Giang Sơn Có Nàng
Chương 112: ❄ Thông suốt
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cưỡi ngựa đi xa, làn gió thổi xiêm y bay phần phật, mang theo cả hơi lạnh, nhưng phía dưới xe ngựa có chậu than, nên cũng khá ấm áp.
Tống cô cô ở bên xe chờ, đỡ Lệnh Dung vào xe ngựa, thấy Hàn Chập vén áo, cũng đi vào theo, bà thức thời thả màn xe xuống, vòng sang sườn xe bên kia, ngồi ở bên ngoài.
Bên trong có gối mềm chăn mỏng, Lệnh Dung bị gió thổi lạnh, cầm lấy chăn mỏng, dựa vào lòng Hàn Chập.
"Sợ à?" Hàn Chập ôm lấy nàng.
"Không đâu." Lệnh Dung lắc đầu, chui vào lòng hắn, "Đa tạ phu quân."
Hàn Chập cụp mắt không nói, cánh tay siết chặt, ôm nàng vào lòng.
Lệnh Dung vùi trong ngực hắn, cân nhắc ý niệm vừa rồi, mơ mơ màng màng thiếp đi, đến lúc tỉnh lại, thấy Hàn Chập vẫn giữ tư thế ban đầu, đã không còn lạnh nữa, nàng không khỏi mỉm cười.
Hai lần trước nhìn thấy Hàn Chập giết người, nàng thực sự kinh hồn táng đảm, ác mộng liên tục quấy rối, lúc này tận mắt nhìn thấy Đường Đôn bỏ mạng, trong lòng lại cảm thấy kiên định, không còn lo sợ nữa.
Nỗi sợ và sự cố kị của ngày trước đã biến mất, sau khi Đường Đôn bỏ mạng, nàng như trút được gánh nặng, cũng bội phục Dương thị.
Đường Đôn có tư tâm, âm thầm cấu kết với Phạm Tự Hồng bị phát hiện, bằng bản lĩnh của Dương thị, lại có thể nghĩ cách tránh đi, để nàng bình an.
Dương thị đã tính sẵn từ trước, tương kế tựu kế, lại điều nhân thủ của Dương gia âm thầm giúp đỡ, giấu nàng ở biệt uyển bên ngoài kinh thành.
Ban đầu Lệnh Dung cho rằng, Dương thị hành sự như thế là vì đối phó với Phạm gia.
Cho đến khi Hàn Chập cầm cây chủy thủ do Hàn Kính tặng, giết chết Đường Đôn, vứt lại không lấy, từng suy đoán mơ hồ mới trở nên rõ ràng.
Chung quy thì Hàn Chập cũng phải làm Hoàng Đế, lúc này Phùng Chương tạo phản, mọi chuyện xảy đến đột ngột, dù chưa thể đẩy Hàn Chập lên Đế vị như kiếp trước, nhưng cũng đã tạo thành uy vọng hiếm có cho hắn, một khi nắm quyền lực trong tay, sự sắc sảo tất phải lớn hơn trước.
Đăng cơ, nắm hết quyền lực là chuyện sớm chiều, lấy uy tín của Hàn Kính ở trong phủ, cùng danh phận nguyên lão ba triều, quen bảo thủ chuyên chế, Hàn Chập kính trọng ân dưỡng dục, dạy dỗ của tổ phụ, dĩ nhiên hành sự sẽ bị vướng tay... Lúc trước chuyện của Đường Giải Ưu cứ kéo dài mãi mà không giải quyết, Đường Đôn bị biếm rồi lại phục chức, đó là minh chứng.
Nhưng rồng ẩn dưới sâu, ngấm ngầm chờ thời cơ vùng dậy, nhà mẹ đẻ Dương thị nắm quân quyền, chưa chắc đã bằng lòng để nhi tử bị tướng gia áp chế khắp nơi.
Từ chuyện của Đường Giải Ưu và Thái phu nhân, đã có thể nhìn thấy Dương thị bất mãn với Hàn Kính.
Một núi không thể có hai hổ, Hàn gia đi đến bước đường này, cuối cùng thì việc nào việc nấy cũng cần làm rõ, sớm chuẩn bị mưu đồ, ai tiến ai lùi, thái độ thế nào,... Miễn cho sau này Hàn Chập đăng cơ, trên đỉnh đầu còn bị đè nặng bởi Thái Thượng Hoàng bảo thủ, bị cản tay khắp nơi.
