[Giang Hồ Chiến Tình Lục] Đoạn Phong
Chương 9-2: Vĩ Thanh
Ba tháng sau —
Bi thương…… Huyết tinh…… Giết chóc……
Bất đắc dĩ…… Thống khổ…… Tử vong……
Vu lực vẫn truyền đến tin tức, vận mệnh nào đó đang xoay vần……
Tuy chậm mấy tháng so với thời gian Huyết Phách định ra lúc trước, nhưng hắn biết rõ võ lâm đẫm máu trong vòng một tháng nữa sẽ kết thúc.
Gió đêm thổi trúng cành lá sàn sạt rung động, Tịch Quân Dật đứng ở ngoài sân nhìn cảnh sắc bóng tối, thẳng đến khi Bạch Ngạn Hải từ trong nhà cầm áo choàng khoác lên vai hắn, hắn mới thu hồi ánh mắt.
「 Như thế nào?」
「 Ngươi a…… Không phải nói thân thể không tốt thì đừng vừa tắm xong đã ra ngoài hóng gió sao? Trong rừng có cái gì hấp dẫn chú ý của ngươi sao?」 Khí tức Bạch Ngạn Hải mang theo một chút hương rượu, Tịch Quân Dật trầm mặc lắc đầu, theo y vào nhà, không ngoài ý muốn trông thấy trên bàn có một vò Bách Hoa Tửu trống không.
「 Bọn họ đi rồi?」 Chính là đang hỏi hai sư đồ vì quá nhàm chán mà đột nhiên chạy đến đây uống rượu nói chuyện phiếm.
Kết quả hắn ẩn cư, nhưng Phong Diệc Kỳ dùng lý do quỷ dị là 「 Lo lắng Ngũ Nhạc kiếm phái đến tìm phiền toái, như vậy mới chiếu cố tốt người bệnh 」 bắt buộc hắn, nên địa điểm hắn ẩn cư không cần nghĩ liền bị ép ở tại……núi Lạc Hà.
Hơn nữa chỉ cách trúc phòng của hai sư đồ kia có mười dặm, khinh công bình thường chỉ cần hai nhịp là có thể đến nhà đối phương ăn cơm, Thương Vũ tùy tiện bay cũng có thể đến tìm hắn chơi……
Này tính cái gì?
Chỗ tốt duy nhất chính là Hải không đến mức cảm thấy tịch mịch, tùy thời có thể tìm Liễu Dục Dương nói chuyện phiếm……
「 Ân!」 Bạch Ngạn Hải đáp, biết rõ hắn có chút chú ý vừa rồi ba người đấu một người, không cho hắn uống rượu, 「 Dù sao ngươi cũng không quá thích uống rượu, vì thân thể cũng đừng uống.」
「 Ta để ý chính là thái độ của tên kia! Hai người làm người ta vừa nhìn đã muốn đập.”
Nói tới nói lui, trong thanh âm ngược lại không hề mang mùi thuốc súng.
Bạch Ngạn Hải nở nụ cười, bởi vì Tịch Quân Dật tựa hồ có chút xu thế bị Phong Diệc Kỳ lấy thịt đè người a.
Thoáng cái đem đồ trên bàn thu thập xong, ánh mắt của y lơ đãng đảo qua trường kiếm treo trên tường, suy nghĩ trong lòng có chút bạo động.
Sư môn của y…… Sư đệ sư muội…… Có bình an không?
Dùng sức vung đầu, y đi vào phòng ngủ, chủ động ôm lấy Tịch Quân Dật đứng đưa lưng về phía cửa phòng cởi quần áo.
「 Hải?」
Giọng nói trầm thấp ôn nhu…… Bạch Ngạn Hải kéo qua bả vai Tịch Quân Dật, sau một thoáng chần chờ, hôn lên môi của hắn.
Tịch Quân Dật tùy ý y hôn mình giống như đang muốn xác định điều gì đó, trong mơ hồ phát giác sự bất an của y, nhẹ nhàng đáp lại.
Đúng vậy, bọn họ đều biết, Bạch Ngạn Hải không phải nam nhân có thể dễ dàng buông xuống trách nhiệm trên vai……
Khác với Liễu Dục Dương không môn không phái, y là đại đệ tử phái Hoa Sơn, đã từng hơn mười năm gánh trên lưng trách nhiệm cùng chờ đợi của mọi người, rất nhiều chuyện không cách nào có thể nói buông là buông được……
Cho dù chính đạo bức bách y phải âm thầm rời đi, y cũng không cách nào dứt bỏ phần lo lắng này.
「 Quân Dật……」
Thấp giọng nỉ non, Bạch Ngạn Hải cần một thứ gì đó có thể giúp mình chắc chắn về cuộc sống hiện tại, không còn bồi hồi mê võng trong quá khứ……
Bàn tay theo vạt áo thăm dò vào khiến Tịch Quân Dật có chút giật mình sững sờ.
Đối với người tính tình đạm bạc như hắn mà nói, loại sự tình này căn bản có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên từ khi ở cùng Bạch Ngạn Hải đến nay, bỏ qua đêm tại Đường Môn không nói, nhiều lắm là cũng chỉ là đồng giường cộng chẩm cùng hôn môi mà thôi.
Y…… Muốn?
Mùi rượu nhàn nhạt truyền lại khi hai đôi môi quấn giao, Tịch Quân Dật phối hợp cởi ra quần áo đơn độc còn sót lại trên thân, ngồi vào giường.
Ánh mắt Bạch Ngạn Hải di động theo hắn, nhìn thân thể gầy gò rắn chắc kia, cùng với hằng hà vết sẹo do đao kiếm để lại, bắt đầu cảm thấy trìu mến cùng…… Môi khô lưỡi khô……
Y dù sao cũng là một nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh, bình thường không nghĩ tới sự việc này còn khá tốt, hiện tại nỗi lòng vừa động, lại nhìn thấy thân trên xích lõa của Tịch Quân Dật, hạ phúc bắt đầu có chút bạo động.
「 Hải, tới.」 Tịch Quân Dật kêu.
Vẫn luôn cho rằng hắn chẳng muốn nói nhiều nên chỉ gọi có một chữ trong tên mình, nhưng bây giờ vì nghe được giọng nói trầm thấp lại ôn nhu quen thuộc kia mà tâm động……
Đứng ở bên giường, nghiêng thân xuống hôn môi hắn, hai tay lạnh buốt thử đặt lên bờ vai hắn, dần dần bắt đầu di động, ngón tay thon dài dao động từ trước ngực đến sau lưng……
Tiểu tử này sau khi uống rượu liền lớn gan nha? Tịch Quân Dật bắt đầu hoài nghi người kia say rồi.
Động thủ thay Bạch Ngạn Hải đang vội vàng quấy rầy hắn rút đi quần áo trên người, đến khi cả hai đều xích lõa, liền phất tay bắn ra ám khí tắt nến.
Trong phòng đen kịt, khiến cho ngươi ta càng thêm can đảm cố gắng làm càn.
Đương y có chút không lưu loát liếm hôn dọc theo vết sẹo nơi vai trái tiến đến vết trảo nơi ngực, Tịch Quân Dật đột nhiên giật mình Bạch Ngạn Hải tựa hồ…… Muốn làm công?!
「 Quân Dật?」 Thân hình trong nháy mắt cứng ngắc làm cho Bạch Ngạn Hải lo lắng dừng lại động tác.
「 Không có, chỉ là vừa mới có hơi đau.」 Nhanh chóng trấn an, hắn không nghĩ tăng thêm bất an cho Bạch Ngạn Hải, mà vết thương cũ ở ngực là cái cớ tốt nhất.
「 Lại thấy đau sao?」 Đầu ngón tay dọc theo vết sẹo trên ngực, lần đầu tiên y nhìn thấy liền đỏ mắt, căn bản không cách nào tưởng tượng được Quân Dật đã chịu bao nhiêu thống khổ.
「 Không có việc gì .」 Chủ động hôn lên đôi môi còn muốn nói điều gì, Tịch Quân Dật thầm than chính mình tìm nhầm lý do.
Bạch Ngạn Hải chú ý xác định một chút, mới yên tâm đáp lại nụ hôn của hắn.
Thôi…… Dù sao cũng không tệ…… Huống khả năng nhịn đau của mình có cao một chút, cũng tốt hơn là ngày mai nhìn thấy vẻ mặt đau đến cầu xin của Hải…… Tịch Quân Dật quyết định thuận theo ý y.
「 Quân Dật…… Ngươi nhắm mắt lại được không?」 Bạch Ngạn Hải lẩm bẩm, cảm giác, cảm thấy bị ánh mắt ẩn hàm lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên.
「 Hừ……」 Hừ nhẹ, thực sự coi như phối hợp mà nhắm mắt lại.
Nhiệt độ cơ thể cùng khí tức gần sát dần dần tăng lên, đến khi thứ mềm mại giữa hai chân được nhẹ nhàng cầm lấy, hô hấp vốn bình tĩnh của Tịch Quân Dật rốt cục có chút không yên, dục vọng ẩn núp dần dần nổi lên.
Chỗ trọng yếu kia lần đầu tiên bị người khác ngoài bản thân vuốt ve đụng chạm, trước ngực bởi vì từng nụ hôn nhẹ mà khao khát……
Tịch Quân Dật nhịn không được há miệng không tiếng động thở dốc, nắm chặt hai tay nhẫn nại tình tự cùng khoái cảm lạ lẫm, cực lực khắc chế chính mình không xoay người phản lại áp lên ái nhân.
Mồ hôi mỏng manh theo khoái cảm dâng lên che kín hai thân hình, nhiệt lưu thoải mái mà kịch liệt khơi nên từng đợt run rẩy, cao trào tiến đến khiến hắn không cách nào ức chế thấp giọng rên rỉ.
Hơi thở hổn hển dần hòa hoãn lại, Tịch Quân Dật chú ý tới động tác của Bạch Ngạn Hải đã dừng.
「 Sao thế?」 Hơi nâng lên thân thể có chút như nhũn ra bởi vì vừa tiến vào cao trào không lâu, hắn không rõ vì sao Hải không tiếp tục làm tới.
「 Cái kia……」 Giọng nói của Bạch Ngạn Hải rất xấu hổ, nương ánh trăng không khó trông thấy biểu tình vô tội cùng không có ý tứ trên mặt y.「 Ân?」
「 Ta……」 ô…… Y không nói ra được a! Bạch Ngạn Hải cơ hồ là khóc không ra nước mắt .
「 Cái gì?」 Vấn đề nửa vời khiến cho Tịch Quân Dật cũng bắt đầu có chút khẩn trương theo, nhất là hắn chú ý tới trong âm điệu của Bạch Ngạn Hải có ủy khuất cùng uể oải.
