Giang Đông Ôm Trăng Sáng
Chương 46: Tú tài
“Từ từ!”
Một giây trước khi anh bước vào thang máy, Ninh Yên Nhiên vươn tay, túm đai lưng của anh.
A, cực kỳ trực tiếp.
Những người đứng ở cửa đều cực kỳ sửng sốt, lão Từ cứng họng, một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
“Cô gái này, thật không phải người bình thường có thể đối phó được.”
Ngoài cửa, Giang Đông bất đắc dĩ dừng bước, nghi hoặc hỏi, “Còn có việc gì sao?”
“Anh đợi em mấy phút, em còn có điều muốn nói với anh.”
Giang Đông bình tĩnh, chăm chú nhìn cô hai giây, trực tiếp từ chối cô, “Xin lỗi, không muốn đợi.”
“Ai, chỉ hai phút… một phút thôi, một phút có được hay không? Là chuyện rất rất quan trọng.”
“Nói.”
Ninh Yên Nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lo lắng không yên dùng ngón tay quấn tóc, đầu ngón chân ở trên mặt đất di di, ánh mắt nhìn về phía vali của anh.
Cô rất khẩn trương.
Cô đang do dự.
Đây là kết luận Giang đội trưởng rút ra được khi quan sát cô.
Vì chuyện mình sắp dọn nhà khiến cho ý định ban đầu muốn từng bước chắc chắn bồi dưỡng cảm tình bị làm loạn, bố cục ban đầu là hàng xóm cách vách môn đăng hộ đối cũng sắp bị đánh vỡ, tâm tình hiện tại nhất định vô cùng xoắn xuýt.
Không sai, anh đang ép cô.
Ninh Yên Nhiên đã có phản ứng, nhẹ giọng hỏi, “Anh muốn chuyển đến chỗ nào? Có cách xa đây hay không?”
Giang Đông “Ừ” một tiếng, “Rất xa, nhưng mà đứng trên lập trường của một người hàng xóm, tôi cảm thấy tôi không cần phải báo địa chỉ mới của tôi cho em, có đúng không?”
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên có chút trắng bệch, “Chúng ta… Chỉ là hàng xóm thôi sao?”
“Không thì thế nào?” Anh khẽ cười một tiếng, “Em cảm thấy chúng ta còn có quan hệ đặc biệt gì sao?”
Ninh Yên Nhiên trợn tròn hai mắt, “Không phải, chúng ta chẳng lẽ không phải là quan hệ bạn bè sao? Chúng ta còn có quan hệ theo hiệp nghị nữa!”
Cái này dù sao cũng phải tính toán lại rồi bàn giao chứ!
Giang đội trưởng không thể bội tình bạc nghĩa như thế!
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là bạn bè.” Anh giảm thấp tiếng nói, cười một tiếng, ý vị không rõ.
Ninh Yên Nhiên có chút tức giận, lại buồn bực, thẳng thắn bỏ qua đề tài này, “Anh sau khi chuyển đi, có còn trở về nữa không?”
Giang Đông lựa chọn duy trì im lặng.
“Vậy em hỏi lại, sau khi anh đi, muốn cho người khác thuê nhà sao?”
“Đương nhiên.” Giang đội trưởng mặt không đổi sắc, không nhìn ra chút nào việc đang nói hươu nói vượn, chột dạ cùng né tránh.
Ánh mắt Ninh Yên Nhiên thoáng ảm đạm, thở dài một hơi, “Vậy chúng ta sau này rất khó gặp nhau phải không?”
Giang Đông ngầm thừa nhận lời này của cô.
“Cho nên, để từ biệt, Giang đội trưởng cho em một cái hôn từ biệt có được không?”
… Anh sắp đi còn muốn đùa giỡn anh? Đây là cái tinh thần vĩ đại gì!
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ!”
Anh trai nhỏ đang chuẩn bị ló đầu hóng chuyện nhà hàng xóm rụt cổ về, vỗ ngực.
Thế giới này thật đáng sợ! Làm hàng xóm, lại còn muốn có một nụ hôn từ biệt không đi kèm điều kiện!
“Ông chú cứng nhắc!” Ninh Yên Nhiên cau mũi, nhẹ giọng mắng một câu, “Làm hàng xóm một thời gian, vậy mà ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không có, vậy không bằng anh đừng có đi!”
“Vậy em cho tôi một lý do để ở lại.” Giang Đông trầm giọng nói.
Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Nếu như, cô nguyện ý không tiếp tục giấu giếm nữa, sau đó thừa nhận sai lầm, anh cũng sẽ không cùng cô tính toán.
Chỉ là cô bé mà thôi, tha thứ một lần cũng chẳng phải việc không thể.
Nhưng mà…
Ninh Yên Nhiên chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ không phải là anh nên cho em một lý do vì sao rời đi à?”
… Quên đi.
Anh biết cô bé này cả đời cũng không học được việc có lương tâm.
“Nơi này là nhà của tôi, tôi rời đi cũng không cần cho bất kỳ ai lý do, em hiểu chưa?”
Ninh Yên Nhiên cắn môi, vô tội nháy mắt, “Không phải rất rõ ràng, đây là nhà anh, sao anh còn muốn đi?”
Giang Đông “A” một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn vỗ đầu cô một cái, “Đừng giả bộ ngốc, so với bất kỳ ai em là người hiểu rõ nhất vì sao tôi dọn nhà!”
Ninh Yên Nhiên nhún vai, thu hồi vẻ mặt mờ mịt, lười biếng dựa trên tường, “Trốn em? Em là hồng thủy, mãnh thú sao?”
“Em không phải, là tôi.”
“Vậy tại sao anh muốn chuyển đi?”
“Nếu không em chuyển?”
Ninh Yên Nhiên trầm mặc hai giây, bị tin tức thình lình xảy ra kích thích, đại não e rằng không cách nào chuyển động, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục bình thường, cô bắt đầu suy nghĩ, cần dùng biện pháp gì mới có thể khiến người ở lại.
Muốn biết, thế nhưng cô là gái nhà lành rụt rè, chưa bao giờ tùy tiện cùng người khác làm hàng xóm.
Ninh tiểu thư rụt rè hắng giọng một cái, thong thả, từng chút một cởi ra từng chiếc cúc áo.
Giang Đông:? Đây là cái phương thức không đứng đắn gì? Anh sẽ không mắc mưu đâu!
Kiềm chế nội tâm xao động, Giang đội trưởng cứng rắn quay đầu, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Ninh Yên Nhiên cởi ra tổng cộng hai cái nút áo, nhìn thấy động tác của anh, không hiểu ra sao.
Mấy người đứng ở cửa vây xem đã bị Lương Tây Châu che mắt, “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
Ninh Yên Nhiên: Em nghe thấy, cửa nhà anh có thể nói chuyện!
Giang Đông khụ một tiếng, “Em làm cái gì thế? Không muốn dùng đầu suy nghĩ sao?”
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, những người này che giấu thật là tốt, cô một chút cũng không phát hiện trong đầu anh còn có cái suy nghĩ không đứng đắn như vậy!
Cô đánh một cái thật vang, nhẹ trách mắng, “Nói cái gì đó!”
Người có suy nghĩ không đứng đắn chính là bản thân anh!
Trong nháy mắt lúc Giang Đông quay đầu, Ninh tiểu thư, người chưa bao giờ suy tính chuyện xấu từ trên cổ mình lấy xuống một sợi dây chuyền.
Dây xích dài nhỏ, mặt dây chuyền tinh xảo, là món quà năm đó anh tặng cho cô.
Giang Đông vô ý thức hé mắt nhìn, trên mặt toát ra vui mừng nhàn nhạt.
Rốt cuộc cũng thẳng thắn, cuối cùng vẫn có thể cứu.
Quên đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nhận sai, vậy anh liền…
“Cho anh này.” Ninh Yên Nhiên đem mặt dây chuyền đặt vào lòng bàn tay anh, ánh mắt yên tĩnh, “Em giúp anh tìm được người.”
Giang Đông: “...”
Cái gọi là mong đợi, kích động, vui sướng thoáng một cái tan biến không còn chút gì.
Quả nhiên là khó dạy bảo!
Nếu cô là một thằng con trai, hiện tại anh liền đem cô treo ngược lên đánh một trận!
Trong lòng Giang Đông tức giận, trên mặt cũng hiện lên một chút thần sắc xơ xác tiêu điều, ngón tay siết lại.
“Em giúp anh một việc lớn như vậy, anh thực sự không suy nghĩ một chút về việc ở lại sao?”
Anh nghẹn một bụng tức giận, ngữ khí liền không tốt lắm, hung dữ đến mức có thể dọa khóc bạn nhỏ, “Tôi ở đâu có quan hệ với em sao?”
Ninh Yên Nhiên há miệng, có chút nghẹn họng, không biết làm sao.
Không phải, nói như vậy không đúng kịch bản nha!
Trong tình huống bình thường, chẳng lẽ không phải là anh vui mừng quá đỗi, sau đó tìm cô để xin cách liên lạc với đối phương, thuận thế không nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa hay sao?
Vì sao anh lại không diễn theo kịch bản này?
“Thế nhưng, thế nhưng em giúp anh tìm được người rồi…”
“Vậy tôi càng phải đi.” Anh lãnh đạm nhìn cô, đem mặt dây chuyền nhét vào trong túi, nắm chặt, âm thanh trầm thấp, “Cái này gọi là tránh hiềm nghi, em có hiểu không?”
Ninh Yên Nhiên không nghĩ quá nhiều.
“Tôi thực sự rất thích cô ấy, cũng chỉ thích cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy ở bên nhau, cho nên muốn giữ khoảng cách với tất cả các cô gái khác.” Giang Đông gõ vào mặt vali hai cái, ngữ khí chắc chắn, “Cô ấy nếu như biết tôi và hàng xóm quá thân thiết, sẽ không vui.”
“Còn có, quan hệ hiệp nghị của chúng ta, dừng ở đây đi.”
Anh vừa nói, vừa quan sát nét mặt của cô.
Có chút thất thố, có chút mờ mịt, rất ủy khuất, lại khó mở miệng oán giận, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Ninh Yên Nhiên mím môi, không để bản thân nói ra lời không nên nói, hơi nước trong mắt nhanh chóng bị đè xuống.
“Anh thích cô ấy như vậy?”
“Đúng, tôi chính là thích cô ấy như vậy!”
Ninh Yên Nhiên cực kỳ mất hứng, bởi vì đối với cô chịu thua là một việc cực kỳ mất mặt!
Nhất là còn bị thua bởi chính mình trước đây.
Còn không chinh phục được người thích một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhiều năm như vậy có vẻ cô không có chút tiến bộ nào!
“Anh vì sao lại cứ cố chấp một suy nghĩ như vậy? Anh cũng không biết hiện tại cô ấy đã thay đổi như thế nào, chẳng lẽ không nên nhìn một cái rồi lại nói sao?”
Giang Đông cười một tiếng, nhìn bộ dạng tức giận trong lòng lại không thể nói ra của cô, cảm thấy khoan khoái toàn thân.
“Mặc kệ cô ấy trở thành người như thế nào, tôi đều thích.”
Ninh Yên Nhiên nghe lời này, không nói ra trong lòng là cái tư vị gì.
Biết anh nhớ chính mình, cô rất vui, nhưng mà những lời nói của anh hiện tại chính là phủ định cô của bây giờ, khiến cô cảm thấy có chút tức giận!
Cô hiện tại vừa vui vẻ vừa tức giận, tâm tình cực kỳ phức tạp!
Giang Đông đi trước, mấy người bạn trong phòng cũng lục đục đi ra, Lương tiên sinh đi ở cuối cùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu chui vào trong thang máy, tiểu Trương cùng đi ở cuối cùng sờ sờ đầu, hướng cô cười ngây ngô hai tiếng, thần thần bí bí mà đưa tay lên bên miệng, đối với cô lặng lẽ nói.
“Ninh tiểu thư, cô và Giang đội trưởng của chúng tôi chia tay sao?”
Nhìn khuôn mặt tròn nhỏ đầy hiếu kỳ của anh ta, Ninh Yên Nhiên chậm rì rì thở dài một tiếng.
A, người trẻ tuổi vô tri, cuộc sống của cậu ta không lo không nghĩ tốt biết bao nhiêu!
Vô tri là phúc, người xưa nói cấm có sai!
“Đây đâu thể gọi là chia tay?” Ninh Yên Nhiên liếc mắt nhìn về phía thang máy, “Bất kể sự ly biệt ngắn ngủi nào đều là vì sợ gặp lại tốt hơn.”
“Cho nên?” Vẻ mặt tiểu Trương đầy nghi hoặc.
“Cho nên, tôi chỉ là bị Giang đội trưởng nhà cậu đá mà thôi.”
Từ bạn gái hợp đồng được mọi người công nhận, biến thành ánh trăng sáng tội nghiệp của mối tình đầu, một chữ thôi, thảm!
Khả năng này khiến cho nhân sinh của cô lùi lại đi!
Thang máy đi rồi trở lại, một lần nữa dừng ở tầng này, tiểu Trương vội vã chào tạm biệt, chạy vào thang máy.
Đợi đến khi Ninh Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, cô đã mặc áo ngủ, cầm bàn chải đánh răng trong tay, đứng ở tầng 1 của bãi đỗ xe.
Đang chuẩn bị lái xe, Giang Đông một chân đạp lại phanh, hổn hển trừng mắt liếc cô một cái, “Mặc áo ngủ còn chạy loạn cái gì? Không sợ bị đông chết hay sao!”
Ninh Yên Nhiên vừa lúc run lên, rụt cổ, tai bị gió thổi đỏ rực, “Anh không phải muốn chuyển nhà sao, em phải đem chìa khóa dự phòng trả lại cho anh.”
Vừa nói, cô vừa kéo cổ áo, từ bên trong lấy ra một sợi dây xích có một chiếc chìa khóa treo ở bên trên, còn mang theo cả nhiệt độ cơ thể cô.
Giang Đông nhìn chiều dài dây chuyền, gian nan mở miệng, “Em, em mỗi ngày đi ngủ còn mang theo chìa khóa nhà tôi làm gì?”
Hơn nữa đối với loại vật như chìa khóa này sao có thể treo trước ngực!
Chìa khóa nhỏ rõ ràng, minh bạch của anh thoáng cái liền trở nên không đứng đắn!
Ninh Yên Nhiên đầu óc đã chạy mấy vòng, nghĩ xóa đi ý tứ của anh, nhìn hai mắt tối như mực của anh, lập tức giơ tay lên, “Em thề, không phải em đang tính toán nửa đêm vào nhà anh trộm đồ này nọ!”
“A! Vậy em định lúc nào thì trộm?”
“Xuỳ, con người em đi thẳng ngồi thẳng, chưa bao giờ trộm thứ gì!” Cô dừng một chút, thề son sắt, thanh âm lanh lảnh ở bãi đậu xe bay thật xa, “Em chỉ trộm người!”
Em chỉ trộm người!
Chỉ trộm người!
Trộm người!
Người!
Dây thần kinh luôn trong trạng thái căng chặt trong đầu Giang Đông lập tức đứt phựt một cái, trên mặt anh nóng lên, may mà da tối màu, không có ai nhận ra anh không được tự nhiên.
Kỳ thật bàn tay đang nắm tay lái của anh đang run rẩy.
“Được rồi, chìa khóa em giữ đi.” Dù sao anh cũng không thật sự nghĩ rằng sẽ không quay lại.
Anh chỉ muốn tránh cô mấy hôm, thử xem có thể khiến cho cô nói ra lời nói thật hay không.
“Em giữ lại làm gì?” Ninh Yên Nhiên giậm châm, ở trong gió rét run rẩy không ngừng, “Em không cần thấy vật nhớ người!”
Đều nói tú tài gặp người nhà binh, có lý cũng không thể nói rõ, nhưng mà hôm nay Giang đại binh lại gặp được tiểu tú tài khó đối phó, không thể đánh cũng không dám mắng, một thân sức lực không thể sử dụng, ngược lại đem chính bản thân tức giận.
Nếu anh bình tĩnh một chút, hai người hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, công bằng, sau đó mọi người đều vui vẻ.
Nếu anh lưu manh một chút, anh cũng sẽ không dùng cách dọn nhà, trực tiếp khiêng cô vào động phòng, bày ra một chút thể lực cường đại của mình, chuyện sau đó cũng dễ hơn.
Anh chính là không đủ bình tĩnh, cũng không thể làm ra chuyện “ép buộc” người khác, rốt cục dẫn đến cục diện giằng co ngày hôm nay.
Giang Đông thở dài, không có biện pháp nào đối phó với cô.
Anh đi nhanh xuống xe, đem cổ áo của cô kéo cao đẩy vào trong thang máy, “Mang chìa khóa không?”
Ninh Yên Nhiên khụt khịt, gật đầu một cái.
“Vậy ngoan ngoãn về nhà.” Giang đội trưởng không biết dỗ dành, dù sao trong nhà nhiều trẻ con như vậy, lớn nhỏ một đống, cũng chỉ có cô không sợ anh.
“Sau khi về nhà thoải mái ngủ một giấc, tránh bị cảm, đã nhớ chưa?”
Ninh Yên Nhiên tiếp tục gật đầu.
“Em có gì muốn nói với tôi không?” Giang Đông chưa từ bỏ ý định, cho cô một cơ hội cuối cùng, “Người đưa mặt dây chuyền cho em, có nhờ em chuyển lời cho tôi không?”
“... Không có.” Ninh Yên Nhiên trầm mặc một chút, lắc lắc đầu.
…. Đi đi, giữ gìn sức khoẻ.
Giang Đông đóng cửa thang máy lại, quay đầu rời đi!
“Cô nhóc này!”
“Đồ lừa gạt!”
“Yêu tinh hành người!”
….
Giang đội trưởng nghiến răng, một đường vừa đi vừa mắng, mà lão Từ ngồi ở vị trí kế bên tài xế buồn chán cúi đầu, nhìn về phía mấy cuốn “bí kíp” mà đội trưởng của bọn họ mới mua.
“Truy lùng cô vợ bỏ trốn”
“Tổng tài yêu thầm cô vợ bỏ trốn”
“Người vợ mang thai bỏ trốn: Tổng tài đại nhân từ bỏ”
Lão Từ:???
Một giây trước khi anh bước vào thang máy, Ninh Yên Nhiên vươn tay, túm đai lưng của anh.
A, cực kỳ trực tiếp.
Những người đứng ở cửa đều cực kỳ sửng sốt, lão Từ cứng họng, một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
“Cô gái này, thật không phải người bình thường có thể đối phó được.”
Ngoài cửa, Giang Đông bất đắc dĩ dừng bước, nghi hoặc hỏi, “Còn có việc gì sao?”
“Anh đợi em mấy phút, em còn có điều muốn nói với anh.”
Giang Đông bình tĩnh, chăm chú nhìn cô hai giây, trực tiếp từ chối cô, “Xin lỗi, không muốn đợi.”
“Ai, chỉ hai phút… một phút thôi, một phút có được hay không? Là chuyện rất rất quan trọng.”
“Nói.”
Ninh Yên Nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lo lắng không yên dùng ngón tay quấn tóc, đầu ngón chân ở trên mặt đất di di, ánh mắt nhìn về phía vali của anh.
Cô rất khẩn trương.
Cô đang do dự.
Đây là kết luận Giang đội trưởng rút ra được khi quan sát cô.
Vì chuyện mình sắp dọn nhà khiến cho ý định ban đầu muốn từng bước chắc chắn bồi dưỡng cảm tình bị làm loạn, bố cục ban đầu là hàng xóm cách vách môn đăng hộ đối cũng sắp bị đánh vỡ, tâm tình hiện tại nhất định vô cùng xoắn xuýt.
Không sai, anh đang ép cô.
Ninh Yên Nhiên đã có phản ứng, nhẹ giọng hỏi, “Anh muốn chuyển đến chỗ nào? Có cách xa đây hay không?”
Giang Đông “Ừ” một tiếng, “Rất xa, nhưng mà đứng trên lập trường của một người hàng xóm, tôi cảm thấy tôi không cần phải báo địa chỉ mới của tôi cho em, có đúng không?”
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên có chút trắng bệch, “Chúng ta… Chỉ là hàng xóm thôi sao?”
“Không thì thế nào?” Anh khẽ cười một tiếng, “Em cảm thấy chúng ta còn có quan hệ đặc biệt gì sao?”
Ninh Yên Nhiên trợn tròn hai mắt, “Không phải, chúng ta chẳng lẽ không phải là quan hệ bạn bè sao? Chúng ta còn có quan hệ theo hiệp nghị nữa!”
Cái này dù sao cũng phải tính toán lại rồi bàn giao chứ!
Giang đội trưởng không thể bội tình bạc nghĩa như thế!
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là bạn bè.” Anh giảm thấp tiếng nói, cười một tiếng, ý vị không rõ.
Ninh Yên Nhiên có chút tức giận, lại buồn bực, thẳng thắn bỏ qua đề tài này, “Anh sau khi chuyển đi, có còn trở về nữa không?”
Giang Đông lựa chọn duy trì im lặng.
“Vậy em hỏi lại, sau khi anh đi, muốn cho người khác thuê nhà sao?”
“Đương nhiên.” Giang đội trưởng mặt không đổi sắc, không nhìn ra chút nào việc đang nói hươu nói vượn, chột dạ cùng né tránh.
Ánh mắt Ninh Yên Nhiên thoáng ảm đạm, thở dài một hơi, “Vậy chúng ta sau này rất khó gặp nhau phải không?”
Giang Đông ngầm thừa nhận lời này của cô.
“Cho nên, để từ biệt, Giang đội trưởng cho em một cái hôn từ biệt có được không?”
… Anh sắp đi còn muốn đùa giỡn anh? Đây là cái tinh thần vĩ đại gì!
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ!”
Anh trai nhỏ đang chuẩn bị ló đầu hóng chuyện nhà hàng xóm rụt cổ về, vỗ ngực.
Thế giới này thật đáng sợ! Làm hàng xóm, lại còn muốn có một nụ hôn từ biệt không đi kèm điều kiện!
“Ông chú cứng nhắc!” Ninh Yên Nhiên cau mũi, nhẹ giọng mắng một câu, “Làm hàng xóm một thời gian, vậy mà ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không có, vậy không bằng anh đừng có đi!”
“Vậy em cho tôi một lý do để ở lại.” Giang Đông trầm giọng nói.
Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Nếu như, cô nguyện ý không tiếp tục giấu giếm nữa, sau đó thừa nhận sai lầm, anh cũng sẽ không cùng cô tính toán.
Chỉ là cô bé mà thôi, tha thứ một lần cũng chẳng phải việc không thể.
Nhưng mà…
Ninh Yên Nhiên chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ không phải là anh nên cho em một lý do vì sao rời đi à?”
… Quên đi.
Anh biết cô bé này cả đời cũng không học được việc có lương tâm.
“Nơi này là nhà của tôi, tôi rời đi cũng không cần cho bất kỳ ai lý do, em hiểu chưa?”
Ninh Yên Nhiên cắn môi, vô tội nháy mắt, “Không phải rất rõ ràng, đây là nhà anh, sao anh còn muốn đi?”
Giang Đông “A” một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn vỗ đầu cô một cái, “Đừng giả bộ ngốc, so với bất kỳ ai em là người hiểu rõ nhất vì sao tôi dọn nhà!”
Ninh Yên Nhiên nhún vai, thu hồi vẻ mặt mờ mịt, lười biếng dựa trên tường, “Trốn em? Em là hồng thủy, mãnh thú sao?”
“Em không phải, là tôi.”
“Vậy tại sao anh muốn chuyển đi?”
“Nếu không em chuyển?”
Ninh Yên Nhiên trầm mặc hai giây, bị tin tức thình lình xảy ra kích thích, đại não e rằng không cách nào chuyển động, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục bình thường, cô bắt đầu suy nghĩ, cần dùng biện pháp gì mới có thể khiến người ở lại.
Muốn biết, thế nhưng cô là gái nhà lành rụt rè, chưa bao giờ tùy tiện cùng người khác làm hàng xóm.
Ninh tiểu thư rụt rè hắng giọng một cái, thong thả, từng chút một cởi ra từng chiếc cúc áo.
Giang Đông:? Đây là cái phương thức không đứng đắn gì? Anh sẽ không mắc mưu đâu!
Kiềm chế nội tâm xao động, Giang đội trưởng cứng rắn quay đầu, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Ninh Yên Nhiên cởi ra tổng cộng hai cái nút áo, nhìn thấy động tác của anh, không hiểu ra sao.
Mấy người đứng ở cửa vây xem đã bị Lương Tây Châu che mắt, “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
Ninh Yên Nhiên: Em nghe thấy, cửa nhà anh có thể nói chuyện!
Giang Đông khụ một tiếng, “Em làm cái gì thế? Không muốn dùng đầu suy nghĩ sao?”
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, những người này che giấu thật là tốt, cô một chút cũng không phát hiện trong đầu anh còn có cái suy nghĩ không đứng đắn như vậy!
Cô đánh một cái thật vang, nhẹ trách mắng, “Nói cái gì đó!”
Người có suy nghĩ không đứng đắn chính là bản thân anh!
Trong nháy mắt lúc Giang Đông quay đầu, Ninh tiểu thư, người chưa bao giờ suy tính chuyện xấu từ trên cổ mình lấy xuống một sợi dây chuyền.
Dây xích dài nhỏ, mặt dây chuyền tinh xảo, là món quà năm đó anh tặng cho cô.
Giang Đông vô ý thức hé mắt nhìn, trên mặt toát ra vui mừng nhàn nhạt.
Rốt cuộc cũng thẳng thắn, cuối cùng vẫn có thể cứu.
Quên đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nhận sai, vậy anh liền…
“Cho anh này.” Ninh Yên Nhiên đem mặt dây chuyền đặt vào lòng bàn tay anh, ánh mắt yên tĩnh, “Em giúp anh tìm được người.”
Giang Đông: “...”
Cái gọi là mong đợi, kích động, vui sướng thoáng một cái tan biến không còn chút gì.
Quả nhiên là khó dạy bảo!
Nếu cô là một thằng con trai, hiện tại anh liền đem cô treo ngược lên đánh một trận!
Trong lòng Giang Đông tức giận, trên mặt cũng hiện lên một chút thần sắc xơ xác tiêu điều, ngón tay siết lại.
“Em giúp anh một việc lớn như vậy, anh thực sự không suy nghĩ một chút về việc ở lại sao?”
Anh nghẹn một bụng tức giận, ngữ khí liền không tốt lắm, hung dữ đến mức có thể dọa khóc bạn nhỏ, “Tôi ở đâu có quan hệ với em sao?”
Ninh Yên Nhiên há miệng, có chút nghẹn họng, không biết làm sao.
Không phải, nói như vậy không đúng kịch bản nha!
Trong tình huống bình thường, chẳng lẽ không phải là anh vui mừng quá đỗi, sau đó tìm cô để xin cách liên lạc với đối phương, thuận thế không nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa hay sao?
Vì sao anh lại không diễn theo kịch bản này?
“Thế nhưng, thế nhưng em giúp anh tìm được người rồi…”
“Vậy tôi càng phải đi.” Anh lãnh đạm nhìn cô, đem mặt dây chuyền nhét vào trong túi, nắm chặt, âm thanh trầm thấp, “Cái này gọi là tránh hiềm nghi, em có hiểu không?”
Ninh Yên Nhiên không nghĩ quá nhiều.
“Tôi thực sự rất thích cô ấy, cũng chỉ thích cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy ở bên nhau, cho nên muốn giữ khoảng cách với tất cả các cô gái khác.” Giang Đông gõ vào mặt vali hai cái, ngữ khí chắc chắn, “Cô ấy nếu như biết tôi và hàng xóm quá thân thiết, sẽ không vui.”
“Còn có, quan hệ hiệp nghị của chúng ta, dừng ở đây đi.”
Anh vừa nói, vừa quan sát nét mặt của cô.
Có chút thất thố, có chút mờ mịt, rất ủy khuất, lại khó mở miệng oán giận, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Ninh Yên Nhiên mím môi, không để bản thân nói ra lời không nên nói, hơi nước trong mắt nhanh chóng bị đè xuống.
“Anh thích cô ấy như vậy?”
“Đúng, tôi chính là thích cô ấy như vậy!”
Ninh Yên Nhiên cực kỳ mất hứng, bởi vì đối với cô chịu thua là một việc cực kỳ mất mặt!
Nhất là còn bị thua bởi chính mình trước đây.
Còn không chinh phục được người thích một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhiều năm như vậy có vẻ cô không có chút tiến bộ nào!
“Anh vì sao lại cứ cố chấp một suy nghĩ như vậy? Anh cũng không biết hiện tại cô ấy đã thay đổi như thế nào, chẳng lẽ không nên nhìn một cái rồi lại nói sao?”
Giang Đông cười một tiếng, nhìn bộ dạng tức giận trong lòng lại không thể nói ra của cô, cảm thấy khoan khoái toàn thân.
“Mặc kệ cô ấy trở thành người như thế nào, tôi đều thích.”
Ninh Yên Nhiên nghe lời này, không nói ra trong lòng là cái tư vị gì.
Biết anh nhớ chính mình, cô rất vui, nhưng mà những lời nói của anh hiện tại chính là phủ định cô của bây giờ, khiến cô cảm thấy có chút tức giận!
Cô hiện tại vừa vui vẻ vừa tức giận, tâm tình cực kỳ phức tạp!
Giang Đông đi trước, mấy người bạn trong phòng cũng lục đục đi ra, Lương tiên sinh đi ở cuối cùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu chui vào trong thang máy, tiểu Trương cùng đi ở cuối cùng sờ sờ đầu, hướng cô cười ngây ngô hai tiếng, thần thần bí bí mà đưa tay lên bên miệng, đối với cô lặng lẽ nói.
“Ninh tiểu thư, cô và Giang đội trưởng của chúng tôi chia tay sao?”
Nhìn khuôn mặt tròn nhỏ đầy hiếu kỳ của anh ta, Ninh Yên Nhiên chậm rì rì thở dài một tiếng.
A, người trẻ tuổi vô tri, cuộc sống của cậu ta không lo không nghĩ tốt biết bao nhiêu!
Vô tri là phúc, người xưa nói cấm có sai!
“Đây đâu thể gọi là chia tay?” Ninh Yên Nhiên liếc mắt nhìn về phía thang máy, “Bất kể sự ly biệt ngắn ngủi nào đều là vì sợ gặp lại tốt hơn.”
“Cho nên?” Vẻ mặt tiểu Trương đầy nghi hoặc.
“Cho nên, tôi chỉ là bị Giang đội trưởng nhà cậu đá mà thôi.”
Từ bạn gái hợp đồng được mọi người công nhận, biến thành ánh trăng sáng tội nghiệp của mối tình đầu, một chữ thôi, thảm!
Khả năng này khiến cho nhân sinh của cô lùi lại đi!
Thang máy đi rồi trở lại, một lần nữa dừng ở tầng này, tiểu Trương vội vã chào tạm biệt, chạy vào thang máy.
Đợi đến khi Ninh Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, cô đã mặc áo ngủ, cầm bàn chải đánh răng trong tay, đứng ở tầng 1 của bãi đỗ xe.
Đang chuẩn bị lái xe, Giang Đông một chân đạp lại phanh, hổn hển trừng mắt liếc cô một cái, “Mặc áo ngủ còn chạy loạn cái gì? Không sợ bị đông chết hay sao!”
Ninh Yên Nhiên vừa lúc run lên, rụt cổ, tai bị gió thổi đỏ rực, “Anh không phải muốn chuyển nhà sao, em phải đem chìa khóa dự phòng trả lại cho anh.”
Vừa nói, cô vừa kéo cổ áo, từ bên trong lấy ra một sợi dây xích có một chiếc chìa khóa treo ở bên trên, còn mang theo cả nhiệt độ cơ thể cô.
Giang Đông nhìn chiều dài dây chuyền, gian nan mở miệng, “Em, em mỗi ngày đi ngủ còn mang theo chìa khóa nhà tôi làm gì?”
Hơn nữa đối với loại vật như chìa khóa này sao có thể treo trước ngực!
Chìa khóa nhỏ rõ ràng, minh bạch của anh thoáng cái liền trở nên không đứng đắn!
Ninh Yên Nhiên đầu óc đã chạy mấy vòng, nghĩ xóa đi ý tứ của anh, nhìn hai mắt tối như mực của anh, lập tức giơ tay lên, “Em thề, không phải em đang tính toán nửa đêm vào nhà anh trộm đồ này nọ!”
“A! Vậy em định lúc nào thì trộm?”
“Xuỳ, con người em đi thẳng ngồi thẳng, chưa bao giờ trộm thứ gì!” Cô dừng một chút, thề son sắt, thanh âm lanh lảnh ở bãi đậu xe bay thật xa, “Em chỉ trộm người!”
Em chỉ trộm người!
Chỉ trộm người!
Trộm người!
Người!
Dây thần kinh luôn trong trạng thái căng chặt trong đầu Giang Đông lập tức đứt phựt một cái, trên mặt anh nóng lên, may mà da tối màu, không có ai nhận ra anh không được tự nhiên.
Kỳ thật bàn tay đang nắm tay lái của anh đang run rẩy.
“Được rồi, chìa khóa em giữ đi.” Dù sao anh cũng không thật sự nghĩ rằng sẽ không quay lại.
Anh chỉ muốn tránh cô mấy hôm, thử xem có thể khiến cho cô nói ra lời nói thật hay không.
“Em giữ lại làm gì?” Ninh Yên Nhiên giậm châm, ở trong gió rét run rẩy không ngừng, “Em không cần thấy vật nhớ người!”
Đều nói tú tài gặp người nhà binh, có lý cũng không thể nói rõ, nhưng mà hôm nay Giang đại binh lại gặp được tiểu tú tài khó đối phó, không thể đánh cũng không dám mắng, một thân sức lực không thể sử dụng, ngược lại đem chính bản thân tức giận.
Nếu anh bình tĩnh một chút, hai người hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, công bằng, sau đó mọi người đều vui vẻ.
Nếu anh lưu manh một chút, anh cũng sẽ không dùng cách dọn nhà, trực tiếp khiêng cô vào động phòng, bày ra một chút thể lực cường đại của mình, chuyện sau đó cũng dễ hơn.
Anh chính là không đủ bình tĩnh, cũng không thể làm ra chuyện “ép buộc” người khác, rốt cục dẫn đến cục diện giằng co ngày hôm nay.
Giang Đông thở dài, không có biện pháp nào đối phó với cô.
Anh đi nhanh xuống xe, đem cổ áo của cô kéo cao đẩy vào trong thang máy, “Mang chìa khóa không?”
Ninh Yên Nhiên khụt khịt, gật đầu một cái.
“Vậy ngoan ngoãn về nhà.” Giang đội trưởng không biết dỗ dành, dù sao trong nhà nhiều trẻ con như vậy, lớn nhỏ một đống, cũng chỉ có cô không sợ anh.
“Sau khi về nhà thoải mái ngủ một giấc, tránh bị cảm, đã nhớ chưa?”
Ninh Yên Nhiên tiếp tục gật đầu.
“Em có gì muốn nói với tôi không?” Giang Đông chưa từ bỏ ý định, cho cô một cơ hội cuối cùng, “Người đưa mặt dây chuyền cho em, có nhờ em chuyển lời cho tôi không?”
“... Không có.” Ninh Yên Nhiên trầm mặc một chút, lắc lắc đầu.
…. Đi đi, giữ gìn sức khoẻ.
Giang Đông đóng cửa thang máy lại, quay đầu rời đi!
“Cô nhóc này!”
“Đồ lừa gạt!”
“Yêu tinh hành người!”
….
Giang đội trưởng nghiến răng, một đường vừa đi vừa mắng, mà lão Từ ngồi ở vị trí kế bên tài xế buồn chán cúi đầu, nhìn về phía mấy cuốn “bí kíp” mà đội trưởng của bọn họ mới mua.
“Truy lùng cô vợ bỏ trốn”
“Tổng tài yêu thầm cô vợ bỏ trốn”
“Người vợ mang thai bỏ trốn: Tổng tài đại nhân từ bỏ”
Lão Từ:???
Tác giả :
Ninh Chiêu Chiêu