Giang Lạp (Sống Lại)
Chương 52: Nhân sinh không thể bắt đầu lại
Tuy rằng giữ đoàn người Giang Lạp lại trong thành Ngân Nhạn, thế nhưng Quế Thần Tuyết không hạn chế sự tự do của Giang Lạp, thậm chí hắn ta còn chưa lần nào không tìm đến quấy rầy.
Sau ba ngày, lời đồn trong thành dần lắng xuống, lúc này Quế Thần Tuyết mới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn ta mời Giang Lạp đến rừng đào Hàn Sơn.
Quế Thần Tuyết đi một mình, Giang Lạp cũng vậy, đại khái đều hiểu được hôm nay không người nào thích hợp để ở lại.
Rừng đào tháng sáu hương lan tỏa, mỗi cây rả rích một bóng râm.
Tháng sáu hoa đào thưa thớt, Quế Thần Tuyết lấy mặt nạ xuống, mặc y phục trắng thuần, đơn độc ngồi chồm hỗm dưới một gốc đào nơi Hàn Sơn. Trược mặt hắn bày bình rượu bụng bự, hai ly sứ, tại nơi gió núi rầm rì chầm chậm tĩnh lặng kiên nhẫn đợi Giang Lạp đến.
Thừa dịp Giang Lạp còn chưa tới, hắn ta hồi tưởng lại khoảng thời gian hắn cùng Giang Lạp đi qua từng khoảnh khắc, vẻ mặt không buồn không vui khiến người ta chẳng nhìn được gì.
Lúc xế trưa, Giang Lạp khoan thai đến muộn.
Khi thấy một thân trắng tuyết, áo khoác thanh sam, Giang Lạp đơn độc đi từ từ vào nơi khô ráo của rừng đào, đáy mắt Quế Thần Tuyết xẹt qua chút hoảng hốt. Tình cảnh này hắn ta từng thấy qua, đồng thời nó đã tái hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn rồi.
Giang Lạp vén vạt áo lên, ngồi xuống đất, nom rất có phong thái phong độ của danh sĩ Ngụy Tấn.
Quế Thần Tuyết một mực nhìn hắn, thấy hắn vẫn dửng dưng như thanh phong tễ nguyệt, khóe miệng treo nụ cười văn nhã khiêm tốn nhưng xa cách. Sự bình tĩnh của hắn lúc này khiến Quế Thần Tuyết nảy sinh lòng hoảng sợ. Đáy lòng của Quế Thần Tuyết mơ hồ có loại dự cảm xấu, nhưng không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm.
Quế Thần Tuyết rót cho Giang Lạp một chén rượu nhạt rồi đẩy đến trước mặt hắn, đưa tay làm dấu mời.
Giang Lạp cầm ly rượu lên.
Ngay lúc này chợt có một cánh hoa đào lẻ loi rơi bồng bềnh xuống ly rượu của hắn, mặt trên rượu như mặt gương, nhè nhẹ hiện lên từng vòng gợn sóng, nhìn rất có ý họa tình thơ.
Quế Thần Tuyết nhìn về phía Giang Lạp.
Giang Lạp cũng không mấy để ý đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Quế Thần Tuyết nhìn hắn thầm nghĩ, người và hoa càng tôn thêm mỹ sắc.
Ngay lúc này, rốt cuộc Quế Thần Tuyết có thể xác định người thiếu niên trước mắt chính xác là Giang Lạp mà hắn ta đã một mực kiếm tìm bấy lâu nay. Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra được lời giải đáp cho cốt linh và vết bớt kia.
Hoặc là… trong lòng hắn ta thầm phỏng đoán, nhưng thấy Giang Lạp sống sót rất tốt, hắn không muốn đi tra cứu thêm nữa, bởi do hắn sợ mình không thể chịu nổi kết quả đó.
Rượu qua ba tuần, Quế Thần Tuyết cuối cùng cũng mở miệng.
“Biết được ngươi vẫn còn sống, ta rất vui.” Hắn nhẹ giọng nói với Giang Lạp.
Giang Lạp thông tuệ như thế, vừa nghe vậy thì hiểu Quế Thần Tuyết đã xác nhận được thân phận của hắn, hơn nữa hiển nhiên là mới vừa biết, bằng không sẽ chẳng kích động đến nỗi hẹn hắn đến đây.
Sự việc gần nhất có khả năng sẽ bị tiết lộ là cái đêm bái tế cha mẹ hắn, Quế Thần Tuyết vì sao tìm đến tổ từ Giang gia thì hẳn là đã dùng chuỗi phật châu gỗ hồng hạt tím kia rồi.
Quế Thần Tuyết cũng biết chuyện của Thẩm Thiếu Hạo có liên quan đến hắn nhưng hắn ta vẫn chưa có hành động gì cả. Thẩm Thiếu Hạo không thể bắt kịp suy nghĩ của hắn ta tất cả bởi do thân phận của “Giang Lạp”.
Giang Lạp suy tính thật nhanh, ngoài mặt chỉ ơ thờ vuốt cằm, nói: “Ừm, may mắn. Ngươi có thể sống sót, ta cũng rất vui.”
Quế Thần Tuyết sững sờ, một giây sau hắn lập tức kích động.
“Ngươi… cảm thấy vui vì ta còn sống sao?” Ta cứ nghĩ là ngươi hận ta không thể chết đi!
Giang Lạp bình tĩnh nói: “Ngươi là trung thần tướng giỏi, ngươi ở đây rất có ích đối với bách tính.”
Quế Thần Tuyết run giọng nói: “Vậy… Ngươi?”
Giang Lạp nói: “Ân oán giữa ta và ngươi đã giải quyết xong rồi.”
Ý của hắn là sẽ không chấp nhất ân oán tình cừu giữa cả hai nữa.
Hô hấp của Quế Thần Tuyết cứng lại, theo bản năng siết chặt ly rượu, khó có thể tin: “Chuyện của ngươi và ta… đã giải quyết xong?”
