Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 88: Chim điêu báo tang!
“Không cho mặc”. Tần cung chủ nói rất đương nhiên, tay phải trực tiếp phủ lên mông hắn.
Thẩm tiểu thụ giận dữ tát hắn một cái.
Thật phiền!
“Hay là ta cũng cởi?”. Tần Thiếu Vũ đề nghị. “Như vậy tương đối công bằng”
Thẩm Thiên Lăng vô lực. “Thôi đi”
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên hắn, bộ phận nào đó dưới thân rõ ràng cực kì có tinh thần.
“Không phải nói muốn ngủ sao?”. Thẩm tiểu thụ giơ bụng lên trời căm giận.
“Ngươi ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ. “Ta xx ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, mau kiểm tra lại lề thói của ngươi.
“Đứng được không?”. Tần Thiếu Vũ ngậm vành tai của Thẩm Thiên Lăng.
WTF tất nhiên không được, đứng có độ khó quá cao biết không, chưa học bò chớ lo học chạy! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Đã nói với ngươi đừng đọc mấy thứ sách linh tinh đó mà!”. Văn hoá phẩm đồi truỵ sẽ hại chết người, cần phải xây dựng tinh thần văn minh!
“Thử một lần thôi”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp khàn khàn, hơi nhấn âm cuối, cực kì khêu gợi!
Lại còn học được kĩ năng làm nũng… Thẩm Thiên Lăng đã tuyệt vọng với thế giới này!
“Im lặng là chấp nhận?”. Tần Thiếu Vũ bóp mông hắn.
Không có! Thẩm Thiên Lăng kiên định lắc đầu.
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ vẫn chưa bỏ ý định.
Thẩm tiểu thụ dứt khoát nói. “Vì ta lười”. Lấy cớ này rất ổn.
“Cho nên phải vận động nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ nhạy bén nói. “Ngươi xem ngươi có bụng mỡ kìa”
Bụng mỡ muội ngươi! Thẩm tiểu thụ thành công bị đâm trúng chỗ đau, thẹn quá thành giận mà xù lông. “Ngươi dám kì thị người mập!”. Có bản lĩnh thì mỗi ngày đừng sờ!
“Sao ta lại kì thị ngươi được”. Tần Thiếu Vũ dụ dỗ kèm theo lừa gạt, ôm hắn đặt lên bàn. “Thích còn không kịp nữa là. Ngoan, chúng ta thử một lần đi”
Sao lại có sở thích biến thái thế chứ! Thẩm Thiên Lăng gục xuống bàn, cực kì không vui.
Tần Thiếu Vũ lấy hộp thuốc mỡ ra, dịu dàng chuẩn bị cho hắn.
“Đau!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ vỗ hắn một cái. “Ta còn chưa làm gì”
“Tập trước một chút”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “A… ưm… yamete…”
Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong.
“Thật không thể ở trên giường sao?”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất thê lương.
Tần Thiếu Vũ không chút khách khí đâm vào.
W – W – WTF! Thẩm tiểu thụ hít một hơi lãnh khí. “Ngươi ngươi ngươi nên báo trước một tiếng chứ!”. Dù quảng cáo giữa phim truyền hình cũng phải nói các câu như “ba mươi giây sau lập tức quay lại” biết không!
“Còn nói lung tung nữa ta sẽ mang ngươi ra ngoài”. Giọng Tần Thiếu Vũ mang tính uy hiếp.
Thẩm Thiên Lăng lập tức ngậm chặt miệng, đồng thời vẻ mặt kiên định quay đầu lại – ngươi xem ta không có nói gì nha!
Tần Thiếu Vũ gần như bị hắn chọc cười, nắm chặt vòng eo múp múp, hung hăng đâm vào.
Viền mắt Thẩm tiểu thụ lập tức ửng đỏ, cực kì uỷ khuất quay đầu nằm sấp xuống bàn.
Tần Thiếu Vũ hơi mềm lòng. “Đau hả?”
Thẩm Thiên Lăng liều mạng gật đầu.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ cúi người đè lên lưng hắn, hôn nhẹ bờ vai ửng hồng của hắn.
Thẩm tiểu thụ nghẹn ngào một chút.
