Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 7 - Chương 1: Nhạc Dương Vương
Cách ngày mười lăm tháng tám còn khoảng hai tháng, Tô Chuyết thong thả chậm rãi, nhàn nhã rời Lạc Dương, cưỡi lừa đi về phía tây, thẳng đến Lương Châu, ngóng nhìn Tây Hạ. Sau đó Nam Chiết, tới Thục Trung, bấm ngón tay tính ra, ngày giờ không nhiều, cũng không còn du lịch, leo lên đò ngang, đi xuôi dòng, trải qua Tam Hạp, đến cảnh nội Hồ Nam, rồi bỏ thuyền lên bờ.
Huyện thành Nhạc Dương dân giàu vật nhiều, địa linh nhân kiệt. Từ xưa đến nay, chính là con đường quan trọng nối liền Nam Bắc. Tiếp giáp Động Đình, phong cảnh càng thêm tuyệt hảo. Từ nhà Đường đến nay, vô số tài tử thi sĩ, ghi thơ viết văn, lưu danh bách thế.
Tô Chuyết ngồi nghiêng trên lưng lừa, rốt cục vào mùng mười tháng tám đã sớm chạy tới thành Nhạc Dương. Vừa mới vào cửa thành, người đến người đi trên đường cái, náo nhiệt vô cùng. Cờ hiệu của cửa hàng bên đường, mê hoặc tầm mắt người. Tô Chuyết lại tựa hồ như có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, cách đường phố phồn hoa, vẫn liếc mắt nhìn thấy Hoa Bình ngồi ở trong quán trà.
Hoa Bình đang bưng chén trà, mỉm cười với Tô Chuyết. Tô Chuyết bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi về phía quán trà. Hoa Bình đã sớm châm chén trà xanh cho y, cười nói: "Sao cậu giờ mới đến? Nếu như không phải ta sớm đến đây nửa tháng, chỉ sợ hiện tại ngay cả một gian khách sạn cũng không tìm được!"
Tô Chuyết sững sờ, hỏi: "Nửa tháng trước huynh đã đến rồi sao? Đến làm gì hả?"
Hoa Bình đáp: "Đương nhiên là đến đánh trận gió thu này cùng cậu a! Lại nói, Vệ phủ nước sâu như vậy, ta mà không giúp cậu, cậu có thể ứng phó rồi sao?"
Tô Chuyết mắng: "Thế nhưng huynh cũng quá nhiệt tình chút đi! Người Vệ hầu mời chính là ta, đâu có mời huynh. Huynh đi tay không thế này, e rằng phải bị sập cửa vào mặt."
Hoa Bình lắc đầu, nói ra: "Bằng vào tên tuổi trên giang hồ của Tô đại công tử, ta còn sợ không vào được cửa Vệ gia sao?"
Tô Chuyết cười ha ha, bỗng nhiên nảy sinh cảnh giác. Y bất động thanh sắc, liếc nhìn hai bên trái phái. Quả nhiên ở trà lâu tửu quán bên đường, có rất nhiều người nhìn về phía mình. Những người này đều mặc kiểu áo đuôi ngắn, đeo đao mang kiếm, đều là nhân vật võ lâm. Bọn hắn phát giác ánh mắt của Tô Chuyết quét tới, vội cúi đầu che giấu.
Trên mặt Tô Chuyết cười nhẹ, trong miệng lại thở dài: "Nghĩ không ra thành Nhạc Dương nho nhỏ, thế mà tụ tập nhiều võ lâm cao thủ như vậy, quả thật không đơn giản a!"
Hoa Bình không có nghe rõ, hỏi: "Ngươi nói gì hả?"
Tô Chuyết cười cười, đáp: "Ta nói là, trong thành cực kỳ oi bức, không bằng chúng ta thừa dịp ra khỏi thành, đến bên hồ Động Đình đi du ngoạn một phen, như thế nào?"
