Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 2 - Chương 126: Một đường sinh tử
Editor: Hạ Mộc
Trên mặt Linh Tước hiện lên một vẻ thương xót, im lặng một chút lúc mới thấp giọng đáp: “Tiểu Liễu quỳ gối ở trước cửa trại.”
“Tạch” Thần Niên nghe xong lập tức đứng dậy, suýt chút nữa đụng đổ cái bàn, Linh Tước sợ đến mức vội đi đến đỡ nàng. Lục Kiêu ngồi đối diện cũng khó hiểu Thần Niên sao lại cuống lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Thần Niên vốn đã trắng bệch, giờ phút này lại càng tái nhợt, nói: “Tiểu Liễu không thể nán lại ở đó.”
Văn Phượng Minh và Trương Khuê Túc không giống nhau, mặc dù Trương Khuê Túc hạiThanh Phong Trại bị sụp đổ, nhưng dù sao đây cũng là một cử chỉ vô tình ông ấy, còn Văn Phượng Minh là cố ý bán đứng gian quyến vô tội trong trại, càng bị người trong trại căm hận.
Đám người Giang Ứng Thần có thể lý trí mà đối đãi với Tiểu Liễu, nhưng trại chúng có người thân đã chết thì không thể, bây giờ Tiểu Liễu không nên xuất hiện trước mặt mọi người.
Thần Niên nhìn về phía Lục Kiêu, sốt ruột nói: “Ngươi đi theo ta.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi cửa phòng, Lục Kiêu bất đắt dĩ đành phải bỏ lại cơm canh trên tay, đứng dậy theo nàng ra ngoài.
Hai người đuổi tới cửa trại, liền nhìn thấy Tiểu Liễu mặc quần áo tang quỳ trước thủ cấp Văn Phượng Minh treo trên cây gỗ bên cạnh, không ít trại chúng vây quanh bốn phía, có người tính tình nóng nảy muốn tìm Tiểu Liễu báo thù, may mà có Diệp Tiểu Thất sống chết bảo vệ trước người Tiểu Liễu, lúc này mọi người mới tạm thời không làm tổn thương nàng.
Thần Niên ngừng lại, vội trở lại đuổi theo Linh Tước phía sau nói: “Phiền cô đi mời Giang Đại đương gia, nói với thúc ấy kiềm chế mọi người, đừng để xảy ra chuyện gì thêm nữa.”
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, rất nhiều người còn chưa phản ứng, đợi đến khi mọi người biết được sự thật, sự phẫn nộ của trại chúng có thể chuyển thù hận từ Văn Phượng Minh sang trên người Tiểu Liễu, đêm mười lăm tháng tám đó, ngay cả Trương Khuê Túc mà họ còn bao vây tấn công, huống hồ trước mắt chỉ là một Tiểu Liễu yếu ớt.
Linh Tước là một cô nương thông minh, lập tức hiểu được điều Thần Niên lo lắng, vội xoay chạy về trại.
Thần Niên đứng ở trạm chậm rãi đi ra phía trước. Địa vị nàng trong trại tương đối cao, trước đó lại giúp đỡ trại tìm được nội gian, mọi người đối với nàng lại kính trọng hơn vài phần.
Nàng vừa xuất hiện, đám người phía dưới lập tức im lặng.
Thần Niên đi thẳng đến trước người Tiểu Liễu và Diệp Tiểu Thất, Tiểu Liễu quỳ như một người gỗ đầu gục xuống, giống như chưa phát hiện ra mọi người xung quanh, Diệp Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn Thần Niên, liếc một cái, mang theo sự lạnh nhạt xa cách.
Ánh mắt đó đâm vào trái tim Thần Niên khiến nàng đau đớn, thân thể không khỏi nhoáng rung lên, lời đã đến miệng nhưng không thể nói ra. Nàng nhắm mắt đợi một lát, lúc này mới chậm rãi quay người lại, yên lặng đứng bên cạnh hai người.
Mọi người kinh ngạc vì hành động của nàng, Giang Ứng Thần vội vàng mang theo người tới, hỏi thăm sức khỏe Thần Niên trước, mới lên tiếng hỏi Tiểu Liễu: “Nha đầu, con quỳ gối ở nơi này làm gì?”
Tiểu Liễu phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt rã rời một hồi lâu mới rơi trên mặt Giang Ứng Thần đáp: “Ông ấy là cha con, con phải nhặt xác cho ông ấy.”
Giọng nàng khàn khàn kịch liệt, dùng tất cả khí trong người mới phát ra chút âm thanh.
Diệp Tiểu Thất nghe vậy đau lòng, gập người dập đầu ra tiếng với Giang Ứng Thần, cầu xin: “Đại đương gia, xin ngài hãy cho phép Tiểu Liễu quỳ ở đây đi, cho dù thế nào, người kia cũng là cha ruột của muội ấy, trong lòng muội ấy thực sự rất khó chịu…”
Lời của cậu ấy một nửa bị nghẹn lại trong cổ họng, nhưng mọi người đều hiểu những lời không thể nói đó. Tiểu Liễu là con gái ruột Văn Phượng Minh, lại chịu ra mặt đến lừa Văn Phượng Minh, mặc dù cô ấy hoàn thành đại nghĩa, nhưng suy cho cùng lại đánh mất hiếu đạo, bây giờ sợ là không có ai trong lòng chịu giày vò hơn cô ấy.
