Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)
Chương 1
CHƯƠNG 1
Tả Ký tự nhận là một nông dân an phận.
Lúc hắn còn niên thiếu cũng từng được đưa đến học đường trong thành đọc qua vài năm đèn sách, vốn trong nhà cũng trông cậy vào hắn có thể thi đỗ công danh làm rạng rỡ tổ tông một phen. Ai ngờ được phong vân biến đổi, năm ấy lúc hắn mười bốn tuổi, song thân hắn gặp tai nạn mà song song qua đời. Lưu lại hắn cùng một đệ đệ tám tuổi, bàng hoàng không nơi nương tựa.
Bà con thân thích đồng hương cũng coi là phúc hậu, nhiều ít có thể giúp đỡ. Thế nhưng trông cậy vào người ta nuôi mình đọc sách, Tả Ký làm không được.
Vì thế Tả Ký liền thôi học hồi hương, an an phận phận mà làm một nông dân. Nói gì đi chăng nữa, bản thân mình cũng là một huynh trưởng, không thể để đệ đệ nhà mình chịu khổ đúng hay không?
Từ một văn nhược thư sinh vai không thể gánh tay không thể cầm tôi luyện thành một thô nhân tay thô chân to, bất quá cũng chỉ có mấy năm mà thôi.
Hiện tại hắn chăm bón vài mẫu hoa màu, ngày thường còn có thể giúp bà con láng giềng viết vài lá thư đề vài tấm biển vân vân, cũng coi như duẫn văn duẫn võ, một nhân vật tinh anh của Tả gia trang nha.
Hai năm này thế đạo thái bình, mưa thuận gió hoà, hơn nữa người cũng siêng năng không làm biếng, dành dụm được không ít tiền, Tả Ký cũng liền cân nhắc, cũng đến lúc thú cho đệ đệ nhà mình một nương tử. Lần trước đệ đệ từ chỗ học việc ở kinh thành trở về, hắn đã mượn rượu dò xét, tiểu tử kia đã sớm coi trọng nhị khuê nữ Triệu gia ở phía đông thôn trang, chỉ là vẫn xấu hổ không chịu thừa nhận, lại còn nói làm ca ca phải thú trước mới đúng lẽ.
Tiểu tử này! Bận tâm vớ vẩn. Hai huynh đệ từ nhỏ đã không có cha mẹ, hắn trong mưa trong gió khó khăn đem đệ đệ nuôi đến lớn như vậy, không nhìn hắn thành gia lập nghiệp bản thân mình có thể yên tâm sao? Hắn thành gia thì mình cũng không còn lo lắng, cũng coi như đối cha mẹ có một công đạo. Về sau lo chuyện của mình vẫn còn kịp chán.
Ngày hôm sau, hắn liền đi Triệu gia cầu hôn, người Triệu gia thật cũng sảng khoái, dù sao cũng là người cùng một thôn, hiểu rõ lẫn nhau. Nói huynh đệ bọn họ cũng sống không dễ dàng gì, cũng không cần sính lễ gì lớn, chỉ cần có thể để cho khuê nữ nhà bọn họ có một chỗ ở thì hôn sự coi như thành. Chẳng trách Triệu gia cố ý nói ra việc này, Tả gia huynh đệ vài năm này vẫn ở một gian thổ ốc nhỏ rộng ba gian, vẫn là không phân gian, cưới tân nương tử trở về, đương nhiên không có đạo lý nào vẫn ở chung với đại bá.
Tả Ký một ngụm nhận lời. Ngày đó sau khi về nhà ôm hũ đếm tiền nửa ngày, quyết định xây một cái nhà ngói năm gian. Tuy rằng tốn mớ tiền, nhưng chỉ cần đệ đệ ở thoải mái, cũng nở mặt nở mũi.
Nửa năm sau, Tả Ký tận mắt trông nom nhà cửa bắt xà lợp ngói, lại mở tiệc chiêu đãi láng giềng đâu vào đấy, nhìn tường trắng ngói đỏ rồi nghe giọng thì thầm khe khẽ của đôi vợ chồng son bên kia vách tường, chỉ cảm thấy nhân sinh cũng không có gì đáng tiếc.