「 Ta…… Ta không……」 Khuôn mặt oa oa tuấn tú hồng đến sắp rán được trứng a.
「 Ngươi không như thế nào?」 Tịch Quân Dật hơi nhíu lông mày.
Bạch Ngạn Hải biết rõ còn tiếp tục nói lắp nữa, Tịch Quân Dật nhất định sẽ bóp cổ mình, đành phải đánh một nhịp cố gắng, hùng hồn hy sinh đem một lời nói ra hết,「 Ta không biết kế tiếp phải làm như thế nào a……」 …..
……
……
……
Tịch Quân Dật trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng vừa vô tội vừa lúng túng của Bạch Ngạn Hải, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì.
Đạp y xuống giường được không? Ngay sau khi hắn đã điều chỉnh tốt tâm lý nguyện ý để y làm công rồi, tiểu tử này….. Lại nói với hắn…… Không biết…… Nên làm như thế nào?
Vậy bây giờ hắn nên mặc quần áo vào rồi đi ngủ …… Hay là tiến hành giảng bài trực tiếp bằng hành động……
Trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, một loại cảm giác phun lên trong lòng, vui vẻ bắt đầu lan tỏa từ trong lồng ngực, bò lên trên mắt trên môi hắn……
「 A…… Ha ha ha……」 Một tay hất lên mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi do lần tiếp xúc thân mật lúc trước, Tịch Quân Dật đời này lần đầu tiên cười ra tiếng.
Ai mà nghĩ tới hắn cũng có lúc sẽ cùng Hải cởi sạch quần áo nằm trên giường trừng mắt nhìn nhau nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm gì……
Thấy hắn cười không ngừng, Bạch Ngạn Hải đầu tiên là ngu ngơ, kinh ngạc vì tiếng cười thoải mái của hắn, sau đó chỉ có thể cười khổ, dùng biểu tình vô tội lại đáng thương chờ người kia cười xong.
「…… Ta không có cơ hội học hỏi sao……」 Tuyệt đại đa số thời gian y đều dành cho võ công, coi như thời kì thanh thiếu niên cũng sẽ ngẫu nhiên có xúc động, nhưng hơn phân nửa bởi vì luyện võ tiêu hao thể lực mà biến mất a……
Nghe hắn nói ra loại lý do này, Tịch Quân Dật vất vả lắm mới dần dần ngừng cười lại mất thật lớn khí lực nhịn xuống kích động muốn cười to.
Dù là như thế, tiếng cười trầm thấp vẫn còn dư âm chưa dứt.
Giữ chặt Bạch Ngạn Hải vì xấu hổ mà sắp tìm cái lỗ chui xuống đất rồi, điều chỉnh tư thế xoay người áp y xuống dưới, hôn lên hai gò má đỏ hồng của y.
「 Lúc ngươi mười lăm tuổi trưởng thành, trưởng bối trong sư môn không đưa ngươi đi dạo kĩ viện sao?」 Đơn thuần đến như vậy, thật là làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
「 Vào tháng ta vừa tròn mười lăm tuổi kia…… Bởi vì năm đó đánh nhau với Phong Diệc Kỳ…… Cho nên vẫn nằm ở trên giường mà trôi qua …..」 Bạch Ngạn Hải cười khổ.
「 Vậy về sau cũng không có cơ hội đi sao?」
「 Không có…… Phái Hoa Sơn mặc dù không ngăn cấm loại sự tình này lại…… Nhưng mà không cổ xuý a…… Có ai mà lại đi nói với sư phụ là muốn xuống núi dạo kĩ viện …… Ngươi không được cười nữa!」 Bạch Ngạn Hải kháng nghị, bởi vì Tịch Quân Dật vừa nghe y nói lại bắt đầu cười nhẹ.
Hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục cười, cho dù tính tình của Hải có tốt đến đâu cũng sẽ trở mặt với hắn.
Cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Bạch Ngạn Hải, một tay xoa bóp nụ hoa trước ngực y, một tay thì dò xét xuống dưới khuấy động phân thân y.
Bạch Ngạn Hải ngạc nhiên ngây ngốc nhìn Tịch Quân Dật, như là không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên động thủ.
「 Không hiểu…… vậy tận lực học hỏi đi!」 Tịch Quân Dật nỉ non giữa lúc hai đôi môi đang quấn giao.
Hắn trước mắt không có ý định để cho dục vọng thật vất vả mới khơi dậy được cứ biến mất như vậy.
Nếu Hải muốn làm công, sẽ có cơ hội.
Nhưng tối nay, quyền chủ đạo thuộc về hắn ……
…… Đau quá……
Bạch Ngạn Hải nhe răng trợn mắt cố gắng từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy quần áo Tịch Quân Dật đã đặt sẵn ở đầu giường cho mình mặc vào.
Thật không công bằng, vì sao hành động của Quân Dật lại thuần thục như vậy a……
Y nói không rõ vị chua nơi đáy lòng kia là tư vị gì.
「 Ngươi dậy rồi?」Tịch Quân Dật đẩy cửa vào đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Hắn còn phỏng chừng Hải ít nhất phải ….. nằm chết dí cả buổi trưa đi!
「 Ta dậy muộn.」 Trời đã sáng bao lâu rồi? Khắc chế khuôn mặt không ngừng đỏ lên, Bạch Ngạn Hải tùy ý để Tịch Quân Dật đi đến trước mặt cho y một cái hôn nhẹ.
「 Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi một chút nữa đi, buổi chiều sẽ xuất phát!」 Tịch Quân Dật bắt đầu mở ngăn tủ thu thập bọc hành lý.
「 Xuất phát? Đi đâu?」 Bạch Ngạn Hải khó hiểu, ngồi trên giường nhìn hắn thu thập quần áo của hai người.
Tịch Quân Dật không trả lời, ngược lại đem một ít bình bình quán quán đựng các loại thuốc bột, thuốc viên gì đó mà mình còn nhớ được toàn bộ ném vào trong bao quần áo, sau đó lại từ góc nào đó mò ra được túi ám khí cùng các loại ám tiễn, phi tiêu.
「 Quân Dật, ngươi muốn trọng phản giang hồ?」 Người nào thoái ẩn còn cần những thứ vũ khí này? Giống như kiếm của y, sau khi bọn họ ẩn cư cơ hồ biến thành đồ trang trí ……
Tịch Quân Dật rốt cục nhìn y một cái, sau đó tiện tay lấy kiếm treo trên tường ném cho y.
「 Chúng ta muốn trọng phản giang hồ, ngươi không bỏ xuống được phái Hoa Sơn, đúng không?」
Cách nói quá mức đương nhiên khiến cho Bạch Ngạn Hải theo phản xạ tiếp được trường kiếm căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
「 Ta……」 Y ngưng lại biểu lộ, không biết biểu đạt cảm giác của mình như thế nào.
Sư môn đã từng là nơi y tôn kính nhất, đã từng là nơi y thề sẽ liều chết cũng phải bảo vệ…… Lại lập kế khiến y thiếu chút nữa giết chết người trọng yếu nhất; Mà y, lựa chọn nam nhân ở trước mắt, buông tha cho quá khứ khiến y thất vọng……
Đây là con đường y tự lựa chọn, lại không biết vì sao vẫn một mực cảm thấy thống khổ.
Y không dám nhìn thẳng vào lo lắng băn khoăn nơi đáy lòng, không dám nghĩ đến những sư đệ sư muội vẫn luôn sùng bái mình khi thiếu đi sự bảo vệ của y thì thế nào, lại bởi vì những chém giết không có ý nghĩa mà chết bao nhiêu người…… Y thậm chí không dám đề cập đến võ lâm đẫm máu…… Bởi vì y đã có quá nhiều cái phải xin lỗi Quân Dật , Quân Dật vì y, không tìm Ngũ Nhạc kiếm phái báo thù, y làm sao có thể nói sau khi mình coi như là bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn không thể quên những quan tâm từng có…..
Tịch Quân Dật đi đến trước mặt, đem khuôn mặt Bạch Ngạn Hải áp vào ngực mình, giúp y che dấu đi cõi lòng yếu ớt tan nát hiện lên trên mặt, để hai tay y nắm chặt lấy vạt áo của mình.
「 Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……」 Thì thào nói xin lỗi, toàn thân y run rẩy.
Quân Dật vì y cơ hồ buông tha cho hết thảy, thế mà y lại luôn yêu cầu Quân Dật trả giá……
「 Nói cái gì xin lỗi…… Vốn cũng không có việc gì làm, đi ra ngoài một chút cũng không sao.」 Tịch Quân Dật vỗ nhẹ lên lưng y, có chút hoang mang không biết phải an ủi người kia như thế nào.
「 Ta rốt cục vẫn cảm thấy mình một mực yêu cầu ngươi phải trả giá là rất quá phận……」 Y luôn luôn làm phiền Quân Dật……
「 Sẽ không. Ta bảo vệ ngươi bằng chính ý chí của mình, không có gì phiền toái, chỉ cần ngươi khoái hoạt là tốt rồi.」
「 Chính là…… Vậy còn ngươi? Ta tài cán vì ngươi làm cái gì?!」 Bạch Ngạn Hải hỏi, trong thanh âm có vội vàng, y đang sốt ruột, sốt ruột chính mình không có cách nào thay Quân Dật làm bất cứ chuyện gì.
「 Nhìn ta, chỉ cần ngươi không rời mắt khỏi ta, là đủ rồi.」 Hắn nói nhỏ.
Hắn chỉ khát vọng ánh mắt Hải luôn tìm kiếm thân ảnh mình, chỉ cần như vậy là đã thỏa mãn..
Cứ như vậy?! Bạch Ngạn Hải có ngắn ngủi lỗi giác, chợt phản ứng đến căn bản không phải như vậy, thói quen không dám yêu cầu xa vời, là cách Quân Dật tự bảo vệ mình, cũng không phải là đủ rồi, mà là hắn căn bản không dám yêu cầu quá nhiều.
「 Ngu ngốc……」 Y vừa muốn khóc vừa muốn cười, chủ động hôn người vừa bị mắng lại chẳng hiểu ra sao kia.
Cái kẻ ngu ngốc chẳng hiểu được những trả giá của mình này.
「 Ân?」
Đột nhiên được hôn đương nhiên rất tuyệt, nhưng sao lại bị mắng a?!
「 Ta chỉ yêu cầu ngươi một việc được không?!」 Bạch Ngạn Hải nói, ánh mắt thẳng thắn thẳng tắp nhìn xuyên qua trái tim dấu ở nơi sâu thẳm của Tịch Quân Dật,「 Làm được việc ngươi yêu cầu ta, không cần phải giữ lại tâm sự của mình, nói cho ta biết ngươi cần gì, sau đó, ta sẽ nói cho ngươi biết……」
「 Ân?」 Mấy chữ cuối cùng bị y ngậm lại trong miệng, Tịch Quân Dật như thế nào cũng không thể nghe được âm thanh đang quấn cùng một chỗ kia.