Giang Ứng Thần mặt hiện vẻ khó xử, quay đầu nhìn Thần Niên, hỏi dò: “Chuyện này??”
Thần Niên suy nghĩ khàn giọng đáp: “Đại đương gia, cứ theo lời bọn họ đi.”
Giang Ứng Thần thở dài, sai người xua tan trại chúng vây quanh, để lại mấy thân tín tài nghệ không tồi canh giữ ở cửa trại để phòng ngừa Tiểu Liễu gặp bất trắc, lúc này mới rời đi.
Mặc dù như vậy, Thần Niên vẫn không dám yên tâm, mang theo Lục Kiêu ở lại gần đó. Có Giang Ứng Thần nghiêm lệnh ở trên, lại có Thần Niên và Lục Kiêu một bên uy hiếp, vì vậy không có trại chúng nào đến tìm Tiểu Liễu báo thù, chỉ là ai đi ngang qua cửa trại, cũng đều nhổ nước bọt vào Văn Phượng Minh hai lần.
Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu quỳ gối cùng nhau, gắt gao đỡ lấy nàng, mỗi khi có người muốn nhổ đàm đến đây, cậu ấy đều giấu Tiểu Liễu vào trong ngực, lấy thân mình thay nàng chắn cục đàm đó.
Tiểu Liễu ở cửa trại quỳ ba ngày, Diệp Tiểu Thất quỳ cùng nàng ba ngày, Thần Niên ở phía xa trông chừng bọn họ ba ngày đêm.
Nàng một tay bị gãy một tay bị trật sinh hoạt hàng ngày đều không tiện, may mà có Linh Tước ở bên chăm sóc, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ ba ngày này.
Dù vậy, Thần Niên vẫn cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, thời điểm thân thể suy yếu, ý chí cũng không tránh khỏi yếu đuối, một người kiên cường như Thần Niên cũng không thể ngăn cấm lòng tin của chính mình nảy sinh dao động, thấp giọng hỏi Lục Kiêu đang ngồi ở phía sau: “Có phải ta làm sai rồi không? Ta không nên ép Tiểu Liễu đến thăm dò Văn Phượng Minh. Muội ấy bây giờ có phải rất hận ta?”
Nếu là Phong Quân Dương, giờ phút này nghe Thần Niên hỏi mình như vậy, nhất định sẽ mỉm cười trả lời nàng: “Không, nàng làm đúng, nàng làm rất đúng.”
Nhưng bây giờ người ở phía sau nàng lại là Lục Kiêu, hắn trầm mặc một lát rồi lặng lẽ đáp: “Ta không biết.”
Đến ngày thứ tư, thủ cấp và thi thể của Văn Phượng Minh bị tháo xuống, người Tiểu Liễu đã suy yếu đến mức không dậy nổi, nhưng vẫn cố bò đến tẩm liệm thi thể phụ thân, an táng tại một ngọn núi vô danh nhỏ phía xa, để tránh nơi an táng của gia quyến Thanh Phong Trại.
Sau khi an táng phụ thân, Tiểu Liễu ở trước mộ phần quỳ nửa ngày, bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Diệp Tiểu Thất bên cạnh: “Huynh đi nói cho Thần Niên, muội chưa bao giờ oán hận tỷ ấy.”
Vì sợ Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu hai người gặp chuyện không may, Thần Niên vẫn mang theo Lục Kiêu ở xa xa theo sát bọn họ. Diệp Tiểu Thất quay đầu lại nhìn Thần Niên ở phía xa, mềm mỏng nói với Tiểu Liễu: “Không cần đâu, lời này chúng ta có nói hay không cũng không quan trọng.”
Tiểu Liễu nâng mắt nhìn Diệp Tiểu Thất, chậm rãi nói: “Không, huynh không hiểu tính khí của Thần Niên, ba chúng ta, ngày thường tuy nhìn thấy tỷ ấy lợi hại nhất, nhưng lòng dạ tỷ ấy mềm yếu nhất. Huynh nói với tỷ ấy một tiếng đi, bằng không tỷ ấy vẫn sẽ vì ta mà áy náy.”
Diệp Tiểu Thất mím môi, xoay người hướng về phía Thần Niên đi tới, lãnh đạm nói: “Tiểu Liễu nói muội ấy không oán ngươi.”
Thần Niên nghe vậy vô cùng sửng sốt, bất giác nhìn về phía Tiểu Liễu, không ngờ lại thấy muội ấy đột nhiên đâm đầu thật mạnh về phía mộ bia. Thân thể Thần Niên cứng đờ, mở miệng muốn thét lên nhưng cũng không thể phát ra âm thanh. Diệp Tiểu Thất thấy sắc mặt Thần Niên đột ngột thay đổi, cũng vội quay lại, mắt liếc qua một cái đã hồn phi phách tán.
Trong ba người, Lục Kiêu vọt qua trước nhất, nhưng vẫn không thể ngăn được Tiểu Liễu.
Diệp Tiểu Thất bổ nhào qua, run rẩy ôm Tiểu Liễu vào lòng, khóc lóc gọi lớn: “Tiểu Liễu, Tiểu Liễu! Muội đừng làm huynh sợ, muội mau mở mắt nhìn huynh đi, muội từng đồng ý với huynh chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, muội không thể nói không giữ lời, muội nói phải gả cho huynh mà…”
“Tiểu Thất…Ca muội thật sự không chống đỡ nổi nữa, quá mệt mỏi.” Tiểu Liễu cười bi thương, nói không thành câu.