Hoa Bình gật đầu đồng ý, lập tức phân phó tiểu nhị quán trà mang lừa đen và quà tặng lễ của Tô Chuyết về khách sạn, còn gã thì theo Tô Chuyết đi bộ ra khỏi thành. Vừa ra khỏi cửa thành, đã không còn nhiều người nữa rồi, rõ ràng thanh tĩnh không ít.
Hoa Bình không nhịn được thở dài: "Thật không nghĩ tới, lễ mừng thọ của một Nhạc Dương hầu, lại có nhiều người đến như vậy. Khách sạn lớn nhỏ trong thành, vào vào ngày trước đã ở đầy toàn bộ. Thế nhưng vẫn có người không ngừng tuôn vào trong thành. Không chỉ có quan lớn trong triều, còn có rất nhiều nhân vật giang hồ."
Tô Chuyết sớm đã ngờ tới tình hình như thế, cười nói: "Mặt mũi của Vệ gia lớn, ai mà không dám đến hả? Huynh cũng đã biết Vệ Tiềm rốt cuộc là ai rồi chứ?"
Hoa Bình hiển nhiên biết rất ít chuyện này, nghi ngờ nói: "Không phải hắn chỉ là một Thiên hộ hầu thôi sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Hắn cũng chẳng phải một Thiên hộ hầu đơn giản như vậy. Vệ Tiềm tên thật là Vệ Tiềm Long, vì phòng ngừa phạm vào việc kiêng kị của Hoàng đế, mới đổi tên thành Vệ Tiềm. Tuy hắn chỉ là hầu tước, nhưng trên giang hồ, trên quan trường, có không ít người lén lút xưng hô hắn là Nhạc Dương Vương, huynh có biết vì sao không?"
Hoa Bình mờ mịt lắc đầu, Tô Chuyết giải thích nói: "Hơn hai mươi năm trước, Vệ Tiềm đã có danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Lúc ấy thiên hạ phân liệt, chư quốc hỗn chiến. Vệ Tiềm nguyên quán ở Nhạc Châu, dựa vào một thanh thần kiếm của mình, giữ được một phương bình an. Sau đó liên tiếp đánh bại cao thủ của tam đại phái, trên giang hồ nhất thời thanh thế vô lượng."
"Về sau Thái tổ khởi sự (đấu tranh chính trị vũ trang̣), phía bắc Trường Giang đột nhiên quy thuận, chỉ có các nước Giang Nam Lý Đường, Tây Nam Thục quốc dựa vào địa hình hiểm yếu chống lại. Lúc ấy bắc có Khiết Đan, chiếm cứ mấy châu Yên Vân, nhìn chằm chằm. Tây có Tây Hạ, dao động không ngừng. Thái tổ kiến quốc, trên đà phát triển, bách phế đãi hưng (còn có rất nhiều việc cần phải làm), không có lực để Nam chinh. Lúc ấy Vệ Tiềm đã ngầm trở thành người đứng đầu võ lâm Giang Nam. Hắn biết rõ thiên mệnh sở quy (chỉ sự thay đổi triều đại), liền liên lạc các phái hào hiệp ở Giang Nam, không ngừng ở Nam Đường, sau các nước Thục khởi sự, phối hợp tác chiến đại quân Thái tổ, rốt cục thuận lợi bình định Giang Nam."
Tô Chuyết dừng một chút, lại nói: "Về sau Thái tổ luận công ban thưởng, Vệ Tiềm lại phong kiếm rồi rời đi, chèo thuyền du ngoạn Động Đình, không hỏi việc triều đình. Thái tổ đành phải phong cho hắn một chức hầu tước suông, xem như biểu thị khâm phục và ngưỡng mộ với hắn. Mặc dù Vệ Tiềm không hỏi chính sự, nhưng trên giang hồ lại không có người bất kính, môn nhân đệ tử cũng nhiều người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, thế lực không thể khinh thường."