「 Ta yêu ngươi.」
Ta yêu ngươi, y nói.
Vô luận nghe được mấy lần đều có một loại cảm giác hít thở không thông, khiến cho người ta hoa mắt, trái tim đập dồn dập như trống, mãnh liệt đến mức làm cho hắn không biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy Bạch Ngạn Hải.
「 Quân Dật?」 Khó hiểu ôm lại hắn, Bạch Ngạn Hải thiếu chút nữa tắt thở khẩn trương nói:「 Đừng ôm chặt như vậy, trên ngực ngươi có thương tích.」
Ôm đến đau đớn cũng không thể hiện hết được sự quan tâm của y với Quân Dật.
「 Vết thương cũ không dễ dàng tái phát như vậy ……」 Tịch Quân Dật ngẩng đầu, lộ ra tiếu dung nhàn nhạt,「 Như vậy……」 Một lần nữa hôn Bạch Ngạn Hải, hắn dùng âm lượng cực thấp nói ra:「 Nhìn ta…… cho ta ở cạnh ngươi…… Thẳng đến khi ta chết mới thôi……」
Đây là lời thề, cũng là hứa hẹn — đồng thời, cũng khẩn cầu ưng thuận từ Bạch Ngạn Hải.
Chỉ cần y đáp ứng, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y, cho đến khi cái chết chia lìa cả hai.
Người này chỉ cầu mình nhìn hắn …… Chỉ cần mình nhìn hắn, hắn liền nguyện ý dùng cả đời để đi theo bảo vệ……
「 Được …… Ta sẽ vĩnh viễn nhìn ngươi, cùng ngươi…… Rơi lệ vì ngươi …… Thẳng đến ta chết.」 Từ đôi môi y cũng toát ra hứa hẹn phù hợp công bằng —
Về sau.
Đoạn Phong, đồ đệ của Thập đại ác nhân, trong lúc võ lâm đẫm máu đã lưu lạc không rõ tin tức.
Có người nghe đồn hắn vì bảo vệ người thương mà chết trận; Có người đồn đãi hắn bị người ta giết chết; Cũng có người nói hắn thoái ẩn giang hồ….. Trong mọi truyền thuyết xôn xao, hắn biệt tung biệt tích.
Về phần đại đệ tử phái Hoa Sơn từng được hưởng danh dự cực cao trong võ lâm, trong lúc võ lâm đẫm máu bởi vì nguyên do không rõ mà bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn, hành tung bất định.
Nhưng y cũng không phải không quan tâm đến sự vụ của Hoa Sơn, nếu có kẻ muốn gây bất lợi cho mọi người trong Hoa Sơn, thường thường sẽ phát hiện y bôn tẩu trong giang hồ đến viện trợ, hơn nữa, bên cạnh y vĩnh viễn đi theo một nam nhân che mặt, thân hình phiêu hốt.
Từng có lời đồn, Đoạn Phong cùng Bạch Ngạn Hải yêu nhau, vì đối phương, một kẻ rời khỏi giang hồ, không hề dễ dàng giết người; Một người thoát ly sư môn, buông tha cho tiền đồ cẩm tú, hai người trải khắp đại giang nam bắc, cảm tình đến chết cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng, đây cũng chỉ là truyền thuyết.
Vĩ thanh
Sự tình, phát sinh khi Tịch Quân Dật và Bạch Ngạn Hải cùng nhau thoái ẩn đã được một đoạn thời gian, đó là một buổi sau giờ ngọ phi thường thư thích……
「 Lạ nha, Đoạn Phong, nhà ngươi sắp biến thành vườn động vật rồi .」 Phong Diệc Kỳ đeo lên sắc mặt quỷ dị nhìn Thương Vũ đang cùng một con gà mái và mấy con gà con chơi đùa, một mặt còn nhìn chằm chằm mấy con gà trống khác.
Ông trời phù hộ — tuy ta không tin ngươi, nhưng ta van ngươi phù hộ để mấy con gà con kia không phải là của Thương Vũ a.
Tịch Quân Dật lười biếng nằm trên cỏ phơi nắng liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy rất không hứng thú lại nhắm mắt dưỡng thần.
「 Ta để Thương Vũ đến chỗ ngươi chơi, ngươi tốt xấu cũng nên nói cho nó biết, nó là một con chim ưng chứ không phải một con gà!」 Một tay túm lại Thương Vũ, thực sự phi thường lo lắng chuyện tìm bạn cho Thương Vũ, đừng để nó cả ngày tụ tập một chỗ với bầy gà.
「 Nó biết mình là chim ưng.」 Cãi lại đầy tức giận,「 Ngươi từng tự cho mình là con khỉ bao giờ chưa?」
Kết cục của việc cãi lại là nếu hắn không chạy nhanh, thiếu chút nữa bị một kiếm găm trên mặt đất.
Chẳng trách Thương Vũ không sợ mùi huyết tinh trên người hắn, bởi vì chủ nhân của nó cả ngày một thân sát khí……
Mục quang dừng lại ở lỗ thủng trên cỏ, Tịch Quân Dật bĩu môi, nhảy lên khỏi bãi cỏ, dẫn bọn họ về phía hậu ốc.
「 Kỳ nhi, phương thức chào hỏi của ngươi nên lễ phép một chút.」
Sau lưng truyền đến giọng nói uốn nắn nhẹ nhàng của Liễu Dục Dương, Tịch Quân Dật thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt.
Sư phụ của La Sát cũng không phải nhân vật tầm thường, khẩu khí rất giống La Sát, chỉ là lực có phần quá lớn khi vỗ hắn một chưởng.
「 Nhưng mà sư phụ, ta đã quen cùng hắn như vậy, ta chỉ dùng có bảy phần công lực.」
Phong Diệc Kỳ vô tội mỉm cười, thanh âm càng làm cho hắn nghĩ đánh người — hắn dưỡng thương đến bây giờ, cũng bất quá cũng chỉ thừa bảy thành lực, tiểu tử kia thật đúng là dám nói.
……
Rảnh rỗi rảnh rỗi nằm phơi nắng trên cỏ, nhìn Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải ngồi chơi cờ dưới bóng cây râm mát, Phong Diệc Kỳ sau khi an phận được nửa khắc đồng hồ, rốt cục cũng không chịu ngồi yên mà xoay người dậy, sau đó thân thủ đâm đâm Tịch Quân Dật nằm ở bên cạnh đùa nghịch cùng con thỏ, con chó nhỏ.
「 Làm gì vậy?」 Tịch Quân Dật chia cho hắn một chút tâm tư, chính mình vẫn cầm lấy lá rau uy con thỏ nhỏ.
「 Ta hỏi ngươi chuyện này.」
「 Ngươi hỏi.」
「 Không cần phải tiếp tục uy con thỏ kia, nuôi mập như vậy ngươi lại không cho ta ăn!」 Phong Diệc Kỳ cướp đi lá rau sạch sẽ hắn vừa lấy thêm.
「 Ngươi còn dám ăn động vật ta nuôi, ta sẽ ninh nhừ ngươi!」 Tịch Quân Dật nhớ tới mấy chim trĩ lúc trước vì hắn chưa kịp cảnh cáo Phong Diệc Kỳ liền đi đời nhà ma cúng ngũ tạng miếu, bị quay trên lửa thật đáng thương.
Khi đó hung thủ còn mặt mũi tràn đầy hưng phấn hỏi hắn có muốn ăn cùng hay không, chết tiệt, hiếm có cơ hội bắt được con gà béo thế……
「 Ta đã xin lỗi rồi a! Chúng nó đều cùng một dạng, ngoại trừ ngươi, có ai mà phân biệt là có phải của ngươi nuôi hay không?」 Phong Diệc Kỳ một bên cãi lại, bên cạnh bất đắc dĩ phát hiện Thương Vũ nằm trong ngực đang vụng trộm ăn mấy lá rau trên tay mình,「 Bổn ưng! Chim ưng không được ăn rau, có nghe không hả?!」
Tất! Thương Vũ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào quả hạch trên tay Tịch Quân Dật.
Liếc mắt nhìn nhìn gò má vì tức giận mà hồng lên của Phong Diệc Kỳ, sợ Thương Vũ bị chủ nhân bại hoại vì tức giận mà bị nhổ trụi lông, Tịch Quân Dật từ trong lòng ngực lấy ra một túi thịt khô, từng phiến từng phiến uy Thương Vũ ăn.
Hết thuốc chữa…… Chỉ cần về sau đừng béo đến mức không thể bay được nữa…… Phong Diệc Kỳ không phản bác được, dứt khoát mặc kệ hắn, tập trung tinh thần thẩm vấn Tịch Quân Dật.
「 Đoạn Phong, không phải ngươi đối với con người luôn không có hứng thú, thế nào mà mới gặp mặt có một lần liền nguyện ý giúp Bạch Ngạn Hải?」 Đoạn Phong trong nhận thức của hắn, căn bản đối với sinh vật mang tên con người là không hề có một chút hứng thú nào, Tuyệt Hồn thậm chí còn từng tuyên bố, nếu như để Đoạn Phong lựa chọn phải giết một người hoặc giết một con chuột mới có thể sống sót, hắn sẽ không do dự mà giết người ta a, sau đó mang theo con chuột cùng nhau ăn thịt người.
Một Đoạn Phong như vậy, lúc trước vì sao chịu nể mặt hắn mà tiến vào Đường Môn giúp Bạch Ngạn Hải?
Hắn khi đó cũng chỉ là đánh bạc một phen, muốn nhìn một chút Đoạn Phong có coi hắn ra gì không thôi, không nghĩ tới Đoạn Phong chưa nói hai lời liền đi hỗ trợ Bạch Ngạn Hải ẩn nấp gần Đường Môn hơn nửa tháng, mãi cho đến khi vết thương của y lành lặn mới thôi……
Cho nên, vấn đề này quả thực khiến hắn rối rắm mất một thời gian .
「 Nếu như ta không muốn trả lời ?」
「 Như vậy, lúc điều tức ngày hôm nay ta sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.」 Phong Diệc Kỳ cười uy hiếp.
Bởi vì phải giúp Tịch Quân Dật hóa giải hàn độc trong cơ thể, Phong Diệc Kỳ buổi tối mỗi ngày đều phối hợp với Tịch Quân Dật vận chuyển nội tức, cứ thế liên tục trong ba mươi sáu ngày – sở dĩ để hắn ta tay, thuần túy chỉ bởi vì nội lực căn bản của cả hai khá giống nhau, mà nội lực của Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải có thuộc tính dương của chính đạo, bất đồng với Đoạn Phong có phần gần với thuộc tính âm hơn.
