chúc Vân Quỳnh vốn lần đầu xuất cung đầu đất bị dọa đến ngây người. Còn hai bạn nhỏ kia giờ đây tụm lại một chỗ, nằm nhoài bên cửa sổ trầm trồ ngắm nhìn cảnh phố náo nhiệt đến là say sưa.
Chúc Vân Cảnh cười nhìn Chúc Vân Tuyên chép miệng: “Sau này Yến nhi tiến cung rồi, sẽ không còn nhiều cơ hội ra ngoài chơi nữa.”
Chúc Vân Tuyên nhìn bé con một lúc, từ tốn lên tiếng: “Kinh thành cũng không thiếu chỗ vui chơi, đệ sẽ không gò bó Yến nhi.”
Chúc Vân Cảnh cười than thở: “Đúng vậy, ta dường như sắp quên mất…”
Khi còn bé Chúc Vân Tuyên là nhóc con ham chơi nhất, lúc nào trong đầu cũng nghĩ ra đủ mọi cách có thể chuồn ra khỏi cung, thành những chỗ vui chơi trong kinh thành không có chỗ nào hắn không biết, chỉ là hiện tại tính tình đã có sự biến hóa lớn, e là đã quên mất những ký ức vui vẻ bồng bột lúc trước rồi.
“Ta thấy Yến nhi gần như đã chịu nhận đệ rồi, vậy đệ dự định lúc nào dẫn con khởi hành về kinh?”
Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ lên đầu nhỏ của con trai: “… Đợi thêm mấy ngày nữa đi, hiện tại nó cũng không nỡ rời xa mọi người, cho nên cứ từ từ không cần gấp.”
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc cũng đã dừng lại trước lối vào phố biển. Thành phố biển này là một tòa phố xá nằm ở ven biển thành bắc Tuyền Châu, diện tích khá rộng lớn, chia làm hai khu vực. Bên Tây vực buôn bán hải sản, ngoại trừ hải sản tôm cua cá biển tươi ngon mới đánh bắt từ dưới biển lên, còn có những sản phẩm đa dạng chủng loại làm từ vỏ sò, trân châu, san hô, ví như mấy vật trang trí cho nam nhân ngắm nhìn thưởng thức, đồ trang sức luôn làm nức lòng các cô nương phụ nhân, hoặc là mấy món đồ chơi món mẻ cho đám trẻ, không thiếu gì cả. Còn ở bên đông thị thì hầu như bán tất cả mặt hàng, ở nơi đây có thể tìm được mọi thứ ở khắp bốn bể năm châu.
Cửa hàng mọc san sát nhau, buôn bán kinh doanh đủ loại chủng hàng, nằm dọc suốt một đường khiến cho người ta cảm giác không thấy phần cuối, Chúc Vân Cảnh vừa đi vừa giới thiệu cho Chúc Vân Tuyên, thực ra thành phố biển này đã có từ rất lâu, thế nhưng không lớn như bây giờ, về tây thị, thì sau khi mở lệnh cấm biển mới từ từ phát triển lên, ngoại trừ người địa phương Tuyền Châu, những thương nhân đến từ trời nam biển bắc khi có dịp đi ngang qua Tuyền Châu này, đều sẽ đi một chuyến đến nơi này.
“Ở đây ta cũng có hơn hai mươi cửa hàng, cũng coi như một ngày thu đấu vàng*, đệ nhìn một chút liền biết, con phố phía đông này hàng hóa từ Giang Nam đến Bắc Di, từ Nam Dương đến Tây Dương gì cũng có bán, sau khi mở lệnh cấm biển càng ngày sẽ càng có nhiều người xuất ngoại, đồng thời cũng có nhiều người từ bên ngoài đến Đại Diễn ta, nếu không có bọn hải tặc làm loạn trên vùng quỷ vực kia, thì tàu buôn tới lui có khi nhiều hơn nữa.”