Phụ thân của nàng làm ra chuyện như vậy, nàng làm sao còn mặt mũi sống ở trên đời này.
Nàng sống không nổi nữa, trên lưng gánh bảy trăm hai mươi sáu mạng người thật sự là quá nặng, nàng gắng gượng ba ngày, cũng đã kiệt sức. “…Đừng…đem muội chôn ở nơi này huynh đưa muội đi…” Tiểu Liễu cố gắng vươn tay xoa mặt Diệp Tiểu Thất, nhưng đến nửa đường lại rơi xuống.
Linh hồn Thần Niên như bị người khác rút đi, cứng ngắc đi đến bên người Tiểu Liễu, cúi đầu ngây ngốc nhìn nàng. Mấy ngày chịu giày vò, thân hình muội ấy gầy rạc đi, quần áo dính đầy vết bẩn, máu không ngừng từ miệng vết thương trên trán trào ra….Đây là Tiểu Liễu, đây là Tiểu Liễu yêu nhất xinh đẹp kia sao, đây là Tiểu Liễu sợ bị nắng phơi đen mùa hè hận không thể không ra khỏi cửa kia sao.
Diệp Tiểu Thất khóc được một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Niên, khàn giọng hỏi nàng: “Ngươi vừa lòng rồi chứ? Muội ấy rốt cuộc bị ngươi bức tử, ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Thần Niên cũng muốn khóc với cậu ấy, nhưng hình như có vật gì đó ép ở ngực, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại không tức giận, cũng không thể khóc.
Diệp Tiểu Thất nhìn chằm chằm Thần Niên, hỏi nàng: “Ngươi không phải đã muốn đi rồi sao? Vì cái gì mà còn muốn trở về? Ngày trước khi trại bị phá, ngươi vì sao không trở về? Lúc mọi người bị huynh đệ Tiết gia truy sát ngươi vì sao không trở về? Lúc nhiều người chết dưới tay quan binh như vậy, ngươi vì sao không trở về? Bây giờ ngươi trở về làm gì? Là tới thể hiện ngươi mưu trí hơn người, muốn xoay chuyển tình thế, là anh hùng ngăn cơn sóng dữ ư?”
Diệp Tiểu Thất từng câu từng câu hỏi nàng, nàng một câu cũng không trả lời được, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Diệp Tiểu Thất, nhìn thấy mặt mày cậu ấy dần trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mắt cũng trở nên chợt gần chợt xa.
Nghe Linh Tước thét lên một tiếng kinh hãi, nàng chỉ cảm thấy rất nhiều vị tanh ngọt, cả người không thể khống chế ngã xuống mặt đất, chưa kịp rơi xuống đất, cả người đã chìm vào bóng tối.
Lúc này đây quá khứ với hiện tại không thể phân biệt, ý thức trong bóng tối vẫn chưa từng ngủ say, mà là không ngừng trầm luân giãy dụa, thân thể lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi thấm ướt quần áo một lần rồi lại một lần.
Cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, đầu tiên là nghĩa phụ lạnh lùng xoay người đi, mặc kệ nàng gọi thế nào bước chân vẫn không chịu dừng lại.
Nàng đang sợ hãi, A Sách đột nhiên tới trước mặt nàng, mỉm cười với nàng nói hắn lập tức muốn cưới Vân Sinh, nàng vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, hỏi chàng tại sao lại muốn gạt mình, nhưng chàng lại chỉ cười mà không đáp, từng bước từng bước rời xa nàng.
Người đứng trước mặt nàng liền đổi thành Diệp Tiểu Thất, cậu ấy từng câu từng câu chất vấn nàng: “Tại sao phải quay về? Tại sao lại muốn bức chết Tiểu Liễu???”
Nàng sợ hãi, khóc lớn, lúc này có người nhẹ nàng nâng nàng dậy. Nàng rơi vào một vòng tay ấm áp mêm mại, là Tiểu Liễu, nhất định là Tiểu Liễu. Nàng lại gây rắc rối, bị nghĩa phụ xử phạt, Tiểu Liễu lén đem cơm canh lại đây cho nàng, từng thìa từng thìa bón vào miệng nàng.
Nhưng không biết tại sao, Tiểu Liễu lại đột nhiên không kiên nhẫn, dùng sức cạy miệng nàng, trực tiếp dùng bát trút vào trong miệng nàng??? Trong lúc mơ hồ nàng nghe được có người bên tai có người hung dữ quát: “Tạ Thần Niên cô đừng có bệnh bệnh quạng quạng nữa đi, tiếp tục sống cho ta!”
Nàng muốn mở to mắt nhìn xem người đang nói chuyện kia là ai, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, nàng có cố gắng dùng toàn bộ sức lực cũng mở không nổi.
Nàng lại nghe tiếng người đó nói: “Tạ Thần Niên, cô không làm sai, Tiểu Liễu không vì cô mà chết, là Văn Phượng Minh hại chết cô ấy, cô ấy sống không nổi là vì cô ấy không đủ kiên cường!”