Tả Ký nhân sinh không còn cầu gì hơn, chẳng qua duy trì được ba ngày.
Một ngày này, Tả Ký ở trong ruộng làm việc. Trước đó vài ngày bởi vì bận rộn chuyện nhà cửa, ruộng nương nhiều ít có chút chậm trễ. Mà giờ chuyện bên kia đã xong xuôi, hắn tức khắc cắm đầu cắm cổ vào chuyện ruộng nương. Đang lúc gieo giống cây cao lương chợt nghe thấy thôn xa xa bên kia truyền đến một trận ồn ào. Tả Ký đứng thẳng dậy, chống cuốc chim nhìn một hồi, không nhìn thấy cái gì hết. Đang do dự muốn hay không trở về xem đến tột cùng là cái gì thì gặp mấy đứa con nít ngày thường hay lẽo đẽo đi theo hắn chạy tới, còn cách thật xa liền hướng hắn ồn ào: “Tả đại ca, tả đại ca! Nhà mới của ngươi sập rồi, mau trở về xem a!”
Tả Ký trong lòng “lộp bộp” một chút. Bất chấp xen vào giữa hoa màu, quăng nông cụ chạy về nhà. Dọc theo đường đi toát ra vô số ý niệm trong đầu.
Đã cùng Triệu gia ước định hai tháng sau đón dâu, hiện tại sập nhà có phải điềm xấu hay không? Trong nhà tiền đã xài hết, nếu sập thật lấy gì mà sửa? Nhưng mà ngói gỗ dựng nhà đều là tự tay mình chọn, như thế nào lại không rắn chắc thế này, không hề có đạo lý a. Không lẽ là chọn ngày dựng nhà không đúng, hay là quên cúng ông thần nào rồi? Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, có lẽ là đám nhỏ này tinh nghịch gạt người cũng không chừng.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dưới chân hắn không dám dừng lại lấy một khắc, cắm đầu cắm cổ chạy vào thôn, từ xa ngẩng đầu liền thấy nhà ngói mới của mình vốn đứng sừng sững như hạc trong bầy gà thì bây giờ như một đống gạch vụn, nóc nhà không thấy một nửa, lộ ra đòn tay bên trong bị bẻ gẫy.
Tả Ký dừng chân, tin dữ trở thành sự thật, nhất thời ngược lại có chút vô thố. Hàng xóm thấy hắn đã trở lại, đều xông tới. Không đợi hắn hỏi đã tranh giành nhau kể lại tình cảnh mới vừa rồi.
Nguyên lai việc này không phải thời vận cũng không phải thiên tai, mà thuần túy là nhân họa (1).
Tả gia trang này nguyên bản chỉ là một cái thôn nhỏ bình thường, cũng không phải danh sơn đại xuyên (2), cũng không ở gần dịch lộ quan đạo (3), bởi vậy ngày thường lui tới bất quá chỉ có thôn xóm láng giềng, bà con dòng họ, hoặc vài người đến bán hàng rong mà thôi. Ai biết hôm nay thế nhưng có thể tiếp đãi hai vị cao nhân.
Nghe nói hai vị cao nhân này một người bạch y (4), một người thanh y (5), đều là khoảng hai mươi niên kỉ. Không biết ở đâu nhảy ra, ở trong thôn một người truy một người trốn, mới thấy còn đang ở đầu đường, nháy mắt đã qua cuối phố, nếu không phải người ở phía sau vừa đuổi vừa chửi, suýt nữa mọi người tưởng rằng ban ngày thấy ma.
Người trong thôn đều vội vã đóng cửa, chỉ từ khe hở cửa sổ len lén xem chừng. Hai vị kia đều cầm trường kiếm sáng loáng, đao kiếm không có mắt, ai lại dám tiếp cận hai vị ôn thần này chứ? Sau đó vị thanh y nhân bị truy kia có thể là phố phố đường đường chạy đến mê muội, một đầu đâm vào ngõ cụt. Sau đó nữa người nọ tạm dừng nhìn quanh rồi nhảy hai ba cái đã leo lên nóc nhà mới của Tả gia, bắt đầu mọi nơi đánh giá.
