Giang Nam Hận
Chương 23: Gió về tuyết bay
Mới chỉ hai tháng mà hắn trông rất hốc hác. Hàng chân mày nhíu chặt, đôi môi ngậm kín, như thể giấc ngủ bị điều gì ám ảnh. Nàng nhẹ nhàng vươn tay từ từ vuốt ve trán hắn, thấy hắn nhăn mày, nàng lại giúp hắn xoa giãn. Vài ngày nay lo lắng phập phồng, mấy tháng nay tương tư nhung nhớ, giờ phút này đều hóa thành từng giọt lệ như những viên trân châu rơi xuống.
Nhìn hắn nằm ngủ, nghe hơi thở của hắn, bấy giờ nàng mới chợt nhận ra rằng hắn bình an, ít nhất hắn còn sống, mọi thứ đều vô nghĩa, miễn hắn ở bên cạnh nàng, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ là khoảnh khắc này. Nàng chẳng màng điều gì, nào là vinh hoa phú quý, nào là hôn nhân chính trị giữa hai miền Bắc – Giang Nam, bất kể thứ gì… nàng cũng không quan tâm, chẳng để ý. Nàng chỉ muốn hắn bên cạnh cùng với đứa con sắp chào đời của mình.
Nàng cúi đầu thì thầm như người mơ ngủ: “Tĩnh Phong, anh bỏ mặc em với con sao?” Nàng vừa nói vừa kéo bàn tay phải của hắn đang lộ ra ngoài tấm chăn đặt lên bụng mình: “Anh sờ xem, có phải khác hẳn so với lúc anh đi? Bây giờ không cần anh năn nỉ em vẫn ăn rất nhiều đồ dinh dưỡng, bởi em tự nhủ với bản thân rằng, vì con của chúng ta, chỉ cần nó mạnh khỏe, ăn gì em cũng đồng ý.”
Trong phòng lò sưởi thả hơi ấm nhưng tay hắn thật lạnh, nàng đưa hai tay lên vừa chà xát vừa thổi nhiệt khí nói: “Anh không nhớ em ư? Một chút cũng chẳng nhớ? Vì sao ngay cả điện thoại cũng không gọi về? Anh biết không? Mỗi ngày em đều canh bên điện thoại, chờ điện thoại của anh, nhưng anh lần nào cũng để tổng thư ký Khổng gọi về báo bình an. Anh thực sự chẳng nhớ em?”
“Anh còn không chịu tỉnh? Em muốn nói với anh một việc! Đời này em chỉ nói một lần thôi, nếu anh không chịu tỉnh, bị bỏ qua thì đừng hối hận nhé. Anh luôn gọi em là kẻ lừa đảo… Thực ra anh mới là tên lừa đảo, bởi vì… anh cũng lừa của em một thứ quan trọng tương đồng. Chẳng lẽ anh không phát hiện được? Còn vì tấm ảnh be bé đó mà đi tiền tuyến…”
Thực ra hắn đã sớm tỉnh, bởi miệng vết thương đau rát và cũng vì nhiều ngày nay hắn mất ngủ. Nàng đến bên giường thì hắn đã hít được hơi thở như hương lan quen thuộc của nàng, nó dường như mang theo ma lực vô hình, bất kể nơi nào, bất kể bao xa, hắn vừa ngửi đã có thể phân biệt rõ ràng. Hắn ngây ngất nhưng vẫn còn giận âm ỉ. Hắn trêu tức nàng, hận nàng, nhưng hai tháng qua lại nếm đủ nỗi khổ tương tư. Từ khi hắn với nàng thành thân tới nay chưa từng xa cách lâu như vậy, dẫu lúc xảy ra việc của Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết, hắn dẹp loạn xong liền lập tức đi đón nàng. Tuy phái Bành Đinh Lực ở bên nàng trên danh nghĩa bảo vệ, nhưng thực ra là để Bành Đinh Lực mỗi ngày đem mọi chuyện của nàng báo cáo tường tận cho hắn. Đường đường là phủ Đốc quân miền Bắc, người hầu đâu chỉ cả trăm, cần gì phải nhất định lưu giữ Bành Đinh Lực?