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thệ người một đi không trở lại.” Giang Lạp tiện tay nhặt cánh hoa đào úa tàn ở bên chân, mất tập trung dùng đầu ngón tay nghiền nát nó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Quế Thần Tuyết: “Mùa hoa nở đã qua, không cần phải thương hại đến nó làm gì.”
(*) Lâm hoa tạ liễu xuân hồng trích trong “Tương kiến hoa kỳ 1” của Lý Dục. Câu đó sẽ có nghĩa là “Rừng thôi đỏ sắc xuân hoa”, theo
Khóe mắt Quế Thần Tuyết căng ra, thanh âm dần khàn đi: “Không! Tháng ba năm sau, màu xuân ấm áp sẽ đến bờ phía nam, hoa đào tu đã héo nhưng nào đã biến mất hoàn toàn chứ!”
Giang Lạp lắc đầu: “Cành trên mới ra nhụy, nhưng cũng không tỏa hương được như trước đây. Huống hồ gì trên thế gian này có ngàn vạn thơm hương, Quế đại nhân cần chi phải chấp nhất đến thế?”
“Không! Chạm đến tâm ta chỉ có duy nhất mỗi hoa này!” Quế Thần Tuyết vươn tay nắm lấy tay Giang Lạp, không cho hắn bỏ cánh hoa kia.
Hắn ta gắt gao nhìn Giang Lạp, bên trong thanh âm lưu luyến ấy là sự bi thương nồng đậm: “Đêm qua nằm mộng, vẫn tại đáy lòng. Đào hoa như người, chạm tận tâm ta. Tư quân chẳng gặp, quấy lòng ta loạn. Người sao quyết tuyệt, khiến ta bi sầu.”
Giang Lạp thở dài: “Duyên phận đã tuyệt, cần gì phải nhiều lời thêm nữa?”
Quế Thần Tuyết gầm nhẹ: ”Duyên phận chúng ta tuyệt lúc nào chứ? Ân oán giữa hai nhà đã kết thúc, tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?”
Nghe lời ấy, khóe miệng Giang Lạp không khỏi lộ ra ý cười châm biếm.
“Làm lại từ đầu? Quế đại nhân, ngươi dựa vào cái gì để bắt đầu lại với ta?”
Quế Thần Tuyết lớn giọng nói: “Giang Lạp, ta đối với ngươi là thật tâm, chưa một lần đổi thay!”
Giang Lạp cười gằn: “Đáng tiếc tâm của ta dành cho ngươi đã bị chính tay ngươi bóp chết. Liên quan đến cốt linh của thân thể này, lần trước ngươi đã kiểm tra không tìm thấy được dấu bớt. Trên đỉnh núi có một phần mộ, những việc này, lẽ não ngươi thật sự không hiểu hay sao? Hay nên nói là ngươi đang tự lừa mình dối ngươi, ngươi tuyệt đối không muốn nghĩ đến nữa, chẳng dám đối mặt với hiện thực – A Ngọc không có lừa ngươi, ta đã sớm chết từ lâu rồi!”
Quế Thần Tuyết sững sờ: “Nhưng ngươi vẫn còn sống đây…”
“Không, ta đã “chết” hơn một năm trước. Đem thân huyền công phế bỏ đi, bệnh ập đến ta, mỗi người đều yếu nhược, chỉ biết lấy thuốc cầm hơi. Chịu đựng suốt ba năm, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nhưng với ta, tử vong mà nói là một sự giải thoát.” Giang Lạp sử dụng một giọng điệu bình tĩnh nói về hồi ức cũ xưa của mình.
Cuối cùng Quế Thần Tuyết cũng hiện ra sự kinh hoàng.
Biểu hiện của Giang Lạp không giống giả bộ, điều này khiến hắn ta hoảng sợ.
Lẽ nào, Giang Lạp thật sự… đã chết một lần?
Vốn Giang Lạp không muốn nói chuyện này, nhưng nhìn biểu hiện của Quế Thần Tuyết và trông Giang Lạp như vô tình vô nghĩa thì thật sự khá buồn cười.
Giang Lạp tiếp tục nói: “Quế Thần Tuyết, ngươi có từng biết kiếp trước, trước khi chết ta đã bi thương và tuyệt vọng đến nhường nào không? Thiên chi kiêu tử, một khi rơi xuống bụi trần, nỗi đau mất cha mẹ và bạn bè xa lánh, lưu lạc nơi hoang vắng giày xéo ta. Mỗi khi nhớ đến lời thề ngày xưa của ta và ngươi, nhận ra tất cả chỉ là vỏ bọc mật ngọt, khiến lòng ta đau như cắt. Chính ta đã chân thành đợi chờ, lại chờ một kẻ lãnh khốc lòng dạ ác độc, đem tâm ý của ta tùy tiện đạp xuống vũng lầy, để ta mất đi hết thảy mọi thứ!”
“Ta căm hận ngươi, nhưng càng căm hận chính ta hơn, vì sao lúc trước khắp nơi lưu tình với ngươi, ôm chặt ảo tưởng nên mới dẫn sói vào nhà, nuôi hổ thành hoạ! Ngươi bây giờ lại dám cùng ta nói bắt đầu từ đầu! Ân oán hai nhà Giang – Quế coi như hết, nhưng ngươi nợ ta thì tính là gì đây!
Giang gia có lỗi với Quế gia trước, ngươi muốn báo thù, cứ việc đường đường chính chính mà báo, dùng bản lãnh của mình mà chiến thắng ta. Nhưng vì sao lại dùng kế tiểu nhân, lừa gạt tình cảm của ta? Có phải khiến ta đau lòng thì ngươi hả giận? Vậy ngươi được toại nguyện rồi! Ngươi đã lựa chọn, cũng nguôi ngoai cơn giận thì chẳng còn liên quan gì tới ta nữa, cần gì phải tới đây làm bộ làm tịch, cùng ta diễn cái gì mà si tình cuồng dại!