Dương thị không can thiệp chính sự, nhưng lại nhúng tay trong việc hậu trạch, miễn cho Hàn Chập phải xấu hổ vì đối nghịch với trưởng bối, khó lòng lấy tiểu thắng đại.
Lần trước Hàn Chập xử trí Đường Giải Ưu, dù tức giận tột độ, nhưng vẫn thỉnh Hàn Kính tới, báo cáo nguyên do sự việc, được cho phép rồi mới ra tay. Lúc này xử trí Đường Đôn, lại không còn thu liễm, đủ để thấy thái độ biến chuyển, không để Hàn Kính nắm trong tay như trước.
Mà đối với Lệnh Dung, sát tâm của Hàn Kính bộc lộ rõ ràng, ám tiễn hóa thành minh thương, sau này nói chuyện, hành sự trước mặt Hàn Chập cũng có thể bớt đi một tầng băn khoăn.
Thủ đoạn và tâm tư như vậy, Lệnh Dung chưa từng được thấy ở mẫu thân Tống thị và cữu mẫu Nguyễn thị, mà nay sau khi tỉnh ngộ, tỉ mỉ cân nhắc, nàng kính nể Dương thị hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều.
Có Dương thị hỗ trợ, Hàn Kính như hổ rình mồi cũng không thể khiến nàng sợ hãi như trước.
Cuối cùng, nàng đã không còn phải chiến đấu một mình.
. . .
Kim Châu, Tĩnh Trữ Hầu phủ.
Phu thê Phó Cẩm Nguyên nghe quản sự bẩm báo Phó Ích, Lệnh Dung và Hàn Chập hồi phủ thì vội ra ngoài đón.
Chuyện ở Hoành Ân Tự năm ngoái có liên quan tới Tĩnh Trữ Hầu phủ, đương nhiên truyền tới tai Phó Cẩm Nguyên. Dù Phó Ích đã gửi thư về nhà, thỉnh trong phủ tạm thời đừng nóng nảy, không cần sầu lo, phu thê hai người họ vẫn không cách nào an tâm, mà nay nghe nói nhi nữ trở về, sao có thể không vui?
Bước nhanh ra ngoài cửa thùy hoa [1], đúng lúc gặp phải ba người họ.
[1] Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Hàn Chập vừa trải qua chiến sự, dẫn quân sát phạt, chém địch đoạt quyền, nghe qua đã biết tàn nhẫn, vậy nên hắn thu lại vẻ lạnh lùng nhất có thể. Xiêm y dệt kim màu đen bao lấy thân hình cao lớn, hắn chắp tay hành lễ, miệng gọi nhạc phụ nhạc mẫu, khác biệt với vẻ ngạo mạn thấp thoáng cùng lạnh lùng xa cách khi lần đầu tới Phó gia.
Dù phu thê Phó Cẩm Nguyên có phát hiện bất đồng, cũng không kịp kinh ngạc, chỉ dừng ánh mắt trên người Lệnh Dung.
Sau lần tạm biệt cuối xuân năm ngoái, tính ra đã gần một năm Lệnh Dung không gặp cha nương, tất cả sóng gió ở kinh thành đều vứt ra sau đầu, hai tay nàng giao nhau đặt trên đầu gối, dịu dàng hành lễ, mặt mày còn đẹp hơn cả cảnh xuân, xinh xắn hoạt bát, "Cha, nương!"
Tống thị khoác trên người cẩm y màu vàng đỏ, làn váy dài phết đất, mỹ mạo như trước, nhưng càng thướt tha hơn. Bà đưa tay đỡ nàng, đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới, lo lắng nơi đáy mắt vẫn chưa tan, "Không sao chứ?"
"Không sao ạ, có phu quân và ca ca, nương không cần lo lắng."
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Tống thị quan tâm nữ nhi, ở trước mặt Hàn Chập cũng không thèm che giấu, "Đang êm đang lành, bắt cóc con làm gì?"
"Là hiểu lầm thôi." Lệnh Dung liếc mắt nhìn Hàn Chập, ôm tay Tống thị đi vào trong, "Phạm Tự Hồng kia có đệ đệ mất mạng, cho rằng có liên quan tới con. Con nhát gan, bình thường rất ít khi ra khỏi phủ, hắn không có cơ hội kiểm chứng, thế nên cấu kết bắt cóc con, muốn điều tra rõ ràng. Nhưng không liên quan đến con, phu quân đã điều tra rồi, cũng vì chuyện này mà Phạm Tự Hồng mất chức quan, nghe nói đã về Hà Đông."