Vừa nãy vuốt bụng nàng, hắn thực có cơn xúc động muốn sai người kéo Bành Đinh Lực ra ngoài đánh một trận. Trên điện thoại hàng ngày gã chỉ nói với hắn bụng Tịnh Vi lớn thêm chút xíu, nhưng lúc hắn chạm tới, đâu chỉ có chút xíu, quả thực đã to hơn quả cầu. Hắn định giả bộ thức tỉnh, lại nghe tiếng nàng du dương trầm bổng bên tai, giọng nói vừa ngọt vừa bùi, vừa nũng nĩu vừa trách cứ, hắn làm vợ chồng với nàng một năm vẫn chưa từng nghe qua, chỉ muốn hưởng thụ thêm hồi nữa. Ai ngờ nàng thủ thỉ những lời mà hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng… Hắn quả thật không thể tin, nàng thích hắn, yêu hắn tựa như hắn thích nàng, yêu nàng. Hắn cảm thấy toàn thân lâng lâng như bay trên mây, như lạc vào cõi mộng. Dù tiếng nàng đang thì thầm tha thiết bên tai, nhưng bởi cảm giác quá tuyệt vời mà cứ ngỡ là giấc mơ ngọt ngào.
Tịnh Vi nào đâu hay hắn đang giả vờ ngủ, thì thào hồi lâu biết chắc hắn không thể nghe, nhưng vì nàng đã nhiều ngày quá lo lắng, cái kiểu lòng nóng như lửa đốt, tâm trạng bồn chồn mãnh liệt. Đời nàng chưa từng có cảm giác nào mạnh mẽ như thế, chỉ mong mỏi hắn bình an. Thế nên thấy hắn thật sự bình an, nàng lại nỗi cơn liều lĩnh. Hắn vẫn bất tỉnh, biết hắn bị thương, nàng vừa yêu vừa buồn, buồn giận hắn chẳng đoái hoài đến bản thân, cầm tay hắn đưa lên miệng, khẽ dùng răng cắn một cái, nói: “Nếu anh không chịu tỉnh, em sẽ làm anh tỉnh!”
Hách Liên Tĩnh Phong bị cắn hơi đau cũng thừa dịp tỉnh lại, khàn khàn nói: “Phu nhân Đốc quân của chúng ta định mưu sát chồng!”
Nàng giật mình ngước đầu lên, vẻ mặt ngỡ ngàng nhưng rất đỗi vui mừng, chỉ phút chốc trên khuôn mặt nàng thể hiện đủ mọi biểu cảm. Vài giọt lệ còn vương trên má, giống những hạt sương mai còn đọng trên hoa. Hắn dịu dàng nhìn nàng, tuy sắc mặt tiều tụy nhưng đáy mắt sáng rực rỡ, nóng bỏng và nhiệt liệt. Nàng hồi hồn, hắn đã nghe tất cả lời của nàng. Nàng cảm thấy khắp mặt mình nóng ran, thậm chí quên luôn chớp mắt. Hắn ngăn không được nụ cười, đưa tay vuốt ve hàm dưới của nàng, nó vẫn hệt khối ngọc bích mịn màng trong ký ức. Hắn kéo nàng xích đến gần và nhìn thẳng nàng như muốn tiến sâu vào linh hồn. Nàng cũng lẳng lặng nhìn hắn, thời gian như ngưng đọng, mãi mãi đến trăm năm, vĩnh viễn đến ngàn đời, chẳng qua chỉ là thoáng giật mình.
Hắn nhẹ nhàng từ từ tới gần, hương vị độc đáo quen thuộc như vẫn ở trong phủ, chưa bao giờ ly biệt. Hắn cúi đầu dịu dàng đặt nụ hôn trên môi nàng, vội vàng như thế, nhiệt liệt như thế, rung động như thế, say đắm như thế, giống như đã đợi nhiều thế kỷ. Toàn thân nàng mềm nhũn, chỉ biết cảm giác đê mê mất tự chủ này rất quen thuộc. Không biết qua bao lâu, hắn mới lưu luyến rồi khỏi, vừa như có ý xin lỗi, vừa như vui mừng cuồng loạn, đôi mắt thâm tình chứa mỗi bóng hình nàng.