— một ngày thu đấu vàng: buôn bán kiếm nhiều tiền làm ăn phát đạt
Không cần Chúc Vân Cảnh nói ra, thì Chúc Vân Tuyên cũng sớm đã rõ ràng những chuyện này, từ sau khi ban hành luật cấm biển, vào những năm này, mức thuế quan hằng năm đều hết sức kinh người, còn liên tục tăng trưởng trong nhiều năm qua. Mới đầu trong triều đình từng có người sinh lòng nghỉ ngờ việc mở lệnh cấm biển sẽ gieo rắc tai hại cùng mầm họa, lúc sau khi tận mắt thấy bạc không ngừng chảy vào quốc khổ liền tự động câm miệng, nếu không nhờ chuyện này, thì với việc phải xử lý những thiên tai nhân họa liên tục ập đến Đại Diễn bao năm qua, cộng thêm việc lúc trước Chiêu Dương đế tiêu xài phung phí, e là quốc khổ đã sớm cạn sạch, nào có cảnh thái bình thịnh thế được như bây giờ.
Chúc Vân Tuyên tràn đầy phấn khởi đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng còn dừng chân lại hỏi giá cả, chỉ cần nhìn thấy thích gì đó đều sẽ bỏ tiền ra mua. Hôm nay bọn họ vẫn cải trang xuất hành như mọi khi, tuy rằng có mang theo hơi nhiều người, thế nhưng cũng chẳng là vấn đề gì, dù sao đối với người dân vung tiền như nước ở nơi đây cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Trong suốt đoạn đường đi, mấy nhóc con đi theo bên cạnh người lớn hết nhìn đông tới nhìn tây với bộ dạng hết sức tò mò. Yến nhi ngoan ngoãn nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên, bé con nhìn thấy gì cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cực kỳ nghe lời không bao giờ chạm lung tung vào đồ vật không phải là của mình. Mỗi một lần bé con nhìn đều là Chúc Vân Tuyên lên tiếng hỏi bé có muốn mua hay không, Yến nhi khi thì lắc đầu, có lúc sẽ gật đầu, chỉ chọn thứ mình thích nhất, không có chút tham lam nào.
Đến lúc ăn trưa, Chúc Vân Cảnh đề nghị đi đến tửu lâu lớn nhất chỗ này có tên gọi là Vọng Hải lâu dùng bữa. Bọn họ đặt phòng hảo hạng. rồi trực tiếp đi thẳng đến lầu ba tửu lâu, gian phòng mọc san sát nhau, bên ngoài cửa sổ chính là khung cảnh biển rộng mênh mông vô tận.
Vọng Hải lâu chỉ dùng duy nhất hải sản làm nguyên liệu nấu ăn, mấy nhóc con Nguyên Bảo từ nhỏ đã sống cạnh biển nên ăn thành quen, còn Chúc Vân Tuyên cùng Chúc Vân Quỳnh cũng thuộc người không kén chọn, cái gì cũng có thể ăn.
Yến nhi ăn đến là ngon miệng, nhóc con đặc biệt yêu thích món canh trứng gạch cua hàu kia, Chúc Vân Tuyên nhìn cũng vui theo, liên tục múc cho con. Trẻ con phải ăn nhiều thì mới lớn nhanh, bởi vì Yến nhi sinh non thể kém, cho nên vóc người chỉ cao đến bả vai Minh nhi hơn nhóc nửa tuổi, cũng không biết khi nào mới có thể phát triển kịp theo chúng bạn đồng trang lứa.
Có điều bé con Minh nhi hôm nay dường như không có hứng, cả người cứ ủ rũ ỉu xìu, khi đến thời gian dùng bữa trưa, Chúc Vân Cảnh ôm con kiểm tra, rồi nói với Chúc Vân Tuyên là Minh nhi có khả năng phát sốt, cho nên muốn dẫn nhóc con về phủ đi khám đại phu, khi nói xong cũng lên tiếng hỏi: “Hay là để ta dẫn Minh nhi về trước, mọi người cứ ở đây dùng bữa đi, nếu như ăn xong còn muốn tiếp tục đi dạo thì cứ đi thỏa thích rồi về.”
Sau một hồi do dự, Chúc Vân Tuyên gật đầu chấp thuận, hiếm khi hắn mới có một dịp rảnh rỗi như hôm nay, lần này qua đi khả năng sẽ không còn cơ hội nào nữa, buổi sáng bọn họ chỉ mới đi dạo khu chợ phía đông, vẫn còn chưa xem qua chỗ Tây thị được ví von là nơi hấp dẫn nhất của Tuyền Châu, cho nên cảm thấy bỏ lỡ sẽ khá là đáng tiếc.
