[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát
Quyển 1 - Chương 7
Năm ngày sau.
Cách trấn nhỏ xa xa vùng ngoại thành ba mươi dặm, một cỗ xe ngựa đơn giản chậm rãi di động lên phía trước. Người đánh xe không hề để ý đến tuyết đọng vẫn cố ý chạy đi, khuôn mặt đạm mạc tìm không thấy mảy may cảm xúc dao động, cho đến khi phía trong truyền ra rên rỉ rất nhỏ.
Như trút được gánh nặng dừng lại xe ngựa, y nhấc lên màn che chui vào thùng xe, ập đến là mùi máu tươi dày đặc cùng hương vị dược thảo.
“La Sát?”
Vừa mở miệng, y gọi lên biệt danh Phong Diệc Kỳ ghét nhất.
“Đoạn…..Phong……” Khàn khàn thấp gọi người đã lâu không thấy mặt, Phong Diệc Kỳ cố sức nhìn xung quanh xem bản thân đang ở đâu, “Ta tại sao lại …ở đây?”
Hắn chỉ nhớ rõ mình vẫn một mực chạy, một mực chạy, mặc kệ miệng vết thương nứt ra chảy máu, cho đến khi ý thức trống rỗng, trong trí nhớ chỉ còn lại đại tuyết bay tán loạn như muốn chôn vùi tất cả.
“Chim ưng của ngươi tìm được ta trên đường.” Đơn giản giải thích, y vỗ vỗ Thương Vũ đang cuộn lại ở một bên, “Kẻ nào có bản lĩnh đánh ngươi bị thương thành như vậy?”
“…… Ta.” Tiếu dung tự giễu tràn ra.
Thì ra là thế, khó trách mấy ngày nay y cẩn cẩn dực dực lại không gặp bất cứ tình huống nào.
“Ngươi hôn mê bốn ngày rồi.” Không quan tâm hắn vì sao lại tự hại mình, Đoạn Phong nhàn nhạt nói ra.
“Là….. ?” Không quan tâm khóe môi nhếch nhếch lên, Phong Diệc Kỳ nhắm mắt lại: “Đoạn Phong, ngươi có từng nghĩ đến vì sao chúng ta chỉ biết giết chóc?” Hắn nhẹ hỏi.
“Bởi vì chúng ta không giết người thì chính là bị giết.” Đoạn Phong không chút suy nghĩ trả lời.
“Thật sự là như thế?”
Không rõ tuyệt vọng trong lời nói của hắn, Đoạn Phong nhìn về cặp mắt không còn sức sống kia, phảng phất như muốn xác định cái gì.
“Làm sao vậy?” Vì sao La Sát đã từng không quan tâm đối với bất cứ cái gì lại bắt đầu hỏi vấn đề kì quái này?
Đây là kết luận mà mười mấy năm qua dùng vô số lần sắp chết học được, căn bản không có gì phải hoài nghi.
“Bởi vì có một người…… Y khẽ gọi tên của ta…..” Phong Diệc Kỳ than nhẹ.
Chỉ cần nghe được thanh âm ôn nhu, hắn sẽ cảm thấy an tâm.
“…… Có đôi tay sẽ nhẹ nhàng trấn an ta……”
Phảng phất như có thể xóa đi tất cả đau xót……
Từng chữ nói ra, cắt vào miệng vết thương đau nhức, không ngừng thức tỉnh hắn về nỗi thống khổ khi trái tim bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“La Sát?”
“Là thật đấy, Đoạn Phong…… Mà ngay cả một kẻ như ta, cũng có thể hưởng thụ cái ôm ôn nhu của y…” Không biết là đang thuyết phục chính mình hay trần thuật cho Đoạn Phong nghe, khẩu khí có chút thê lương mờ mịt: “Chính là ta lại tự tay phá hủy thế giới ấy.”
“Ngươi nên ngủ, ngươi vẫn còn rất yếu.” Đoạn Phong hoàn toàn không sờ ra được chút đầu mối nào, quyết định cho rằng hắn thất thường là do trọng thương, cho nên chỉ nhẹ nhàng nói ra.
“Ngươi có thể không cần để ý tới ta……”
Như vậy hắn có thể nhớ rõ nhiệt độ cơ thể cùng ôn nhu của sư phụ mà chết đi.
Hắn biến thành quỷ cũng không nghĩ Đoạn Phong sẽ ra tay tương trợ.
“Có muốn ta ngay lập tức đưa ngươi ra bên ngoài?” Y hừ lạnh.
Thật không nói nên lời, y ba ngày gần như không ngủ không nghỉ, dùng dược liệu thượng đẳng cho hắn bôi ngoài da cùng uống vào, lại dùng nội lực bảo vệ tâm mạch hắn, mới thật không dễ dàng mà nhặt cái mạng nhỏ của hắn trở về, kết quả hắn lại muốn chết?
Muốn chết nói sớm, y hảo hảo cho hắn một nhát thống khoái, đỡ phải phiền toái đến bản thân!
“Tùy ngươi…… Ta không biết vì sao…..” Mệt mỏi lại lần nữa nhắm mắt lại, hắn lại ngủ thật say.
“Chờ một chút, cái gì vì sao?!”
Đoạn Phong trong đầu đầy sương mù truy vấn kẻ không có khả năng trả lời cho y, sau nửa ngày thất bại thở dài.
“Đã quên hỏi tên của ngươi.” Y nhẹ vỗ về Thương Vũ, “Tiểu tử La Sát này làm sao vậy? Lọ thuốc trên người toàn là độc dược, ngay cả nửa viên hộ tâm đan cũng không có.”
Y không biết Phong Diệc Kỳ đã để toàn bộ lại cho Liễu Dục Dương, chỉ nhớ rõ trên người hắn mang theo vô số lọ thuốc.
Tất! Thương Vũ thấp kêu một tiếng.
“Có lẽ, lần tới hắn tỉnh lại phải hỏi rõ ràng, gần đây võ lâm rất loạn, nên tránh đi một thời gian tốt hơn.”
Y mang theo La Sát một đường đi thẳng, dọc đường gặp ít nhất ba đội nhân mã chém chém giết giết, loạn đến chính tà cũng chẳng phân biệt được, cho dù y không sợ việc gì, cũng không tất yếu đi gây chuyện.
Chính là có đôi khi, việc vẫn tìm đến cửa, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Đoạn Phong vạch ra màn xe, nhìn sơn tặc chắn phía trước, khóe môi lộ ra một tia sát khí lạnh lẽo, gõ nên hồi chuông tử vong cho mấy kẻ kia.
Phong Diệc Kỳ mấy ngày này ý thức hỗn loạn, khi thì thanh tỉnh, khi lại mê man. Duy nhất không thay đổi chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường lộc cộc.
Trong xe hôn ám trán ngập hương vị làm hắn buồn nôn, hắn có cảm giác trở lại quá khứ, phảng phất nhắm mắt lại, Thập đại ác nhân sẽ ra tay giết hắn.
Hôm nay, theo gió thổi đến loại hương vị làm hắn hoài niệm.
Cố hết sức bò dậy, đẩy ra rèm cửa sổ.
“Trúc……” Khẽ gọi đầy hoài niệm, hắn có loại xúc động muốn ở lại chỗ này, “Đoạn Phong, dừng xe.”
“Như thế nào?” Cho rằng phát sinh chuyện gì, Đoạn Phong nhanh chóng chui vào thùng xe, lại thấy hắn si ngốc nhìn ra bên ngoài.
“Cây trúc.”
“Ta biết.” Y nhìn hai mắt La Sát cuối cùng cũng có chút sức sống, gật đầu hiểu rõ: “Muốn ở nơi này?”
“Ân, ta nghĩ lưu lại.”
“Vì sao? Ta nhớ ngươi chán ghét thanh âm của trúc.”
Sàn sạt rung động, thanh âm u ám đến mức làm người ta chán ghét, phảng phất tùy thời có thể xuất hiện cái gì.
“Nhưng mà….. mùi thơm của trúc rất dễ chịu.” Để hắn luôn có thể hồi tưởng lại khí tức trên thân Liễu Dục Dương.
“Đúng không?”
“Đúng.”
Từ đầu tới cuối, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi rừng trúc. Đoạn Phong lúc đầu là dõi theo hắn, sau đó nhíu mày.
“La Sát, ngươi có tâm sự?”
“A?”
“Ngươi có tâm sự?” Y hỏi lại lần nữa.
“Chắc vậy a……” Tối thiểu hắn còn sống.
Không biết sư phụ hiện tại như thế nào? Y có khỏe không? Có vì chuyện của hắn mà phiền hà? Thân thể không nên vì cứu giúp người ta mà mệt muốn chết……
Chắc vậy là mới là lạ! Đoạn Phong không cho là đúng.
“Ngươi có biết ngươi gần đây đều ngẩn người?” Tốt nhất là nói rõ ra!
“Ân.”
“Khẩu khí của ngươi hoàn toàn không giống La Sát.” Bình bình đạm đạm phảng phất như mất hồn.
“Đúng vậy!”
“Ngươi cho ta cảm giác bản thân nhặt được phiền toái.” Thật sự là tự mình tìm tội.
“Ân……”
Lời nói hoàn toàn không có thay đổi làm Đoạn Phong có cảm giác đàn gảy tai trâu. Y thở dài một hơi: “Ngươi để tâm ở lại nơi nào?”
Phong Diệc Kỳ chấn động thoáng cái, sau đó dùng thanh âm thấp nhẹ đến không thể nghe thấy lẩm bẩm: “Tâm…Vì sao lại đau nhức……”
Nguyên lai tưởng rằng sẽ không đau lòng, cho nên hắn tiếp nhận tình cảm Liễu Dục Dương, chữa trị vết thương tê tâm liệt phế, nhưng mà, chờ đợi hắn là cõi lòng tan nát.
Lần này, là sửa không tốt a?!
“La Sát?”
“Ta còn có tình?”
“Bằng không bây giờ ngươi đang khổ sở cái gì?”
Người không có tâm sẽ hoàn toàn không khổ sở, giống như kẻ đã vứt bỏ tâm như y và bị hủy diệt như Huyết Phách, nhưng quyết không phải là La Sát cảm xúc luôn luôn mãnh liệt.
“ Có lẽ…… Trái tim ta đã ở lại nơi nó muốn đợi y.” Hắn lẳng lặng kể ra.
“Vậy ngươi muốn đợi ở đâu?”
Bắt lấy trọng điểm cuối cùng của sự tình, tiểu tử này động tâm cũng mất tâm.
“Theo trái tim ta giống nhau.” Hai tay nắm lấy song cửa sổ, hắn xuất thần nhìn qua rừng trúc, ánh mắt xuyên qua những cây trúc, về đến trúc phòng ngày xưa, lại thấy được tiếu dung ôn nhu của Liễu Dục Dương.
“Vậy tại sao phải chết?”
“Bởi vì ta trở về không được, rốt cuộc…… Vĩnh viễn không cách nào trở về. Cho nên, ta giao trái tim để lại cho y.” Phong Diệc Kỳ sâu kín nở nụ cười, trống rỗng mà lại không hề vui vẻ: “Ta chỉ sống ở bên cạnh y, tâm cũng không mang đi……”
“Không đủ khả năng? Ngươi biết không kẻ nào chống đỡ được khi ta và ngươi liên thủ.” Ý là y nguyện ý giúp hắn một tay.
“Đoạn Phong, không có địch nhân, người sai duy nhất là ta.” Phong Diệc Kỳ khổ sáp trong lòng.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không hiểu sao?”
“Đúng, không hiểu.” Hắn đây là đang lầm bầm cái gì?
“Không quan hệ, ta cũng không biết vì sao.”
Khi thanh tỉnh cũng nghĩ, đang nằm mơ cũng nghĩ, nhưng hắn vẫn không biết sư phụ vì cái gì sẽ làm như vậy. Xác định chắc chắn là hắn làm sai, cho nên mới phải để sư phụ khó xử.
“Bởi vì không biết vì sao, cho nên rốt cuộc ta không cách nào ở lại bên cạnh y.”
※※※
“Sư phụ, thảo dược này thật sự hiếm lạ đến vậy sao?”
“Đúng vậy, bất quá đoạn nhai sau núi có một cây, đại khái ai cũng không hái được, ngươi muốn ngắm, có thể đến đấy ngắm một chút.”
“Ngắm……”
“Kỳ nhi, mau xuống đây, ngươi trèo cao như thế là muốn làm cái gì!?”
“Sư phụ, ta hái hoa cho ngươi.”
“Sư phụ không muốn hoa, ngươi mau xuống đây a.”
“Đợi chút nữa thôi.”
“Ngươi, chú ý!”
“Chỉ là trượt chân một cái thôi mà!”
“Đừng nói chuyện, hoa kia không cần, ngươi bám chắc vào, trèo từ từ thôi……”
“Sư phụ, hoa cho ngươi.”
“Ai bảo ngươi mạo hiểm ?!”
“Bởi vì muốn tặng cho sư phụ a!”
“Sư phụ không cần ngươi mạo hiểm.”
“Chính là Kỳ nhi muốn nhìn sư phụ cao hứng a.”
“Vi sư chính là kinh hãi nhiều hơn.”
……
“Ngươi tên là gì?”
“Ta không có tên.”
“Vậy ta lấy giúp ngươi một cái tên được không?”
“Lại không có ai gọi, đặt lãng phí.”
“Ta sẽ gọi ngươi.”
“…… Ta chỉ nhớ rõ cha ta họ Phong.”
“Được, vậy tên ngươi là Phong Diệc Kỳ được không? Ta gọi ngươi Kỳ nhi.”
“Kỳ nhi?”
“Không thích?”
“Không, ta rất thích….. Ngươi sẽ luôn luôn gọi ta phải không?”
“Đương nhiên, ta sẽ luôn luôn gọi ngươi .”
Phong Diệc Kỳ, họ vốn là họ của hắn, nhưng tên là do y đặt.
Còn nhớ rõ mỗi lần y gọi Kỳ nhi, tuy Kỳ nhi trên miệng không nói, nhưng thỏa mãn trong mắt là không che dấu được.
Đứa bé kia rất thích y gọi tên hắn.
“Kỳ nhi……”
Nhẹ nhàng lẩm bẩm, y cúi đầu nhìn khắc ngân xâm nhập nội tâm trên bàn.–
Chính tà khó tồn tại cả hai, tính chất khó thay đổi, tình cảm khó bỏ, trống rỗng đến buồn phiền.
Sư ôn nhu, đồ khó hiểu, sáng nay từ biệt, nguyện sư phụ ta từ đó vô ưu.
Một đao đao, một tự tự khắc họa trên mặt bàn, lộ rõ cõi lòng tan nát.
“Liễu công tử, ta có thể vào không?”
Đang lúc ngẩn người nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên mặt bàn, thì tiểu sư muội phái Hoa Sơn Ngôi Khúc Ân tinh nghịch tránh ở sau ván cửa hỏi vào.
“Đương nhiên, mời vào.” Liễu Dục Dương đi ra mở cửa, tiếu dung tao nhã treo trên mặt.
“Ta đến quấy rầy huynh?” Nàng có chút bận tâm hỏi.
“Không có.”
“……” Tròng mắt nàng linh hoạt vòng vo,“Ta có thể hỏi huynh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tâm tình huynh không tốt?”
“Sao lại nói như thế?” Liễu Dục Dương cười nhạt một tiếng.
“Bởi vì từ lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh, huynh đều như có tâm sự.” Nàng thẳng thắn hỏi.
Bị nàng nói như vậy y mới nghĩ đến, nàng ta là sau khi Kỳ nhi rời đi mới đến đây cùng mọi người trong phái Hoa Sơn. Do đó, nàng ta không biết chuyện Kỳ nhi.
“Ta không sao, cô nương muốn ăn món gì cứ chọn?” Y đem đôi đũa cho Ngô Khúc Ân, thức ăn trên bàn hoàn toàn chưa được đụng qua.
“Oa! Cá hoa vàng nấu dấm, trứng bát bảo, thịt kho tàu, mỳ phù dung, còn có đậu hũ hạnh nhân, thật sự không tồi a, ta có thể ăn sao? Nàng ta hưng phấn hỏi.
“Có thể a.”
Đây đều là những món y thích ăn, ngày nào đó, Kỳ nhi vốn muốn cùng ăn một chỗ với y, kết quả lại xảy ra sự tình kia.
Về sau Bạch Ngạn Hải nói với y chân tướng, Kỳ nhi vì bảo vệ danh dự cho y mới ra tay.
Không chịu xin lỗi, không muốn xin lỗi, đơn giản là hắn căn bản không cho rằng chính mình đã làm sai điều gì.
Hắn đúng, sai chính là bản thân y đã bị thế tục nhân tình trói buộc ……
“Sư phụ, ngài ăn thử xem.”
“Đây là cái gì? Hôm nay tại sao lại muốn làm đồ ăn cho sư phụ?”
“Không có gì a……”
“A.”
“Sư phụ, ngài đừng cười ta, ăn thử xem sao, nếu ăn ngon từ nay về sau ta nấu cơm.”
“Sư phụ làm không ăn được sao?”
“Bởi vì…… Sư phụ bề bộn nhiều việc, ta chuyện gì đều không có…… Ăn được không?”
“Cám ơn, ăn thật ngon.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.”
“Vậy từ nay về sau ta sẽ làm nhiều món ăn các nơi cho sư phụ ăn.”
“Kỳ nhi, vì cái gì không muốn để ý bọn Bạch huynh? Bạch huynh đối với ngươi rất tốt a.”
“Ta biết ……”
“Vậy tại sao không hảo hảo nói chuyện cùng bọn họ?”
“Bởi vì, ta không thói quen, cùng người khác nhỏ nhẹ nói ……”
“Nhưng mà ngươi đối với sư phụ cũng rất tốt.”
“Bởi vì sư phụ là sư phụ, không giống nhau sao!”
“Vì sao sư phụ không giống?”
“Bởi vì sư phụ là thật tâm đối đãi tốt với ta, chỉ có sư phụ mới thật tâm tiếp nhận ta. Những người khác nếu như ta không có dung mạo này, võ công này, căn bản không có ai muốn cùng ta nói chuyện.”
“Sao lại như thế được? Kỳ nhi là hảo hài tử .”
“Cũng chỉ có ngài mới nói như vậy.”
Y hẳn là nên chú ý nhiều hơn đến ánh mắt cảnh giác của Kỳ nhi.
Luôn luôn ẩn dấu những thứ thuộc về bản thân, tinh tế lo lắng mỗi phản ứng của y. Đối với Kỳ nhi mà nói, mỗi một tâm tình của y đều biểu thị ý tứ nào đó, hắn phi thường để ý y nghĩ gì, thời thời khắc khắc sợ hãi cảnh giác.
Mà ngay cả Kỳ nhi rất sợ thanh âm gió đêm thổi qua lay động rừng trúc, đều là y nhiều lần chú ý mới biết được. Hắn căn bản không có ý định nói cho y biết, luôn một mình núp vào góc chịu đựng.
Vì sao lại không phát giác? Trong nụ cười rực rỡ ẩn hàm bi thương…..
Kỳ nhi đối với y là thất vọng hay cảm thấy bị phản bội? Y so với bất cứ kẻ nào thì càng phải đứng về phía Kỳ nhi, mà không phải cứ nắm lấy quy định của nhân tình bình thường.
Ngô Khúc Ân buồn bực nhìn chằm chằm vào Liễu Dục Dương đang xuất thần, cuối cùng tò mò nhìn cổ kiếm đặt trên bàn bên cạnh y.
“Bích Tuyền kiếm?” Theo nàng ta đánh giá thì đây là bảo kiếm phi thường quý báu, truyền thuyết chém sắt như chém bùn, xuy phát khả đoạn, (tóc thổi vào đứt luôn) không chỉ một lần cứu mạng Liễu công tử.
Rất… muốn sờ sờ một chút… Bất luận người nào sử dụng kiếm đều có lòng hiếu kỳ cao độ đối với loại thần binh lợi khí này.
“Liễu công tử, ta có thể xem thanh kiếm này được không ?”
“Cái này…… Ta không phải chủ kiếm……”
Nếu như đã nói đối với y thất vọng, vì sao còn để lại Bích Tuyền kiếm cho y, bản thân Kỳ nhi bị trọng thương, tại sao không mang theo bảo vệ tính mạng chính mình.
Nói không nên lời vì sao, y rất không nguyện ý làm người khác đụng vào liên hệ duy nhất giữa hai sư đồ.
“Nhưng mà có liên quan gì đâu, ta chỉ xem một chút thôi.” Nàng nũng nịu kháng nghị, không phát hiện ra Liễu Dục Dương mỉm cười khó xử.
“Sư muội, đừng phiền Liễu công tử, huynh muốn thay y bôi thuốc.” Bạch Ngạn Hải hợp thời lên tiếng cắt đứt thế công triền(quấn) nhân của tiểu sư muội.
Thật là, trong lúc mấu chốt tất cả mọi người đều bận rộn, không rảnh cùng nàng, nàng sẽ đem mục tiêu chuyển đến Liễu công tử tính tình hảo không đuổi người.
“Sư huynh, muội có thể hỗ trợ.” Nàng kêu lên không thuận theo.
“Cô nương chưa xuất giá làm sao có thể nhìn thân thể nam tử, đi tìm sư nương đi, đừng nói lời hồ đồ.” Bạch Ngạn Hải vỗ nhẹ nàng ta, ngay lập tức cũng túm lại tiểu sư muội này.
Liền khuyên nhủ lừa gạt được tiểu nha đầu đi, hắn ngồi vào bên cạnh Liễu Dục Dương, đặt vải trắng cùng nước ấm trong tay lên bàn.
“Bạch huynh, không phải phiền toái.” Liễu Dục Dương nói nhỏ.
“Miệng vết thương sâu, vẫn còn chảy máu.”
Chỉ vào một mảnh đỏ thẫm trên quần áo tuyết trắng, Bạch Ngạn Hải thở dài.
“Ta đã nhờ các huynh đệ Cái bang lưu ý nơi Phong Diệc Kỳ đến, tình báo của họ rất rộng rãi, sống hay chết nhất định sẽ có tin tức, ngươi cũng đừng bận tâm như vậy nữa.”
Không ai có thể nghĩ tới Phong Diệc Kỳ cá tính kịch liệt sẽ tự hại mình đến tình trạng này. Càng không có ai ngờ một khắc trước hắn còn làm nũng với Liễu Dục Dương, một khắc sau liền cao chạy xa bay.
Từng chữ khắc trên bàn như thế yếu đuối, cẩn thận để lại tất cả đều là quan tâm, cùng với nói phẫn nỗ bỏ đi không bằng nói tuyệt vọng mà rút lui..
Từ ngày đó bắt đầu, Liễu Dục Dương thay đổi.
Hắn cũng không nói được là chỗ nào không đúng, chỉ biết mặc dù vẫn tao nhã hữu lễ như trước, cặp mắt đạm mạc kia lại chất đầy buồn nhẹ, đau thương vô cùng mơ hồ dấu ở hai đầu lông mày.
Liễu Dục Dương không hề không đề cập tới chuyện Phong Diệc Kỳ, rồi lại một mình nhìn chữ khắc trên bàn mà xuất thần, không tự chủ tìm kiếm thân ảnh Phong Diệc Kỳ trong đám người, nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng, toàn bộ dựa vào lợi hại của Bích Tuyền kiếm mà mở đường máu.
Phong Diệc Kỳ đi rồi, thực sự mang theo cả linh hồn Liễu Dục Dương….
Ràng buộc sư đồ có thể dây dưa đến tình trạng như vậy thực làm hắn động dung, càng làm hắn đau lòng.
Nếu như ngày đó hắn có thể không e ngại hậu quả mà nói ra chân tướng, thì sẽ không biến thành loại tình trạng này.
“Làm phiền Bạch huynh.” Nhìn Bạch Ngạn Hải khó nén tự trách, Liễu Dục Dương thở dài: “Bạch huynh, huynh không làm sai, là ta đã bức đứa nhỏ kia quá chặt.”
Nhiều khi, y không nói ra chỉ là muốn Kỳ nhi có một không gian để thở, không ngờ chăm sóc mà y tự cho là đúng ngược lại làm cho Kỳ nhi càng thêm sợ hãi bất an, lo lắng y chỗ nào không vui……
“Vì sao, sư phụ, ta làm đúng!” Y phản bội tín nhiệm của Kỳ nhi.
“Sư phụ, ta không cần!” Trời biết trong nháy mắt đó y đã rất muốn xóa đi bi thương trong mắt đứa nhỏ kia.
“Người nào làm người đấy chịu, sư phụ, không đáng để liên lụy ngài.”
“Nếu ngũ đại thế gia không thỏa mãn, thì đến đòi ta, nếu còn làm sư phụ khó xử, bản thân ta muốn xem một mình Phong Diệc Kỳ này có thể kéo bao nhiêu người các ngươi xuống địa ngục!!”
“Ta còn thiếu nợ bao nhiêu nói ra, không cần phải để sư phụ khó làm người………..”
Chính là cho dù bi thương thấu tâm, những gì Kỳ nhi làm đều là vì y.
“Nhân cách của sư phụ, quyết không cho phép kẻ khác ác ý hãm hại!”
Y hẳn là phải bảo vệ Kỳ nhi, kết quả lại để Kỳ nhi bảo vệ y……
“Người sai là ta ……
Cách trấn nhỏ xa xa vùng ngoại thành ba mươi dặm, một cỗ xe ngựa đơn giản chậm rãi di động lên phía trước. Người đánh xe không hề để ý đến tuyết đọng vẫn cố ý chạy đi, khuôn mặt đạm mạc tìm không thấy mảy may cảm xúc dao động, cho đến khi phía trong truyền ra rên rỉ rất nhỏ.
Như trút được gánh nặng dừng lại xe ngựa, y nhấc lên màn che chui vào thùng xe, ập đến là mùi máu tươi dày đặc cùng hương vị dược thảo.
“La Sát?”
Vừa mở miệng, y gọi lên biệt danh Phong Diệc Kỳ ghét nhất.
“Đoạn…..Phong……” Khàn khàn thấp gọi người đã lâu không thấy mặt, Phong Diệc Kỳ cố sức nhìn xung quanh xem bản thân đang ở đâu, “Ta tại sao lại …ở đây?”
Hắn chỉ nhớ rõ mình vẫn một mực chạy, một mực chạy, mặc kệ miệng vết thương nứt ra chảy máu, cho đến khi ý thức trống rỗng, trong trí nhớ chỉ còn lại đại tuyết bay tán loạn như muốn chôn vùi tất cả.
“Chim ưng của ngươi tìm được ta trên đường.” Đơn giản giải thích, y vỗ vỗ Thương Vũ đang cuộn lại ở một bên, “Kẻ nào có bản lĩnh đánh ngươi bị thương thành như vậy?”
“…… Ta.” Tiếu dung tự giễu tràn ra.
Thì ra là thế, khó trách mấy ngày nay y cẩn cẩn dực dực lại không gặp bất cứ tình huống nào.
“Ngươi hôn mê bốn ngày rồi.” Không quan tâm hắn vì sao lại tự hại mình, Đoạn Phong nhàn nhạt nói ra.
“Là….. ?” Không quan tâm khóe môi nhếch nhếch lên, Phong Diệc Kỳ nhắm mắt lại: “Đoạn Phong, ngươi có từng nghĩ đến vì sao chúng ta chỉ biết giết chóc?” Hắn nhẹ hỏi.
“Bởi vì chúng ta không giết người thì chính là bị giết.” Đoạn Phong không chút suy nghĩ trả lời.
“Thật sự là như thế?”
Không rõ tuyệt vọng trong lời nói của hắn, Đoạn Phong nhìn về cặp mắt không còn sức sống kia, phảng phất như muốn xác định cái gì.
“Làm sao vậy?” Vì sao La Sát đã từng không quan tâm đối với bất cứ cái gì lại bắt đầu hỏi vấn đề kì quái này?
Đây là kết luận mà mười mấy năm qua dùng vô số lần sắp chết học được, căn bản không có gì phải hoài nghi.
“Bởi vì có một người…… Y khẽ gọi tên của ta…..” Phong Diệc Kỳ than nhẹ.
Chỉ cần nghe được thanh âm ôn nhu, hắn sẽ cảm thấy an tâm.
“…… Có đôi tay sẽ nhẹ nhàng trấn an ta……”
Phảng phất như có thể xóa đi tất cả đau xót……
Từng chữ nói ra, cắt vào miệng vết thương đau nhức, không ngừng thức tỉnh hắn về nỗi thống khổ khi trái tim bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“La Sát?”
“Là thật đấy, Đoạn Phong…… Mà ngay cả một kẻ như ta, cũng có thể hưởng thụ cái ôm ôn nhu của y…” Không biết là đang thuyết phục chính mình hay trần thuật cho Đoạn Phong nghe, khẩu khí có chút thê lương mờ mịt: “Chính là ta lại tự tay phá hủy thế giới ấy.”
“Ngươi nên ngủ, ngươi vẫn còn rất yếu.” Đoạn Phong hoàn toàn không sờ ra được chút đầu mối nào, quyết định cho rằng hắn thất thường là do trọng thương, cho nên chỉ nhẹ nhàng nói ra.
“Ngươi có thể không cần để ý tới ta……”
Như vậy hắn có thể nhớ rõ nhiệt độ cơ thể cùng ôn nhu của sư phụ mà chết đi.
Hắn biến thành quỷ cũng không nghĩ Đoạn Phong sẽ ra tay tương trợ.
“Có muốn ta ngay lập tức đưa ngươi ra bên ngoài?” Y hừ lạnh.
Thật không nói nên lời, y ba ngày gần như không ngủ không nghỉ, dùng dược liệu thượng đẳng cho hắn bôi ngoài da cùng uống vào, lại dùng nội lực bảo vệ tâm mạch hắn, mới thật không dễ dàng mà nhặt cái mạng nhỏ của hắn trở về, kết quả hắn lại muốn chết?
Muốn chết nói sớm, y hảo hảo cho hắn một nhát thống khoái, đỡ phải phiền toái đến bản thân!
“Tùy ngươi…… Ta không biết vì sao…..” Mệt mỏi lại lần nữa nhắm mắt lại, hắn lại ngủ thật say.
“Chờ một chút, cái gì vì sao?!”
Đoạn Phong trong đầu đầy sương mù truy vấn kẻ không có khả năng trả lời cho y, sau nửa ngày thất bại thở dài.
“Đã quên hỏi tên của ngươi.” Y nhẹ vỗ về Thương Vũ, “Tiểu tử La Sát này làm sao vậy? Lọ thuốc trên người toàn là độc dược, ngay cả nửa viên hộ tâm đan cũng không có.”
Y không biết Phong Diệc Kỳ đã để toàn bộ lại cho Liễu Dục Dương, chỉ nhớ rõ trên người hắn mang theo vô số lọ thuốc.
Tất! Thương Vũ thấp kêu một tiếng.
“Có lẽ, lần tới hắn tỉnh lại phải hỏi rõ ràng, gần đây võ lâm rất loạn, nên tránh đi một thời gian tốt hơn.”
Y mang theo La Sát một đường đi thẳng, dọc đường gặp ít nhất ba đội nhân mã chém chém giết giết, loạn đến chính tà cũng chẳng phân biệt được, cho dù y không sợ việc gì, cũng không tất yếu đi gây chuyện.
Chính là có đôi khi, việc vẫn tìm đến cửa, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Đoạn Phong vạch ra màn xe, nhìn sơn tặc chắn phía trước, khóe môi lộ ra một tia sát khí lạnh lẽo, gõ nên hồi chuông tử vong cho mấy kẻ kia.
Phong Diệc Kỳ mấy ngày này ý thức hỗn loạn, khi thì thanh tỉnh, khi lại mê man. Duy nhất không thay đổi chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường lộc cộc.
Trong xe hôn ám trán ngập hương vị làm hắn buồn nôn, hắn có cảm giác trở lại quá khứ, phảng phất nhắm mắt lại, Thập đại ác nhân sẽ ra tay giết hắn.
Hôm nay, theo gió thổi đến loại hương vị làm hắn hoài niệm.
Cố hết sức bò dậy, đẩy ra rèm cửa sổ.
“Trúc……” Khẽ gọi đầy hoài niệm, hắn có loại xúc động muốn ở lại chỗ này, “Đoạn Phong, dừng xe.”
“Như thế nào?” Cho rằng phát sinh chuyện gì, Đoạn Phong nhanh chóng chui vào thùng xe, lại thấy hắn si ngốc nhìn ra bên ngoài.
“Cây trúc.”
“Ta biết.” Y nhìn hai mắt La Sát cuối cùng cũng có chút sức sống, gật đầu hiểu rõ: “Muốn ở nơi này?”
“Ân, ta nghĩ lưu lại.”
“Vì sao? Ta nhớ ngươi chán ghét thanh âm của trúc.”
Sàn sạt rung động, thanh âm u ám đến mức làm người ta chán ghét, phảng phất tùy thời có thể xuất hiện cái gì.
“Nhưng mà….. mùi thơm của trúc rất dễ chịu.” Để hắn luôn có thể hồi tưởng lại khí tức trên thân Liễu Dục Dương.
“Đúng không?”
“Đúng.”
Từ đầu tới cuối, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi rừng trúc. Đoạn Phong lúc đầu là dõi theo hắn, sau đó nhíu mày.
“La Sát, ngươi có tâm sự?”
“A?”
“Ngươi có tâm sự?” Y hỏi lại lần nữa.
“Chắc vậy a……” Tối thiểu hắn còn sống.
Không biết sư phụ hiện tại như thế nào? Y có khỏe không? Có vì chuyện của hắn mà phiền hà? Thân thể không nên vì cứu giúp người ta mà mệt muốn chết……
Chắc vậy là mới là lạ! Đoạn Phong không cho là đúng.
“Ngươi có biết ngươi gần đây đều ngẩn người?” Tốt nhất là nói rõ ra!
“Ân.”
“Khẩu khí của ngươi hoàn toàn không giống La Sát.” Bình bình đạm đạm phảng phất như mất hồn.
“Đúng vậy!”
“Ngươi cho ta cảm giác bản thân nhặt được phiền toái.” Thật sự là tự mình tìm tội.
“Ân……”
Lời nói hoàn toàn không có thay đổi làm Đoạn Phong có cảm giác đàn gảy tai trâu. Y thở dài một hơi: “Ngươi để tâm ở lại nơi nào?”
Phong Diệc Kỳ chấn động thoáng cái, sau đó dùng thanh âm thấp nhẹ đến không thể nghe thấy lẩm bẩm: “Tâm…Vì sao lại đau nhức……”
Nguyên lai tưởng rằng sẽ không đau lòng, cho nên hắn tiếp nhận tình cảm Liễu Dục Dương, chữa trị vết thương tê tâm liệt phế, nhưng mà, chờ đợi hắn là cõi lòng tan nát.
Lần này, là sửa không tốt a?!
“La Sát?”
“Ta còn có tình?”
“Bằng không bây giờ ngươi đang khổ sở cái gì?”
Người không có tâm sẽ hoàn toàn không khổ sở, giống như kẻ đã vứt bỏ tâm như y và bị hủy diệt như Huyết Phách, nhưng quyết không phải là La Sát cảm xúc luôn luôn mãnh liệt.
“ Có lẽ…… Trái tim ta đã ở lại nơi nó muốn đợi y.” Hắn lẳng lặng kể ra.
“Vậy ngươi muốn đợi ở đâu?”
Bắt lấy trọng điểm cuối cùng của sự tình, tiểu tử này động tâm cũng mất tâm.
“Theo trái tim ta giống nhau.” Hai tay nắm lấy song cửa sổ, hắn xuất thần nhìn qua rừng trúc, ánh mắt xuyên qua những cây trúc, về đến trúc phòng ngày xưa, lại thấy được tiếu dung ôn nhu của Liễu Dục Dương.
“Vậy tại sao phải chết?”
“Bởi vì ta trở về không được, rốt cuộc…… Vĩnh viễn không cách nào trở về. Cho nên, ta giao trái tim để lại cho y.” Phong Diệc Kỳ sâu kín nở nụ cười, trống rỗng mà lại không hề vui vẻ: “Ta chỉ sống ở bên cạnh y, tâm cũng không mang đi……”
“Không đủ khả năng? Ngươi biết không kẻ nào chống đỡ được khi ta và ngươi liên thủ.” Ý là y nguyện ý giúp hắn một tay.
“Đoạn Phong, không có địch nhân, người sai duy nhất là ta.” Phong Diệc Kỳ khổ sáp trong lòng.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không hiểu sao?”
“Đúng, không hiểu.” Hắn đây là đang lầm bầm cái gì?
“Không quan hệ, ta cũng không biết vì sao.”
Khi thanh tỉnh cũng nghĩ, đang nằm mơ cũng nghĩ, nhưng hắn vẫn không biết sư phụ vì cái gì sẽ làm như vậy. Xác định chắc chắn là hắn làm sai, cho nên mới phải để sư phụ khó xử.
“Bởi vì không biết vì sao, cho nên rốt cuộc ta không cách nào ở lại bên cạnh y.”
※※※
“Sư phụ, thảo dược này thật sự hiếm lạ đến vậy sao?”
“Đúng vậy, bất quá đoạn nhai sau núi có một cây, đại khái ai cũng không hái được, ngươi muốn ngắm, có thể đến đấy ngắm một chút.”
“Ngắm……”
“Kỳ nhi, mau xuống đây, ngươi trèo cao như thế là muốn làm cái gì!?”
“Sư phụ, ta hái hoa cho ngươi.”
“Sư phụ không muốn hoa, ngươi mau xuống đây a.”
“Đợi chút nữa thôi.”
“Ngươi, chú ý!”
“Chỉ là trượt chân một cái thôi mà!”
“Đừng nói chuyện, hoa kia không cần, ngươi bám chắc vào, trèo từ từ thôi……”
“Sư phụ, hoa cho ngươi.”