Quế Thần Tuyết, nếu không có mẹ ta bảo ta thả xuống đoạn thù hận này, ngươi thật cho là ta không muốn giết ngươi tiết hận sao? Coi ngươi là người dưng khác họ đã là khoan dung lớn nhất của ta rồi, há có thể còn khả năng khác! Nói như vậy làm sao ta còn mặt mũi nào đối mặt với người thân đã qua đời, lại làm sao thưa chuyện với cha mẹ ngươi trên trời xanh! Vậy ta xin hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì theo ta làm lại từ đầu?”
Giang Lạp thực sự là một hơi đem toàn bộ bi phẫn trong lòng kiếp trước nói ra hết.
Quế Thần Tuyết bị Giang Lạp liên tiếp chất vấn, á khẩu không trả lời được, cả người cứng đờ.
Trái tim của hắn ta như bị chùy sắt đánh lên từng nhát một, đau đớn tóm chặt toàn bộ tâm hắn ta. Quế Thần Tuyết vừa áy náy vừa xót thương, chấn động lại tuyệt vọng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Giang Lạp, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc, lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
Mỗi một câu nói của Giang Lạp đều nghiêm khắc thẩm vấn hắn ta, mỗi một chữ đều nặng hơn nghìn cân khiến hắn ta vô lực chịu đựng, mỗi một từ giống như dao khoét tim của hắn ta.
Hiện tại hắn ta mới biết thì ra hắn đã từng thương tổn Giang Lạp lớn đến mức như vậy! Hắn ta thực sự là hối tiếc không kịp.
Nhưng thương tổn đã đúc thành, dù cho hắn ta có không muốn hay hổ thẹn càng nhiều hơn nữa thì giờ còn mặt mũi nào để nói? Càng không thể mặt dày không biết ngượng yêu cầu làm lại!
Chẳng trách Giang Lạp nói hắn ta dựa vào cái gì mà bắt đầu lại từ đầu với hắn ta! Đúng, hắn làm sao còn mặt mũi đưa ra loại yêu cầu này! Nhất là sau khi hắn đã tổn thương Giang Lạp!
“Nguyên lai… Hai người chúng ta, nghiệt duyên kiếp trước, kiếp này khó nói, kiếp sau… cũng khó đuổi.” Quế Thần Tuyết nở nụ cười buồn bã, trong lòng không nói được là bi ai hay hổ thẹn.
Giang Lạp rút tay mình về. Hắn nghĩ mình nói như vậy, Quế Thần Tuyết nên hiểu rõ ràng.
Giang Lạp chỉ ly rượu: “Tới đây là hết lời. Quế đại nhân, hôm nay không ngại trực tiếp nhất túy giải thiên sầu.”
(*)Nhất túy giải thiên sầu: một cơn say giải ngàn đời sầu bi.
Quế Thần Tuyết kinh ngạc ngồi vào chỗ cũ, ánh mắt dại ra.
Nhất túy giải thiên sầu? Chỉ ly rượu nhạt sao có thể xóa đi sầu lo trong lòng hắn ta? Sợ rằng vừa uống vào trong bụng đã hóa thành lệ tương tư, đảo loạn nội tâm hắn, khiến hắn khổ tâm!
Hắn ta là người vừa đáng trách vừa đáng thương, chuyện cũ bừng tỉnh như mộng, đời người không có cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa. Giang Lạp đã rời đi, hắn ta vẫn còn chưa buông.
Hờ hững đưa mắt tìm đến ly rượu trước mắt, Quế Thần Tuyết lộ ra nụ cười cay đắng.
Hắn ta đã lựa chọn sai sao? Dù cho đến giờ phút này, hắn ta vẫn không dám nói.
Hắn ta bưng ly rượu lên, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Giang Lạp giơ ly rượu, nhìn hắn ta chậm rãi uống.
Hắn không lo lắng Quế Thần Tuyết uống say sẽ làm chuyện gì.
Thẩm Thiếu Hạo là ngụy quân tử, mà Quế Thần Tuyết là chính nhân quân tử, Quế Thần Tuyết vĩnh viễn ràng buộc chính mình, tự hạn chế tự xét lại, vĩnh viễn dùng lý trí cân nhắc thiệt hơn. Dù cho có làm ra quyết định sai lầm, hắn ta cũng chỉ sẽ đóng cửa lại tự mình liếm láp vết thương, tuyệt đối không yếu thế trước mặt người khác. Đây là cũng nguyên nhân lúc trước hắn thích người này.
Nói đến, Quế Thần Tuyết tình cảm phong phú, cùng Biệt nhị công tử đúng là khác nhau rất lớn. Hắn làm thế nào lại thích tích cách trái ngược hoàn toàn của hai người này, kỳ lạ. Giang Lạp âm thầm ngẫm nghĩ.
Càng kỳ quái là Quế Thần Tuyết lại không nói với hắn về việc chuỗi hạt phật châu gỗ! Vị này không phải là sát phạt quyết đoán, công bằng chấp kỷ sao, không lẽ đã quên rồi?
Hắn đã nghĩ kỹ sẽ ứng đối thế nào lại không có cơ hội thi triển.
Tại Quế phủ.
Sau khi trở lại phủ đệ của mình, Quế Thần Tuyết tự giam mình ở trong phòng, không cho bất luận người nào quấy rầy.
Người hắn ta đầy mùi rượu, bước đi lảo đảo bất ổn, chưa bao giờ say lợi hại như vậy. Thuộc hạ của hắn ta thấy thế đều nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Ngồi co quắp dưới đất dựa vào giường. Hắn ta lòng bàn tay ra, lặng lẽ nhìn chuỗi phật châu gỗ.
“Giang Lạp, Giang Lạp, Giang Lạp…!”