Về phần đặc biệt chiếu cố, đại khái là không cẩn thận để một hai cỗ hàn độc chạy lung tung, khiến hắn bị đông lạnh mấy canh giờ thôi.
Thập đại ác nhân nói, thủ pháp uy hiếp cao cấp nhất, chính là đã ám hại người sau này hắn vẫn phải cảm tạ ngươi.
「…… Ngươi tiểu tử này rảnh rỗi quá mức.」 Tịch Quân Dật lắc đầu.
「 Bởi vì sư phụ đang cùng Bạch Ngạn Hải chơi cờ a, ta nhàm chán thôi! Nói mau!」 Một tay trảo lấy con thỏ nhỏ, một tay túm lấy con chó nhỏ, Phong Diệc Kỳ ý tứ rất rõ, ngươi không nói thử xem xem.
Tịch Quân Dật rốt cục phát hiện Liễu Dục Dương đem cá tính trẻ con đã sớm biến mất của Phong Diệc Kỳ sủng trở lại, nhưng này lại là tin tức bất hạnh đối với hắn – người có tính trẻ con sẽ không giảng đạo lý.
「……」 Quay đầu nhìn Bạch Ngạn Hải bởi vì không biết đã hạ một nước cờ thế nào mà mặt mũi tràn đầy buồn rầu, đôi mắt Tịch Quân Dật phóng nhu hòa ,「 Nói thật, ngươi không biết là thần sắc của y có chút giống tiểu động vật ?」
「 Dát?!」 Phong Diệc Kỳ ngẩn ngơ, cố gắng muốn từ trên mặt Tịch Quân Dật tìm được dấu vết một tia nói giỡn, lại chỉ nhìn thấy hắn thực chân thành.
Hắn vừa mới nói cái gì?
Như tiểu động vật……?
「 Ngươi không cảm thấy sao?」 Tịch Quân Dật buồn cười nhìn Phong Diệc Kỳ khó được hiển lộ ra ngu ngơ.
「 Là…… Nhìn.」 Hắn nhìn thế nào thì Bạch Ngạn Hải vẫn là hình người a!「 Nếu như ngươi muốn ta tưởng tượng lão nhân phái Thanh Thành kia là con khỉ, hoặc là mấy lão ăn xin của Cái Bang như con cóc, thậm chí tiểu đệ của sư phụ là một con hồ ly khoác da thỏ…… Ta còn có thể tưởng tượng ra, nhưng mà……」
Hắn rất nỗ lực nghiên cứu Bạch Ngạn Hải, sau đó hai tay nhất buông, tỏ vẻ chính mình nhận thua .
Tịch Quân Dật nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng nheo lại mắt.
「 Khi y tức giận đến muốn mắng người nhưng bởi vì lễ nghĩa mà chỉ có thể sinh hờn dỗi, rất giống một con báo đang hàm oán.」
Con báo …..Hàm oán?!
Tạm thời bất luận con báo có thể hàm oán hay không, cái kiểu so sánh này khiến biểu tình Phong Diệc Kỳ đông cứng vài giây.
「 Biểu tình mờ mịt rất giống con chồn vừa tỉnh ngủ.」 Thấy hắn tựa hồ không cách nào tiếp nhận, Tịch Quân Dật thay đổi cách hình dung.
「……」 Mị nhãn mỹ lệ có chút run rẩy.
「 Đỏ mặt như con gà con?」
「……」 Khóe môi giơ lên khó nén cứng ngắc.
「 Mơ hồ như con thỏ.」
「…… Đủ rồi, Đoạn Phong, ta chỉ có một vấn đề.」 đau đầu.
Hắn bắt đầu hối hận sao mình lại hỏi cái vấn đề này.
「 Ân?」 Hắn phi thường phối hợp, lại âm thầm buồn cười bộ dáng Phong Diệc Kỳ lúc này giống như một con ấu báo bị con mồi kỳ quái mê hoặc.
「 Nói cách khác…… khi ngươi bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với Bạch Ngạn Hải…. là vì nét mặt của y rất giống, ách, tiểu động vật?」 Sở thích của Đoạn Phong cũng quá đặc biệt …
「 Đúng.」 Cho nên hắn đã nghĩ kỹ sẽ bảo vệ y, đây là nguyên nhân nảy sinh tình cảm ban đầu.
Một nam nhân đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng không hề đánh mất thuần chân…… Muốn cười liền cười, muốn sinh khí liền sinh khí, đau thương cũng không hiểu được phải che dấu…… So với đại đa số những kẻ dối trá khác, càng tiếp cận tính cách tinh khiết đơn giản của động vật.
Điều này làm cho hắn không cần hao tâm tổn trí đi thăm dò nhân tâm, không cần lo lắng một lúc nào đó sẽ bị đâm một đao từ sau lưng, bởi vì…… Động vật so với nhân tâm còn chân thành hơn nhiều.
Lời hắn nói rất chắc chắn, không hề để ý đến động tác nhụt trí tê liệt ngã xuống cỏ của Phong Diệc Kỳ, lại ôm lấy một con thỏ, vuốt ve bộ lông mềm mại, bắt đầu đút rau cho nó.
Phong Diệc Kỳ lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên cỏ, Thương Vũ trong lòng ngực hắn vì không để bị áp thành một con chim dẹp lép, chỉ có thể nhanh chóng bay ra ngoài.
Tất tất! Con chim ưng đang xoay quanh trên không lên tiếng kháng nghị, cũng kinh động đến hai người đang nhàn nhã đánh cờ.
Thương Vũ lại bị khi dễ sao? Liễu Dục Dương tập mãi thành thói quen liền cười cười, không để ý đến.
Bạch Ngạn Hải nhìn nhìn, xác định Tịch Quân Dật vẫn đang thảnh thơi uy con thỏ nhỏ, mới lại lần nữa cúi đầu suy nghĩ nước đi tiếp theo cho ván cờ khiến người ta đau đầu này.
Đợi cho Phong Diệc Kỳ lăn chán chê, mới quay trở lại bên cạnh Tịch Quân Dật.
「 Đoạn Phong.」
「 Ân?」
「 Vậy nguyên nhân lúc trước ngươi chủ động giúp ta là gì?」 Hắn mơ hồ có dự cảm không hề tốt.
「…… Thật sự muốn biết?」
「 Đúng.」
Tịch Quân Dật nhìn ánh mắt nhận chân của hắn, trước thả con thỏ trên tay xuống để nó chạy đi, tránh cho ảnh hưởng đến kẻ vô tội, sau đó, nhún nhún vai.
「 Ta từng nói, ngươi giống như một con báo …… Đúng không?」 Hắn cảnh giác tùy thời tiếp nhận công kích từ Phong Diệc Kỳ.
Con báo?!
Phong Diệc Kỳ khẽ giật mình, bắt đầu cuồng tiếu, cực kỳ càn rỡ kiêu ngạo cùng thô lỗ, lại phi thường phù hợp với khí chất dã mị của hắn.
「 Ha ha…… Ha ha ha……」
Bạch Ngạn Hải nghi hoặc nhìn qua bọn họ, tựa hồ tại buồn bực từ khi nào thì Tịch Quân Dật xuất hiện thiên phú nói đùa, có thể làm cho Phong Diệc Kỳ cười đến thoải mái như vậy; Liễu Dục Dương thì đưa ra một kết luận đáng sợ — đứa nhỏ này quả nhiên vẫn cần có bạn chơi cùng tuổi.
Trời mới biết nếu bọn họ biết rõ trong đầu Phong Diệc Kỳ đang tính toán chuyện gì, có thể hay không đem toàn cục bàn cờ kia thất thủ làm hỏng.
「 La Sát?」 Tịch Quân Dật ngược lại bởi vì phản ứng của hắn mà ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng La Sát sẽ rút kiếm ra chém đâu!
「 Cáp……tiểu tử Tuyệt Hồn kia còn một mực kỳ quái chuyện vì sao ngươi phải cứu ta, quá thú vị, năm nay ta muốn đánh cuộc với y, kẻ nào thua sẽ bị chém mười đao là được rồi!」 Hai mắt Phong Diệc Kỳ lấp lóa hào quang chói lọi, đã bắt đầu tính toán mấy tháng nữa làm thế nào để Tuyệt Hồn đánh cược với mình một lần, mỗi lần đều đổ xúc xác chẳng có ý nghĩa gì, hai kẻ thông hiểu thủ pháp ám khí tùy tiện ném một lần đều là hai con sáu, hoặc là đem toàn bộ xúc xắc ép thành bụi phấn, đánh cược lớn đánh cược nhỏ đều là chẳng thua chẳng thắng.
Cố tình hỏi hắn vấn đề này chính là vì muốn đánh cược với nhau?!
「……」 Bất đắc dĩ nhìn Phong Diệc Kỳ hưng phấn đến khó hiểu, Tịch Quân Dật đại khái cũng đã nghi ngờ khi hắn tới Liễu gia mừng năm mới thì gặp Tuyệt Hồn, tình hình hai người ở chung có bao nhiêu thú vị a .
Chỉ là…… Dùng loại phương pháp này để tìm lý do chém Tuyệt Hồn, chẳng phải là muốn kéo hắn tới làm chứng, cộng thêm kéo hắn xuống nước, hỗn chiến cùng một chỗ?
Hắn thật sự cho rằng Liễu Dục Dương sẽ để mặc mình đi đánh cuộc sao?!
Nằm ngửa trở lại trên cỏ, híp mắt nhìn ngắm trời xanh, trong lòng bắt đầu tính toán muốn qua lễ mừng năm mới thế nào.
Hắn vẫn quen chỉ có một mình, nhưng năm trước, đều cùng Hải ở trong phái Hoa Sơn trải qua năm mới…… Năm nay nếu như chỉ có hai người bọn họ lãnh lãnh thanh thanh, sẽ rất khó chịu a…… Dứt khoát cũng tới Liễu gia đi…..
Nghe nói…… Tuyệt Hồn tình nhân là…… Vừa mới La Sát hình dung như thế nào ?
Hồ ly khoác da thỏ?!
Biết đâu được sẽ rất thú vị a……
……
Lúc này, tại phòng nghị sự của Liễu gia ở Giang Nam phía xa, đột nhiên có nam nhân rùng mình một cái, đáy lòng toát ra một trận ác hàn.
Mà thiếu niên trong ngực y xinh đẹp tuyệt trần giống như búp bê bạch ngọc, đang ngồi xao bàn tính cười đến như một con chồn nhìn thấy trăm con gà a, tính toán ra phần lãi ròng trong nửa năm nay.
Hoàn
Bi thương…… Huyết tinh…… Giết chóc……
Bất đắc dĩ…… Thống khổ…… Tử vong……
Vu lực vẫn truyền đến tin tức, vận mệnh nào đó đang xoay vần……
Tuy chậm mấy tháng so với thời gian Huyết Phách định ra lúc trước, nhưng hắn biết rõ võ lâm đẫm máu trong vòng một tháng nữa sẽ kết thúc.
Gió đêm thổi trúng cành lá sàn sạt rung động, Tịch Quân Dật đứng ở ngoài sân nhìn cảnh sắc bóng tối, thẳng đến khi Bạch Ngạn Hải từ trong nhà cầm áo choàng khoác lên vai hắn, hắn mới thu hồi ánh mắt.
「 Như thế nào?」
「 Ngươi a…… Không phải nói thân thể không tốt thì đừng vừa tắm xong đã ra ngoài hóng gió sao? Trong rừng có cái gì hấp dẫn chú ý của ngươi sao?」 Khí tức Bạch Ngạn Hải mang theo một chút hương rượu, Tịch Quân Dật trầm mặc lắc đầu, theo y vào nhà, không ngoài ý muốn trông thấy trên bàn có một vò Bách Hoa Tửu trống không.
「 Bọn họ đi rồi?」 Chính là đang hỏi hai sư đồ vì quá nhàm chán mà đột nhiên chạy đến đây uống rượu nói chuyện phiếm.
Kết quả hắn ẩn cư, nhưng Phong Diệc Kỳ dùng lý do quỷ dị là 「 Lo lắng Ngũ Nhạc kiếm phái đến tìm phiền toái, như vậy mới chiếu cố tốt người bệnh 」 bắt buộc hắn, nên địa điểm hắn ẩn cư không cần nghĩ liền bị ép ở tại……núi Lạc Hà.
Hơn nữa chỉ cách trúc phòng của hai sư đồ kia có mười dặm, khinh công bình thường chỉ cần hai nhịp là có thể đến nhà đối phương ăn cơm, Thương Vũ tùy tiện bay cũng có thể đến tìm hắn chơi……
Này tính cái gì?
Chỗ tốt duy nhất chính là Hải không đến mức cảm thấy tịch mịch, tùy thời có thể tìm Liễu Dục Dương nói chuyện phiếm……
「 Ân!」 Bạch Ngạn Hải đáp, biết rõ hắn có chút chú ý vừa rồi ba người đấu một người, không cho hắn uống rượu, 「 Dù sao ngươi cũng không quá thích uống rượu, vì thân thể cũng đừng uống.」
「 Ta để ý chính là thái độ của tên kia! Hai người làm người ta vừa nhìn đã muốn đập.”
Nói tới nói lui, trong thanh âm ngược lại không hề mang mùi thuốc súng.
Bạch Ngạn Hải nở nụ cười, bởi vì Tịch Quân Dật tựa hồ có chút xu thế bị Phong Diệc Kỳ lấy thịt đè người a.
Thoáng cái đem đồ trên bàn thu thập xong, ánh mắt của y lơ đãng đảo qua trường kiếm treo trên tường, suy nghĩ trong lòng có chút bạo động.
Sư môn của y…… Sư đệ sư muội…… Có bình an không?
Dùng sức vung đầu, y đi vào phòng ngủ, chủ động ôm lấy Tịch Quân Dật đứng đưa lưng về phía cửa phòng cởi quần áo.
「 Hải?」
Giọng nói trầm thấp ôn nhu…… Bạch Ngạn Hải kéo qua bả vai Tịch Quân Dật, sau một thoáng chần chờ, hôn lên môi của hắn.
Tịch Quân Dật tùy ý y hôn mình giống như đang muốn xác định điều gì đó, trong mơ hồ phát giác sự bất an của y, nhẹ nhàng đáp lại.
Đúng vậy, bọn họ đều biết, Bạch Ngạn Hải không phải nam nhân có thể dễ dàng buông xuống trách nhiệm trên vai……
Khác với Liễu Dục Dương không môn không phái, y là đại đệ tử phái Hoa Sơn, đã từng hơn mười năm gánh trên lưng trách nhiệm cùng chờ đợi của mọi người, rất nhiều chuyện không cách nào có thể nói buông là buông được……
Cho dù chính đạo bức bách y phải âm thầm rời đi, y cũng không cách nào dứt bỏ phần lo lắng này.
「 Quân Dật……」
Thấp giọng nỉ non, Bạch Ngạn Hải cần một thứ gì đó có thể giúp mình chắc chắn về cuộc sống hiện tại, không còn bồi hồi mê võng trong quá khứ……
Bàn tay theo vạt áo thăm dò vào khiến Tịch Quân Dật có chút giật mình sững sờ.
Đối với người tính tình đạm bạc như hắn mà nói, loại sự tình này căn bản có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên từ khi ở cùng Bạch Ngạn Hải đến nay, bỏ qua đêm tại Đường Môn không nói, nhiều lắm là cũng chỉ là đồng giường cộng chẩm cùng hôn môi mà thôi.
Y…… Muốn?
Mùi rượu nhàn nhạt truyền lại khi hai đôi môi quấn giao, Tịch Quân Dật phối hợp cởi ra quần áo đơn độc còn sót lại trên thân, ngồi vào giường.
Ánh mắt Bạch Ngạn Hải di động theo hắn, nhìn thân thể gầy gò rắn chắc kia, cùng với hằng hà vết sẹo do đao kiếm để lại, bắt đầu cảm thấy trìu mến cùng…… Môi khô lưỡi khô……
Y dù sao cũng là một nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh, bình thường không nghĩ tới sự việc này còn khá tốt, hiện tại nỗi lòng vừa động, lại nhìn thấy thân trên xích lõa của Tịch Quân Dật, hạ phúc bắt đầu có chút bạo động.
「 Hải, tới.」 Tịch Quân Dật kêu.
Vẫn luôn cho rằng hắn chẳng muốn nói nhiều nên chỉ gọi có một chữ trong tên mình, nhưng bây giờ vì nghe được giọng nói trầm thấp lại ôn nhu quen thuộc kia mà tâm động……
Đứng ở bên giường, nghiêng thân xuống hôn môi hắn, hai tay lạnh buốt thử đặt lên bờ vai hắn, dần dần bắt đầu di động, ngón tay thon dài dao động từ trước ngực đến sau lưng……
Tiểu tử này sau khi uống rượu liền lớn gan nha? Tịch Quân Dật bắt đầu hoài nghi người kia say rồi.
Động thủ thay Bạch Ngạn Hải đang vội vàng quấy rầy hắn rút đi quần áo trên người, đến khi cả hai đều xích lõa, liền phất tay bắn ra ám khí tắt nến.
Trong phòng đen kịt, khiến cho ngươi ta càng thêm can đảm cố gắng làm càn.
Đương y có chút không lưu loát liếm hôn dọc theo vết sẹo nơi vai trái tiến đến vết trảo nơi ngực, Tịch Quân Dật đột nhiên giật mình Bạch Ngạn Hải tựa hồ…… Muốn làm công?!
「 Quân Dật?」 Thân hình trong nháy mắt cứng ngắc làm cho Bạch Ngạn Hải lo lắng dừng lại động tác.
「 Không có, chỉ là vừa mới có hơi đau.」 Nhanh chóng trấn an, hắn không nghĩ tăng thêm bất an cho Bạch Ngạn Hải, mà vết thương cũ ở ngực là cái cớ tốt nhất.
「 Lại thấy đau sao?」 Đầu ngón tay dọc theo vết sẹo trên ngực, lần đầu tiên y nhìn thấy liền đỏ mắt, căn bản không cách nào tưởng tượng được Quân Dật đã chịu bao nhiêu thống khổ.
「 Không có việc gì .」 Chủ động hôn lên đôi môi còn muốn nói điều gì, Tịch Quân Dật thầm than chính mình tìm nhầm lý do.
Bạch Ngạn Hải chú ý xác định một chút, mới yên tâm đáp lại nụ hôn của hắn.
Thôi…… Dù sao cũng không tệ…… Huống khả năng nhịn đau của mình có cao một chút, cũng tốt hơn là ngày mai nhìn thấy vẻ mặt đau đến cầu xin của Hải…… Tịch Quân Dật quyết định thuận theo ý y.
「 Quân Dật…… Ngươi nhắm mắt lại được không?」 Bạch Ngạn Hải lẩm bẩm, cảm giác, cảm thấy bị ánh mắt ẩn hàm lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên.
「 Hừ……」 Hừ nhẹ, thực sự coi như phối hợp mà nhắm mắt lại.
Nhiệt độ cơ thể cùng khí tức gần sát dần dần tăng lên, đến khi thứ mềm mại giữa hai chân được nhẹ nhàng cầm lấy, hô hấp vốn bình tĩnh của Tịch Quân Dật rốt cục có chút không yên, dục vọng ẩn núp dần dần nổi lên.
Chỗ trọng yếu kia lần đầu tiên bị người khác ngoài bản thân vuốt ve đụng chạm, trước ngực bởi vì từng nụ hôn nhẹ mà khao khát……
Tịch Quân Dật nhịn không được há miệng không tiếng động thở dốc, nắm chặt hai tay nhẫn nại tình tự cùng khoái cảm lạ lẫm, cực lực khắc chế chính mình không xoay người phản lại áp lên ái nhân.
Mồ hôi mỏng manh theo khoái cảm dâng lên che kín hai thân hình, nhiệt lưu thoải mái mà kịch liệt khơi nên từng đợt run rẩy, cao trào tiến đến khiến hắn không cách nào ức chế thấp giọng rên rỉ.
Hơi thở hổn hển dần hòa hoãn lại, Tịch Quân Dật chú ý tới động tác của Bạch Ngạn Hải đã dừng.
「 Sao thế?」 Hơi nâng lên thân thể có chút như nhũn ra bởi vì vừa tiến vào cao trào không lâu, hắn không rõ vì sao Hải không tiếp tục làm tới.
「 Cái kia……」 Giọng nói của Bạch Ngạn Hải rất xấu hổ, nương ánh trăng không khó trông thấy biểu tình vô tội cùng không có ý tứ trên mặt y.「 Ân?」
「 Ta……」 ô…… Y không nói ra được a! Bạch Ngạn Hải cơ hồ là khóc không ra nước mắt .
「 Cái gì?」 Vấn đề nửa vời khiến cho Tịch Quân Dật cũng bắt đầu có chút khẩn trương theo, nhất là hắn chú ý tới trong âm điệu của Bạch Ngạn Hải có ủy khuất cùng uể oải.
