Giang Đông Ôm Trăng Sáng
Chương 44: Khách
Có lẽ người đàn ông đứng ở cửa mang đến cảm giác áp bách
quá lớn khiến bà chủ nhà có phần khẩn trương, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vỗ đầu một cái, nghĩ ra tên người đã tới.
“Đúng rồi, tên là Ninh Yên Nhiên!” Bà chủ nhà nỗ lực nhớ lại cảnh tượng lúc đó, gật đầu khẳng định, “Là một cô bé trắng nõn, nói là đã đổi tên, còn đi cùng Đại Tráng tới, nhìn rất quen.”
Giang Đông nhíu hai đầu lông mày, cuối cùng hoàn toàn yên lòng, lễ phép nói tạm biệt rồi rời đi.
Đoạn đường lái xe này, anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh nhớ lại chính mình năm mười tám tuổi, mặc kệ mưa rất lớn vội vã trở về gặp cô, nhưng người đi nhà trống.
Anh nghĩ đến nhiều năm sau cùng Ninh Yên Nhiên lần đầu tiên chạm mặt, cô kéo tay áo của anh gọi chú cảnh sát.
Anh nghĩ đến lúc cô ngồi đối diện, chững chạc đàng hoàng cùng anh xem mắt.
Anh nghĩ đến chiếc xe của mình đã ba lần bị hư hỏng nặng.
Anh nghĩ đến ngày đó trời mưa, anh che dù cho cô, nhìn cô cho chú mèo hoang đáng thương ăn.
Anh nghĩ đến chính mình trong đêm khuya lặng nghe thanh âm của cô rồi ngủ.
Nhưng đến cuối cùng, ký ức khắc sâu nhất trong anh, là năm mười tám tuổi đó anh rời nhà.
Cô chạy theo phía sau xe anh rất xa, nước mắt thấm đầy trên mặt.
Anh nói muốn cô chờ anh về.
Anh nói muốn cưới cô.
Giang Đông một mình ngồi trong gara tối như mực, không bật đèn, tựa lưng vào ghế ngồi, tay trái đè lại trái tim đang mạnh mẽ nảy lên trong ngực.
Ở đây từng chỉ vì một người mà nhảy lên.
Thế nhưng cực kỳ lâu sau này, anh cho rằng mình đã yêu một người khác.
Vận mệnh vòng vo, đem cô trở lại trước mắt anh.
Giờ khắc này, trái tim của anh giống như lúc trước, chỉ vì một người mà nhảy lên.
Giang Đông im lặng cười một tiếng, mở cửa xuống xe.
Vừa mới ra khỏi thang máy, anh liền gửi thấy một hương vị nồng đậm, hình như được truyền đến từ một nơi rất gần.
Giang Đông dừng bước lại, đứng tại chỗ, cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, liền phát hiện cánh cửa đối diện mở ra một khe hẹp.
Đội trưởng Giang đã từng bị lừa bịp im lặng không động đậy, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt sự hấp dẫn đến từ mỹ thực lúc nửa đêm.
Một giây sau, anh phát hiện ở cửa nhà mình có ba cái rương gỗ, được sắp xếp chỉnh tề, hoàn mỹ chặn lại cửa.
Ninh Yên Nhiên nằm sấp ở khe cửa dùng một con mắt nhìn ra bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí ngừng thở, không chút nào nhận thấy được hành tung của mình đã bị bại lộ!
“Ninh tiểu thư có ý gì?” Giang Đông một tay đút túi, ánh mắt sâu thẳm đối diện ánh mắt của cô, nâng cằm, chỉ vào mấy cái rương trước cửa kia, “Muốn tặng quà cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần.”
Ninh Yên Nhiên cắn cắn môi, tay khẽ động kéo khe cửa rộng thêm 2cm, khẽ lẩm bẩm nói, “Em không phải muốn tặng quà này nọ cho anh đâu, đừng có tự mình đa tình.”
Giang Đông giật giật khóe miệng, thuận tay nhấc lên một cái rương nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào trong ngực cô, “A, vậy đây là đang làm gì? Tiện tay vứt rác lung tung?”
“Em không có cái thói xấu này.” Ninh Yên Nhiên mở cửa ra, ôm lấy cái rương nhỏ, lời lẽ ngay thẳng nhìn anh, “Em là muốn tạo trở ngại không cho anh về nhà!”
“Lý do là gì?”
“ Đương nhiên là để thừa cơ bắt…. A, không phải, là để mời anh vào nhà!”
Thần sắc Giang Đông vô cùng phức tạp, bắt đầu chính thức hoài nghi khả năng sử dụng từ ngữ của cô.
… Quên đi, để giữ gìn hòa bình đô thị và tình nghĩa xóm làng, anh quyết định cho cô một chút mặt mũi.
Giang đội trưởng chí công vô tư tìm lý do xong rồi, hơn nửa đêm đi vào nhà của một cô gái có vẻ mặt chính khí y hệt, không nhìn ra bất kỳ một điểm không đứng đắn nào.
Bố cục nhà Ninh Yên Nhiên cùng nhà anh không khác nhau nhiều lắm, phòng bếp rất lớn, đủ loại kiểu dáng đồ gia vị bày ở ngăn tủ thứ nhất, trên cao xếp bát đĩa hoa văn đặc sắc, còn mang theo hình vẽ xấu xí thương hiệu Ninh gia, nét vẽ thật khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
“Em múc canh, anh uống một chút.” Ninh tiểu thư mặc tạp dề thoạt nhìn cực kỳ hiền lành, ra dáng, nhưng mà…
“Em múc canh tại sao còn phải mặc tạp dề?” Ánh mắt nghi hoặc của anh biểu lộ thực sự rất rõ ràng.
“Đi vào bếp thì phải mang tạp dề, đây là quy tắc, anh có hiểu không?” Ninh Yên Nhiên tắt lửa, cầm muôi múc nếm thử một miếng, hài lòng múc cho mình một bát.
Theo phương hướng tay cô chỉ, Giang tiên sinh tiến dần từng bước cuối cùng nhìn thấy một loạt các loại tạp dề xếp thành hàng.
“Em bị nghiện sưu tập?” Anh nhíu mày hỏi.
“Con gái thích mua quần áo chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Giống như anh mặc một bộ quần áo đến hỏng mới là “đóa hoa kỳ lạ” nhất đi!
“Nếu như tạp dề quá ít, nhỡ đâu giống như quần áo em không đủ mặc thì sao? Chẳng phải là rất khó coi hay sao?”
Giang Đông nhìn trên tạp dề của cô vẽ một tiểu ác ma, cùng với đôi tất lông mịn của cô, cười một tiếng.
Ninh tiểu thư nói chuyện luôn luôn có đạo lý, làm người ta thán phục.
Cho nên, “Canh của tôi đâu?”
Ninh Yên Nhiên không hiểu ra sao nháy nháy mắt, không hiểu hỏi, “Chính anh tự mình lấy không phải à?”
Giang Đông nghẹn một chút, “Tôi là khách của em không phải sao?”
Ninh Yên Nhiên không kịp phản ứng, “A?”
Giang đội trưởng chính trực cay nghiệt bắt đầu chính thức cố tình gây sự, “Tôi lần đầu tiên lấy thân phận làm khách tới cửa, chẳng lẽ không được hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý từ Ninh tiểu thư hay sao?”
“Khách quý cũng phải tự mình múc canh.” Ninh Yên Nhiên chững chạc đàng hoàng đáp.
Giang tiên sinh không cam lòng dựa vào phía sau, cự tuyệt chính mình tự động thủ để có cơm no áo ấm.
Cô vô tình đùa giỡn tình cảm của anh! Cô ngay cả đổi tên cũng không nói cho anh! Cô trơ mắt nhìn anh làm trò cười! Anh đi liền mấy ngày cô cũng không chủ động liên lạc với anh! Cô hiện tại chẳng lẽ không nên nghiêm túc nghĩ lại một chút sai lầm của mình, sau đó nhiệt tình lấy lòng anh?!
Ninh Yên Nhiên nhìn biểu tình không tình nguyện của anh, bày ra bộ dáng giống như người mẹ già dịu dàng nhìn anh, dịu dàng dạy dỗ, “Từ lúc còn nhỏ mẹ em thường nói với em, một người cần phải học cách độc lập, chính mình nỗ lực mới có thể làm được chuyện, không cần dựa vào người khác, có vị trí vững vàng như núi, dựa vào dòng nước…!”