Nguyên Bảo lập tức la hét còn muốn ở lại chơi, Chúc Vân Cảnh cũng không có biện pháp kéo cậu về, Chúc Vân Tuyên liền bảo đảm cho hắn yên tâm: “Con trẻ muốn chơi thì cứ để nó chơi đi, đệ sẽ phái người trông chừng Nguyên Bảo.”
Hắn lại cúi đầu hỏi Yến nhi: “Yến nhi có muốn ở lại tiếp tục đi cùng tiểu thúc thúc không?”
Nhóc con ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Được ạ.”
Trong lúc Chúc Vân Cảnh dẫn Minh nhi đi về trước, Nguyên Bảo đã sớm ăn no, nghe thấy cha vừa đi càng thêm đứng ngồi không yên, cứ cười tí tởn luôn miệng đòi ra bên ngoài chơi. Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn dặn dò cậu nhóc vài câu ví như không được chạy loạn, sau đó hạ lệnh một nửa thị vệ đi theo trông chừng. Nguyên Bảo cứ liên tục dạ dạ vâng vâng, cuối cùng kéo lấy tay Chúc Vân Quỳnh cùng đi theo mình.
Trong phòng nhất thời bắt đầu yên tĩnh lại, Yến nhi dáo dác nhìn xung quanh hết một vòng, rồi ngơ ngác chớp mắt. Chúc Vân Tuyên vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Ngoan, con cứ tiếp tục ăn, không cần vội.”
Bé con nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi: “Cha cũng ăn đi.”
Ăn trưa xong, Chúc Vân Tuyên kêu chủ quán dọn bàn, lúc sau cũng không hấp tấp rời đi, mà nâng chung trà nóng ngồi ở bên cửa sổ, thưởng thức cảnh biển bên ngoài. Yến nhi ăn no xong đôi mắt lập tức híp lại không mở nổi, được đối phương ôm vào lòng vỗ về, cho nên chỉ trong tích tắc liền ngủ thiếp đi.
Chúc Vân Tuyên cúi đầu nhẹ nhàng cạ môi mình lên mái tóc mềm mại của nhóc con, lại thấp thoáng cảm nhận được mùi sữa trên người con trai, bèn không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Lương Trinh bất ngờ xuất hiện. Chúc Vân Tuyên chỉ mới cúi đầu một chút, đến khi ngẩng lên, đã nhìn thấy có người đi vào từ phía ngoài cửa sổ, đối phương còn cười hí hửng ngồi đối diện mình.
Thấy người đến, Chúc Vân Tuyên theo bản năng nhíu mày, liếc mắt nhìn đối phương trèo từ cửa sổ đi vào, phía ngoài không hề có thanh chắn bảo vệ nào, thoạt nhìn có lẽ từ phòng cách vách phóng qua, hành động này đúng thực sự là không sợ chết mà.
Lương Trinh từ tốn rót trà cho mình, sau đó lắc chung cười mỉm nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”
Trên mặt Lương Trinh vẫn còn đeo mặt nạ, Chúc Vân Tuyên không chút biến sắc nhìn lại: “.. Năm đó ngươi còn nhớ mình đã đáp ứng chuyện gì với trẫm không, chính là vĩnh viễn không đặt chân lên Đại Diễn, vậy bây giờ ngươi đang làm gì ở đây?”
Lương Trinh chẳng buồn quan tâm, chỉ bĩu môi trưng ra bản mặt hết sức vô lại: “Ta có nói sao? Sao ta không nhớ rõ vậy nhỉ, mà người đồng ý chuyện đó với bệ hạ là Chiêu vương cơ mà, còn ta hiện tại họ Tiêu tên Niệm, chỉ là một thảo dân mà thôi.”
Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Chỉ cần trẫm hô một tiếng, lập tức sẽ có người đi vào, ngươi trốn không thoát đâu.”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ, cũng đã ba năm rồi, ngài luôn như vậy có thấy mệt hay không? Ta chỉ là muốn đến đây thăm ngươi một chút, ngươi tới thành Tuyền Châu này đã hơn mười ngày, vất vả lắm ta mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với ngươi, ngươi cần gì phải tuyệt tình vậy.”