Ở dưới đáy lòng một lần lại một lần gọi danh tự này, thẳng đến khi khiến lòng hắn ta đau như cắt.
Hắn nắm chặt chuỗi hạt phật châu gỗ trong tay, chặt tới mức mu bàn tay đều nổi lên gân xanh. Che lại mắt của mình, nước mắt lại theo khe hở rơi xuống.
“Giang Lạp… Ngươi đối với ta đã không có yêu, ngay cả hận cũng không có sao?”
Lời nói Giang Lạp văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như đao kiếm lăng trì tim của hắn ta.
Đêm đó Giang Lạp nói ngày hôm qua không thể giữ, chuyện khi trước đã qua hết rồi. Chuyện cũ trước kia Giang Lạp đã vứt bỏ, hắn sẽ không bao giờ dây dưa nữa, đặc biệt là Quế Thần Tuyết! Tình cảm của bọn họ đã chết trong chuyện cũ ngày trước rồi!
Giống như Giang Lạp nói, hai người bọn họ từ đầu tới cuối là một đoạn nghiệt duyên, cần gì phải phân biệt nhân quả? Căn bản không có cái gì mà người thắng người thua! Giữa bọn họ luôn luôn sẽ không có ai phụ lòng ai. Một đoạn này tiễn đi tình cảm, không ngại tất cả mà bỏ qua, chỉ để lại sự thanh tịnh.
Bây giờ Giang Lạp đã lựa chọn. Chỉ có hắn ta còn ở trong mộng cũ không chịu tỉnh lại.
Giang Lạp nói duyên phận bọn họ đã tận, không cần nhiều lời. Giang Lạp nói hắn đã chết tâm, không được dây dưa!
Quế Thần Tuyết giờ mới biết, điều đáng buồn nhất thế gian là chính mình còn đứng tại chỗ, vậy mà đối thủ của mình thế nhưng đã xoay người rời đi từ lâu.
Đúng, Giang Lạp nói hắn không xứng để bắt đầu lại, hắn ta từ lâu đã mất tư cách đứng cạnh Giang Lạp.
Sắc trời thăm thẳm tối đen, Quế Thần Tuyết mở mắt ra phát hiện mình cứ vậy nằm ngủ một đêm. Trong phòng tràn đầy mùi rượu, không khí lộ ra lạnh lẽo.
Tỉnh thì sao chứ? Người trong lòng vẫn không giữ được, nhất định phải đối mặt với hiện thực không thể lảng tránh.
Quế Thần Tuyết đưa mắt tìm chuỗi hạt phật châu, đáy lòng đen tối không rõ, vô cùng giãy dụa.
Hắn ta nghĩ tới đã không phải là lưu lại Giang Lạp mà làm sao có thể giải quyết chuỗi hạt gỗ phật châu này.
Trong mâu thuẫn của hai người, Giang Lạp luôn luôn không chịu nhượng bộ. Mà bây giờ giữa bọn họ lại có cừu hận lớn như vậy, Giang Lạp nói bỏ liền bỏ. Đây là có bao nhiêu quyết tâm!
Xem ra Giang Lạp thật sự quyết định muốn quên hắn ta, cùng một người khác làm lại từ đầu rồi.
Hắn ta muốn báo thù nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng tình của mình thương tổn Giang Lạp. Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn đả thương Giang Lạp nhưng cuối cùng hắn ta vẫn thương tổn Giang Lạp.
Hắn ta lừa gạt tình cảm của Giang Lạp, tiêu hao hết mười năm thời gian, thậm chí còn cướp đi tính mạng của Giang Lạp. Đây là Quế Thần Tuyết hắn nợ Giang Lạp.
Luật pháp hoàng đình quy định bình dân mạo phạm quý tộc, giết không tha.
Hắn ta là người chấp hành luật pháp, hắn ta đại biểu chính là công bằng công chính, hắn ta bao che Giang Lạp chẳng phải là tri pháp phạm pháp, lấy quyền mưu tư? Điều này làm sao đúng với kỷ luật mà hắn ta tự đề ra cho bản thân. Luật pháp chính là tín ngưỡng của hắn ta, hắn không dám dễ dàng ruồng bỏ!
Qua nhiều năm như vậy, thân làm đội trưởng ám vệ, đại công vô tư, rất được bách tính kính yêu, quân chủ tín nhiệm. Hắn ta cẩn trọng, chưa bao giờ dám khinh nhờn luật pháp đế quốc trang nghiêm. Trong mắt người đời, hắn ta chính là một phần của luật pháp đế quốc, là thước đo chuẩn mực đạo đức. Hắn ta không dám phụ lòng kỳ vọng của bách tính.
Giang Lạp vất vả lắm mới giành lấy cuộc sống mới, hắn ta làm sao nhẫn tâm cướp đi tính mạng của Giang Lạp lần thứ hai? Hắn ta làm sao nhẫn tâm lại thương tổn Giang Lạp lần nữa! Nếu lại tổn thương Giang Lạp, chẳng thà để hắn ta tự sát cho rồi!
Bây giờ vận mệnh lại mở ra một câu chuyện nực cười với hắn ta, để hắn ta nhất định phải đưa ra lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Giang Lạp, Giang Lạp, Giang Lạp…! Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Cố gắng nắm lấy cơ hội có được không dễ này, dựa theo tâm ý của mình mà sống. Thiên địa hùng vĩ, ta như con cá bơi trong biển, vượt gió vượt nước, tự do tự tại…
Đây là cuộc sống mà ngươi bây giờ muốn sao?
Tự do tự tại, không bị ràng buộc, nếu là như vậy…
Quế Thần Tuyết nắm lấy lòng bàn tay, chờ hắn hắn mở bàn tay ra lần nữa, chuỗi hạt đã biến thành bột phấn, theo gió tung bay.
Dưới đáy mắt hắn ta một vệt kiên định dần dần nổi lên như bàn thạch ở trong dòng nước xiết nổi lên mặt nước.
Cuối cùng hắn ta đã đưa ra lựa chọn.
Sau ba ngày, lời đồn trong thành dần lắng xuống, lúc này Quế Thần Tuyết mới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn ta mời Giang Lạp đến rừng đào Hàn Sơn.
Quế Thần Tuyết đi một mình, Giang Lạp cũng vậy, đại khái đều hiểu được hôm nay không người nào thích hợp để ở lại.
Rừng đào tháng sáu hương lan tỏa, mỗi cây rả rích một bóng râm.
Tháng sáu hoa đào thưa thớt, Quế Thần Tuyết lấy mặt nạ xuống, mặc y phục trắng thuần, đơn độc ngồi chồm hỗm dưới một gốc đào nơi Hàn Sơn. Trược mặt hắn bày bình rượu bụng bự, hai ly sứ, tại nơi gió núi rầm rì chầm chậm tĩnh lặng kiên nhẫn đợi Giang Lạp đến.
Thừa dịp Giang Lạp còn chưa tới, hắn ta hồi tưởng lại khoảng thời gian hắn cùng Giang Lạp đi qua từng khoảnh khắc, vẻ mặt không buồn không vui khiến người ta chẳng nhìn được gì.
Lúc xế trưa, Giang Lạp khoan thai đến muộn.
Khi thấy một thân trắng tuyết, áo khoác thanh sam, Giang Lạp đơn độc đi từ từ vào nơi khô ráo của rừng đào, đáy mắt Quế Thần Tuyết xẹt qua chút hoảng hốt. Tình cảnh này hắn ta từng thấy qua, đồng thời nó đã tái hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn rồi.
Giang Lạp vén vạt áo lên, ngồi xuống đất, nom rất có phong thái phong độ của danh sĩ Ngụy Tấn.
Quế Thần Tuyết một mực nhìn hắn, thấy hắn vẫn dửng dưng như thanh phong tễ nguyệt, khóe miệng treo nụ cười văn nhã khiêm tốn nhưng xa cách. Sự bình tĩnh của hắn lúc này khiến Quế Thần Tuyết nảy sinh lòng hoảng sợ. Đáy lòng của Quế Thần Tuyết mơ hồ có loại dự cảm xấu, nhưng không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm.
Quế Thần Tuyết rót cho Giang Lạp một chén rượu nhạt rồi đẩy đến trước mặt hắn, đưa tay làm dấu mời.
Giang Lạp cầm ly rượu lên.
Ngay lúc này chợt có một cánh hoa đào lẻ loi rơi bồng bềnh xuống ly rượu của hắn, mặt trên rượu như mặt gương, nhè nhẹ hiện lên từng vòng gợn sóng, nhìn rất có ý họa tình thơ.
Quế Thần Tuyết nhìn về phía Giang Lạp.
Giang Lạp cũng không mấy để ý đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Quế Thần Tuyết nhìn hắn thầm nghĩ, người và hoa càng tôn thêm mỹ sắc.
Ngay lúc này, rốt cuộc Quế Thần Tuyết có thể xác định người thiếu niên trước mắt chính xác là Giang Lạp mà hắn ta đã một mực kiếm tìm bấy lâu nay. Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra được lời giải đáp cho cốt linh và vết bớt kia.
Hoặc là… trong lòng hắn ta thầm phỏng đoán, nhưng thấy Giang Lạp sống sót rất tốt, hắn không muốn đi tra cứu thêm nữa, bởi do hắn sợ mình không thể chịu nổi kết quả đó.
Rượu qua ba tuần, Quế Thần Tuyết cuối cùng cũng mở miệng.
“Biết được ngươi vẫn còn sống, ta rất vui.” Hắn nhẹ giọng nói với Giang Lạp.
Giang Lạp thông tuệ như thế, vừa nghe vậy thì hiểu Quế Thần Tuyết đã xác nhận được thân phận của hắn, hơn nữa hiển nhiên là mới vừa biết, bằng không sẽ chẳng kích động đến nỗi hẹn hắn đến đây.
Sự việc gần nhất có khả năng sẽ bị tiết lộ là cái đêm bái tế cha mẹ hắn, Quế Thần Tuyết vì sao tìm đến tổ từ Giang gia thì hẳn là đã dùng chuỗi phật châu gỗ hồng hạt tím kia rồi.
Quế Thần Tuyết cũng biết chuyện của Thẩm Thiếu Hạo có liên quan đến hắn nhưng hắn ta vẫn chưa có hành động gì cả. Thẩm Thiếu Hạo không thể bắt kịp suy nghĩ của hắn ta tất cả bởi do thân phận của “Giang Lạp”.
Giang Lạp suy tính thật nhanh, ngoài mặt chỉ ơ thờ vuốt cằm, nói: “Ừm, may mắn. Ngươi có thể sống sót, ta cũng rất vui.”
Quế Thần Tuyết sững sờ, một giây sau hắn lập tức kích động.
“Ngươi… cảm thấy vui vì ta còn sống sao?” Ta cứ nghĩ là ngươi hận ta không thể chết đi!
Giang Lạp bình tĩnh nói: “Ngươi là trung thần tướng giỏi, ngươi ở đây rất có ích đối với bách tính.”
Quế Thần Tuyết run giọng nói: “Vậy… Ngươi?”
Giang Lạp nói: “Ân oán giữa ta và ngươi đã giải quyết xong rồi.”
Ý của hắn là sẽ không chấp nhất ân oán tình cừu giữa cả hai nữa.
Hô hấp của Quế Thần Tuyết cứng lại, theo bản năng siết chặt ly rượu, khó có thể tin: “Chuyện của ngươi và ta… đã giải quyết xong?”