Động tác Tần Thiếu Vũ rất nhẹ, rất dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng kiên quyết ngậm miệng, quả thật yên tĩnh khiến người ta phẫn nộ!
Cũng không cần một chút âm thanh cũng không phát ra chứ! Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, nâng cằm hắn lên triền miên hôn một chút. “Nói”
Hồi nãy kêu ta ngậm miệng, bây giờ lại kêu nói, thiếu hiệp ngươi thật khó chiều! Thẩm Thiên Lăng hắng giọng một cái, sau đó lưu loát nói. “Không được ra ngoài!”
“Vì sao?”. Động tác Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm.
Còn vì sao nữa! Cũng không phải mắc chứng thích khoe hàng! Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc. “Bởi vì sẽ bị người khác nhìn”
“Không ai dám nhìn”. Tần Thiếu Vũ cố ý chọc hắn.
“Không có khả năng”. Thẩm Thiên Lăng kiêu ngạo và tự hào. “Nếu ngươi truyền tin chúng ta đang xx, nhất định dân chúng cả thành sẽ tới xem, nói không chừng còn xếp hàng đánh nhau”
Vẻ mặt này… Tần Thiếu Vũ quả thật không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với hắn. “Trong đầu suốt ngày cứ nghĩ tới mấy chuyện gì đâu!”
“Rõ ràng chính ngươi nói muốn ra ngoài!”. Ta chỉ theo đó mà tưởng tượng biết không! Thẩm Thiên Lăng gãi gãi cái bụng. “Nhưng vẫn không thể ra ngoài, vì trong bụi rậm sẽ có muỗi, sẽ cắn xx mất!”. Lo lắng rất chu toàn!
Tần Thiếu Vũ: …
“Ta có thể mặc áo vào không?”. Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu. “Hơi lạnh”
Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ôm hắn đè lên tường. “Đứng ngay ngắn!”
“Ê ê!”. Thẩm tiểu thụ cảnh giác.
Tần Thiếu Vũ nâng chân hắn lên.
Thân thể mất thăng bằng, Thẩm Thiên Lăng lập tức theo bản năng mà ôm cổ Tần Thiếu Vũ.
Như vậy mới ngoan, Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, một lần nữa đâm vào thân thể hắn.
Mặt đối mặt, loại này độ khó quá cao biết không! Đầu gối chân sau của Thẩm Thiên Lăng như nhũn ra, cầu xin tha thứ mà nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Chịu thua rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ đẩy nhanh tốc độ.
“Ưm…”. Thẩm tiểu thụ hai mắt đẫm lệ, gương mặt cũng ửng hồng, cực kì yếu đuối.
Tần Thiếu Vũ hô hấp nặng nề, bế cả người Thẩm Thiên Lăng lên.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi, cặp đùi bám chặt vào hông Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ ôm sát hắn, tốc độ dưới thân chưa từng giảm một chút.
Thẩm Thiên Lăng tựa vào vai Tần Thiếu Vũ, trọng lượng toàn thân đều dồn về một chỗ, hầu như hô hấp cũng đứt quãng.
Nến đỏ trên bàn lay động, soi sáng cảnh xuân ấm áp trong phòng.
Bên ngoài ánh trăng lành lạnh, ám vệ đồng loạt bịt lỗ tai, vắt chéo chân ngậm cỏ, đếm sao trên trời.
Không biết qua bao lâu, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông tha Thẩm Thiên Lăng, sau khi tẩy rửa thì quấn khăn về giường.
“Ta muốn ly hôn với ngươi!”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, mắt sưng lên như quả đào.
Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, dịu dàng thoa thuốc cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng vô lực đá hắn.
“Được rồi”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Không quậy nữa, ngủ đi”
Thẩm tiểu thụ lăn đến góc giường, vô cùng uỷ khuất ôm chăn.
Không thể bảo hộ chủ quyền của hoa cúc, quả thật là một sự sỉ nhục với nam nhân!
Tần Thiếu Vũ lau tay, vén chăn lên giường, từ phía sau ôm hắn vào lòng.
Thẩm Thiên Lăng dùng sức dịch chuyển vào trong.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cánh tay càng siết chặt hơn. “Heo”
Heo mà ngươi cũng xx ư! Thẩm Thiên Lăng giận dữ, quả thật phiền không chịu nổi.