Bé con say ngủ trong lòng Chúc Vân Tuyên nghe thấy tiếng ồn bèn dụi mắt nói mớ vài câu. Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng xoa lưng bé con dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, con ngủ đi.”
Yến nhi chợt mở mắt mơ mơ màng màng nhìn Chúc Vân Tuyên: “Cha con muốn uống nước.”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy liền ôm Yến nhi ngồi thẳng một chút, rồi để nghiêng chén nước ấm đến bên miệng cho con từ từ uống.
Lương Trinh vẫn cười nhìn hai người họ, đợi đến khi Yến nhi uống xong, mới hết sức thong dong từ tốn lên tiếng: “Bệ hạ lập hậu rồi sao? Sao ta chưa từng nghe nói, vậy tiểu hoàng tử này này chui ra từ đâu vậy?”
Nghe thấy có tiếng nói, Yến nhi bất chợt quay đầu nhìn về phía Lương Trinh, bất giác ngẩn người, lúc sau dường như nhận ra hắn là ai bèn thốt lên một tiếng “A” rồi nói: “Đèn hoa đăng thỏ con…”
Lương Trinh giơ tay xoa nhẹ mũi bé con: “Trí nhớ của vật nhỏ này đúng là không tệ.”
Được người khác tán dương, thành ra Yến nhi rất ư là cao hứng, nhóc liền hí ha hí hửng nói: “Yến nhi thích chiếc đèn hoa đăng thỏ con bá bá tặng lắm luôn ạ.”
“Thế à, ” Lương Trinh cười gật đầu, “Vậy lần sau bá bá sẽ.. tặng con những món đồ chơi khác nữa.”
“Không cần.” Chúc Vân Tuyên nhíu mày, trầm giọng ngắt lời: “Rốt cuộc ngươi tới đây là vì chuyện gì?”
“Bệ hạ nhất định phải hỏi cho ra nguyên do sao…” Lương Trinh kéo dài giọng điệu, đồng thời xoay chuyển tầm mắt đảo qua cổ tay không còn đeo bất cứ thứ gì của đối phương hết một vòng, ý cười trong mắt càng đậm: “Năm đó khi rời kinh, ta không tìm được chuỗi phật châu cha mình tặng đâu, bệ hạ cũng biết, đó là kỷ vật duy nhất cha ta để lại cho ta, cuối cùng ta suy nghĩ mình vẫn nên trở về tìm, cho nên mới muốn tới hỏi bệ hạ thử xem, ngài có từng nhìn thấy chuỗi phật châu này hay không?”
Chúc Vân Tuyên mặt không biến sắc trừng mắt trả lời: “Chưa từng nhìn thấy, nghịch vương Lương Trinh đã chết, tất cả mọi thứ của hắn đã sớm được xử lý, ngươi cũng không phải là hắn, vậy cần gì đến đòi đồ vật của hắn với trẫm?”
Lương Trinh tự nâng tảng đá đập lên chân mình: “…”
—- giờ tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ
Mấy ngày nay, ban ngày thì Chúc Vân bận bịu xử lý chính sự, đến tối sẽ cùng Yến nhi chơi, hai cha con chung đụng ở cạnh nhau cũng mỗi lúc một hòa hợp. Chỉ là nhóc con Yến nhi này có chút mâu thuẫn, ở trước mặt mọi người nhất quyết chỉ chịu mở miệng gọi Chúc Vân Tuyên là tiểu thúc thúc, khi còn lại hai người mới bắt đầu dính như keo ôm Chúc Vân Tuyên gọi cha làm nũng. Trong lòng Chúc Vân Tuyên ắt hẳn cũng biết đứa nhóc này e ngại Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh, thành ra càng cảm thấy đau lòng, Yến nhi mới có tí tuổi đã hiểu chuyện lo cho cảm nghĩ của người khác, rốt cuộc hắn có tài cán gì, có thể sinh ra được một cục cưng quý giá như vậy chứ.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, Chúc Vân Tuyên có lên tiếng chủ động nói muốn cùng Chúc Vân Cảnh dẫn nhóc con ra ngoài đi dạo, Chúc Vân Cảnh tất nhiên cũng không có lý do gì để chối từ, mới sáng sớm liền căn dặn hạ nhân đi chuẩn bị.
