Giang Nam Mỹ Nương Tử
Chương 10-1
Phạm Tử Đình vẫn chưa tìm thấy!
Chết tiệt! Đại ca thần thông quảng đại, đại trang chủ đệ nhất trang Từ gia trang rốt cuộc đang làm gì đó? Ngay cả một nữ tử yếu đuối cũng tìmkhông ra!
Từ Thanh Vân bực bội đi về phía Hồng Phúc cư, hiện tại hắn thật sự sợ vĩnh viễn không tìm thấy Phạm Tử Đình, vậy là hắn vĩnh viễn không thể thành thân với Thu Nguyệt rồi!
Chết tiệt! Lúc trước vốn cho là đại ca rất nhanh sẽ tìm được nàng ta, mới thuận miệng đáp ứng Thu Nguyệt đợi khi tìm được người mới thành thân, không nghĩ tới đại ca đã tìm hơn một năm, đến bây giờ còn không có tin tức.
Hại hắn đã hơn một năm không được chạm vào Thu Nguyệt.
Trời ơi! Còn tiếp tục như vậy, hắn sớm hay muộn sẽ không nhịn được!
Từ Thanh Vân vừa đi vừa thấp giọng mắng. Lúc này đã là buổi tối, vừa thấy Thu Nguyệt lại ngồi ngẩn người trong phòng, Từ Thanh Vân thở dài.
“Nguyệt nhi!”
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, vừa thấy liền biết nàng lại khóc rồi, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Nàng vừa khóc sao?”
“Thanh Vân, tiểu Đình có thể sẽ mãi mất tích không?” Thu Nguyệt dùng thanh âm khóc đến mức khàn khàn nói.
“Không đâu, đại ca của ta sẽ tìm được nàng ấy về.” Từ Thanh Vân miễn cưỡng nở nụ cười.
“Những lời này chàng đã nói hơn một năm nay, tiểu Đình vẫn chưa trở về.” Cánh môi Thu Nguyệt hơi run rẩy.
“Nguyệt nhi, nàng phải có lòng tin, tiểu Đình nhất định sẽ trở về.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn trấn an Thu Nguyệt.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về mái tóc đen của nàng, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm hắn đau lòng. Mỹ nhân gần trong gang tấc, lại không thể ôm nàng vào lòng.... Hắn yêu nàng.Cũng bởi vì yêu nàng, nên hắn thông cảm cho nàng, nên hắn mới không chạm vào nàng. Hắn biết Thu Nguyệt bởi vì bạn mất tích, trong lòng thật sự khổ sở, không thể toàn tâm toàn ý ở bên hắn.
“Thanh Vân, mỗi lần chàng đều nói như vậy.” Thu Nguyệt cau chặt hai hàng lông mày, nước mắt lại đảo quanh ở hốc mắt.
“Bằng không nàng muốn ta phải nói như thế nào?!” Từ Thanh Vân đã mất hết nhẫn nại. "Trái một câu tiểu Đình, phải một câu đều là lỗi của ta, những lời này nàng đều nói một năm rồi, Phạm Tử Đình chết tiệt kia có trở về sao? Không có!” Hắn đứng lên, rống to đến mức hầu như toàn bộ Hồng Phúc cư đều có hồi âm.
“Chàng không được mắng tiểu Đình!” Thu Nguyệt cũng đứng dậy.
“Ta vì cái gì không thể mắng nàng ta? Đều là tại nàng ta mất tích mới làm hại chúng ta không thể thành thân, cũng làm hại ta không thể ở bên nàng, ta không mắng nàng ta thì ta mắng ai?” Từ Thanh Vân nhíu mày, môi mỏng kéo xuống, cho thấy hắn đang cực kì phẫn nộ.
“Đó cũng không phải lỗi của tiểu Đình! Chẳng lẽ trong lòng chàng lúc nàocũng chỉ nghĩ đến chuyện kia? Chàng không phải là cầm thú, chẳng lẽ một chút nhẫn nại chàng cũng không có sao? Còn nói chàng yêu ta... Chàng căn bản chỉ muốn đùa bỡn ta!” Thu Nguyệt cất cao âm điệu.
“Ta là nam nhân nha! Đã một năm không chạm vào nữ nhân, đã sắp biến thành dã thú, nàng còn muốn ta như thế nào? Nếu ta chỉ muốn đùa bỡn nàng, hiện tại ta cũng không phải nhẫn nhịn thế này!” Từ Thanh Vân nổi giận ép Thu Nguyệt, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm.
Bởi vì Thu Nguyệt nhỏ nhắn, chỉ đứng tới vai hắn, khí thế kinh người của Từ Thanh Vân khiến Thu Nguyệt phải lui từng bước.
Hắn...... Hắn nổi giận thật đáng sợ !
Không! Nàng không thể nhận thua! Nàng cũng không sai!
“Chàng...... Chàng nếu quả thật muốn, có thể đến Di Hồng viện mua vui!” Thu Nguyệt dũng cảm cãi lại.
Nàng không nghĩ lời nói này hoàn toàn chọc giận Từ Thanh Vân.
“Nàng thật sự muốn ta đi tìm nữ nhân khác?” Sắc mặt Từ Thanh Vân chưa từng khó coi như vậy.
Thu Nguyệt thật sự hoảng sợ. Từ khi nàng yêu cầu hắn không được thường xuyên tức giận với nàng, Từ Thanh Vân vẫn luôn kìm chế, một năm nay chưa từng lớn tiếng với nàng, càng đừng nói là rống lên với nàng như hôm nay.
Thu Nguyệt nhìn thẳng đôi mắt nâu đang điên cuồng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn thật sự giận rồi! Làm sao bây giờ?
“Nàng thật sự muốn ta ra ngoài tìm nữ nhân?” Từ Thanh Vân lại quát.
Không.... Không muốn! Ta không muốn chàng đi tìm nữ nhân khác!
Không muốn... Ta không phải cố ý nói như vậy...
Thu Nguyệt như mắc nghẹn trong lòng, nhưng nàng nói không nên lời. Từ Thanh Vân tức giận làm nàng thực sợ hãi, mắt đẹp đã ngập nước nhìn nam nhân trước mặt, dung nhan mỹ lệ vì quá hoảng sợ mà trắng bệch, không khí trong ngực tựa hồ bị rút hết, toàn thân nàng cứng ngắc, chôn chân tại chỗ.
“Nói đi!” Nam nhân nắm lấy bả vai yếu ớt của nàng.
“Tại sao nàng không nói!” Nam nhân điên cuồng lắc nàng.
Mái tóc đen bóng như tơ bị bung ra, theo sức lực ở tay nam nhân mà bồng bềnh, mắt đẹp đong đầy nước mắt rốt cục không kìm được nữa, từng giọt nước mắt trong suốt như chuỗi ngọc bị đứt theo hai gò má rơi xuống.
“Không.... Không muốn....” Thu Nguyệt nức nở: “Ta không muốn... Ta không muốn chàng... Đi tìm người khác....” Nàng khóc không thành tiếng nói.
Nàng vừa khóc, hắn liền đau lòng, để nàng tiếp tục khóc như vậy, hắn không nỡ.
Nhìn tiểu tình nhân yêu quý khóc sướt mướt, Từ Thanh Vân đau lòng ngừng tay, nỗi tức giận lúc này cũng nhanh chóng biến mất.
“Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy. "Đừng khóc nữa, ta sẽ không đi tìm nữ nhân khác.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
“Đúng.... Thực xin lỗi.... Ta không nên nói chuyện như vậy với chàng....” Thu Nguyệt vẫn khóc đến thực thê thảm.
“Đừng khóc!” Từ Thanh Vân vuốt ve lưng ngọc an ủi Thu Nguyệt.
“Ô.... Thực xin lỗi.... Ta chỉ là nhất thời nóng nảy....” Thu Nguyệt khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, cố gắng hít thở, nghẹn ngào đáp.
“Nguyệt nhi, đừng khóc, khóc nữa ta liền hôn nàng!” Từ Thanh Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng như tơ lụa.
Thu Nguyệt chỉ lo khóc, căn bản không nghe thấy Từ Thanh Vân đang nói gì.
“Ô... Mới có thể đối xử với chàng như vậy.... Đúng không.... Ummm ——” Một chữ cuối nàng còn chưa nói xong, đã bị Từ Thanh Vân mạnh mẽ hôn.
Thu Nguyệt bị ôm chặt không thể động đậy, để mặc hắn mút lấy miệng anh đào của nàng.