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên vai hắn, thích đến tận xương tuỷ.
Thẩm Thiên Lăng vừa bất mãn lẩm bẩm vừa nhắm mắt ngủ.
Sau lưng là cơ bắp rắn chắc, rất an tâm và hài hoà.
Sáng hôm sau, ám vệ vội vã rời quán trọ, gọi Hoa Đường đang ăn điểm tâm ở một sạp nhỏ trên đường xá sầm uất về. Một lát sau lại có ám vệ ra ngoài mua thuốc, nét mặt hơi nghiêm trọng.
“Là vị nào ngã bệnh vậy?”. Chủ quán lấy cam đảm tò mò hỏi.
“A, thân thể phu nhân không khoẻ”. Ám vệ cười có lệ, mang gói thuốc ra khỏi quán.
Thẩm công tử MOE đáng yêu ngã bệnh, chuyện này quả thật khiến người ta đau lòng biết không! Dân chúng đồng loạt tỏ ra tan nát cõi lòng, thậm chí tiếng cười vui cũng ít hẳn.
Nhất định phải mau khoẻ lại!
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, qua vài ngày, ám vệ mỗi ngày đều mua thuốc, nét mặt cũng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí chủ tiệm thuốc cũng không dám mở miệng hỏi nữa. Các buổi hội họp ở Thiên Ổ Thuỷ trại cũng vắng mặt Truy Ảnh cung, có người nói tứ đại môn phái chỉ còn một mình Tiêu nhị đương gia, cãi nhau, người người hoảng sợ, rất lộn xộn.
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây ta không được vào tiểu viện”. Tạp dịch quán trọ tỏ ra bí ẩn vô cùng. “Có một lần ta vào đưa nước tắm thì nghe được Thẩm công tử đang đập cái gì đó, nói rằng nếu nhốt hắn nữa, hắn sẽ cắn lưỡi tự sát”
Tin này thật động trời, quần chúng vây xem đều sợ ngây người!
Đôi tình nhân đang êm đẹp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy… Thật sốt ruột!
“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng nhảy mũi.
“Lại cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một quả nhãn.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên ghế tựa mà ngáp, như một con mèo lười.
Ám vệ trên nóc nhà đồng loạt chậc lưỡi. Bên ngoài đã lộn xộn cỡ nào rồi mà cung chủ và phu nhân vẫn còn âu yếm.
Thật không thể sung sướng hơn được nữa!
“Vào ngủ một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ lột cho hắn quả nhãn cuối cùng.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Ma giáo lúc nào sẽ đến?”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nghe như rất mong hắn đến vậy”
“Tóm lại sớm muộn gì cũng đến”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy khỏi ghế. “Có nhận được tin gì của Chúc Thanh Lam không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lần này hình như Ma giáo không muốn dùng Chúc Thanh Lam”
“Còn Hồng Phi Hoàng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Từ lúc lợi dụng hắn hạ cổ cho ngươi xong thì không yêu cầu gì nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài, Ma giáo thật đáng ghét!
“Muốn chơi cờ không?”. Diệp Cẩn ôm bàn cờ ra.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng. “Ngươi tìm đại ca của ta ấy, hắn rất thích cờ vây”
“Sao ta có thể chơi cờ với hắn được!”. Diệp Cẩn giận dữ. “Ta rất lãnh khốc!”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong sắc mặt đen kịt đẩy cửa phòng ra.
“Hôm nay trời thật đẹp”. Diệp Cẩn nhanh chóng đổi đề tài.
Thẩm Thiên Lăng lười quản hai người bọn họ, định kéo Tần Thiếu Vũ vào phòng thì xa xa truyền tới tiếng động lạ.
Cả trăm con chim báo tang màu đen đang tung cánh, che khuất cả bầu trời trong thành mà bay tới, tiếng kêu thê lương như đang khóc, nghe vào sởn gai ốc.
Dân chúng trong thành nhất thời hỗn loạn, đồng loạt bỏ lại công việc trong tay ôm đầu thét chói tai chạy về nhà. Ánh mặt trời vốn đang lên cao, mặt đất lại bị bóng đen bao phủ. Mấy trăm con chim báo tang vỗ cánh tạo thành từng trận gió mạnh, bụi bặm bay khắp đất trời.
“Bảo vệ Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ lớn tiếng căn dặn.
Ám vệ lập tức bảo vệ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn về phòng. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong liếc nhau, chân mày nhăn lại.
Sự việc đáng sợ nhất đã xảy ra, muốn ngăn cản số lượng lớn chim báo tang không dễ như vậy, sợ rằng trong Thiên Ổ Thuỷ trại cũng gặp nạn.
“Sẽ không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ờ trong phòng, tâm trạng không yên.
“Sẽ không”. Ám vệ an ủi hắn. “Võ công của cung chủ và Thẩm thiếu gia người thường khó có thể so sánh, chúng ta sẽ bảo vệ công tử”
Vừa nói xong, vài miếng ngói trong phòng đã bị lật lên. Mấy con chim báo tang kêu vang lao xuống, móng vuốt nhắm thẳng vào mặt hai người.
Tần Thiếu Vũ bay lên, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng nó.
Máu tươi trong nháy mắt văng tung toé, tạo thành một màn sương màu đỏ trên trời.
Chim báo tang kêu thảm thiết ngã vào trong viện, Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa, bất giác sởn gai ốc.
“Mùi gì vậy?”. Ám vệ cau mày. “Hình như hơi quen”
Mấy người còn lại hít một cái, một người trong đám nhảy ra cửa sổ, sau một lát mang theo một con chim màu xanh thẫm về, hung hăng ném trên đất.
“Là Mặc Ngọc Cốt”. Diệp Cẩn dùng chân đá đá. “Chim báo tang rất dễ bay nhầm đường, Mặc Ngọc Cốt dẫn đường cho bọn chúng”
“Hoá ra là trinh thám của Ma giáo”. Ám vệ cắn răng. “Chả trách cứ bay tới chỗ này, nếu biết vậy đã làm thịt nó sạch sẽ!”
“Làm thịt cũng không có tác dụng, nói không chừng Mặc Ngọc Cốt không chỉ có một con”. Diệp Cẩn tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. “Không biết hiện tại thế nào”
“Giải tán người khỏi quán trọ!”. Thẩm Thiên Phong vung kiếm chém bị thương một con chim báo tang, giận dữ hét. “Chuẩn bị dầu hoả và cung tên”
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ bị hơn mười con chim to vây quanh, giết đến đỏ mắt.
Lại một con Mặc Ngọc Cốt bay vào song cửa, khàn khàn kêu một tiếng.
Ám vệ chém nó làm hai mảnh, cũng đã chậm rồi, ba bốn con chim báo tang đã đổi phương hướng bay tới cửa sổ, trong nháy mắt đấu đá với ám vệ. Thẩm Thiên Lăng sợ hãi đổ mồ hôi, Diệp Cẩn nhanh chóng nhét hắn vào tủ, khoá lại!
Chim báo tang kêu quác quác vỗ cánh, đồ đạc trong phòng bị vỗ thành bụi phấn. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trong tủ, tay siết chặt thành nắm đấm.
Chim báo tang không ngừng bay vào từ cửa sổ, vách tường bắt đầu rung rinh. Ám vệ một đao chém đứt khoá đồng, lôi Thẩm Thiên Lăng ra, mở đường máu xông ra ngoài.
Phòng sập xuống trong phút chốc, Tần Thiếu Vũ nhảy xuống, ôm Thẩm Thiên Lăng chém giết ra ngoài.
Đạp Tuyết Bạch hí một tiếng xông tới, mang hai người lao ra khỏi thành.
Thẩm Thiên Phong một tay ôm Diệp Cẩn vào lòng, tay kia chém chết một con chim.
Diệp cốc chủ luống cuống móc trong ngực ra một bình thuốc, thay hắn bôi thuốc lên vết thương ở đầu vai.
Mười mấy cung thủ mang dầu hoả chạy tới, Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn nhảy tới một mảnh đất trống. “Bắn cung!”
Trong thời gian ngắn, hàng trăm mũi tên mang theo lửa mạnh bắn lên trời, không khí phút chốc nồng nặc mùi khét, tiếng kêu thê lương truyền khắp nửa toà thành.
Dân chúng trốn trong chăn run lẩy bẩy, nhất thiết đừng xảy ra chuyện a…
Thẩm tiểu thụ giận dữ tát hắn một cái.
Thật phiền!
“Hay là ta cũng cởi?”. Tần Thiếu Vũ đề nghị. “Như vậy tương đối công bằng”
Thẩm Thiên Lăng vô lực. “Thôi đi”
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên hắn, bộ phận nào đó dưới thân rõ ràng cực kì có tinh thần.
“Không phải nói muốn ngủ sao?”. Thẩm tiểu thụ giơ bụng lên trời căm giận.
“Ngươi ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ. “Ta xx ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, mau kiểm tra lại lề thói của ngươi.
“Đứng được không?”. Tần Thiếu Vũ ngậm vành tai của Thẩm Thiên Lăng.
WTF tất nhiên không được, đứng có độ khó quá cao biết không, chưa học bò chớ lo học chạy! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Đã nói với ngươi đừng đọc mấy thứ sách linh tinh đó mà!”. Văn hoá phẩm đồi truỵ sẽ hại chết người, cần phải xây dựng tinh thần văn minh!
“Thử một lần thôi”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp khàn khàn, hơi nhấn âm cuối, cực kì khêu gợi!
Lại còn học được kĩ năng làm nũng… Thẩm Thiên Lăng đã tuyệt vọng với thế giới này!
“Im lặng là chấp nhận?”. Tần Thiếu Vũ bóp mông hắn.
Không có! Thẩm Thiên Lăng kiên định lắc đầu.
“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ vẫn chưa bỏ ý định.
Thẩm tiểu thụ dứt khoát nói. “Vì ta lười”. Lấy cớ này rất ổn.
“Cho nên phải vận động nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ nhạy bén nói. “Ngươi xem ngươi có bụng mỡ kìa”
Bụng mỡ muội ngươi! Thẩm tiểu thụ thành công bị đâm trúng chỗ đau, thẹn quá thành giận mà xù lông. “Ngươi dám kì thị người mập!”. Có bản lĩnh thì mỗi ngày đừng sờ!
“Sao ta lại kì thị ngươi được”. Tần Thiếu Vũ dụ dỗ kèm theo lừa gạt, ôm hắn đặt lên bàn. “Thích còn không kịp nữa là. Ngoan, chúng ta thử một lần đi”
Sao lại có sở thích biến thái thế chứ! Thẩm Thiên Lăng gục xuống bàn, cực kì không vui.
Tần Thiếu Vũ lấy hộp thuốc mỡ ra, dịu dàng chuẩn bị cho hắn.
“Đau!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ vỗ hắn một cái. “Ta còn chưa làm gì”
“Tập trước một chút”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “A… ưm… yamete…”
Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong.
“Thật không thể ở trên giường sao?”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất thê lương.
Tần Thiếu Vũ không chút khách khí đâm vào.
W – W – WTF! Thẩm tiểu thụ hít một hơi lãnh khí. “Ngươi ngươi ngươi nên báo trước một tiếng chứ!”. Dù quảng cáo giữa phim truyền hình cũng phải nói các câu như “ba mươi giây sau lập tức quay lại” biết không!
“Còn nói lung tung nữa ta sẽ mang ngươi ra ngoài”. Giọng Tần Thiếu Vũ mang tính uy hiếp.
Thẩm Thiên Lăng lập tức ngậm chặt miệng, đồng thời vẻ mặt kiên định quay đầu lại – ngươi xem ta không có nói gì nha!
Tần Thiếu Vũ gần như bị hắn chọc cười, nắm chặt vòng eo múp múp, hung hăng đâm vào.
Viền mắt Thẩm tiểu thụ lập tức ửng đỏ, cực kì uỷ khuất quay đầu nằm sấp xuống bàn.
Tần Thiếu Vũ hơi mềm lòng. “Đau hả?”
Thẩm Thiên Lăng liều mạng gật đầu.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ cúi người đè lên lưng hắn, hôn nhẹ bờ vai ửng hồng của hắn.
Thẩm tiểu thụ nghẹn ngào một chút.
Động tác Tần Thiếu Vũ rất nhẹ, rất dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng kiên quyết ngậm miệng, quả thật yên tĩnh khiến người ta phẫn nộ!
Cũng không cần một chút âm thanh cũng không phát ra chứ! Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, nâng cằm hắn lên triền miên hôn một chút. “Nói”
Hồi nãy kêu ta ngậm miệng, bây giờ lại kêu nói, thiếu hiệp ngươi thật khó chiều! Thẩm Thiên Lăng hắng giọng một cái, sau đó lưu loát nói. “Không được ra ngoài!”
“Vì sao?”. Động tác Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm.
Còn vì sao nữa! Cũng không phải mắc chứng thích khoe hàng! Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc. “Bởi vì sẽ bị người khác nhìn”
“Không ai dám nhìn”. Tần Thiếu Vũ cố ý chọc hắn.
“Không có khả năng”. Thẩm Thiên Lăng kiêu ngạo và tự hào. “Nếu ngươi truyền tin chúng ta đang xx, nhất định dân chúng cả thành sẽ tới xem, nói không chừng còn xếp hàng đánh nhau”
Vẻ mặt này… Tần Thiếu Vũ quả thật không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với hắn. “Trong đầu suốt ngày cứ nghĩ tới mấy chuyện gì đâu!”
“Rõ ràng chính ngươi nói muốn ra ngoài!”. Ta chỉ theo đó mà tưởng tượng biết không! Thẩm Thiên Lăng gãi gãi cái bụng. “Nhưng vẫn không thể ra ngoài, vì trong bụi rậm sẽ có muỗi, sẽ cắn xx mất!”. Lo lắng rất chu toàn!
Tần Thiếu Vũ: …
“Ta có thể mặc áo vào không?”. Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu. “Hơi lạnh”
Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ôm hắn đè lên tường. “Đứng ngay ngắn!”
“Ê ê!”. Thẩm tiểu thụ cảnh giác.
Tần Thiếu Vũ nâng chân hắn lên.
Thân thể mất thăng bằng, Thẩm Thiên Lăng lập tức theo bản năng mà ôm cổ Tần Thiếu Vũ.
Như vậy mới ngoan, Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, một lần nữa đâm vào thân thể hắn.
Mặt đối mặt, loại này độ khó quá cao biết không! Đầu gối chân sau của Thẩm Thiên Lăng như nhũn ra, cầu xin tha thứ mà nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Chịu thua rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ đẩy nhanh tốc độ.
“Ưm…”. Thẩm tiểu thụ hai mắt đẫm lệ, gương mặt cũng ửng hồng, cực kì yếu đuối.
Tần Thiếu Vũ hô hấp nặng nề, bế cả người Thẩm Thiên Lăng lên.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi, cặp đùi bám chặt vào hông Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ ôm sát hắn, tốc độ dưới thân chưa từng giảm một chút.
Thẩm Thiên Lăng tựa vào vai Tần Thiếu Vũ, trọng lượng toàn thân đều dồn về một chỗ, hầu như hô hấp cũng đứt quãng.
Nến đỏ trên bàn lay động, soi sáng cảnh xuân ấm áp trong phòng.
Bên ngoài ánh trăng lành lạnh, ám vệ đồng loạt bịt lỗ tai, vắt chéo chân ngậm cỏ, đếm sao trên trời.
Không biết qua bao lâu, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông tha Thẩm Thiên Lăng, sau khi tẩy rửa thì quấn khăn về giường.
“Ta muốn ly hôn với ngươi!”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, mắt sưng lên như quả đào.
Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, dịu dàng thoa thuốc cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng vô lực đá hắn.
“Được rồi”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Không quậy nữa, ngủ đi”
Thẩm tiểu thụ lăn đến góc giường, vô cùng uỷ khuất ôm chăn.
Không thể bảo hộ chủ quyền của hoa cúc, quả thật là một sự sỉ nhục với nam nhân!
Tần Thiếu Vũ lau tay, vén chăn lên giường, từ phía sau ôm hắn vào lòng.
Thẩm Thiên Lăng dùng sức dịch chuyển vào trong.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cánh tay càng siết chặt hơn. “Heo”
Heo mà ngươi cũng xx ư! Thẩm Thiên Lăng giận dữ, quả thật phiền không chịu nổi.
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên vai hắn, thích đến tận xương tuỷ.
Thẩm Thiên Lăng vừa bất mãn lẩm bẩm vừa nhắm mắt ngủ.
Sau lưng là cơ bắp rắn chắc, rất an tâm và hài hoà.
Sáng hôm sau, ám vệ vội vã rời quán trọ, gọi Hoa Đường đang ăn điểm tâm ở một sạp nhỏ trên đường xá sầm uất về. Một lát sau lại có ám vệ ra ngoài mua thuốc, nét mặt hơi nghiêm trọng.
“Là vị nào ngã bệnh vậy?”. Chủ quán lấy cam đảm tò mò hỏi.
“A, thân thể phu nhân không khoẻ”. Ám vệ cười có lệ, mang gói thuốc ra khỏi quán.
Thẩm công tử MOE đáng yêu ngã bệnh, chuyện này quả thật khiến người ta đau lòng biết không! Dân chúng đồng loạt tỏ ra tan nát cõi lòng, thậm chí tiếng cười vui cũng ít hẳn.
Nhất định phải mau khoẻ lại!
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, qua vài ngày, ám vệ mỗi ngày đều mua thuốc, nét mặt cũng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí chủ tiệm thuốc cũng không dám mở miệng hỏi nữa. Các buổi hội họp ở Thiên Ổ Thuỷ trại cũng vắng mặt Truy Ảnh cung, có người nói tứ đại môn phái chỉ còn một mình Tiêu nhị đương gia, cãi nhau, người người hoảng sợ, rất lộn xộn.
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây ta không được vào tiểu viện”. Tạp dịch quán trọ tỏ ra bí ẩn vô cùng. “Có một lần ta vào đưa nước tắm thì nghe được Thẩm công tử đang đập cái gì đó, nói rằng nếu nhốt hắn nữa, hắn sẽ cắn lưỡi tự sát”
Tin này thật động trời, quần chúng vây xem đều sợ ngây người!
Đôi tình nhân đang êm đẹp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy… Thật sốt ruột!
“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng nhảy mũi.
“Lại cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một quả nhãn.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên ghế tựa mà ngáp, như một con mèo lười.
Ám vệ trên nóc nhà đồng loạt chậc lưỡi. Bên ngoài đã lộn xộn cỡ nào rồi mà cung chủ và phu nhân vẫn còn âu yếm.
Thật không thể sung sướng hơn được nữa!
“Vào ngủ một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ lột cho hắn quả nhãn cuối cùng.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Ma giáo lúc nào sẽ đến?”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nghe như rất mong hắn đến vậy”
“Tóm lại sớm muộn gì cũng đến”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy khỏi ghế. “Có nhận được tin gì của Chúc Thanh Lam không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lần này hình như Ma giáo không muốn dùng Chúc Thanh Lam”
“Còn Hồng Phi Hoàng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Từ lúc lợi dụng hắn hạ cổ cho ngươi xong thì không yêu cầu gì nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài, Ma giáo thật đáng ghét!
“Muốn chơi cờ không?”. Diệp Cẩn ôm bàn cờ ra.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng. “Ngươi tìm đại ca của ta ấy, hắn rất thích cờ vây”
“Sao ta có thể chơi cờ với hắn được!”. Diệp Cẩn giận dữ. “Ta rất lãnh khốc!”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong sắc mặt đen kịt đẩy cửa phòng ra.
“Hôm nay trời thật đẹp”. Diệp Cẩn nhanh chóng đổi đề tài.
Thẩm Thiên Lăng lười quản hai người bọn họ, định kéo Tần Thiếu Vũ vào phòng thì xa xa truyền tới tiếng động lạ.
Cả trăm con chim báo tang màu đen đang tung cánh, che khuất cả bầu trời trong thành mà bay tới, tiếng kêu thê lương như đang khóc, nghe vào sởn gai ốc.
Dân chúng trong thành nhất thời hỗn loạn, đồng loạt bỏ lại công việc trong tay ôm đầu thét chói tai chạy về nhà. Ánh mặt trời vốn đang lên cao, mặt đất lại bị bóng đen bao phủ. Mấy trăm con chim báo tang vỗ cánh tạo thành từng trận gió mạnh, bụi bặm bay khắp đất trời.
“Bảo vệ Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ lớn tiếng căn dặn.
Ám vệ lập tức bảo vệ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn về phòng. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong liếc nhau, chân mày nhăn lại.
Sự việc đáng sợ nhất đã xảy ra, muốn ngăn cản số lượng lớn chim báo tang không dễ như vậy, sợ rằng trong Thiên Ổ Thuỷ trại cũng gặp nạn.
“Sẽ không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ờ trong phòng, tâm trạng không yên.
“Sẽ không”. Ám vệ an ủi hắn. “Võ công của cung chủ và Thẩm thiếu gia người thường khó có thể so sánh, chúng ta sẽ bảo vệ công tử”
Vừa nói xong, vài miếng ngói trong phòng đã bị lật lên. Mấy con chim báo tang kêu vang lao xuống, móng vuốt nhắm thẳng vào mặt hai người.
Tần Thiếu Vũ bay lên, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng nó.
Máu tươi trong nháy mắt văng tung toé, tạo thành một màn sương màu đỏ trên trời.
Chim báo tang kêu thảm thiết ngã vào trong viện, Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa, bất giác sởn gai ốc.
“Mùi gì vậy?”. Ám vệ cau mày. “Hình như hơi quen”
Mấy người còn lại hít một cái, một người trong đám nhảy ra cửa sổ, sau một lát mang theo một con chim màu xanh thẫm về, hung hăng ném trên đất.
“Là Mặc Ngọc Cốt”. Diệp Cẩn dùng chân đá đá. “Chim báo tang rất dễ bay nhầm đường, Mặc Ngọc Cốt dẫn đường cho bọn chúng”
“Hoá ra là trinh thám của Ma giáo”. Ám vệ cắn răng. “Chả trách cứ bay tới chỗ này, nếu biết vậy đã làm thịt nó sạch sẽ!”
“Làm thịt cũng không có tác dụng, nói không chừng Mặc Ngọc Cốt không chỉ có một con”. Diệp Cẩn tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. “Không biết hiện tại thế nào”
“Giải tán người khỏi quán trọ!”. Thẩm Thiên Phong vung kiếm chém bị thương một con chim báo tang, giận dữ hét. “Chuẩn bị dầu hoả và cung tên”
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ bị hơn mười con chim to vây quanh, giết đến đỏ mắt.
Lại một con Mặc Ngọc Cốt bay vào song cửa, khàn khàn kêu một tiếng.
Ám vệ chém nó làm hai mảnh, cũng đã chậm rồi, ba bốn con chim báo tang đã đổi phương hướng bay tới cửa sổ, trong nháy mắt đấu đá với ám vệ. Thẩm Thiên Lăng sợ hãi đổ mồ hôi, Diệp Cẩn nhanh chóng nhét hắn vào tủ, khoá lại!
Chim báo tang kêu quác quác vỗ cánh, đồ đạc trong phòng bị vỗ thành bụi phấn. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trong tủ, tay siết chặt thành nắm đấm.
Chim báo tang không ngừng bay vào từ cửa sổ, vách tường bắt đầu rung rinh. Ám vệ một đao chém đứt khoá đồng, lôi Thẩm Thiên Lăng ra, mở đường máu xông ra ngoài.
Phòng sập xuống trong phút chốc, Tần Thiếu Vũ nhảy xuống, ôm Thẩm Thiên Lăng chém giết ra ngoài.
Đạp Tuyết Bạch hí một tiếng xông tới, mang hai người lao ra khỏi thành.
Thẩm Thiên Phong một tay ôm Diệp Cẩn vào lòng, tay kia chém chết một con chim.
Diệp cốc chủ luống cuống móc trong ngực ra một bình thuốc, thay hắn bôi thuốc lên vết thương ở đầu vai.
Mười mấy cung thủ mang dầu hoả chạy tới, Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn nhảy tới một mảnh đất trống. “Bắn cung!”
Trong thời gian ngắn, hàng trăm mũi tên mang theo lửa mạnh bắn lên trời, không khí phút chốc nồng nặc mùi khét, tiếng kêu thê lương truyền khắp nửa toà thành.
Dân chúng trốn trong chăn run lẩy bẩy, nhất thiết đừng xảy ra chuyện a…
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San