Bình thường vào mỗi ngày Hạ Hoài Linh đều phải đi vào quân doanh, Chúc Vân Cảnh cũng thường xuyên không có ở nhà, vì thế cho nên bọn trẻ luôn bị nhốt trong phủ, cơ hội ra ngoài chơi cũng không nhiều, đặc biệt là hai bé con Yến nhi cùng Minh nhi, ngay cả cái đêm đi hội hoa đăng kia cũng là lần đầu tiên hai nhóc con được chứng kiến tham gia, chớ nói chi là phố biển thành bắc, thành ra từ lúc ra cửa ngồi trên xe đã bắt đầu phấn khích không thôi.
Dọc đường đi, Nguyên Bảo đều luôn miệng khoác loác mấy chuyện vui cùng đồ ăn vặt trên phố biển, khiến cho Chúc Vân Quỳnh vốn lần đầu xuất cung đầu đất bị dọa đến ngây người. Còn hai bạn nhỏ kia giờ đây tụm lại một chỗ, nằm nhoài bên cửa sổ trầm trồ ngắm nhìn cảnh phố náo nhiệt đến là say sưa.
Chúc Vân Cảnh cười nhìn Chúc Vân Tuyên chép miệng: “Sau này Yến nhi tiến cung rồi, sẽ không còn nhiều cơ hội ra ngoài chơi nữa.”
Chúc Vân Tuyên nhìn bé con một lúc, từ tốn lên tiếng: “Kinh thành cũng không thiếu chỗ vui chơi, đệ sẽ không gò bó Yến nhi.”
Chúc Vân Cảnh cười than thở: “Đúng vậy, ta dường như sắp quên mất…”
Khi còn bé Chúc Vân Tuyên là nhóc con ham chơi nhất, lúc nào trong đầu cũng nghĩ ra đủ mọi cách có thể chuồn ra khỏi cung, thành những chỗ vui chơi trong kinh thành không có chỗ nào hắn không biết, chỉ là hiện tại tính tình đã có sự biến hóa lớn, e là đã quên mất những ký ức vui vẻ bồng bột lúc trước rồi.
“Ta thấy Yến nhi gần như đã chịu nhận đệ rồi, vậy đệ dự định lúc nào dẫn con khởi hành về kinh?”
Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ lên đầu nhỏ của con trai: “… Đợi thêm mấy ngày nữa đi, hiện tại nó cũng không nỡ rời xa mọi người, cho nên cứ từ từ không cần gấp.”
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc cũng đã dừng lại trước lối vào phố biển. Thành phố biển này là một tòa phố xá nằm ở ven biển thành bắc Tuyền Châu, diện tích khá rộng lớn, chia làm hai khu vực. Bên Tây vực buôn bán hải sản, ngoại trừ hải sản tôm cua cá biển tươi ngon mới đánh bắt từ dưới biển lên, còn có những sản phẩm đa dạng chủng loại làm từ vỏ sò, trân châu, san hô, ví như mấy vật trang trí cho nam nhân ngắm nhìn thưởng thức, đồ trang sức luôn làm nức lòng các cô nương phụ nhân, hoặc là mấy món đồ chơi món mẻ cho đám trẻ, không thiếu gì cả. Còn ở bên đông thị thì hầu như bán tất cả mặt hàng, ở nơi đây có thể tìm được mọi thứ ở khắp bốn bể năm châu.
Cửa hàng mọc san sát nhau, buôn bán kinh doanh đủ loại chủng hàng, nằm dọc suốt một đường khiến cho người ta cảm giác không thấy phần cuối, Chúc Vân Cảnh vừa đi vừa giới thiệu cho Chúc Vân Tuyên, thực ra thành phố biển này đã có từ rất lâu, thế nhưng không lớn như bây giờ, về tây thị, thì sau khi mở lệnh cấm biển mới từ từ phát triển lên, ngoại trừ người địa phương Tuyền Châu, những thương nhân đến từ trời nam biển bắc khi có dịp đi ngang qua Tuyền Châu này, đều sẽ đi một chuyến đến nơi này.
“Ở đây ta cũng có hơn hai mươi cửa hàng, cũng coi như một ngày thu đấu vàng*, đệ nhìn một chút liền biết, con phố phía đông này hàng hóa từ Giang Nam đến Bắc Di, từ Nam Dương đến Tây Dương gì cũng có bán, sau khi mở lệnh cấm biển càng ngày sẽ càng có nhiều người xuất ngoại, đồng thời cũng có nhiều người từ bên ngoài đến Đại Diễn ta, nếu không có bọn hải tặc làm loạn trên vùng quỷ vực kia, thì tàu buôn tới lui có khi nhiều hơn nữa.”
— một ngày thu đấu vàng: buôn bán kiếm nhiều tiền làm ăn phát đạt
Không cần Chúc Vân Cảnh nói ra, thì Chúc Vân Tuyên cũng sớm đã rõ ràng những chuyện này, từ sau khi ban hành luật cấm biển, vào những năm này, mức thuế quan hằng năm đều hết sức kinh người, còn liên tục tăng trưởng trong nhiều năm qua. Mới đầu trong triều đình từng có người sinh lòng nghỉ ngờ việc mở lệnh cấm biển sẽ gieo rắc tai hại cùng mầm họa, lúc sau khi tận mắt thấy bạc không ngừng chảy vào quốc khổ liền tự động câm miệng, nếu không nhờ chuyện này, thì với việc phải xử lý những thiên tai nhân họa liên tục ập đến Đại Diễn bao năm qua, cộng thêm việc lúc trước Chiêu Dương đế tiêu xài phung phí, e là quốc khổ đã sớm cạn sạch, nào có cảnh thái bình thịnh thế được như bây giờ.
Chúc Vân Tuyên tràn đầy phấn khởi đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng còn dừng chân lại hỏi giá cả, chỉ cần nhìn thấy thích gì đó đều sẽ bỏ tiền ra mua. Hôm nay bọn họ vẫn cải trang xuất hành như mọi khi, tuy rằng có mang theo hơi nhiều người, thế nhưng cũng chẳng là vấn đề gì, dù sao đối với người dân vung tiền như nước ở nơi đây cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Trong suốt đoạn đường đi, mấy nhóc con đi theo bên cạnh người lớn hết nhìn đông tới nhìn tây với bộ dạng hết sức tò mò. Yến nhi ngoan ngoãn nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên, bé con nhìn thấy gì cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cực kỳ nghe lời không bao giờ chạm lung tung vào đồ vật không phải là của mình. Mỗi một lần bé con nhìn đều là Chúc Vân Tuyên lên tiếng hỏi bé có muốn mua hay không, Yến nhi khi thì lắc đầu, có lúc sẽ gật đầu, chỉ chọn thứ mình thích nhất, không có chút tham lam nào.
Đến lúc ăn trưa, Chúc Vân Cảnh đề nghị đi đến tửu lâu lớn nhất chỗ này có tên gọi là Vọng Hải lâu dùng bữa. Bọn họ đặt phòng hảo hạng. rồi trực tiếp đi thẳng đến lầu ba tửu lâu, gian phòng mọc san sát nhau, bên ngoài cửa sổ chính là khung cảnh biển rộng mênh mông vô tận.
Vọng Hải lâu chỉ dùng duy nhất hải sản làm nguyên liệu nấu ăn, mấy nhóc con Nguyên Bảo từ nhỏ đã sống cạnh biển nên ăn thành quen, còn Chúc Vân Tuyên cùng Chúc Vân Quỳnh cũng thuộc người không kén chọn, cái gì cũng có thể ăn.
Yến nhi ăn đến là ngon miệng, nhóc con đặc biệt yêu thích món canh trứng gạch cua hàu kia, Chúc Vân Tuyên nhìn cũng vui theo, liên tục múc cho con. Trẻ con phải ăn nhiều thì mới lớn nhanh, bởi vì Yến nhi sinh non thể kém, cho nên vóc người chỉ cao đến bả vai Minh nhi hơn nhóc nửa tuổi, cũng không biết khi nào mới có thể phát triển kịp theo chúng bạn đồng trang lứa.
Có điều bé con Minh nhi hôm nay dường như không có hứng, cả người cứ ủ rũ ỉu xìu, khi đến thời gian dùng bữa trưa, Chúc Vân Cảnh ôm con kiểm tra, rồi nói với Chúc Vân Tuyên là Minh nhi có khả năng phát sốt, cho nên muốn dẫn nhóc con về phủ đi khám đại phu, khi nói xong cũng lên tiếng hỏi: “Hay là để ta dẫn Minh nhi về trước, mọi người cứ ở đây dùng bữa đi, nếu như ăn xong còn muốn tiếp tục đi dạo thì cứ đi thỏa thích rồi về.”
Sau một hồi do dự, Chúc Vân Tuyên gật đầu chấp thuận, hiếm khi hắn mới có một dịp rảnh rỗi như hôm nay, lần này qua đi khả năng sẽ không còn cơ hội nào nữa, buổi sáng bọn họ chỉ mới đi dạo khu chợ phía đông, vẫn còn chưa xem qua chỗ Tây thị được ví von là nơi hấp dẫn nhất của Tuyền Châu, cho nên cảm thấy bỏ lỡ sẽ khá là đáng tiếc.
Nguyên Bảo lập tức la hét còn muốn ở lại chơi, Chúc Vân Cảnh cũng không có biện pháp kéo cậu về, Chúc Vân Tuyên liền bảo đảm cho hắn yên tâm: “Con trẻ muốn chơi thì cứ để nó chơi đi, đệ sẽ phái người trông chừng Nguyên Bảo.”
Hắn lại cúi đầu hỏi Yến nhi: “Yến nhi có muốn ở lại tiếp tục đi cùng tiểu thúc thúc không?”
Nhóc con ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Được ạ.”
Trong lúc Chúc Vân Cảnh dẫn Minh nhi đi về trước, Nguyên Bảo đã sớm ăn no, nghe thấy cha vừa đi càng thêm đứng ngồi không yên, cứ cười tí tởn luôn miệng đòi ra bên ngoài chơi. Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn dặn dò cậu nhóc vài câu ví như không được chạy loạn, sau đó hạ lệnh một nửa thị vệ đi theo trông chừng. Nguyên Bảo cứ liên tục dạ dạ vâng vâng, cuối cùng kéo lấy tay Chúc Vân Quỳnh cùng đi theo mình.
Trong phòng nhất thời bắt đầu yên tĩnh lại, Yến nhi dáo dác nhìn xung quanh hết một vòng, rồi ngơ ngác chớp mắt. Chúc Vân Tuyên vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Ngoan, con cứ tiếp tục ăn, không cần vội.”
Bé con nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi: “Cha cũng ăn đi.”
Ăn trưa xong, Chúc Vân Tuyên kêu chủ quán dọn bàn, lúc sau cũng không hấp tấp rời đi, mà nâng chung trà nóng ngồi ở bên cửa sổ, thưởng thức cảnh biển bên ngoài. Yến nhi ăn no xong đôi mắt lập tức híp lại không mở nổi, được đối phương ôm vào lòng vỗ về, cho nên chỉ trong tích tắc liền ngủ thiếp đi.
Chúc Vân Tuyên cúi đầu nhẹ nhàng cạ môi mình lên mái tóc mềm mại của nhóc con, lại thấp thoáng cảm nhận được mùi sữa trên người con trai, bèn không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Lương Trinh bất ngờ xuất hiện. Chúc Vân Tuyên chỉ mới cúi đầu một chút, đến khi ngẩng lên, đã nhìn thấy có người đi vào từ phía ngoài cửa sổ, đối phương còn cười hí hửng ngồi đối diện mình.
Thấy người đến, Chúc Vân Tuyên theo bản năng nhíu mày, liếc mắt nhìn đối phương trèo từ cửa sổ đi vào, phía ngoài không hề có thanh chắn bảo vệ nào, thoạt nhìn có lẽ từ phòng cách vách phóng qua, hành động này đúng thực sự là không sợ chết mà.