Từ Thanh Vân nhìn tiểu mỹ nhân đầy nước mắt, da thịt giống như sứ trắng, cánh môi đỏ bừng, mũi khéo léo, mắt đẹp loé sáng như sao, hơn nữa đã đói khát một năm, khiến cho hắn không thể kìm chế nữa.
Từ Thanh Vân dùng sức hôn lên đôi môi đỏ bừng, áp Thu Nguyệt trên giường lớn, để mặc cho dục vọng đã kìm chế một năm nay tùy ý bộc phát.
Tối nay hắn muốn đoạt được nàng, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!
“A.... Đau!” Vai Thu Nguyệt lưu lại một dấu răng rõ ràng, da thịt tuyết trắng lập tức xuất hiện ấn ký màu đỏ.
Không để ý thanh âm đau đớn của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân điên cuồng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về mình trên thân thể trắng bóc.
“A... Thanh Vân... Không.... Vân... A....” Tiếng kêu như chim vàng anh của Thu Nguyệt truyền ra từ giữa gối.
Từ Thanh Vân kéo quần áo Thu Nguyệt, hắn không muốn mạnh mẽ khiến nàng khuất phục, liền lật người nàng lại, làm nàng nằm úp sấp, như vậy hắn chỉ cần dùng hai chân liền có thể khống chế người dưới thân. Đùi ngọc thon dài không tỳ vết của Thu Nguyệt bị kéo mở rộng ra, cặp mông trắng tròn bất an rung nhẹ, tay nhỏ bé cầm chặt chăn phủ gấm bên gối.
Nam nhân liếm trên lưng nàng, gắn bó mật thiết, lưu lại ấn ký loang lổ, dấu vết gặm cắn lại tùy ý có thể thấy được, màu sắc tím đỏ giao nhau, như thổi bùng những ngọn lửa xinh đẹp.
Môi Từ Thanh Vân dọc theo lối giữa mông nàng, lưỡi linh hoạt tìm được cửa vào thần bí, bàn tay hơi đẩy ra, làm cho lưỡi có thể tiến quân thần tốc, đẩy ra tầng tầng bụi hoa, xâm phạm cấm địa tư mật.
“A.... Không...” Thu Nguyệt hô nhỏ, hai mông trắng càng thêm vặn vẹo không thôi, Từ Thanh Vân nhìn mà huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà không được!
Chết tiệt! Đại ca thần thông quảng đại, đại trang chủ đệ nhất trang Từ gia trang rốt cuộc đang làm gì đó? Ngay cả một nữ tử yếu đuối cũng tìmkhông ra!
Từ Thanh Vân bực bội đi về phía Hồng Phúc cư, hiện tại hắn thật sự sợ vĩnh viễn không tìm thấy Phạm Tử Đình, vậy là hắn vĩnh viễn không thể thành thân với Thu Nguyệt rồi!
Chết tiệt! Lúc trước vốn cho là đại ca rất nhanh sẽ tìm được nàng ta, mới thuận miệng đáp ứng Thu Nguyệt đợi khi tìm được người mới thành thân, không nghĩ tới đại ca đã tìm hơn một năm, đến bây giờ còn không có tin tức.
Hại hắn đã hơn một năm không được chạm vào Thu Nguyệt.
Trời ơi! Còn tiếp tục như vậy, hắn sớm hay muộn sẽ không nhịn được!
Từ Thanh Vân vừa đi vừa thấp giọng mắng. Lúc này đã là buổi tối, vừa thấy Thu Nguyệt lại ngồi ngẩn người trong phòng, Từ Thanh Vân thở dài.
“Nguyệt nhi!”
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, vừa thấy liền biết nàng lại khóc rồi, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Nàng vừa khóc sao?”
“Thanh Vân, tiểu Đình có thể sẽ mãi mất tích không?” Thu Nguyệt dùng thanh âm khóc đến mức khàn khàn nói.
“Không đâu, đại ca của ta sẽ tìm được nàng ấy về.” Từ Thanh Vân miễn cưỡng nở nụ cười.
“Những lời này chàng đã nói hơn một năm nay, tiểu Đình vẫn chưa trở về.” Cánh môi Thu Nguyệt hơi run rẩy.