“Ai bảo ngươi mạo hiểm ?!”
“Bởi vì muốn tặng cho sư phụ a!”
“Sư phụ không cần ngươi mạo hiểm.”
“Chính là Kỳ nhi muốn nhìn sư phụ cao hứng a.”
“Vi sư chính là kinh hãi nhiều hơn.”
……
“Ngươi tên là gì?”
“Ta không có tên.”
“Vậy ta lấy giúp ngươi một cái tên được không?”
“Lại không có ai gọi, đặt lãng phí.”
“Ta sẽ gọi ngươi.”
“…… Ta chỉ nhớ rõ cha ta họ Phong.”
“Được, vậy tên ngươi là Phong Diệc Kỳ được không? Ta gọi ngươi Kỳ nhi.”
“Kỳ nhi?”
“Không thích?”
“Không, ta rất thích….. Ngươi sẽ luôn luôn gọi ta phải không?”
“Đương nhiên, ta sẽ luôn luôn gọi ngươi .”
Phong Diệc Kỳ, họ vốn là họ của hắn, nhưng tên là do y đặt.
Còn nhớ rõ mỗi lần y gọi Kỳ nhi, tuy Kỳ nhi trên miệng không nói, nhưng thỏa mãn trong mắt là không che dấu được.
Đứa bé kia rất thích y gọi tên hắn.
“Kỳ nhi……”
Nhẹ nhàng lẩm bẩm, y cúi đầu nhìn khắc ngân xâm nhập nội tâm trên bàn.–
Chính tà khó tồn tại cả hai, tính chất khó thay đổi, tình cảm khó bỏ, trống rỗng đến buồn phiền.
Sư ôn nhu, đồ khó hiểu, sáng nay từ biệt, nguyện sư phụ ta từ đó vô ưu.
Một đao đao, một tự tự khắc họa trên mặt bàn, lộ rõ cõi lòng tan nát.
“Liễu công tử, ta có thể vào không?”
Đang lúc ngẩn người nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên mặt bàn, thì tiểu sư muội phái Hoa Sơn Ngôi Khúc Ân tinh nghịch tránh ở sau ván cửa hỏi vào.
“Đương nhiên, mời vào.” Liễu Dục Dương đi ra mở cửa, tiếu dung tao nhã treo trên mặt.
“Ta đến quấy rầy huynh?” Nàng có chút bận tâm hỏi.
“Không có.”
“……” Tròng mắt nàng linh hoạt vòng vo,“Ta có thể hỏi huynh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tâm tình huynh không tốt?”
“Sao lại nói như thế?” Liễu Dục Dương cười nhạt một tiếng.
“Bởi vì từ lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh, huynh đều như có tâm sự.” Nàng thẳng thắn hỏi.
Bị nàng nói như vậy y mới nghĩ đến, nàng ta là sau khi Kỳ nhi rời đi mới đến đây cùng mọi người trong phái Hoa Sơn. Do đó, nàng ta không biết chuyện Kỳ nhi.
“Ta không sao, cô nương muốn ăn món gì cứ chọn?” Y đem đôi đũa cho Ngô Khúc Ân, thức ăn trên bàn hoàn toàn chưa được đụng qua.
“Oa! Cá hoa vàng nấu dấm, trứng bát bảo, thịt kho tàu, mỳ phù dung, còn có đậu hũ hạnh nhân, thật sự không tồi a, ta có thể ăn sao? Nàng ta hưng phấn hỏi.
“Có thể a.”
Đây đều là những món y thích ăn, ngày nào đó, Kỳ nhi vốn muốn cùng ăn một chỗ với y, kết quả lại xảy ra sự tình kia.
Về sau Bạch Ngạn Hải nói với y chân tướng, Kỳ nhi vì bảo vệ danh dự cho y mới ra tay.
Không chịu xin lỗi, không muốn xin lỗi, đơn giản là hắn căn bản không cho rằng chính mình đã làm sai điều gì.
Hắn đúng, sai chính là bản thân y đã bị thế tục nhân tình trói buộc ……
“Sư phụ, ngài ăn thử xem.”
“Đây là cái gì? Hôm nay tại sao lại muốn làm đồ ăn cho sư phụ?”
“Không có gì a……”
“A.”
“Sư phụ, ngài đừng cười ta, ăn thử xem sao, nếu ăn ngon từ nay về sau ta nấu cơm.”
“Sư phụ làm không ăn được sao?”
“Bởi vì…… Sư phụ bề bộn nhiều việc, ta chuyện gì đều không có…… Ăn được không?”
“Cám ơn, ăn thật ngon.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.”
“Vậy từ nay về sau ta sẽ làm nhiều món ăn các nơi cho sư phụ ăn.”
“Kỳ nhi, vì cái gì không muốn để ý bọn Bạch huynh? Bạch huynh đối với ngươi rất tốt a.”
“Ta biết ……”
“Vậy tại sao không hảo hảo nói chuyện cùng bọn họ?”
“Bởi vì, ta không thói quen, cùng người khác nhỏ nhẹ nói ……”
“Nhưng mà ngươi đối với sư phụ cũng rất tốt.”
“Bởi vì sư phụ là sư phụ, không giống nhau sao!”
“Vì sao sư phụ không giống?”
“Bởi vì sư phụ là thật tâm đối đãi tốt với ta, chỉ có sư phụ mới thật tâm tiếp nhận ta. Những người khác nếu như ta không có dung mạo này, võ công này, căn bản không có ai muốn cùng ta nói chuyện.”
“Sao lại như thế được? Kỳ nhi là hảo hài tử .”
“Cũng chỉ có ngài mới nói như vậy.”
Y hẳn là nên chú ý nhiều hơn đến ánh mắt cảnh giác của Kỳ nhi.
Luôn luôn ẩn dấu những thứ thuộc về bản thân, tinh tế lo lắng mỗi phản ứng của y. Đối với Kỳ nhi mà nói, mỗi một tâm tình của y đều biểu thị ý tứ nào đó, hắn phi thường để ý y nghĩ gì, thời thời khắc khắc sợ hãi cảnh giác.
Mà ngay cả Kỳ nhi rất sợ thanh âm gió đêm thổi qua lay động rừng trúc, đều là y nhiều lần chú ý mới biết được. Hắn căn bản không có ý định nói cho y biết, luôn một mình núp vào góc chịu đựng.
Vì sao lại không phát giác? Trong nụ cười rực rỡ ẩn hàm bi thương…..
Kỳ nhi đối với y là thất vọng hay cảm thấy bị phản bội? Y so với bất cứ kẻ nào thì càng phải đứng về phía Kỳ nhi, mà không phải cứ nắm lấy quy định của nhân tình bình thường.
Ngô Khúc Ân buồn bực nhìn chằm chằm vào Liễu Dục Dương đang xuất thần, cuối cùng tò mò nhìn cổ kiếm đặt trên bàn bên cạnh y.
“Bích Tuyền kiếm?” Theo nàng ta đánh giá thì đây là bảo kiếm phi thường quý báu, truyền thuyết chém sắt như chém bùn, xuy phát khả đoạn, (tóc thổi vào đứt luôn) không chỉ một lần cứu mạng Liễu công tử.
Rất… muốn sờ sờ một chút… Bất luận người nào sử dụng kiếm đều có lòng hiếu kỳ cao độ đối với loại thần binh lợi khí này.
“Liễu công tử, ta có thể xem thanh kiếm này được không ?”
“Cái này…… Ta không phải chủ kiếm……”
Nếu như đã nói đối với y thất vọng, vì sao còn để lại Bích Tuyền kiếm cho y, bản thân Kỳ nhi bị trọng thương, tại sao không mang theo bảo vệ tính mạng chính mình.
Nói không nên lời vì sao, y rất không nguyện ý làm người khác đụng vào liên hệ duy nhất giữa hai sư đồ.
“Nhưng mà có liên quan gì đâu, ta chỉ xem một chút thôi.” Nàng nũng nịu kháng nghị, không phát hiện ra Liễu Dục Dương mỉm cười khó xử.
“Sư muội, đừng phiền Liễu công tử, huynh muốn thay y bôi thuốc.” Bạch Ngạn Hải hợp thời lên tiếng cắt đứt thế công triền(quấn) nhân của tiểu sư muội.
Thật là, trong lúc mấu chốt tất cả mọi người đều bận rộn, không rảnh cùng nàng, nàng sẽ đem mục tiêu chuyển đến Liễu công tử tính tình hảo không đuổi người.
“Sư huynh, muội có thể hỗ trợ.” Nàng kêu lên không thuận theo.
“Cô nương chưa xuất giá làm sao có thể nhìn thân thể nam tử, đi tìm sư nương đi, đừng nói lời hồ đồ.” Bạch Ngạn Hải vỗ nhẹ nàng ta, ngay lập tức cũng túm lại tiểu sư muội này.
Liền khuyên nhủ lừa gạt được tiểu nha đầu đi, hắn ngồi vào bên cạnh Liễu Dục Dương, đặt vải trắng cùng nước ấm trong tay lên bàn.
“Bạch huynh, không phải phiền toái.” Liễu Dục Dương nói nhỏ.
“Miệng vết thương sâu, vẫn còn chảy máu.”
Chỉ vào một mảnh đỏ thẫm trên quần áo tuyết trắng, Bạch Ngạn Hải thở dài.
“Ta đã nhờ các huynh đệ Cái bang lưu ý nơi Phong Diệc Kỳ đến, tình báo của họ rất rộng rãi, sống hay chết nhất định sẽ có tin tức, ngươi cũng đừng bận tâm như vậy nữa.”
Không ai có thể nghĩ tới Phong Diệc Kỳ cá tính kịch liệt sẽ tự hại mình đến tình trạng này. Càng không có ai ngờ một khắc trước hắn còn làm nũng với Liễu Dục Dương, một khắc sau liền cao chạy xa bay.
Từng chữ khắc trên bàn như thế yếu đuối, cẩn thận để lại tất cả đều là quan tâm, cùng với nói phẫn nỗ bỏ đi không bằng nói tuyệt vọng mà rút lui..
Từ ngày đó bắt đầu, Liễu Dục Dương thay đổi.
Hắn cũng không nói được là chỗ nào không đúng, chỉ biết mặc dù vẫn tao nhã hữu lễ như trước, cặp mắt đạm mạc kia lại chất đầy buồn nhẹ, đau thương vô cùng mơ hồ dấu ở hai đầu lông mày.
Liễu Dục Dương không hề không đề cập tới chuyện Phong Diệc Kỳ, rồi lại một mình nhìn chữ khắc trên bàn mà xuất thần, không tự chủ tìm kiếm thân ảnh Phong Diệc Kỳ trong đám người, nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng, toàn bộ dựa vào lợi hại của Bích Tuyền kiếm mà mở đường máu.
Phong Diệc Kỳ đi rồi, thực sự mang theo cả linh hồn Liễu Dục Dương….
Ràng buộc sư đồ có thể dây dưa đến tình trạng như vậy thực làm hắn động dung, càng làm hắn đau lòng.
Nếu như ngày đó hắn có thể không e ngại hậu quả mà nói ra chân tướng, thì sẽ không biến thành loại tình trạng này.
“Làm phiền Bạch huynh.” Nhìn Bạch Ngạn Hải khó nén tự trách, Liễu Dục Dương thở dài: “Bạch huynh, huynh không làm sai, là ta đã bức đứa nhỏ kia quá chặt.”
Nhiều khi, y không nói ra chỉ là muốn Kỳ nhi có một không gian để thở, không ngờ chăm sóc mà y tự cho là đúng ngược lại làm cho Kỳ nhi càng thêm sợ hãi bất an, lo lắng y chỗ nào không vui……
“Vì sao, sư phụ, ta làm đúng!” Y phản bội tín nhiệm của Kỳ nhi.
“Sư phụ, ta không cần!” Trời biết trong nháy mắt đó y đã rất muốn xóa đi bi thương trong mắt đứa nhỏ kia.
“Người nào làm người đấy chịu, sư phụ, không đáng để liên lụy ngài.”
“Nếu ngũ đại thế gia không thỏa mãn, thì đến đòi ta, nếu còn làm sư phụ khó xử, bản thân ta muốn xem một mình Phong Diệc Kỳ này có thể kéo bao nhiêu người các ngươi xuống địa ngục!!”
“Ta còn thiếu nợ bao nhiêu nói ra, không cần phải để sư phụ khó làm người………..”
Chính là cho dù bi thương thấu tâm, những gì Kỳ nhi làm đều là vì y.
“Nhân cách của sư phụ, quyết không cho phép kẻ khác ác ý hãm hại!”
Y hẳn là phải bảo vệ Kỳ nhi, kết quả lại để Kỳ nhi bảo vệ y……
“Người sai là ta ……
Tác giả :
Vân Điểu