Hoa Bình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Trách không được lần chúc thọ này của hắn, chẳng những đại thần triều đình muốn tới, rất nhiều nhân vật giang hồ cũng chạy theo như vịt. Bất quá, cậu mới hành tẩu giang hồ hơn một năm, sao biết nhiều vậy chứ?"
Tô Chuyết thở dài đáp: "Lúc trước sư phụ từng nói với ta, rất là tôn sùng Vệ Tiềm. Đáng tiếc ta lại không để trong lòng, thẳng đến năm ngoái khi ta nghe được ba chữ Nhạc Dương Vương, thế mà không nghĩ tới. Huynh còn nhớ rõ khi ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), Vạn Thương đã nói gì trước khi chết sao? Lúc ấy hắn nói, Nhạc Dương Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Lúc ấy ta vẫn chưa để ý, nhưng bây giờ xem ra, lần thọ yến này lại không có đơn giản như vậy a!"
Hoa Bình hít một hơi, cũng nhớ tới chuyện lúc đó, nói: "Vậy Vệ Tiềm mời cậu, không phải muốn bày Hồng Môn Yến chứ?"
Tô Chuyết cười nói: "Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chỗ nào xứng với đường đường Nhạc Dương Vương cố ý bày cho ta Hồng Môn Yến gì! Yên tâm, nhập gia tùy tục, yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt rồi!"
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến bên hồ. Trên hồ đang có hai chiếc thuyền lớn, bề ngoài giống nhau, đánh lấy cờ hiệu tương đồng. Chỉ là một chiếc cách bờ, một chiếc đang lái về phía bờ. Tô Chuyết nhất thời hiếu kì, hỏi: "Hoa Bình, huynh nhìn hai chiếc thuyền kia, giống nhau như đúc. Thế nhưng chiếc cách bờ lại đi mười phần chậm chạp, chiếc gần bờ lại vô cùng nhẹ nhàng."
Hoa Bình xùy một tiếng, nói: "Lái chậm đương nhiên là chuyên chở rất nhiều hàng hóa, tháo hàng, lúc trở về địa điểm xuất phát cũng nhanh, điều này cũng không biết sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, nghi ngờ nói: "Thế nhưng Động Đình hồ đâu phải là đường chuyên vận tải bằng đường thủy, sao lại có thuyền hàng lớn như thế? Lại nói chiếc thuyền kia rõ ràng là du thuyền!"
Hoa Bình hoài nghi Tô Chuyết suy nghĩ lung tung, không muốn để ý đến y, chỉ vào một tòa lương đình cũ nát phía trước, nói ra: "Chúng ta đến đó ngồi chút đi."
Vừa dứt lời, trước mặt lóe lên bóng người, một người nhảy ra từ bụi cây bên đường. Chỉ thấy hắn thân mang áo đay vải thô, tay cầm cương đao đầy quỷ, tướng mạo dữ tợn, cười âm lãnh hướng về phía hai người, lạnh lùng nói: "Tô Chuyết, ngươi biết ta là ai không?"
Tô Chuyết hơi sững sờ, mờ mịt nói: "Chúng ta từng gặp mặt sao?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta và ngươi chưa từng gặp mặt. Bất quá, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện trên Cam Lương Đạo một tháng trước rồi sao?"
Tô Chuyết "A" một tiếng, cười nói: "Thật có lỗi, ta là người có lòng dạ rỗng rãi, cho dù có người đắc tội ta, ta cũng sẽ không để trong lòng. Chuyện một tháng trước, chỉ sợ không nhớ được đâu!"
Người kia nặng nề hừ một tiếng, tức giận đến cực điểm, lớn tiếng nói: "Trí nhớ ngươi kém thế! Vậy ta liền đề tỉnh một câu cho ngươi, miễn cho ngươi đến trên đường hoàng tuyền, vẫn là con quỷ chết oan! Ngươi còn nhớ cái tên Hùng Văn Long chứ? Ta chính là em trai hắn, Hùng Văn Hổ. Một tháng trước đó, ngươi bày âm mưu quỷ kế, hại đại ca ta gãy mất hai chân. Hôm nay ta chính là đến đòi về công đạo này!"