Nàng đấm nhẹ hắn, nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em.” Dáng vẻ giận dỗi của nàng cũng xinh đẹp gợi cảm, cộng thêm mấy ngày ngược xuôi, dù được Bành Đinh Lực chăm sóc chu đáo nhưng vẫn thấm mệt, lòng Hách Liên Tĩnh Phong vô cùng yêu thương. Hắn muốn dùng vòng tay ôm ấp, vuốt ve an ủi nàng, ai ngờ vừa thử dùng sức liền ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái, hắn cật lực chịu đựng cố không rên thành tiếng. Nhưng nàng rất nhạy cảm nhận ra điều bất thường, đè cánh tay hắn lại không cho cử động. Vừa rồi đắm đuối mà quên bẵng, lúc này nàng hốt hoảng hỏi: “Anh làm sao thế? Đụng tới vết thương hả? Ở đâu, đưa em xem thử?”
Mặc dù hắn đau nhưng thấy sự ân cần của nàng, nỗi đau đớn nháy mắt đã giảm đi phân nửa. Hắn cười an ủi nàng: “Chẳng có gì đáng ngại, chỉ là vết thương nhỏ. Không biết tên thuộc hạ ăn gan hùm mật gấu nào gọi điện thoại lung tung cho em.” Thực ra hắn biết dù không điện thoại, nàng cũng đọc được trên báo.
Bên vai trái hắn bị súng bắn trúng, quấn dải băng thật dày, máu theo miệng vết thương vẫn hơi rỉ ra. Tịnh Vi nhìn, lòng đau ê ẩm, hốc mắt tụ đầy hơi nước. Nàng lấy tay khẽ vuốt nhẹ đến vô cùng, cẩn thận lưu luyến muôn vàn, tựa như nơi đó là báu vật trần gian. Hách Liên Tĩnh Phong cảm thấy tim đập thình thịch, như nốt nhạc trầm bổng ngân cao, tấu ra điệp khúc sôi động. Hắn thấp giọng nói: “Thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Nếu là vết thương nhỏ, sao đám Trương Lập lại gọi điện về phủ? Hắn chỉ muốn an ủi nàng. Thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng, hắn liền cười, nhịn không được ngước lên khẽ hôn vành tai nàng, nói: “Thật sự! Chỉ chảy chút xíu máu thôi. Hiện giờ đã đỡ hẳn, bác sĩ quân y bảo vài ngày tới anh có thể cử động được.” Nàng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Hắn sợ nàng lo lắng liền đổi đề tài, vuốt ve bụng nàng, hỏi: “Em có mệt không?”
Tịnh Vi mỉm cười, đáp: “Rất tốt.” Nói không phiền lụy là gạt người, nhưng nàng sợ hắn đang bị thương còn đeo mang lo lắng. “Nó bướng bỉnh lắm, lâu lâu đá người…” Vừa dứt lời, tiểu quỷ trong bụng cựa quậy như có thần giao cách cảm.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng, hoài nghi nhìn nàng, hỏi: “Thật hả? Nó cử động à?” Hắn làm sao giống một tư lệnh thống lĩnh hơn mười nghìn quân binh, hắn sung sướng vô cùng như ti tỷ người cha trên trái đất.
Khổng Gia Chung và Trương Lập ở bên ngoài trông chừng, thấy sắc trời ngày càng tối mà trong phòng vẫn im bặt, biết Đại thiếu và thiếu phu nhân đã hòa thuận. Bọn họ theo Hách Liên Tĩnh Phong lâu nhất, cũng đều là người nhạy bén, sao không biết mấy ngày nay Đại thiếu xông pha chiến đấu, làm gương cho binh sĩ, dù đại thắng vẫn buồn bực kém vui, không sung sướng, chẳng phải vì thiếu phu nhân? Nay thiếu phu nhân nghe Đại thiếu bị thương, đang mang thai vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi từ phủ chạy tới, yêu thương tràn trên mặt, dẫu Đại thiếu còn tức giận cũng sớm tan thành mây khói. Hai người đưa mắt liếc nhau, Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu yêu thương thiếu phu nhân như thế, sợ việc sau này càng khó làm.”
Trương Lập đầy đồng cảm nhìn y, đáp: “Tôi nghe đồn các đại tướng và Đại thiếu thường xuyên họp bàn, chắc sẽ không đơn giản chỉ chiếm Tây bộ.”