Này cũng khó trách, nóc nhà mới của Tả gia là cao nhất trong toàn bộ thôn, đúng là vị trí tốt nhất trên cao nhìn xuống. Bạch y nhân thân thủ cũng rất cao, cũng theo kẻ bị truy nhảy lên, hai người liền bắt đầu đánh nhau nhặng xị. Lúc này thái dương (6) giữa đỉnh đầu, đao kiếm chói lọi, thôn nhân đương nhiên nhìn không thấy được gì, chỉ cảm thấy hai luồng bóng dáng nhiễu lai nhiễu khứ (7), chỉ chốc lát chợt nghe ầm vang một tiếng, tân phòng Tả gia đã bay mất nóc.
Nhất thời bụi mù tràn ngập, mọi người chỉ nghe thấy vài tiếng cười quái dị, một đạo thanh ảnh hướng về phía tây nam chạy xa. Lại sau một lúc lâu, người áo trắng kia, nga, lúc này đã thành người áo xám, cũng loi ngoi chui ra từ đám gạch vụn, sắc mặt thật sự khó coi, phát hiện người áo xanh đã muốn không thấy tung tích, liền một quyền đấm vào vách tường.
Nguyên bản nhà mới của Tả gia chỉ mới mất nóc, giờ đến tường cũng đi theo ông bà ông vải.
Người nọ sau khi nện ngã tường, cũng một cái lắc mình liền chạy xa. Chỉ để lại thôn nhân (8) nghẹn họng nhìn trân trối.
Tả Ký nghe xong thiên thư kì văn trải qua mới vừa rồi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng giống như đang nằm mơ. Làm sao có người nhảy một cái có thể lên trên nóc nhà cao như vậy? Làm sao có người một quyền có thể nện ngã một mặt tường? Việc này thật là ly kỳ, thế nhưng các hương thân (9) cũng nói lời thật, lại có hiện trường tàn ốc (10) trước mặt, hắn không thể không tin. Hay là những chuyện truyền kỳ thần thoại thảo luận lúc nhàn rỗi đều là sự thật? Thực sự có loại người giang hồ võ công cao thâm sao?
Hương thân thấy hắn sắc mặt trắng bệch, chỉ đứng đó sững sờ, trong lòng cũng đều hiểu được, nói cho cùng tai họa rớt từ trên trời xuống như thế này, rớt trúng đầu ai thì cũng phải mộng nửa ngày. Cũng không khuyên gì nhiều, chậm rãi tản.
Tả Ký thượng vàng hạ cám suy nghĩ loạn một hồi, cũng chưa nghĩ ra phương hướng gì. Duy nhất may mắn chính là đệ đệ ngày hôm trước đã vào trong thành, giờ phút này khỏi phải lo lắng tức giận. Mắt thấy năm gian phòng sụp hết ba gian, đoạn tường tàn ngói, cơ hồ không thể sửa chữa, gần như phải xây cái mới. Hai tháng sau đệ đệ sẽ thành hôn, thời gian cùng tiền bạc hắn đều kiếm không nổi. Đây thì có gì là hảo?
Càng nóng vội ngược lại càng không đầu mối. Tả Ký trở lại phòng cũ, thế nhưng không biết nên làm cái gì cho tốt, liền như vậy ngơ ngác ngồi thẳng đến lúc lên đèn, thì cửa truyền đến tiếng gọi người.
Đi mở cửa vừa thấy, là Tả lão bá đức cao vọng trọng trong thôn, Tả Ký tuy rằng lo lắng nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng mời vào trong phòng. Tả lão bá chậm rãi nói ra ý đồ đến: nguyên lai là các hương thân đều biết hắn khó khăn. Trở về hợp lại tính toán rồi cử Tả lão bá đi đầu, đem chút vật liệu cùng tiền bạc sang đây, ước chừng có thể chèo chống một phần chi phí duy tu. Nhân công khỏi phải tìm, mấy ngày nữa nông nhàn, thôn nhân sẽ đến phụ giúp.