“Nguyệt nhi, nàng phải có lòng tin, tiểu Đình nhất định sẽ trở về.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn trấn an Thu Nguyệt.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về mái tóc đen của nàng, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm hắn đau lòng. Mỹ nhân gần trong gang tấc, lại không thể ôm nàng vào lòng.... Hắn yêu nàng.Cũng bởi vì yêu nàng, nên hắn thông cảm cho nàng, nên hắn mới không chạm vào nàng. Hắn biết Thu Nguyệt bởi vì bạn mất tích, trong lòng thật sự khổ sở, không thể toàn tâm toàn ý ở bên hắn.
“Thanh Vân, mỗi lần chàng đều nói như vậy.” Thu Nguyệt cau chặt hai hàng lông mày, nước mắt lại đảo quanh ở hốc mắt.
“Bằng không nàng muốn ta phải nói như thế nào?!” Từ Thanh Vân đã mất hết nhẫn nại. "Trái một câu tiểu Đình, phải một câu đều là lỗi của ta, những lời này nàng đều nói một năm rồi, Phạm Tử Đình chết tiệt kia có trở về sao? Không có!” Hắn đứng lên, rống to đến mức hầu như toàn bộ Hồng Phúc cư đều có hồi âm.
“Chàng không được mắng tiểu Đình!” Thu Nguyệt cũng đứng dậy.
“Ta vì cái gì không thể mắng nàng ta? Đều là tại nàng ta mất tích mới làm hại chúng ta không thể thành thân, cũng làm hại ta không thể ở bên nàng, ta không mắng nàng ta thì ta mắng ai?” Từ Thanh Vân nhíu mày, môi mỏng kéo xuống, cho thấy hắn đang cực kì phẫn nộ.
“Đó cũng không phải lỗi của tiểu Đình! Chẳng lẽ trong lòng chàng lúc nàocũng chỉ nghĩ đến chuyện kia? Chàng không phải là cầm thú, chẳng lẽ một chút nhẫn nại chàng cũng không có sao? Còn nói chàng yêu ta... Chàng căn bản chỉ muốn đùa bỡn ta!” Thu Nguyệt cất cao âm điệu.
“Ta là nam nhân nha! Đã một năm không chạm vào nữ nhân, đã sắp biến thành dã thú, nàng còn muốn ta như thế nào? Nếu ta chỉ muốn đùa bỡn nàng, hiện tại ta cũng không phải nhẫn nhịn thế này!” Từ Thanh Vân nổi giận ép Thu Nguyệt, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm.
Bởi vì Thu Nguyệt nhỏ nhắn, chỉ đứng tới vai hắn, khí thế kinh người của Từ Thanh Vân khiến Thu Nguyệt phải lui từng bước.
Hắn...... Hắn nổi giận thật đáng sợ !
Không! Nàng không thể nhận thua! Nàng cũng không sai!
“Chàng...... Chàng nếu quả thật muốn, có thể đến Di Hồng viện mua vui!” Thu Nguyệt dũng cảm cãi lại.
Nàng không nghĩ lời nói này hoàn toàn chọc giận Từ Thanh Vân.
“Nàng thật sự muốn ta đi tìm nữ nhân khác?” Sắc mặt Từ Thanh Vân chưa từng khó coi như vậy.
Thu Nguyệt thật sự hoảng sợ. Từ khi nàng yêu cầu hắn không được thường xuyên tức giận với nàng, Từ Thanh Vân vẫn luôn kìm chế, một năm nay chưa từng lớn tiếng với nàng, càng đừng nói là rống lên với nàng như hôm nay.
Thu Nguyệt nhìn thẳng đôi mắt nâu đang điên cuồng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn thật sự giận rồi! Làm sao bây giờ?
“Nàng thật sự muốn ta ra ngoài tìm nữ nhân?” Từ Thanh Vân lại quát.
Không.... Không muốn! Ta không muốn chàng đi tìm nữ nhân khác!
Không muốn... Ta không phải cố ý nói như vậy...
Thu Nguyệt như mắc nghẹn trong lòng, nhưng nàng nói không nên lời. Từ Thanh Vân tức giận làm nàng thực sợ hãi, mắt đẹp đã ngập nước nhìn nam nhân trước mặt, dung nhan mỹ lệ vì quá hoảng sợ mà trắng bệch, không khí trong ngực tựa hồ bị rút hết, toàn thân nàng cứng ngắc, chôn chân tại chỗ.
“Nói đi!” Nam nhân nắm lấy bả vai yếu ớt của nàng.
“Tại sao nàng không nói!” Nam nhân điên cuồng lắc nàng.
Mái tóc đen bóng như tơ bị bung ra, theo sức lực ở tay nam nhân mà bồng bềnh, mắt đẹp đong đầy nước mắt rốt cục không kìm được nữa, từng giọt nước mắt trong suốt như chuỗi ngọc bị đứt theo hai gò má rơi xuống.
“Không.... Không muốn....” Thu Nguyệt nức nở: “Ta không muốn... Ta không muốn chàng... Đi tìm người khác....” Nàng khóc không thành tiếng nói.
Nàng vừa khóc, hắn liền đau lòng, để nàng tiếp tục khóc như vậy, hắn không nỡ.
Nhìn tiểu tình nhân yêu quý khóc sướt mướt, Từ Thanh Vân đau lòng ngừng tay, nỗi tức giận lúc này cũng nhanh chóng biến mất.
“Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy. "Đừng khóc nữa, ta sẽ không đi tìm nữ nhân khác.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
“Đúng.... Thực xin lỗi.... Ta không nên nói chuyện như vậy với chàng....” Thu Nguyệt vẫn khóc đến thực thê thảm.
“Đừng khóc!” Từ Thanh Vân vuốt ve lưng ngọc an ủi Thu Nguyệt.
“Ô.... Thực xin lỗi.... Ta chỉ là nhất thời nóng nảy....” Thu Nguyệt khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, cố gắng hít thở, nghẹn ngào đáp.
“Nguyệt nhi, đừng khóc, khóc nữa ta liền hôn nàng!” Từ Thanh Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng như tơ lụa.
Thu Nguyệt chỉ lo khóc, căn bản không nghe thấy Từ Thanh Vân đang nói gì.
“Ô... Mới có thể đối xử với chàng như vậy.... Đúng không.... Ummm ——” Một chữ cuối nàng còn chưa nói xong, đã bị Từ Thanh Vân mạnh mẽ hôn.
Thu Nguyệt bị ôm chặt không thể động đậy, để mặc hắn mút lấy miệng anh đào của nàng.
Từ Thanh Vân nhìn tiểu mỹ nhân đầy nước mắt, da thịt giống như sứ trắng, cánh môi đỏ bừng, mũi khéo léo, mắt đẹp loé sáng như sao, hơn nữa đã đói khát một năm, khiến cho hắn không thể kìm chế nữa.
Từ Thanh Vân dùng sức hôn lên đôi môi đỏ bừng, áp Thu Nguyệt trên giường lớn, để mặc cho dục vọng đã kìm chế một năm nay tùy ý bộc phát.
Tối nay hắn muốn đoạt được nàng, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!
“A.... Đau!” Vai Thu Nguyệt lưu lại một dấu răng rõ ràng, da thịt tuyết trắng lập tức xuất hiện ấn ký màu đỏ.
Không để ý thanh âm đau đớn của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân điên cuồng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về mình trên thân thể trắng bóc.
“A... Thanh Vân... Không.... Vân... A....” Tiếng kêu như chim vàng anh của Thu Nguyệt truyền ra từ giữa gối.
Từ Thanh Vân kéo quần áo Thu Nguyệt, hắn không muốn mạnh mẽ khiến nàng khuất phục, liền lật người nàng lại, làm nàng nằm úp sấp, như vậy hắn chỉ cần dùng hai chân liền có thể khống chế người dưới thân. Đùi ngọc thon dài không tỳ vết của Thu Nguyệt bị kéo mở rộng ra, cặp mông trắng tròn bất an rung nhẹ, tay nhỏ bé cầm chặt chăn phủ gấm bên gối.
Nam nhân liếm trên lưng nàng, gắn bó mật thiết, lưu lại ấn ký loang lổ, dấu vết gặm cắn lại tùy ý có thể thấy được, màu sắc tím đỏ giao nhau, như thổi bùng những ngọn lửa xinh đẹp.
Môi Từ Thanh Vân dọc theo lối giữa mông nàng, lưỡi linh hoạt tìm được cửa vào thần bí, bàn tay hơi đẩy ra, làm cho lưỡi có thể tiến quân thần tốc, đẩy ra tầng tầng bụi hoa, xâm phạm cấm địa tư mật.
“A.... Không...” Thu Nguyệt hô nhỏ, hai mông trắng càng thêm vặn vẹo không thôi, Từ Thanh Vân nhìn mà huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà không được!
Tác giả :
Vân Nhạc