Lương Trinh từ tốn rót trà cho mình, sau đó lắc chung cười mỉm nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”
Trên mặt Lương Trinh vẫn còn đeo mặt nạ, Chúc Vân Tuyên không chút biến sắc nhìn lại: “.. Năm đó ngươi còn nhớ mình đã đáp ứng chuyện gì với trẫm không, chính là vĩnh viễn không đặt chân lên Đại Diễn, vậy bây giờ ngươi đang làm gì ở đây?”
Lương Trinh chẳng buồn quan tâm, chỉ bĩu môi trưng ra bản mặt hết sức vô lại: “Ta có nói sao? Sao ta không nhớ rõ vậy nhỉ, mà người đồng ý chuyện đó với bệ hạ là Chiêu vương cơ mà, còn ta hiện tại họ Tiêu tên Niệm, chỉ là một thảo dân mà thôi.”
Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Chỉ cần trẫm hô một tiếng, lập tức sẽ có người đi vào, ngươi trốn không thoát đâu.”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ, cũng đã ba năm rồi, ngài luôn như vậy có thấy mệt hay không? Ta chỉ là muốn đến đây thăm ngươi một chút, ngươi tới thành Tuyền Châu này đã hơn mười ngày, vất vả lắm ta mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với ngươi, ngươi cần gì phải tuyệt tình vậy.”
Bé con say ngủ trong lòng Chúc Vân Tuyên nghe thấy tiếng ồn bèn dụi mắt nói mớ vài câu. Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng xoa lưng bé con dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, con ngủ đi.”
Yến nhi chợt mở mắt mơ mơ màng màng nhìn Chúc Vân Tuyên: “Cha con muốn uống nước.”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy liền ôm Yến nhi ngồi thẳng một chút, rồi để nghiêng chén nước ấm đến bên miệng cho con từ từ uống.
Lương Trinh vẫn cười nhìn hai người họ, đợi đến khi Yến nhi uống xong, mới hết sức thong dong từ tốn lên tiếng: “Bệ hạ lập hậu rồi sao? Sao ta chưa từng nghe nói, vậy tiểu hoàng tử này này chui ra từ đâu vậy?”
Nghe thấy có tiếng nói, Yến nhi bất chợt quay đầu nhìn về phía Lương Trinh, bất giác ngẩn người, lúc sau dường như nhận ra hắn là ai bèn thốt lên một tiếng “A” rồi nói: “Đèn hoa đăng thỏ con…”
Lương Trinh giơ tay xoa nhẹ mũi bé con: “Trí nhớ của vật nhỏ này đúng là không tệ.”
Được người khác tán dương, thành ra Yến nhi rất ư là cao hứng, nhóc liền hí ha hí hửng nói: “Yến nhi thích chiếc đèn hoa đăng thỏ con bá bá tặng lắm luôn ạ.”
“Thế à, ” Lương Trinh cười gật đầu, “Vậy lần sau bá bá sẽ.. tặng con những món đồ chơi khác nữa.”
“Không cần.” Chúc Vân Tuyên nhíu mày, trầm giọng ngắt lời: “Rốt cuộc ngươi tới đây là vì chuyện gì?”
“Bệ hạ nhất định phải hỏi cho ra nguyên do sao…” Lương Trinh kéo dài giọng điệu, đồng thời xoay chuyển tầm mắt đảo qua cổ tay không còn đeo bất cứ thứ gì của đối phương hết một vòng, ý cười trong mắt càng đậm: “Năm đó khi rời kinh, ta không tìm được chuỗi phật châu cha mình tặng đâu, bệ hạ cũng biết, đó là kỷ vật duy nhất cha ta để lại cho ta, cuối cùng ta suy nghĩ mình vẫn nên trở về tìm, cho nên mới muốn tới hỏi bệ hạ thử xem, ngài có từng nhìn thấy chuỗi phật châu này hay không?”
Chúc Vân Tuyên mặt không biến sắc trừng mắt trả lời: “Chưa từng nhìn thấy, nghịch vương Lương Trinh đã chết, tất cả mọi thứ của hắn đã sớm được xử lý, ngươi cũng không phải là hắn, vậy cần gì đến đòi đồ vật của hắn với trẫm?”
Lương Trinh tự nâng tảng đá đập lên chân mình: “…”
Tác giả :
Bạch Giới Tử