Tả Ký vừa cảm kích vừa hổ thẹn. Người ở quê tình cảm sâu đậm là điều không cần phải nói, chỉ oán chính mình, không duyên cớ huênh hoang khoác lác cái gì, nếu chỉ an phận xây mấy gian thổ ốc (11), trong túi cũng sẽ không trống trơn, còn phải nhờ người khác cứu cấp. Vô luận như thế nào, vấn đề khẩn cấp trước mắt xem như giải quyết. Thiếu nợ ân tình của người ta, cần mẫn trả mấy thì sau này vẫn còn mãi, luôn luôn trả không hết.
Tả Ký trong lòng buông lỏng, mới có lúc nhàn hạ nhớ tới chuyện tình ban ngày. Càng nghĩ càng cảm thấy lửa giận bùng lên. Như thế nào lại có thứ người như vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nhà người khác, trèo tường thượng ốc, gây tai vạ cho người ta, ngay cả câu giải thích cũng không nói đã phủi mông chạy mất. Có võ công thì sao chứ? Người giang hồ thì sao chứ? Người giang hồ là có thể hủy nhà người ta xong rồi không cần bồi sao? Cường đạo còn có quan binh trảo! Chỉ cần ở trên đời này, thì có thể chạy mất không để lại một câu? Việc này không thể cứ cho qua như vậy, phải có một lời giải thích!
____________________________
nhân họa (1): hoạ do người gây ra
danh sơn đại xuyên (2): danh lam thắng cảnh, chỉ nơi nổi tiếng
dịch lộ quan đạo (3): gần đường lớn, gần đường quan đi
bạch y (4): quần áo màu trắng
thanh y (5): quần áo màu xanh
thái dương (6): mặt trời
nhiễu lai nhiễu khứ (7): nhảy đến nhảy đi
thôn nhân (8): người trong thôn
hương thân (9): bà con hàng xóm láng giềng
tàn ốc (10): tàn tích của cái nhà đấy
thổ ốc (11): nhà vách bằng đất.
Bộ này chị Đào thích xài từ hán việt cho hợp ngữ cảnh cổ xưa, ta đã dịch sát nghĩa một số từ, tuy nhiên vẫn nên giữ lại một số nó mới có hương vị, chịu khó làm quen các nàng nhá, mỗi từ ta chỉ chú thích một lần, nếu gặp ở các chương sau sẽ k chú thích lại nữa
Tả Ký tự nhận là một nông dân an phận.
Lúc hắn còn niên thiếu cũng từng được đưa đến học đường trong thành đọc qua vài năm đèn sách, vốn trong nhà cũng trông cậy vào hắn có thể thi đỗ công danh làm rạng rỡ tổ tông một phen. Ai ngờ được phong vân biến đổi, năm ấy lúc hắn mười bốn tuổi, song thân hắn gặp tai nạn mà song song qua đời. Lưu lại hắn cùng một đệ đệ tám tuổi, bàng hoàng không nơi nương tựa.
Bà con thân thích đồng hương cũng coi là phúc hậu, nhiều ít có thể giúp đỡ. Thế nhưng trông cậy vào người ta nuôi mình đọc sách, Tả Ký làm không được.
Vì thế Tả Ký liền thôi học hồi hương, an an phận phận mà làm một nông dân. Nói gì đi chăng nữa, bản thân mình cũng là một huynh trưởng, không thể để đệ đệ nhà mình chịu khổ đúng hay không?
Từ một văn nhược thư sinh vai không thể gánh tay không thể cầm tôi luyện thành một thô nhân tay thô chân to, bất quá cũng chỉ có mấy năm mà thôi.
Hiện tại hắn chăm bón vài mẫu hoa màu, ngày thường còn có thể giúp bà con láng giềng viết vài lá thư đề vài tấm biển vân vân, cũng coi như duẫn văn duẫn võ, một nhân vật tinh anh của Tả gia trang nha.
Hai năm này thế đạo thái bình, mưa thuận gió hoà, hơn nữa người cũng siêng năng không làm biếng, dành dụm được không ít tiền, Tả Ký cũng liền cân nhắc, cũng đến lúc thú cho đệ đệ nhà mình một nương tử. Lần trước đệ đệ từ chỗ học việc ở kinh thành trở về, hắn đã mượn rượu dò xét, tiểu tử kia đã sớm coi trọng nhị khuê nữ Triệu gia ở phía đông thôn trang, chỉ là vẫn xấu hổ không chịu thừa nhận, lại còn nói làm ca ca phải thú trước mới đúng lẽ.
Tiểu tử này! Bận tâm vớ vẩn. Hai huynh đệ từ nhỏ đã không có cha mẹ, hắn trong mưa trong gió khó khăn đem đệ đệ nuôi đến lớn như vậy, không nhìn hắn thành gia lập nghiệp bản thân mình có thể yên tâm sao? Hắn thành gia thì mình cũng không còn lo lắng, cũng coi như đối cha mẹ có một công đạo. Về sau lo chuyện của mình vẫn còn kịp chán.
Ngày hôm sau, hắn liền đi Triệu gia cầu hôn, người Triệu gia thật cũng sảng khoái, dù sao cũng là người cùng một thôn, hiểu rõ lẫn nhau. Nói huynh đệ bọn họ cũng sống không dễ dàng gì, cũng không cần sính lễ gì lớn, chỉ cần có thể để cho khuê nữ nhà bọn họ có một chỗ ở thì hôn sự coi như thành. Chẳng trách Triệu gia cố ý nói ra việc này, Tả gia huynh đệ vài năm này vẫn ở một gian thổ ốc nhỏ rộng ba gian, vẫn là không phân gian, cưới tân nương tử trở về, đương nhiên không có đạo lý nào vẫn ở chung với đại bá.
Tả Ký một ngụm nhận lời. Ngày đó sau khi về nhà ôm hũ đếm tiền nửa ngày, quyết định xây một cái nhà ngói năm gian. Tuy rằng tốn mớ tiền, nhưng chỉ cần đệ đệ ở thoải mái, cũng nở mặt nở mũi.
Nửa năm sau, Tả Ký tận mắt trông nom nhà cửa bắt xà lợp ngói, lại mở tiệc chiêu đãi láng giềng đâu vào đấy, nhìn tường trắng ngói đỏ rồi nghe giọng thì thầm khe khẽ của đôi vợ chồng son bên kia vách tường, chỉ cảm thấy nhân sinh cũng không có gì đáng tiếc.
Tả Ký nhân sinh không còn cầu gì hơn, chẳng qua duy trì được ba ngày.
Một ngày này, Tả Ký ở trong ruộng làm việc. Trước đó vài ngày bởi vì bận rộn chuyện nhà cửa, ruộng nương nhiều ít có chút chậm trễ. Mà giờ chuyện bên kia đã xong xuôi, hắn tức khắc cắm đầu cắm cổ vào chuyện ruộng nương. Đang lúc gieo giống cây cao lương chợt nghe thấy thôn xa xa bên kia truyền đến một trận ồn ào. Tả Ký đứng thẳng dậy, chống cuốc chim nhìn một hồi, không nhìn thấy cái gì hết. Đang do dự muốn hay không trở về xem đến tột cùng là cái gì thì gặp mấy đứa con nít ngày thường hay lẽo đẽo đi theo hắn chạy tới, còn cách thật xa liền hướng hắn ồn ào: “Tả đại ca, tả đại ca! Nhà mới của ngươi sập rồi, mau trở về xem a!”
Tả Ký trong lòng “lộp bộp” một chút. Bất chấp xen vào giữa hoa màu, quăng nông cụ chạy về nhà. Dọc theo đường đi toát ra vô số ý niệm trong đầu.
Đã cùng Triệu gia ước định hai tháng sau đón dâu, hiện tại sập nhà có phải điềm xấu hay không? Trong nhà tiền đã xài hết, nếu sập thật lấy gì mà sửa? Nhưng mà ngói gỗ dựng nhà đều là tự tay mình chọn, như thế nào lại không rắn chắc thế này, không hề có đạo lý a. Không lẽ là chọn ngày dựng nhà không đúng, hay là quên cúng ông thần nào rồi? Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, có lẽ là đám nhỏ này tinh nghịch gạt người cũng không chừng.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dưới chân hắn không dám dừng lại lấy một khắc, cắm đầu cắm cổ chạy vào thôn, từ xa ngẩng đầu liền thấy nhà ngói mới của mình vốn đứng sừng sững như hạc trong bầy gà thì bây giờ như một đống gạch vụn, nóc nhà không thấy một nửa, lộ ra đòn tay bên trong bị bẻ gẫy.
Tả Ký dừng chân, tin dữ trở thành sự thật, nhất thời ngược lại có chút vô thố. Hàng xóm thấy hắn đã trở lại, đều xông tới. Không đợi hắn hỏi đã tranh giành nhau kể lại tình cảnh mới vừa rồi.
Nguyên lai việc này không phải thời vận cũng không phải thiên tai, mà thuần túy là nhân họa (1).
Tả gia trang này nguyên bản chỉ là một cái thôn nhỏ bình thường, cũng không phải danh sơn đại xuyên (2), cũng không ở gần dịch lộ quan đạo (3), bởi vậy ngày thường lui tới bất quá chỉ có thôn xóm láng giềng, bà con dòng họ, hoặc vài người đến bán hàng rong mà thôi. Ai biết hôm nay thế nhưng có thể tiếp đãi hai vị cao nhân.
Nghe nói hai vị cao nhân này một người bạch y (4), một người thanh y (5), đều là khoảng hai mươi niên kỉ. Không biết ở đâu nhảy ra, ở trong thôn một người truy một người trốn, mới thấy còn đang ở đầu đường, nháy mắt đã qua cuối phố, nếu không phải người ở phía sau vừa đuổi vừa chửi, suýt nữa mọi người tưởng rằng ban ngày thấy ma.
Người trong thôn đều vội vã đóng cửa, chỉ từ khe hở cửa sổ len lén xem chừng. Hai vị kia đều cầm trường kiếm sáng loáng, đao kiếm không có mắt, ai lại dám tiếp cận hai vị ôn thần này chứ? Sau đó vị thanh y nhân bị truy kia có thể là phố phố đường đường chạy đến mê muội, một đầu đâm vào ngõ cụt. Sau đó nữa người nọ tạm dừng nhìn quanh rồi nhảy hai ba cái đã leo lên nóc nhà mới của Tả gia, bắt đầu mọi nơi đánh giá.
Này cũng khó trách, nóc nhà mới của Tả gia là cao nhất trong toàn bộ thôn, đúng là vị trí tốt nhất trên cao nhìn xuống. Bạch y nhân thân thủ cũng rất cao, cũng theo kẻ bị truy nhảy lên, hai người liền bắt đầu đánh nhau nhặng xị. Lúc này thái dương (6) giữa đỉnh đầu, đao kiếm chói lọi, thôn nhân đương nhiên nhìn không thấy được gì, chỉ cảm thấy hai luồng bóng dáng nhiễu lai nhiễu khứ (7), chỉ chốc lát chợt nghe ầm vang một tiếng, tân phòng Tả gia đã bay mất nóc.
Nhất thời bụi mù tràn ngập, mọi người chỉ nghe thấy vài tiếng cười quái dị, một đạo thanh ảnh hướng về phía tây nam chạy xa. Lại sau một lúc lâu, người áo trắng kia, nga, lúc này đã thành người áo xám, cũng loi ngoi chui ra từ đám gạch vụn, sắc mặt thật sự khó coi, phát hiện người áo xanh đã muốn không thấy tung tích, liền một quyền đấm vào vách tường.
Nguyên bản nhà mới của Tả gia chỉ mới mất nóc, giờ đến tường cũng đi theo ông bà ông vải.
Người nọ sau khi nện ngã tường, cũng một cái lắc mình liền chạy xa. Chỉ để lại thôn nhân (8) nghẹn họng nhìn trân trối.
Tả Ký nghe xong thiên thư kì văn trải qua mới vừa rồi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng giống như đang nằm mơ. Làm sao có người nhảy một cái có thể lên trên nóc nhà cao như vậy? Làm sao có người một quyền có thể nện ngã một mặt tường? Việc này thật là ly kỳ, thế nhưng các hương thân (9) cũng nói lời thật, lại có hiện trường tàn ốc (10) trước mặt, hắn không thể không tin. Hay là những chuyện truyền kỳ thần thoại thảo luận lúc nhàn rỗi đều là sự thật? Thực sự có loại người giang hồ võ công cao thâm sao?
Hương thân thấy hắn sắc mặt trắng bệch, chỉ đứng đó sững sờ, trong lòng cũng đều hiểu được, nói cho cùng tai họa rớt từ trên trời xuống như thế này, rớt trúng đầu ai thì cũng phải mộng nửa ngày. Cũng không khuyên gì nhiều, chậm rãi tản.
Tả Ký thượng vàng hạ cám suy nghĩ loạn một hồi, cũng chưa nghĩ ra phương hướng gì. Duy nhất may mắn chính là đệ đệ ngày hôm trước đã vào trong thành, giờ phút này khỏi phải lo lắng tức giận. Mắt thấy năm gian phòng sụp hết ba gian, đoạn tường tàn ngói, cơ hồ không thể sửa chữa, gần như phải xây cái mới. Hai tháng sau đệ đệ sẽ thành hôn, thời gian cùng tiền bạc hắn đều kiếm không nổi. Đây thì có gì là hảo?
Càng nóng vội ngược lại càng không đầu mối. Tả Ký trở lại phòng cũ, thế nhưng không biết nên làm cái gì cho tốt, liền như vậy ngơ ngác ngồi thẳng đến lúc lên đèn, thì cửa truyền đến tiếng gọi người.
Đi mở cửa vừa thấy, là Tả lão bá đức cao vọng trọng trong thôn, Tả Ký tuy rằng lo lắng nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng mời vào trong phòng. Tả lão bá chậm rãi nói ra ý đồ đến: nguyên lai là các hương thân đều biết hắn khó khăn. Trở về hợp lại tính toán rồi cử Tả lão bá đi đầu, đem chút vật liệu cùng tiền bạc sang đây, ước chừng có thể chèo chống một phần chi phí duy tu. Nhân công khỏi phải tìm, mấy ngày nữa nông nhàn, thôn nhân sẽ đến phụ giúp.
Tả Ký vừa cảm kích vừa hổ thẹn. Người ở quê tình cảm sâu đậm là điều không cần phải nói, chỉ oán chính mình, không duyên cớ huênh hoang khoác lác cái gì, nếu chỉ an phận xây mấy gian thổ ốc (11), trong túi cũng sẽ không trống trơn, còn phải nhờ người khác cứu cấp. Vô luận như thế nào, vấn đề khẩn cấp trước mắt xem như giải quyết. Thiếu nợ ân tình của người ta, cần mẫn trả mấy thì sau này vẫn còn mãi, luôn luôn trả không hết.
Tả Ký trong lòng buông lỏng, mới có lúc nhàn hạ nhớ tới chuyện tình ban ngày. Càng nghĩ càng cảm thấy lửa giận bùng lên. Như thế nào lại có thứ người như vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nhà người khác, trèo tường thượng ốc, gây tai vạ cho người ta, ngay cả câu giải thích cũng không nói đã phủi mông chạy mất. Có võ công thì sao chứ? Người giang hồ thì sao chứ? Người giang hồ là có thể hủy nhà người ta xong rồi không cần bồi sao? Cường đạo còn có quan binh trảo! Chỉ cần ở trên đời này, thì có thể chạy mất không để lại một câu? Việc này không thể cứ cho qua như vậy, phải có một lời giải thích!
____________________________
nhân họa (1): hoạ do người gây ra
danh sơn đại xuyên (2): danh lam thắng cảnh, chỉ nơi nổi tiếng
dịch lộ quan đạo (3): gần đường lớn, gần đường quan đi
bạch y (4): quần áo màu trắng
thanh y (5): quần áo màu xanh
thái dương (6): mặt trời
nhiễu lai nhiễu khứ (7): nhảy đến nhảy đi
thôn nhân (8): người trong thôn
hương thân (9): bà con hàng xóm láng giềng
tàn ốc (10): tàn tích của cái nhà đấy
thổ ốc (11): nhà vách bằng đất.
Bộ này chị Đào thích xài từ hán việt cho hợp ngữ cảnh cổ xưa, ta đã dịch sát nghĩa một số từ, tuy nhiên vẫn nên giữ lại một số nó mới có hương vị, chịu khó làm quen các nàng nhá, mỗi từ ta chỉ chú thích một lần, nếu gặp ở các chương sau sẽ k chú thích lại nữa
Tác giả :
Đào Phù