Nhưng Thần Niên tự nghĩ làm sao có thể đúng được, từ trước đến nay Tiểu Liễu chưa từng là một người kiên cường, nàng đã sớm biết, vì cái gì nàng rõ ràng biết điều đó còn muốn ép Tiểu Liễu làm chuyện như vậy? Văn Phượng Minh là cha ruột của Tiểu Liễu, hai người bọn họ làm sao có thể phân chia rõ ràng!
Nàng ép Tiểu Liễu đi tố giác phụ thân của chính mình, nàng làm sao có thể là ra chuyện tàn nhẫn đến như thế?
Diệp Tiểu Thất nói đúng, chính cô không cha không mẹ, liền cho rằng người khác cũng không cha không mẹ, chính cô không biết cái gì gọi là ân tình cha mẹ, liền nghĩ ràng người khác cũng đều không có cha mẹ ân tình.
Văn Phượng Minh là tốt hay xấu thì có liên quan gì đến nàng? Nàng không phải đã muốn vứt bỏ Thanh Phong Trại sao, vì cái gì lại muốn trở về? Thời điểm chết nhiều người như vậy sao không trở về cứu họ.
Bây giờ rõ ràng đã không có việc gì, nàng lại quay về, sau đó người chết lại càng nhiều hơn.
Nàng vì sao lại quay về? Vì cái gọi là chữ “Nghĩa” sao? Nhưng nàng ở ngoài sáng biết Trương Khuê Túc muốn đem Thanh Phong Trại đi mạo hiểm, biết rõ sơn trại sắp gặp phải tai ương ngập đầu, lại bỏ rơi Thanh Phong Trại đi theo Phong Quân Dương, thời điểm đó, trong lòng nàng chữ “Nghĩa” nằm ở đâu?
Nàng thật sự không nên trở về! Có lẽ, nàng thật sự không nên tiếp tục sống!
Nàng nên cùng thím Nghiêm thím Thẩm chết ở sườn Phi Long, như vậy sẽ không cùng Phong Quân Dương dây dưa, sẽ không bị chàng lừa gạt, sẽ không trơ mắt nhìn trại bị diệt mà thờ ơ, sẽ không rõ ràng ở bên cạnh Phong Quân Dương, lại để chàng tùy ý đuổi tận giết tuyệt Thanh Phong Trại, cũng sẽ không hại Tiểu Liễu lấy máu tắm bia!
Nàng không nên còn sống, nàng đã sớm không nên còn sống ở trên đời này! Thân thể Thần Niên chợt cứng ngắc, mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ không ngừng từ trên cái trán xanh trắng toát ra, khớp hàm cũng nghiến càng chặt.
Trong thành Thịnh Đô, Phong Quân Dương đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, một thân mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, đợi một lúc lâu sau mới bình ổn trái tim đang đập nhanh trong lòng ngực, khàn giọng hỏi gã sai vặt gác đêm bên ngoài: “Giờ nào?”
Gã sai vặt đã sớm đoán được Phong Quân Dương tỉnh ngủ, chỉ là hắn chưa chắc chắn nên không dám tiến lên, hiện nghe hỏi mới cung kính đáp: “Dạ bẩm Thế tử gia, là giờ sửu canh ba.”
Phong Quân Dương trầm mặc một lúc, phân phó nói: “Đi tìm Thuận Bình đến đây.”
Gã sai vặt vội lĩnh mệnh rời đi, chỉ trong nháy mắt liền đem Thuận Bình nửa tỉnh nửa mơ tìm đến.
Thuận Bình thấy lúc này Phong Quân Dương tìm mình, còn cho là có việc gì quan trọng, ngạy cả vạt áo còn chưa cột xong liền vội vội vàng vàng vào phòng, hỏi Phong Quân Dương: “Thế tử gia, có chuyện gì ạ?”
Bên trong tấm màn cũng không thấy Phong Quân Dương nói gì, sau một lúc nữa mới thản nhiên nói: “Không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”
Thuận Bình không khỏi ngây ngẩn ca người, thầm nghĩ Thế tử gia đêm hôm khuya khoắt gọi hắn lại đây, có thật là không có việc gì? Vì sao phải gọi hắn lại đây? Hắn cứ sững sờ ngớ ra như vậy, khó tránh khỏi phản ứng hơi chậm.
Phong Quân Dương nhìn hắn tại chỗ không nhúc nhích, lại phân phó: “Giao cho Khâu Tam một phong thư, hỏi một câu tình hình Thanh Châu thế nào rồi.”
Thuận Bình trong lòng lại khó hiểu, thầm nghĩ trong triều mới vừa hạ thánh chỉ bổ nhiệm Tiết Thịnh Anh làm chủ thành Thanh Châu, Tiết Thịnh Anh có được thánh chỉ có thể vui mừng, chứ có thể là tình huống gì?
Chẳng lẽ Thế tử gia lo lắng Tĩnh Dương bên kia, nhưng nghe nói Tĩnh Dương vẫn như trước. Gia chủ đương nhiệm của Trương gia Trương Hoài Mân tuy rằng âm thầm điều động binh lực nhưng cũng không chính thức hướng Thanh Châu phát binh.
Đến khi ra cửa hắn vẫn còn cảm thấy lẫn lộn, thầm than tâm tư Thế tử gia ngày càng khó đoán, nửa đêm gọi hắn qua đây, thế nhưng chỉ là vì gửi một phong thư cho Khâu Tam?
Trên mặt Linh Tước hiện lên một vẻ thương xót, im lặng một chút lúc mới thấp giọng đáp: “Tiểu Liễu quỳ gối ở trước cửa trại.”
“Tạch” Thần Niên nghe xong lập tức đứng dậy, suýt chút nữa đụng đổ cái bàn, Linh Tước sợ đến mức vội đi đến đỡ nàng. Lục Kiêu ngồi đối diện cũng khó hiểu Thần Niên sao lại cuống lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Thần Niên vốn đã trắng bệch, giờ phút này lại càng tái nhợt, nói: “Tiểu Liễu không thể nán lại ở đó.”
Văn Phượng Minh và Trương Khuê Túc không giống nhau, mặc dù Trương Khuê Túc hạiThanh Phong Trại bị sụp đổ, nhưng dù sao đây cũng là một cử chỉ vô tình ông ấy, còn Văn Phượng Minh là cố ý bán đứng gian quyến vô tội trong trại, càng bị người trong trại căm hận.
Đám người Giang Ứng Thần có thể lý trí mà đối đãi với Tiểu Liễu, nhưng trại chúng có người thân đã chết thì không thể, bây giờ Tiểu Liễu không nên xuất hiện trước mặt mọi người.
Thần Niên nhìn về phía Lục Kiêu, sốt ruột nói: “Ngươi đi theo ta.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi cửa phòng, Lục Kiêu bất đắt dĩ đành phải bỏ lại cơm canh trên tay, đứng dậy theo nàng ra ngoài.
Hai người đuổi tới cửa trại, liền nhìn thấy Tiểu Liễu mặc quần áo tang quỳ trước thủ cấp Văn Phượng Minh treo trên cây gỗ bên cạnh, không ít trại chúng vây quanh bốn phía, có người tính tình nóng nảy muốn tìm Tiểu Liễu báo thù, may mà có Diệp Tiểu Thất sống chết bảo vệ trước người Tiểu Liễu, lúc này mọi người mới tạm thời không làm tổn thương nàng.
Thần Niên ngừng lại, vội trở lại đuổi theo Linh Tước phía sau nói: “Phiền cô đi mời Giang Đại đương gia, nói với thúc ấy kiềm chế mọi người, đừng để xảy ra chuyện gì thêm nữa.”
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, rất nhiều người còn chưa phản ứng, đợi đến khi mọi người biết được sự thật, sự phẫn nộ của trại chúng có thể chuyển thù hận từ Văn Phượng Minh sang trên người Tiểu Liễu, đêm mười lăm tháng tám đó, ngay cả Trương Khuê Túc mà họ còn bao vây tấn công, huống hồ trước mắt chỉ là một Tiểu Liễu yếu ớt.
Linh Tước là một cô nương thông minh, lập tức hiểu được điều Thần Niên lo lắng, vội xoay chạy về trại.
Thần Niên đứng ở trạm chậm rãi đi ra phía trước. Địa vị nàng trong trại tương đối cao, trước đó lại giúp đỡ trại tìm được nội gian, mọi người đối với nàng lại kính trọng hơn vài phần.
Nàng vừa xuất hiện, đám người phía dưới lập tức im lặng.
Thần Niên đi thẳng đến trước người Tiểu Liễu và Diệp Tiểu Thất, Tiểu Liễu quỳ như một người gỗ đầu gục xuống, giống như chưa phát hiện ra mọi người xung quanh, Diệp Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn Thần Niên, liếc một cái, mang theo sự lạnh nhạt xa cách.
Ánh mắt đó đâm vào trái tim Thần Niên khiến nàng đau đớn, thân thể không khỏi nhoáng rung lên, lời đã đến miệng nhưng không thể nói ra. Nàng nhắm mắt đợi một lát, lúc này mới chậm rãi quay người lại, yên lặng đứng bên cạnh hai người.
Mọi người kinh ngạc vì hành động của nàng, Giang Ứng Thần vội vàng mang theo người tới, hỏi thăm sức khỏe Thần Niên trước, mới lên tiếng hỏi Tiểu Liễu: “Nha đầu, con quỳ gối ở nơi này làm gì?”
Tiểu Liễu phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt rã rời một hồi lâu mới rơi trên mặt Giang Ứng Thần đáp: “Ông ấy là cha con, con phải nhặt xác cho ông ấy.”
Giọng nàng khàn khàn kịch liệt, dùng tất cả khí trong người mới phát ra chút âm thanh.
Diệp Tiểu Thất nghe vậy đau lòng, gập người dập đầu ra tiếng với Giang Ứng Thần, cầu xin: “Đại đương gia, xin ngài hãy cho phép Tiểu Liễu quỳ ở đây đi, cho dù thế nào, người kia cũng là cha ruột của muội ấy, trong lòng muội ấy thực sự rất khó chịu…”
Lời của cậu ấy một nửa bị nghẹn lại trong cổ họng, nhưng mọi người đều hiểu những lời không thể nói đó. Tiểu Liễu là con gái ruột Văn Phượng Minh, lại chịu ra mặt đến lừa Văn Phượng Minh, mặc dù cô ấy hoàn thành đại nghĩa, nhưng suy cho cùng lại đánh mất hiếu đạo, bây giờ sợ là không có ai trong lòng chịu giày vò hơn cô ấy.
Giang Ứng Thần mặt hiện vẻ khó xử, quay đầu nhìn Thần Niên, hỏi dò: “Chuyện này??”
Thần Niên suy nghĩ khàn giọng đáp: “Đại đương gia, cứ theo lời bọn họ đi.”
Giang Ứng Thần thở dài, sai người xua tan trại chúng vây quanh, để lại mấy thân tín tài nghệ không tồi canh giữ ở cửa trại để phòng ngừa Tiểu Liễu gặp bất trắc, lúc này mới rời đi.
Mặc dù như vậy, Thần Niên vẫn không dám yên tâm, mang theo Lục Kiêu ở lại gần đó. Có Giang Ứng Thần nghiêm lệnh ở trên, lại có Thần Niên và Lục Kiêu một bên uy hiếp, vì vậy không có trại chúng nào đến tìm Tiểu Liễu báo thù, chỉ là ai đi ngang qua cửa trại, cũng đều nhổ nước bọt vào Văn Phượng Minh hai lần.
Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu quỳ gối cùng nhau, gắt gao đỡ lấy nàng, mỗi khi có người muốn nhổ đàm đến đây, cậu ấy đều giấu Tiểu Liễu vào trong ngực, lấy thân mình thay nàng chắn cục đàm đó.
Tiểu Liễu ở cửa trại quỳ ba ngày, Diệp Tiểu Thất quỳ cùng nàng ba ngày, Thần Niên ở phía xa trông chừng bọn họ ba ngày đêm.
Nàng một tay bị gãy một tay bị trật sinh hoạt hàng ngày đều không tiện, may mà có Linh Tước ở bên chăm sóc, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ ba ngày này.
Dù vậy, Thần Niên vẫn cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, thời điểm thân thể suy yếu, ý chí cũng không tránh khỏi yếu đuối, một người kiên cường như Thần Niên cũng không thể ngăn cấm lòng tin của chính mình nảy sinh dao động, thấp giọng hỏi Lục Kiêu đang ngồi ở phía sau: “Có phải ta làm sai rồi không? Ta không nên ép Tiểu Liễu đến thăm dò Văn Phượng Minh. Muội ấy bây giờ có phải rất hận ta?”
Nếu là Phong Quân Dương, giờ phút này nghe Thần Niên hỏi mình như vậy, nhất định sẽ mỉm cười trả lời nàng: “Không, nàng làm đúng, nàng làm rất đúng.”
Nhưng bây giờ người ở phía sau nàng lại là Lục Kiêu, hắn trầm mặc một lát rồi lặng lẽ đáp: “Ta không biết.”
Đến ngày thứ tư, thủ cấp và thi thể của Văn Phượng Minh bị tháo xuống, người Tiểu Liễu đã suy yếu đến mức không dậy nổi, nhưng vẫn cố bò đến tẩm liệm thi thể phụ thân, an táng tại một ngọn núi vô danh nhỏ phía xa, để tránh nơi an táng của gia quyến Thanh Phong Trại.
Sau khi an táng phụ thân, Tiểu Liễu ở trước mộ phần quỳ nửa ngày, bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Diệp Tiểu Thất bên cạnh: “Huynh đi nói cho Thần Niên, muội chưa bao giờ oán hận tỷ ấy.”
Vì sợ Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu hai người gặp chuyện không may, Thần Niên vẫn mang theo Lục Kiêu ở xa xa theo sát bọn họ. Diệp Tiểu Thất quay đầu lại nhìn Thần Niên ở phía xa, mềm mỏng nói với Tiểu Liễu: “Không cần đâu, lời này chúng ta có nói hay không cũng không quan trọng.”
Tiểu Liễu nâng mắt nhìn Diệp Tiểu Thất, chậm rãi nói: “Không, huynh không hiểu tính khí của Thần Niên, ba chúng ta, ngày thường tuy nhìn thấy tỷ ấy lợi hại nhất, nhưng lòng dạ tỷ ấy mềm yếu nhất. Huynh nói với tỷ ấy một tiếng đi, bằng không tỷ ấy vẫn sẽ vì ta mà áy náy.”
Diệp Tiểu Thất mím môi, xoay người hướng về phía Thần Niên đi tới, lãnh đạm nói: “Tiểu Liễu nói muội ấy không oán ngươi.”
Thần Niên nghe vậy vô cùng sửng sốt, bất giác nhìn về phía Tiểu Liễu, không ngờ lại thấy muội ấy đột nhiên đâm đầu thật mạnh về phía mộ bia. Thân thể Thần Niên cứng đờ, mở miệng muốn thét lên nhưng cũng không thể phát ra âm thanh. Diệp Tiểu Thất thấy sắc mặt Thần Niên đột ngột thay đổi, cũng vội quay lại, mắt liếc qua một cái đã hồn phi phách tán.
Trong ba người, Lục Kiêu vọt qua trước nhất, nhưng vẫn không thể ngăn được Tiểu Liễu.
Diệp Tiểu Thất bổ nhào qua, run rẩy ôm Tiểu Liễu vào lòng, khóc lóc gọi lớn: “Tiểu Liễu, Tiểu Liễu! Muội đừng làm huynh sợ, muội mau mở mắt nhìn huynh đi, muội từng đồng ý với huynh chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, muội không thể nói không giữ lời, muội nói phải gả cho huynh mà…”
“Tiểu Thất…Ca muội thật sự không chống đỡ nổi nữa, quá mệt mỏi.” Tiểu Liễu cười bi thương, nói không thành câu.
Phụ thân của nàng làm ra chuyện như vậy, nàng làm sao còn mặt mũi sống ở trên đời này.
Nàng sống không nổi nữa, trên lưng gánh bảy trăm hai mươi sáu mạng người thật sự là quá nặng, nàng gắng gượng ba ngày, cũng đã kiệt sức. “…Đừng…đem muội chôn ở nơi này huynh đưa muội đi…” Tiểu Liễu cố gắng vươn tay xoa mặt Diệp Tiểu Thất, nhưng đến nửa đường lại rơi xuống.
Linh hồn Thần Niên như bị người khác rút đi, cứng ngắc đi đến bên người Tiểu Liễu, cúi đầu ngây ngốc nhìn nàng. Mấy ngày chịu giày vò, thân hình muội ấy gầy rạc đi, quần áo dính đầy vết bẩn, máu không ngừng từ miệng vết thương trên trán trào ra….Đây là Tiểu Liễu, đây là Tiểu Liễu yêu nhất xinh đẹp kia sao, đây là Tiểu Liễu sợ bị nắng phơi đen mùa hè hận không thể không ra khỏi cửa kia sao.
Diệp Tiểu Thất khóc được một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Niên, khàn giọng hỏi nàng: “Ngươi vừa lòng rồi chứ? Muội ấy rốt cuộc bị ngươi bức tử, ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Thần Niên cũng muốn khóc với cậu ấy, nhưng hình như có vật gì đó ép ở ngực, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại không tức giận, cũng không thể khóc.
Diệp Tiểu Thất nhìn chằm chằm Thần Niên, hỏi nàng: “Ngươi không phải đã muốn đi rồi sao? Vì cái gì mà còn muốn trở về? Ngày trước khi trại bị phá, ngươi vì sao không trở về? Lúc mọi người bị huynh đệ Tiết gia truy sát ngươi vì sao không trở về? Lúc nhiều người chết dưới tay quan binh như vậy, ngươi vì sao không trở về? Bây giờ ngươi trở về làm gì? Là tới thể hiện ngươi mưu trí hơn người, muốn xoay chuyển tình thế, là anh hùng ngăn cơn sóng dữ ư?”
Diệp Tiểu Thất từng câu từng câu hỏi nàng, nàng một câu cũng không trả lời được, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Diệp Tiểu Thất, nhìn thấy mặt mày cậu ấy dần trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mắt cũng trở nên chợt gần chợt xa.
Nghe Linh Tước thét lên một tiếng kinh hãi, nàng chỉ cảm thấy rất nhiều vị tanh ngọt, cả người không thể khống chế ngã xuống mặt đất, chưa kịp rơi xuống đất, cả người đã chìm vào bóng tối.
Lúc này đây quá khứ với hiện tại không thể phân biệt, ý thức trong bóng tối vẫn chưa từng ngủ say, mà là không ngừng trầm luân giãy dụa, thân thể lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi thấm ướt quần áo một lần rồi lại một lần.
Cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, đầu tiên là nghĩa phụ lạnh lùng xoay người đi, mặc kệ nàng gọi thế nào bước chân vẫn không chịu dừng lại.
Nàng đang sợ hãi, A Sách đột nhiên tới trước mặt nàng, mỉm cười với nàng nói hắn lập tức muốn cưới Vân Sinh, nàng vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, hỏi chàng tại sao lại muốn gạt mình, nhưng chàng lại chỉ cười mà không đáp, từng bước từng bước rời xa nàng.
Người đứng trước mặt nàng liền đổi thành Diệp Tiểu Thất, cậu ấy từng câu từng câu chất vấn nàng: “Tại sao phải quay về? Tại sao lại muốn bức chết Tiểu Liễu???”
Nàng sợ hãi, khóc lớn, lúc này có người nhẹ nàng nâng nàng dậy. Nàng rơi vào một vòng tay ấm áp mêm mại, là Tiểu Liễu, nhất định là Tiểu Liễu. Nàng lại gây rắc rối, bị nghĩa phụ xử phạt, Tiểu Liễu lén đem cơm canh lại đây cho nàng, từng thìa từng thìa bón vào miệng nàng.
Nhưng không biết tại sao, Tiểu Liễu lại đột nhiên không kiên nhẫn, dùng sức cạy miệng nàng, trực tiếp dùng bát trút vào trong miệng nàng??? Trong lúc mơ hồ nàng nghe được có người bên tai có người hung dữ quát: “Tạ Thần Niên cô đừng có bệnh bệnh quạng quạng nữa đi, tiếp tục sống cho ta!”
Nàng muốn mở to mắt nhìn xem người đang nói chuyện kia là ai, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, nàng có cố gắng dùng toàn bộ sức lực cũng mở không nổi.
Nàng lại nghe tiếng người đó nói: “Tạ Thần Niên, cô không làm sai, Tiểu Liễu không vì cô mà chết, là Văn Phượng Minh hại chết cô ấy, cô ấy sống không nổi là vì cô ấy không đủ kiên cường!”
Nhưng Thần Niên tự nghĩ làm sao có thể đúng được, từ trước đến nay Tiểu Liễu chưa từng là một người kiên cường, nàng đã sớm biết, vì cái gì nàng rõ ràng biết điều đó còn muốn ép Tiểu Liễu làm chuyện như vậy? Văn Phượng Minh là cha ruột của Tiểu Liễu, hai người bọn họ làm sao có thể phân chia rõ ràng!
Nàng ép Tiểu Liễu đi tố giác phụ thân của chính mình, nàng làm sao có thể là ra chuyện tàn nhẫn đến như thế?
Diệp Tiểu Thất nói đúng, chính cô không cha không mẹ, liền cho rằng người khác cũng không cha không mẹ, chính cô không biết cái gì gọi là ân tình cha mẹ, liền nghĩ ràng người khác cũng đều không có cha mẹ ân tình.
Văn Phượng Minh là tốt hay xấu thì có liên quan gì đến nàng? Nàng không phải đã muốn vứt bỏ Thanh Phong Trại sao, vì cái gì lại muốn trở về? Thời điểm chết nhiều người như vậy sao không trở về cứu họ.
Bây giờ rõ ràng đã không có việc gì, nàng lại quay về, sau đó người chết lại càng nhiều hơn.
Nàng vì sao lại quay về? Vì cái gọi là chữ “Nghĩa” sao? Nhưng nàng ở ngoài sáng biết Trương Khuê Túc muốn đem Thanh Phong Trại đi mạo hiểm, biết rõ sơn trại sắp gặp phải tai ương ngập đầu, lại bỏ rơi Thanh Phong Trại đi theo Phong Quân Dương, thời điểm đó, trong lòng nàng chữ “Nghĩa” nằm ở đâu?
Nàng thật sự không nên trở về! Có lẽ, nàng thật sự không nên tiếp tục sống!
Nàng nên cùng thím Nghiêm thím Thẩm chết ở sườn Phi Long, như vậy sẽ không cùng Phong Quân Dương dây dưa, sẽ không bị chàng lừa gạt, sẽ không trơ mắt nhìn trại bị diệt mà thờ ơ, sẽ không rõ ràng ở bên cạnh Phong Quân Dương, lại để chàng tùy ý đuổi tận giết tuyệt Thanh Phong Trại, cũng sẽ không hại Tiểu Liễu lấy máu tắm bia!
Nàng không nên còn sống, nàng đã sớm không nên còn sống ở trên đời này! Thân thể Thần Niên chợt cứng ngắc, mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ không ngừng từ trên cái trán xanh trắng toát ra, khớp hàm cũng nghiến càng chặt.
Trong thành Thịnh Đô, Phong Quân Dương đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, một thân mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, đợi một lúc lâu sau mới bình ổn trái tim đang đập nhanh trong lòng ngực, khàn giọng hỏi gã sai vặt gác đêm bên ngoài: “Giờ nào?”
Gã sai vặt đã sớm đoán được Phong Quân Dương tỉnh ngủ, chỉ là hắn chưa chắc chắn nên không dám tiến lên, hiện nghe hỏi mới cung kính đáp: “Dạ bẩm Thế tử gia, là giờ sửu canh ba.”
Phong Quân Dương trầm mặc một lúc, phân phó nói: “Đi tìm Thuận Bình đến đây.”
Gã sai vặt vội lĩnh mệnh rời đi, chỉ trong nháy mắt liền đem Thuận Bình nửa tỉnh nửa mơ tìm đến.
Thuận Bình thấy lúc này Phong Quân Dương tìm mình, còn cho là có việc gì quan trọng, ngạy cả vạt áo còn chưa cột xong liền vội vội vàng vàng vào phòng, hỏi Phong Quân Dương: “Thế tử gia, có chuyện gì ạ?”
Bên trong tấm màn cũng không thấy Phong Quân Dương nói gì, sau một lúc nữa mới thản nhiên nói: “Không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”
Thuận Bình không khỏi ngây ngẩn ca người, thầm nghĩ Thế tử gia đêm hôm khuya khoắt gọi hắn lại đây, có thật là không có việc gì? Vì sao phải gọi hắn lại đây? Hắn cứ sững sờ ngớ ra như vậy, khó tránh khỏi phản ứng hơi chậm.
Phong Quân Dương nhìn hắn tại chỗ không nhúc nhích, lại phân phó: “Giao cho Khâu Tam một phong thư, hỏi một câu tình hình Thanh Châu thế nào rồi.”
Thuận Bình trong lòng lại khó hiểu, thầm nghĩ trong triều mới vừa hạ thánh chỉ bổ nhiệm Tiết Thịnh Anh làm chủ thành Thanh Châu, Tiết Thịnh Anh có được thánh chỉ có thể vui mừng, chứ có thể là tình huống gì?
Chẳng lẽ Thế tử gia lo lắng Tĩnh Dương bên kia, nhưng nghe nói Tĩnh Dương vẫn như trước. Gia chủ đương nhiệm của Trương gia Trương Hoài Mân tuy rằng âm thầm điều động binh lực nhưng cũng không chính thức hướng Thanh Châu phát binh.
Đến khi ra cửa hắn vẫn còn cảm thấy lẫn lộn, thầm than tâm tư Thế tử gia ngày càng khó đoán, nửa đêm gọi hắn qua đây, thế nhưng chỉ là vì gửi một phong thư cho Khâu Tam?
Tác giả :
Tiên Chanh