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thệ người một đi không trở lại.” Giang Lạp tiện tay nhặt cánh hoa đào úa tàn ở bên chân, mất tập trung dùng đầu ngón tay nghiền nát nó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Quế Thần Tuyết: “Mùa hoa nở đã qua, không cần phải thương hại đến nó làm gì.”
(*) Lâm hoa tạ liễu xuân hồng trích trong “Tương kiến hoa kỳ 1” của Lý Dục. Câu đó sẽ có nghĩa là “Rừng thôi đỏ sắc xuân hoa”, theo
Khóe mắt Quế Thần Tuyết căng ra, thanh âm dần khàn đi: “Không! Tháng ba năm sau, màu xuân ấm áp sẽ đến bờ phía nam, hoa đào tu đã héo nhưng nào đã biến mất hoàn toàn chứ!”
Giang Lạp lắc đầu: “Cành trên mới ra nhụy, nhưng cũng không tỏa hương được như trước đây. Huống hồ gì trên thế gian này có ngàn vạn thơm hương, Quế đại nhân cần chi phải chấp nhất đến thế?”
“Không! Chạm đến tâm ta chỉ có duy nhất mỗi hoa này!” Quế Thần Tuyết vươn tay nắm lấy tay Giang Lạp, không cho hắn bỏ cánh hoa kia.
Hắn ta gắt gao nhìn Giang Lạp, bên trong thanh âm lưu luyến ấy là sự bi thương nồng đậm: “Đêm qua nằm mộng, vẫn tại đáy lòng. Đào hoa như người, chạm tận tâm ta. Tư quân chẳng gặp, quấy lòng ta loạn. Người sao quyết tuyệt, khiến ta bi sầu.”
Giang Lạp thở dài: “Duyên phận đã tuyệt, cần gì phải nhiều lời thêm nữa?”
Quế Thần Tuyết gầm nhẹ: ”Duyên phận chúng ta tuyệt lúc nào chứ? Ân oán giữa hai nhà đã kết thúc, tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?”
Nghe lời ấy, khóe miệng Giang Lạp không khỏi lộ ra ý cười châm biếm.
“Làm lại từ đầu? Quế đại nhân, ngươi dựa vào cái gì để bắt đầu lại với ta?”
Quế Thần Tuyết lớn giọng nói: “Giang Lạp, ta đối với ngươi là thật tâm, chưa một lần đổi thay!”
Giang Lạp cười gằn: “Đáng tiếc tâm của ta dành cho ngươi đã bị chính tay ngươi bóp chết. Liên quan đến cốt linh của thân thể này, lần trước ngươi đã kiểm tra không tìm thấy được dấu bớt. Trên đỉnh núi có một phần mộ, những việc này, lẽ não ngươi thật sự không hiểu hay sao? Hay nên nói là ngươi đang tự lừa mình dối ngươi, ngươi tuyệt đối không muốn nghĩ đến nữa, chẳng dám đối mặt với hiện thực – A Ngọc không có lừa ngươi, ta đã sớm chết từ lâu rồi!”
Quế Thần Tuyết sững sờ: “Nhưng ngươi vẫn còn sống đây…”
“Không, ta đã “chết” hơn một năm trước. Đem thân huyền công phế bỏ đi, bệnh ập đến ta, mỗi người đều yếu nhược, chỉ biết lấy thuốc cầm hơi. Chịu đựng suốt ba năm, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nhưng với ta, tử vong mà nói là một sự giải thoát.” Giang Lạp sử dụng một giọng điệu bình tĩnh nói về hồi ức cũ xưa của mình.
Cuối cùng Quế Thần Tuyết cũng hiện ra sự kinh hoàng.
Biểu hiện của Giang Lạp không giống giả bộ, điều này khiến hắn ta hoảng sợ.
Lẽ nào, Giang Lạp thật sự… đã chết một lần?
Vốn Giang Lạp không muốn nói chuyện này, nhưng nhìn biểu hiện của Quế Thần Tuyết và trông Giang Lạp như vô tình vô nghĩa thì thật sự khá buồn cười.
Giang Lạp tiếp tục nói: “Quế Thần Tuyết, ngươi có từng biết kiếp trước, trước khi chết ta đã bi thương và tuyệt vọng đến nhường nào không? Thiên chi kiêu tử, một khi rơi xuống bụi trần, nỗi đau mất cha mẹ và bạn bè xa lánh, lưu lạc nơi hoang vắng giày xéo ta. Mỗi khi nhớ đến lời thề ngày xưa của ta và ngươi, nhận ra tất cả chỉ là vỏ bọc mật ngọt, khiến lòng ta đau như cắt. Chính ta đã chân thành đợi chờ, lại chờ một kẻ lãnh khốc lòng dạ ác độc, đem tâm ý của ta tùy tiện đạp xuống vũng lầy, để ta mất đi hết thảy mọi thứ!”
“Ta căm hận ngươi, nhưng càng căm hận chính ta hơn, vì sao lúc trước khắp nơi lưu tình với ngươi, ôm chặt ảo tưởng nên mới dẫn sói vào nhà, nuôi hổ thành hoạ! Ngươi bây giờ lại dám cùng ta nói bắt đầu từ đầu! Ân oán hai nhà Giang – Quế coi như hết, nhưng ngươi nợ ta thì tính là gì đây!
Giang gia có lỗi với Quế gia trước, ngươi muốn báo thù, cứ việc đường đường chính chính mà báo, dùng bản lãnh của mình mà chiến thắng ta. Nhưng vì sao lại dùng kế tiểu nhân, lừa gạt tình cảm của ta? Có phải khiến ta đau lòng thì ngươi hả giận? Vậy ngươi được toại nguyện rồi! Ngươi đã lựa chọn, cũng nguôi ngoai cơn giận thì chẳng còn liên quan gì tới ta nữa, cần gì phải tới đây làm bộ làm tịch, cùng ta diễn cái gì mà si tình cuồng dại!
Quế Thần Tuyết, nếu không có mẹ ta bảo ta thả xuống đoạn thù hận này, ngươi thật cho là ta không muốn giết ngươi tiết hận sao? Coi ngươi là người dưng khác họ đã là khoan dung lớn nhất của ta rồi, há có thể còn khả năng khác! Nói như vậy làm sao ta còn mặt mũi nào đối mặt với người thân đã qua đời, lại làm sao thưa chuyện với cha mẹ ngươi trên trời xanh! Vậy ta xin hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì theo ta làm lại từ đầu?”
Giang Lạp thực sự là một hơi đem toàn bộ bi phẫn trong lòng kiếp trước nói ra hết.
Quế Thần Tuyết bị Giang Lạp liên tiếp chất vấn, á khẩu không trả lời được, cả người cứng đờ.
Trái tim của hắn ta như bị chùy sắt đánh lên từng nhát một, đau đớn tóm chặt toàn bộ tâm hắn ta. Quế Thần Tuyết vừa áy náy vừa xót thương, chấn động lại tuyệt vọng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Giang Lạp, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc, lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
Mỗi một câu nói của Giang Lạp đều nghiêm khắc thẩm vấn hắn ta, mỗi một chữ đều nặng hơn nghìn cân khiến hắn ta vô lực chịu đựng, mỗi một từ giống như dao khoét tim của hắn ta.
Hiện tại hắn ta mới biết thì ra hắn đã từng thương tổn Giang Lạp lớn đến mức như vậy! Hắn ta thực sự là hối tiếc không kịp.
Nhưng thương tổn đã đúc thành, dù cho hắn ta có không muốn hay hổ thẹn càng nhiều hơn nữa thì giờ còn mặt mũi nào để nói? Càng không thể mặt dày không biết ngượng yêu cầu làm lại!
Chẳng trách Giang Lạp nói hắn ta dựa vào cái gì mà bắt đầu lại từ đầu với hắn ta! Đúng, hắn làm sao còn mặt mũi đưa ra loại yêu cầu này! Nhất là sau khi hắn đã tổn thương Giang Lạp!
“Nguyên lai… Hai người chúng ta, nghiệt duyên kiếp trước, kiếp này khó nói, kiếp sau… cũng khó đuổi.” Quế Thần Tuyết nở nụ cười buồn bã, trong lòng không nói được là bi ai hay hổ thẹn.
Giang Lạp rút tay mình về. Hắn nghĩ mình nói như vậy, Quế Thần Tuyết nên hiểu rõ ràng.
Giang Lạp chỉ ly rượu: “Tới đây là hết lời. Quế đại nhân, hôm nay không ngại trực tiếp nhất túy giải thiên sầu.”
(*)Nhất túy giải thiên sầu: một cơn say giải ngàn đời sầu bi.
Quế Thần Tuyết kinh ngạc ngồi vào chỗ cũ, ánh mắt dại ra.
Nhất túy giải thiên sầu? Chỉ ly rượu nhạt sao có thể xóa đi sầu lo trong lòng hắn ta? Sợ rằng vừa uống vào trong bụng đã hóa thành lệ tương tư, đảo loạn nội tâm hắn, khiến hắn khổ tâm!
Hắn ta là người vừa đáng trách vừa đáng thương, chuyện cũ bừng tỉnh như mộng, đời người không có cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa. Giang Lạp đã rời đi, hắn ta vẫn còn chưa buông.
Hờ hững đưa mắt tìm đến ly rượu trước mắt, Quế Thần Tuyết lộ ra nụ cười cay đắng.
Hắn ta đã lựa chọn sai sao? Dù cho đến giờ phút này, hắn ta vẫn không dám nói.
Hắn ta bưng ly rượu lên, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Giang Lạp giơ ly rượu, nhìn hắn ta chậm rãi uống.
Hắn không lo lắng Quế Thần Tuyết uống say sẽ làm chuyện gì.
Thẩm Thiếu Hạo là ngụy quân tử, mà Quế Thần Tuyết là chính nhân quân tử, Quế Thần Tuyết vĩnh viễn ràng buộc chính mình, tự hạn chế tự xét lại, vĩnh viễn dùng lý trí cân nhắc thiệt hơn. Dù cho có làm ra quyết định sai lầm, hắn ta cũng chỉ sẽ đóng cửa lại tự mình liếm láp vết thương, tuyệt đối không yếu thế trước mặt người khác. Đây là cũng nguyên nhân lúc trước hắn thích người này.
Nói đến, Quế Thần Tuyết tình cảm phong phú, cùng Biệt nhị công tử đúng là khác nhau rất lớn. Hắn làm thế nào lại thích tích cách trái ngược hoàn toàn của hai người này, kỳ lạ. Giang Lạp âm thầm ngẫm nghĩ.
Càng kỳ quái là Quế Thần Tuyết lại không nói với hắn về việc chuỗi hạt phật châu gỗ! Vị này không phải là sát phạt quyết đoán, công bằng chấp kỷ sao, không lẽ đã quên rồi?
Hắn đã nghĩ kỹ sẽ ứng đối thế nào lại không có cơ hội thi triển.
Tại Quế phủ.
Sau khi trở lại phủ đệ của mình, Quế Thần Tuyết tự giam mình ở trong phòng, không cho bất luận người nào quấy rầy.
Người hắn ta đầy mùi rượu, bước đi lảo đảo bất ổn, chưa bao giờ say lợi hại như vậy. Thuộc hạ của hắn ta thấy thế đều nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Ngồi co quắp dưới đất dựa vào giường. Hắn ta lòng bàn tay ra, lặng lẽ nhìn chuỗi phật châu gỗ.
“Giang Lạp, Giang Lạp, Giang Lạp…!”
Ở dưới đáy lòng một lần lại một lần gọi danh tự này, thẳng đến khi khiến lòng hắn ta đau như cắt.
Hắn nắm chặt chuỗi hạt phật châu gỗ trong tay, chặt tới mức mu bàn tay đều nổi lên gân xanh. Che lại mắt của mình, nước mắt lại theo khe hở rơi xuống.
“Giang Lạp… Ngươi đối với ta đã không có yêu, ngay cả hận cũng không có sao?”
Lời nói Giang Lạp văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như đao kiếm lăng trì tim của hắn ta.
Đêm đó Giang Lạp nói ngày hôm qua không thể giữ, chuyện khi trước đã qua hết rồi. Chuyện cũ trước kia Giang Lạp đã vứt bỏ, hắn sẽ không bao giờ dây dưa nữa, đặc biệt là Quế Thần Tuyết! Tình cảm của bọn họ đã chết trong chuyện cũ ngày trước rồi!
Giống như Giang Lạp nói, hai người bọn họ từ đầu tới cuối là một đoạn nghiệt duyên, cần gì phải phân biệt nhân quả? Căn bản không có cái gì mà người thắng người thua! Giữa bọn họ luôn luôn sẽ không có ai phụ lòng ai. Một đoạn này tiễn đi tình cảm, không ngại tất cả mà bỏ qua, chỉ để lại sự thanh tịnh.
Bây giờ Giang Lạp đã lựa chọn. Chỉ có hắn ta còn ở trong mộng cũ không chịu tỉnh lại.
Giang Lạp nói duyên phận bọn họ đã tận, không cần nhiều lời. Giang Lạp nói hắn đã chết tâm, không được dây dưa!
Quế Thần Tuyết giờ mới biết, điều đáng buồn nhất thế gian là chính mình còn đứng tại chỗ, vậy mà đối thủ của mình thế nhưng đã xoay người rời đi từ lâu.
Đúng, Giang Lạp nói hắn không xứng để bắt đầu lại, hắn ta từ lâu đã mất tư cách đứng cạnh Giang Lạp.
Sắc trời thăm thẳm tối đen, Quế Thần Tuyết mở mắt ra phát hiện mình cứ vậy nằm ngủ một đêm. Trong phòng tràn đầy mùi rượu, không khí lộ ra lạnh lẽo.
Tỉnh thì sao chứ? Người trong lòng vẫn không giữ được, nhất định phải đối mặt với hiện thực không thể lảng tránh.
Quế Thần Tuyết đưa mắt tìm chuỗi hạt phật châu, đáy lòng đen tối không rõ, vô cùng giãy dụa.
Hắn ta nghĩ tới đã không phải là lưu lại Giang Lạp mà làm sao có thể giải quyết chuỗi hạt gỗ phật châu này.
Trong mâu thuẫn của hai người, Giang Lạp luôn luôn không chịu nhượng bộ. Mà bây giờ giữa bọn họ lại có cừu hận lớn như vậy, Giang Lạp nói bỏ liền bỏ. Đây là có bao nhiêu quyết tâm!
Xem ra Giang Lạp thật sự quyết định muốn quên hắn ta, cùng một người khác làm lại từ đầu rồi.
Hắn ta muốn báo thù nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng tình của mình thương tổn Giang Lạp. Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn đả thương Giang Lạp nhưng cuối cùng hắn ta vẫn thương tổn Giang Lạp.
Hắn ta lừa gạt tình cảm của Giang Lạp, tiêu hao hết mười năm thời gian, thậm chí còn cướp đi tính mạng của Giang Lạp. Đây là Quế Thần Tuyết hắn nợ Giang Lạp.
Luật pháp hoàng đình quy định bình dân mạo phạm quý tộc, giết không tha.
Hắn ta là người chấp hành luật pháp, hắn ta đại biểu chính là công bằng công chính, hắn ta bao che Giang Lạp chẳng phải là tri pháp phạm pháp, lấy quyền mưu tư? Điều này làm sao đúng với kỷ luật mà hắn ta tự đề ra cho bản thân. Luật pháp chính là tín ngưỡng của hắn ta, hắn không dám dễ dàng ruồng bỏ!
Qua nhiều năm như vậy, thân làm đội trưởng ám vệ, đại công vô tư, rất được bách tính kính yêu, quân chủ tín nhiệm. Hắn ta cẩn trọng, chưa bao giờ dám khinh nhờn luật pháp đế quốc trang nghiêm. Trong mắt người đời, hắn ta chính là một phần của luật pháp đế quốc, là thước đo chuẩn mực đạo đức. Hắn ta không dám phụ lòng kỳ vọng của bách tính.
Giang Lạp vất vả lắm mới giành lấy cuộc sống mới, hắn ta làm sao nhẫn tâm cướp đi tính mạng của Giang Lạp lần thứ hai? Hắn ta làm sao nhẫn tâm lại thương tổn Giang Lạp lần nữa! Nếu lại tổn thương Giang Lạp, chẳng thà để hắn ta tự sát cho rồi!
Bây giờ vận mệnh lại mở ra một câu chuyện nực cười với hắn ta, để hắn ta nhất định phải đưa ra lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Giang Lạp, Giang Lạp, Giang Lạp…! Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Cố gắng nắm lấy cơ hội có được không dễ này, dựa theo tâm ý của mình mà sống. Thiên địa hùng vĩ, ta như con cá bơi trong biển, vượt gió vượt nước, tự do tự tại…
Đây là cuộc sống mà ngươi bây giờ muốn sao?
Tự do tự tại, không bị ràng buộc, nếu là như vậy…
Quế Thần Tuyết nắm lấy lòng bàn tay, chờ hắn hắn mở bàn tay ra lần nữa, chuỗi hạt đã biến thành bột phấn, theo gió tung bay.
Dưới đáy mắt hắn ta một vệt kiên định dần dần nổi lên như bàn thạch ở trong dòng nước xiết nổi lên mặt nước.
Cuối cùng hắn ta đã đưa ra lựa chọn.
Tác giả :
Hắc Sắc Địa Bản