Khổng Gia Chung im lặng, cười cười đánh trống lảng: “Tôi với anh ‘ăn lộc vua, gánh nổi lo của vua’. Hy vọng lần này Đại thiếu bị thương, có thể làm Tăng Thái Hiến ở Tây bộ trúng kế là tốt rồi.”
Đang nói chuyện thì người hầu đi tới, báo: “Tổng thư kí, tổng thị vệ, thuốc và bữa tối của Đại thiếu đã chuẩn bị xong.”
Khổng Gia Chung gật đầu, xoay người gõ cửa. Tiếng Hách Liên Tĩnh Phong vọng ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Khổng Gia Chung đáp: “Đại thiếu, tới giờ dùng bữa.”
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Mang vào đi.” Khổng Gia Chung đẩy cửa, gọi người hầu đem thuốc và bữa tối vào. Vì ở tiền tuyến giản lược nhân công, nên y và Trương Lập phải phụ giúp.
Tịnh Vi mới tắm xong, tóc đã hong khô ngồi bên mép giường. Hách Liên Tĩnh Phong nằm dựa lưng vào thành giường, tay phải cầm chiếc lược ngà voi giúp nàng chải tóc. Thấy bọn họ tiến vào vẫn tỉnh bơ. Đám người Khổng Gia Chung nào dám quấy rầy, thúc giục người hầu nhanh chóng bày biện rồi cáo lui. Tịnh Vi chờ mọi người rút khỏi mới nâng gương mặt đỏ nhừ tận mang tai, cầm chiếc lược từ tay hắn, nói: “Thôi đừng, để em tự làm.”
Hách Liên Tĩnh Phong khẽ cười, nói: “Cánh tay này của anh không bị thương, bác sĩ bảo nên hoạt động một chút.” Bấy giờ nàng mới hết cựa quậy để mặc hắn nhẹ nhàng chải tóc cho mình, ồn tôn như thế, đắm say như thế. Giờ đây hai người tâm đầu ý hợp, quả nhiên là im lặng thắng tiếng động.
Trong phòng thắp ngọn đèn lưu ly, tỏa ánh sáng dìu dịu. Bên ngoài gió thổi vi vu, thỉnh thoảng quét qua hàng lá nghe xào xạc, dù là mùa đông nhưng sao sáng đầy trời.
Nhìn hắn nằm ngủ, nghe hơi thở của hắn, bấy giờ nàng mới chợt nhận ra rằng hắn bình an, ít nhất hắn còn sống, mọi thứ đều vô nghĩa, miễn hắn ở bên cạnh nàng, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ là khoảnh khắc này. Nàng chẳng màng điều gì, nào là vinh hoa phú quý, nào là hôn nhân chính trị giữa hai miền Bắc – Giang Nam, bất kể thứ gì… nàng cũng không quan tâm, chẳng để ý. Nàng chỉ muốn hắn bên cạnh cùng với đứa con sắp chào đời của mình.
Nàng cúi đầu thì thầm như người mơ ngủ: “Tĩnh Phong, anh bỏ mặc em với con sao?” Nàng vừa nói vừa kéo bàn tay phải của hắn đang lộ ra ngoài tấm chăn đặt lên bụng mình: “Anh sờ xem, có phải khác hẳn so với lúc anh đi? Bây giờ không cần anh năn nỉ em vẫn ăn rất nhiều đồ dinh dưỡng, bởi em tự nhủ với bản thân rằng, vì con của chúng ta, chỉ cần nó mạnh khỏe, ăn gì em cũng đồng ý.”
Trong phòng lò sưởi thả hơi ấm nhưng tay hắn thật lạnh, nàng đưa hai tay lên vừa chà xát vừa thổi nhiệt khí nói: “Anh không nhớ em ư? Một chút cũng chẳng nhớ? Vì sao ngay cả điện thoại cũng không gọi về? Anh biết không? Mỗi ngày em đều canh bên điện thoại, chờ điện thoại của anh, nhưng anh lần nào cũng để tổng thư ký Khổng gọi về báo bình an. Anh thực sự chẳng nhớ em?”
“Anh còn không chịu tỉnh? Em muốn nói với anh một việc! Đời này em chỉ nói một lần thôi, nếu anh không chịu tỉnh, bị bỏ qua thì đừng hối hận nhé. Anh luôn gọi em là kẻ lừa đảo… Thực ra anh mới là tên lừa đảo, bởi vì… anh cũng lừa của em một thứ quan trọng tương đồng. Chẳng lẽ anh không phát hiện được? Còn vì tấm ảnh be bé đó mà đi tiền tuyến…”
Thực ra hắn đã sớm tỉnh, bởi miệng vết thương đau rát và cũng vì nhiều ngày nay hắn mất ngủ. Nàng đến bên giường thì hắn đã hít được hơi thở như hương lan quen thuộc của nàng, nó dường như mang theo ma lực vô hình, bất kể nơi nào, bất kể bao xa, hắn vừa ngửi đã có thể phân biệt rõ ràng. Hắn ngây ngất nhưng vẫn còn giận âm ỉ. Hắn trêu tức nàng, hận nàng, nhưng hai tháng qua lại nếm đủ nỗi khổ tương tư. Từ khi hắn với nàng thành thân tới nay chưa từng xa cách lâu như vậy, dẫu lúc xảy ra việc của Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết, hắn dẹp loạn xong liền lập tức đi đón nàng. Tuy phái Bành Đinh Lực ở bên nàng trên danh nghĩa bảo vệ, nhưng thực ra là để Bành Đinh Lực mỗi ngày đem mọi chuyện của nàng báo cáo tường tận cho hắn. Đường đường là phủ Đốc quân miền Bắc, người hầu đâu chỉ cả trăm, cần gì phải nhất định lưu giữ Bành Đinh Lực?
Vừa nãy vuốt bụng nàng, hắn thực có cơn xúc động muốn sai người kéo Bành Đinh Lực ra ngoài đánh một trận. Trên điện thoại hàng ngày gã chỉ nói với hắn bụng Tịnh Vi lớn thêm chút xíu, nhưng lúc hắn chạm tới, đâu chỉ có chút xíu, quả thực đã to hơn quả cầu. Hắn định giả bộ thức tỉnh, lại nghe tiếng nàng du dương trầm bổng bên tai, giọng nói vừa ngọt vừa bùi, vừa nũng nĩu vừa trách cứ, hắn làm vợ chồng với nàng một năm vẫn chưa từng nghe qua, chỉ muốn hưởng thụ thêm hồi nữa. Ai ngờ nàng thủ thỉ những lời mà hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng… Hắn quả thật không thể tin, nàng thích hắn, yêu hắn tựa như hắn thích nàng, yêu nàng. Hắn cảm thấy toàn thân lâng lâng như bay trên mây, như lạc vào cõi mộng. Dù tiếng nàng đang thì thầm tha thiết bên tai, nhưng bởi cảm giác quá tuyệt vời mà cứ ngỡ là giấc mơ ngọt ngào.
Tịnh Vi nào đâu hay hắn đang giả vờ ngủ, thì thào hồi lâu biết chắc hắn không thể nghe, nhưng vì nàng đã nhiều ngày quá lo lắng, cái kiểu lòng nóng như lửa đốt, tâm trạng bồn chồn mãnh liệt. Đời nàng chưa từng có cảm giác nào mạnh mẽ như thế, chỉ mong mỏi hắn bình an. Thế nên thấy hắn thật sự bình an, nàng lại nỗi cơn liều lĩnh. Hắn vẫn bất tỉnh, biết hắn bị thương, nàng vừa yêu vừa buồn, buồn giận hắn chẳng đoái hoài đến bản thân, cầm tay hắn đưa lên miệng, khẽ dùng răng cắn một cái, nói: “Nếu anh không chịu tỉnh, em sẽ làm anh tỉnh!”
Hách Liên Tĩnh Phong bị cắn hơi đau cũng thừa dịp tỉnh lại, khàn khàn nói: “Phu nhân Đốc quân của chúng ta định mưu sát chồng!”
Nàng giật mình ngước đầu lên, vẻ mặt ngỡ ngàng nhưng rất đỗi vui mừng, chỉ phút chốc trên khuôn mặt nàng thể hiện đủ mọi biểu cảm. Vài giọt lệ còn vương trên má, giống những hạt sương mai còn đọng trên hoa. Hắn dịu dàng nhìn nàng, tuy sắc mặt tiều tụy nhưng đáy mắt sáng rực rỡ, nóng bỏng và nhiệt liệt. Nàng hồi hồn, hắn đã nghe tất cả lời của nàng. Nàng cảm thấy khắp mặt mình nóng ran, thậm chí quên luôn chớp mắt. Hắn ngăn không được nụ cười, đưa tay vuốt ve hàm dưới của nàng, nó vẫn hệt khối ngọc bích mịn màng trong ký ức. Hắn kéo nàng xích đến gần và nhìn thẳng nàng như muốn tiến sâu vào linh hồn. Nàng cũng lẳng lặng nhìn hắn, thời gian như ngưng đọng, mãi mãi đến trăm năm, vĩnh viễn đến ngàn đời, chẳng qua chỉ là thoáng giật mình.
Hắn nhẹ nhàng từ từ tới gần, hương vị độc đáo quen thuộc như vẫn ở trong phủ, chưa bao giờ ly biệt. Hắn cúi đầu dịu dàng đặt nụ hôn trên môi nàng, vội vàng như thế, nhiệt liệt như thế, rung động như thế, say đắm như thế, giống như đã đợi nhiều thế kỷ. Toàn thân nàng mềm nhũn, chỉ biết cảm giác đê mê mất tự chủ này rất quen thuộc. Không biết qua bao lâu, hắn mới lưu luyến rồi khỏi, vừa như có ý xin lỗi, vừa như vui mừng cuồng loạn, đôi mắt thâm tình chứa mỗi bóng hình nàng.
Nàng đấm nhẹ hắn, nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em.” Dáng vẻ giận dỗi của nàng cũng xinh đẹp gợi cảm, cộng thêm mấy ngày ngược xuôi, dù được Bành Đinh Lực chăm sóc chu đáo nhưng vẫn thấm mệt, lòng Hách Liên Tĩnh Phong vô cùng yêu thương. Hắn muốn dùng vòng tay ôm ấp, vuốt ve an ủi nàng, ai ngờ vừa thử dùng sức liền ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái, hắn cật lực chịu đựng cố không rên thành tiếng. Nhưng nàng rất nhạy cảm nhận ra điều bất thường, đè cánh tay hắn lại không cho cử động. Vừa rồi đắm đuối mà quên bẵng, lúc này nàng hốt hoảng hỏi: “Anh làm sao thế? Đụng tới vết thương hả? Ở đâu, đưa em xem thử?”
Mặc dù hắn đau nhưng thấy sự ân cần của nàng, nỗi đau đớn nháy mắt đã giảm đi phân nửa. Hắn cười an ủi nàng: “Chẳng có gì đáng ngại, chỉ là vết thương nhỏ. Không biết tên thuộc hạ ăn gan hùm mật gấu nào gọi điện thoại lung tung cho em.” Thực ra hắn biết dù không điện thoại, nàng cũng đọc được trên báo.
Bên vai trái hắn bị súng bắn trúng, quấn dải băng thật dày, máu theo miệng vết thương vẫn hơi rỉ ra. Tịnh Vi nhìn, lòng đau ê ẩm, hốc mắt tụ đầy hơi nước. Nàng lấy tay khẽ vuốt nhẹ đến vô cùng, cẩn thận lưu luyến muôn vàn, tựa như nơi đó là báu vật trần gian. Hách Liên Tĩnh Phong cảm thấy tim đập thình thịch, như nốt nhạc trầm bổng ngân cao, tấu ra điệp khúc sôi động. Hắn thấp giọng nói: “Thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Nếu là vết thương nhỏ, sao đám Trương Lập lại gọi điện về phủ? Hắn chỉ muốn an ủi nàng. Thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng, hắn liền cười, nhịn không được ngước lên khẽ hôn vành tai nàng, nói: “Thật sự! Chỉ chảy chút xíu máu thôi. Hiện giờ đã đỡ hẳn, bác sĩ quân y bảo vài ngày tới anh có thể cử động được.” Nàng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Hắn sợ nàng lo lắng liền đổi đề tài, vuốt ve bụng nàng, hỏi: “Em có mệt không?”
Tịnh Vi mỉm cười, đáp: “Rất tốt.” Nói không phiền lụy là gạt người, nhưng nàng sợ hắn đang bị thương còn đeo mang lo lắng. “Nó bướng bỉnh lắm, lâu lâu đá người…” Vừa dứt lời, tiểu quỷ trong bụng cựa quậy như có thần giao cách cảm.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng, hoài nghi nhìn nàng, hỏi: “Thật hả? Nó cử động à?” Hắn làm sao giống một tư lệnh thống lĩnh hơn mười nghìn quân binh, hắn sung sướng vô cùng như ti tỷ người cha trên trái đất.
Khổng Gia Chung và Trương Lập ở bên ngoài trông chừng, thấy sắc trời ngày càng tối mà trong phòng vẫn im bặt, biết Đại thiếu và thiếu phu nhân đã hòa thuận. Bọn họ theo Hách Liên Tĩnh Phong lâu nhất, cũng đều là người nhạy bén, sao không biết mấy ngày nay Đại thiếu xông pha chiến đấu, làm gương cho binh sĩ, dù đại thắng vẫn buồn bực kém vui, không sung sướng, chẳng phải vì thiếu phu nhân? Nay thiếu phu nhân nghe Đại thiếu bị thương, đang mang thai vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi từ phủ chạy tới, yêu thương tràn trên mặt, dẫu Đại thiếu còn tức giận cũng sớm tan thành mây khói. Hai người đưa mắt liếc nhau, Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu yêu thương thiếu phu nhân như thế, sợ việc sau này càng khó làm.”
Trương Lập đầy đồng cảm nhìn y, đáp: “Tôi nghe đồn các đại tướng và Đại thiếu thường xuyên họp bàn, chắc sẽ không đơn giản chỉ chiếm Tây bộ.”
Khổng Gia Chung im lặng, cười cười đánh trống lảng: “Tôi với anh ‘ăn lộc vua, gánh nổi lo của vua’. Hy vọng lần này Đại thiếu bị thương, có thể làm Tăng Thái Hiến ở Tây bộ trúng kế là tốt rồi.”
Đang nói chuyện thì người hầu đi tới, báo: “Tổng thư kí, tổng thị vệ, thuốc và bữa tối của Đại thiếu đã chuẩn bị xong.”
Khổng Gia Chung gật đầu, xoay người gõ cửa. Tiếng Hách Liên Tĩnh Phong vọng ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Khổng Gia Chung đáp: “Đại thiếu, tới giờ dùng bữa.”
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Mang vào đi.” Khổng Gia Chung đẩy cửa, gọi người hầu đem thuốc và bữa tối vào. Vì ở tiền tuyến giản lược nhân công, nên y và Trương Lập phải phụ giúp.
Tịnh Vi mới tắm xong, tóc đã hong khô ngồi bên mép giường. Hách Liên Tĩnh Phong nằm dựa lưng vào thành giường, tay phải cầm chiếc lược ngà voi giúp nàng chải tóc. Thấy bọn họ tiến vào vẫn tỉnh bơ. Đám người Khổng Gia Chung nào dám quấy rầy, thúc giục người hầu nhanh chóng bày biện rồi cáo lui. Tịnh Vi chờ mọi người rút khỏi mới nâng gương mặt đỏ nhừ tận mang tai, cầm chiếc lược từ tay hắn, nói: “Thôi đừng, để em tự làm.”
Hách Liên Tĩnh Phong khẽ cười, nói: “Cánh tay này của anh không bị thương, bác sĩ bảo nên hoạt động một chút.” Bấy giờ nàng mới hết cựa quậy để mặc hắn nhẹ nhàng chải tóc cho mình, ồn tôn như thế, đắm say như thế. Giờ đây hai người tâm đầu ý hợp, quả nhiên là im lặng thắng tiếng động.
Trong phòng thắp ngọn đèn lưu ly, tỏa ánh sáng dìu dịu. Bên ngoài gió thổi vi vu, thỉnh thoảng quét qua hàng lá nghe xào xạc, dù là mùa đông nhưng sao sáng đầy trời.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thời Vũ