Gút mắc phía sau quá sâu, nàng chỉ có thể giải thích đơn giản, mỉm cười kể lại, thần thái nhẹ nhàng.
Tống thị nhẹ nhàng thở phào, nhìn Hàn Chập khen ngợi, Phó Cẩm Nguyên cũng nói: "Vất vả cho con rồi."
"Là con sơ sẩy, khiến Lệnh Dung bị hoảng sợ." Hàn Chập bình thản đáp lại.
Trong lúc khách sáo hàn huyên, mọi người đã đi vào sảnh, dâng trà lên.
Ngày Tết đã qua được mười ngày, nhưng các nhà vẫn mở tiệc bày rượu, bầu không khí náo nhiệt như cũ. Tuy Phó gia không hiển hách như trước đây, nhưng ở Kim Châu cũng được đứng vào hàng ngũ thế gia danh môn, hôm qua đã thiết yến chiêu đãi bằng hữu thân thích, đi qua đình đài, hành lang, dường như vẫn có thể ngửi được hương rượu quanh quẩn.
Tháng mười năm ngoái Tống Trọng Quang và nữ nhi của Tiết Độ Sứ Giang Âm – Tào Chấn thành hôn, Phó Cẩm Nguyên còn mang Tống thị đến Đàm Châu chúc mừng. Từ sau khi Tống Kiến Xuân thăng chức, việc bận quấn thân, năm nay không thường đến như trước. Nhưng đường tỷ xuất giá đã lâu của Lệnh Dung – Phó Oản thì đã về, mang theo nhi tử hơn hai tuổi.
Đã là buổi chiều, huynh muội Lệnh Dung lại về đột ngột, Tống thị gọi người bày điểm tâm, thức ăn nguội trước, rồi mau chóng chuẩn bị tiệc rượu cho tối nay.
Lệnh Dung và Phó Cẩm Nguyên nói chuyện một lát, nghe nói sáng mai Phó Oản phải đi, đành để Hàn Chập ở lại nói chuyện với cha, nàng theo Tống thị chuẩn bị lễ gặp mặt trước, đi thăm đường tỷ ly biệt đã lâu.
Phó Oản gả không cao, nhưng phu quân làm người đoan chính hiền lành, sau khi thành hôn mang nàng ta đi Hà Đông nhậm chức, chức quan không tính là cao, nhưng không có trưởng bối ở giữa chèn ép hà khắc, sinh sống hòa thuận, hài tử đã hơn hai tuổi, mập mập mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Hai tỷ muội lần lượt xuất giá, đã lâu không gặp, nói chuyện hậu viện, trêu đùa hài tử gọi di di (dì), bất giác đã gần chạng vạng.
Trên đường trở về, Tống thị nhìn Lệnh Dung vẫn còn đang vui vẻ, mỉm cười trêu ghẹo: "Thích hài tử kia lắm à?"
"Trông thật đáng yêu, đương nhiên là thích. Đường tỷ sống cũng thoải mái, thật tốt."
Một tiếng cảm thán này, ít nhiều cũng toát lên cảm giác hâm mộ.
Gương mặt Tống thị hơi thay đổi, bước chân chậm lại, xua tay ý bảo vú già cách xa chút, bước chậm trên hành lang sơn son, "Con thì sao? Chuyện Hoành Ân tự, ta nghe mà hãi hùng khiếp vía, Phạm gia quyền thế như thế, dám ra tay với con, chưa chắc chỉ vì thù riêng. Cuốn vào dòng nước đục này, chung quy cũng là chuyện phiền phức."
"Sao lại không phải chứ." Lệnh Dung nắm khăn tay, ánh mắt du đãng nơi đình tạ.
Ở Kim Châu trải qua ngày tháng thanh thả an nhàn, đến Hàn phủ lại rơi vào tình cảnh hung hiểm, đúng là nàng không thích ứng được.
Muốn kể với Tống thị, nhưng nói cũng vô ích... hoặc là hòa li ra khỏi phủ, hoặc là ở lại Hàn gia, không còn cách nào khác. Hai con đường này, đều có lợi và hại, nàng đã từng cân nhắc, dù có hòa li, xuất phủ, cũng chưa chắc nàng có thể thoát khỏi tranh chấp thị phi. Vốn dĩ trên đời này đã hiếm có chuyện đẹp cả đôi đường.