Huyện thành Nhạc Dương dân giàu vật nhiều, địa linh nhân kiệt. Từ xưa đến nay, chính là con đường quan trọng nối liền Nam Bắc. Tiếp giáp Động Đình, phong cảnh càng thêm tuyệt hảo. Từ nhà Đường đến nay, vô số tài tử thi sĩ, ghi thơ viết văn, lưu danh bách thế.
Tô Chuyết ngồi nghiêng trên lưng lừa, rốt cục vào mùng mười tháng tám đã sớm chạy tới thành Nhạc Dương. Vừa mới vào cửa thành, người đến người đi trên đường cái, náo nhiệt vô cùng. Cờ hiệu của cửa hàng bên đường, mê hoặc tầm mắt người. Tô Chuyết lại tựa hồ như có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, cách đường phố phồn hoa, vẫn liếc mắt nhìn thấy Hoa Bình ngồi ở trong quán trà.
Hoa Bình đang bưng chén trà, mỉm cười với Tô Chuyết. Tô Chuyết bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi về phía quán trà. Hoa Bình đã sớm châm chén trà xanh cho y, cười nói: "Sao cậu giờ mới đến? Nếu như không phải ta sớm đến đây nửa tháng, chỉ sợ hiện tại ngay cả một gian khách sạn cũng không tìm được!"
Tô Chuyết sững sờ, hỏi: "Nửa tháng trước huynh đã đến rồi sao? Đến làm gì hả?"
Hoa Bình đáp: "Đương nhiên là đến đánh trận gió thu này cùng cậu a! Lại nói, Vệ phủ nước sâu như vậy, ta mà không giúp cậu, cậu có thể ứng phó rồi sao?"
Tô Chuyết mắng: "Thế nhưng huynh cũng quá nhiệt tình chút đi! Người Vệ hầu mời chính là ta, đâu có mời huynh. Huynh đi tay không thế này, e rằng phải bị sập cửa vào mặt."
Hoa Bình lắc đầu, nói ra: "Bằng vào tên tuổi trên giang hồ của Tô đại công tử, ta còn sợ không vào được cửa Vệ gia sao?"
Tô Chuyết cười ha ha, bỗng nhiên nảy sinh cảnh giác. Y bất động thanh sắc, liếc nhìn hai bên trái phái. Quả nhiên ở trà lâu tửu quán bên đường, có rất nhiều người nhìn về phía mình. Những người này đều mặc kiểu áo đuôi ngắn, đeo đao mang kiếm, đều là nhân vật võ lâm. Bọn hắn phát giác ánh mắt của Tô Chuyết quét tới, vội cúi đầu che giấu.
Trên mặt Tô Chuyết cười nhẹ, trong miệng lại thở dài: "Nghĩ không ra thành Nhạc Dương nho nhỏ, thế mà tụ tập nhiều võ lâm cao thủ như vậy, quả thật không đơn giản a!"
Hoa Bình không có nghe rõ, hỏi: "Ngươi nói gì hả?"
Tô Chuyết cười cười, đáp: "Ta nói là, trong thành cực kỳ oi bức, không bằng chúng ta thừa dịp ra khỏi thành, đến bên hồ Động Đình đi du ngoạn một phen, như thế nào?"
Hoa Bình gật đầu đồng ý, lập tức phân phó tiểu nhị quán trà mang lừa đen và quà tặng lễ của Tô Chuyết về khách sạn, còn gã thì theo Tô Chuyết đi bộ ra khỏi thành. Vừa ra khỏi cửa thành, đã không còn nhiều người nữa rồi, rõ ràng thanh tĩnh không ít.
Hoa Bình không nhịn được thở dài: "Thật không nghĩ tới, lễ mừng thọ của một Nhạc Dương hầu, lại có nhiều người đến như vậy. Khách sạn lớn nhỏ trong thành, vào vào ngày trước đã ở đầy toàn bộ. Thế nhưng vẫn có người không ngừng tuôn vào trong thành. Không chỉ có quan lớn trong triều, còn có rất nhiều nhân vật giang hồ."
Tô Chuyết sớm đã ngờ tới tình hình như thế, cười nói: "Mặt mũi của Vệ gia lớn, ai mà không dám đến hả? Huynh cũng đã biết Vệ Tiềm rốt cuộc là ai rồi chứ?"
Hoa Bình hiển nhiên biết rất ít chuyện này, nghi ngờ nói: "Không phải hắn chỉ là một Thiên hộ hầu thôi sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Hắn cũng chẳng phải một Thiên hộ hầu đơn giản như vậy. Vệ Tiềm tên thật là Vệ Tiềm Long, vì phòng ngừa phạm vào việc kiêng kị của Hoàng đế, mới đổi tên thành Vệ Tiềm. Tuy hắn chỉ là hầu tước, nhưng trên giang hồ, trên quan trường, có không ít người lén lút xưng hô hắn là Nhạc Dương Vương, huynh có biết vì sao không?"
Hoa Bình mờ mịt lắc đầu, Tô Chuyết giải thích nói: "Hơn hai mươi năm trước, Vệ Tiềm đã có danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Lúc ấy thiên hạ phân liệt, chư quốc hỗn chiến. Vệ Tiềm nguyên quán ở Nhạc Châu, dựa vào một thanh thần kiếm của mình, giữ được một phương bình an. Sau đó liên tiếp đánh bại cao thủ của tam đại phái, trên giang hồ nhất thời thanh thế vô lượng."
"Về sau Thái tổ khởi sự (đấu tranh chính trị vũ trang̣), phía bắc Trường Giang đột nhiên quy thuận, chỉ có các nước Giang Nam Lý Đường, Tây Nam Thục quốc dựa vào địa hình hiểm yếu chống lại. Lúc ấy bắc có Khiết Đan, chiếm cứ mấy châu Yên Vân, nhìn chằm chằm. Tây có Tây Hạ, dao động không ngừng. Thái tổ kiến quốc, trên đà phát triển, bách phế đãi hưng (còn có rất nhiều việc cần phải làm), không có lực để Nam chinh. Lúc ấy Vệ Tiềm đã ngầm trở thành người đứng đầu võ lâm Giang Nam. Hắn biết rõ thiên mệnh sở quy (chỉ sự thay đổi triều đại), liền liên lạc các phái hào hiệp ở Giang Nam, không ngừng ở Nam Đường, sau các nước Thục khởi sự, phối hợp tác chiến đại quân Thái tổ, rốt cục thuận lợi bình định Giang Nam."
Tô Chuyết dừng một chút, lại nói: "Về sau Thái tổ luận công ban thưởng, Vệ Tiềm lại phong kiếm rồi rời đi, chèo thuyền du ngoạn Động Đình, không hỏi việc triều đình. Thái tổ đành phải phong cho hắn một chức hầu tước suông, xem như biểu thị khâm phục và ngưỡng mộ với hắn. Mặc dù Vệ Tiềm không hỏi chính sự, nhưng trên giang hồ lại không có người bất kính, môn nhân đệ tử cũng nhiều người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, thế lực không thể khinh thường."
Hoa Bình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Trách không được lần chúc thọ này của hắn, chẳng những đại thần triều đình muốn tới, rất nhiều nhân vật giang hồ cũng chạy theo như vịt. Bất quá, cậu mới hành tẩu giang hồ hơn một năm, sao biết nhiều vậy chứ?"
Tô Chuyết thở dài đáp: "Lúc trước sư phụ từng nói với ta, rất là tôn sùng Vệ Tiềm. Đáng tiếc ta lại không để trong lòng, thẳng đến năm ngoái khi ta nghe được ba chữ Nhạc Dương Vương, thế mà không nghĩ tới. Huynh còn nhớ rõ khi ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò), Vạn Thương đã nói gì trước khi chết sao? Lúc ấy hắn nói, Nhạc Dương Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Lúc ấy ta vẫn chưa để ý, nhưng bây giờ xem ra, lần thọ yến này lại không có đơn giản như vậy a!"
Hoa Bình hít một hơi, cũng nhớ tới chuyện lúc đó, nói: "Vậy Vệ Tiềm mời cậu, không phải muốn bày Hồng Môn Yến chứ?"
Tô Chuyết cười nói: "Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chỗ nào xứng với đường đường Nhạc Dương Vương cố ý bày cho ta Hồng Môn Yến gì! Yên tâm, nhập gia tùy tục, yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt rồi!"
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến bên hồ. Trên hồ đang có hai chiếc thuyền lớn, bề ngoài giống nhau, đánh lấy cờ hiệu tương đồng. Chỉ là một chiếc cách bờ, một chiếc đang lái về phía bờ. Tô Chuyết nhất thời hiếu kì, hỏi: "Hoa Bình, huynh nhìn hai chiếc thuyền kia, giống nhau như đúc. Thế nhưng chiếc cách bờ lại đi mười phần chậm chạp, chiếc gần bờ lại vô cùng nhẹ nhàng."
Hoa Bình xùy một tiếng, nói: "Lái chậm đương nhiên là chuyên chở rất nhiều hàng hóa, tháo hàng, lúc trở về địa điểm xuất phát cũng nhanh, điều này cũng không biết sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, nghi ngờ nói: "Thế nhưng Động Đình hồ đâu phải là đường chuyên vận tải bằng đường thủy, sao lại có thuyền hàng lớn như thế? Lại nói chiếc thuyền kia rõ ràng là du thuyền!"
Hoa Bình hoài nghi Tô Chuyết suy nghĩ lung tung, không muốn để ý đến y, chỉ vào một tòa lương đình cũ nát phía trước, nói ra: "Chúng ta đến đó ngồi chút đi."
Vừa dứt lời, trước mặt lóe lên bóng người, một người nhảy ra từ bụi cây bên đường. Chỉ thấy hắn thân mang áo đay vải thô, tay cầm cương đao đầy quỷ, tướng mạo dữ tợn, cười âm lãnh hướng về phía hai người, lạnh lùng nói: "Tô Chuyết, ngươi biết ta là ai không?"
Tô Chuyết hơi sững sờ, mờ mịt nói: "Chúng ta từng gặp mặt sao?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta và ngươi chưa từng gặp mặt. Bất quá, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện trên Cam Lương Đạo một tháng trước rồi sao?"
Tô Chuyết "A" một tiếng, cười nói: "Thật có lỗi, ta là người có lòng dạ rỗng rãi, cho dù có người đắc tội ta, ta cũng sẽ không để trong lòng. Chuyện một tháng trước, chỉ sợ không nhớ được đâu!"
Người kia nặng nề hừ một tiếng, tức giận đến cực điểm, lớn tiếng nói: "Trí nhớ ngươi kém thế! Vậy ta liền đề tỉnh một câu cho ngươi, miễn cho ngươi đến trên đường hoàng tuyền, vẫn là con quỷ chết oan! Ngươi còn nhớ cái tên Hùng Văn Long chứ? Ta chính là em trai hắn, Hùng Văn Hổ. Một tháng trước đó, ngươi bày âm mưu quỷ kế, hại đại ca ta gãy mất hai chân. Hôm nay ta chính là đến đòi về công đạo này!"
Tác giả :
Chu Tiểu Xuyên