「 Ta…… Ta không……」 Khuôn mặt oa oa tuấn tú hồng đến sắp rán được trứng a.
「 Ngươi không như thế nào?」 Tịch Quân Dật hơi nhíu lông mày.
Bạch Ngạn Hải biết rõ còn tiếp tục nói lắp nữa, Tịch Quân Dật nhất định sẽ bóp cổ mình, đành phải đánh một nhịp cố gắng, hùng hồn hy sinh đem một lời nói ra hết,「 Ta không biết kế tiếp phải làm như thế nào a……」 …..
……
……
……
Tịch Quân Dật trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng vừa vô tội vừa lúng túng của Bạch Ngạn Hải, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì.
Đạp y xuống giường được không? Ngay sau khi hắn đã điều chỉnh tốt tâm lý nguyện ý để y làm công rồi, tiểu tử này….. Lại nói với hắn…… Không biết…… Nên làm như thế nào?
Vậy bây giờ hắn nên mặc quần áo vào rồi đi ngủ …… Hay là tiến hành giảng bài trực tiếp bằng hành động……
Trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, một loại cảm giác phun lên trong lòng, vui vẻ bắt đầu lan tỏa từ trong lồng ngực, bò lên trên mắt trên môi hắn……
「 A…… Ha ha ha……」 Một tay hất lên mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi do lần tiếp xúc thân mật lúc trước, Tịch Quân Dật đời này lần đầu tiên cười ra tiếng.
Ai mà nghĩ tới hắn cũng có lúc sẽ cùng Hải cởi sạch quần áo nằm trên giường trừng mắt nhìn nhau nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm gì……
Thấy hắn cười không ngừng, Bạch Ngạn Hải đầu tiên là ngu ngơ, kinh ngạc vì tiếng cười thoải mái của hắn, sau đó chỉ có thể cười khổ, dùng biểu tình vô tội lại đáng thương chờ người kia cười xong.
「…… Ta không có cơ hội học hỏi sao……」 Tuyệt đại đa số thời gian y đều dành cho võ công, coi như thời kì thanh thiếu niên cũng sẽ ngẫu nhiên có xúc động, nhưng hơn phân nửa bởi vì luyện võ tiêu hao thể lực mà biến mất a……
Nghe hắn nói ra loại lý do này, Tịch Quân Dật vất vả lắm mới dần dần ngừng cười lại mất thật lớn khí lực nhịn xuống kích động muốn cười to.
Dù là như thế, tiếng cười trầm thấp vẫn còn dư âm chưa dứt.
Giữ chặt Bạch Ngạn Hải vì xấu hổ mà sắp tìm cái lỗ chui xuống đất rồi, điều chỉnh tư thế xoay người áp y xuống dưới, hôn lên hai gò má đỏ hồng của y.
「 Lúc ngươi mười lăm tuổi trưởng thành, trưởng bối trong sư môn không đưa ngươi đi dạo kĩ viện sao?」 Đơn thuần đến như vậy, thật là làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
「 Vào tháng ta vừa tròn mười lăm tuổi kia…… Bởi vì năm đó đánh nhau với Phong Diệc Kỳ…… Cho nên vẫn nằm ở trên giường mà trôi qua …..」 Bạch Ngạn Hải cười khổ.
「 Vậy về sau cũng không có cơ hội đi sao?」
「 Không có…… Phái Hoa Sơn mặc dù không ngăn cấm loại sự tình này lại…… Nhưng mà không cổ xuý a…… Có ai mà lại đi nói với sư phụ là muốn xuống núi dạo kĩ viện …… Ngươi không được cười nữa!」 Bạch Ngạn Hải kháng nghị, bởi vì Tịch Quân Dật vừa nghe y nói lại bắt đầu cười nhẹ.
Hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục cười, cho dù tính tình của Hải có tốt đến đâu cũng sẽ trở mặt với hắn.
Cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Bạch Ngạn Hải, một tay xoa bóp nụ hoa trước ngực y, một tay thì dò xét xuống dưới khuấy động phân thân y.
Bạch Ngạn Hải ngạc nhiên ngây ngốc nhìn Tịch Quân Dật, như là không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên động thủ.
「 Không hiểu…… vậy tận lực học hỏi đi!」 Tịch Quân Dật nỉ non giữa lúc hai đôi môi đang quấn giao.
Hắn trước mắt không có ý định để cho dục vọng thật vất vả mới khơi dậy được cứ biến mất như vậy.
Nếu Hải muốn làm công, sẽ có cơ hội.
Nhưng tối nay, quyền chủ đạo thuộc về hắn ……
…… Đau quá……
Bạch Ngạn Hải nhe răng trợn mắt cố gắng từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy quần áo Tịch Quân Dật đã đặt sẵn ở đầu giường cho mình mặc vào.
Thật không công bằng, vì sao hành động của Quân Dật lại thuần thục như vậy a……
Y nói không rõ vị chua nơi đáy lòng kia là tư vị gì.
「 Ngươi dậy rồi?」Tịch Quân Dật đẩy cửa vào đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Hắn còn phỏng chừng Hải ít nhất phải ….. nằm chết dí cả buổi trưa đi!
「 Ta dậy muộn.」 Trời đã sáng bao lâu rồi? Khắc chế khuôn mặt không ngừng đỏ lên, Bạch Ngạn Hải tùy ý để Tịch Quân Dật đi đến trước mặt cho y một cái hôn nhẹ.
「 Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi một chút nữa đi, buổi chiều sẽ xuất phát!」 Tịch Quân Dật bắt đầu mở ngăn tủ thu thập bọc hành lý.
「 Xuất phát? Đi đâu?」 Bạch Ngạn Hải khó hiểu, ngồi trên giường nhìn hắn thu thập quần áo của hai người.
Tịch Quân Dật không trả lời, ngược lại đem một ít bình bình quán quán đựng các loại thuốc bột, thuốc viên gì đó mà mình còn nhớ được toàn bộ ném vào trong bao quần áo, sau đó lại từ góc nào đó mò ra được túi ám khí cùng các loại ám tiễn, phi tiêu.
「 Quân Dật, ngươi muốn trọng phản giang hồ?」 Người nào thoái ẩn còn cần những thứ vũ khí này? Giống như kiếm của y, sau khi bọn họ ẩn cư cơ hồ biến thành đồ trang trí ……
Tịch Quân Dật rốt cục nhìn y một cái, sau đó tiện tay lấy kiếm treo trên tường ném cho y.
「 Chúng ta muốn trọng phản giang hồ, ngươi không bỏ xuống được phái Hoa Sơn, đúng không?」
Cách nói quá mức đương nhiên khiến cho Bạch Ngạn Hải theo phản xạ tiếp được trường kiếm căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
「 Ta……」 Y ngưng lại biểu lộ, không biết biểu đạt cảm giác của mình như thế nào.
Sư môn đã từng là nơi y tôn kính nhất, đã từng là nơi y thề sẽ liều chết cũng phải bảo vệ…… Lại lập kế khiến y thiếu chút nữa giết chết người trọng yếu nhất; Mà y, lựa chọn nam nhân ở trước mắt, buông tha cho quá khứ khiến y thất vọng……
Đây là con đường y tự lựa chọn, lại không biết vì sao vẫn một mực cảm thấy thống khổ.
Y không dám nhìn thẳng vào lo lắng băn khoăn nơi đáy lòng, không dám nghĩ đến những sư đệ sư muội vẫn luôn sùng bái mình khi thiếu đi sự bảo vệ của y thì thế nào, lại bởi vì những chém giết không có ý nghĩa mà chết bao nhiêu người…… Y thậm chí không dám đề cập đến võ lâm đẫm máu…… Bởi vì y đã có quá nhiều cái phải xin lỗi Quân Dật , Quân Dật vì y, không tìm Ngũ Nhạc kiếm phái báo thù, y làm sao có thể nói sau khi mình coi như là bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn không thể quên những quan tâm từng có…..
Tịch Quân Dật đi đến trước mặt, đem khuôn mặt Bạch Ngạn Hải áp vào ngực mình, giúp y che dấu đi cõi lòng yếu ớt tan nát hiện lên trên mặt, để hai tay y nắm chặt lấy vạt áo của mình.
「 Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……」 Thì thào nói xin lỗi, toàn thân y run rẩy.
Quân Dật vì y cơ hồ buông tha cho hết thảy, thế mà y lại luôn yêu cầu Quân Dật trả giá……
「 Nói cái gì xin lỗi…… Vốn cũng không có việc gì làm, đi ra ngoài một chút cũng không sao.」 Tịch Quân Dật vỗ nhẹ lên lưng y, có chút hoang mang không biết phải an ủi người kia như thế nào.
「 Ta rốt cục vẫn cảm thấy mình một mực yêu cầu ngươi phải trả giá là rất quá phận……」 Y luôn luôn làm phiền Quân Dật……
「 Sẽ không. Ta bảo vệ ngươi bằng chính ý chí của mình, không có gì phiền toái, chỉ cần ngươi khoái hoạt là tốt rồi.」
「 Chính là…… Vậy còn ngươi? Ta tài cán vì ngươi làm cái gì?!」 Bạch Ngạn Hải hỏi, trong thanh âm có vội vàng, y đang sốt ruột, sốt ruột chính mình không có cách nào thay Quân Dật làm bất cứ chuyện gì.
「 Nhìn ta, chỉ cần ngươi không rời mắt khỏi ta, là đủ rồi.」 Hắn nói nhỏ.
Hắn chỉ khát vọng ánh mắt Hải luôn tìm kiếm thân ảnh mình, chỉ cần như vậy là đã thỏa mãn..
Cứ như vậy?! Bạch Ngạn Hải có ngắn ngủi lỗi giác, chợt phản ứng đến căn bản không phải như vậy, thói quen không dám yêu cầu xa vời, là cách Quân Dật tự bảo vệ mình, cũng không phải là đủ rồi, mà là hắn căn bản không dám yêu cầu quá nhiều.
「 Ngu ngốc……」 Y vừa muốn khóc vừa muốn cười, chủ động hôn người vừa bị mắng lại chẳng hiểu ra sao kia.
Cái kẻ ngu ngốc chẳng hiểu được những trả giá của mình này.
「 Ân?」
Đột nhiên được hôn đương nhiên rất tuyệt, nhưng sao lại bị mắng a?!
「 Ta chỉ yêu cầu ngươi một việc được không?!」 Bạch Ngạn Hải nói, ánh mắt thẳng thắn thẳng tắp nhìn xuyên qua trái tim dấu ở nơi sâu thẳm của Tịch Quân Dật,「 Làm được việc ngươi yêu cầu ta, không cần phải giữ lại tâm sự của mình, nói cho ta biết ngươi cần gì, sau đó, ta sẽ nói cho ngươi biết……」
「 Ân?」 Mấy chữ cuối cùng bị y ngậm lại trong miệng, Tịch Quân Dật như thế nào cũng không thể nghe được âm thanh đang quấn cùng một chỗ kia.
「 Ta yêu ngươi.」
Ta yêu ngươi, y nói.
Vô luận nghe được mấy lần đều có một loại cảm giác hít thở không thông, khiến cho người ta hoa mắt, trái tim đập dồn dập như trống, mãnh liệt đến mức làm cho hắn không biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy Bạch Ngạn Hải.
「 Quân Dật?」 Khó hiểu ôm lại hắn, Bạch Ngạn Hải thiếu chút nữa tắt thở khẩn trương nói:「 Đừng ôm chặt như vậy, trên ngực ngươi có thương tích.」
Ôm đến đau đớn cũng không thể hiện hết được sự quan tâm của y với Quân Dật.
「 Vết thương cũ không dễ dàng tái phát như vậy ……」 Tịch Quân Dật ngẩng đầu, lộ ra tiếu dung nhàn nhạt,「 Như vậy……」 Một lần nữa hôn Bạch Ngạn Hải, hắn dùng âm lượng cực thấp nói ra:「 Nhìn ta…… cho ta ở cạnh ngươi…… Thẳng đến khi ta chết mới thôi……」
Đây là lời thề, cũng là hứa hẹn — đồng thời, cũng khẩn cầu ưng thuận từ Bạch Ngạn Hải.
Chỉ cần y đáp ứng, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y, cho đến khi cái chết chia lìa cả hai.
Người này chỉ cầu mình nhìn hắn …… Chỉ cần mình nhìn hắn, hắn liền nguyện ý dùng cả đời để đi theo bảo vệ……
「 Được …… Ta sẽ vĩnh viễn nhìn ngươi, cùng ngươi…… Rơi lệ vì ngươi …… Thẳng đến ta chết.」 Từ đôi môi y cũng toát ra hứa hẹn phù hợp công bằng —
Về sau.
Đoạn Phong, đồ đệ của Thập đại ác nhân, trong lúc võ lâm đẫm máu đã lưu lạc không rõ tin tức.
Có người nghe đồn hắn vì bảo vệ người thương mà chết trận; Có người đồn đãi hắn bị người ta giết chết; Cũng có người nói hắn thoái ẩn giang hồ….. Trong mọi truyền thuyết xôn xao, hắn biệt tung biệt tích.
Về phần đại đệ tử phái Hoa Sơn từng được hưởng danh dự cực cao trong võ lâm, trong lúc võ lâm đẫm máu bởi vì nguyên do không rõ mà bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn, hành tung bất định.
Nhưng y cũng không phải không quan tâm đến sự vụ của Hoa Sơn, nếu có kẻ muốn gây bất lợi cho mọi người trong Hoa Sơn, thường thường sẽ phát hiện y bôn tẩu trong giang hồ đến viện trợ, hơn nữa, bên cạnh y vĩnh viễn đi theo một nam nhân che mặt, thân hình phiêu hốt.
Từng có lời đồn, Đoạn Phong cùng Bạch Ngạn Hải yêu nhau, vì đối phương, một kẻ rời khỏi giang hồ, không hề dễ dàng giết người; Một người thoát ly sư môn, buông tha cho tiền đồ cẩm tú, hai người trải khắp đại giang nam bắc, cảm tình đến chết cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng, đây cũng chỉ là truyền thuyết.
Vĩ thanh
Sự tình, phát sinh khi Tịch Quân Dật và Bạch Ngạn Hải cùng nhau thoái ẩn đã được một đoạn thời gian, đó là một buổi sau giờ ngọ phi thường thư thích……
「 Lạ nha, Đoạn Phong, nhà ngươi sắp biến thành vườn động vật rồi .」 Phong Diệc Kỳ đeo lên sắc mặt quỷ dị nhìn Thương Vũ đang cùng một con gà mái và mấy con gà con chơi đùa, một mặt còn nhìn chằm chằm mấy con gà trống khác.
Ông trời phù hộ — tuy ta không tin ngươi, nhưng ta van ngươi phù hộ để mấy con gà con kia không phải là của Thương Vũ a.
Tịch Quân Dật lười biếng nằm trên cỏ phơi nắng liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy rất không hứng thú lại nhắm mắt dưỡng thần.
「 Ta để Thương Vũ đến chỗ ngươi chơi, ngươi tốt xấu cũng nên nói cho nó biết, nó là một con chim ưng chứ không phải một con gà!」 Một tay túm lại Thương Vũ, thực sự phi thường lo lắng chuyện tìm bạn cho Thương Vũ, đừng để nó cả ngày tụ tập một chỗ với bầy gà.
「 Nó biết mình là chim ưng.」 Cãi lại đầy tức giận,「 Ngươi từng tự cho mình là con khỉ bao giờ chưa?」
Kết cục của việc cãi lại là nếu hắn không chạy nhanh, thiếu chút nữa bị một kiếm găm trên mặt đất.
Chẳng trách Thương Vũ không sợ mùi huyết tinh trên người hắn, bởi vì chủ nhân của nó cả ngày một thân sát khí……
Mục quang dừng lại ở lỗ thủng trên cỏ, Tịch Quân Dật bĩu môi, nhảy lên khỏi bãi cỏ, dẫn bọn họ về phía hậu ốc.
「 Kỳ nhi, phương thức chào hỏi của ngươi nên lễ phép một chút.」
Sau lưng truyền đến giọng nói uốn nắn nhẹ nhàng của Liễu Dục Dương, Tịch Quân Dật thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt.
Sư phụ của La Sát cũng không phải nhân vật tầm thường, khẩu khí rất giống La Sát, chỉ là lực có phần quá lớn khi vỗ hắn một chưởng.
「 Nhưng mà sư phụ, ta đã quen cùng hắn như vậy, ta chỉ dùng có bảy phần công lực.」
Phong Diệc Kỳ vô tội mỉm cười, thanh âm càng làm cho hắn nghĩ đánh người — hắn dưỡng thương đến bây giờ, cũng bất quá cũng chỉ thừa bảy thành lực, tiểu tử kia thật đúng là dám nói.
……
Rảnh rỗi rảnh rỗi nằm phơi nắng trên cỏ, nhìn Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải ngồi chơi cờ dưới bóng cây râm mát, Phong Diệc Kỳ sau khi an phận được nửa khắc đồng hồ, rốt cục cũng không chịu ngồi yên mà xoay người dậy, sau đó thân thủ đâm đâm Tịch Quân Dật nằm ở bên cạnh đùa nghịch cùng con thỏ, con chó nhỏ.
「 Làm gì vậy?」 Tịch Quân Dật chia cho hắn một chút tâm tư, chính mình vẫn cầm lấy lá rau uy con thỏ nhỏ.
「 Ta hỏi ngươi chuyện này.」
「 Ngươi hỏi.」
「 Không cần phải tiếp tục uy con thỏ kia, nuôi mập như vậy ngươi lại không cho ta ăn!」 Phong Diệc Kỳ cướp đi lá rau sạch sẽ hắn vừa lấy thêm.
「 Ngươi còn dám ăn động vật ta nuôi, ta sẽ ninh nhừ ngươi!」 Tịch Quân Dật nhớ tới mấy chim trĩ lúc trước vì hắn chưa kịp cảnh cáo Phong Diệc Kỳ liền đi đời nhà ma cúng ngũ tạng miếu, bị quay trên lửa thật đáng thương.
Khi đó hung thủ còn mặt mũi tràn đầy hưng phấn hỏi hắn có muốn ăn cùng hay không, chết tiệt, hiếm có cơ hội bắt được con gà béo thế……
「 Ta đã xin lỗi rồi a! Chúng nó đều cùng một dạng, ngoại trừ ngươi, có ai mà phân biệt là có phải của ngươi nuôi hay không?」 Phong Diệc Kỳ một bên cãi lại, bên cạnh bất đắc dĩ phát hiện Thương Vũ nằm trong ngực đang vụng trộm ăn mấy lá rau trên tay mình,「 Bổn ưng! Chim ưng không được ăn rau, có nghe không hả?!」
Tất! Thương Vũ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào quả hạch trên tay Tịch Quân Dật.
Liếc mắt nhìn nhìn gò má vì tức giận mà hồng lên của Phong Diệc Kỳ, sợ Thương Vũ bị chủ nhân bại hoại vì tức giận mà bị nhổ trụi lông, Tịch Quân Dật từ trong lòng ngực lấy ra một túi thịt khô, từng phiến từng phiến uy Thương Vũ ăn.
Hết thuốc chữa…… Chỉ cần về sau đừng béo đến mức không thể bay được nữa…… Phong Diệc Kỳ không phản bác được, dứt khoát mặc kệ hắn, tập trung tinh thần thẩm vấn Tịch Quân Dật.
「 Đoạn Phong, không phải ngươi đối với con người luôn không có hứng thú, thế nào mà mới gặp mặt có một lần liền nguyện ý giúp Bạch Ngạn Hải?」 Đoạn Phong trong nhận thức của hắn, căn bản đối với sinh vật mang tên con người là không hề có một chút hứng thú nào, Tuyệt Hồn thậm chí còn từng tuyên bố, nếu như để Đoạn Phong lựa chọn phải giết một người hoặc giết một con chuột mới có thể sống sót, hắn sẽ không do dự mà giết người ta a, sau đó mang theo con chuột cùng nhau ăn thịt người.
Một Đoạn Phong như vậy, lúc trước vì sao chịu nể mặt hắn mà tiến vào Đường Môn giúp Bạch Ngạn Hải?
Hắn khi đó cũng chỉ là đánh bạc một phen, muốn nhìn một chút Đoạn Phong có coi hắn ra gì không thôi, không nghĩ tới Đoạn Phong chưa nói hai lời liền đi hỗ trợ Bạch Ngạn Hải ẩn nấp gần Đường Môn hơn nửa tháng, mãi cho đến khi vết thương của y lành lặn mới thôi……
Cho nên, vấn đề này quả thực khiến hắn rối rắm mất một thời gian .
「 Nếu như ta không muốn trả lời ?」
「 Như vậy, lúc điều tức ngày hôm nay ta sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.」 Phong Diệc Kỳ cười uy hiếp.
Bởi vì phải giúp Tịch Quân Dật hóa giải hàn độc trong cơ thể, Phong Diệc Kỳ buổi tối mỗi ngày đều phối hợp với Tịch Quân Dật vận chuyển nội tức, cứ thế liên tục trong ba mươi sáu ngày – sở dĩ để hắn ta tay, thuần túy chỉ bởi vì nội lực căn bản của cả hai khá giống nhau, mà nội lực của Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải có thuộc tính dương của chính đạo, bất đồng với Đoạn Phong có phần gần với thuộc tính âm hơn.