Nàng dứt khoát dời đề tài, "Đúng rồi, nương, cơm chiều ăn gì?"
"Đều là những món con thích ăn, xương sườn hấp [3], canh nấm rừng, gà chiên giòn, măng tây xào tôm bóc vỏ." Tống thị thong thả dạo bước, đọc tên mấy món, bỗng nhiên bật cười, "Còn có cá Cháy [3], mới đưa về, còn tươi lắm."
"Thật à?" Lệnh Dung vui mừng, đôi mắt lại càng sáng ngời.
Tống thị gật đầu, "Đã kêu người hấp, lát nữa cẩn thận chút, đừng như trước đây, vội vội vàng vàng rồi lại mắc xương."
Lệnh Dung cười dỗi, "Đã bao lớn rồi, nương còn nhớ chuyện đó! Ai bảo cá Cháy nhiều xương thế, ăn cũng tốn công."
"Nếu ngại phiền phức thì không ăn là được, con lại không chịu."
Lệnh Dung khẽ hừ một tiếng, nhắc đến mỹ vị, bước chân như nhẹ nhàng hơn, đi được một lát, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Thật ra Hàn gia cũng như cá Cháy. Có chỗ khiến người ta lưu luyến, cũng có rất nhiều phiền phức, không cẩn thận cuốn vào, cũng như xương mắc ở cổ họng. Chuyện của Phạm Tự Hồng là một ví dụ, cũng may là không sao."
Đề tài vòng về chỗ cũ, Tống thị nghỉ chân, nghiêm túc nhìn nàng, "Vậy con tính toán thế nào?"
"Mỹ vị dĩ nhiên là muốn ăn, cẩn thận chút là được."
"Quyết định rồi sao?" Tống thị đưa tay, từ từ vuốt ve búi tóc của nàng, "Tình cảnh trong phủ thế nào, cả con cả ta đều rõ. Chuyện kinh thành chúng ta không với tay tới được, lại không biết nội tình của Hàn gia, tùy tiện hành sự sẽ chỉ thêm phiền toái cho con. Nhưng nếu con muốn trở về, cha nương tuyệt đối không hai lời, ca ca con có tiền đồ rồi, cha nương nuôi con cả đời cũng được, chẳng sao cả."
Lệnh Dung mỉm cười, "Không đâu, nếu rời khỏi Hàn gia, con có thể mở quán ăn. Chỗ con viết đã được nửa quyển thực đơn, đều là những món hiếm lạ, hương vị làm ra cũng tuyệt hảo, nếu thật sự khai trương, chắc rằng có thể làm ăn tốt đẹp. Đến lúc đó con ở trong phủ cân nhắc nấu ăn thế nào, bên ngoài có người đưa tiền bạc tới, thêm ruộng đất của cải."
Tống thị buồn cười, "Vậy con về đi, nương giúp con xử lý."
"Con còn phải ăn cá Cháy đã, mẫu thân ở trong phủ hưởng phúc là được." Ý cười trong mắt Lệnh Dung rạng rỡ, trái tim lại thông suốt.
Tướng phủ có Hàn Kính cùng rất nhiều hung hiểm ẩn nấp, nhưng cũng có Dương thị thiệt tình tốt với nàng, nghĩ cách bảo hộ nàng, có Hàn Dao tính tình hợp nhau, cùng với Hàn Chập không biết đã thâm nhập vào trái tim từ lúc nào. Bà tức cô tẩu (mẹ chồng em chồng) hòa thuận, phu thê tương ái, đều là những thứ mà nàng luyến tiếc, cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
Như là một đĩa cá Cháy hấp mỹ vị, mềm béo tươi ngon, ăn mãi không ngán, chỉ là nhiều xương, cần phải cẩn thận.
Cá trắm cỏ nhạt vị, cùng với cá Cháy ngon lành, có người muốn chọn cá trắm, ăn dễ, có thể ăn uống thỏa thích. Có người muốn chọn cá Cháy, hương vị tuyệt hảo, đáng để tốn công.
Cá trắm cỏ không thể trở thành tuyệt phẩm, cá Cháy thì lại có thể bỏ xương đi, cũng như Hàn Kính, rồi cũng sẽ phải nhún nhường Hàn Chập.
Bà bà Dương thị đang ngồi vững ở kinh thành, không phải trù tính như vậy sao?
_________
[2] Xương sườn hấp:
Video hướng dẫn làm xương sườn hấp:
[3] Cá Cháy: