Giáng Đầu
Chương 80
Kỷ Thư không dám trì hoãn thời gian nữa, phải mau chóng tìm được Tư Quy. Chờ sau khi vết thương của mình chuyển biến tốt hơn một chút, lập tức dẫn Nhan Hi Nhiễm đi về phía bắc, tìm kiếm khách sạn tử thi Tạ A Bà nói.
Thái tuế và Long Tiên Hương đều là thuốc chữa thương kỳ diệu, hiệu quả hết sức rõ ràng, người thường bị vết thương kiểu như Kỷ Thư, không tới một tháng có thể xuống giường, bây giờ cô cũng đã có thể đi bộ bình thường.
Nhưng thân thể dù sao vẫn chưa phục hồi như cũ, lại thêm mất máu quá nhiều, cho nên hết sức kị lạnh, Nhan Hi Nhiễm quấn vài cái áo choàng dài do cô mới cho đi ra, làm cho Kỷ Thư trông tròn vo, rất là đáng yêu.
Kỷ Thư không được tự nhiên giật nhẹ áo khoác: "Cái này... nhiều quá, đừng làm quá lên như vậy."
- Không được... - Nhan Hi Nhiễm đến gần, nắm thật chặt y phục: "Bây giờ em có thương tích trong người, không thể chịu lạnh, nếu như sốt cao thì phiền lắm."
- Ha ha, không đâu, thông thường phát sốt là do thân thể trở nên yếu, bị tà khí xâm lấn, còn tôi có Long Tiên Hương, bách tà bất xâm. - Cô bị quấn đầy y phục như kẻ yếu đuối, thật có chút chịu không nổi.
- Tôi biết em hiểu biết nhiều hơn tôi, thế nhưng bây giờ em phải nghe lời tôi, nghe chưa? - Nhan Hi Nhiễm nhíu mi nhìn chằm chằm Kỷ Thư, trên mặt của cô gần như không có một chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch, thật làm cho người ta đau lòng.
- Ấy... nghe, không còn sớm nữa, nhanh lên một chút, đi tìm khách sạn tử thi quan trọng hơn. - Không phải chỉ là cái áo khoác thôi sao? Cô mặc là được chứ gì, tính tình Nhan Hi Nhiễm gần đây có chút bá đạo. Tuy rằng không phát hỏa, thế nhưng luôn luôn uy nghiêm như vậy, chẳng lẽ là làm cô giáo lâu quá nên lâu lâu biến thành vậy? Kỷ Thư rất muốn lấy can đảm hỏi Nhan Hi Nhiễm, có phải nàng cũng hù dọa những người bạn nhỏ như vậy hay không? Nhưng ngẫm lại thì thôi cho qua đi, không nên tự làm mất mặt.
Hai người đi về phía bắc, đi khoảng chừng một giờ, mới nhìn thấy một cánh cổng lớn rộng mở, bên trong trống rỗng, quét dọn lại sạch sẽ, trên vách tường bên cạnh cửa chính khách sạn viết bốn chữ "Khách sạn Tử thi" bằng sơn màu đỏ, cuối cùng cùng tìm tới chỗ. Ở đây cho người ta cảm giác âm u, không có sinh khí, xơ xác tiêu điều.
- Ở đây mở cửa quanh năm như vậy, không sợ có người đến trộm đồ sao? - Nhan Hi Nhiễm dạo qua một vòng trước sau tò mò hỏi Kỷ Thư.
- Sẽ không, chị thấy ở đây trống rỗng, ngoại trừ thợ đuổi xác và xác chết, cũng không còn ai vào ở. Còn nữa, ai mà đi trộm xác chết chứ. - Kỷ Thư lắc đầu, ý bảo chuyện không thể.
- À, vậy bây giờ ở đây không ai, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Chờ... thợ đuổi xác đều đi đường nửa đêm, ban ngày nghỉ ngơi. Nhưng lúc bọn họ xuất hiện tất nhiên không phải là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường, để không bỏ sót, chúng ta ở chỗ này chờ được rồi. - Kỷ Thư ngồi xuống dựa vào ván cửa, cô đi lâu như vậy, có chút mệt mỏi, cảm giác chân mình như nhũn ra.
Nhan Hi Nhiễm ngẫm lại cũng đúng, chỉ là nửa đêm nửa hôm ở chỗ này chờ xác chết đi ngang qua, thật là có chút sợ nổi da gà. Cơ mà không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể chờ, ngồi xuống kế bên Kỷ Thư, cô đang nhìn bầu trời đờ ra.
- Vì sao không ngồi sau cửa? Chỗ đó gió nhẹ hơn một chút... - Tuy rằng Nhan Hi Nhiễm ngồi xuống, nhưng vẫn không nhịn được hỏi. Ngồi ở chỗ này, cửa trước sau đều mở ra, tương đối thông gió...
- Thợ đuổi xác đến khách sạn tử thi nghỉ ngơi nghỉ trọ. Nhưng mấy người chết cũng có chỗ. Chị nhìn những khách sạn nhỏ cũng không ngoại lệ, cửa rất dày nặng, sơn màu đen. Phía sau cánh cửa này là chỗ thi thể đứng dựa vào. Mấy chỗ này kị con nít đến chơi đùa ngay phía sau cửa, cho nên mới như vậy... Nếu như chị muốn nghỉ ngơi cùng nơi với thi thể thì tôi cũng không ngại. - Kỷ Thư cười giải thích, còn nghiêng đầu nhìn về phía sau cửa, nếu như Nhan Hi Nhiễm có hứng thú, cô cam tâm tình nguyện theo tháp tùng.
- Quên đi, vậy ở đây hóng gió một chút. - Nhan Hi Nhiễm nghe xong, da đầu cũng tê dại.
Khi họ đến đây đã là hơn một giờ khuya, hiện tại nổi lên gió lạnh, Nhan Hi Nhiễm co rúm lại, lọt vào mắt Kỷ Thư, cô cởϊ áσ khoác của mình ra.
- Đừng cởi, em chịu không nổi lạnh đâu. - Nhan Hi Nhiễm đè lại tay của Kỷ Thư.
- Ai nói tôi sẽ cởi? - Kỷ Thư nở nụ cười, trong bóng tối, nhìn không rõ gương mặt đó lắm... Nhưng Nhan Hi Nhiễm không tự chủ được buông lỏng tay ra. Có đôi khi Kỷ Thư thật sự có mị lực như vậy, làm cho nàng không tự chủ được nghe lời cô.
Kỷ Thư cởi cúc áo khoác ra, kéo Nhan Hi Nhiễm vào lòng mình, hai người cùng nhau quấn chặt, một người lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người lại hài hòa. Nhan Hi Nhiễm cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Kỷ Thư, tựa sát vào lòng cô, cảm thấy mình như được lấp đầy. Kỷ Thư rất tự giác vòng qua hông Kỷ Thư, hai người dựa vào ván cửa lẳng lặng đợi.
- Hôm nay không có trăng. - Kỷ Thư ngửa đầu, ngồi thật lâu rốt cuộc nhịn không được nói ra.
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm không tập trung lên tiếng.
Kỷ Thư cũng không nói nữa, đêm dài chậm chạp trôi, ngồi như vậy rất nhàm chán, nhưng từ sau khi Thụy Gia Na gặp chuyện, cô quen một mình ngồi đờ ra như vậy, ngồi cả một ngày đêm. Không muốn nghĩ đến gì, nhất là khi cả đêm mất ngủ, cô không biết làm thế nào để gϊếŧ thời gian.
Đầu Nhan Hi Nhiễm xích lại gần cằm Kỷ Thư một chút, ngửi mùi trên người cô, vẫn là mùi hương quen thuộc, mặc dù bây giờ hòa lẫn mùi thảo dược, nhưng vẫn dễ chịu.
- Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm, nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta. Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm, tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay, đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này, cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn... - Không biết ngồi bao lâu, Kỷ Thư đột nhiên từ từ ngâm lên những lời ca. Ban đêm yên tĩnh, tiếng hát của cô từ từ nhẹ nhàng trôi xa, làm cho Nhan Hi Nhiễm hoảng hốt thấy thời gian như đi vòng tròn.
Tất cả mọi thứ hiện tại đều có chút ảo, nàng vốn dĩ chỉ là một giáo viên dạy tiểu học không hơn không kém, lại gặp Ti La Bình, siêu độ oan hồn, trúng Giáng Đầu, hơn nữa còn đi đối phó Chuối Tinh, thậm chí bây giờ cùng Kỷ Thư tới nơi này tìm thợ đuổi xác Tương Tây, trải qua nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy. Nàng càng không có nghĩ tới Kỷ Thư lại có thể hát dễ nghe như vậy, mặc dù chỉ là hát vu vơ, nhưng không hề kém nàng.
- Thư? Đây là bài gì? - Thấy hơi quen tai, thế nhưng cũng không nhớ ra được tên và nghe thấy ở đâu. Giọng của Kỷ Thư lại rất nhỏ, tuy rằng nàng dựa vào rất gần nhưng cũng nghe không rõ.
- Thiên Thiên Khuyết Ca của Trần Tuệ Nhàn đấy. - Kỷ Thư dựa người vào cửa một chút: "Một bài hát xưa tiếng Quảng."
- Hả? Tôi nghĩ em lớn lên ở nước ngoài, nhất định thích nghe nhạc tiếng Anh, không ngờ lại thích nghe nhạc xưa tiếng Quảng. - Nhan Hi Nhiễm có chút bất ngờ.
- Không có, có một hôm sau khi về nước, hàng xóm đột nhiên phát, cảm thấy rất êm tai thì học thuộc thôi. - Kỷ Thư nở nụ cười ngượng ngùng khó có được: "Thật ra tôi hát không nhiều lắm, bận đi phiêu bạt khắp nơi, cũng không có ý muốn đi học hát."
- Giờ là tốt rồi... - Nhan Hi Nhiễm nằm ở trước ngực Kỷ Thư, giật giật thân thể, tay dán trên khuôn mặt hơi lạnh của Kỷ Thư: "Em đã ổn định rồi, tôi biết có thể em còn chưa thích ứng được, hoặc chưa cam lòng, thế nhưng cho mình nghỉ ngơi một chút đi, em không mệt sao? Lòng của em, thực sự một chút cũng không mệt mỏi sao?"
- Ừ... - Lần đầu tiên Kỷ Thư nghe những lời như vậy, đồng tình với Nhan Hi Nhiễm, cô không nghĩ nhiều lắm, chỉ là đơn thuần thấy thời khắc hiện tại, thực sự không cách nào từ chối hi vọng của Nhan Hi Nhiễm.
- Thư... Xin lỗi, liên lụy em bị thương. - Nhan Hi Nhiễm thở dài.
- Hi Nhiễm, tôi với chị, không cần nói xin lỗi. - Kỷ Thư đặt cằm ở đỉnh đầu Nhan Hi Nhiễm, hết thảy cô làm đều là cam tâm tình nguyện.
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm cúi đầu trầm mặc, nghe từng nhịp thở của Kỷ Thư phía trên, cảm giác lòng mình cũng nhảy theo tiết tấu của cô.
Từ trường ban đêm luôn luôn rất kỳ quái, làm cho nàng bất tri bất giác dỡ phòng bị xuống, tới gần một cách kì lạ.
- Thư...
- Bài hát đó, có thể... hát nguyên bài cho tôi nghe không? Tôi muốn nghe...
- Được chứ. - Kỷ Thư lên tiếng, ngồi ở chỗ này cũng rất nhàm chán, cô hắng giọng một cái, nhỏ giọng hát lên.
"Chầm chậm nhìn lại những đêm chúng ta thuộc về nhau.
Em vẫn là mặt trời rực rỡ trong lòng tôi.
Như dòng lệ ngu ngơ, mong mỏi được thứ lỗi và thấu hiểu.
Sớm mai ly biệt, còn mình tôi với cô đơn dài dằng dặc.
Chỉ một tích tắc, có nhiều điều muốn nói.
Đáng tiếc chỉ là đơn phương.
Đành chôn sâu vào đáy lòng rồi cố sức ngóng nhìn.
Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm.
Nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta.
Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm.
Tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn.
Bởi vì đêm nay em hát cùng tôi.
Đến khi biệt ly mới biết đau thương là tươi đẹp.
Thì ra tôi mãi tương tư là vi em.
Năm nào tháng nào mới có thể trở lại như đêm nay.
Lưu lại ngóng nhìn, khiến đôi mắt như trò chuyện với nhau.
Một ngày nào đó, hạt mưa gõ nhẹ lên cửa sổ lòng em.
Một ngày nào đó, tiếng gió thổi loạn suy nghĩ của em.
Có thể dành chút thời gian để nhớ lại hình bóng cũ hay không?
A...
Không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn.
Bởi vì đêm nay em hát cùng tôi.
Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm.
Nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta.
Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm.
Tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Đều không thể làm tôi xao lãng.
Vì chẳng biết khi nào lại được cùng em hát..."
Bầu trời nổi lên màu trắng nhợt, tất nhiên trời đã sắp sáng, tiếng ca của Kỷ Thư vờn quanh bốn phía Nhan Hi Nhiễm, khiến cho nàng thấy xung động, thì ra là vì tiếng ca điềm đạm này mà nàng muốn ở lại bên người Kỷ Thư. Nhan Hi Nhiễm giật giật thân thể, thò đầu ra, muốn nhìn biểu cảm trên mặt Kỷ Thư.
Kỷ Thư cảm giác được Nhan Hi Nhiễm trong lòng đang động đậy, tò mò cúi đầu, ngay cả tiếng ca cũng chậm lại, tia sáng mông lung chiếu lên khiến Nhan Hi Nhiễm lúc này trông rất đẹp, làm cho Kỷ Thư không biết làm sao để ngẩng đầu, hốt hoảng muốn tránh né...
Hàm dưới bị kiềm hãm, ép đầu cúi xuống đối diện với Nhan Hi Nhiễm...
Cũng không biết là bầu trời sáng sớm còn quá tối, hay dư vị tiếng ca còn ảnh hưởng hai người, môi hai người cứ như vậy tự nhiên dán lại với nhau...
Triền miên tìm kiếm hơi ấm, giữa say mê mềm mại khi đôi môi chạm nhau, lần đầu tiên Nhan Hi Nhiễm cảm nhận được môi của một cô gái mềm mại cỡ nào, mê người cỡ nào, khiến nàng bắt đầu muốn ngừng mà không được. Nàng cảm giác được môi của mình được Kỷ Thư ngậm nhẹ, run rẩy xâm nhập...
Nàng vốn dựa vào lòng Kỷ Thư, hiện tại thoáng ngẩng về phía sau, đầu đặt ở cửa, tay xuyên qua áo khoác thật dày, dạo chơi trên thân thể Kỷ Thư cách một lớp y phục mỏng, cảm thụ được đường cong ôn nhu của Kỷ Thư. Kỷ Thư bên ngoài lại không có động tác gì, chỉ có nụ hôn càng sâu hơn...
Bỗng nhiên hai người nghe được tiếng thét to, như chạm điện lập tức văng ra.
Kỷ Thư có chút hoảng hốt lo sợ xoa khóe môi, trên đó còn lưu lại mùi hương của Nhan Hi Nhiễm, trên đôi môi óng ánh trong suốt, làm cho cô thấy bị mê hoặc.
- Tôi... tôi... xin lỗi... - Chết tiệt, ngay cả câu nói cô cũng nói không hoàn chỉnh.
Thái tuế và Long Tiên Hương đều là thuốc chữa thương kỳ diệu, hiệu quả hết sức rõ ràng, người thường bị vết thương kiểu như Kỷ Thư, không tới một tháng có thể xuống giường, bây giờ cô cũng đã có thể đi bộ bình thường.
Nhưng thân thể dù sao vẫn chưa phục hồi như cũ, lại thêm mất máu quá nhiều, cho nên hết sức kị lạnh, Nhan Hi Nhiễm quấn vài cái áo choàng dài do cô mới cho đi ra, làm cho Kỷ Thư trông tròn vo, rất là đáng yêu.
Kỷ Thư không được tự nhiên giật nhẹ áo khoác: "Cái này... nhiều quá, đừng làm quá lên như vậy."
- Không được... - Nhan Hi Nhiễm đến gần, nắm thật chặt y phục: "Bây giờ em có thương tích trong người, không thể chịu lạnh, nếu như sốt cao thì phiền lắm."
- Ha ha, không đâu, thông thường phát sốt là do thân thể trở nên yếu, bị tà khí xâm lấn, còn tôi có Long Tiên Hương, bách tà bất xâm. - Cô bị quấn đầy y phục như kẻ yếu đuối, thật có chút chịu không nổi.
- Tôi biết em hiểu biết nhiều hơn tôi, thế nhưng bây giờ em phải nghe lời tôi, nghe chưa? - Nhan Hi Nhiễm nhíu mi nhìn chằm chằm Kỷ Thư, trên mặt của cô gần như không có một chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch, thật làm cho người ta đau lòng.
- Ấy... nghe, không còn sớm nữa, nhanh lên một chút, đi tìm khách sạn tử thi quan trọng hơn. - Không phải chỉ là cái áo khoác thôi sao? Cô mặc là được chứ gì, tính tình Nhan Hi Nhiễm gần đây có chút bá đạo. Tuy rằng không phát hỏa, thế nhưng luôn luôn uy nghiêm như vậy, chẳng lẽ là làm cô giáo lâu quá nên lâu lâu biến thành vậy? Kỷ Thư rất muốn lấy can đảm hỏi Nhan Hi Nhiễm, có phải nàng cũng hù dọa những người bạn nhỏ như vậy hay không? Nhưng ngẫm lại thì thôi cho qua đi, không nên tự làm mất mặt.
Hai người đi về phía bắc, đi khoảng chừng một giờ, mới nhìn thấy một cánh cổng lớn rộng mở, bên trong trống rỗng, quét dọn lại sạch sẽ, trên vách tường bên cạnh cửa chính khách sạn viết bốn chữ "Khách sạn Tử thi" bằng sơn màu đỏ, cuối cùng cùng tìm tới chỗ. Ở đây cho người ta cảm giác âm u, không có sinh khí, xơ xác tiêu điều.
- Ở đây mở cửa quanh năm như vậy, không sợ có người đến trộm đồ sao? - Nhan Hi Nhiễm dạo qua một vòng trước sau tò mò hỏi Kỷ Thư.
- Sẽ không, chị thấy ở đây trống rỗng, ngoại trừ thợ đuổi xác và xác chết, cũng không còn ai vào ở. Còn nữa, ai mà đi trộm xác chết chứ. - Kỷ Thư lắc đầu, ý bảo chuyện không thể.
- À, vậy bây giờ ở đây không ai, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Chờ... thợ đuổi xác đều đi đường nửa đêm, ban ngày nghỉ ngơi. Nhưng lúc bọn họ xuất hiện tất nhiên không phải là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường, để không bỏ sót, chúng ta ở chỗ này chờ được rồi. - Kỷ Thư ngồi xuống dựa vào ván cửa, cô đi lâu như vậy, có chút mệt mỏi, cảm giác chân mình như nhũn ra.
Nhan Hi Nhiễm ngẫm lại cũng đúng, chỉ là nửa đêm nửa hôm ở chỗ này chờ xác chết đi ngang qua, thật là có chút sợ nổi da gà. Cơ mà không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể chờ, ngồi xuống kế bên Kỷ Thư, cô đang nhìn bầu trời đờ ra.
- Vì sao không ngồi sau cửa? Chỗ đó gió nhẹ hơn một chút... - Tuy rằng Nhan Hi Nhiễm ngồi xuống, nhưng vẫn không nhịn được hỏi. Ngồi ở chỗ này, cửa trước sau đều mở ra, tương đối thông gió...
- Thợ đuổi xác đến khách sạn tử thi nghỉ ngơi nghỉ trọ. Nhưng mấy người chết cũng có chỗ. Chị nhìn những khách sạn nhỏ cũng không ngoại lệ, cửa rất dày nặng, sơn màu đen. Phía sau cánh cửa này là chỗ thi thể đứng dựa vào. Mấy chỗ này kị con nít đến chơi đùa ngay phía sau cửa, cho nên mới như vậy... Nếu như chị muốn nghỉ ngơi cùng nơi với thi thể thì tôi cũng không ngại. - Kỷ Thư cười giải thích, còn nghiêng đầu nhìn về phía sau cửa, nếu như Nhan Hi Nhiễm có hứng thú, cô cam tâm tình nguyện theo tháp tùng.
- Quên đi, vậy ở đây hóng gió một chút. - Nhan Hi Nhiễm nghe xong, da đầu cũng tê dại.
Khi họ đến đây đã là hơn một giờ khuya, hiện tại nổi lên gió lạnh, Nhan Hi Nhiễm co rúm lại, lọt vào mắt Kỷ Thư, cô cởϊ áσ khoác của mình ra.
- Đừng cởi, em chịu không nổi lạnh đâu. - Nhan Hi Nhiễm đè lại tay của Kỷ Thư.
- Ai nói tôi sẽ cởi? - Kỷ Thư nở nụ cười, trong bóng tối, nhìn không rõ gương mặt đó lắm... Nhưng Nhan Hi Nhiễm không tự chủ được buông lỏng tay ra. Có đôi khi Kỷ Thư thật sự có mị lực như vậy, làm cho nàng không tự chủ được nghe lời cô.
Kỷ Thư cởi cúc áo khoác ra, kéo Nhan Hi Nhiễm vào lòng mình, hai người cùng nhau quấn chặt, một người lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người lại hài hòa. Nhan Hi Nhiễm cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Kỷ Thư, tựa sát vào lòng cô, cảm thấy mình như được lấp đầy. Kỷ Thư rất tự giác vòng qua hông Kỷ Thư, hai người dựa vào ván cửa lẳng lặng đợi.
- Hôm nay không có trăng. - Kỷ Thư ngửa đầu, ngồi thật lâu rốt cuộc nhịn không được nói ra.
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm không tập trung lên tiếng.
Kỷ Thư cũng không nói nữa, đêm dài chậm chạp trôi, ngồi như vậy rất nhàm chán, nhưng từ sau khi Thụy Gia Na gặp chuyện, cô quen một mình ngồi đờ ra như vậy, ngồi cả một ngày đêm. Không muốn nghĩ đến gì, nhất là khi cả đêm mất ngủ, cô không biết làm thế nào để gϊếŧ thời gian.
Đầu Nhan Hi Nhiễm xích lại gần cằm Kỷ Thư một chút, ngửi mùi trên người cô, vẫn là mùi hương quen thuộc, mặc dù bây giờ hòa lẫn mùi thảo dược, nhưng vẫn dễ chịu.
- Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm, nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta. Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm, tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay, đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này, cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn... - Không biết ngồi bao lâu, Kỷ Thư đột nhiên từ từ ngâm lên những lời ca. Ban đêm yên tĩnh, tiếng hát của cô từ từ nhẹ nhàng trôi xa, làm cho Nhan Hi Nhiễm hoảng hốt thấy thời gian như đi vòng tròn.
Tất cả mọi thứ hiện tại đều có chút ảo, nàng vốn dĩ chỉ là một giáo viên dạy tiểu học không hơn không kém, lại gặp Ti La Bình, siêu độ oan hồn, trúng Giáng Đầu, hơn nữa còn đi đối phó Chuối Tinh, thậm chí bây giờ cùng Kỷ Thư tới nơi này tìm thợ đuổi xác Tương Tây, trải qua nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy. Nàng càng không có nghĩ tới Kỷ Thư lại có thể hát dễ nghe như vậy, mặc dù chỉ là hát vu vơ, nhưng không hề kém nàng.
- Thư? Đây là bài gì? - Thấy hơi quen tai, thế nhưng cũng không nhớ ra được tên và nghe thấy ở đâu. Giọng của Kỷ Thư lại rất nhỏ, tuy rằng nàng dựa vào rất gần nhưng cũng nghe không rõ.
- Thiên Thiên Khuyết Ca của Trần Tuệ Nhàn đấy. - Kỷ Thư dựa người vào cửa một chút: "Một bài hát xưa tiếng Quảng."
- Hả? Tôi nghĩ em lớn lên ở nước ngoài, nhất định thích nghe nhạc tiếng Anh, không ngờ lại thích nghe nhạc xưa tiếng Quảng. - Nhan Hi Nhiễm có chút bất ngờ.
- Không có, có một hôm sau khi về nước, hàng xóm đột nhiên phát, cảm thấy rất êm tai thì học thuộc thôi. - Kỷ Thư nở nụ cười ngượng ngùng khó có được: "Thật ra tôi hát không nhiều lắm, bận đi phiêu bạt khắp nơi, cũng không có ý muốn đi học hát."
- Giờ là tốt rồi... - Nhan Hi Nhiễm nằm ở trước ngực Kỷ Thư, giật giật thân thể, tay dán trên khuôn mặt hơi lạnh của Kỷ Thư: "Em đã ổn định rồi, tôi biết có thể em còn chưa thích ứng được, hoặc chưa cam lòng, thế nhưng cho mình nghỉ ngơi một chút đi, em không mệt sao? Lòng của em, thực sự một chút cũng không mệt mỏi sao?"
- Ừ... - Lần đầu tiên Kỷ Thư nghe những lời như vậy, đồng tình với Nhan Hi Nhiễm, cô không nghĩ nhiều lắm, chỉ là đơn thuần thấy thời khắc hiện tại, thực sự không cách nào từ chối hi vọng của Nhan Hi Nhiễm.
- Thư... Xin lỗi, liên lụy em bị thương. - Nhan Hi Nhiễm thở dài.
- Hi Nhiễm, tôi với chị, không cần nói xin lỗi. - Kỷ Thư đặt cằm ở đỉnh đầu Nhan Hi Nhiễm, hết thảy cô làm đều là cam tâm tình nguyện.
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm cúi đầu trầm mặc, nghe từng nhịp thở của Kỷ Thư phía trên, cảm giác lòng mình cũng nhảy theo tiết tấu của cô.
Từ trường ban đêm luôn luôn rất kỳ quái, làm cho nàng bất tri bất giác dỡ phòng bị xuống, tới gần một cách kì lạ.
- Thư...
- Bài hát đó, có thể... hát nguyên bài cho tôi nghe không? Tôi muốn nghe...
- Được chứ. - Kỷ Thư lên tiếng, ngồi ở chỗ này cũng rất nhàm chán, cô hắng giọng một cái, nhỏ giọng hát lên.
"Chầm chậm nhìn lại những đêm chúng ta thuộc về nhau.
Em vẫn là mặt trời rực rỡ trong lòng tôi.
Như dòng lệ ngu ngơ, mong mỏi được thứ lỗi và thấu hiểu.
Sớm mai ly biệt, còn mình tôi với cô đơn dài dằng dặc.
Chỉ một tích tắc, có nhiều điều muốn nói.
Đáng tiếc chỉ là đơn phương.
Đành chôn sâu vào đáy lòng rồi cố sức ngóng nhìn.
Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm.
Nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta.
Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm.
Tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn.
Bởi vì đêm nay em hát cùng tôi.
Đến khi biệt ly mới biết đau thương là tươi đẹp.
Thì ra tôi mãi tương tư là vi em.
Năm nào tháng nào mới có thể trở lại như đêm nay.
Lưu lại ngóng nhìn, khiến đôi mắt như trò chuyện với nhau.
Một ngày nào đó, hạt mưa gõ nhẹ lên cửa sổ lòng em.
Một ngày nào đó, tiếng gió thổi loạn suy nghĩ của em.
Có thể dành chút thời gian để nhớ lại hình bóng cũ hay không?
A...
Không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Cũng tuyệt đối không thể làm tôi vui vẻ hơn.
Bởi vì đêm nay em hát cùng tôi.
Tương lai tuy là muôn ngàn bài ca lỗi lầm.
Nhẹ nhàng bay trên con đường phương xa của chúng ta.
Tương lai tuy là muôn ngàn ánh sao ban đêm.
Tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Đều không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ này.
Đều không thể làm tôi xao lãng.
Vì chẳng biết khi nào lại được cùng em hát..."
Bầu trời nổi lên màu trắng nhợt, tất nhiên trời đã sắp sáng, tiếng ca của Kỷ Thư vờn quanh bốn phía Nhan Hi Nhiễm, khiến cho nàng thấy xung động, thì ra là vì tiếng ca điềm đạm này mà nàng muốn ở lại bên người Kỷ Thư. Nhan Hi Nhiễm giật giật thân thể, thò đầu ra, muốn nhìn biểu cảm trên mặt Kỷ Thư.
Kỷ Thư cảm giác được Nhan Hi Nhiễm trong lòng đang động đậy, tò mò cúi đầu, ngay cả tiếng ca cũng chậm lại, tia sáng mông lung chiếu lên khiến Nhan Hi Nhiễm lúc này trông rất đẹp, làm cho Kỷ Thư không biết làm sao để ngẩng đầu, hốt hoảng muốn tránh né...
Hàm dưới bị kiềm hãm, ép đầu cúi xuống đối diện với Nhan Hi Nhiễm...
Cũng không biết là bầu trời sáng sớm còn quá tối, hay dư vị tiếng ca còn ảnh hưởng hai người, môi hai người cứ như vậy tự nhiên dán lại với nhau...
Triền miên tìm kiếm hơi ấm, giữa say mê mềm mại khi đôi môi chạm nhau, lần đầu tiên Nhan Hi Nhiễm cảm nhận được môi của một cô gái mềm mại cỡ nào, mê người cỡ nào, khiến nàng bắt đầu muốn ngừng mà không được. Nàng cảm giác được môi của mình được Kỷ Thư ngậm nhẹ, run rẩy xâm nhập...
Nàng vốn dựa vào lòng Kỷ Thư, hiện tại thoáng ngẩng về phía sau, đầu đặt ở cửa, tay xuyên qua áo khoác thật dày, dạo chơi trên thân thể Kỷ Thư cách một lớp y phục mỏng, cảm thụ được đường cong ôn nhu của Kỷ Thư. Kỷ Thư bên ngoài lại không có động tác gì, chỉ có nụ hôn càng sâu hơn...
Bỗng nhiên hai người nghe được tiếng thét to, như chạm điện lập tức văng ra.
Kỷ Thư có chút hoảng hốt lo sợ xoa khóe môi, trên đó còn lưu lại mùi hương của Nhan Hi Nhiễm, trên đôi môi óng ánh trong suốt, làm cho cô thấy bị mê hoặc.
- Tôi... tôi... xin lỗi... - Chết tiệt, ngay cả câu nói cô cũng nói không hoàn chỉnh.
Tác giả :
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt