Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 14 - Chương 25: Quán rượu
Cửa chính Ngụy phủ vẫn rộng mở như cũ, bởi vì Ngụy Chu Lễ sinh hoạt giản dị, không nhiều hạ nhân. Tô Chuyết một mạch đi vào trong phủ, cũng không thấy người nào ngăn cản. Trong chính sảnh không người, ba người liền vòng đến hậu viện.
Vừa mới vào hoa viên, đúng lúc trông thấy trong đình bên cạnh con đường hoa, một thiếu niên mười một mười hai tuổi đang nằm trên bàn đá viết chữ, chính là con trai của Ngụy Chu Lễ đã trông thấy vào hôm đó. Tô Chuyết nhịn không được bước lên trước, đứng phía sau thiếu niên mà nhìn. Tay chân y rất nhẹ, không phát ra một chút tiếng động, thiếu niên nghiêm túc viết chữ cũng không có phát giác.
Tần Lôi và Lý Hoành hai mặt nhìn nhau, nhưng không tiện tiến lên quấy rầy, đành phải nhẫn nại chờ đợi. Tô Chuyết xem nửa ngày, nhịn không được thì thầm:
- Nhiên tần dĩ khu khu chi địa, trí vạn thừa chi thế, tự bát châu nhi triêu đồng liệt, bách hữu dư niên hĩ. Nhiên hậu dĩ chi gia, hào hàm vi quan; nhất phu tác nan nhi thất miếu huy, thân tử nhân thủ, vi thiên hạ tiếu giả, hà dã? Nhân nghĩa bất thi nhi công thủ chi thế dị dã.
(Văn dịch: Nhưng nước Tần dựa vào bản địa không lớn, đạt được quyền thế đế vương, quản hạt tám châu, mà khiến cho sáu nước ngang hàng tới triều bái, đã có hơn một trăm năm; sau đó đem thiên hạ làm nhà, đem hào sơn Hàm Cốc quan làm nội cung; nhưng khi một người phát động khởi nghĩa, cơ nghiệp đế vương liền hủy diệt, Hoàng đế chết trong tay người khác, bị người trong thiên hạ cười mỉa, đây là vì sao? Là do không áp dụng nhân nghĩa, tình thế đánh chiếm thiên hạ và giữ vững thiên hạ lại khác biệt.)
Lúc y đọc câu đầu tiên, thiếu niên đã cảm giác được, gác bút lại, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Tiên sinh!
Tô Chuyết dạy sách ba năm, rất có thiện cảm với học sinh. Trong lòng của y tuy rằng bởi vì vụ án khó giải mà mây đen bao phủ, trên mặt vẫn mỉm cười nói:
- Đây là « Quá Tần luận » của danh sĩ Tây Hán Giả Nghị, nghĩ không ra tuổi ngươi còn nhỏ mà đã bắt đầu học văn chương như này!
Thiếu niên cung kính đáp:
- Tiên sinh quá khen. Đây là bài tập mẫu thân bố trí cho học sinh, kỳ thật có rất nhiều chỗ học sinh chỉ hiểu biết lơ mơ!
Tô Chuyết nói:
- Thiếu niên độ tuổi như ngươi còn đang học tập Khổng Mạnh, Tứ thư. Học loại văn chương này quả thực khó gặp. Tuổi ngươi còn nhỏ có thể lĩnh ngộ nguyên vẹn đã không dễ dàng rồi!
Y tiện tay lật qua văn chương ghi chép trên bàn, phát hiện Quá Tần luận được chép bốn, năm lần. Ở phía trước còn có « Gián Trục Khách Thư » của Lý Tư, « Ngũ Đố » của Hàn Phi Tử và « Gián Thái Tông Thập Tư Thư » của Ngụy Chinh. Tô Chuyết càng xem càng thấy lạ, hỏi:
- Đây đều là bài tập lệnh đường bố trí ư? Vì sao mấy quyển sách trước chỉ chép một hai lần, mà quyển Quá Tần luận cuối cùng lại chép đến bốn, năm lần?
Thiếu niên đáp:
- Hai ngày nay mẫu thân liên tục bận rộn, không có thời gian bố trí bài tập mới. Bởi vậy học sinh liền chép lại quyển này mấy lần!
Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi:
- Nghe nói các ngươi muốn đi à?
Thiếu niên đáp:
- Vâng, mẫu thân muốn dẫn học sinh về Giang Châu.
Vừa dứt lời, phu nhân của Ngụy Chu Lễ đã bước nhanh tới, áy náy nói với đám người Tô Chuyết:
- Không biết mấy vị đại nhân đến thăm, không tiếp đón từ xa thực sự là có lỗi!
Tô Chuyết thấy bà ta đã cởi áo tang, mặc vào một thân quần áo trắng thuần. Mặc dù đơn giản, nhưng chế tác cắt may không đâu là không tinh xảo. Trong ống tay còn thêu hình vẽ đám mây.
Tần Lôi nói:
- Ngụy phu nhân nói quá lời, chúng ta cũng chỉ đi ngang qua nơi này, mạo muội quấy rầy rồi. Vị Tô tiên sinh này từng làm giáo sư tư thục, nói chuyện học vấn với lệnh công tử cũng rất hợp ý!
Ngụy phu nhân cười nhạt một tiếng, nói với thiếu niên:
- Vân nhi, con về phòng trước đi.
Thiếu niên dọn dẹp giấy bút vội vàng rời đi. Tô Chuyết nói:
- Ngụy phu nhân, nghe nói các người muốn rời khỏi Kim Lăng ư?
Ngụy phu nhân gật đầu, đáp:
- Tiên phu đã chết, nơi đây cũng không còn địa phương nào đáng giá lưu niệm! Hơn nữa tiện thiếp cũng nghe nói Thiên Hạ tiền trang lại xảy ra mấy vụ án mạng. Bởi vậy tiện thiếp nghĩ còn là nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này thì tốt hơn!
- Lúc nào lên đường?
Tô Chuyết hỏi.
Ngụy phu nhân đáp:
- Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.
- Nhanh như vậy!
Tần Lôi cả kinh nói.
Ngụy phu nhân áy náy cười nói:
- Do tiện thiếp nghe nói mấy vị chưởng quỹ xảy ra chuyện, liền vội vàng đi trấn an gia quyến của bọn họ, quên nói việc này cho mấy vị bộ đầu.
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng còn chưa phá được bản án Ngụy chưởng quỹ, chẳng lẽ phu nhân không muốn biết hung thủ là ai ư?
Ngụy phu nhân thở dài, đáp:
- Biết thì làm thế nào? Tiên phu cũng không có khả năng sống lại. Tiện thiếp tin tưởng Tần Bộ đầu nhất định sẽ bắt được hung thủ đem ra công lý, an ủi hồn thiêng người chết!
Trong lòng Tần Lôi dâng lên một luồng hào hùng, lớn tiếng nói:
- Phu nhân yên tâm, Tần Lôi ta lấy tính mệnh đảm bảo, chắc chắn sẽ bắt được tên hung thủ này!
Ngụy phu nhân hơi cúi đầu, biểu thị lòng biết ơn. Tô Chuyết hỏi:
- Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi phu nhân, Trong Ngụy gia ngoại trừ mẹ con hai người, còn có ai ở không?
Ngụy phu nhân ngẩn người, đáp:
- Có một quản gia và bảy tám hạ nhân. Không biết Tô tiên sinh hỏi vậy làm gì?
Tô Chuyết nói:
- Tại hạ cũng không phải là muốn hỏi hạ nhân, mà là muốn hỏi trong phủ có người nào khác không?
Ngụy phu nhân lắc đầu, nói:
- Trạch viện này cũng không lớn, nếu như còn có người khác làm sao thiện thiếp lại không biết chứ?
Tô Chuyết gật đầu, nhíu mày không nói. Ngụy phu nhân lại nói:
- Đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, không bằng mấy vị đại nhân lưu lại ăn bữa cơm rau dưa?
Tần Lôi vội khoát tay đáp:
- Đa tạ lòng tốt của phu nhân, chúng ta còn có chuyện khác, không làm phiền nữa!
Nói xong lôi kéo Tô Chuyết, cáo từ rời đi.
Ngụy phu nhân tiễn mấy người tới cửa, lại nói lời cảm tạ. Lúc này đám người Tần Lôi mới rời khỏi Ngụy phủ. Tô Chuyết thủy chung trầm tư không nói, Tần Lôi hỏi:
- Tô Chuyết, đệ chạy một chuyến này đến cùng là muốn biết gì?
Tô Chuyết lắc đầu, thở dài. Lý Hoành nói:
- Thuộc hạ biết ở gần đây có một quán rượu, không bằng chúng ta đến đó ngồi xuống từ từ nói đi!
Tần Lôi lớn tiếng khen hay, cũng mặc kệ Tô Chuyết có đồng ý hay không, liền đi theo Lý Hoành. Ba người tới một quán rượu nhỏ, nói là quán rượu, cũng chỉ là một căn nhà bên trong ngõ sâu. Ở trong cũng không có khách nhân, một người đàn ông trung niên ngồi ở cửa ra vào, thẫn thờ ỉu xìu. Tần Lôi cau mày nói:
- Đây là quán rượu à?
Vừa dứt lời, ba người cất bước vào cửa, liền ngửi được một mùi rượu nồng đậm. Giọng điều hoài nghi lúc đầu của Tần Lôi lập tức biến thành sợ hãi thán phục:
- Rượu ngon! Ta ở Kim Lăng nhiều năm như vậy, thế mà không biết chỗ này còn có một quán rượu như đây!
Lý Hoành chờ hai người ngồi xuống, nói ra:
- Lão bản của nơi này tính tình có chút cổ quái, nếu gặp khách nhân chưa quen thì không nỡ lấy rượu ngon ra đâu. Thuộc hạ phải đi dặn dò vài câu với ông ta trước!
Tần Lôi vui vẻ nói:
- Tốt!
Lý Hoành rời đi, Tần Lôi thấy Tô Chuyết vẫn nhíu mày không nói, nói:
- Tô lão đệ, chẳng lẽ rượu ngon cũng không cách nào giúp đệ cười một cái à?
Tô Chuyết bỗng nhiên nói:
- Nhất định nấp bên trong Ngụy phủ!
Tần Lôi giật nảy mình, nói:
- Đệ, đệ nói gì đó?
Tô Chuyết xích lại gần Tần Lôi, thấp giọng nói:
- Tần Bộ đầu, ta muốn huynh tối hôm nay thăm dò Ngụy phủ!
Tần Lôi trừng mắt, nói:
- Dò xét Ngụy phủ ư? Dò xét cái gì?
Tô Chuyết nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Tần Lôi dần biến thành âm trầm. Tô Chuyết nói xong, Lý Hoành và người đàn ông trung niên kia cũng mang rượu trở về. Lý Hoành cười nói:
- Ta đã thông báo cho lão bản, mấy bình này tuyệt đối là rượu ngon nhất toàn Kim Lăng!
Tô Chuyết mỉm cười nói:
- Như thế tốt lắm! Ta đã đợi không kịp rồi.
Tần Lôi "Ừ" một tiếng. Lý Hoành lại nói:
- Vị lão bản này chẳng những ủ rượu rất ngon, nấu ăn cũng là nhất tuyệt. Hôm nay chúng ta nhất định không say không về!
Tần Lôi nói:
- Lý Bộ đầu, lát nữa chúng ta còn có việc làm, đơn giản đầy bụng là tốt.
Lý Hoành sững sờ, nói:
- Được! Nghe Tần Bộ đầu.
Quả nhiên Tần Lôi không nói thêm lời, đơn giản ăn cơm trưa, gọi lên Lý Hoành rồi đi. Tô Chuyết một mình ngồi trong quán rượu, rượu mà lão bản kia bưng tới đích xác hiếm có, còn muốn hương thuần hơn cả Ngọc Dao xuân. Tô Chuyết vừa uống vừa suy nghĩ, ba bầu rượu trên bàn dần dần thấy đáy, mà sắc trời bên ngoài cũng đã tối xuống.
Tô Chuyết cũng không cảm thấy men say, nhìn lên trời sắc, nghĩ thầm có lẽ Tần Lôi đã bắt đầu hành động. Y lại hô:
- Lão bản, lại đến một bầu rượu!
Người đàn ông trung niên vẫn mang vẻ mặt như cũ, đem tới một bầu rượu ngon, không hề nói gì liền xoay về hậu viện. Tô Chuyết rót một chén rượu, vừa muốn nhấm nháp. Chợt nghe ngoài cửa có người nói khẽ:
- Nếu ngươi sợ mình chết chưa đủ nhanh thì cứ uống đi!
(chưa xong còn tiếp.)
Vừa mới vào hoa viên, đúng lúc trông thấy trong đình bên cạnh con đường hoa, một thiếu niên mười một mười hai tuổi đang nằm trên bàn đá viết chữ, chính là con trai của Ngụy Chu Lễ đã trông thấy vào hôm đó. Tô Chuyết nhịn không được bước lên trước, đứng phía sau thiếu niên mà nhìn. Tay chân y rất nhẹ, không phát ra một chút tiếng động, thiếu niên nghiêm túc viết chữ cũng không có phát giác.
Tần Lôi và Lý Hoành hai mặt nhìn nhau, nhưng không tiện tiến lên quấy rầy, đành phải nhẫn nại chờ đợi. Tô Chuyết xem nửa ngày, nhịn không được thì thầm:
- Nhiên tần dĩ khu khu chi địa, trí vạn thừa chi thế, tự bát châu nhi triêu đồng liệt, bách hữu dư niên hĩ. Nhiên hậu dĩ chi gia, hào hàm vi quan; nhất phu tác nan nhi thất miếu huy, thân tử nhân thủ, vi thiên hạ tiếu giả, hà dã? Nhân nghĩa bất thi nhi công thủ chi thế dị dã.
(Văn dịch: Nhưng nước Tần dựa vào bản địa không lớn, đạt được quyền thế đế vương, quản hạt tám châu, mà khiến cho sáu nước ngang hàng tới triều bái, đã có hơn một trăm năm; sau đó đem thiên hạ làm nhà, đem hào sơn Hàm Cốc quan làm nội cung; nhưng khi một người phát động khởi nghĩa, cơ nghiệp đế vương liền hủy diệt, Hoàng đế chết trong tay người khác, bị người trong thiên hạ cười mỉa, đây là vì sao? Là do không áp dụng nhân nghĩa, tình thế đánh chiếm thiên hạ và giữ vững thiên hạ lại khác biệt.)
Lúc y đọc câu đầu tiên, thiếu niên đã cảm giác được, gác bút lại, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Tiên sinh!
Tô Chuyết dạy sách ba năm, rất có thiện cảm với học sinh. Trong lòng của y tuy rằng bởi vì vụ án khó giải mà mây đen bao phủ, trên mặt vẫn mỉm cười nói:
- Đây là « Quá Tần luận » của danh sĩ Tây Hán Giả Nghị, nghĩ không ra tuổi ngươi còn nhỏ mà đã bắt đầu học văn chương như này!
Thiếu niên cung kính đáp:
- Tiên sinh quá khen. Đây là bài tập mẫu thân bố trí cho học sinh, kỳ thật có rất nhiều chỗ học sinh chỉ hiểu biết lơ mơ!
Tô Chuyết nói:
- Thiếu niên độ tuổi như ngươi còn đang học tập Khổng Mạnh, Tứ thư. Học loại văn chương này quả thực khó gặp. Tuổi ngươi còn nhỏ có thể lĩnh ngộ nguyên vẹn đã không dễ dàng rồi!
Y tiện tay lật qua văn chương ghi chép trên bàn, phát hiện Quá Tần luận được chép bốn, năm lần. Ở phía trước còn có « Gián Trục Khách Thư » của Lý Tư, « Ngũ Đố » của Hàn Phi Tử và « Gián Thái Tông Thập Tư Thư » của Ngụy Chinh. Tô Chuyết càng xem càng thấy lạ, hỏi:
- Đây đều là bài tập lệnh đường bố trí ư? Vì sao mấy quyển sách trước chỉ chép một hai lần, mà quyển Quá Tần luận cuối cùng lại chép đến bốn, năm lần?
Thiếu niên đáp:
- Hai ngày nay mẫu thân liên tục bận rộn, không có thời gian bố trí bài tập mới. Bởi vậy học sinh liền chép lại quyển này mấy lần!
Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi:
- Nghe nói các ngươi muốn đi à?
Thiếu niên đáp:
- Vâng, mẫu thân muốn dẫn học sinh về Giang Châu.
Vừa dứt lời, phu nhân của Ngụy Chu Lễ đã bước nhanh tới, áy náy nói với đám người Tô Chuyết:
- Không biết mấy vị đại nhân đến thăm, không tiếp đón từ xa thực sự là có lỗi!
Tô Chuyết thấy bà ta đã cởi áo tang, mặc vào một thân quần áo trắng thuần. Mặc dù đơn giản, nhưng chế tác cắt may không đâu là không tinh xảo. Trong ống tay còn thêu hình vẽ đám mây.
Tần Lôi nói:
- Ngụy phu nhân nói quá lời, chúng ta cũng chỉ đi ngang qua nơi này, mạo muội quấy rầy rồi. Vị Tô tiên sinh này từng làm giáo sư tư thục, nói chuyện học vấn với lệnh công tử cũng rất hợp ý!
Ngụy phu nhân cười nhạt một tiếng, nói với thiếu niên:
- Vân nhi, con về phòng trước đi.
Thiếu niên dọn dẹp giấy bút vội vàng rời đi. Tô Chuyết nói:
- Ngụy phu nhân, nghe nói các người muốn rời khỏi Kim Lăng ư?
Ngụy phu nhân gật đầu, đáp:
- Tiên phu đã chết, nơi đây cũng không còn địa phương nào đáng giá lưu niệm! Hơn nữa tiện thiếp cũng nghe nói Thiên Hạ tiền trang lại xảy ra mấy vụ án mạng. Bởi vậy tiện thiếp nghĩ còn là nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này thì tốt hơn!
- Lúc nào lên đường?
Tô Chuyết hỏi.
Ngụy phu nhân đáp:
- Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.
- Nhanh như vậy!
Tần Lôi cả kinh nói.
Ngụy phu nhân áy náy cười nói:
- Do tiện thiếp nghe nói mấy vị chưởng quỹ xảy ra chuyện, liền vội vàng đi trấn an gia quyến của bọn họ, quên nói việc này cho mấy vị bộ đầu.
Tô Chuyết nói:
- Thế nhưng còn chưa phá được bản án Ngụy chưởng quỹ, chẳng lẽ phu nhân không muốn biết hung thủ là ai ư?
Ngụy phu nhân thở dài, đáp:
- Biết thì làm thế nào? Tiên phu cũng không có khả năng sống lại. Tiện thiếp tin tưởng Tần Bộ đầu nhất định sẽ bắt được hung thủ đem ra công lý, an ủi hồn thiêng người chết!
Trong lòng Tần Lôi dâng lên một luồng hào hùng, lớn tiếng nói:
- Phu nhân yên tâm, Tần Lôi ta lấy tính mệnh đảm bảo, chắc chắn sẽ bắt được tên hung thủ này!
Ngụy phu nhân hơi cúi đầu, biểu thị lòng biết ơn. Tô Chuyết hỏi:
- Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi phu nhân, Trong Ngụy gia ngoại trừ mẹ con hai người, còn có ai ở không?
Ngụy phu nhân ngẩn người, đáp:
- Có một quản gia và bảy tám hạ nhân. Không biết Tô tiên sinh hỏi vậy làm gì?
Tô Chuyết nói:
- Tại hạ cũng không phải là muốn hỏi hạ nhân, mà là muốn hỏi trong phủ có người nào khác không?
Ngụy phu nhân lắc đầu, nói:
- Trạch viện này cũng không lớn, nếu như còn có người khác làm sao thiện thiếp lại không biết chứ?
Tô Chuyết gật đầu, nhíu mày không nói. Ngụy phu nhân lại nói:
- Đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, không bằng mấy vị đại nhân lưu lại ăn bữa cơm rau dưa?
Tần Lôi vội khoát tay đáp:
- Đa tạ lòng tốt của phu nhân, chúng ta còn có chuyện khác, không làm phiền nữa!
Nói xong lôi kéo Tô Chuyết, cáo từ rời đi.
Ngụy phu nhân tiễn mấy người tới cửa, lại nói lời cảm tạ. Lúc này đám người Tần Lôi mới rời khỏi Ngụy phủ. Tô Chuyết thủy chung trầm tư không nói, Tần Lôi hỏi:
- Tô Chuyết, đệ chạy một chuyến này đến cùng là muốn biết gì?
Tô Chuyết lắc đầu, thở dài. Lý Hoành nói:
- Thuộc hạ biết ở gần đây có một quán rượu, không bằng chúng ta đến đó ngồi xuống từ từ nói đi!
Tần Lôi lớn tiếng khen hay, cũng mặc kệ Tô Chuyết có đồng ý hay không, liền đi theo Lý Hoành. Ba người tới một quán rượu nhỏ, nói là quán rượu, cũng chỉ là một căn nhà bên trong ngõ sâu. Ở trong cũng không có khách nhân, một người đàn ông trung niên ngồi ở cửa ra vào, thẫn thờ ỉu xìu. Tần Lôi cau mày nói:
- Đây là quán rượu à?
Vừa dứt lời, ba người cất bước vào cửa, liền ngửi được một mùi rượu nồng đậm. Giọng điều hoài nghi lúc đầu của Tần Lôi lập tức biến thành sợ hãi thán phục:
- Rượu ngon! Ta ở Kim Lăng nhiều năm như vậy, thế mà không biết chỗ này còn có một quán rượu như đây!
Lý Hoành chờ hai người ngồi xuống, nói ra:
- Lão bản của nơi này tính tình có chút cổ quái, nếu gặp khách nhân chưa quen thì không nỡ lấy rượu ngon ra đâu. Thuộc hạ phải đi dặn dò vài câu với ông ta trước!
Tần Lôi vui vẻ nói:
- Tốt!
Lý Hoành rời đi, Tần Lôi thấy Tô Chuyết vẫn nhíu mày không nói, nói:
- Tô lão đệ, chẳng lẽ rượu ngon cũng không cách nào giúp đệ cười một cái à?
Tô Chuyết bỗng nhiên nói:
- Nhất định nấp bên trong Ngụy phủ!
Tần Lôi giật nảy mình, nói:
- Đệ, đệ nói gì đó?
Tô Chuyết xích lại gần Tần Lôi, thấp giọng nói:
- Tần Bộ đầu, ta muốn huynh tối hôm nay thăm dò Ngụy phủ!
Tần Lôi trừng mắt, nói:
- Dò xét Ngụy phủ ư? Dò xét cái gì?
Tô Chuyết nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Tần Lôi dần biến thành âm trầm. Tô Chuyết nói xong, Lý Hoành và người đàn ông trung niên kia cũng mang rượu trở về. Lý Hoành cười nói:
- Ta đã thông báo cho lão bản, mấy bình này tuyệt đối là rượu ngon nhất toàn Kim Lăng!
Tô Chuyết mỉm cười nói:
- Như thế tốt lắm! Ta đã đợi không kịp rồi.
Tần Lôi "Ừ" một tiếng. Lý Hoành lại nói:
- Vị lão bản này chẳng những ủ rượu rất ngon, nấu ăn cũng là nhất tuyệt. Hôm nay chúng ta nhất định không say không về!
Tần Lôi nói:
- Lý Bộ đầu, lát nữa chúng ta còn có việc làm, đơn giản đầy bụng là tốt.
Lý Hoành sững sờ, nói:
- Được! Nghe Tần Bộ đầu.
Quả nhiên Tần Lôi không nói thêm lời, đơn giản ăn cơm trưa, gọi lên Lý Hoành rồi đi. Tô Chuyết một mình ngồi trong quán rượu, rượu mà lão bản kia bưng tới đích xác hiếm có, còn muốn hương thuần hơn cả Ngọc Dao xuân. Tô Chuyết vừa uống vừa suy nghĩ, ba bầu rượu trên bàn dần dần thấy đáy, mà sắc trời bên ngoài cũng đã tối xuống.
Tô Chuyết cũng không cảm thấy men say, nhìn lên trời sắc, nghĩ thầm có lẽ Tần Lôi đã bắt đầu hành động. Y lại hô:
- Lão bản, lại đến một bầu rượu!
Người đàn ông trung niên vẫn mang vẻ mặt như cũ, đem tới một bầu rượu ngon, không hề nói gì liền xoay về hậu viện. Tô Chuyết rót một chén rượu, vừa muốn nhấm nháp. Chợt nghe ngoài cửa có người nói khẽ:
- Nếu ngươi sợ mình chết chưa đủ nhanh thì cứ uống đi!
(chưa xong còn tiếp.)
Tác giả :
Chu Tiểu Xuyên