Giang Đông càng phẫn nộ rồi!
Xùy! Lời này căn bản cũng không phải do mẹ cô nói! Những lời này rõ ràng là do chính cô tự mình nói ra!
Anh nhớ rất rõ ràng, câu này nhìn như rất triết lý, trên thực tế chính là lặp đi lặp lại dòng thứ ba sáu, trang ba công thức làm canh gà!
Mà cuốn sách có lời trích này được bày ở tận cùng bên trong giá sách của anh!
“...Cho nên, mỗi người đều phải chính mình tự múc canh, nhớ kỹ không?”
“Nhớ kỹ, em chính là không muốn múc canh cho tôi.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Ninh Yên Nhiên ca ngợi bạn nhỏ vừa nói đã hiểu này, “Hiện tại, anh cũng đi múc cho “cô giáo” một chén canh đi!”
Bếp nhỏ ninh canh măng vịt mùa đông hơn ba giờ, măng mùa đông thơm ngát hòa một chỗ cùng thịt vịt, nước canh ngọt vị tự nhiên, vừa vào miệng liền lưu lại dư vị, nhưng đối với một vị tiên sinh khẩu vị vô cùng “tốt” mà nói, một chén canh lớn cũng chỉ miễn cưỡng xem như là vị thường mà thôi!
Ninh Yên Nhiên nhìn anh nhìn đáy bát, chậc chậc ra tiếng, “Giang đội trưởng, loại đàn ông giống anh thực sự là rất khó nuôi!”
Chỉ là để thỏa mãn anh là việc đặc biệt khó khăn!
Ăn cơm đã trở thành việc trọng đại nhất trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày!
Ninh Yên Nhiên đối với những lời này lại không đồng ý, “Không, anh nhìn cũng không giống như một tiểu bạch kiểm*!” (*tiểu bạch kiểm: con trai da trắng, tiếng lóng để chỉ trai bao)
Giang đội trưởng của chúng ta, nổi tiếng đảm đương mặt đen!
Giang Đông nghĩ nghĩ, liếm môi một chút, không biết xuất phát từ tâm lý gì, hỏi nhiều một câu, “Nghe nói, hiện tại các nữ sinh đều thích tiểu thịt tươi?”
Ninh Yên Nhiên nhún vai, “Đúng, lão thịt khô giống như anh đã không còn có giá trị gì trên thị trường.”
Giang Đông: “...” Đi đi.
Anh cũng biết mình khó nhai.
Nhưng anh vẫn còn hi vọng, cô có thể gặm anh một chút.
Nhìn cô chậm rì rì ăn hết một bát canh vịt, Giang Đông buông nồi đất, lộ ra đáy nồi trụi lủi, hạ giọng hỏi, “Nữ sinh bọn em buổi tối không phải là không ăn linh tinh sao?”
Ninh Yên Nhiên vểnh tai, nữ sinh bọn em? Giang đội trưởng là cùng mấy nữ sinh ăn đêm sao?
“Em ăn cái gì lúc nào?” Ninh Yên Nhiên tức giận nghĩ, dùng sức cầm chén đẩy đến trước mặt anh, đem sự tức giận cùng trách nhiệm phủi không còn một mảnh, “Đây đều là anh ăn, không có quan hệ gì với em cả!”
Chỉ cần thừa dịp nhiệt lượng không chú ý, thịt mỡ cũng sẽ không tìm đến cô!
Ồ, ngay trước mắt anh còn ngang nhiên thực hiện hành vi vu oan hãm hại?
Cảnh sát tiên sinh chính trực đối với hành vi trái với nguyên tắc này không thể khoan dung, xụ mặt ăn hết miếng thịt vịt cuối cùng trong bát cô, “Tôi mặc dù ăn nhiều, nhưng tôi ăn đều là những thứ rõ ràng.”
Ninh Yên Nhiên cảm thấy cách nói này của anh có chút kỳ quái, liền nghe thấy anh tiếp tục nói, “Mà Ninh tiểu thư ngay cả bát đũa cũng ăn hết, thực sự là dũng khí đáng khen.”
Ninh Yên Nhiên tức giận đến giẫm anh một đạp.
Mặc dù sử dụng lực vô cùng lớn, cũng không đủ để biểu đạt hết sự tức giận lúc này của cô!
“Đúng rồi, tên là Ninh Yên Nhiên!” Bà chủ nhà nỗ lực nhớ lại cảnh tượng lúc đó, gật đầu khẳng định, “Là một cô bé trắng nõn, nói là đã đổi tên, còn đi cùng Đại Tráng tới, nhìn rất quen.”
Giang Đông nhíu hai đầu lông mày, cuối cùng hoàn toàn yên lòng, lễ phép nói tạm biệt rồi rời đi.
Đoạn đường lái xe này, anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh nhớ lại chính mình năm mười tám tuổi, mặc kệ mưa rất lớn vội vã trở về gặp cô, nhưng người đi nhà trống.
Anh nghĩ đến nhiều năm sau cùng Ninh Yên Nhiên lần đầu tiên chạm mặt, cô kéo tay áo của anh gọi chú cảnh sát.
Anh nghĩ đến lúc cô ngồi đối diện, chững chạc đàng hoàng cùng anh xem mắt.
Anh nghĩ đến chiếc xe của mình đã ba lần bị hư hỏng nặng.
Anh nghĩ đến ngày đó trời mưa, anh che dù cho cô, nhìn cô cho chú mèo hoang đáng thương ăn.
Anh nghĩ đến chính mình trong đêm khuya lặng nghe thanh âm của cô rồi ngủ.
Nhưng đến cuối cùng, ký ức khắc sâu nhất trong anh, là năm mười tám tuổi đó anh rời nhà.
Cô chạy theo phía sau xe anh rất xa, nước mắt thấm đầy trên mặt.
Anh nói muốn cô chờ anh về.
Anh nói muốn cưới cô.
Giang Đông một mình ngồi trong gara tối như mực, không bật đèn, tựa lưng vào ghế ngồi, tay trái đè lại trái tim đang mạnh mẽ nảy lên trong ngực.
Ở đây từng chỉ vì một người mà nhảy lên.
Thế nhưng cực kỳ lâu sau này, anh cho rằng mình đã yêu một người khác.
Vận mệnh vòng vo, đem cô trở lại trước mắt anh.
Giờ khắc này, trái tim của anh giống như lúc trước, chỉ vì một người mà nhảy lên.
Giang Đông im lặng cười một tiếng, mở cửa xuống xe.
Vừa mới ra khỏi thang máy, anh liền gửi thấy một hương vị nồng đậm, hình như được truyền đến từ một nơi rất gần.
Giang Đông dừng bước lại, đứng tại chỗ, cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, liền phát hiện cánh cửa đối diện mở ra một khe hẹp.
Đội trưởng Giang đã từng bị lừa bịp im lặng không động đậy, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt sự hấp dẫn đến từ mỹ thực lúc nửa đêm.
Một giây sau, anh phát hiện ở cửa nhà mình có ba cái rương gỗ, được sắp xếp chỉnh tề, hoàn mỹ chặn lại cửa.
Ninh Yên Nhiên nằm sấp ở khe cửa dùng một con mắt nhìn ra bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí ngừng thở, không chút nào nhận thấy được hành tung của mình đã bị bại lộ!
“Ninh tiểu thư có ý gì?” Giang Đông một tay đút túi, ánh mắt sâu thẳm đối diện ánh mắt của cô, nâng cằm, chỉ vào mấy cái rương trước cửa kia, “Muốn tặng quà cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần.”
Ninh Yên Nhiên cắn cắn môi, tay khẽ động kéo khe cửa rộng thêm 2cm, khẽ lẩm bẩm nói, “Em không phải muốn tặng quà này nọ cho anh đâu, đừng có tự mình đa tình.”
Giang Đông giật giật khóe miệng, thuận tay nhấc lên một cái rương nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào trong ngực cô, “A, vậy đây là đang làm gì? Tiện tay vứt rác lung tung?”
“Em không có cái thói xấu này.” Ninh Yên Nhiên mở cửa ra, ôm lấy cái rương nhỏ, lời lẽ ngay thẳng nhìn anh, “Em là muốn tạo trở ngại không cho anh về nhà!”
“Lý do là gì?”
“ Đương nhiên là để thừa cơ bắt…. A, không phải, là để mời anh vào nhà!”
Thần sắc Giang Đông vô cùng phức tạp, bắt đầu chính thức hoài nghi khả năng sử dụng từ ngữ của cô.
… Quên đi, để giữ gìn hòa bình đô thị và tình nghĩa xóm làng, anh quyết định cho cô một chút mặt mũi.
Giang đội trưởng chí công vô tư tìm lý do xong rồi, hơn nửa đêm đi vào nhà của một cô gái có vẻ mặt chính khí y hệt, không nhìn ra bất kỳ một điểm không đứng đắn nào.
Bố cục nhà Ninh Yên Nhiên cùng nhà anh không khác nhau nhiều lắm, phòng bếp rất lớn, đủ loại kiểu dáng đồ gia vị bày ở ngăn tủ thứ nhất, trên cao xếp bát đĩa hoa văn đặc sắc, còn mang theo hình vẽ xấu xí thương hiệu Ninh gia, nét vẽ thật khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
“Em múc canh, anh uống một chút.” Ninh tiểu thư mặc tạp dề thoạt nhìn cực kỳ hiền lành, ra dáng, nhưng mà…
“Em múc canh tại sao còn phải mặc tạp dề?” Ánh mắt nghi hoặc của anh biểu lộ thực sự rất rõ ràng.
“Đi vào bếp thì phải mang tạp dề, đây là quy tắc, anh có hiểu không?” Ninh Yên Nhiên tắt lửa, cầm muôi múc nếm thử một miếng, hài lòng múc cho mình một bát.
Theo phương hướng tay cô chỉ, Giang tiên sinh tiến dần từng bước cuối cùng nhìn thấy một loạt các loại tạp dề xếp thành hàng.
“Em bị nghiện sưu tập?” Anh nhíu mày hỏi.
“Con gái thích mua quần áo chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Giống như anh mặc một bộ quần áo đến hỏng mới là “đóa hoa kỳ lạ” nhất đi!
“Nếu như tạp dề quá ít, nhỡ đâu giống như quần áo em không đủ mặc thì sao? Chẳng phải là rất khó coi hay sao?”
Giang Đông nhìn trên tạp dề của cô vẽ một tiểu ác ma, cùng với đôi tất lông mịn của cô, cười một tiếng.
Ninh tiểu thư nói chuyện luôn luôn có đạo lý, làm người ta thán phục.
Cho nên, “Canh của tôi đâu?”
Ninh Yên Nhiên không hiểu ra sao nháy nháy mắt, không hiểu hỏi, “Chính anh tự mình lấy không phải à?”
Giang Đông nghẹn một chút, “Tôi là khách của em không phải sao?”
Ninh Yên Nhiên không kịp phản ứng, “A?”
Giang đội trưởng chính trực cay nghiệt bắt đầu chính thức cố tình gây sự, “Tôi lần đầu tiên lấy thân phận làm khách tới cửa, chẳng lẽ không được hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý từ Ninh tiểu thư hay sao?”
“Khách quý cũng phải tự mình múc canh.” Ninh Yên Nhiên chững chạc đàng hoàng đáp.
Giang tiên sinh không cam lòng dựa vào phía sau, cự tuyệt chính mình tự động thủ để có cơm no áo ấm.
Cô vô tình đùa giỡn tình cảm của anh! Cô ngay cả đổi tên cũng không nói cho anh! Cô trơ mắt nhìn anh làm trò cười! Anh đi liền mấy ngày cô cũng không chủ động liên lạc với anh! Cô hiện tại chẳng lẽ không nên nghiêm túc nghĩ lại một chút sai lầm của mình, sau đó nhiệt tình lấy lòng anh?!
Ninh Yên Nhiên nhìn biểu tình không tình nguyện của anh, bày ra bộ dáng giống như người mẹ già dịu dàng nhìn anh, dịu dàng dạy dỗ, “Từ lúc còn nhỏ mẹ em thường nói với em, một người cần phải học cách độc lập, chính mình nỗ lực mới có thể làm được chuyện, không cần dựa vào người khác, có vị trí vững vàng như núi, dựa vào dòng nước…!”
Giang Đông càng phẫn nộ rồi!
Xùy! Lời này căn bản cũng không phải do mẹ cô nói! Những lời này rõ ràng là do chính cô tự mình nói ra!
Anh nhớ rất rõ ràng, câu này nhìn như rất triết lý, trên thực tế chính là lặp đi lặp lại dòng thứ ba sáu, trang ba công thức làm canh gà!
Mà cuốn sách có lời trích này được bày ở tận cùng bên trong giá sách của anh!
“...Cho nên, mỗi người đều phải chính mình tự múc canh, nhớ kỹ không?”
“Nhớ kỹ, em chính là không muốn múc canh cho tôi.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Ninh Yên Nhiên ca ngợi bạn nhỏ vừa nói đã hiểu này, “Hiện tại, anh cũng đi múc cho “cô giáo” một chén canh đi!”
Bếp nhỏ ninh canh măng vịt mùa đông hơn ba giờ, măng mùa đông thơm ngát hòa một chỗ cùng thịt vịt, nước canh ngọt vị tự nhiên, vừa vào miệng liền lưu lại dư vị, nhưng đối với một vị tiên sinh khẩu vị vô cùng “tốt” mà nói, một chén canh lớn cũng chỉ miễn cưỡng xem như là vị thường mà thôi!
Ninh Yên Nhiên nhìn anh nhìn đáy bát, chậc chậc ra tiếng, “Giang đội trưởng, loại đàn ông giống anh thực sự là rất khó nuôi!”
Chỉ là để thỏa mãn anh là việc đặc biệt khó khăn!
Ăn cơm đã trở thành việc trọng đại nhất trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày!
Ninh Yên Nhiên đối với những lời này lại không đồng ý, “Không, anh nhìn cũng không giống như một tiểu bạch kiểm*!” (*tiểu bạch kiểm: con trai da trắng, tiếng lóng để chỉ trai bao)
Giang đội trưởng của chúng ta, nổi tiếng đảm đương mặt đen!
Giang Đông nghĩ nghĩ, liếm môi một chút, không biết xuất phát từ tâm lý gì, hỏi nhiều một câu, “Nghe nói, hiện tại các nữ sinh đều thích tiểu thịt tươi?”
Ninh Yên Nhiên nhún vai, “Đúng, lão thịt khô giống như anh đã không còn có giá trị gì trên thị trường.”
Giang Đông: “...” Đi đi.
Anh cũng biết mình khó nhai.
Nhưng anh vẫn còn hi vọng, cô có thể gặm anh một chút.
Nhìn cô chậm rì rì ăn hết một bát canh vịt, Giang Đông buông nồi đất, lộ ra đáy nồi trụi lủi, hạ giọng hỏi, “Nữ sinh bọn em buổi tối không phải là không ăn linh tinh sao?”
Ninh Yên Nhiên vểnh tai, nữ sinh bọn em? Giang đội trưởng là cùng mấy nữ sinh ăn đêm sao?
“Em ăn cái gì lúc nào?” Ninh Yên Nhiên tức giận nghĩ, dùng sức cầm chén đẩy đến trước mặt anh, đem sự tức giận cùng trách nhiệm phủi không còn một mảnh, “Đây đều là anh ăn, không có quan hệ gì với em cả!”
Chỉ cần thừa dịp nhiệt lượng không chú ý, thịt mỡ cũng sẽ không tìm đến cô!
Ồ, ngay trước mắt anh còn ngang nhiên thực hiện hành vi vu oan hãm hại?
Cảnh sát tiên sinh chính trực đối với hành vi trái với nguyên tắc này không thể khoan dung, xụ mặt ăn hết miếng thịt vịt cuối cùng trong bát cô, “Tôi mặc dù ăn nhiều, nhưng tôi ăn đều là những thứ rõ ràng.”
Ninh Yên Nhiên cảm thấy cách nói này của anh có chút kỳ quái, liền nghe thấy anh tiếp tục nói, “Mà Ninh tiểu thư ngay cả bát đũa cũng ăn hết, thực sự là dũng khí đáng khen.”
Ninh Yên Nhiên tức giận đến giẫm anh một đạp.
Mặc dù sử dụng lực vô cùng lớn, cũng không đủ để biểu đạt hết sự tức giận lúc này của cô!
Tác giả :
Ninh Chiêu Chiêu