Về phần đặc biệt chiếu cố, đại khái là không cẩn thận để một hai cỗ hàn độc chạy lung tung, khiến hắn bị đông lạnh mấy canh giờ thôi.
Thập đại ác nhân nói, thủ pháp uy hiếp cao cấp nhất, chính là đã ám hại người sau này hắn vẫn phải cảm tạ ngươi.
「…… Ngươi tiểu tử này rảnh rỗi quá mức.」 Tịch Quân Dật lắc đầu.
「 Bởi vì sư phụ đang cùng Bạch Ngạn Hải chơi cờ a, ta nhàm chán thôi! Nói mau!」 Một tay trảo lấy con thỏ nhỏ, một tay túm lấy con chó nhỏ, Phong Diệc Kỳ ý tứ rất rõ, ngươi không nói thử xem xem.
Tịch Quân Dật rốt cục phát hiện Liễu Dục Dương đem cá tính trẻ con đã sớm biến mất của Phong Diệc Kỳ sủng trở lại, nhưng này lại là tin tức bất hạnh đối với hắn – người có tính trẻ con sẽ không giảng đạo lý.
「……」 Quay đầu nhìn Bạch Ngạn Hải bởi vì không biết đã hạ một nước cờ thế nào mà mặt mũi tràn đầy buồn rầu, đôi mắt Tịch Quân Dật phóng nhu hòa ,「 Nói thật, ngươi không biết là thần sắc của y có chút giống tiểu động vật ?」
「 Dát?!」 Phong Diệc Kỳ ngẩn ngơ, cố gắng muốn từ trên mặt Tịch Quân Dật tìm được dấu vết một tia nói giỡn, lại chỉ nhìn thấy hắn thực chân thành.
Hắn vừa mới nói cái gì?
Như tiểu động vật……?
「 Ngươi không cảm thấy sao?」 Tịch Quân Dật buồn cười nhìn Phong Diệc Kỳ khó được hiển lộ ra ngu ngơ.
「 Là…… Nhìn.」 Hắn nhìn thế nào thì Bạch Ngạn Hải vẫn là hình người a!「 Nếu như ngươi muốn ta tưởng tượng lão nhân phái Thanh Thành kia là con khỉ, hoặc là mấy lão ăn xin của Cái Bang như con cóc, thậm chí tiểu đệ của sư phụ là một con hồ ly khoác da thỏ…… Ta còn có thể tưởng tượng ra, nhưng mà……」
Hắn rất nỗ lực nghiên cứu Bạch Ngạn Hải, sau đó hai tay nhất buông, tỏ vẻ chính mình nhận thua .
Tịch Quân Dật nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng nheo lại mắt.
「 Khi y tức giận đến muốn mắng người nhưng bởi vì lễ nghĩa mà chỉ có thể sinh hờn dỗi, rất giống một con báo đang hàm oán.」
Con báo …..Hàm oán?!
Tạm thời bất luận con báo có thể hàm oán hay không, cái kiểu so sánh này khiến biểu tình Phong Diệc Kỳ đông cứng vài giây.
「 Biểu tình mờ mịt rất giống con chồn vừa tỉnh ngủ.」 Thấy hắn tựa hồ không cách nào tiếp nhận, Tịch Quân Dật thay đổi cách hình dung.
「……」 Mị nhãn mỹ lệ có chút run rẩy.
「 Đỏ mặt như con gà con?」
「……」 Khóe môi giơ lên khó nén cứng ngắc.
「 Mơ hồ như con thỏ.」
「…… Đủ rồi, Đoạn Phong, ta chỉ có một vấn đề.」 đau đầu.
Hắn bắt đầu hối hận sao mình lại hỏi cái vấn đề này.
「 Ân?」 Hắn phi thường phối hợp, lại âm thầm buồn cười bộ dáng Phong Diệc Kỳ lúc này giống như một con ấu báo bị con mồi kỳ quái mê hoặc.
「 Nói cách khác…… khi ngươi bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với Bạch Ngạn Hải…. là vì nét mặt của y rất giống, ách, tiểu động vật?」 Sở thích của Đoạn Phong cũng quá đặc biệt …
「 Đúng.」 Cho nên hắn đã nghĩ kỹ sẽ bảo vệ y, đây là nguyên nhân nảy sinh tình cảm ban đầu.
Một nam nhân đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng không hề đánh mất thuần chân…… Muốn cười liền cười, muốn sinh khí liền sinh khí, đau thương cũng không hiểu được phải che dấu…… So với đại đa số những kẻ dối trá khác, càng tiếp cận tính cách tinh khiết đơn giản của động vật.
Điều này làm cho hắn không cần hao tâm tổn trí đi thăm dò nhân tâm, không cần lo lắng một lúc nào đó sẽ bị đâm một đao từ sau lưng, bởi vì…… Động vật so với nhân tâm còn chân thành hơn nhiều.
Lời hắn nói rất chắc chắn, không hề để ý đến động tác nhụt trí tê liệt ngã xuống cỏ của Phong Diệc Kỳ, lại ôm lấy một con thỏ, vuốt ve bộ lông mềm mại, bắt đầu đút rau cho nó.
Phong Diệc Kỳ lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên cỏ, Thương Vũ trong lòng ngực hắn vì không để bị áp thành một con chim dẹp lép, chỉ có thể nhanh chóng bay ra ngoài.
Tất tất! Con chim ưng đang xoay quanh trên không lên tiếng kháng nghị, cũng kinh động đến hai người đang nhàn nhã đánh cờ.
Thương Vũ lại bị khi dễ sao? Liễu Dục Dương tập mãi thành thói quen liền cười cười, không để ý đến.
Bạch Ngạn Hải nhìn nhìn, xác định Tịch Quân Dật vẫn đang thảnh thơi uy con thỏ nhỏ, mới lại lần nữa cúi đầu suy nghĩ nước đi tiếp theo cho ván cờ khiến người ta đau đầu này.
Đợi cho Phong Diệc Kỳ lăn chán chê, mới quay trở lại bên cạnh Tịch Quân Dật.
「 Đoạn Phong.」
「 Ân?」
「 Vậy nguyên nhân lúc trước ngươi chủ động giúp ta là gì?」 Hắn mơ hồ có dự cảm không hề tốt.
「…… Thật sự muốn biết?」
「 Đúng.」
Tịch Quân Dật nhìn ánh mắt nhận chân của hắn, trước thả con thỏ trên tay xuống để nó chạy đi, tránh cho ảnh hưởng đến kẻ vô tội, sau đó, nhún nhún vai.
「 Ta từng nói, ngươi giống như một con báo …… Đúng không?」 Hắn cảnh giác tùy thời tiếp nhận công kích từ Phong Diệc Kỳ.
Con báo?!
Phong Diệc Kỳ khẽ giật mình, bắt đầu cuồng tiếu, cực kỳ càn rỡ kiêu ngạo cùng thô lỗ, lại phi thường phù hợp với khí chất dã mị của hắn.
「 Ha ha…… Ha ha ha……」
Bạch Ngạn Hải nghi hoặc nhìn qua bọn họ, tựa hồ tại buồn bực từ khi nào thì Tịch Quân Dật xuất hiện thiên phú nói đùa, có thể làm cho Phong Diệc Kỳ cười đến thoải mái như vậy; Liễu Dục Dương thì đưa ra một kết luận đáng sợ — đứa nhỏ này quả nhiên vẫn cần có bạn chơi cùng tuổi.
Trời mới biết nếu bọn họ biết rõ trong đầu Phong Diệc Kỳ đang tính toán chuyện gì, có thể hay không đem toàn cục bàn cờ kia thất thủ làm hỏng.
「 La Sát?」 Tịch Quân Dật ngược lại bởi vì phản ứng của hắn mà ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng La Sát sẽ rút kiếm ra chém đâu!
「 Cáp……tiểu tử Tuyệt Hồn kia còn một mực kỳ quái chuyện vì sao ngươi phải cứu ta, quá thú vị, năm nay ta muốn đánh cuộc với y, kẻ nào thua sẽ bị chém mười đao là được rồi!」 Hai mắt Phong Diệc Kỳ lấp lóa hào quang chói lọi, đã bắt đầu tính toán mấy tháng nữa làm thế nào để Tuyệt Hồn đánh cược với mình một lần, mỗi lần đều đổ xúc xác chẳng có ý nghĩa gì, hai kẻ thông hiểu thủ pháp ám khí tùy tiện ném một lần đều là hai con sáu, hoặc là đem toàn bộ xúc xắc ép thành bụi phấn, đánh cược lớn đánh cược nhỏ đều là chẳng thua chẳng thắng.
Cố tình hỏi hắn vấn đề này chính là vì muốn đánh cược với nhau?!
「……」 Bất đắc dĩ nhìn Phong Diệc Kỳ hưng phấn đến khó hiểu, Tịch Quân Dật đại khái cũng đã nghi ngờ khi hắn tới Liễu gia mừng năm mới thì gặp Tuyệt Hồn, tình hình hai người ở chung có bao nhiêu thú vị a .
Chỉ là…… Dùng loại phương pháp này để tìm lý do chém Tuyệt Hồn, chẳng phải là muốn kéo hắn tới làm chứng, cộng thêm kéo hắn xuống nước, hỗn chiến cùng một chỗ?
Hắn thật sự cho rằng Liễu Dục Dương sẽ để mặc mình đi đánh cuộc sao?!
Nằm ngửa trở lại trên cỏ, híp mắt nhìn ngắm trời xanh, trong lòng bắt đầu tính toán muốn qua lễ mừng năm mới thế nào.
Hắn vẫn quen chỉ có một mình, nhưng năm trước, đều cùng Hải ở trong phái Hoa Sơn trải qua năm mới…… Năm nay nếu như chỉ có hai người bọn họ lãnh lãnh thanh thanh, sẽ rất khó chịu a…… Dứt khoát cũng tới Liễu gia đi…..
Nghe nói…… Tuyệt Hồn tình nhân là…… Vừa mới La Sát hình dung như thế nào ?
Hồ ly khoác da thỏ?!
Biết đâu được sẽ rất thú vị a……
……
Lúc này, tại phòng nghị sự của Liễu gia ở Giang Nam phía xa, đột nhiên có nam nhân rùng mình một cái, đáy lòng toát ra một trận ác hàn.
Mà thiếu niên trong ngực y xinh đẹp tuyệt trần giống như búp bê bạch ngọc, đang ngồi xao bàn tính cười đến như một con chồn nhìn thấy trăm con gà a, tính toán ra phần lãi ròng trong nửa năm nay.
Hoàn
Tác giả :
Vân Điểu